17/11/2025
Sự thanh tịnh là khả năng đối diện với tất cả mà không bị nắm giữ bởi bất cứ thứ gì.
—
Chư Tổ luôn nhắc rằng: “Sáu căn tiếp xúc với sáu trần mà không khởi tâm, không động niệm, không phân biệt, không chấp trước, ấy mới thật là an tĩnh.” Nhưng làm sao con người giữa bao âm thanh, bao gió động, bao con sóng cảm xúc lại có thể không khởi tâm? Làm sao đôi mắt thấy sắc mà không dao động? Làm sao lỗ tai nghe tiếng mà không bị lôi kéo? Làm sao mũi ngửi hương, lưỡi nếm vị, thân chạm xúc, ý suy nghĩ, mà vẫn an nhiên như mặt hồ buổi sớm? Câu trả lời nằm ngay trong chính câu hỏi ấy, bởi vì điều ta gọi là “dao động” thật ra không phải do cảnh, mà do tâm. Cảnh chỉ là cảnh: sắc chỉ là sắc, thinh chỉ là thinh, hương vị xúc pháp chỉ là những dòng hiện tượng sinh diệt. Tâm nếu không bám vào đó, không tạo câu chuyện, không dựng thành ảo ảnh thì mọi thứ tự nhiên như mây trôi qua bầu trời. Chỉ khi tâm muốn kéo mây xuống để xem xét, để đặt tên, để thích, để ghét, thì bầu trời mới trở thành ảm đảm.
Nhiều người tu hành lầm tưởng rằng “không khởi tâm, không động niệm” là cố gắng ép buộc mình không được nghĩ, không được cảm, không được phản ứng. Nhưng sự thanh tịnh không phải là việc giam giữ tâm trong một căn phòng tối, bịt tất cả cánh cửa lại để không điều gì chen vào. Sự thanh tịnh cũng không phải là sự vô cảm, không phải sự trốn tránh đời sống, không phải lạnh lùng cắt đứt mọi thứ để tự tạo cho mình một ảo giác bình yên. Sự thanh tịnh là khả năng đối diện với tất cả mà không bị nắm giữ bởi bất cứ thứ gì. Nó giống như một người ngồi giữa khu chợ ồn ào, xe cộ tấp nập, tiếng người rộn ràng, mùi hương lan tỏa, nhưng bên trong người ấy vẫn có một khoảng không rộng mênh mông như cõi trời, không gì chạm vào được.
Ta cần nhận ra rằng sáu căn là mắt, tai, mũi, lưỡi, thân, ý vốn không có lỗi. Chúng chỉ là những cánh cửa mở ra để tiếp xúc với thế giới. Khi mắt nhìn thấy một đóa hoa đẹp, vấn đề không nằm ở đóa hoa, cũng chẳng nằm ở đôi mắt. Vấn đề nảy sinh khi tâm lập tức muốn “giữ” vẻ đẹp ấy lại, muốn sở hữu, muốn chiếm đoạt, muốn kéo dài cảm giác thích thú. Khi tai nghe một lời xúc phạm, bản thân âm thanh ấy chỉ là những dao động trong không khí; nhưng tâm lại lập tức dựng thành một ý niệm “bị xúc phạm”, “bị xem thường”, rồi từ đó dẫn đến sân hận và phản ứng. Căn tiếp xúc trần là một sự thật tự nhiên; nhưng tâm chấp vào trần, chấp vào cảm giác, chấp vào ý niệm mới sinh ra phiền não.
Sự thanh tịnh không phải là đoạn diệt sáu căn, mà là sử dụng sáu căn như chúng vốn vậy thấy chỉ là thấy, nghe chỉ là nghe, xúc chạm chỉ là xúc chạm. Khi thấy chỉ là thấy, không có người thấy; khi nghe chỉ là nghe, không có người nghe; khi khổ chỉ là khổ, không có người đang chịu khổ; khi vui chỉ là vui, không có người đang vui. Khi ấy, thân này trở thành pháp giới, tâm này trở thành gương sáng, mọi pháp đến rồi đi như khách lữ hành, ta không giữ, không đuổi, không cản mà cũng không né tránh. Chỉ cần như vậy, tâm địa vốn thanh tịnh lập tức hiển lộ.
Ta từng nghĩ rằng bình yên nằm ngoài kia, trong những thứ đạt được, trong danh tiếng, trong sự thừa nhận của người khác, trong một tình yêu hoàn hảo, trong sự thành công vượt bậc. Nhưng rồi có những khoảnh khắc lặng im bất chợt, như khi nghe tiếng gió thổi qua hàng cây, khi nhìn giọt nước trên lá lung linh dưới nắng, khi giữa đêm nghe tiếng mưa chạm mái ngói, ta chợt nhận ra bình yên chưa từng ở ngoài ta. Nó nằm ngay nơi tâm địa vùng đất mà ta đã bỏ quên.
Con người thường nghĩ thanh tịnh là trạng thái phải tu thật lâu mới có được, nhưng thật ra thanh tịnh chưa từng mất. Chỉ là ta bị những biến động che lấp. Một hồ nước vốn trong, nhưng khi sỏi đá rơi xuống, khi gió mạnh thổi qua, khi ai đó khuấy động mặt hồ trở nên đục. Nhưng tính trong của nước chưa từng biến mất. Chỉ cần để nó lắng lại, nước tự trở về trong. Tâm cũng vậy. Tâm địa vốn sáng trong. Những cơn gió vọng tưởng, những hòn sỏi ký ức, những dòng bùn cảm xúc chỉ tạm thời khuấy lên. Nhưng khi ta ngồi lại, thở nhẹ, quan sát, không đuổi theo một niệm nào, không đánh giá một cảm thọ nào, để mọi thứ tự sinh tự diệt thì bản tính thanh tịnh tự nhiên hiển bày.
Thanh tịnh không phải là vật để ta ôm chặt; nó là bản chất tự nhiên. Ta chỉ cần đừng làm gì khiến nó bị khuấy động. Ta không cần giữ thanh tịnh; ta chỉ cần buông những thứ che lấp thanh tịnh. Khi ta không bám vào khổ, khổ không thể làm ta đau lâu. Khi ta không bám vào vui, vui không thể biến thành lo sợ mất đi. Khi ta không bám vào thành công, thất bại không thể làm ta tan nát. Khi ta không bám vào danh tiếng, lời khen chê không thể làm tâm ta chao đảo. Khi sáu căn tiếp xúc sáu trần mà tâm không nắm bắt, thì dòng đời trở thành dòng nước chảy ngang qua, không để lại dấu.
Có lúc bạn thử ngồi bên bờ sông, nhìn nước trôi. Dòng nước không bao giờ tranh cãi với những tảng đá chắn ngang. Khi gặp đá, nó lách sang bên. Khi bị đất ngăn, nó tìm lối khác. Khi bị dội ngược, nó tự điều chỉnh dòng. Nước không bao giờ kháng cự; và chính vì vậy mà nước có thể đi xa, có thể đi qua mọi nơi. Tâm thanh tịnh cũng giống nước. Nó không cố gắng thắng cảnh trần, nó không chiến đấu với đời sống, nó không chống đối những gì đến, không tiếc nuối những gì đi. Nó chỉ lặng lẽ trôi, nhẹ nhàng, sâu thẳm, bền bỉ. Và chính sự không chống đối ấy khiến nó bất động trong mọi động.
Khi ta học được cách sống như vậy, mỗi ngày của đời sống bỗng trở thành một trang kinh mở, mỗi bước chân trở thành một bước thiền hành, mỗi hơi thở trở thành cánh cửa dẫn ta về nhà. Mỗi buổi sáng khi mở mắt, ta không còn thấy thế giới đáng sợ, không còn thấy các mối quan hệ rối ren, không còn thấy công việc nặng nề; ta chỉ thấy hơi thở đang đi vào, đang đi ra. Và trong hơi thở, ta biết mình đang sống, đang có mặt, đang trọn vẹn. Rồi khi bước ra đường, nhìn thấy một chiếc xe chạy vội vàng, nhìn thấy gương mặt cau có của ai đó, nghe tiếng người bán hàng gọi mời, ngửi mùi cà phê trong quán, tất cả chỉ là pháp sinh rồi diệt.
Một trong những điều quan trọng nhất của sự thanh tịnh là thấy rõ mọi pháp đều vô thường, vô ngã. Khi thấy vô thường thật sâu, ta không thể chấp trước vào bất cứ điều gì. Khi thấy vô ngã thật sâu, ta không thể sân hận hay tham lam lâu. Mọi nỗi buồn rồi cũng qua. Mọi nỗi đau rồi cũng mềm lại. Mọi niềm vui rồi cũng nhạt đi. Mọi thành công rồi cũng chỉ là dòng nước trôi. Chỉ khi bám vào, ta mới đau. Chỉ khi gọi tên, ta mới rối. Chỉ khi dựng chuyện, ta mới lạc lối. Chỉ khi muốn sở hữu, ta mới khổ.
Ngồi trong bóng đêm tĩnh lặng, ta sẽ thấy rằng những suy nghĩ điên đảo của mình chỉ là những đợt sóng trên mặt biển. Sóng cao bao nhiêu, biển vẫn là biển. Biển không phải sóng. Tâm cũng không phải vọng tưởng. Những ý nghĩ, những cảm xúc, những ký ức, những mong cầu, những bất mãn, những giận hờn, chúng giống như sóng nổi lên rồi tan đi. Tâm địa vốn là đại dương sâu thẳm. Đại dương không thể bị phá hủy bởi vài cơn sóng. Chỉ là ta đồng nhất với sóng nên quên mất biển.
Nếu một ngày bạn nhận ra được điều này, bạn sẽ thấy đời sống vẫn y nguyên như trước, nhưng cảm nhận của bạn hoàn toàn thay đổi. Người nói xấu bạn vẫn nói. Người không thích bạn vẫn không thích. Công việc vẫn áp lực. Thân thể vẫn mệt. Thế gian vẫn đầy biến động. Nhưng bên trong bạn có một dòng suối của sự an nhiên, của sự trong sáng, của sự không bám víu. Bạn không còn phản ứng như trước. Bạn không còn phải gồng lên để chống đỡ. Bạn không còn sợ hãi tương lai. Bạn không còn lo mất điều gì. Bạn không còn muốn chạy khỏi chính mình. Vì bạn đã thấy tâm địa vốn thanh tịnh.
Một khi nhận ra được điều này, mỗi phút giây đều trở thành cơ hội để trở về. Ngay cả lúc bạn đang rửa bát, đang lái xe, đang dọn phòng, đang làm việc, đang nói chuyện với người thân, đang chăm con, đang đi chợ… cũng đều có thể là thiền. Vì thiền không phải là ngồi yên nhắm mắt. Thiền là thấy rõ: có xúc chạm, nhưng không chấp; có âm thanh, nhưng không nắm; có suy nghĩ, nhưng không theo; có cảm thọ, nhưng không chối bỏ. Khi đó, mỗi hành động đều trở thành một cánh cửa dẫn về sự thanh tịnh nguyên sơ.
Trong im lặng của nội tâm, bạn sẽ nghe được tiếng nói sâu nhất mà bấy lâu nay mình đã lãng quên: tiếng nói của bản tâm. Bản tâm không trách bạn, không phán xét bạn, không ép bạn phải trở thành ai khác. Bản tâm chỉ có một thông điệp duy nhất: hãy trở về. Hãy buông xuống. Hãy cho phép mọi thứ là chính nó. Hãy để sáu căn gặp sáu trần như gió gặp hoa chỉ chạm rồi đi.
Tâm địa vốn là thanh tịnh. Không cần sửa, không cần thay đổi, không cần đánh nhau với phiền não. Chỉ cần thấy rõ phiền não, chúng tự tan. Chỉ cần thấy rõ vọng tưởng, vọng tưởng tự mất. Chỉ cần sống với hơi thở, hơi thở tự đưa ta về. Tâm như mặt gương, chỉ vì bị bụi che. Lau bụi không phải là thay gương; chỉ là trả nó về đúng bản chất của nó.
Khi một ngày nào đó, bạn bước đi giữa cuộc đời mà thấy lòng nhẹ như mây trắng, thấy ai đến ai đi cũng như lá rụng theo mùa, thấy yêu thương không còn bị lẫn lộn với dính mắc, thấy nỗi buồn không còn nặng như đá, thấy niềm vui không còn rực cháy như lửa, thấy tất cả chỉ là dòng chảy, lúc ấy bạn sẽ hiểu an tĩnh là trạng thái tự nhiên khi tâm không dính vào bất cứ pháp nào.
Và bạn sẽ mỉm cười trong sự tĩnh lặng ấy, nụ cười của người đã thấy quê nhà nằm ngay trong từng hơi thở. Bạn không còn đi tìm thêm điều gì nữa, vì bạn đã nhận ra điều sâu nhất là tâm địa của bạn từ ban đầu đã thanh tịnh.
~Pháp Nhật