11/09/2025
Hỏi: Có cách nào đi thẳng vào con đường tu tập của mình một cách tốt hơn khi đối diện trước những nỗi buồn, những cảm xúc tiêu cực không?
Đáp:
Phương tiện thì có vô số nhưng cứu cánh thì chỉ có một.
Có một cách đi thẳng, trực chỉ là NGAY CÁI CHỖ BIẾT MÀ KHÔNG THEO. Chỗ đó chuyển hóa mọi cảm xúc tiêu cực, mọi nỗi khổ. Cái mình gọi là tiêu cực chỉ là cái nhãn mình dán thôi, bây giờ mình biết mình không theo là xong. Đó là cứu cánh.
Nếu mình chưa làm được thì mình phải dùng phương tiện. Ví dụ mình nhận diện nó mà không phản kháng. Khi có một cảm xúc khó chịu xuất hiện, mình không trốn chạy, không kìm nén mà mình quán sát nó như là một người quan sát khách quan. Đó là một cách để rồi từ từ mình tiến vào tánh giác của mình. Hoặc là mình gọi tên nó một cách nhẹ nhàng, A có cái giận đây, có nỗi buồn đây, có lo lắng đây... mà mình không phán xét.
Tùy mức độ của mình mà mình áp dụng cái nào hiệu quả thì mình cứ tiếp tục. Đến lúc mình nhận ra con người chân thật của mình thì không có ai ở đó để mà buồn vui giận hờn, không có cái ngã, không có ai hết chỉ có một sự nhận biết rỗng lặng thanh tịnh sáng ngời không người không ta không vật, mà Lục Tổ Huệ Năng nói " xưa nay chưa từng một vật". Ở cảnh giới đó thì nó sâu nó xa nó cao rồi.
Mình chưa được thì mình còn ở tâm trí. Ở tâm trí thì cứ dùng phương tiện của tâm trí, miễn là mình thấy có kết quả, miễn là mình thấy có chuyển hóa. Hoặc ở góc độ của tâm trí mình cũng có thể quán chiếu nguyên nhân gốc rễ của cảm xúc tiêu cực, cảm xúc tiêu cực chắc chắn không bao giờ tự nhiên nó sinh ra mà nó có nguyên nhân thì mình hỏi, vì sao mình giận, vì ai đó nói một điều gì chạm vào cái tôi của mình nên mình giận, phải không? Vì sao mình buồn? Có phải vì mình đang mong đợi một điều gì đó nhưng không được đáp ứng không? Vì sao mình lo lắng? Vì mình sợ hãi mất đi điều gì không kiểm soát được, phải không?
Khi mình thấy được nguyên nhân sâu xa rồi thì mình thấy cảm xúc đó nó không đến từ bên ngoài mà nó đến từ bên trong, từ cái tâm chấp trước của mình. Đó là một cách để mình chuyển hóa.
Hoặc mình có thể chuyển hóa nó bằng lòng biết ơn, bằng lòng từ bi. Thay vì oán trách thì mình biết ơn. Nếu ai đó làm cho ta tổn thương thì hãy biết ơn họ vì đã giúp cho mình nhận ra chỗ mình còn bám chấp. Người ta làm mình giận mà mình là người có sự tu tập thì mình thấy "Ôi mừng quá, cám ơn bạn đã làm tôi giận vì chỗ bạn làm tôi giận là chỗ mà tôi bị bám bị dính, tôi buông cái bám chấp đó thì tôi hết giận bạn, nhờ bạn mà tôi tu tiến". Nếu hoàn cảnh làm cho mình đau khổ thì mình biết ơn, vì hoàn cảnh đau khổ đó nó đang dạy cho mình trưởng thành.
Đó là cách của chúng ta, thay vì mình ghét bỏ thì mình gửi năng lượng từ bi. Khi giận ai đó, mình tưởng tượng họ như là một đứa trẻ đang khóc vì chính họ cũng đang đau khổ mà. Một người làm cho mình đau khổ là bởi vì người đó đang rất đau khổ, nếu mà họ hạnh phúc họ không làm cho mình đau khổ đâu.
Nguyên lý chiếc cốc Thầy đã chia sẻ đấy, có nhớ không? Nếu trong cái cốc này đựng trà đi đâu mà va vào họ thì nước trà văng ra, nếu trong cốc đựng nước cam mà đụng ai thì nước cam văng ra. Cũng vậy, một người mình lỡ va vào họ mà cái khổ đau văng ra là trong lòng họ đang chứa rất nhiều khổ đau, vậy thì mình thương họ, mình gửi đến họ lòng từ bi thì tự nhiên cái giận trong mình nó chuyển hóa.
Hoặc là có một cách đơn giản là quay trở về hơi thở, trở về với giây phút hiện tại. Khi cảm xúc tiêu cực bùng lên thì mình hít vào thật sâu, thở ra thật nhẹ, mình trọn vẹn với hơi thở đi vào, trọn vẹn với hơi thở đi ra, mình nhận biết hơi thở vào ra, tự nhiên mình được lắng dịu thân tâm. Đó cũng là một cách.
Nhưng cách cao nhất là ở cái chỗ biết mà không dính là mình chuyển hóa gốc rễ nhanh nhất.
Như vậy có hai cách để chuyển hóa cảm xúc tiêu cực trong ta. Một là phương tiện, hai là trực chỉ.
Trực chỉ là sao? Là nhìn thẳng vào bản chất, đây là con đường thẳng và cốt lõi là mình nhận ra bản chất "Phàm sở hữu tướng giai thị hư vọng". Mọi cảm xúc, mọi hiện tượng nó không phải là tôi. Khi một suy nghĩ, một cảm xúc tiêu cực xuất hiện mình đừng xem nó là mình mà mình nhìn nó như một đám mây nó trôi ngang bầu trời và mình chính là bầu trời. Đó là trực chỉ. Nếu mình không bám vào nó thì nó tự đến và tự đi. Cái gì tự sinh thì để nó tự diệt, không cần can thiệp. Như sóng vỗ tan trên mặt nươc.
Cơn giận này có phải là tôi không? Nỗi buồn này có thực sự là bản thể của tôi không? Nếu mà tôi không bám vào chúng thì chúng có làm tôi đau khổ không? Và mình nhận ra cái buồn cơn giận không phải là mình mà mình chính là cái đang nhận biết tất cả những thứ đó không hình không tướng tướng không dính được.
Như vậy đi con đường trực chỉ là mình trở lại cái thấy biết trong sáng đó, không bám vào nội dung tư duy suy nghĩ của mình nữa. Khi một suy nghĩ, một tư duy tiêu cực khởi lên mình đừng dính chỉ thấy nó là một suy nghĩ đang sinh khởi, nó đang ở đó rồi nó sẽ đi, giống như mình nhìn ngắm mây trên bầu trời, mình không cần quan tâm nó là mây đen hay mây trắng. Nó là mây trôi, nó đến nó đi rồi nó tan biến mất, còn lại bầu trời rỗng lặng thanh tịnh sáng ngời.
Cái thấy mà không dính vào suy nghĩ tiêu cực là mình đã có khả năng tỉnh thức bây giờ và ở đây. Không có ai đang đau khổ hết.
Khổ đau là bởi vì mình thấy có một cái tôi, mà cái tôi thì không có thật. Cái gì là tôi chỉ ra xem. Hình hài này có phải là tôi không? Hình hài này hồi 5 tuổi nó khác, nó thay đổi nó biến chuyển. Cảm xúc này có phải là tôi không? Bao nhiêu cảm xúc nó thay đổi. Cái gì thực là tôi thì cái đó nó phải không thay đổi, không sanh diệt, hình hài này thay đổi sanh diệt, cảm xúc sanh diệt thay đổi, ngũ uẩn này cũng thay đổi sanh diệt, nhìn cho ra tức là mình đang đi con đường trực chỉ. Khi mình rõ bản chất rồi thì mình sẽ thấy không có ai đang bị tổn thương mà chỉ có những cảm xúc, suy nghĩ như những đám mây nó đến nó đi nó sanh nó diệt. Lúc đó mình tự tại, tự do.
Như vậy có 2 cách, nếu mình muốn chuyển hóa từ từ, ngày này , tháng này tháng kia thì mình dùng phương tiện, phương tiện là mình nhận diện, mình quán chiếu, mình thay đổi góc nhìn, mình thực hành chánh niệm. Còn mình muốn thay đổi ngay lập tức thì mìnhh dùng cứu cánh trực chỉ, thấy rõ mọi cảm xúc chỉ là ảo ảnh, không dính vào những suy nghĩ, trở về với cái thấy thanh tịnh thuần thiết, tức là cái tánh biết luôn thanh tịnh đó.
Con đường nào là tùy vào cái duyên của mình. Ngộ và mình nhận ra để tu con đường đó, chứ nó không cao không thấp mà chỉ là phù hợp với mình ở cái khoảnh khắc đó.
Thầy Pháp Nhật
(Ghi lại phần vấn đáp)