Bồ Câu Pháp Thanh Sơn - Dinh Dưỡng Vàng Cho Sức Khỏe

Bồ Câu Pháp Thanh Sơn - Dinh Dưỡng Vàng Cho Sức Khỏe “Thực phẩm thông minh cho cuộc sống khỏe mạnh.”

Hồi nhỏ, Lan luôn mong ngóng ngày Chủ nhật. Không phải vì được nghỉ học, mà vì đó là ngày mẹ hay nấu nồi cháo bồ câu. Sá...
20/09/2025

Hồi nhỏ, Lan luôn mong ngóng ngày Chủ nhật. Không phải vì được nghỉ học, mà vì đó là ngày mẹ hay nấu nồi cháo bồ câu.

Sáng sớm, mẹ dậy từ tinh mơ, ra chợ mua đôi bồ câu béo mập, mang về làm sạch, ướp cùng chút gừng, ít hạt tiêu. Cha thì nhóm bếp rơm, tiếng lửa tí tách hòa cùng mùi thơm ngọt dần lan ra khắp gian bếp. Lan và em ríu rít quanh nồi, vừa ngóng vừa hít hà.

Khi nồi cháo chín, mẹ múc ra bát, thịt bồ câu xé nhỏ mềm ngọt, hòa cùng hạt cháo nở b**g, khói bốc nghi ngút. Cha gắp phần ngon nhất cho Lan và em, còn mẹ chỉ cười, xới cho mình phần nhiều cháo ít thịt. Đôi bàn tay gầy guộc ấy vẫn mải miết chăm lo, chẳng bao giờ nghĩ đến bản thân.

Có những Chủ nhật trời mưa, cả nhà quây quần bên chiếc bàn gỗ nhỏ, cha kể chuyện đồng áng, mẹ thỉnh thoảng chen vào một câu bông đùa làm cả nhà bật cười. Tiếng cười hòa với tiếng mưa rơi ngoài hiên, tạo thành một ký ức ấm áp mà giờ đây, mỗi lần nhớ lại, tim Lan vẫn run lên một nhịp.

Giờ đã lớn, Lan đi xa, bận rộn với bao nhiêu lo toan cuộc sống. Những ngày Chủ nhật không còn đầy đủ tiếng cười như xưa, nhưng trong ký ức, hương cháo bồ câu của mẹ vẫn ở lại, trở thành biểu tượng của tình yêu gia đình: âm thầm, giản dị mà sâu nặng.

🍲 Bồ câu Pháp Thanh Sơn mong rằng, mỗi gia đình hôm nay vẫn sẽ có cho mình một “nồi cháo bồ câu ngày Chủ nhật” – để giữ lửa ấm áp, để thương yêu thêm gắn kết, và để những đứa trẻ mai sau cũng có những ký ức ngọt lành.

Ở một vùng quê nghèo, trong căn nhà mái lá xiêu vẹo, có hai mẹ con nương tựa vào nhau. Người mẹ quanh năm lam lũ ngoài đ...
14/09/2025

Ở một vùng quê nghèo, trong căn nhà mái lá xiêu vẹo, có hai mẹ con nương tựa vào nhau. Người mẹ quanh năm lam lũ ngoài đồng, chắt chiu từng hạt thóc, từng bó rau để lo cho con trai đang tuổi ăn học.

Chiều cuối tuần, cậu bé chạy tung tăng về nhà với nụ cười rạng rỡ, khoe rằng hôm nay được điểm mười. Người mẹ nghe vậy mà ánh mắt sáng bừng, nỗi nhọc nhằn dường như tan biến. Bà mở chiếc lồng nhỏ sau vườn, bắt một con bồ câu đã nuôi bấy lâu, rồi thì thầm:

“Con học giỏi, mẹ thưởng cho con một bữa ngon…”

Khói bếp nghèo bốc lên nghi ngút. Trong chiếc nồi đất cũ, thịt bồ câu được nấu cùng ít gạo trắng và nhúm rau vườn. Không gia vị cầu kỳ, không mâm cao cỗ đầy, chỉ là bát cháo bồ câu nóng hổi, thơm phức, mang theo tất cả tình yêu thương của người mẹ nghèo dành cho con.

Cậu bé húp từng muỗng cháo, vừa ăn vừa rưng rưng nói:
“Cháo ngon quá mẹ ơi, sau này con sẽ cố gắng học giỏi để mẹ không phải vất vả nữa.”

Người mẹ lặng im, chỉ khẽ xoa đầu con. Trong mắt bà, bữa cháo ấy không chỉ là một bữa ăn, mà là niềm tin, là ước mơ đổi đời, là tất cả tình thương nơi miền quê nghèo.

Thông điệp:

👉 Bồ câu không chỉ là món ăn bổ dưỡng, mà còn là hương vị của tình yêu thương, sự hi sinh và ký ức ngọt ngào nơi quê nghèo.

Chiều thứ bảy, nắng đã dịu dần sau những tán cây trong xóm nhỏ. Tiếng cười đùa của lũ trẻ vang vọng từ đầu ngõ đến cuối ...
06/09/2025

Chiều thứ bảy, nắng đã dịu dần sau những tán cây trong xóm nhỏ. Tiếng cười đùa của lũ trẻ vang vọng từ đầu ngõ đến cuối ngõ. Bọn chúng chơi trò trốn tìm, vừa chạy vừa gọi nhau í ới, đôi chân lấm lem đất cát nhưng gương mặt nào cũng sáng rỡ niềm vui.

Ngồi trong căn bếp nhỏ, mẹ thoáng mỉm cười nhìn qua khung cửa. Chợt mẹ nghĩ: “Cuối tuần rồi, phải làm gì đó cho lũ nhỏ ăn cho vui.”

Mẹ bắc chảo lên bếp, lấy con bồ câu đã làm sẵn, băm nhỏ từng thớ thịt. Dao chạm thớt đều đều, âm thanh vang lên như một khúc nhạc quen thuộc trong căn bếp quê. Khi mỡ nóng, mẹ cho thịt vào rang, đảo đều tay. Tiếng xèo xèo rộn rã, mùi thơm bốc lên quyện cùng làn khói trắng khiến căn nhà nhỏ ấm áp lạ thường.

Chưa đầy mấy phút, mấy đứa trẻ trong xóm đã kéo nhau chạy về, vừa ngửi mùi vừa reo lên:
— Ôi, thơm quá!
— Hình như cô đang làm món gì cho tụi mình kìa!

Đĩa thịt bồ câu rang vàng óng được đặt giữa sân. Đứa nào cũng chen nhau, mắt tròn xoe, tay gắp từng miếng thịt nóng hổi. Chúng ăn ngon lành, vừa cười vừa nói, có đứa còn mút ngón tay vì sợ bỏ sót vị ngọt bùi béo ngậy nơi đầu lưỡi.

Mẹ ngồi bên, lặng lẽ nhìn lũ nhỏ vui vẻ. Với mẹ, niềm vui không phải ở việc ăn uống thật thịnh soạn, mà là ở khoảnh khắc nhìn thấy con và những đứa trẻ khác được hồn nhiên tận hưởng một món ăn giản dị, chan chứa tình thương.

Có lẽ sau này, khi lớn lên, tụi nhỏ sẽ nhớ về chiều cuối tuần ấm áp ấy. Nhớ cái đĩa thịt bồ câu thơm lừng đặt giữa sân gạch, nhớ tiếng cười trong trẻo của bạn bè, và nhớ dáng mẹ ngồi đó — hiền từ, tỉ mỉ, như đang gói ghém cả yêu thương vào từng miếng ăn chơi giản dị.
🌿 Hạnh phúc đôi khi không nằm ở những điều lớn lao, mà ở mùi thơm của một bữa ăn nhỏ, và ở ánh mắt lấp lánh của lũ trẻ trong chiều cuối tuần.

Với Bồ câu Pháp Thanh Sơn, chúng tôi tin rằng mỗi món ăn từ bồ câu không chỉ là nguồn dinh dưỡng quý giá, mà còn là cách để bạn trao gửi yêu thương, tạo nên những ký ức ấm áp cho gia đình và những người thân yêu. 💚

Ngày 2/9, cả đất nước tưng bừng trong sắc cờ đỏ sao vàng. Trong khoảnh khắc ấy, có một người con gái lặng lẽ nhớ về cha ...
31/08/2025

Ngày 2/9, cả đất nước tưng bừng trong sắc cờ đỏ sao vàng. Trong khoảnh khắc ấy, có một người con gái lặng lẽ nhớ về cha mình – người chưa từng được gặp mặt, nhưng máu thịt ông đã hòa vào lòng đất mẹ từ thuở cô còn chưa chào đời.

Mẹ cô mang thai trong những năm tháng khói lửa. Cha ra đi khi cô còn chưa thành hình trong bụng mẹ, mang theo khát vọng bảo vệ Tổ quốc. Ngày cha ngã xuống chiến trường, bà chỉ biết ôm lấy cái thai nhỏ bé mà nghẹn ngào:
“Con ơi… từ nay chỉ còn mẹ ở bên con.”

Từ đó, mẹ một mình gồng gánh tất cả. Bà không cho phép mình yếu đuối, bởi bên cạnh còn có đôi mắt ngây thơ cần một mái nhà chở che. Dù cuộc sống thiếu thốn trăm bề, bà vẫn cố gắng dành cho con những gì tốt đẹp nhất. Mỗi khi con ốm, bà lại lặn lội tìm cách mua vài con bồ câu, nấu cháo thật nhừ, vừa thổi vừa dỗ:
“Ăn đi con, để khỏe mạnh, để lớn lên không thua kém ai.”

Cô gái lớn lên bằng những bát cháo bồ câu chan chứa tình yêu thương, bằng bàn tay gầy guộc nhưng vững chãi của mẹ.

Năm tháng qua đi, trong tim cô luôn rực cháy một khát vọng: phải sống có ích, phải cống hiến cho đất nước – thay phần cha mình chưa kịp làm trọn. Và cô đã chọn ngành Y. Cô trở thành bác sĩ, cứu chữa bao nhiêu mảnh đời, bởi cô hiểu thế nào là sự mất mát, thế nào là cảm giác chia đôi âm dương.

Mỗi tối muộn trở về sau ca trực dài, vẫn là dáng mẹ lụi cụi trong bếp, vẫn là bát cháo bồ câu nghi ngút khói đặt trên bàn:
“Ăn đi con, để mai còn đủ sức khỏe giúp đời.”

Ngày Quốc khánh, người ta hân hoan trong niềm vui đoàn tụ. Riêng cô – người con của liệt sĩ – lại lặng lẽ rơi nước mắt. Nước mắt của tự hào, vì cha đã ngã xuống cho độc lập hôm nay. Nước mắt của biết ơn, vì mẹ cả đời kiên cường nuôi con khôn lớn. Và cả niềm tin, vì giờ đây cô đã và đang tiếp nối bước chân cha – góp một phần nhỏ bé cho Tổ quốc thân yêu.

🌹 Thông điệp

Ngày 2/9 không chỉ là ngày mừng độc lập, mà còn là ngày nhắc chúng ta nhớ về những người đã hy sinh, những người mẹ Việt Nam anh hùng đã gánh trên vai cả một bầu trời yêu thương.
Hãy trân trọng từng phút giây hòa bình, từng bữa cơm gia đình, và cả những bát cháo giản dị chan chứa tình thương.

Đêm đó, cả làng chìm trong sương lạnh. Trên con đường đất gập ghềnh, một tiếng khóc yếu ớt vang lên nơi gốc đa đầu làng....
30/08/2025

Đêm đó, cả làng chìm trong sương lạnh. Trên con đường đất gập ghềnh, một tiếng khóc yếu ớt vang lên nơi gốc đa đầu làng. Người ta vội đi qua, có kẻ ái ngại dừng lại rồi lại bước nhanh. Một sinh linh bé nhỏ, đỏ hỏn, quấn hờ mảnh vải mỏng manh, bị bỏ lại giữa trời đêm.

Chỉ có bà cụ già sống neo đơn cuối xóm là không đành lòng. Bà run run bế đứa bé lên, nước mắt lăn dài trên khuôn mặt nhăn nheo:
“Con ơi, từ nay con sẽ là con của bà.”

Người trong làng ai cũng biết bà nghèo. Nhà tranh vách đất, sống qua ngày bằng gánh rau, gánh củi. Nhưng từ khi có thêm đứa bé, căn nhà nghèo ấy lại rộn lên tiếng cười, tiếng bi bô đầu đời. Bà đặt tên con là An, mong đời con sau này sẽ được bình an, hạnh phúc.

An lớn lên trong sự tảo tần và tình thương bao la của bà. Bà chưa từng để An thấy mình đói. Có lần, bà gầy còm đến mức gió thổi cũng chao đảo, nhưng bát cháo bồ câu trên bàn vẫn nghi ngút khói. Đó là món bà dành dụm từng đồng, đi vay, đi xin, chỉ để bồi bổ cho An.
“Ăn đi con, cho khỏe. Bà ăn rau cũng no rồi.”
An gạt nước mắt, cố gắng ăn, rồi thầm hứa với lòng: “Con sẽ lớn thật nhanh để đỡ đần bà.”

Thời gian trôi đi, cô bé ngày nào trở thành thiếu nữ, rồi một phụ nữ trưởng thành. An lên thành phố học tập, lập nghiệp. Bằng sự kiên trì và nghị lực, An đã trở thành một doanh nhân thành đạt, có trong tay cơ ngơi mà nhiều người mơ ước. Nhưng giữa chốn phồn hoa, chưa bao giờ cô quên dáng bà lom khom trong căn nhà nhỏ quê nghèo.

Mỗi dịp rảnh, An lại thu xếp công việc, vội vã về quê. Căn bếp cũ kỹ lại đỏ lửa. Nhưng lần này, không phải bà lụi cụi nấu bồ câu cho An nữa. Chính An tự tay chọn những con bồ câu béo khỏe, hầm lên nồi cháo ngọt ngào, đặt trước mặt bà.
“Bà ơi, bà ăn nhiều vào nhé. Ngày xưa bà nuôi con bằng cháo bồ câu. Giờ để con nấu cho bà.”

Bà nhìn cháo nóng hổi, khói bay mờ cả mắt, mà lòng nghẹn ngào. Bà biết, món ăn ấy không chỉ là cháo bồ câu… đó là một bầu trời yêu thương, một lời tri ân khắc cốt ghi tâm của đứa trẻ năm nào bà nhặt bên gốc đa.

Và cứ thế, trong căn bếp nhỏ, giữa hương thơm dìu dịu của bát cháo, tình bà cháu lại thêm một lần dạt dào, đủ để khiến bất cứ ai chứng kiến cũng phải rơi nước mắt.

💌 “Có những món ăn không chỉ để no bụng, mà còn chở nặng cả một bầu trời ký ức. Bát cháo bồ câu bà nấu năm nào đã giữ một đứa bé khỏi lạc mất cuộc đời. Giờ đây, khi cháu trưởng thành, bát cháo ấy lại quay trở về như một lời cảm tạ tri ân. Yêu thương chưa bao giờ mất đi, nó chỉ được trao đi và lớn dần theo năm tháng. Hãy đừng để tình thương trở thành điều nuối tiếc – hôm nay, chỉ cần một cuộc gọi, một chuyến về quê, hay một bữa ăn giản dị, cũng đủ làm người thân bạn hạnh phúc.”

Ngày còn bé, cậu bé ấy chẳng có một mái ấm trọn vẹn như bao đứa trẻ khác. Bố mẹ chia tay, mẹ đi lấy chồng mới và sống cu...
24/08/2025

Ngày còn bé, cậu bé ấy chẳng có một mái ấm trọn vẹn như bao đứa trẻ khác. Bố mẹ chia tay, mẹ đi lấy chồng mới và sống cuộc đời hạnh phúc của riêng mình. Chẳng bao lâu sau, bố cũng bỏ đi theo nhân tình, để lại một đứa trẻ nhỏ lẻ loi giữa dòng đời.

Ông bà nội sợ gánh nặng nên khước từ nuôi dưỡng. Chỉ còn lại bà ngoại – một người phụ nữ gầy guộc, tóc bạc sớm vì thời gian, đã dang rộng vòng tay ôm lấy đứa cháu thơ dại.

Những tháng ngày đói khổ, bà không có gì nhiều, chỉ có tình thương và những bữa cơm giản dị. Mỗi lần cậu bé bệnh, hay mỗi khi đi học về mệt mỏi, bà lại lụi hụi trong gian bếp nhỏ, nấu một bát cháo bồ câu nóng hổi.

“Ăn đi con, bồ câu bổ lắm, giúp con khỏe mạnh, có sức mà học hành nên người.” – bà ngoại vẫn thường nói vậy, ánh mắt đầy yêu thương.

Thời gian trôi qua, từ một đứa trẻ côi cút, cậu bé năm nào dần trưởng thành, đi học xa rồi thành đạt nơi phố thị. Nhưng giữa bao món ngon cao lương mỹ vị, anh vẫn không quên hương vị cháo bồ câu của bà – thứ đã nuôi dưỡng tuổi thơ, là hơi ấm, là kỷ niệm, là tình thương vô bờ bến.

Giờ đây, mỗi lần trở về quê, anh đều ngồi bên bếp lửa, nhìn bà vẫn kiên nhẫn chuẩn bị món bồ câu năm xưa, nước mắt rưng rưng. Anh hiểu, món ăn ấy không chỉ là dinh dưỡng, mà là tình thương của bà, là nguồn gốc của sự mạnh mẽ trong anh hôm nay.

Có lẽ, trên đời này, không có món ăn nào ngon hơn bát cháo bồ câu của bà ngoại.

👉 “Không chỉ là món ăn bổ dưỡng, bồ câu còn là tình thương và sức mạnh nuôi dưỡng một đời người.”

Ngôi nhà nhỏ cuối con đường làng đã bạc màu theo năm tháng. Trên hiên, đôi vợ chồng già ngồi bên ấm trà, ánh mắt dõi xa ...
20/08/2025

Ngôi nhà nhỏ cuối con đường làng đã bạc màu theo năm tháng. Trên hiên, đôi vợ chồng già ngồi bên ấm trà, ánh mắt dõi xa xăm về phía cổng. Từ ngày các con rời quê lên thành phố, căn nhà vốn đã yên tĩnh lại càng quạnh vắng hơn.

Ba cô con gái – niềm tự hào của cha mẹ – bận rộn mưu sinh nơi thị thành. Mỗi lần gọi điện về, họ thường dặn:
“Cha mẹ nhớ giữ sức khỏe, đừng làm việc nặng…”
Cha mẹ chỉ cười: “Ừ, các con cứ yên tâm…”

Nhưng trong lòng, ông bà vẫn khát khao một ngày được thấy con gái trở về, căn bếp sáng lửa, tiếng nói cười rộn rã như xưa.

Và rồi một sáng đẹp trời, điều mong mỏi ấy thành hiện thực. Từ cuối ngõ, tiếng xe, tiếng gọi nhau vang lên. Ba cô con gái cùng về một lượt. Vừa bước vào sân, họ đã lao vào vòng tay cha mẹ. Ông bà cười, nụ cười hằn sâu những nếp nhăn mà bấy lâu chỉ còn đọng lại trong ký ức.

Chiều hôm đó, gian bếp nhỏ sáng rực. Ba chị em cùng nhau nhóm bếp, người làm lông bồ câu, người thái thuốc bắc, người nêm nếm gia vị. Họ bàn tán ríu rít, nhớ lại ngày nhỏ mỗi lần ốm, cha thường đi chợ mua bồ câu về, mẹ hì hục nấu nồi bồ câu hầm nóng hổi đặt bên giường. Mùi thơm ấy đã nuôi dưỡng tuổi thơ, giờ đây lại một lần nữa tỏa khắp gian nhà.

Khi nồi bồ câu vừa chín, ba chị em bưng ra đặt trước mặt cha mẹ. Hơi nóng lan tỏa, mùi thơm ngọt ngào khiến căn nhà như được phủ đầy ký ức. Ông lặng lẽ múc một miếng, bà khẽ gật đầu cười, mắt ánh lên niềm hạnh phúc giản đơn.

Trong khoảnh khắc ấy, cả gia đình cùng lặng đi. Thì ra, điều cha mẹ cần đâu phải của ngon vật lạ, mà chỉ là sự đoàn tụ, là bữa cơm quây quần, là tiếng cười nói của con cái giữa căn nhà thân thương.

Bát bồ câu hầm hôm đó không chỉ bổ dưỡng cho thân thể, mà còn ấm áp cho cả tâm hồn – hương vị của yêu thương, của hoài niệm, và của tình thân không bao giờ đổi thay.

👉 Thông điệp:
“Đi xa đến đâu, hãy nhớ trở về. Vì cha mẹ không cần quà cáp sang trọng, chỉ cần con cái sum vầy và một bữa cơm đủ đầy yêu thương.”

Chiều mưa lất phất, căn phòng nhỏ chỉ sáng bằng ánh đèn vàng dịu. Cô nằm mệt mỏi trên giường, cả ngày chẳng muốn ăn gì. ...
17/08/2025

Chiều mưa lất phất, căn phòng nhỏ chỉ sáng bằng ánh đèn vàng dịu. Cô nằm mệt mỏi trên giường, cả ngày chẳng muốn ăn gì. Anh nhìn người con gái mình thương, thấy tim mình thắt lại.

Không nói nhiều, anh đi chợ, mua một con bồ câu tươi. Anh nhớ lời mẹ dặn:
“Người ốm ăn bồ câu hầm, bổ lắm con ạ. Không chỉ khỏe hơn mà còn thấy ấm lòng.”

Anh loay hoay trong bếp, vụng về nhưng kiên nhẫn. Khi bát cháo bồ câu nóng hổi được bưng ra, căn phòng như ấm áp hẳn. Anh ngồi xuống, nhẹ nhàng múc từng thìa, khẽ nói:

“Ăn đi em, có thể không ngon bằng ngoài hàng, nhưng là cả tấm lòng của anh.”

Cô rưng rưng, mỉm cười yếu ớt:
“Hóa ra, tình yêu chẳng phải những lời hứa xa xôi… chỉ cần một bát cháo bồ câu như thế này, là đủ để em thấy mình được yêu thương.”

👉 Đọc đến đây, bạn có chợt nghĩ: “Đã bao lâu rồi mình chưa nấu cho người thân một món bổ dưỡng để thể hiện tình cảm?”
👉 Hãy thử một lần, chỉ một con bồ câu hầm thôi, bạn sẽ thấy cả căn nhà tràn ngập yêu thương.

💡 Bởi đôi khi, yêu thương không nằm ở những món quà xa xỉ, mà chỉ là bát cháo bồ câu nóng hổi đặt vào tay người mình thương.

Sáng Chủ nhật, con đường làng vẫn còn đọng hơi sương. Tôi kéo chiếc vali nhỏ, bước thật nhanh về phía ngôi nhà mái ngói ...
10/08/2025

Sáng Chủ nhật, con đường làng vẫn còn đọng hơi sương. Tôi kéo chiếc vali nhỏ, bước thật nhanh về phía ngôi nhà mái ngói cũ kỹ nơi mẹ tôi đang sống. Vừa thấy tôi từ đầu ngõ, mẹ đã nhoẻn miệng cười, đôi mắt hằn sâu những nếp nhăn nhưng ánh lên niềm vui.

– Về rồi à con? Ăn sáng chưa? – giọng mẹ ấm áp, như xóa tan hết những mệt mỏi cả tuần.

Tôi chưa kịp trả lời thì đã nghe từ bếp vang lên tiếng lách tách của củi, tiếng nồi cháo đang sôi lục bục. Mùi thơm béo ngậy của bồ câu hầm cùng gạo nếp quyện lẫn mùi gừng tươi cứ thế tràn ra, len vào từng kẽ cửa, từng ô gạch.

Mẹ vừa đảo nhẹ nồi cháo vừa nói:
– Hồi con còn nhỏ, mỗi lần con bệnh, mẹ phải chạy khắp xóm tìm cho bằng được con bồ câu, về nấu cháo để con chóng khỏe. Giờ con đã lớn, khỏe mạnh rồi… nhưng Chủ nhật nào con về, mẹ vẫn muốn nấu món này. Không phải vì con ốm… mà vì mẹ nhớ cảm giác được chăm con như ngày xưa.

Tôi lặng người, nhìn bàn tay mẹ chai sạn, những vết sẹo mờ do một đời tần tảo. Tôi biết, món cháo này không chỉ bổ dưỡng cho cơ thể, mà còn là bát cháo chan đầy ký ức, đầy thương yêu.

Khi tôi múc bát cháo nóng hổi, hơi nghi ngút bốc lên làm nhòe đôi mắt, tôi chợt nhận ra: Thời gian có thể làm tóc mẹ bạc đi, dáng mẹ còng xuống, nhưng tình thương của mẹ thì chưa từng vơi đi một chút nào.

Thông điệp:

“Chủ nhật là để trở về. Một bát cháo bồ câu không chỉ nuôi dưỡng thân thể, mà còn nuôi dưỡng cả trái tim.”

Chủ nhật này bạn có về ăn cơm cùng gia đình?

Tuần nào cũng vậy, cứ sáng sớm Chủ nhật, ông Tư – một người cha già sống ở vùng quê – lại dậy từ tờ mờ sáng. Ông nhóm bế...
03/08/2025

Tuần nào cũng vậy, cứ sáng sớm Chủ nhật, ông Tư – một người cha già sống ở vùng quê – lại dậy từ tờ mờ sáng. Ông nhóm bếp củi, nấu một nồi cháo bồ câu cho đứa con gái đang làm việc trên thành phố. Mỗi lần nấu, ông đều lựa đúng con bồ câu tơ, chọn hạt gạo ngon, rồi hầm kỹ để cháo mềm, thịt ngọt, không tanh. Đó là món con gái ông thích từ nhỏ.

Gần trưa, ông đón xe buýt lên thành phố. Hành trình mất hơn 2 tiếng, đổi chuyến mấy lần, nhưng ông chưa từng than vất vả. Tới nơi, ông đứng chờ dưới sảnh chung cư, tay ôm hộp cháo còn ấm.

Cô con gái – một nhân viên văn phòng bận rộn – thường chỉ chạy xuống chào bố qua loa, nhận hộp cháo rồi vội quay lại với cuộc họp, deadline, cuộc sống bộn bề. Bữa ăn đơn giản ấy đôi khi chỉ được cô ăn vội trong lúc làm việc, thậm chí có lần để quên, nguội ngắt.

Thế rồi một tuần nọ, cô gái về quê. Lạ thay, chuồng bồ câu sau nhà đã trống trơn.

– “Ủa, bố bán hết rồi à?” – cô ngạc nhiên hỏi.

Ông Tư gật đầu:
– “Ừ… Giờ sức yếu rồi, đâu còn chăm được đàn nữa…”

Cô lặng đi, mắt bắt đầu cay…

– “Thế từ giờ… Chủ nhật con còn được ăn cháo bồ câu nữa không bố?”

Ông chỉ cười nhẹ, mắt nhòe đi vì nắng chiều rọi thẳng:
– “Thì từ nay… nếu con rảnh, về ăn với bố…”

Có những món ăn không chỉ để no lòng – mà để giữ lại tình thương.
Chủ nhật này, bạn có nhớ bữa cơm nhà?

Chiều muộn, trong căn bếp nhỏ dưới quê, bà Hai tỉ mẩn rửa từng hạt gạo nếp, lặt ít lá ngải cứu sau vườn, rồi bắt nồi chá...
19/07/2025

Chiều muộn, trong căn bếp nhỏ dưới quê, bà Hai tỉ mẩn rửa từng hạt gạo nếp, lặt ít lá ngải cứu sau vườn, rồi bắt nồi cháo lên bếp. Bên ngoài, nắng nhạt dần, gió lùa qua tán cau già, lặng lẽ như chính tấm lòng của bà.

Bà đang nấu món cháo bồ câu hầm ngải cứu cho thằng Hưng – đứa cháu nội đang ôn thi đại học trên thành phố. Từ nhỏ, nó đã gầy gò, yếu ớt, học lại chăm. Mỗi lần gọi điện về, nó chỉ nói ngắn gọn: "Con ổn mà bà, đang học bài." Nhưng bà biết, đằng sau câu nói ấy là cả những đêm thức trắng, là mì gói chan nước nóng thay cơm nhà, là nỗi nhớ quê nhưng không dám nói.

Hôm trước, bà đi chợ thấy người ta bán mấy con bồ câu non. Nhớ thằng cháu, bà mua ngay. Về nhà, bà ướp chút gừng, ít hạt sen, ninh kỹ với gạo và ngải cứu. Khi cháo nhừ, thơm ngào ngạt, bà múc đầy vào hộp giữ nhiệt, cẩn thận gói lại bằng hai lớp báo, cho vào túi vải cói đeo chéo cũ kỹ.

Chiều ấy, ông xe ôm quen trong làng ghé qua, bà dúi vào tay bác hộp cháo và dặn:
– Bác gửi lên bến xe trung tâm, nói là cho thằng Hưng – học trò trường Quốc Học – nó ra lấy. Nhớ bảo nó ăn nóng cho bà, cháo bồ câu nhiều chất lắm!

Tối hôm đó, ở một góc phòng trọ chật chội, Hưng mở hộp cháo ra. Hơi nóng còn nghi ngút, mùi thơm quê nhà làm mắt nó cay xè. Nó húp một thìa, vị ngọt đậm, thơm mùi ngải cứu, béo ngậy của thịt bồ câu như ôm lấy trái tim đang mỏi mệt vì học hành, vì xa nhà.

Nó nhắn tin về:
– Bà ơi, cháo ngon lắm. Con ăn hết rồi. Con sẽ cố gắng đậu đại học để bà vui.

Ở quê, bà Hai không đọc được tin nhắn, nhưng lúc ấy bà đang ngồi bên bếp, ánh mắt nhìn ra khoảng trời xa, tay cầm chặt chiếc điện thoại cũ. Bà cười, móm mém nhưng hạnh phúc.

Trong một ngôi làng nhỏ nơi miền quê yên bình, có hai mẹ con sống nương tựa vào nhau trong một căn nhà cấp bốn đơn sơ. N...
12/07/2025

Trong một ngôi làng nhỏ nơi miền quê yên bình, có hai mẹ con sống nương tựa vào nhau trong một căn nhà cấp bốn đơn sơ. Người mẹ – bà Phương – đã ngoài bảy mươi, tóc bạc như mây và bước chân chậm rãi. Suốt đời bà chỉ có một người chồng và một đứa con. Ông đã hy sinh trong thời kỳ chiến tranh, để lại bà với cái bụng đang mang giọt máu cuối cùng của ông – bé Nga.

Bé Nga lớn lên trong cảnh thiếu thốn tình cha, nhưng chưa một lần bà Phương để con gái mình cảm thấy thiệt thòi. Bà gồng gánh đủ nghề, từ cấy lúa, dệt chiếu đến nuôi gà nuôi vịt, miễn sao có tiền lo cho con ăn học. Nga lớn lên thành một cô gái hiền hậu, học hành không đến nơi đến chốn nhưng sống rất tình cảm. Bao năm qua, hai mẹ con là chỗ dựa của nhau trong cái thế giới nhỏ bé mà ấm áp ấy.

Một ngày gió chuyển mùa, bà Phương yếu đi thấy rõ. Bác sĩ nói bà chỉ còn nằm tĩnh dưỡng, ăn uống bồi bổ mà chờ thời gian. Nga ngồi thừ ra hàng giờ bên giường mẹ, đôi mắt hoe đỏ. Rồi cô quyết định hầm một bát bồ câu – món mà ngày xưa mẹ từng nấu cho cô mỗi lần ốm.

Nga hầm cả buổi sáng, nhặt từng miếng thuốc bắc, lựa từng con bồ câu tơ, cẩn thận như nấu cho cả một đời tri ân. Khi bưng bát canh nóng hổi vào, cô ngồi xuống bên giường, thì thầm:
“Con biết mẹ nhớ cha nhiều lắm. Nhưng mẹ ơi, con còn ở đây... Mẹ gắng ăn, ở lại với con thêm chút nữa, nghe mẹ…”

Bà Phương yếu ớt mở mắt, nhìn cô con gái duy nhất bằng ánh mắt vừa yêu thương vừa kiên cường. Nụ cười nở ra giữa đôi môi khô nứt:
“Cha con mất rồi, mẹ không muốn con cũng sống mãi trong mất mát. Nhưng hôm nay, mẹ thấy ấm lòng lắm… Ấm đến tận tim…”

Ngoài cửa sổ, nắng nhẹ xuyên qua rèm, mùi bồ câu hầm thoang thoảng. Trong căn phòng bé nhỏ, có một tình yêu đang âm ỉ cháy – không cần lớn tiếng, không cần ồn ào – nhưng đủ để chống chọi cả một đời bão giông.

Address

Bac Giang

Opening Hours

Monday 05:00 - 21:00
Tuesday 05:00 - 21:00
Wednesday 05:00 - 21:00
Thursday 05:00 - 21:00
Friday 05:00 - 21:00
Saturday 05:00 - 21:00
Sunday 05:00 - 21:00

Website

Alerts

Be the first to know and let us send you an email when Bồ Câu Pháp Thanh Sơn - Dinh Dưỡng Vàng Cho Sức Khỏe posts news and promotions. Your email address will not be used for any other purpose, and you can unsubscribe at any time.

Share

Share on Facebook Share on Twitter Share on LinkedIn
Share on Pinterest Share on Reddit Share via Email
Share on WhatsApp Share on Instagram Share on Telegram