20/09/2025
Hồi nhỏ, Lan luôn mong ngóng ngày Chủ nhật. Không phải vì được nghỉ học, mà vì đó là ngày mẹ hay nấu nồi cháo bồ câu.
Sáng sớm, mẹ dậy từ tinh mơ, ra chợ mua đôi bồ câu béo mập, mang về làm sạch, ướp cùng chút gừng, ít hạt tiêu. Cha thì nhóm bếp rơm, tiếng lửa tí tách hòa cùng mùi thơm ngọt dần lan ra khắp gian bếp. Lan và em ríu rít quanh nồi, vừa ngóng vừa hít hà.
Khi nồi cháo chín, mẹ múc ra bát, thịt bồ câu xé nhỏ mềm ngọt, hòa cùng hạt cháo nở b**g, khói bốc nghi ngút. Cha gắp phần ngon nhất cho Lan và em, còn mẹ chỉ cười, xới cho mình phần nhiều cháo ít thịt. Đôi bàn tay gầy guộc ấy vẫn mải miết chăm lo, chẳng bao giờ nghĩ đến bản thân.
Có những Chủ nhật trời mưa, cả nhà quây quần bên chiếc bàn gỗ nhỏ, cha kể chuyện đồng áng, mẹ thỉnh thoảng chen vào một câu bông đùa làm cả nhà bật cười. Tiếng cười hòa với tiếng mưa rơi ngoài hiên, tạo thành một ký ức ấm áp mà giờ đây, mỗi lần nhớ lại, tim Lan vẫn run lên một nhịp.
Giờ đã lớn, Lan đi xa, bận rộn với bao nhiêu lo toan cuộc sống. Những ngày Chủ nhật không còn đầy đủ tiếng cười như xưa, nhưng trong ký ức, hương cháo bồ câu của mẹ vẫn ở lại, trở thành biểu tượng của tình yêu gia đình: âm thầm, giản dị mà sâu nặng.
🍲 Bồ câu Pháp Thanh Sơn mong rằng, mỗi gia đình hôm nay vẫn sẽ có cho mình một “nồi cháo bồ câu ngày Chủ nhật” – để giữ lửa ấm áp, để thương yêu thêm gắn kết, và để những đứa trẻ mai sau cũng có những ký ức ngọt lành.