An Nhiên Therapy - Tâm Lý Học Ứng Dụng Điện Biên

An Nhiên Therapy - Tâm Lý Học Ứng Dụng Điện Biên Contact information, map and directions, contact form, opening hours, services, ratings, photos, videos and announcements from An Nhiên Therapy - Tâm Lý Học Ứng Dụng Điện Biên, Psychologist, Sn 40 tổ 2, P. Nam Thanh, TP Điện Biên Phủ, Dien Bien Phu.

An Nhiên Therapy luôn đồng hành, lắng nghe, chăm sóc cảm xúc, chữa lành tổn thương tinh thần, tái kết nối với chính mình...Khơi gợi sự chấp nhận, yêu thương và tự do nội tâm để trở về với trạng thái bình an tự nhiên vốn có của tâm hồn.

🌺 VÌ SAO NHỮNG PHIỀN TOÁI NHỎ CÓ THỂ GÂY TỔN HẠI HƠN NHỮNG BIẾN CỐ LỚN?Có một khái niệm tâm lý học ít được nhắc đến, như...
08/05/2025

🌺 VÌ SAO NHỮNG PHIỀN TOÁI NHỎ CÓ THỂ GÂY TỔN HẠI HƠN NHỮNG BIẾN CỐ LỚN?

Có một khái niệm tâm lý học ít được nhắc đến, nhưng lại giúp lý giải vì sao những rắc rối vụn vặt lại len lỏi và bào mòn ta theo cách đáng sợ đến vậy – và làm thế nào để đối phó với chúng.
Bạn đã bao giờ có khoảnh khắc chững lại, nhìn xung quanh và chợt nhận ra mình không thích những gì đang diễn ra? Có thể bạn đã gắn bó với một công việc vô vị suốt nhiều năm, sống trong một khu phố ồn ào, hoặc nhận ra mối quan hệ tình cảm của mình từ lâu đã mất đi sự gắn kết. Bạn tự hỏi: Mình đã để bản thân rơi vào hoàn cảnh này từ lúc nào? Sao mình lại để sự bất mãn này kéo dài đến vậy?

Tựa như bạn bị mắc kẹt, hoặc tệ hơn, bạn đã quen với sự trì trệ ấy đến mức chấp nhận sống chung với nó năm này qua năm khác. Nhưng tại sao bạn không hành động?

Có một lý thuyết tâm lý ít được biết đến có thể giúp lý giải điều này. Đó là nghịch lý vùng beta (region-beta paradox), mô tả một sai lầm phổ biến mà con người thường mắc phải khi ước tính thời gian nỗi đau khổ kéo dài sau một biến cố.

Chúng ta chấp nhận những khó chịu nhỏ nhặt mỗi ngày—từ công việc, gia đình, thói quen, môi trường sống, hay cơ thể của chính mình. Bạn tự nhủ: Không tệ đến mức ấy, chắc cũng chẳng ảnh hưởng gì đâu. Bạn không dọn nhà chỉ vì phòng quá tối, hay bỏ việc chỉ vì sếp gửi email vào lúc 10 giờ tối thứ Sáu. Mấy chuyện này nhỏ nhặt thôi mà, chúng đâu thể làm mình tổn thương lâu dài được—không đến mức như sống chung với rệp giường hay bị sếp quát tháo suốt ngày.

Nhưng chính vì chúng không quá tệ, bạn không làm gì cả. Bạn không hành động, cũng không khởi động cơ chế tâm lý để thích nghi hay đối phó. Đây chính là “vùng beta” – khoảng trống giữa hai thái cực, nơi mà những khó chịu chưa đủ lớn để buộc ta phải thay đổi, nhưng lại cứ âm ỉ dai dẳng. Và chính nghịch lý nằm ở đây: đôi khi, những khó chịu nho nhỏ lại kéo dài và gây tổn hại nhiều hơn cả những biến cố lớn lao—bởi vì biến cố lớn thường khiến ta buộc phải phản ứng, phải tìm cách giải quyết, để rồi rốt cuộc nỗi đau lại không kéo dài quá lâu.

Hãy thử hình dung: nếu bạn bị gãy xương đầu gối, bạn bắt buộc phải đi khám, phải phẫu thuật, phải tập vật lý trị liệu. Chỉ sau một thời gian, bạn có thể đi lại bình thường, thậm chí chạy marathon. Nhưng nếu chỉ bị bầm nhẹ, bạn có thể lờ đi, không bận tâm đến tổn thương nhỏ bên trong. Rồi theo năm tháng, cái đau âm ỉ ấy trở thành một phần của bạn—có khi đến lúc nhận ra thì nó đã khiến bạn bước đi khập khiễng cả đời.

Nhà tâm lý học Daniel Gilbert và các đồng nghiệp tại Harvard đã chỉ ra nghịch lý này trong bài nghiên cứu Sự tồn tại dai dẳng kỳ lạ của những điều không quá tệ (2004):

"Điều trớ trêu là đôi khi con người có thể hồi phục nhanh hơn sau những trải nghiệm thực sự đau đớn, so với những trải nghiệm chỉ hơi khó chịu một chút."

Họ còn trích dẫn nhà thơ Ovid từ hơn 2.000 năm trước:

"Những điều nhỏ nhặt chỉ tác động đến những tâm trí nhỏ bé."
Nhưng Ovid có lẽ đã không lường trước được rằng, nếu những điều nhỏ nhặt không đủ để kích hoạt cơ chế phòng vệ của con người, chúng có thể bám rễ dai dẳng theo một cách mà ngay cả những bộ óc vĩ đại nhất cũng không ngờ tới.

Nghịch lý vùng beta đã không còn được nhắc đến nhiều, nhưng nó hé lộ một thiên kiến nhận thức quan trọng mà nhiều người mắc phải khi đưa ra quyết định: lầm tưởng rằng những điều càng mãnh liệt thì sẽ kéo dài lâu hơn những điều nhẹ nhàng hơn. Nhận thức được nghịch lý này có thể giúp bạn đưa ra lựa chọn đúng đắn hơn, để những chuyện vặt vãnh không bám theo ám ảnh bạn một cách bất thường.

Gilbert cho rằng nguyên tắc này không chỉ áp dụng với hành động, mà còn với phản ứng cảm xúc trước những thử thách hằng ngày. Con người có cơ chế tâm lý giúp xoa dịu nỗi đau, nhưng đôi khi, nỗi đau cần đủ lớn mới kích hoạt được cơ chế đó. Và trớ trêu thay, điều này khiến những khó chịu nhỏ lại bị bỏ mặc, để rồi theo thời gian, chúng gây nên phiền toái lớn hơn nhiều.

Hãy tưởng tượng: nếu ai đó bị buộc phải chuyển xuống căn phòng chật chội dưới tầng hầm, họ có thể tự an ủi rằng ít nhất họ sẽ gần máy pha cà phê hơn, hoặc tiện trò chuyện với đồng nghiệp thân thiết. Nhưng nếu chỉ mất một chiếc tủ hồ sơ, họ có thể sẽ không có động lực để tự an ủi mình theo cách đó—và thế là sự phiền toái của việc chồng chất giấy tờ trên sàn cứ thế kéo dài.

Một nghiên cứu năm 2000 cũng đã chứng minh nguyên lý này. Các nhà nghiên cứu phát hiện rằng mọi người lo lắng hơn về những thủ thuật y tế mà họ cho là rất đau đớn, so với những thủ thuật chỉ hơi khó chịu một chút. Vì thế, họ thường đặt cọc phí hủy hoặc nhờ bạn bè giám sát để đảm bảo họ không trốn tránh những ca phẫu thuật đau đớn. Nhưng trớ trêu thay, chính điều đó lại khiến họ dễ từ bỏ những thủ thuật ít đau hơn—bởi vì chúng không đủ đáng sợ để họ tự nhắc nhở bản thân phải thực hiện.

Những nghiên cứu trong bài báo của Gilbert cho thấy hầu hết mọi người đều không lường trước được những tác động nghịch lý này. Trong một thí nghiệm, các sinh viên đại học được yêu cầu tưởng tượng một loạt tình huống gây khó chịu: bị ai đó từ chối một cách nhẹ nhàng khi tỏ tình, bạn cùng phòng tự ý lấy giày mà không hỏi, một người bạn cũ gia nhập nhóm tân phát xít, hoặc bạn thân hẹn hò với người yêu cũ của mình.

Họ được yêu cầu dự đoán cảm xúc của mình khi chuyện đó xảy ra, rồi ước tính xem một tuần sau họ sẽ cảm thấy thế nào. Kết quả cho thấy, những tình huống được đánh giá là gây tổn thương mạnh hơn cũng bị cho là sẽ kéo dài cảm giác khó chịu lâu hơn. Họ không nhận ra rằng những cú sốc lớn có thể kích hoạt cơ chế bảo vệ tâm lý, giúp ta nhanh chóng phục hồi hoặc có những hành động để vượt qua, trong khi những khó chịu nhỏ lại dễ bị bỏ mặc, dai dẳng mãi.

Adam Mastroianni, nhà tâm lý học xã hội và tác giả của blog Experimental History, biết đến nghịch lý vùng beta khi còn là nghiên cứu sinh tiến sĩ của Gilbert tại Harvard. Anh kể lại:
"Tôi ngồi trong văn phòng của thầy Gilbert, lắng nghe ông giải thích về nghịch lý này. Và tôi nghĩ: đây là một ý tưởng đẹp đến kỳ lạ, vì ngay lập tức bạn có thể thấy nó xảy ra khắp nơi trong cuộc sống."
Quả thật, khi đã hiểu về nghịch lý này, bạn sẽ nhận ra nó xuất hiện mọi lúc mọi nơi.

Giả sử bạn đi chơi với một người bạn. Nếu họ uống đến năm ly rượu, bạn sẽ giật ngay chìa khóa xe và gọi taxi cho họ. Nhưng nếu họ chỉ uống ba ly, có thể bạn sẽ không phản ứng—và thế là họ tự lái xe về nhà, mạo hiểm tính mạng.

Hoặc bạn thấy một chiếc bánh ngọt khổng lồ, và ngay lập tức nghĩ đến việc giữ gìn sức khỏe, nên quyết định không ăn. Nhưng một bát kẹo nhỏ lại không đủ để kích hoạt cơ chế tự kiềm chế đó, khiến bạn cứ vô thức nhấm nháp từng viên—và cuối cùng, bạn còn nạp nhiều đường hơn cả khi ăn chiếc bánh lớn ban đầu.

Gilbert và các đồng tác giả viết:

"Việc có thể dễ dàng tìm thấy vô số ví dụ như thế cho thấy nghịch lý vùng beta phổ biến đến mức nào trong cuộc sống, và cũng cảnh báo những nguy cơ khi ta không để ý đến nó."
Có lẽ bạn cũng có những trải nghiệm tương tự—những lần mà, vì không phản ứng kịp thời, bạn lại rơi vào một hoàn cảnh còn tệ hơn về lâu dài.

Mastroianni nhận xét:

"Mỗi ngày, mọi thứ chỉ hơi tệ một chút. Nhưng một đời những điều ‘hơi tệ một chút’ có thể còn khủng khiếp hơn cả một buổi chiều thực sự đau đớn."

Bên cạnh nghịch lý vùng beta, còn có những lý do khác giải thích vì sao con người thường không phản ứng trước những khó chịu nhỏ.

Carlos Alós-Ferrer, nhà nghiên cứu về kinh tế học vi mô, tâm lý học và khoa học thần kinh quyết định tại Đại học Lancaster (Anh), nhắc đến một khái niệm gọi là quán tính quyết định—xu hướng tiếp tục không làm gì vì sự trì hoãn không gây ra cái giá phải trả ngay lập tức.

"Khi băn khoăn, tốt nhất là không làm gì cả"—quan điểm này dẫn đến một hiện tượng tương tự nghịch lý vùng beta, nơi mà sự không hành động cứ thế kéo dài."

Nói cách khác, ta có xu hướng nghĩ rằng tiếp tục ở lại một công việc hoặc một căn hộ mà ta chỉ hơikhông thích thì vẫn ít tốn kém hơn là đưa ra một quyết định táo bạo.

Điều này còn bị khuếch đại bởi một thiên kiến khác—thiên kiến trạng thái hiện tại. Con người thường đánh giá quá cao những gì mình đang có và xem nhẹ tương lai.

Chẳng hạn, việc thay đổi công việc hoặc kết thúc một mối quan hệ luôn đi kèm với cái giá phải trả ngay lập tức: sự bất ổn, nỗi cô đơn, những ngày tháng khó khăn để làm quen với một điều mới mẻ. Trong khi đó, những lợi ích của quyết định này—một công việc tốt hơn, một cuộc sống tình cảm viên mãn hơn—lại nằm đâu đó xa xôi, chưa thể cảm nhận ngay.

Rốt cuộc, nỗi đau của việc chia tay ngay lúc này có thể mạnh đến mức khiến ta chùn bước, trong khi viễn cảnh một tương lai tự do và hạnh phúc vẫn còn quá xa vời để thuyết phục được ta thay đổi.

"Không chỉ vậy, nó còn chứa đầy sự bất định," Alós-Ferrer nói. "Thiên kiến hiện tại sẽ khiến bạn hạ thấp giá trị của những lợi ích trong tương lai nhiều hơn mức đáng có, và cuối cùng, bạn sẽ chẳng làm gì cả."

Vậy nếu bạn cảm thấy mình đang mắc kẹt trong vùng beta, bạn nên làm gì? "Với nhiều người, quán tính và thiên kiến hiện tại kết hợp lại sẽ tạo ra sự trì trệ," Alós-Ferrer giải thích.

Ông gợi ý rằng đôi khi, ta nên chống lại xu hướng phản ứng theo bản năng – tức là chỉ đáp lại nhẹ nhàng trước những phiền toái nhẹ nhàng. Một cách để làm điều này là cố gắng hình dung rõ ràng hơn về hậu quả trong tương lai, xem chúng quan trọng chẳng kém gì những gì đang xảy ra ở hiện tại. Hãy tự hỏi bản thân: Liệu những vấn đề trong công việc, các mối quan hệ, việc đi lại hay chỗ ở của mình có thể kéo dài thêm 10 năm nữa không? Và nếu điều đó xảy ra, mình sẽ cảm thấy ra sao? Hãy dành thời gian để liệt kê những lợi ích tiềm tàng khi thực hiện một sự thay đổi, ngay cả khi điều đó có vẻ hỗn loạn hơn việc cứ để mọi thứ nguyên trạng.

Nghịch lý vùng beta cũng có thể giúp ta nhìn nhận những biến cố lớn trong đời – như mất việc, chia tay, chấn thương – theo hướng tích cực hơn. Nếu một trải nghiệm tiêu cực hiện tại đủ mạnh để khiến bạn hành động, thì về lâu dài, mức độ khổ sở bạn phải chịu có thể ít hơn so với những nỗi khó chịu âm ỉ kéo dài qua nhiều năm.

"Nếu một người bạn thân làm điều gì đó khiến ta thực sự tức giận, ta thường trực tiếp đối mặt với họ. Và trong nhiều trường hợp, sự đối thoại này không chỉ củng cố, cải thiện mà thậm chí còn cứu vãn được tình bạn," Gilbert chia sẻ.

Mastroianni gọi nghịch lý vùng beta là một trong những "ý tưởng bị đánh giá thấp trong tâm lý học", không hẳn vì nó có vô số nghiên cứu chứng minh, mà bởi nó diễn đạt một cách tinh tế những hoàn cảnh mà ai trong chúng ta cũng từng trải qua. Những nghịch lý như vùng beta, cùng nhiều khái niệm tương tự trong tâm lý học, có thể xem như những câu chuyện ngụ ngôn thời hiện đại, những bài học ẩn chứa thông điệp sâu sắc. "Để áp dụng chúng, con người cần có một mức độ khôn ngoan nhất định," ông nói.

Dĩ nhiên, tất cả điều này không có nghĩa rằng ta nên ngay lập tức rời bỏ công việc hay chấm dứt một mối quan hệ chỉ vì xuất hiện một dấu hiệu bất ổn. Nếu thế, chẳng ai có thể duy trì công việc hay các mối quan hệ lâu dài. Không phải mọi phiền toái nhỏ nhặt đều tích tụ thành tổn hại lớn về sau – nhưng có những thứ có thể.

Vùng beta của mỗi người sẽ khác nhau. Nghịch lý này không đưa ra một ngưỡng cụ thể cho hành động, nhưng nó nhắc nhở ta hãy chú ý đến những khía cạnh trong cuộc sống mà ta vẫn đang chịu đựng – chỉ vì chúng "không quá tệ".

Nguồn: Why small annoyances can harm us more than big disruptions | Psyche. co

💔AI LÀ NGƯỜI THỰC SỰ KẾT THÚC MỘT MỐI QUAN HỆ?🎯Có một nỗi đau đặc biệt mà nhiều người phải chịu đựng khi mối quan hệ đi ...
02/05/2025

💔AI LÀ NGƯỜI THỰC SỰ KẾT THÚC MỘT MỐI QUAN HỆ?

🎯Có một nỗi đau đặc biệt mà nhiều người phải chịu đựng khi mối quan hệ đi đến hồi kết. Đó là cảm giác rối bời khi ta buộc phải nói lời chia tay, nhưng sâu thẳm trong lòng lại không hề muốn điều đó. Ta không chỉ mất đi mối quan hệ từng trân quý, mà còn phải mang theo cảm giác tội lỗi vì mình là người "kết thúc" – dù ta chưa bao giờ thực sự mong muốn như vậy. Ta hoang mang, tự hỏi liệu mình có làm sai hay không, liệu mình có gây ra nỗi đau không đáng có cho đối phương. Nhưng có lẽ, sự thật ẩn sâu là: ta không hề kết thúc điều gì cả.

Để làm dịu nỗi đau này, hãy thử gỡ rối suy nghĩ bằng cách nhìn nhận lại mọi thứ một cách rõ ràng và thấu đáo hơn. Nguyên tắc ở đây rất đơn giản: người thực sự kết thúc một mối quan hệ không phải là người mở lời chia tay hay tuyên bố “hết yêu”. Việc nói ra chỉ là sự khẳng định, một cách đặt dấu chấm hết. Người thực sự khép lại mối quan hệ chính là người ngừng yêu trước.

Vấn đề nằm ở chỗ, việc ngừng yêu thường diễn ra một cách lặng lẽ, âm thầm và khó nắm bắt. Họ không thừa nhận, và ta cũng chẳng biết chắc liệu mình đang tưởng tượng hay đang cảm nhận đúng. Họ có thể vẫn hiện diện, nhưng không thật sự ở đó. Họ trở nên lạnh nhạt nhưng luôn phủ nhận. Họ tỏ ra cáu kỉnh, xa cách và lảng tránh bằng những lời buộc tội về sự “quá đáng” hay “nhạy cảm” của ta. Họ dành nhiều thời gian cho bạn bè hơn, rồi lại trách ta kiểm soát hay ích kỷ.

Cuối cùng, người “chủ động” chia tay – dù tận sâu bên trong vẫn khát khao được yêu thương – đành buông xuôi sau vô vàn nỗ lực níu kéo và thất bại. Chia tay không phải là lựa chọn đầu tiên, hay thậm chí là lần thứ trăm. Đó chỉ là lựa chọn cuối cùng khi mọi con đường khác đều đã bế tắc.

Ngược lại, người còn lại có thể vẫn nói muốn tiếp tục mối quan hệ, nhưng trong lòng (và có khi là vô thức) họ lại từng bước tạo ra tình thế khiến đối phương không còn cách nào khác ngoài việc ra đi.

Mức độ vô thức trong chuyện này có thể tranh luận được. Nếu muốn rộng lượng, ta có thể nghĩ rằng họ không hề nhận thức được mình muốn thoát ra. Nhưng đôi khi, ta cũng nên thừa nhận rằng họ có thể biết rất rõ, chỉ là chọn cách dễ dàng hơn – để người khác làm thay công việc đau lòng này.

Dù lý do là gì, sự thật là: người muốn rời đi hiếm khi nào thừa nhận. Khi được hỏi: “Anh/em có muốn tiếp tục không?”, câu trả lời luôn là: “Có.” Nhưng khi được trao cơ hội để cứu vãn, họ chẳng làm gì để vun đắp. Hôm nay họ nói muốn thử lại, nhưng chỉ vài ngày sau, họ tiếp tục xa cách, lảng tránh và khiến ta phải tự đặt câu hỏi về chính mình.

Đây là lý do vì sao một cuộc chia tay thường phải xảy ra nhiều lần. Để người buông bỏ thực sự hiểu rằng mình không phải là người thực sự kết thúc. Họ có thể quay lại, cố gắng sửa chữa “quyết định” của mình, nhưng rồi thực tế phức tạp lại khiến họ nhận ra: đó chưa bao giờ là quyết định của họ ngay từ đầu. Và dù có thử thêm một, hai hay ba lần nữa, kết cục vẫn không thay đổi.

Vậy nên, một số người trong chúng ta không còn cách nào khác ngoài việc gánh thêm một nỗi đau khi buộc phải là người ra đi. Ta bị gán nhãn là người “chấm dứt,” mang theo sự xấu hổ và bị phán xét bởi những người ngoài cuộc. Đối phương, trong vai trò người bị “bỏ rơi,” dễ dàng nhận được sự cảm thông.

Nhưng câu chuyện này không phản ánh đúng sự thật. Sâu thẳm, ta từng muốn mối quan hệ tiếp tục. Ta đã cố gắng rất nhiều để cứu vãn nó. Nhưng ta không thể chấp nhận một mối quan hệ nửa vời, thiếu tình yêu, thiếu sự cố gắng, thiếu sự thân mật. Ta buông tay vì những gì còn lại không còn giống một mối quan hệ nữa – dù đối phương vẫn có thể khăng khăng rằng đó là lỗi của ta.

Sự thật phức tạp là thế này: ta đã phải đặt dấu chấm hết – nhưng không phải ta là người kết thúc. Ta cầm chiếc rìu khi nó rơi xuống, nhưng ta chưa bao giờ là người nhặt nó lên. Ta ra đi không phải vì không còn yêu, mà bởi vì ta vẫn yêu.

Nguồn: WHO ACTUALLY ENDS A RELATIONSHIP? - The School Of Life

🌵Đừng nóng giận để rồi hối hận, nuôi dạy trẻ không phải bằng cảm xúc nhất thời. Đây sẽ là những điều ba mẹ nên làm khi t...
02/05/2025

🌵Đừng nóng giận để rồi hối hận, nuôi dạy trẻ không phải bằng cảm xúc nhất thời. Đây sẽ là những điều ba mẹ nên làm khi trót nóng giận với con

💥Kiềm chế cơn nóng giận để đồng hành với tuổi thơ của con.
Trong quá trình nuôi dạy con cái, chắc hẳn ông bố bà mẹ nào cũng từng trải qua trạng thái cáu giận vì con nghịch ngợm, làm hỏng đồ đạc trong nhà, nói mãi không chịu nghe, thậm chí con hỏi quá nhiều, hay khi học bài cùng con mà giảng mãi con không hiểu cũng khiến bố mẹ "sôi máu". Sau khi quát mắng hay thậm chí đánh con, nhiều bố mẹ mới thấy hối hận vì cảm xúc khi ấy. Nếu lỡ nóng giận với con thì dưới đây sẽ là vài cách cho chính bố mẹ quản lí được cảm xúc sau những màn “combat” căng thẳng của cả nhà nhé:

💥 Tìm hiểu nguyên nhân con làm sai
Khi con phạm lỗi, cha mẹ cần tìm hiểu nguyên nhân đằng sau hành động của con. Điều này giúp cho cha mẹ hiểu hơn về con mình và tránh xử phạt con một cách vô cớ trong khi tức giận.

💥 Nhận thức cảm xúc của chính mình
Bản thân cha mẹ cần nhận thức rõ ràng cảm xúc bên trong mình. Cảm xúc nóng giận đôi khi chỉ là tức thời và những đứa trẻ vô tình phải gánh chịu. Học cách kiểm soát cảm xúc là cách tốt nhất để kiềm chế cơn nóng giận.

💥 Tránh xa con một lát để tĩnh tâm hơn
Khi đối mặt với lỗi lầm của con, cha mẹ nên tìm một nơi yên tĩnh để trấn tĩnh lại. Không nên quát mắng con ngay lập tức bởi những lời nói lúc này có thể khiến con bị tổn thương sâu sắc và khó có thể hàn gắn lại.

💥 Đừng giả vờ như chưa nói gì
Khi bình tĩnh lại, bố mẹ đôi khi giả vờ như chưa có chuyện gì xảy ra và lơ đi những lời nói hay hình phạt mình đã đưa ra để dọa con. Điều này không hề tốt và còn có thể đưa ra những thông điệp sai cho con, hoặc thậm chí khiến con nhờn vì nghĩ rằng bố mẹ chỉ nói mồm.
Tất nhiên, điều đó không có nghĩa bố mẹ phải làm đúng những gì đã nói khi tức giận. Cách tốt nhất là bố mẹ giảm nhẹ hình phạt, đưa ra mức phạt hợp lý hơn. Ví dụ, khi bố mẹ giận vì con xem tivi nhiều mà không chịu học tập rồi nói quá lên là sẽ vứt tivi ra khỏi phòng. Thay vì hành động quá khích kia, bố mẹ chỉ cần cắt giảm thời gian xem tivi của con, hoặc cấm con xem đến khi nào làm xong bài.

💥 Có một cuộc nói chuyện thẳng thắn với con
Sau khi bình tĩnh và nhận ra mình đã cư xử quá nóng giận, làm tổn thương đến tâm lý của con, cách tốt nhất để sửa sai là bố mẹ hãy ngồi xuống, cùng con nói chuyện thẳng thắn. Câu nói "Bố/mẹ xin lỗi. Bố/mẹ rất buồn vì những điều lỡ nói" sẽ giúp giải tỏa căng thẳng và giúp con bạn đỡ tổn thương hơn.

💥 Mỉm cười với con nhiều hơn
Cha mẹ hãy học cách mỉm cười với con hàng ngày. Nụ cười giúp giải phóng hormone endorphin, một loại hormone đem lại cảm giác dễ chịu cho cơ thể, giúp trấn an tinh thần, sắp xếp lại suy nghĩ và xử lý vấn đề một cách hiệu quả.

💥 Bố mẹ cần xem lại bản thân
Đôi khi bố mẹ nóng giận quá mức với con là bởi bản thân đang gặp những vấn đề về tâm lý. Nhiều khi đi làm về trong tình trạng mệt mỏi, hay đang gặp rắc rối về tiền bạc, quá căng thẳng, bạn tìm cách trút giận lên con để giải tỏa ức chế của bản thân.
Trường hợp này, hành vi của bạn chính là dấu hiệu cảnh báo mức độ căng thẳng tâm lý của bạn đang rất cao. Hãy cố gắng kiềm chế bản thân và áp dụng một số cách giảm stress như hít thở sâu, nghe nhạc, nghỉ ngơi, ăn uống đầy đủ để không khiến cảm xúc của mình ảnh hưởng đến con.

😎 5 CẤP ĐỘ THAY ĐỔI CUỘC ĐỜI CỦA VIỆC “ĐẾCH QUAN TÂM”  | Mark Manson⏰ Mỗi ngày trôi qua, có hàng trăm triệu con người đa...
29/04/2025

😎 5 CẤP ĐỘ THAY ĐỔI CUỘC ĐỜI CỦA VIỆC “ĐẾCH QUAN TÂM” | Mark Manson

⏰ Mỗi ngày trôi qua, có hàng trăm triệu con người đang khổ sở vì… quan tâm quá nhiều. Họ sống trong một nhà tù vô hình, nơi lo lắng vớ vẩn và bận tâm linh tinh trở thành xiềng xích. Nhưng đời không nhất thiết phải như vậy.

🎯Trong bài viết này, tôi sẽ dắt bạn đi dạo qua 5 cấp độ “không thèm quan tâm” – mỗi cấp là một bước tiến gần hơn đến cảnh giới an yên, vô ưu, mặc kệ đời. Từng bước một, bạn sẽ học cách đối mặt với nỗi sợ, ngừng bận tâm người ta nghĩ gì, và chạm tay vào cuộc sống nhẹ tênh không chút phiền lòng.
Cài dây an toàn vào. Đã đến lúc ngừng lo bò trắng răng và bắt đầu sống cho ra sống.

😎 CẤP ĐỘ 1: NGƯỢNG NGÙNG
Trong tâm lý học có một khái niệm gọi là Hiệu ứng Đèn Sân Khấu – Spotlight Effect. Hiểu nôm na, đó là cảm giác ai trong chúng ta cũng từng trải: ta cứ tưởng cả thế giới đang soi mói mình, trong khi thực tế thì… chẳng ai rảnh đến vậy đâu.

Nghĩ lại lần gần nhất bạn cắt quả đầu tệ chưa từng thấy. Cả ngày hôm đó bạn cứ tưởng thiên hạ nhìn chằm chằm vào “tác phẩm bi kịch” đang nằm trên đầu mình. Nhưng sự thật là phần lớn chẳng ai để ý. Mà có để ý, cũng chẳng ai buồn quan tâm.
Tôi rất thích một câu nói của nhà văn David Foster Wallace. Ông bảo:

“Bạn sẽ ngừng lo người khác nghĩ gì về mình… khi bạn nhận ra là họ hiếm khi nghĩ đến bạn.”

Với một người từng lớn lên trong sự sợ hãi xã hội như tôi, câu nói này như mở ra cả chân trời mới. Nhưng chỉ nghe thôi thì chưa đủ. Phải ra ngoài, va chạm, và cảm nhận. Phải tự tay tháo cái đèn sân khấu khỏi đầu mình.

Không có nghĩa là bạn phải mặc bộ đồ gà và đi dạo quanh trung tâm thương mại (dù nếu bạn làm vậy, tôi cũng không ngăn cản đâu). Nhưng bạn phải làm một điều gì đó.

Phải thử thách chính mình. Phải dấn thân vào những tình huống khiến bạn khó chịu, xấu hổ trước người khác – để rồi nhận ra một cách rõ ràng rằng: chả ai để ý, và càng không ai quan tâm.

Chịu đựng sự ngượng ngùng chính là nền móng của nghệ thuật “đếch quan tâm”. Khoảnh khắc bạn nhận ra là chẳng ai buồn để mắt đến bạn – đó chính là lúc bạn vượt qua Cấp Độ Một.
Tiếp tục tiến lên nào.

😎 CẤP ĐỘ 2: BỊ TỪ CHỐI
Nếu bước đầu tiên để không “bận tâm” là dám chấp nhận mình trông ngớ ngẩn trước người khác, thì bước tiếp theo chính là dũng cảm đối diện với… sự từ chối.

Không quan tâm người lạ nghĩ gì đã là một chuyện, nhưng còn những người bạn thật sự quan tâm thì sao? Bạn có sẵn sàng nói ra những điều mà bạn bè hay người thân có thể không đồng tình? Bạn có đủ thoải mái để trò chuyện về những điều khó nói? Hay bạn vẫn sợ mình sẽ làm lố trong một buổi hẹn hò?

Những người sống theo kiểu “quan tâm quá nhiều” thường rất khó khăn với việc bị từ chối. Lòng tự trọng của họ bám víu quá chặt vào việc được người khác công nhận, đến mức họ gần như không thể chịu đựng nổi nếu bị ai đó quay lưng. Thế nên họ làm mọi cách để tránh điều đó, bằng cách... diễn. Họ nhìn mọi tình huống xã hội qua lăng kính: "Mình phải nói gì, làm gì để người ta thích mình?" Và rồi họ cứ thế mà nói và làm như thế.

Sống kiểu đó mệt lắm, không chỉ vì nó giống như đang thi tốt nghiệp mỗi khi mở miệng—nói sai là coi như “rớt”—mà còn vì nó khiến bạn chẳng bao giờ có nổi một mối quan hệ lành mạnh thực sự. Dù có thành công trong việc khiến người khác quý mến, bạn vẫn sẽ canh cánh một nỗi lo: “Họ có thích mình thật không, hay chỉ là thích cái vai diễn mình đang mang?”

Khoảnh khắc “mở khóa tâm hồn” thường đến khi người ta thôi diễn, và bắt đầu sống thật trong các mối quan hệ. Khi họ nhận ra rằng: dù mình có diễn giỏi đến mấy, kiểu gì rồi cũng có người không ưa mình, vậy thì chi bằng bị từ chối vì chính con người thật của mình còn hơn.

Khi bạn bắt đầu bước vào các mối quan hệ bằng sự chân thành, không ngại ngùng về bản thân và sẵn sàng đón nhận mọi kết quả, bạn chợt hiểu ra: Mình đâu cần ngồi đó chờ người khác chọn mình, mình cũng có quyền chọn họ mà.
Và điều đó... thay đổi tất cả.

😎 CẤP ĐỘ 3: CHỈ TRÍCH
Sự thật là: bạn không thể làm vừa lòng tất cả mọi người, mọi lúc.

Dù bạn có làm gì đi nữa, vẫn sẽ có người phê phán, chê bai, nói ra nói vào. Và bạn phải học cách sống chung với điều đó — phải hiểu rằng lời chỉ trích là một phần không thể thiếu trong “bản mô tả công việc” của thành công. Sự tôn trọng, sự ngưỡng mộ mà bạn mong mỏi sẽ luôn đi kèm với một đội ngũ những “nhà phê bình chuyên nghiệp” sẵn sàng vùi dập bạn bất cứ lúc nào.

Lần tới nếu ai đó chỉ trích bạn, hãy làm như sau:

Nếu bạn tôn trọng người đó — hãy lắng nghe. Biết đâu học được gì hay ho, sửa mình rồi tiến bộ.

Còn nếu bạn không tôn trọng người đó — kệ họ. Mặc kệ. Quan tâm làm gì cho mệt?

Chỉ trích, suy cho cùng, cũng chỉ là thông tin. Nếu đó là thông tin hữu ích về bạn, thì tuyệt rồi. Còn nếu không, thì ít nhất nó cũng cho bạn biết thêm về người đang nói. Dù theo cách nào, nó cũng có ích cả thôi.

Vậy thì… sao phải trốn tránh?

😎 CẤP ĐỘ 4: THẤT BẠI
Có một điều kỳ diệu xảy ra khi bạn không còn bận tâm đến việc người khác nghĩ gì về mình — và đó chính là tinh thần xuyên suốt ba cấp độ trước — nó mở ra cho bạn một thứ tự do hiếm có: tự do được thất bại.

Tất cả những điều bạn từng tò mò, những cuộc phiêu lưu bạn mơ mộng nhưng chưa bao giờ dám thử vì sợ mang tiếng "làm không nên hồn" — giờ đây bỗng nhiên trở nên gần gũi, dễ chạm tới. Vì bạn không còn quan tâm người ta sẽ nói gì nếu bạn... lỡ làm hỏng.

Bạn không còn lo gia đình nghĩ sao nếu bạn bỏ cái công việc chán ngắt mà không kiếm nổi việc mới, thế là bạn bỏ luôn. Bạn không ngại đăng ký lớp nhảy breakdance, dù nhảy dở tới mức trở thành chủ đề bàn tán buổi trưa của cả lớp — và rồi bạn cứ đăng ký thôi, có sao đâu!

Vì thế này: thất bại hay không, không quan trọng bằng việc bạn đã làm gì. Cuộc sống không nằm ở kết quả, nó nằm ở hành trình bạn trải qua.

Chúng ta lớn lên trong một môi trường quá chú trọng vào kết quả, ít để tâm đến quá trình. Từ bé đã quen với việc làm bài được điểm A thì mới được khen, đi thi giành giải mới được công nhận. Mọi thứ đều xoay quanh câu hỏi: “Bạn có đạt được cái này không? Nếu có, chúng tôi mới thưởng.”

Nhưng thực tế thì đời không vận hành như vậy. Trái lại, cuộc sống thường thưởng cho những ai dám thất bại, dám xấu hổ một chút, dám liều lĩnh một chút, dám dở tệ ở điều gì đó — miễn là họ sẵn sàng kiên trì đến khi mình làm tốt.

Nên để tôi hỏi bạn: Bạn đang dở tệ một cách hồn nhiên ở điều gì? Điều gì bạn làm dở ẹc nhưng vẫn thấy vui, vẫn thấy đáng để tiếp tục?

Hãy tìm lấy điều đó. Và làm nó đi.

Dù bạn có thất bại ngoạn mục, ít nhất bạn cũng đã sống trọn vẹn — và biết đâu, sau này còn có chuyện hay để kể cho cháu mình nghe.

😎 CẤP ĐỘ 5: ĐẾCH QUAN TÂM TUYỆT ĐỐI
Chúc mừng bạn. Chúng ta đã đến nơi rồi, các bạn của tôi ơi — đỉnh cao chói lọi nhất của hành trình này. Không còn nao núng vì xấu hổ, từ chối, dè bỉu hay thất bại, chúng ta đã chạm tới trạng thái tự do tuyệt đối: sống một cuộc đời đếch-quan-tâm.
Một cuộc sống đếch quan tâm là một cuộc sống không áp lực, không nuối tiếc. Đó là cuộc sống của sự tự do — muốn làm gì thì làm, muốn là ai thì là.

Nghe này: bạn, và tất cả những người bạn biết, sớm muộn gì rồi cũng sẽ rời khỏi thế gian này. Vậy thì… bạn còn chờ đợi điều quái gì nữa? Cái mục tiêu bạn ấp ủ, giấc mơ bạn giấu kỹ, người mà bạn muốn gặp — điều gì đang ngăn bạn lại? Tự hỏi làm gì nữa — cứ làm đi.

Vì thật lòng mà nói… ai quan tâm chứ?

Nguồn: 5 Life-Changing Levels of Not Giving a F**k | Mark Manson

🌵NHỮNG DẤU HIỆU CHO THẤY AI ĐÓ ĐÃ CÓ MỘT TUỔI THƠ KHÓ KHĂN…🧲 Mỗi khi ta nhìn thấy một người trưởng thành đang vật lộn vớ...
29/04/2025

🌵NHỮNG DẤU HIỆU CHO THẤY AI ĐÓ ĐÃ CÓ MỘT TUỔI THƠ KHÓ KHĂN…

🧲 Mỗi khi ta nhìn thấy một người trưởng thành đang vật lộn với cuộc sống—một ai đó không thể đón nhận tình yêu, luôn cau có, không đủ can đảm để là chính mình, hoặc lúc nào cũng muốn chứng minh mình đúng—dù không biết rõ câu chuyện của họ, ta có thể đoán rằng, đâu đó trong quá khứ, họ đã thiếu đi tình yêu thương.

💞 Tình yêu đối với tâm hồn non trẻ cũng giống như vitamin đối với cơ thể đang phát triển. Mọi sự tổn thương tinh thần đều bắt nguồn từ sự thiếu hụt quan tâm và thấu hiểu, từ sự vắng mặt của lòng bao dung và đồng cảm, từ việc thế giới đã không ghi nhận và tôn trọng những cảm xúc non nớt của một đứa trẻ.

✅ Có những quy luật tâm lý vận hành như sau:
— Nếu một đứa trẻ không cảm nhận được rằng mình quan trọng, khi trưởng thành, chúng sẽ mãi chật vật để cảm thấy bản thân có giá trị với người khác. Có thể chúng sẽ sống thu mình, hoặc ngược lại, khoác lên mình vẻ hào nhoáng, cố gắng chứng tỏ địa vị, tìm kiếm ánh hào quang sân khấu để có một khán giả dõi theo. Nhưng dù biểu hiện ra sao, vết thương trong lòng vẫn như nhau: một nỗi ám ảnh rằng mình không xứng đáng để tồn tại. Chúng ta không thể yêu thương chính mình nếu ta chưa từng được đặt trọn vẹn ở trung tâm thế giới của ai đó.

— Nếu một người không có một người chăm sóc chính yếu ấm áp, đáng tin cậy, luôn quan tâm và dành sự chú ý, họ sẽ nghi ngờ mọi tình yêu xuất hiện trong đời. Một cách vô thức, họ không tin tưởng bất cứ ai. Họ sẽ cảm thấy mọi người đến với họ đều nhàm chán, không hấp dẫn, hoặc thậm chí "kỳ quặc" (vì dám nghĩ tốt về họ hơn chính họ tự nghĩ). Họ có thể là một người hẹn hò cuốn hút, khao khát một gia đình, nhưng lại không thể cưỡng lại sự thôi thúc hủy hoại mọi mối quan hệ có khả năng đem đến hạnh phúc thực sự.

— Nếu không ai dạy ta cách thể hiện nhu cầu thực sự của mình, ta sẽ giận dữ mà không nhận ra, sẽ hờn dỗi nhưng giả vờ không quan tâm, sẽ nói "Tôi ổn" trong khi bên trong đang vỡ vụn. Ta sẽ không tin rằng những cuộc đối thoại có thể giải quyết vấn đề.

— Nếu ta từng tức giận nhưng bị bảo phải ngoan, nếu ta giận dữ nhưng không được phép làm phiền ai, nếu ta phải gồng mình làm hài lòng người khác để giữ lại chút yêu thương ít ỏi, ta sẽ trở thành kẻ tuân phục hoàn hảo, biết điều chỉnh bản thân theo mọi kỳ vọng… trừ chính những mong muốn của mình.

— Nếu tuổi thơ ta chìm trong nỗi sợ hãi—nếu lúc nào cũng có tiếng quát tháo hay một bầu không khí căng thẳng đè nặng—thế giới sẽ không bao giờ đem lại cảm giác an toàn. Lo âu sẽ trở thành trạng thái thường trực. Giấc ngủ sẽ là thứ xa xỉ. Những biến cố đã từng xảy ra sẽ mãi ám ảnh, khiến ta luôn có cảm giác rằng điều tồi tệ tiếp theo sắp ập đến.

— Nếu cơ thể ta không được chăm sóc, ranh giới cá nhân không được tôn trọng, hoặc vẻ ngoài của ta không được nâng niu, thì việc yêu thương chính mình sẽ trở nên vô cùng khó khăn. Ta sẽ không dám nhìn mình trong gương, không thoải mái khi ngủ chung phòng với ai đó, không thể tập thể dục như mong muốn, không thể ăn uống một cách dịu dàng với bản thân. Trái tim sẽ kiệt quệ sớm hơn. Ta sẽ khó cưỡng lại việc cào xé làn da mình. Cơ thể ta sẽ ghi nhớ tất cả những gì đã từng xảy ra.

— Nếu từ nhỏ, ta được tâng bốc như một thiên tài, được hứa hẹn về một tương lai huy hoàng nhưng chẳng ai chỉ cho ta cách đi đến đó, nếu ta bị biến thành "đứa trẻ đặc biệt" để bù đắp cho sự tầm thường của ai đó, ta sẽ phải vật lộn cả đời để chấp nhận sự bình thường trong chính mình. Ta sẽ không bao giờ biết đến cảm giác xa xỉ của việc đơn giản được tồn tại.

— Nếu ta chưa từng được lắng nghe, việc dành không gian cho người khác sẽ trở thành một gánh nặng. Làm sao có thể học cách thấu hiểu ai đó khi mà ngay từ đầu, chẳng ai từng dành cho ta sự chú ý cần thiết?

— Nếu ta từng học được rằng cách duy nhất để được chú ý là gây kịch tính, là quyến rũ người khác, là cư xử vô cùng ngoan ngoãn (hoặc vô cùng tệ hại), làm sao ta có thể dám từ bỏ những thói quen đó khi chúng đã ăn sâu vào bản thân, dù chúng không còn phục vụ lợi ích của ta nữa?

Hầu hết chúng ta đều rất giỏi trong việc nhận ra và phàn nàn về sự khó chịu của người khác. Nhưng khi đủ mạnh mẽ, ta nên dũng cảm đối diện và thấu hiểu nguyên nhân thực sự—mà cuối cùng, đó là một sự thật đáng buồn: thế giới này không trở nên điên đảo vì chính trị, công nghệ hay kinh tế. Mọi thứ chệch hướng ngay từ đầu, vì chúng ta, với tư cách là một tập thể, chưa từng thật sự biết cách yêu thương và chăm sóc những tâm hồn bé nhỏ.

Edvard Munch, Four Girls in Åsgårdstrand, 1903
Nguồn: HOW TO TELL IF SOMEONE HAD A DIFFICULT CHILDHOOD… | The School Of Life

Address

Sn 40 Tổ 2, P. Nam Thanh, TP Điện Biên Phủ
Dien Bien Phu

Opening Hours

Monday 08:00 - 17:00
Tuesday 08:00 - 17:00
Wednesday 08:00 - 17:00
Thursday 08:00 - 17:00
Friday 08:00 - 17:00
Saturday 08:00 - 17:00

Website

Alerts

Be the first to know and let us send you an email when An Nhiên Therapy - Tâm Lý Học Ứng Dụng Điện Biên posts news and promotions. Your email address will not be used for any other purpose, and you can unsubscribe at any time.

Share

Category