09/07/2025
Đây là một bài chia sẻ trải nghiệm tâm linh rất hay. Có từ mức độ sơ đến sâu. Là bài học quý giá cho tất cả ai gặp việc tâm linh !!! Hãy học khôn trên cái ngu của người khác.
À, nói thêm, đây cũng là nạn nhân mất 70 triệu với thầy Long tự xưng là Ngọc Hoàng Đại Đế mà không làm được trò mèo gì. Nhân tiện thì tui cảnh tỉnh mọi người chứ bận lắm, làm gì có thời gian mà sân si. Nhà bao việc.
----------
Chia sẻ của Ngo Dzung :
Tôi đã được Thánh chứng như nào ?
1. Những dấu hiệu từ thuở ấu thơ
Tôi sinh ra trong một ngôi làng nhỏ, nơi những câu chuyện về ma quỷ, thần tiên được truyền miệng qua bao thế hệ. Từ khi còn bé, tôi đã không giống những đứa trẻ khác. Đôi mắt tôi luôn trĩu nặng, như thể đang nhìn vào một thế giới mà không ai thấy được. Đêm đêm, tôi thường giật mình tỉnh giấc, mồ hôi đầm đìa, kể rằng mình mơ thấy những người lạ mặt đứng lặng lẽ bên giường, ánh mắt trống rỗng. Có lần, khi mới lên bảy, tôi hét lớn giữa đêm:
“Có người ngồi ngay đầu giường con!”
Mẹ tôi, bà Lan, chỉ xoa đầu tôi, nghĩ rằng đó là mộng mị của trẻ nhỏ. Nhưng những sự việc kỳ lạ cứ tiếp diễn. Tôi thường kể về những tiếng gọi văng vẳng trong gió, những bóng trắng lướt qua hiên nhà vào ban đêm, hay những giấc mơ mà sau này, điều tôi thấy lại ứng nghiệm một cách kỳ lạ. Một lần, khi đi đám tang ông lão hàng xóm, tôi đứng lặng người, nhìn chằm chằm vào khoảng không, rồi thì thào với mẹ:
“Ông ấy vẫn đang đứng kia, nhìn mọi người.”
Gia đình bắt đầu lo lắng. Họ mời một thầy bói có tiếng trong vùng đến xem. Ông thầy, sau khi nhìn tôi hồi lâu, thở dài:
“Nó có căn âm. Cậu bé này có khả năng thấy được những thứ không ai thấy. Nhưng nếu không tu đúng đường, sớm muộn gì cũng bị kéo về âm giới.”
Lời nói ấy như một dấu chấm lửng, để lại trong lòng gia đình tôi một nỗi sợ mơ hồ, nhưng chẳng ai biết phải làm gì.
2. Khai mở thần thông ban đầu
Năm tôi 21 tuổi, tôi bắt đầu tìm tòi về thế giới tâm linh. Qua những cuốn sách cũ kỹ và những nhóm bạn có cùng sở thích, tôi tự học các pháp “khai nhãn”, “mở căn”. Tôi ngồi thiền hàng giờ, nhắm mắt, tập trung vào luồng khí trong cơ thể. Một đêm, trong lúc thiền, tôi cảm thấy một luồng sáng trắng xoáy mạnh vào giữa trán. Cảm giác ấy vừa kỳ diệu vừa đáng sợ, như thể một cánh cửa vô hình vừa được mở ra.
Từ đó, những trải nghiệm lạ lùng đến dồn dập. Tôi mơ thấy những người lạ mặt khóc lóc, van xin tôi cứu giúp. Vài ngày sau, tôi tình cờ nghe tin một người quen qua đời, đúng với hình ảnh trong giấc mơ. Linh cảm của tôi ngày càng mạnh, đôi khi chỉ cần nhìn ai đó, tôi đã biết được những chuyện họ chưa từng kể.
Một buổi tối, trong lúc thiền sâu, tôi thấy một “vị mặc áo vàng” hiện ra, giọng nói trầm ấm vang lên trong tâm trí:
“Con là người được chọn. Hãy cứu nhân gian.”
Lời nói ấy như một ngọn lửa bùng cháy trong lòng tôi. Tôi tin rằng mình không còn là một người bình thường nữa, mà là kẻ mang sứ mệnh đặc biệt, được trời đất giao phó để dẫn dắt chúng sinh.
3. Sa vào thần thông – tưởng mình là người có sứ mệnh
Với niềm tin mãnh liệt, tôi bắt đầu hành nghề tâm linh. Tôi soi căn cho người khác, giải nghiệp, gọi vong, lập đàn tụng chú, thậm chí truyền lại những “pháp” mà tôi cho rằng mình được “chư vị” dạy bảo. Những người tìm đến tôi đều kinh ngạc vì sự chính xác của tôi. Một người phụ nữ kể rằng chồng mình ngoại tình, tôi chỉ nhìn thoáng qua đã nói đúng tên người thứ ba. Một ông lão hỏi về con trai mất tích, tôi mơ hồ thấy hình ảnh một con sông, và sau đó, người ta tìm thấy thi thể gần đó.
Mỗi lần “ứng nghiệm”, tôi càng tin rằng mình không chỉ đặc biệt mà còn là một bậc “cao nhân”. Tôi bắt đầu xa lánh những người bình thường, cho rằng họ không hiểu được “cảnh giới” của mình. Tôi chê bai những người tu học kinh điển, gọi họ là “lý thuyết suông”. Tôi thường nói:
“Tôi tu trực tiếp với Trên. Không cần thầy.”
Bản ngã của tôi ngày càng lớn. Tôi tự nhận mình là người được trời chọn, là kẻ mang sứ mệnh cứu nhân độ thế. Những người đến xin giúp đỡ càng nhiều, tôi càng đắm mình trong cảm giác quyền năng.
4. Cảnh giới biến dị – tẩu hỏa nhập ma
Nhưng rồi, những cảnh thiêng liêng dần nhường chỗ cho hỗn loạn. Trong các buổi thiền, tôi không còn thấy ánh sáng hay “vị áo vàng” nữa. Thay vào đó, tôi thấy những bóng đen lượn lờ, ánh mắt đầy oán hận nhìn chằm chằm. Tiếng gào thét vang lên trong đầu, khiến tôi giật mình tỉnh giấc. Mỗi đêm, tôi mơ thấy mình rơi xuống vực sâu, bị lửa đốt cháy, hay bị những bàn tay vô hình kéo đi.
Tâm trí tôi trở nên bất ổn. Tôi bắt đầu nghi ngờ mọi người xung quanh, nghĩ rằng họ đang âm mưu hại mình. Đầu tôi nhức buốt như bị kim châm, cơ thể nặng nề, đôi mắt trũng sâu như người mất hồn. Nhưng tôi vẫn tự nhủ:
“Chắc đây là thử thách trước khi chứng đạo…”
Tuy nhiên, tận sâu trong tâm khảm, tôi biết rằng mình đang bị điều gì đó nuốt chửng. Cảm giác quyền năng ngày nào giờ trở thành nỗi sợ hãi không tên.
5. Gặp thiện tri thức – ánh sáng hé mở
Một ngày, khi tâm trí rối loạn đến cực điểm, tôi quyết định đi tìm lời giải. Qua giới thiệu của một người bạn, tôi gặp một thiện tri thức tên là cô Ka Tờ, một người tu hành nghiêm túc, từng trải qua những căn số giống tôi. Cô nhìn tôi, ánh mắt vừa nghiêm nghị vừa từ bi, rồi nói:
“Con có căn. Nhưng căn chỉ là cơ hội để tu. Hiện tại, con đang sa vào ngũ ấm ma, những thần thông này chỉ là vọng tưởng sinh ra từ thức. Nếu không quay đầu, chính thứ con nghĩ là năng lực sẽ là con dao giết tâm con.”
Cô Ka Tờ chỉ cho tôi một con đường rõ ràng, còn tặng tôi nhưng cuốn sách quan trọng cho việc bắt đầu hành trình tìm kiếm chánh pháp.
Tôi lặng im, tay cầm cuốn sách, lòng ngập tràn mâu thuẫn. Lời cô Ka Tờ như ánh sáng, nhưng bản ngã trong tôi vẫn không muốn buông bỏ.
6. Có bản đồ nhưng không chịu đi – bỏ tu, ham soi người
Dù được chỉ dẫn, tôi vẫn không thể rời bỏ thói quen cũ. Tôi không tụng kinh, không giữ giới. Thay vào đó, tôi tiếp tục bận rộn với việc soi căn, bắt vong, phán nghiệp. Ai than khổ, tôi liền nói:
“Tôi thấy có vong theo. Chị bị tổ hành. Anh đang lệch pháp.”
Mỗi lần đoán trúng, tôi lại cảm thấy mình “cao tầng” hơn. Nhưng bên trong, tôi ngày càng bất ổn. Giấc ngủ trở thành nỗi ám ảnh, tâm trí không lúc nào yên. Tôi bắt đầu nghi ngờ cả những người từng giúp mình, thậm chí chê bai Thầy Tịnh là “chỉ biết lý thuyết”.
Trong đầu tôi, một giọng nói không rõ nguồn cứ văng vẳng:
“Soi tiếp đi. Giải tiếp đi. Mày không được dừng…”
Tôi đã không còn kiểm soát được chính mình, nhưng vẫn cố chấp bám vào cái gọi là “thần lực”.
7. Nhờ bạn đồng tu mà tỉnh ngộ
May mắn thay, tôi vẫn giữ liên hệ với một nhóm bạn đồng tu chân thành. Họ không chỉ trích, không phán xét, mà chỉ lặng lẽ gửi cho tôi những bài giảng, đoạn kinh, hay những lời nhắc nhở đầy thiện ý. Một ngày, trong lúc tâm trí rối bời, tôi tình cờ nghe một đoạn trong Kinh Lăng Nghiêm:
“Người tu mà chưa đoạn trừ ngã chấp, lại ham thần thông, thì dễ bị ngũ ấm ma mê hoặc. Tưởng mình chứng Thánh, thật ra đang bị ma dẫn.”
Lời kinh như một nhát dao cắt ngang dòng suy nghĩ hỗn loạn. Tôi bật khóc, cảm giác như tâm hồn vỡ tan. Tôi nhận ra:
“Hóa ra… tôi không phải là người dẫn dắt… mà là kẻ bị dắt đi.”
8. Quay đầu
Từ đó, tôi dừng hoàn toàn việc soi cùng, bắt vong, giải nghiệp. Tôi trở về với con đường căn bản:
Tụng kinh mỗi sáng.
Quán Tứ Niệm Xứ.
Giữ giới nghiêm ngặt.
Học và nạp chánh kiến hàng ngày.
Những hiện tượng linh ứng dần biến mất. Không còn thấy vong, không còn nghe tiếng gọi, không còn “thần thông”. Nhưng đổi lại, tôi tìm thấy sự tĩnh lặng trong tâm hồn, một cảm giác an lạc mà tôi chưa từng biết đến.
Qua cả cuộc hành trình, tôi mỉm cười, nhận ra rằng:
“Tôi từng đi con đường đó. Tôi từng nghĩ mình đang tu… Nhưng thật ra chỉ đang say trong trò chơi tâm linh của chính bản ngã mình. Giờ tôi chỉ muốn tu cho yên. Vì chỉ khi tâm yên, mới thật sự thấy đường.”
Sau khi đọc xong câu chuyện này, có lẽ mỗi người sẽ rút ra một cảm nhận và bài học riêng cho bản thân. Nhưng hãy nhớ rằng: một nửa sự thật không phải là sự thật. Điều ta "nghĩ là đúng" chưa chắc đã đúng – nếu không có thước đo của Chánh pháp để soi chiếu. Như chị Thoa từng chia sẻ: phải lấy thước đo là lời Phật dạy.
Vì vậy, người tu tập cần không ngừng nạp vào mình Chánh kiến, là những hiểu biết đúng đắn theo giáo lý Phật, để từ đó có Chánh tư duy trong việc tiếp nhận, xử lý và phân biệt đúng sai giữa muôn vàn dòng thông tin đang trôi chảy mỗi ngày. Khi Chánh kiến vững, ta sẽ có trí tuệ và sức đề kháng tâm linh mạnh mẽ, không dễ bị cuốn vào mê lầm hay cảm ứng tà đạo.
Và khi nhắc đến hành trình "nạp Chánh kiến", không thể không nhắc đến phatthanhsongtu.com – một nơi được kiến tạo để giải tỏa những trăn trở tâm linh, và dẫn người hữu duyên trở về ánh sáng của Chánh pháp.
Em cảm ơn mọi người đã dành thời gian để có thể đọc đến cuối bài viết của em ạ. Em mong là câu chuyện này sẽ giúp được anh chị phần nào trên hành trình tu tập và chuyển hóa nghiệp của mình. Mọi người cũng có thể chia sẻ cảm nhận sau khi đọc câu chuyện ở bên dưới để mọi người cùng thảo luận ạ.
Chúc các anh chị tu tập tinh tấn.
Nam mô A Di Đà Phật.
Nguồn:
Kim Thoa – Cô Đồng Tu Phật
Kinh Lăng Nghiêm
Kinh Tăng Chi Bộ
https://phatthanhsongtu.com/
Trong thời đại xao động, nơi mê mờ và nỗi khổ chồng chất, trang web này ra đời như một chiếc thuyền nhỏ chở ánh sáng Chánh Pháp đến gần hơn với những ai hữu