01/07/2025
Dựa trên thực tế trị liệu của Thu Nhiên.
Một gia đình nọ, bố mẹ với tấm lòng yêu thương vô bờ bến, luôn mong muốn những điều tốt đẹp nhất cho con mình. Khi cơ hội có được thẻ xanh ở Mỹ đến, họ đã không chút do dự. Một cánh cửa rộng mở, một tương lai xán lạn với những cơ hội học tập, làm việc mà ở Việt Nam khó có thể sánh bằng. Họ tin rằng quyết định này là cách tốt nhất để con mình phát triển toàn diện.
Người con khi ấy mới mười sáu tuổi, cùng gia đình đặt chân lên mảnh đất hứa. Hai năm đầu trôi qua, bề ngoài vẫn là một người con ngoan, học giỏi. Thế nhưng, sâu thẳm bên trong, một nỗi cô đơn, lạc lõng cứ lớn dần. Cuộc sống mới, văn hóa mới, những áp lực vô hình từ việc phải hòa nhập, phải thật giỏi giang như kỳ vọng của bố mẹ đã đè nặng lên vai người con. Và cô ấy bắt đầu cảm thấy tự ti, nhút nhát, mất dần hứng thú với mọi thứ xung quanh, mất luôn cả động lực sống.
Trầm cảm cứ thế âm thầm gặm nhấm tâm hồn cô gái trẻ. Mỗi ngày trôi qua là một cuộc vật lộn với chính mình. Nhưng nỗi sợ làm bố mẹ buồn lại lớn hơn tất cả. Cô sợ nếu nói ra những suy nghĩ thật của mình, bố mẹ sẽ thất vọng, sẽ hối hận về quyết định đưa cô sang Mỹ. Cứ thế, cô cố gắng chịu đựng, giấu kín nỗi đau vào sâu bên trong. Nỗi buồn cứ chồng chất, và bệnh tình ngày càng trở nên nghiêm trọng. Đôi mắt của cô trở nên u tối, ủ rũ, từng thớ cơ trên mặt đều trùng xuống...
Năm năm trôi qua, khi gia đình trở về Việt Nam thăm nhà, cô gái giờ đã 19 tuổi, cô tìm gặp chuyên gia huấn luyện phát triển cá nhân. Trong không gian an toàn và thấu hiểu, những giọt nước mắt kìm nén suốt bao năm bỗng tuôn rơi không ngớt.
"Vì cháu sợ ba mẹ suy nghĩ, nên cháu đã cố gắng chịu... Giờ mà được quay lại lúc 14 tuổi, cháu sẽ nói ra suy nghĩ của cháu, mong muốn của cháu... để cháu không còn dằn vặt bản thân mình như thế này nữa...", cô gái nghẹn ngào, tức tưởi bật khóc sau mỗi câu nói. "Suốt 5 năm sinh sống ở Mỹ, cháu đã mất hết động lực sống, tương lai phía trước cháu chỉ thấy một màu tối đen..."
Câu chuyện của cô gái này là một lời nhắc nhở sâu sắc. Cha mẹ thương con là điều hiển nhiên, nhưng tình yêu thương ấy sẽ trọn vẹn và đúng đắn hơn rất nhiều nếu được xây dựng trên sự lắng nghe, thấu hiểu và tôn trọng những mong muốn, đặc tính riêng của con trẻ. Đôi khi, điều tốt nhất mà cha mẹ có thể làm là tạo không gian cho con được nói ra tiếng lòng mình, được bày tỏ những suy nghĩ, nguyện vọng chân thật, thay vì áp đặt những kỳ vọng hay mong muốn của người lớn lên cuộc đời con. Bởi lẽ, hạnh phúc thật sự của con cái không nằm ở những điều kiện bên ngoài, mà bắt nguồn từ sự bình an trong tâm hồn và cảm giác được là chính mình.
Mong rằng, sẽ có nhiều hơn cha mẹ biết lắng nghe con. Không lấy sự giỏi giang của mình để thu xếp cuộc đời con trẻ theo sự giỏi giang ấy. Hãy để con được sống đúng nghĩa!
Thân,
Thu Nhiên.