TỪ TÂM ĐƯỜNG

TỪ TÂM ĐƯỜNG Hoạt động từ thiện, phòng trọ miễn phí, sản phẩm chăm sóc sức khoẻ

NGƯỜI LẠNH LÀ NGƯỜI BẾ MỆNH – 8 CỬA TỬ TỪ LẠNH MÀ RA(Truyện làng Đồi – quán nước gốc đa một sớm đầu đông)Sớm ấy, sương p...
04/11/2025

NGƯỜI LẠNH LÀ NGƯỜI BẾ MỆNH – 8 CỬA TỬ TỪ LẠNH MÀ RA

(Truyện làng Đồi – quán nước gốc đa một sớm đầu đông)

Sớm ấy, sương phủ dày như tấm khăn voan trắng. Đường làng co ro, luồng gió bấc len qua mái rạ kêu rin rít. Quán nước gốc đa của cụ Tứ Lãn nhen một bếp lửa nhỏ. Chai nước gừng đặt cạnh, nghi ngút hơi ấm. Mùi khoai nướng lẫn mùi trà xanh làm lòng người dịu lại.

Cụ Tứ Lãn ngồi trên chõng tre, lưng tựa cột, mắt sáng như ngọn đèn dầu. Cụ không châm điếu, chỉ đưa tay xoay ấm nước. Tiếng nói trầm, thong thả mà chắc như nhịp đất:

— Trong thiên hạ, người chết vì nóng không nhiều. Nhưng người chết vì lạnh… thì đầy đường. Không phải cái lạnh ngoài da; là cái lạnh ở trong mệnh. Dương khí suy, bếp tắt, cửa nẻo đóng — gọi là bế mệnh.

Người làng lục tục kéo đến. Ai cũng tay ôm cốc nước, chà xát hai bàn tay cho đỡ lạnh. Bà Hường Béo ngồi thụp xuống mép chõng, thở dài:

— Cụ ơi, con ăn nhiều, uống bổ, mà người cứ lạnh, bụng cứ trướng như chum nước giếng. Mùa này con sợ cái gì nhất biết không? Sợ ăn… vì ăn xong là đau!

Cụ nhìn bà, khẽ gật:

— BỆNH THỨ NHẤT: TIÊU HÓA HƯ HÀN.
Nhà máy Tỳ Vị của bà tắt lửa. Lửa bếp tắt thì nồi không sôi, đồ tốt đưa vào cũng vẫn sống. Cho nên ăn càng nhiều càng trướng, uống càng bổ càng đầy. Bụng thích chườm ấm, sợ đồ lạnh; lưỡi nhạt, rêu trắng dày; đi ngoài phân nát — ấy là hàn trệ.
Cụ đưa chén trà cho bà:
— Bà đừng đổ lỗi cho cái dạ dày. Hãy hỏi: “Bếp đâu?”. Khơi bếp trước, rồi mới nói đến món ăn. Ít thôi, ấm đã; mềm thôi, dễ tiêu; đúng giờ, để Tỳ Vị biết lúc nào nhen lửa. Còn giận dỗi, ăn vội, uống lạnh — đều là dội nước vào bếp.

Bà Hường ôm chén trà, mồ hôi lấm tấm. Bếp lửa trong người như vừa được ai đốt thêm mồi.

Từ ngoài sân, ông Mùi bước vào, áo vải cũ mà vai ướt sương. Anh trai làng rắn rỏi ngày nào giờ mắt hằn vệt thâm:

— Cụ ơi, đêm nào con cũng dậy đi tiểu năm sáu lần. Lưng lạnh, đầu gối lạnh, chân tay như nhúng vào chậu nước. Người con yếu dần mà chẳng hiểu vì sao.

Cụ nhìn xuống, ánh mắt dừng ở đôi cổ chân ông:

— BỆNH THỨ HAI: THẬN DƯƠNG HƯ.
Thận là gốc dương, là bếp lửa dưới hầm. Lửa hầm tắt thì cả nhà trên run rẩy. Đêm tiểu nhiều, lưng lạnh, gối mềm, mồ hôi vã, tinh lực suy — ấy là dương suy.
Cụ đốt thêm củi:
— Đàn ông muốn mạnh không phải ở cánh tay, mà ở cái lò trong thân. Lò mạnh thì mạch sống ấm, mắt sáng, lòng kiên. Lò yếu thì gió lùa một cái là bấn. Con đừng thức khuya, đừng dội nước lạnh lên thân, đừng mải mê bốc nóng ngoài đời mà quên ủ ấm bên trong. Sức của con không mất — nó chỉ ngủ quên trong lạnh.

Ông Mùi ngồi xuống gần bếp, hai bàn tay áp vào hơi ấm, khuôn mặt giãn ra như vừa trút được gánh.

Cô Mận – người đàn bà bươn chải, vai lúc nào cũng vương mùi nếp mới – rụt rè:

— Cụ ơi, con mỗi kỳ đến tháng thì bụng quặn như ai siết. Máu ra đen sẫm, có cục, người lạnh buốt, nằm co cũng không khỏi.

Cụ gật:

— BỆNH THỨ BA: HÀN NGƯNG HUYẾT Ứ.
Máu như dòng sông, lạnh thì đông. Đông thì tắc, tắc thì đau. Đau gặp ấm thì giảm — ấy là dấu của hàn ứ.
Cụ múc cho cô chén nước gừng:
— Người ta cứ bảo “máu xấu”. Không có máu xấu, chỉ có máu lạnh. Máu lạnh vì bếp tắt, vì giận bị kìm, vì chân tay không đi, thân không thở đủ sâu. Đừng sợ máu đen; sợ là sợ cái tim không có lửa đẩy. Con phải sưởi bụng, sưởi chân, tập thở dài và đi bộ cho mồ hôi ra hương gừng. Khi máu ấm, cuộc đời ấm theo.

Thằng Cu Nghé chạy tồ tồ, mũi dãi lòng thòng, ho khúc khắc:

— Cụ ơi, cứ gió một cái là con hắt hơi, đờm trắng loãng như nước vo gạo. Mẹ bảo con yếu phổi, có đúng không ạ?

Cụ kéo nó lại, đặt tay lên lưng, xoa theo vòng tròn:

— BỆNH THỨ TƯ: HÀN PHẾ – HÔ HẤP BỊ LẠNH.
Phổi là cánh cổng đón khí trời. Cổng mở mà người giữ cổng thì… mặc áo mỏng — gió lùa một cái là cảm. Ho đờm trắng loãng, sợ gió, sổ mũi, ban đêm thở khò khè — ấy là hàn xâm phế.
Cụ dặn:
— Con đừng uống nước đá, đừng tắm khuya. Mỗi sáng tự xoa ngực hai trăm vòng, vỗ nhẹ lưng cho phổi rung, đứng trước bếp mà hít hơi ấm vào sâu. Đồ ăn ấm, chậm, nhai kỹ. Phổi con không yếu; phổi chỉ… bị lạnh.

Cô Vy – mái tóc dài, đôi mắt buồn – đứng nép sau cột. Cô đã cưới năm năm, ai cũng hỏi con đâu. Cô nắm chặt tay, nói nhỏ:

— Cụ ơi, bụng dưới con lúc nào cũng lạnh. Kỳ kinh hoặc đến chậm, hoặc rối tung. Vợ chồng con mong con mà… trời không cho.

Cụ nhìn sâu vào mắt cô, giọng ấm mà kiên:

— BỆNH THỨ NĂM: TỬ CUNG HÀN.
Tử cung là nôi lửa. Nôi lạnh thì mầm khó nảy. Bụng dưới lạnh, kinh không đều, đau khi gần kỳ, mặt nhợt, môi nhạt — ấy là hàn trệ ở Bào cung.
Cụ chỉ vào bếp:
— Con phải ủ ấm nôi. Đừng ăn lạnh, đừng ngồi nền gạch lâu, đừng thức khuya. Ủ bụng bằng khăn ấm mỗi tối, đi bộ cho chân hồng lên, giữ lòng thanh thản, đừng ôm nỗi buồn như ôm tảng băng. Mầm sống cần lửa và niềm vui. Khi con ấm, đất trong con sẽ chịu gieo.

Ngoài hiên, tiếng bước chân nặng nề của ông Đoài Râu — người có chòm râu cứng như rễ tre nhưng đôi gối thì mềm như bún mỗi khi trời mưa. Ông chống gậy:

— Cụ ơi, cứ đến khi mưa dầm hay sương ướt là khớp con nó đau, vai nặng như đeo đá, cổ tê như bị ai bọc băng. Sờ vào da thì lạnh buốt. Thuốc xoa bóp đỡ một lúc lại đâu vào đấy.

Cụ đặt chiếc gối nỉ bên bếp, mời ông ngồi:

— BỆNH THỨ SÁU: HÀN THẤP TÝ.
Thấp như nước đọng, hàn như băng. Hai thứ ấy vào khớp thì khớp thành cái chum ngâm nước lạnh. Trời mưa ẩm — đau tăng; trời nắng lên — đỡ; sờ vào — lạnh; rêu lưỡi trắng nhớt — ấy là hàn thấp.
Cụ nhấp trà, nói chậm rãi:
— Đừng chỉ xoa ngoài da. Phải hong cả căn nhà. Mỗi sáng phơi nắng, buổi tối ngâm ấm đôi bàn chân, ăn thứ ấm, bớt thứ sống. Động thì thông, thông thì ấm, ấm thì không đau. Đau là tiếng kêu của chỗ bị khóa lạnh.

Chị Hồng – người vốn hiền lành, ăn chay trường – ngập ngừng:

— Cụ ơi, con ăn chay nhẹ bụng, tập thiền đều, mà cái cân thì cứ nhích lên. Người con nặng nề, phù, buồn ngủ. Mọi người bảo do con ăn nhiều tinh bột, nhưng con ăn rất ít…

Cụ nhìn đôi bàn tay chị, da trắng bợt:

— BỆNH THỨ BẢY: BÉO DO HÀN – HÀN TRỆ TRUNG TIÊU.
Béo có hai đường: béo nóng (ăn nhiều, đốt mạnh) và béo lạnh (đốt yếu, nước đọng). Con thuộc đường thứ hai. Ăn ít vẫn tăng cân vì bếp yếu, nước không được bốc hơi, mỡ không được nung chảy; thân sũng như mùn ướt.
Cụ mỉm cười:
— Cái cân không tố cáo con; nó tố cáo cái bếp. Con đừng nhịn ăn; con hãy ăn đúng để khơi lửa: ít lạnh, ít đường đặc, ít uống sau ăn; tăng đồ ấm, nhai kỹ, đi bộ đến độ người ửng hồng. Khi bếp ấm, mỡ sẽ chảy thành đường mà đi.

Bà Mận – người đàn bà hay cười – hôm nay ngồi thừ. Bà nói khẽ:

— Cụ ơi, sáng nào con cũng thở dài. Không có chuyện gì to mà vẫn buồn. Người con lạnh lẽo như nhà không người, mở mắt ra là thấy một ngày dài ủ ê.

Cụ nhìn lâu, đôi mắt như soi thấu màn sương:

— BỆNH THỨ TÁM: HÀN NHẬP TÂM – TINH THẦN LẠNH.
Tâm là bếp của niềm vui, là đèn của ý chí. Đèn mà đặt trong sương thì không phải đèn hỏng — là đèn tắt. Buồn vô cớ, uể oải, sợ gió, sợ hoạt động, lười nói — ấy là dương thần suy.
Cụ ghé thêm củi:
— Con đừng cố vui. Hãy làm ấm. Ấm thân — bằng vận động nhẹ; ấm nhà — bằng ánh nắng sớm; ấm lòng — bằng biết ơn từng việc nhỏ. Cái vui thật không đến từ bên ngoài; nó đến khi lửa trở lại tim.

Cụ dừng một nhịp. Bếp reo tí tách. Mọi người lặng im, như ai cũng thấy bóng mình ở đâu đó trong tám căn bệnh.

Cụ nhón một củ khoai, bẻ đôi, đưa mỗi người một nửa:

— Các con ạ, người thể hàn không chỉ là “tay lạnh chân lạnh”. Đó là bài học của trời gửi vào thân: “Con đã quên nhóm bếp sống”. Nóng thì dễ thấy; lạnh thì âm thầm. Khi lạnh, mọi thứ đông, tắc, chậm, nặng, buồn. Khi ấm, mọi thứ chảy, thông, nhẹ, sáng, vui.
— Ấm và lạnh không phải chỉ ở áo; ở thói quen. Mặc thêm áo mà vẫn uống nước đá — vô ích. Đắp chăn dày mà vẫn thức khuya — vô ích. Ăn đồ bổ mà ăn lúc bếp tắt — đổ vào kho lạnh.

Bà Hường thở ra, mắt long lanh:

— Thế thì… con phải bắt đầu từ đâu?

Cụ cười hiền, ngón tay gõ nhẹ vào mép chõng, nói như đếm:

— Bắt đầu từ ba việc khai hỏa sinh cơ — ta gọi là Tam Hỏa.

1. Hỏa của THÂN:
— Thức dậy lúc bình minh, bước chân ra sân, để da thịt chạm khí sáng.
— Xoa ấm ngực, bụng, thắt lưng; ngâm ấm bàn chân trước khi ngủ.
— Ăn ấm — uống ấm — sống ấm: bớt lạnh sống, bớt đường đặc, bớt “thêm vào” vô lối. “Ít mà đúng” hơn “nhiều mà sai”.

2. Hỏa của TỨC (Hơi thở):
— Hít dài bằng mũi, thở chậm bằng miệng khép; tưởng như dẫn ngọn lửa nhỏ dọc theo xương sống.
— Mỗi bữa ăn, đặt đũa xuống hai lần, thở hai hơi dài — báo cho Tỳ Vị biết: “Bếp ơi, sẵn sàng!”.
— Khi giận — không nói. Khi sợ — không chạy. Thở trước, rồi mới làm.

3. Hỏa của TÂM:
— Mỗi ngày ghi ba điều đáng biết ơn, dù rất nhỏ: một chén trà ấm, một tia nắng, một nụ cười.
— Làm ấm người khác: hỏi thăm, cầm tay, pha tách nước ấm. Lửa cho đi thì lửa về.
— Ngủ sớm. Đêm là giờ bếp lớn tu bổ mình. Thức khuya là… mở cửa cho gió lùa.

Ông Mùi chống tay đứng dậy, ánh mắt đã khác:

— Cụ ơi, hóa ra chữa lạnh không phải là… kiếm áo dày. Là làm ấm từ gốc.

— Phải. Áo là tường; bếp mới là gốc rễ. Nhà có tường mà không có bếp — vẫn lạnh. Người có nhiều phương tiện mà không có kỷ luật ấm — vẫn bệnh.

Cụ nhìn vòng quanh, giọng trầm xuống, như nói với cả bầu trời:

— Ta kể tám cửa tử không phải để dọa. Mà để nhắc: lạnh là cái chết rất lịch sự. Nó không gào thét; nó lặng lẽ khóa từng công tắc sống.

Khóa tiêu hóa — ăn không tiêu
Khóa Thận — hết gân chí
Khóa huyết — đau mà đông.
Khóa Phổi — thở mà thiếu.
Khóa Bào cung — mầm không nảy. Khóa khớp — bước mà nặng. Khóa Trung tiêu — béo mà yếu. Khóa Tâm — cười mà lạnh.
— Mở khóa không cần chìa, chỉ cần lửa. Lửa của thân, lửa của hơi, lửa của tâm. Mỗi ngày một chút. Đến khi đèn lên — con sẽ thấy đời chưa hề tắt.

Gió bấc bất giác dịu. Sương mỏng như tan ra bởi tiếng bếp reo. Mọi người đứng lên, người nào cũng muốn làm một việc gì đó cho ấm: bà Hường ôm bọc khoai, ông Mùi xin ít lát gừng, cô Mận cười nhẹ, Cu Nghé được cụ dạy bài vỗ ngực, cô Vy áp hai tay vào bụng dưới, ông Đoài Râu ngồi thêm chốc nữa cho gối nóng lên, chị Hồng quyết định đi một vòng bờ ruộng trước bữa chiều, bà Mận khẽ mỉm cười như vừa thấy một tia nắng đầu tiên sau nhiều ngày ủ ê.

Cụ Tứ Lãn rót thêm nước vào ấm, hơi nước bốc lên như một sợi khói mỏng:

— Các con nhớ: Người lạnh là người bế mệnh. Nhưng bế là để ta mở. Mở bằng việc nhỏ mà làm đều. Mở bằng chén ấm đầu ngày, bằng hơi thở sâu, bằng bước chân ra nắng, bằng lòng êm như mặt nước vừa được mặt trời hong khô.
— Khi dương khí trở lại, âm sẽ thuận. Khi bếp bừng lên, nhà sẽ sáng. Khi tim ấm, mắt cười. Đời không đòi hỏi con làm điều vĩ đại; đời chỉ đòi con nhóm bếp mỗi ngày.

Tiếng gà gáy trưa vọng từ đầu xóm. Mặt trời lên thêm một đốt ngón tay. Cụ đứng dậy, phủi nhẹ tà áo nâu, nhìn ra con đường đất loang nắng:

— Thôi, mỗi người mang về một đốm lửa. Ngày mai gặp nhau, ta nói chuyện “Khai Hỏa Sinh Cơ” — cách nhóm bếp cho tám cửa này tự mở. Nhớ nhé: đừng tìm thuốc trước khi tìm bếp. Thuốc hay cần bếp mạnh. Bếp mạnh rồi, thuốc mới… thành thần.

Mọi người cúi chào, tản ra. Con đường làng Đồi hôm ấy khác lạ: không ai bước vội, ai cũng đi chậm, vai không còn co rúm vì gió. Mỗi người ôm theo một bếp con trong ngực — cái bếp không thấy bằng mắt nhưng nghe rất rõ bằng nhịp ấm ở lòng bàn tay.

Cuối cùng, quán chỉ còn tiếng nước lách tách. Cụ Tứ Lãn thu dọn chén, đặt lại ấm nước ngay ngắn. Cụ khẽ nói, như gửi cho ai đi ngang trời:

— Sống là giữ lửa. Mệnh là giữ bếp. Người lạnh — đừng tự trách. Hãy tự nhóm.

Cre: Tứ Long
Nhân sinh cảm ngộ

Ngâm chân xong ấm hẳn người luôn âý.

🍀🍀🍀

Cập nhật các bài dưỡng sinh tại Bách Niên Giai Lão 百年偕老

Sưu Tầm Các Bài Thuốc Hay Của Tạ Đức Chính

☘️ YẾN HŨ CHƯNG SẴN ☘️  TOÀN QUỐC TỪ 10 hủ Yến - Lọ 100ml : 90K- Lọ 200ml : 160K- Lọ 300ml : 260KSỉ sll toàn quốcHàm lượ...
27/03/2025

☘️ YẾN HŨ CHƯNG SẴN ☘️

TOÀN QUỐC TỪ 10 hủ Yến

- Lọ 100ml : 90K
- Lọ 200ml : 160K
- Lọ 300ml : 260K

Sỉ sll toàn quốc

Hàm lượng yến cao
Không hương liệu, k chất bảo quản, không đường hoá học nên nhà mình yên tâm mua cho gia đình, mua biếu ạ ❤️

✳️ SHOP SẴN HÀNG SHIP TOÀN QUỐC:
✅𝐘𝐞̂́𝐧 𝐜𝐡𝐮̛𝐧𝐠 𝐧𝐨́𝐧𝐠 𝐭𝐡𝐞𝐨 𝐲𝐞̂𝐮 𝐜𝐚̂̀𝐮
✅𝐘𝐞̂́𝐧 𝐭𝐮̛𝐨̛𝐢
✅𝐘𝐞̂́𝐧 𝐭𝐡𝐨̂
✅𝐘𝐞̂́𝐧 𝐭𝐢𝐧𝐡 𝐜𝐡𝐞̂́
✅𝐒𝐞𝐭 𝐘𝐞̂́𝐧 𝐛𝐚𝐛𝐲
✅𝐍𝐠𝐮𝐲𝐞̂𝐧 𝐥𝐢𝐞̣̂𝐮 𝐜𝐡𝐮̛𝐧𝐠 𝐘𝐞̂́𝐧
✅ 𝐆𝐢𝐨̉ 𝐪𝐮𝐚̀, 𝐬𝐞𝐭 𝐪𝐮𝐚̀, 𝐪𝐮𝐚̀ 𝐛𝐢𝐞̂́𝐮
✅ An cung ngưu
✅ Đông Trùng hạ thảo Tây Tạng

Xin 𝐜𝐚̉𝐦 𝐨̛𝐧 𝐬𝐮̛̣ 𝐮̉𝐧𝐠 𝐡𝐨̣̂ 𝐜𝐮̉𝐚 cả nhà. Chúc cả nhà 𝐬𝐮̛́𝐜 𝐤𝐡𝐨𝐞̉ ❗️

♥️♥️ BỘT SẮN DÂY NGUYÊN CHẤT 100% NHÀ LÀMThức uống không thể thiếu trong mùa hè đặc biệt với  trẻ nhỏ người hay uống rượ...
25/03/2025

♥️♥️ BỘT SẮN DÂY NGUYÊN CHẤT 100% NHÀ LÀM

Thức uống không thể thiếu trong mùa hè đặc biệt với trẻ nhỏ người hay uống rượu, bị nóng gan

✅ Bột sắn dây trị nóng trong người, nhiệt miệng, rôm sảy, cảm nắng.
✅ Bột sắn dây trị bí tiểu, táo bón, khó tiêu.
✅ Bột sắn dây giúp hạ sốt, hạ huyết áp cao.
✅ Bột sắn dây giúp giảm nhiệt cơ thể bà bầu.
✅ Bột sắn dây giúp giải rượu rất tốt

👉👉Bột sắn dây là món quà tặng quê hương ý nghĩa dành cho ông bà, bố mẹ, người thân, bạn bè...
📌155K/kg.. Ship toàn quốc.
☎️ : 0866895386

24/03/2025
🥰🥰🥰
24/03/2025

🥰🥰🥰

Một buổi chia sẻ rất lâu và tâm huyết với các bạn trẻ báo SỐNG TRẺ .. "Đây là lời chia sẻ của chị Nguyễn Thị Kiều Oanh -...
24/03/2025

Một buổi chia sẻ rất lâu và tâm huyết với các bạn trẻ báo SỐNG TRẺ ..

"Đây là lời chia sẻ của chị Nguyễn Thị Kiều Oanh - chủ nhân căn nhà trọ 0 đồng. Nơi đây, đã trở thành điểm tựa san sẻ bớt nhọc nhằn, lo toan cho những bệnh nhân tại bệnh viện K Tân Triều.
Từ Tâm Đường - căn nhà trọ 0 đồng của chị Oanh nép mình trong con ngõ 4 Cầu Bươu, thuộc xã Tả Thanh Oai (huyện Thanh Trì, Hà Nội), cách bệnh viện K Tân Triều khoảng 800m. Không thu phí, không đặt ra bất kỳ điều kiện nào, ai cần giúp, chị Oanh đều sẵn lòng. Chị chỉ mong rằng nơi đây có thể giúp những bệnh nhân và người nhà vơi đi gánh nặng cơm áo, an tâm điều trị.

PV: Xin chào chị Kiều Oanh, cảm ơn chị đã dành thời gian tham gia buổi phỏng vấn. Thưa chị, lý do vì sao chị quyết định mở nhà trọ không đồng này?

Nguyễn Thị Kiều Oanh: Ban đầu, tôi có ý định mở một bếp ăn từ thiện. Khi đến Bệnh Viện K, chứng kiến cảnh người nhà bệnh nhân hay những người bệnh chờ kết quả vạ vật khắp nơi: ghế đá, gầm cầu thang, hành lang... không có chỗ nghỉ, nhìn cảnh ấy, tôi thương lắm. Tôi chợt nghĩ: “Phải có một nơi để họ tạm nghỉ, lấy lại sức mà tiếp tục chiến đấu với bệnh tật”.
Bản thân tôi cũng từng đồng hành cùng bố mẹ trong hành trình chữa bệnh – bố tôi đã mất vì ung thư, mẹ mới mổ thận năm ngoái. Tôi hiểu rõ hơn bao giờ hết nỗi khổ của người bệnh và người thân họ. Khi vào viện, ai cũng đứng giữa ranh giới mong manh: một là chữa được, hai là không. Người giàu đã khổ vì bệnh, người nghèo càng khổ hơn vì vừa bệnh vừa thiếu tiền.
Vậy nên, tôi không chỉ muốn chia sẻ về kinh tế, mà còn muốn tạo ra một nơi để mọi người có thể san sẻ, động viên lẫn nhau. Mong rằng nơi này sẽ giúp họ được tiếp thêm động lực, năng lượng để chiến đấu với khó khăn, bệnh tật.

Dù bận rộn, chị Oanh vẫn luôn dành thời gian xuống khu trọ trò chuyện, động viên bệnh nhân. (Ảnh: Ngọc Quyên)

PV: Việc mở nhà trọ 0 đồng có lẽ sẽ gặp nhiều khó khăn. Vậy chị đã duy trì và quản lý nhà trọ 0 đồng như thế nào?
Nguyễn Thị Kiều Oanh: Khi tôi quyết định mở nhà trọ này, mọi thứ đều bắt đầu từ những thứ nhỏ nhất từ sơn nhà, dán tường cho đến sửa sang các đồ dùng sinh hoạt. Chỉ khi thật sự cần thiết, tôi mới thuê thợ, còn lại tất cả đều do chính tay tôi thực hiện. Điều này giúp tôi tối ưu hoá kinh phí, vì tôi không muốn chi thêm những khoản không thực sự cần thiết.
Về việc quản lý nhà trọ, tôi không đặt ra quy định nào, mà tin vào ý thức của mỗi người ở đây. Nhà trọ này dành cho những ai thực sự cần, vì vậy, tôi luôn tin rằng mọi người sẽ tự giác bảo ban, giúp đỡ nhau trong “ngôi nhà” chung. Ban đầu, điều kiện của nhà trọ khá đơn giản, chỉ có chiếu nằm và chăn gối đơn giản. Tuy nhiên, nhờ sự giúp đỡ và hỗ trợ từ các nhà hảo tâm, tôi đã dần dần bổ sung thêm đệm và các vật dụng thiết yếu để cải thiện không gian sống cho mọi người.
Tôi cũng ý thức được rằng mô hình này chưa thể lâu dài, vì căn nhà này không thuộc sở hữu của tôi. Nếu chủ nhà quyết định bán, tôi sẽ phải tìm phương án khác. Hiện tại, tôi vẫn cố gắng duy trì mô hình này, bởi để tìm được một địa điểm vừa gần bệnh viện, vừa thoải mái cho mọi người là điều không hề dễ dàng. Dù vậy, tôi vẫn mong có thể duy trì và phát triển một nơi như thế này trong tương lai để giúp đỡ những người khó khăn.

PV: Với nhà trọ miễn phí, chắc hẳn sẽ có nhiều người mong muốn được ở lại. Nếu có người muốn ở lại thêm vài ngày so với dự định ban đầu hoặc có người xin vào khi phòng đã kín chỗ, chị sẽ giải quyết vấn đề này như thế nào?
Nguyễn Thị Kiều Oanh: Tôi không quan trọng thời gian mọi người ở lại lâu hay ngắn ngày. Mọi người cứ ở đây đến khi nào khỏi bệnh thì thôi. Ai cần giúp, tôi đều sẵn lòng.
Có hôm đêm khuya 2 giờ sáng, tôi nhận được cuộc gọi từ một người bạn: "Chị ơi, em thấy cô chú đang lang thang ngoài đường không có chỗ ở, liệu họ có thể về nhà trọ chị nghỉ tạm không?". Tôi không ngần ngại trả lời: "Được, em cứ chở họ về đây, ngày mai tính sau". Đối với tôi, bất cứ ai cần giúp đỡ đều có thể tìm đến.
Tuy nhiên, cũng có những cuộc gọi tôi phải từ chối. Đó là cuộc gọi từ những người không phải bệnh nhân, chỉ muốn đến ở để tiết kiệm chi phí. Tôi không thể thu tiền từ họ bởi vì điều này không phù hợp với mục đích của tôi. Hay có lần, một người mẹ vừa sinh con xong, muốn đến ở đây, tuy rất thương họ nhưng tôi phải từ chối vì điều kiện ở đây không phù hợp để mẹ con có thể chăm sóc nhau tốt. Hơn nữa, việc trẻ nhỏ quấy khóc sẽ ảnh hưởng đến những bệnh nhân khác vốn đang cần yên tĩnh để điều trị. Tôi đã phải nói với họ: "Em có thể ở một hai hôm, nhưng lâu dài thì không được, chị xin phép từ chối”.

Nếu số lượng người ở quá đông, tôi cũng không thể nhận thêm được, vì không gian không cho phép. Mỗi giường chỉ có thể nằm từ một đến hai người. Mặc dù có những giới hạn như vậy nhưng mà tôi vẫn luôn cố gắng hết mình để giúp đỡ những ai thực sự cần.

PV: Chị đã bao giờ gặp phải trường hợp người mình giúp đỡ lại lợi dụng lòng tốt của mình?
Nguyễn Thị Kiều Oanh: Lúc mới làm thiện nguyện, tôi gặp một số trường hợp giả danh bệnh nhân, kể khổ để được nhận giúp đỡ. Tôi cũng suy nghĩ rất nhiều, vì nếu kêu gọi cho một trường hợp không đúng sẽ ảnh hưởng đến những người thực sự khó khăn.
Trước đây, tôi đã từng bị lừa bởi người tôi cho ở nhà trọ 0 đồng này. Ban đầu, tôi chỉ muốn kết nối mạnh thường quân với người cần giúp đỡ, nên có lần đã đăng số tài khoản và điện thoại của họ sau khi nghe câu chuyện họ chia sẻ. Nhưng sau đó, tôi phát hiện họ đã không sử dụng số tiền đó để chữa bệnh. Sau khi cắt liên lạc với tôi, họ tự tìm cách tiếp cận mạnh thường quân để xin thêm tiền. Khi nhận ra vấn đề, tôi lập tức đăng thông báo dừng kêu gọi và xóa toàn bộ bài viết liên quan. Tôi không biết họ đã nhận được bao nhiêu tiền nhưng sau lần đó, tôi càng cẩn trọng hơn.
Sau lần trót dại ấy, tôi quyết định không đứng ra kêu gọi nữa mà để mạnh thường quân tự đến tìm hiểu, tự quyết định sẽ giúp đỡ ai. Đó là bài học lớn với tôi trong hành trình làm thiện nguyện.

PV: Là một người hoạt động từ thiện, nhưng đồng thời cũng kinh doanh, chị có sợ rằng người ta nghĩ chị làm mô hình này để “lấy danh trục lợi”?
Nguyễn Thị Kiều Oanh: Tôi không quan tâm người ta nghĩ gì về mình. Tôi làm những gì tôi thấy đúng, thấy ý nghĩa. Nhân quả sớm muộn cũng sẽ đến với những ai làm từ thiện với mục đích xấu. Tôi không sợ gì khi mình làm đúng, dù trước đây nhiều người phản đối tôi, nói tôi "hâm", "điên" thậm chí nặng lời là "thần kinh". Họ cho rằng việc tôi mang người bệnh về sẽ lây bệnh, không an toàn,...Nhưng tôi vẫn kiên định không bận tâm ai nói gì.
Tôi không làm điều này để tìm kiếm lợi ích cá nhân. Tôi không nhận tiền của ai, chỉ muốn giúp đỡ những người gặp khó khăn, đồng thời lan tỏa hành động ý nghĩa này. Hy vọng những người có điều kiện sẽ tiếp nối để giúp đỡ được nhiều người hơn nữa.
Nếu có mạnh thường quân muốn giúp đỡ các bệnh nhân đang ở nhà trọ của tôi, tôi luôn nói rằng: “Hãy đến trực tiếp thăm bệnh nhân, hỏi han và giúp đỡ họ”. Đôi khi chỉ là lời hỏi thăm hay một ít bánh, hoa quả, đó cũng là sự giúp đỡ. Tôi không có nhu cầu làm gì để đánh bóng hay tạo dựng hình ảnh, tôi chỉ làm những gì tôi cảm thấy đúng đắn và cần thiết.
PV: Có người cho rằng: “Bởi vì chị có tiền nên mới luôn sẵn sàng, dễ dàng giúp đỡ mọi người; còn những người khác không phải ai cũng có tiền để làm giống như chị”. Chị nghĩ như thế nào về điều này?
Nguyễn Thị Kiều Oanh: Nếu ai đó bảo rằng: “Có tiền mới có thể giúp đỡ người khác”, vậy tôi muốn nhấn mạnh rằng đó là một sự “hiểu lầm lớn” về từ thiện. Cái tôi trao đi không chỉ là vật chất mà còn là tình cảm, sự quan tâm, chân tình từ trái tim. Một người giàu cho một hũ vàng, cũng như một người nghèo cho một hũ muối. Từ thiện không chỉ cho vật chất, đôi khi sự kết nối, những lời yêu thương, an ủi, chia sẻ chân thành với nhau cũng chính là từ thiện.

Đối với nhà trọ hiện tại, ban đầu tôi chỉ nghĩ đơn giản là chia sẻ một phần chỗ ở của mình cho những hoàn cảnh khó khăn. Thế nhưng, khi nhận được sự biết ơn từ mọi người, tôi mới nhận ra rằng việc mình làm thực sự có ý nghĩa. Những tình cảm chân thành ấy khiến tôi cảm thấy rất hạnh phúc và càng tin rằng mình đã đưa ra quyết định đúng đắn.
Nếu bạn không có điều kiện để giúp ai đó trực tiếp, chỉ cần bạn là cầu nối giúp người đó tìm được sự trợ giúp, bạn đã làm từ thiện một cách vô cùng quý giá. Hãy sống tốt, làm điều tốt, đó chính là từ thiện!
PV: Với niềm vui, hạnh phúc nhận được từ mô hình này, liệu chị có tiếp tục thực hiện dự án/ hoạt động từ thiện nào khác trong tương lai?
Nguyễn Thị Kiều Oanh: Chia sẻ thực lòng, nhà trọ 0 đồng này là nền tảng để tôi từng bước kết nối, học hỏi và hướng đến ước mơ lớn - mở viện dưỡng lão miễn phí.
Xuất phát từ tuổi thơ khó khăn, năm 9 tuổi, gia đình tôi bị lừa, tị nạn bên Trung Quốc. Không có thức ăn, không có nước uống, bố mẹ thường xuyên đau ốm, tôi dắt em nhỏ đi ăn xin để gia đình có cái ăn qua ngày. Khi nhận được sự giúp đỡ từ người xa lạ, tôi không chỉ cảm nhận được niềm hạnh phúc mà còn khắc sâu trong lòng sự biết ơn. Chính vì vậy, tôi luôn mong muốn khi có điều kiện sẽ mở viện dưỡng lão bởi người lớn tuổi, họ không còn khả năng lao động.
Tôi hy vọng nếu có điều kiện thì viện dưỡng lão này sẽ hoàn toàn miễn phí. Nếu không có nhà tài trợ, mô hình sẽ được chia thành 2 khu: một khu dành cho những người có điều kiện, một khu hỗ trợ những người khó khăn. Những người có điều kiện hơn sẽ đóng phí để hỗ trợ những người có hoàn cảnh khó khăn, neo đơn không có ai chăm sóc.

Mọi điều tôi làm hôm nay đều xuất phát từ những gì tôi đã trải qua. Tôi tin rằng mỗi người khi nhận được sự giúp đỡ, lòng biết ơn sẽ tạo ra sức mạnh để tiếp tục lan tỏa yêu thương. Trung tâm dưỡng lão chính là cách tôi thực hiện tâm nguyện đó.
PV: Sau một hành trình dài trải qua nhiều biến cố như vậy, nếu được dùng 2 từ để miêu tả trọn vẹn hành trình này, chị sẽ dùng từ gì?
Nguyễn Thị Kiều Oanh: “Hạnh phúc!”

Tôi luôn mong rằng, qua những việc làm của mình, các con sẽ nhìn vào và tự hào về mẹ. Các con của tôi cũng sẽ học được rằng khi làm việc tốt, không cần mong đợi sự trả ơn, mà cuộc đời sẽ tự mở ra những cơ hội giúp đỡ và kết nối. Ngoài ra, tôi còn muốn lan tỏa một thông điệp: Khi bạn cho đi, không phải lúc nào bạn cũng nhận lại điều gì ngay lập tức. Nhưng bạn sẽ nhận được những giá trị tinh thần, phước đức, những điều quý giá mà tiền bạc không thể mua được.
Nhân duyên trong cuộc sống là điều không thể lý giải hết được. Từ khi tôi bắt đầu làm những việc này, cuộc sống của tôi trở nên suôn sẻ hơn. Tôi không còn gặp những “người xấu”, mà luôn gặp được những người tích cực, lạc quan. Bây giờ đi đến đâu dường như tôi cũng có người quen, đi đến tỉnh nào cũng được nhận được những lời mời đến nhà chơi, ... thành ra tự nhiên có thêm người thân, người quen khắp nơi.
Tôi hy vọng rằng những việc tôi làm sẽ truyền cảm hứng đến nhiều nhà hảo tâm. Họ sẽ tạo ra những mô hình thực tế giúp đỡ được nhiều mảnh đời. Đôi khi, không cần phải xây dựng những công trình khang trang, chỉ cần một ngôi nhà nhỏ, đơn giản nhưng ấm áp. Điều đó cũng đã đủ để giúp đỡ những người cần. Chúng ta đâu cần phải phô trương, chỉ cần làm được những việc nhỏ bé nhưng giá trị là đủ!
Xin cảm ơn chị vì những chia sẻ!

❤️❤️❤️💪💪💪
24/03/2025

❤️❤️❤️💪💪💪

21/03/2025
21/03/2025

❤️❤️❤️

Hãy cứ sống thật đẹp, không vì để đời trả ơn, mà để chính mình thấy nhẹ lòng khi nhìn lại. Mỗi điều thiện bạn gieo, dù n...
20/03/2025

Hãy cứ sống thật đẹp, không vì để đời trả ơn, mà để chính mình thấy nhẹ lòng khi nhìn lại. Mỗi điều thiện bạn gieo, dù nhỏ bé hay lặng thầm, đều là những hạt giống của ánh sáng, một ngày nào đó sẽ nở hoa, dù không phải nơi bạn mong đợi.

Đừng giữ kỳ vọng, cũng đừng lo nghĩ về mất còn, vì niềm vui lớn nhất không phải là được đáp lại, mà là biết mình đã sống có giá trị, sống đúng với trái tim 🍀❤️🍀

VOV1 - Nhà trọ miễn phí Từ Tâm Đường đã trở thành mái nhà chung của nhiều người mắc bệnh ung thư, là nơi những con người xa lạ trở nên gần gũi như người thân trong gia đình, cùng nhau san sẻ khó khăn, động viên nhau vượt qua hành tr....

Một ngày mưa gió lạnh lẽo nhưng ấm lòng với những sự sẻ chia và bằng lòng vì bản thân đã lan toả được những giá trị của ...
17/03/2025

Một ngày mưa gió lạnh lẽo nhưng ấm lòng với những sự sẻ chia và bằng lòng vì bản thân đã lan toả được những giá trị của sự nhân văn, của sự tử tế..
Những bạn trẻ trường báo chí tuyên truyền cứ rưng rưng và háo hức nghe cô chia sẻ.. Các bạn bảo cảm ơn cô đã giúp chúng cháu hiểu ra nhiều điều.. những điều cô chia sẻ chúng cháu mai này sẽ chia sẻ lại dạy các con chúng cháu.. Ấm lòng và xúc động quá🥰🥰🥰
Xin cảm ơn mọi nhân duyên trong cuộc đời ❤️❤️❤️🙏🙏🙏

Address

Só 65 Ngõ 4 Cầu Bươu, Tả Thanh Oai, Thanh Trì
Hanoi
84

Telephone

+84392213156

Website

Alerts

Be the first to know and let us send you an email when TỪ TÂM ĐƯỜNG posts news and promotions. Your email address will not be used for any other purpose, and you can unsubscribe at any time.

Contact The Practice

Send a message to TỪ TÂM ĐƯỜNG:

Share

Share on Facebook Share on Twitter Share on LinkedIn
Share on Pinterest Share on Reddit Share via Email
Share on WhatsApp Share on Instagram Share on Telegram