Trung Tâm Hỗ Trợ Tâm Lí - Hoa Hướng Dương

Trung Tâm Hỗ Trợ Tâm Lí - Hoa Hướng Dương Cung cấp dich vụ hỗ trợ tâm lý, sức khỏe dân số.

TRẦM CẢM THỰC SỰ ĐÁNG SỢ LẮM...Tớ chưa từng nói hết điều này với bất kỳ ai, về những vấn đề tâm lý mà tớ đã gặp phải…Tớ ...
19/04/2022

TRẦM CẢM THỰC SỰ ĐÁNG SỢ LẮM...

Tớ chưa từng nói hết điều này với bất kỳ ai, về những vấn đề tâm lý mà tớ đã gặp phải…

Tớ đã từng có những dấu hiệu của rối loạn lưỡng cực. Và tớ bị trầm cảm khá nặng.

Tất cả dường như chỉ vừa mới vài tuần trước đây.

Còn “nặng” như thế nào thì… nó từng tệ đến mức khiến tớ nghĩ đến chuyện rời khỏi thế giới này không dưới 5 lần.

Đừng vội bảo tớ thiếu suy nghĩ hay “mới có tý tuổi đầu, mới mấy thứ này đã không chịu được thì…” hoặc bất cứ thứ gì đại loại vậy.

Tớ biết. Tớ ý thức được tất cả và chính những suy nghĩ về ba mẹ, những người yêu thương tớ đã giữ tớ lại trong những lúc tồi tệ nhất ấy, chứ không phải bất kỳ ý chí sống hay tình yêu nào với cuộc đời này. Và chúng chỉ khiến tình trạng của tớ thêm tồi tệ với cảm giác bị ràng buộc, khó chịu.

Mọi chuyện với tớ khi ấy, tồi tệ đến cực điểm, tất cả mọi chuyện.

Cho đến bây giờ, tớ cũng không biết đã vượt qua những ngày đó như thế nào, nhưng cảm giác sợ hãi thì vẫn còn nguyên đó mỗi lần nghĩ đến.

Buồn cười là tớ đã chẳng phải gặp một chuyện gì to tát hay bất cứ cú sốc nào cả. Dường như chỉ từ những lần stress rất đỗi "bình thường", những phiền não nhỏ nhặt vẫn diễn ra hằng ngày mà tớ không mấy để tâm ấy. Rồi một ngày nọ, chúng giống như dồn nén, tích tụ đã đủ, và nổ ra khiến tớ chẳng kịp trở tay.

Tớ không biết mọi người có như thế không, nhưng trước giờ tớ là một đứa khá hay bị stress. Tớ để mặc mọi thứ gây áp lực lên mình và thậm chí chính bản thân tớ cũng là người tạo ra những áp lực đó. Ừ thì “Không có áp lực không có kim cương”, nhưng những chuyện vừa rồi đã khiến tớ phải suy nghĩ lại, điều chỉnh lại cách sống của mình.

Mẹ bảo, “không có sức khỏe thì không có gì cả”. Và hôm nay tớ muốn nói thêm với các cậu rằng, sức khỏe tinh thần cũng rất quan trọng, hãy quan tâm đến nó một chút, trước khi cậu rơi vào những trạng thái thực sự tồi tệ có thể vì bất cứ lý do gì

❌Khó khăn, nghịch cảnh, thất bại là một phần tất yếu của cuộc sống, nhưng đừng để nó làm bạn gục ngã."Sáu bước thoát khỏ...
12/04/2022

❌Khó khăn, nghịch cảnh, thất bại là một phần tất yếu của cuộc sống, nhưng đừng để nó làm bạn gục ngã.

"Sáu bước thoát khỏi trầm cảm tại nhà" như một người bạn đồng hành thông thái giúp bạn mau chóng tìm ra nguyên nhân và vượt qua những sóng gió cuộc đời, đặc biệt là trầm cảm một cách khoa học.

Bạn cần nhớ rằng mọi khó khăn đều có giải pháp tháo gỡ, nhưng nỗ lực của bạn luôn là yếu tố quan trọng nhất quyết định đến mọi thành công của bạn. Vì thế hãy luôn cố gắng và nỗ lực bạn nhé!

❤️ Tôi tin tưởng ở bạn!

Gần đây rất nhiều vụ việc thương tiếc của các em thiếu niên do áp lực học hành, thiếu sự sẻ chia từ cha mẹ khiến cả xã h...
06/04/2022

Gần đây rất nhiều vụ việc thương tiếc của các em thiếu niên do áp lực học hành, thiếu sự sẻ chia từ cha mẹ khiến cả xã hội giật mình, và cũng là lời cảnh tỉnh chúng ta cần quan tâm nhiều hơn đến sức khỏe tinh thần của trẻ.
Bởi vậy trung tâm xin giới thiệu tới quý bạn đọc cuốn sách rất hay về thấu hiểu sẻ chia tâm lý cùng con, mời quý vị cùng đón đọc!

TRẦM CẢM À, TỚ CÓ CHUYỆN MUỐN NÓI VỚI CẬUTrầm Cảm à, chào cậu!Đừng lo lắng, tớ nhìn thấy cậu rồi.Không chỉ nhìn thấy thô...
06/04/2022

TRẦM CẢM À, TỚ CÓ CHUYỆN MUỐN NÓI VỚI CẬU
Trầm Cảm à, chào cậu!
Đừng lo lắng, tớ nhìn thấy cậu rồi.
Không chỉ nhìn thấy thôi đâu, tớ còn cảm nhận được cậu đang trườn lên làn da của tớ. Cậu dính liền vào với cơ bắp và xoắn chặt lấy xương trong cơ thể tớ. Tớ nghe thấy sự im lặng của cậu vào đêm khuya khi bất chợt tỉnh giấc sau một cơn ác mộng khủng khiếp. Tớ nằm đó với đôi mắt mở to, chờ cho tới khi mặt trời ló rạng. Vì muốn biết cậu có vị như thế nào nên tớ đã thử bằng những điếu thuốc bất tận đến mức cổ họng tớ khô khốc và đau rát.
Tớ biết cậu đã quay trở lại rồi. Và tớ nghĩ thật ra cậu chưa từng rời đi phải không. Cậu chỉ ẩn nấp, chờ đợi thời cơ thích hợp, khi tớ đã quá mệt mỏi, lao ra và tấn công. Cậu cứ bất chợt xuất hiện như thế, khi tớ đang yêu thương một người, khi tớ đang đứng giữa sàn nhảy hay khi tớ đang vật lộn với khoảng thời gian khó khăn trong cuộc đời.
Cậu không bao giờ tới khi tớ đã hết buồn rồi. Chắc là vì như thế thật lãng phí thời gian của cậu.
Cậu luôn đến vào lúc bất tiện nhất. Khi tớ chưa kịp chuẩn bị trước điều gì. Cậu kéo tớ ngã quỵ khi tớ nghĩ mình sắp thành công chạm được tới đỉnh núi.
Nhưng mà, tớ không còn là tớ của trước kia nữa đâu.
Dù biết rất khó để thức dậy vào buổi sáng, tớ sẽ không để cậu giữ tớ nằm bẹp dưới lớp chăn quá lâu. Tớ sẽ rời khỏi giường, đặt chân lên tấm sàn gỗ cứng lạnh lẽo. Tớ lê cơ thể đau nhức không rõ nguyên nhân vào nhà bếp, pha cho mình một cốc cà phê và bắt đầu viết, dẫu biết rằng những từ tớ viết ra thật vô nghĩa. Tớ vẫn sẽ viết, kể cả khi thông điệp trong ngôn từ còn đen đặc hơn cả cốc cà phê trên bàn.
Cậu từng dùng đồ ăn để chống lại tớ trong quá khứ, nhưng hiện tại đã khác rồi. Thậm chí nếu đồ ăn có nhạt nhẽo và tớ không thể nuốt nổi bất cứ thứ gì ngoài rượu thì tớ vẫn sẽ ăn. Lỡ như tớ có ăn quá nhiều và cậu đem đến cho tớ chỉ toàn những căng thẳng, tớ nhất định sẽ ăn bù vào ngày hôm sau.
Cậu thì thầm vào tai tớ những lời ngọt ngào rằng hãy ở nhà đi, tớ sẽ làm ngược lại - bước từng bước ra thế giới bên ngoài. Cơn gió lạnh quất vào mặt tớ rét buốt tới mức tớ có suy nghĩ nên ở trong nhà cho ấm thì sau cùng tớ vẫn sẽ gạt hết tất cả để đi ra ngoài. Ánh sáng mặt trời quá chói chang so với bóng tối cậu đã tạo ra trong lòng tớ, tớ sẽ ngẩng cao đầu nhận lấy vitamin D để chiến đấu chống lại cậu.
Vào những ngày mà cậu giành được phần thắng trong cuộc chiến của chúng ta – những ngày tớ bị nhốt trong phòng kín nhìn thời gian trôi đi, màn hình điện thoại là thứ duy nhất đem lại ánh sáng, tớ vẫn muốn thử đấu với cậu lại một lần nữa. Những kế hoạch đã bị hủy, không sao hết, tớ sẽ lập kế hoạch khác. Để không lãng phí quá nhiều thời gian, tớ sẽ học cách dậy thật sớm. Để xóa bỏ những suy nghĩ tiêu cực đang đè nặng tâm trí, tớ sẽ viết ra những điều thật tích cực. Và mỗi khi tức giận với chính bản thân mình vì đã sơ ý rơi vào cái bẫy cậu tạo ra, tớ sẽ học cách tha thứ.
Vậy nên, Trầm Cảm à, chào mừng cậu đã đến với cuộc sống của tớ. Bởi vì mỗi lần cậu xuất hiện, tớ đều mạnh mẽ hơn trước rất nhiều. Mỗi lần đấu tranh chống lại cậu, tớ lại cảm thấy mọi chuyện dần dần dễ dàng hơn.
Có thể cậu sẽ chẳng bao giờ rời đi, nhưng chắc chắn một điều, tớ không bao giờ ngừng chiến đấu. Dù sao thì, tớ sẽ ôm cậu trong vòng tay và chăm sóc cho cậu. Tớ sẽ phản kháng hết lần này đến lần khác trong khi vẫn nói với cậu rằng mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi. Tớ sẽ cho cậu thấy bản thân có những gì.
Cậu sẽ bắt đầu cảm thấy không thể kiểm soát được tớ và rồi sẽ chạy trốn một lần nữa.
Bây giờ thì, tớ nhìn thấy cậu rồi. Tớ chào đón cậu nhưng giữa chúng ta cần phải tìm ra ai mới là người chiến thắng.

TRẦM CẢM – LÀ BỆNH, KHÔNG PHẢI LỰA CHỌNTôi từng là nạn nhân của căn bệnh này. Và một vài người mà tôi biết, họ cũng dần ...
02/04/2022

TRẦM CẢM – LÀ BỆNH, KHÔNG PHẢI LỰA CHỌN
Tôi từng là nạn nhân của căn bệnh này. Và một vài người mà tôi biết, họ cũng dần bước vào vũng lầy ấy. May thay, tôi vẫn đang dũng cảm đấu tranh, thay vì chọn về phe cái chết. Nhưng cũng tiếc thay, nhiều người trên thế giới này, họ đã kết liễu cuộc đời và ra đi mãi mãi.
Tôi không phải một nhà tâm lý. Tôi cũng chưa từng được được điều trị. Vậy nên, nếu ai hỏi tôi, làm thế nào để vượt qua. Sẽ chẳng có câu trả lời. Chỉ là, tôi muốn viết vài dòng, mong mọi người có cái nhìn yêu thương, đồng cảm hơn, đến những người đã và đang chiến đấu vì căn bệnh. Cho những người đang sống, và đã chết, vì trầm cảm.
Như tiêu đề “Trầm cảm là bệnh, không phải lựa chọn”. Nó bắt đầu từ lúc ta gặp vấn đề về giấc ngủ. Khi mà người ta có thể ngã lưng lên chiếc giường êm ấm và say giấc. Thì người bệnh phải trằn trọc đến sáng, với những suy nghĩ ngổn ngang. Tôi từng cảm thấy mất an toàn khi ngủ, phải vắt chéo hai chân, tay khoanh trước ngực và cuộn tròn người để tự ôm lấy mình.
Tôi gặp vấn đề về ăn uống. Khi mà những món ăn yêu thích dần trở nên vô vi. Tệ hơn là chán ăn, bỏ bữa. Thay vì cảm thấy đói, tôi lại có triệu chứng đau đầu, mệt mỏi, khó thở và lo âu.
Tôi gặp vấn đề trong những mối quan hệ xung quanh. Có gì đó ngăn tôi kết nối với mọi người, dù trước đây, tôi cảm thấy mình đủ hoạt bát và náo nhiệt. Cũng có một vài trường hợp mà tôi biết, họ vẫn tỏ ra vui vẻ, rằng mình ổn, nhưng chính họ lại kẹt trong những suy nghĩ hỗn độn và khóc một mình.
Cuối cùng, một vài người bước vài giai đoan nguy hiểm nhất. Tôi biết đến nó khi cô bạn bé nhỏ của mình bảo rằng “Chị ơi, có ai đó bắt em phải chết” - “Đừng, được chứ?”
Dạo ấy, tôi từng tìm đến rượu, thuốc ngủ và công việc. Nhưng bạn biết không? Điều đó thật tệ. Càng cố trốn tránh tiêu cực, càng cố loại bỏ nó, tôi càng cảm thấy tuyệt vọng.
Chẳng ai muốn mình buồn, tiêu cực và khóc lóc. Nhưng đã là một căn bệnh, không phải cứ muốn thoát khỏi là được, đúng không?
Tiếc là giờ đây, có quá nhiều người không hiểu rõ về căn bệnh. Họ cho rằng “người bệnh” đang làm quá mọi thứ lên. Cụ thể, tôi đã nhìn thấy những bình luận tương tự như: “buồn là một trạng thái tâm lí hoàn toàn bình thường, ai cũng gặp phải, đừng nghĩ trải qua nó thì bản thân sẽ thật đặc biệt, hãy kiểm soát nó và đừng nên kể lễ quá nhiều”.
Nhưng trầm cảm có thể đến với bất kì ai, với bất kì người có tính cách như thế nào, kể cả người được cho là mạnh mẽ nhất.
Chỉ mong, thay vì nói những lời chỉ trích, ta yêu thương nhau hơn, bằng ủi an, xoa dịu. Đôi lúc, lắng nghe người bệnh là một trong những cách giúp họ ổn hơn. Dẫu biết, đồng hành cùng người trầm cảm là một quá trình dài, cần nhiều sự kiên trì, nổ lực và hơn hết là sự chân thành. Nhưng tôi vẫn tin, trong thế giới này, thứ chúng ta có nhiều nhất là tình yêu giữa những con người, khi mà trái tim có thể chạm đến trái tim.
Bài viết này không có lời hoa mĩ, chỉ có yêu thương, mong bạn cảm nhận được những điều tôi muốn nói.

Trầm cảm.Tôi bất chợt nhận ra mình có nhiều nỗi lo âu từ khi còn nhỏ. Có lẽ một phần là do cuộc sống gia đình tôi không ...
02/04/2022

Trầm cảm.
Tôi bất chợt nhận ra mình có nhiều nỗi lo âu từ khi còn nhỏ. Có lẽ một phần là do cuộc sống gia đình tôi không mấy hạnh phúc, và cả chuyện mười hai năm đi học cũng chán chường. Mọi thứ với tôi bình lặng đến mức không có gì xảy ra đặc biệt, nếu có thì mau chóng tan đi.
Ngày trước, tôi tranh thủ ngủ đúng giờ vì tôi không muốn bị giảm sút tinh thần trong học hành. Nhưng hiện tại đã khác, tôi ngủ rất muộn và về đêm mới đúng là con người thật sự của mình. Lặng lẽ co mình trên giường, tiếng quạt gió đủ để khiến lòng nhẹ tênh.
Bạn cũng giống như tôi? Đột nhiên đang tươi cười thì bất giác trầm xuống. Tôi lại suy nghĩ tiêu cực, rồi lại tích cực. Nó không bao giờ ngồi yên một chỗ cả. Và điều duy nhất tôi có thể làm khi ở ngoài xã hội chính là niềm nở, tươi cười.
Tôi muốn tặng cho bạn những cái ôm - những cái ôm của sự đồng cảm, chia sẻ với buồn bã, tổn thương. Dù "vạn sự tùy duyên", nhưng xem như tôi đang ôm lấy tất cả mọi người.
Cảm ơn.

"Tôi hối hận vì chia sẻ việc mình bị trầm cảm cho người khác!Tôi bị trầm cảm và đương nhiên bản thân tôi...
02/04/2022

"Tôi hối hận vì chia sẻ việc mình bị trầm cảm cho người khác!
Tôi bị trầm cảm và đương nhiên bản thân tôi không hề mong muốn việc đó. Khi biết được mình mắc bệnh, tôi không hề nói cho những người xung quanh biết. Mọi thứ dần trở nên tồi tệ hơn khi bệnh của tôi càng ngày càng nặng. Tôi ngủ rất nhiều, tự cô lập bản thân với những người xung quanh và gần như đêm nào tôi cũng khóc. Tình hình ngày càng tuyệt vọng khi tôi bắt đầu tự hại. Dùng dao lam tự cứa cổ tay và một số nơi khác trên cơ thể. Vì tôi thấy dễ chịu vì điều đó. Cảm giác đau đớn khiến tôi tạm quên đi thực tại tàn khốc và khắc nghiệt. Tưởng rằng đến một ngày, khi mọi thứ chạm đến giới hạn, một nhát dao lam sâu sẽ kết thúc cuộc đời tôi.
Và rồi tôi đã có một quyết định mà đến nay tôi thấy hoàn toàn hối hận, kể việc bị trầm cảm với bạn thân và bố mẹ. Người bạn đó của tôi thì chẳng mấy quan tâm. Thậm chí khi tôi rơi vào trạng thái tồi tệ nhất thì người bạn đó đã chọn thân thiết với người khác. Còn bố mẹ tôi thì sao? Họ không hề quan tâm nguyên nhân gì khiến tôi trầm cảm hay cảm giác của tôi lúc đó. Họ đổ lỗi ngược lại cho tôi. Họ cho rằng tôi đang cố tình tạo gánh nặng cho họ và hoang tưởng ra một căn bệnh tâm lý viển vông để làm mình làm mẩy.
Có phải bạn đang hỏi tại sao đến giờ tôi vẫn sống mà không phải đã tự kết liễu cuộc đời mình từ lâu ? Lý do ư ! Có lẽ là do sự hèn nhát của bản thân tôi. Vì trốn tránh thực tại nên mới bị trầm cảm và đến khi trầm cảm rồi cũng không đủ tự tin để tự giải thoát cho mình.
Người ta hay nói cách tốt nhất để vượt qua trầm cảm là nói chuyện với người khác nhưng có lẽ nếu như có người để chia sẻ thì đã không trầm cảm rồi. Vậy nên, nếu bạn có biết ai đó xung quanh mình mắc căn bệnh tâm lý này, hãy lắng nghe và ở bên cạnh họ. Chỉ đơn giản như vậy thôi nhưng đôi khi bạn có thể cứu giúp một con người khỏi cái hố sâu tuyệt vọng đang ngày đêm trực chờ để nuốt chửng họ."

Khi tình yêu là sở hữu, nó trở thành độc quyền.  Vậy thì 'người phụ nữ này là của tôi, và là của riêng tôi!' - sau đó cô...
01/04/2022

Khi tình yêu là sở hữu, nó trở thành độc quyền. Vậy thì 'người phụ nữ này là của tôi, và là của riêng tôi!' - sau đó cô ấy không thể cười với bất kỳ ai khác, sau đó cô ấy không thể nắm tay bất kỳ ai khác, sau đó cô ấy không thể nhìn vào mắt người khác. Thật là vớ vẩn! Tại sao? Tôi là ai để sở hữu? Và làm sao tình yêu có thể chiếm hữu được?

Tình yêu luôn bao hàm; nó không bao giờ có thể là độc quyền. Nếu tôi yêu người phụ nữ, tôi sẽ thích nhìn thấy cô ấy hạnh phúc theo một nghìn lẻ một cách, với nghìn lẻ một người. Tôi muốn cô ấy được hạnh phúc. Đó sẽ là niềm vui của tôi. Nếu cô ấy hạnh phúc khi khiêu vũ với ai đó, tôi không nên cảm thấy ghen tị - tôi yêu cô ấy! Làm sao tôi có thể cảm thấy ghen tị? Tôi nên vui mừng vì cô ấy hạnh phúc. Nhưng khi bạn tuyên bố rằng cô ấy là vợ của bạn, thì bạn không thể cho phép điều này. Bạn bắt đầu làm tê liệt cô ấy. Cô ấy bắt đầu làm tê liệt bạn để trả thù. Cả hai bạn đều trở nên phá hoại lẫn nhau.

Tình yêu là năng lượng sáng tạo lớn nhất, nhưng cho đến nay nó đã là một bất hạnh, bất hạnh lớn nhất. Người ta đã không bị giết vì hận thù: người ta đã bị giết vì tình yêu. Cuộc sống đã trở nên quá cay đắng, không phải vì giận dữ: nó đã trở nên cay đắng vì tình yêu.

Bước đi mà không cần chân Bay mà không cần cánh và nghĩ mà không tâm trí.

Chia sẻ bất kỳ thứ gì bạn có và nó sẽ phát triển; bám vào nó, trở nên sợ chia sẻ, tình bạn, tình yêu, và nó sẽ co lại . ...
29/03/2022

Chia sẻ bất kỳ thứ gì bạn có
và nó sẽ phát triển;
bám vào nó,
trở nên sợ chia sẻ,
tình bạn,
tình yêu,
và nó sẽ co lại .
Cuộc sống chỉ biết một quy luật
và luật đó là mở rộng
và chia sẻ.

Nếu chúng ta định sống trong bãi chợ và sống một cách tự nhiên, liệu tiền có trở thành vấn đề không?Tiền không phải là v...
25/03/2022

Nếu chúng ta định sống trong bãi chợ và sống một cách tự nhiên, liệu tiền có trở thành vấn đề không?

Tiền không phải là vấn đề chút nào - trừ phi bạn muốn làm cho nó thành vấn đề. Suốt nhiều thời đại, cái gọi là người tôn giáo đã từng lo nghĩ rất nhiều về tiền. Điều ngu xuẩn thế như tiền! và lo nghĩ nhiều thế. Chơi với nó đi! Nếu bạn có nó, tận hưởng đi; nếu bạn không có nó, tận hưởng đi. Bạn có thể làm gì khác được khi bạn không có nó? Tận hưởng đi! Khi bạn có nó, bạn có thể làm cái gì khác được? Tận hưởng đi! Đừng làm ra vấn đề không cần thiết về nó. Tiền là đồ chơi. Đôi khi bạn có nó - chơi với nó đi.

Nhưng cảm giác của tôi là: những người không thể chơi được với tiền, họ từ bỏ tiền - họ rất nghiêm chỉnh về nó. Thế thì họ trở nên rất sợ về tiền, vì sâu bên dưới níu bám có đó.

Bạn có biết không? Đại đệ tử của Mahatma Gandhi, Vinoba Bhave, không thể nhìn vào tiền được. Nếu bạn mang tới tờ một ru pi - mà chả có giá trị gì, chẳng có tiền trong nó, không chút nào - ông ấy nhắm nghiền mắt lại. Bây giờ đây là loại thái độ gì vậy? Và điều này được coi là rất thánh thiện; nó được ca ngợi trên khắp nước, rằng ông ấy tự do thế với tiền. Nếu bạn thực sự tự do với tiền, sao bạn nhắm mắt lại? Tờ một ru pi đó hấp dẫn tới mức bạn phải nhắm mắt lại sao? Có nỗi sợ nào đó rằng nếu bạn không nhắm mắt bạn có thể nhảy lên người này sao? Cái gì đó phải có đó. Điều này có vẻ hơi chút ám ảnh. Có nỗi sợ lớn - bằng không tại sao nhắm mắt lại? Nhiều thứ thế đang trôi qua và bạn không nhắm mắt - chỉ mỗi đồng tiền đáng thương này.

Và tiền không là gì cả - chỉ là phương cách để trao đổi mọi thứ. Nhưng những người thực sự keo kiệt ở sâu bên dưới, là người níu bám, vì việc níu bám của họ, tính keo kiệt của họ, họ hiện hữu trong thất vọng, trong khổ sở rất nhiều. Chung cuộc, một ngày nào đó, họ nghĩ rằng chính tiền gây ra khổ của họ. Không phải tiền gây ra khổ của họ đâu. Làm sao tiền có thể gây ra khổ của bạn được? Chính tính keo kiệt mới gây ra khổ của bạn. Tưởng rằng chính tiền gây ra khổ, họ từ bỏ tiền, họ trốn chạy khỏi thế giới tiền bạc. Thế rồi họ liên tục sợ; thế rồi trong mơ họ phải đi vào trong ngân hàng và mở kho báu và những điều giống điều đó - và làm tình với tiền. Điều đó nhất định xảy ra.

Tiền không phải là vấn đề! Nó có thể được dùng! Nếu bạn có nó, dùng nó đi; nếu bạn không có nó, thế thì dùng tự do đó, cái tới khi bạn không có tiền. Đây là cách tiếp cận của tôi. Nếu bạn giầu, tận hưởng đi; giầu có có vài điều mà không người nghèo nào có thể tận hưởng được. Tôi đã là cả giầu và nghèo, và tôi nói thành thực với bạn, có vài điều chỉ người giầu mới có thể tận hưởng được. Tận hưởng đi khi bạn giầu. Và tôi bảo bạn lần nữa, tôi đã là cả giầu và nghèo, và có vài điều mà chỉ người nghèo mới có thể tận hưởng được. Và không có cách nào để tận hưởng đồng thời cả hai.
Cho nên, bất kì khi nào, bất kì cái gì xảy ra, tận hưởng nó đi. Người nghèo có một loại tự do. Nghèo có một loại trong sạch, thảnh thơi, mãn nguyện. Tâm trí không bị lo nghĩ rất nhiều; không có gì để lo nghĩ cả. Bạn có thể ngủ ngon hoàn hảo; chứng mất ngủ là không thể có được cho người nghèo. Cho nên ngủ ngon và ngáy đi, và tận hưởng tự do tới từ nghèo nàn.

Và đôi khi bạn thấy bản thân bạn giầu, tận hưởng sự giầu đi, vì có vài điều chỉ người giầu mới có thể tận hưởng. Bạn có thể có những bức tranh vĩ đại nhất treo trên tường; người nghèo không thể có điều đó được. Bạn có thể có âm nhạc hay nhất trong nhà; người nghèo không thể có điều đó được. Bạn tạo ra vườn Thiền quanh nhà bạn; người nghèo không thể có điều đó được. Bạn có thể đọc thơ ca, bạn có thể vẽ, bạn có thể chơi ghi ta, bạn có thể hát, bạn có thể múa, bạn có thể thiền - cả nghìn lẻ một thứ trở thành sẵn có.
Cách tiếp cận của tôi là: bất kì cái gì là hoàn cảnh, cứ xem bạn có thể làm ra được cái gì từ nó. Nếu đó là nghèo, trở thành vị phật, bắt đầu lang thang; cầm bình bát ăn xin - và tận hưởng rằng chỉ người ăn xin mới có thể có. Người đó không thuộc vào đâu. Hôm nay người đó ở đây, mai người đó đi rồi. Người đó là một luồng; người đó không níu bám vào đâu cả, người đó không có nhà. Người đó không cần lo nghĩ rằng mưa đang tới và mái cần phải được chữa. Người đó không cần lo nghĩ rằng ai đó có thể lấy cắp cái gì đó từ mình - người đó không có gì cả.

Tận hưởng nghèo khi bạn là người nghèo, và tận hưởng giầu sao? Thế thì trở thành một Janak, hoàng đế, và tận hưởng mọi cái đẹp trở thành sẵn có qua tiền.
Cách tiếp cận của tôi là toàn bộ. Tôi không dạy bạn chọn lựa. Tôi đơn giản nói: bất kì cái gì là hoàn cảnh, người thông minh sẽ làm ra cái gì đó đẹp từ nó. Người không thông minh thì khổ. Nếu người đó có tiền người đó khổ vì tiền đem tới lo nghĩ; người đó không tận hưởng âm nhạc mà tiền có thể đem tới, điệu múa mà tiền có thể đem tới, bức tranh. Nếu người đó có tiền, người đó không đi lên Himalayas để nghỉ ngơi, để thiền và để hát và để la to trong thung lũng và để nói với các vì sao. Người đó lo nghĩ, mất ngủ, mất ngon miệng - người đó chọn cái sai khi người đó có tiền. Còn người này, nếu bằng cách nào đó người này trở nên nghèo, nhờ ân huệ của Thượng đế nếu người này trở nên nghèo, thế thì người này khổ với nghèo. Thế thì người này liên tục lo nghĩ rằng "Mình không có cái này và mình không có cái nọ." Bạn có nghèo đấy! Tận hưởng nó đi.

Nhưng có những người sai trong mọi tình huống: bất kì chỗ nào họ hiện hữu, họ bao giờ cũng chọn phần phủ định của nó, và họ sẽ khổ. Và có những người, và tôi gọi những người đó là người thông minh, và tôi muốn người của tôi là người thông minh... dù bạn ở bất kì chỗ nào, cố tận hưởng nó đi.

Trong thời thơ ấu của tôi chuyện xảy ra: một lần bố tôi rất giận, thế là ông ấy khoá tôi lại trong nhà tắm. Tôi thiền! - vấn đề là gì...? Sau ba, bốn giờ, ông ấy trở nên lo nghĩ. Ông ấy ở cửa hàng, nhưng ông ấy bất ổn. Ông ấy trở nên lo nghĩ về điều đã xảy ra cho tôi, và không thông điệp nào đã gửi tới từ nhà - mẹ đã không gửi bất kì thông báo nào, không người hầu nào đã tới để nói cái gì đã xảy ra cho tôi. Tôi có biến mất không? Hay cái gì? Hay ai đó đã mở cửa phòng tắm? Thế là ông ấy không thể làm được việc của mình ở đó nữa; ông ấy phải tới

Ông ấy lại gần và ông ấy lắng nghe và có im lặng. Ông ấy gõ cửa và tôi bảo ông ấy, "Đừng quấy rầy con." Đó là lần cuối cùng ông ấy phạt tôi theo cách đó. Nó lạc lõng! Ông ấy nói, "Bố trở nên lo nghĩ, không thể làm việc được ở tiệm - bố phải tới." Tôi nói. "Điều này là vô nghĩa! - Con tận hưởng nó."

Trong trường của tôi khi tôi còn nhỏ, lớp hai, thầy giáo của tôi là người rất nghiêm khắc và ông ấy thường phạt bằng việc ra lệnh: "Chạy bẩy vòng quanh trường, chạy!" Và ông ấy cho tôi sự trừng phạt này - chạy bẩy lần - tôi nói, "Sao không mười bẩy lần?" Ông ấy nói, "Em có điên không?" Tôi nói, "Đây là bài thể dục tốt thế và mọi sáng em muốn làm nó."

Và tôi bắt đầu làm điều đó mọi sáng. Ông ấy nhìn tôi và ông ấy đấm đầu - ông ấy chắc nói điều này.... Tôi dã phá huỷ việc trừng phạt của ông ấy bằng việc làm cho nó thành bài thể dục. Tôi đã dùng nó! Thế rồi ông ấy thôi không phạt tôi nữa.

Sao không dùng cơ hội, dù nó là bất kì cái gì? Và nếu bạn tỉnh táo bạn có thể tìm ra các cơ hội ở mọi nơi - ngay cả bạn bị cầm tù bạn vẫn có thể dùng điều đó như một cơ hội lớn. Và có những người ở dưới trời, tự do, và không dùng cơ hội đó.

Có tiền hay không có tiền, có nhà hay không có nhà... vấn đề không phải là bạn phải có cái gì: vấn đề là bạn nên làm gì, với bất kì cái gì bạn có.

Thấy đấy, nhấn mạnh của tôi là khác toàn bộ. Bạn biến mất... và thế thì mọi sự xảy ra. Nếu bạn cảm thấy thoải mái ở bãi chợ, thế thì điều đó là tự nhiên, vì có những chủ tiệm bẩm sinh. Đừng nghĩ rằng chỉ có nhà thơ bẩm sinh - điều đó là sai. Có những chủ tiệm bẩm sinh nữa. Dù bạn làm họ thành bất kì cái gì, họ sẽ trở thành chủ tiệm; dù họ ở bất kì chỗ nào họ sẽ mở cửa hàng. Họ không thể né tránh được điều đó. Bạn đã không nghe nói về người Do Thái sao?

Một con thuyền đi và nó bị cá sấu tấn công - một con cá sấu lớn, cá sấu rất lớn. Và họ bắt đầu ném mọi thứ vào mồm nó - nào ghế và các thứ, bàn và túi cam, và cuối cùng ném người Do Thái. Nhưng con cá sấu cứ tới tấn công đi tấn công lại. Cuối cùng họ quyết định, "Điều này sẽ không giúp được gì. Chúng ta liên tục cho nó mọi thứ; chỉ vài khoảnh khắc con cá sấu lại trở nên bị thu hút, và nó lại tới." Cho nên hợp lực cùng nhau họ tấn công và mổ phanh bụng con cá sấu - và họ đã thấy cái gì? Bạn có biết không? Người Do Thái đang ngồi trên ghế, bàn ở trước anh ta, anh ta mở túi cam ra và anh ta đang bán cho những người khác đã bị con cá sấu này nuốt trước đó.

Bạn không thể thoát được... bạn sẽ đi đâu? Có những chủ tiệm bẩm sinh. Cho nên nếu bạn là chủ tiệm bẩm sinh, ngay cả khi bạn đã biến mất bạn sẽ ở trong bãi chợ. Nhưng thế thì điều đó sẽ có phẩm chất khác toàn bộ cho nó - bạn sẽ tận hưởng nó. Nó là thế giới của Thượng đế! Giấc mơ đẹp. Bạn sẽ biết những khách hàng đó là khách hàng mơ, và cái bạn đang cho họ chỉ là mơ, và tiền bạn đang tích cóp chỉ là mơ - nhưng sao không tận hưởng nó? Việc tận hưởng đó không phải là mơ.

Để tôi nhắc lại cho bạn lần nữa: mọi thứ đều là mơ, nhưng nếu bạn có thể tận hưởng nó một cách có ý thức, niềm vui đó không phải là mơ - niềm vui đó là mục đích của mọi tôn giáo. Và bạn có thể tận hưởng nhiều hơn nếu mọi thứ đều là mơ. Thế thì không có gì để lo nghĩ cả. Nếu thành công tới, tốt bạn hãy tận hưởng nó

💙💙💙 LÀM THẾ NÀO ĐỂ SỐNG MỘT CUỘC SỐNG GIÀU CÓ  🔹Tham gia vào những niềm vui nhỏ trong cuộc sống, và nó sẽ mở ra kho báu ...
21/03/2022

💙💙💙 LÀM THẾ NÀO ĐỂ SỐNG MỘT CUỘC SỐNG GIÀU CÓ

🔹Tham gia vào những niềm vui nhỏ trong cuộc sống, và nó sẽ mở ra kho báu lớn của nó. Cuộc sống chứa đựng những điều phong phú vô cùng, nhưng nó cần bạn khám phá chúng.

🔹Chỉ nhờ tình yêu mà người ta mới nhận thức được kho báu thực sự. Những khoảnh khắc của tình yêu khi bản ngã không tồn tại, không hoạt động, chúng là những khoảnh khắc vượt thời gian. Chúng là một phần của vĩnh cửu.

🔹Một người đã về đến nhà. Bây giờ không có nơi nào để đi, không cần phải đi bất cứ nơi nào. Cái bát ăn xin chỉ đơn giản là biến mất. Người ta trở thành hoàng đế ... nhưng đây không phải là vương quốc của thế giới này.

🔹Khi bạn đi sâu hơn vào thiền định, bạn nhận thức được rằng sự tồn tại yêu thương bạn, rằng nó đang tưới tắm nhiều phước lành mỗi giây phút.

🔹 "Nghĩ và làm giàu" - ai cũng biết điều này đơn giản là ngu ngốc. Và nó có hại, và nguy hiểm. Những ý tưởng tiêu cực trong tâm trí bạn phải được giải phóng, không phải bị kìm nén lại bởi những ý tưởng tích cực. Bạn phải tạo ra một ý thức không tích cực cũng không tiêu cực. Trong ý thức thuần khiết đó, bạn sẽ sống một cuộc sống tự nhiên và hạnh phúc nhất.

🔹Nếu bạn muốn giàu có, hãy hào phóng. Và rất nhiều sự giàu có luôn luôn có sẵn, rất nhiều quà tặng. Và bạn mang chúng theo bạn đến cái chết của bạn. Bạn đã có thể chia sẻ. Bạn càng chia sẻ nhiều, con người bạn càng bắt đầu trôi chảy và bạn sẽ tươi mới.

🔹Điều bạn cần không phải là nhiều tài sản hơn. Cái bạn cần là sự nhạy bén hơn, khả năng cảm thụ thẩm mỹ nhiều hơn, đôi tai âm nhạc, con mắt nghệ thuật. Những gì bạn cần là một tầm nhìn biến mọi thứ thành một điều gì đó quan trọng và có ý nghĩa.

🔹Con người phải sống một cuộc sống giàu sang hướng ngoại và một cuộc sống giàu sang hướng nội; không cần phải chọn. Giàu có từ bên ngoài nhờ khoa học, và giàu có từ cốt lõi bên trong của bạn nhờ thiền định. Điều đó sẽ làm cho bạn trở thành tính một, hữu cơ, tính cá nhân.

🔹Phúc lạc chỉ có thể xảy ra nếu bạn sống một cuộc sống đa chiều. Chỉ khi đó, bạn mới có thể biết cuộc sống ở tất cả các khía cạnh của nó - không chỉ những khía cạnh bề ngoài, mà cả những khía cạnh sâu sắc hơn. Để sống một cuộc sống giàu có, người ta phải là một con ong. Con ong di chuyển từ bông hoa này sang bông hoa khác. Nó không bao giờ lắng đọng ở bất cứ đâu; nó không bao giờ trở nên trì trệ. Nó yêu nhưng nó vẫn còn tự do.

🔹 Dù bạn là ai, bạn là thế! Không có cách nào, không cần phải cải thiện nó. Như bạn đang là, là hoàn toàn ổn. Nhận ra điều này là đến với phước lành. Sau đó, toàn bộ sự tồn tại bắt đầu tưới tắm các phước lành lên bạn. Nó luôn luôn tưới tắm, nhưng vì bạn quá bận tâm đến những ham muốn và sự phát triển của bản thân, bạn đã không sẵn sàng cho nó.

🔹Nếu bạn có thể loại bỏ ý tưởng tách biệt khỏi sự tồn tại, trong chính sự bỏ rơi ý đó, bạn trở nên cởi mở - cởi mở để cho, cởi mở để nhận. Và điều kỳ diệu cuối cùng là: bạn cho đi càng nhiều, bạn càng nhận được nhiều hơn; bạn cho đi càng nhiều, bạn càng trở nên xứng đáng nhận được hơn.

🔹Chỉ một người biết ơn mới nhận thức được những món quà vô hạn liên tục được ban tặng cho chúng ta. Bạn càng biết ơn, bạn càng ý thức được rằng có bao nhiêu món quà đang được ban tặng. Bạn càng cảm thấy biết ơn, bạn càng trở nên cởi mở để đón nhận. Và những người sẵn sàng để đón nhận, tất cả đều được trao cho họ. Không cần gì khác chỉ cần một trái tim rộng mở.

Nỗi buồn là thực hơn là hạnh phúc?Đó là điều quan trọng cần hiểu. Đó là trường hợp của mọi người. Nỗi buồn của bạn chắc ...
14/03/2022

Nỗi buồn là thực hơn là hạnh phúc?

Đó là điều quan trọng cần hiểu. Đó là trường hợp của mọi người. Nỗi buồn của bạn chắc chắn là thực hơn bởi vì nó là của bạn, nó đích thực. Hạnh phúc của bạn là nông cạn; nó không phải là của bạn, nó phụ thuộc vào cái gì đó, ai đó. Và bất kì cái gì làm cho bạn phụ thuộc, dù bạn cảm thấy hạnh phúc thế nào trong vài khoảnh khắc, chẳng mấy chốc tuần trăng mật sẽ qua đi - còn sớm hơn cả điều bạn đã trông đợi.

Bạn hạnh phúc bởi vì bạn gái của mình, bạn trai của mình. Nhưng họ là những con người cá nhân; họ có thể không đồng ý với bạn ở mọi điểm. Thực tế, hầu hết điều xảy ra là ở chỗ bất kì cái gì chồng thích, vợ không thích; bất kì cái gì vợ thích, chồng không thích. Kì lạ... bởi vì nó gần như phổ biến. Không có lí do trong nó. Sâu bên dưới họ ghét nhau, bởi lí do đơn giản rằng họ phụ thuộc vào nhau để thu được hạnh phúc, và chẳng ai thích phụ thuộc cả. Nô lệ không phải là ham muốn cố hữu của con người. Nếu người đàn bà hay đàn ông cho bạn niềm vui, và bạn trở thành phụ thuộc, bạn đồng thời tạo ra căm ghét sâu sắc - bởi vì sự phụ thuộc. Bạn không thể bỏ người đàn bà này bởi vì cô ấy làm cho bạn hạnh phúc, và bạn không thể bỏ hận thù của mình với người đàn bà này bởi vì cô ấy làm cho bạn phụ thuộc.

Cho nên tất cả cái gọi là mối quan hệ yêu đương đều là hiện tượng rất kì lạ, phức tạp. Chúng là mối quan hệ yêu-ghét. Ghét cần được bày tỏ theo cách này nọ. Đó là lí do tại sao vợ bạn thích, bạn không thích; bất kì cái gì chồng bạn thích, bạn không thích. Trên những việc nhỏ bé chồng và vợ tranh chấp nhau. Đi xem phim nào? - và có tranh chấp lớn lao. Đi tới nhà hàng nào? - và lập tức có tranh chấp. Đây là hận thù đang chuyển động ngầm dưới cái mẽ ngoài của hạnh phúc. Hạnh phúc vẫn còn nông cạn, rất mỏng; chỉ cào nó ra chút ít thôi và bạn sẽ thấy cái đối lập của nó.

Nhưng nỗi buồn là đích thực hơn, bởi vì nó không phụ thuộc vào người nào cả. Nó là của bạn, tuyệt đối của bạn điều này phải cho bạn sáng suốt lớn lao, rằng nỗi buồn của bạn có thể giúp cho bạn còn nhiều hơn là hạnh phúc của bạn. Bạn chưa bao giờ nhìn vào nỗi buồn một cách thật gần. Bạn cố gắng tránh nhìn nó, theo nhiều cách. Nếu bạn cảm thấy buồn, bạn đi xem phim; nếu bạn cảm thấy buồn, bạn bắt đầu xem ti vi. Nếu bạn cảm thấy buồn, bạn đi và chơi với bạn bè, bạn đi tới câu lạc bộ. Bạn bắt đầu làm cái gì đó để cho bạn không phải nhìn vào nỗi buồn. Đây không phải là cách tiếp cận đúng. Khi bạn buồn, đó là hiện tượng quan trọng, rất thiêng liêng, cái gì đó của riêng bạn. Làm quen với nó, đi sâu vào trong nó, và bạn sẽ ngạc nhiên. Ngồi im lặng, và buồn đi. Nỗi buồn có cái đẹp riêng của nó.

Nỗi buồn là im lặng, nó là của bạn. Nó đang tới bởi vì bạn một mình. Nó đang cho bạn cơ hội đi sâu hơn vào sự một mình của bạn. Thay vì nhảy từ hạnh phúc nông cạn này sang hạnh phúc nông cạn khác và làm phí hoài cuộc sống của mình, tốt hơn cả là dùng nỗi buồn như phương tiện cho định tâm của bạn. Chứng kiến nó. Nó là bạn đấy! Nó mở ra cánh cửa của sự một mình vĩnh hằng của bạn.

Không có cách nào để không một mình. Bạn có thể tự lừa dối mình, nhưng bạn không thể thành công được. Và chúng ta đang lừa bản thân mình theo mọi cách - trong quan hệ, trong tham vọng, trong việc trở nên nổi tiếng, trong việc làm cái này, làm cái nọ. Chúng ta đang cố gắng thuyết phục bản thân mình rằng chúng ta không một mình, rằng chúng ta không buồn. Nhưng chẳng chóng thì chầy chiếc mặt nạ của bạn cũng tuột ra - nó là giả mà, nó không thể còn mãi mãi được - thế thì bạn phải đeo mặt nạ khác. Trong một cuộc sống nhỏ bé, ngắn ngủi bạn đã đeo bao nhiêu mặt nạ rồi? Và bao nhiêu cái đã rã ra, đã thay đổi? Nhưng bạn cứ tiếp tục thói quen cũ này.

Nếu bạn muốn là cá nhân đích thực, dùng nỗi buồn đi; đừng trốn khỏi nó. Nó là phúc lành lớn lao. Ngồi im lặng với nó, hân hoan trong nó. Chẳng có gì sai trong việc buồn. Và bạn càng trở nên quen thuộc với nó và những sắc thái tinh tế của nó, bạn sẽ ngạc nhiên - nó là thảnh thơi lớn lao, nghỉ ngơi lớn lao, và bạn đi ra khỏi nó được làm khoẻ lại, được làm tươi lại, trẻ hơn, sinh động hơn. Và một khi bạn đã nếm trải nó, bạn sẽ tìm những khoảnh khắc đẹp đẽ của nỗi buồn lặp đi lặp lại. Bạn sẽ chờ đợi chúng, bạn sẽ đón chào chúng, và chúng sẽ mở những cánh cửa mới của sự một mình của bạn... Một mình bạn được sinh ra, một mình bạn sẽ chết đi. Giữa hai cái một mình này bạn có thể tự lừa bản thân mình rằng bạn không một mình, rằng bạn có vợ, chồng, con cái, tiền bạc, quyền lực. Nhưng giữa hai cái một mình này bạn là một mình. Mọi thứ chỉ giữ bạn bận rộn trong cái gì đó này khác, để cho bạn không trở nên nhận biết về nó.

Bất kì khi nào bạn cảm thấy buồn, ngồi bên cạnh một cái cây, bên cạnh dòng sông, bên cạnh tảng đá, và chỉ thảnh thơi vào trong nỗi buồn của bạn mà không sợ hãi gì. Bạn càng thảnh thơi, bạn sẽ càng trở nên quen với cái đẹp của nỗi buồn. Thế thì nỗi buồn sẽ bắt đầu thay đổi hình dạng của nó; nó sẽ trở thành niềm vui im lặng, không do bất kì ai bên ngoài bạn gây ra. Điều đó sẽ không phải là hạnh phúc nông cạn, bởi điều có thể bị lấy đi rất dễ dàng. Và đi sâu hơn vào sự một mình của mình, một ngày nào đó bạn sẽ tìm thấy không chỉ niềm vui - niềm vui là chỗ giữa đường duy nhất. Hạnh phúc là rất bề ngoài, tuỳ thuộc vào người khác; niềm vui là ở giữa, không phụ thuộc vào người nào. Nhưng đi sâu hơn bạn sẽ tới trạng thái phúc lạc.

Dùng bất kì cái gì - nhưng dùng cái gì đó đích thực, cái của bạn. Và thế thì bạn có phúc lạc cả hai mươi bốn giờ một ngày. Nó đơn giản toả ra từ bạn. Bạn có thể chia sẻ nó bây giờ, bạn có thể đem nó cho bất kì ai bạn yêu. Nhưng nó là món quà vô điều kiện. Và không ai có thể làm cho bạn khổ được. Nhưng điều đó không có nghĩa là bạn phải từ bỏ thế giới. Điều đó không có nghĩa là bạn phải từ bỏ vợ mình, bạn gái của mình, sự yêu thích thức ăn - ngay cả ăn kem; nó chẳng liên quan gì tới điều đó. Phúc lạc của bạn là cùng với bạn dù bạn làm bất kì điều gì. Nó sẽ nâng cao mọi hoạt động, nó sẽ làm giàu thêm mọi hành động bạn làm. Tình yêu của bạn sẽ có hương vị hoàn toàn khác. Bây giờ sẽ không có căm ghét ẩn giấu đằng sau nó; nó sẽ đơn giản là yêu. Thậm chí không có trông đợi rằng cái gì đó phải đền đáp lại cho bạn. Bạn không cần cái gì cả. Việc cho là phúc lành thế, không có nhu cầu. Bạn giàu có bên trong tới mức chẳng có gì làm cho bạn giàu có hơn.

Address

58 Nguyễn Khang, Cầu Giấy
Hanoi
10000

Telephone

+8419002002

Website

Alerts

Be the first to know and let us send you an email when Trung Tâm Hỗ Trợ Tâm Lí - Hoa Hướng Dương posts news and promotions. Your email address will not be used for any other purpose, and you can unsubscribe at any time.

Share

Share on Facebook Share on Twitter Share on LinkedIn
Share on Pinterest Share on Reddit Share via Email
Share on WhatsApp Share on Instagram Share on Telegram