Sabi

Sabi Con là chú mèo con
Có nhiệm vụ chữa lành。◕‿◕。

Thực ra bạn đã rất hạnh phúc rồi, được ăn no mặc ấm, không bệnh tật tai ương, thỉnh thoảng còn được ăn ngon, đôi khi còn...
05/08/2025

Thực ra bạn đã rất hạnh phúc rồi, được ăn no mặc ấm, không bệnh tật tai ương, thỉnh thoảng còn được ăn ngon, đôi khi còn có thể ngủ đến khi tự tỉnh giấc, thân hình mũm mĩm là một phúc khí.
Trong đoạn nhân sinh này, nếu có thể tránh được thiên tai, tránh được chiến tranh loạn lạc, không gặp kẻ xấu, không mắc bệnh hiểm nghèo, thì đã là vô cùng may mắn rồi. Nếu còn có gia đình hòa thuận, thu nhập ổn định, có vài ba người bạn thân, thì đó lại càng là phúc đức trời ban.

"Tôi thương bạn… nhưng tôi sẽ không cứu bạn nữa"Có những lúc trong đời, chúng ta buộc phải học một bài học mà chẳng sách...
24/07/2025

"Tôi thương bạn… nhưng tôi sẽ không cứu bạn nữa"

Có những lúc trong đời, chúng ta buộc phải học một bài học mà chẳng sách vở nào dạy.
Làm sao để vừa thương một người, vừa học cách… buông tay họ.

Không phải vì không còn tình cảm.
Không phải vì vô tâm.
Mà là vì mình đã không thể cứu được họ, dù đã yêu họ bằng cả tấm lòng.

Bạn từng thấy người thân mình quằn quại trong khổ đau, nhưng mọi lời khuyên của bạn đều bị gạt đi. Hoặc tệ hơn, họ quay sang trách bạn “không hiểu họ”.
Bạn yêu một người, kiên nhẫn đợi họ trưởng thành, đợi họ thay đổi, đợi họ sống có trách nhiệm hơn... nhưng càng đợi, bạn càng kiệt sức.
Bạn ở lại trong một mối quan hệ, không phải vì hạnh phúc, mà vì cảm giác "không nỡ rời đi khi người kia còn đang khổ".
Nếu đã từng như thế, thì hẳn là bạn hiểu nỗi đau của “yêu không nổi mà giữ thì kiệt sức”.

Có một cụm từ trong tiếng Anh là "compassionate detachment", dịch nôm na là 'buông bỏ trong từ bi'.

Không phải là từ chối yêu thương.
Không phải là dửng dưng.
Cũng không phải là quay lưng.
Mà là:
Tôi vẫn thương bạn. Tôi vẫn hiểu nỗi đau của bạn. Nhưng tôi không còn ở lại để chứng minh tình yêu ấy bằng cách hi sinh chính mình nữa.

Tình yêu thật sự không cần phải sự cứu rỗi.
Vì ngay khi bạn nghĩ rằng mình có thể cứu người khác, bạn đã đặt mình vào vị trí “cao hơn”, còn họ trở thành “kẻ yếu đuối cần được sửa chữa”.
Đó không còn là tình yêu.
Đó là một vai diễn đầy gánh nặng và càng kéo dài, cả hai càng kiệt quệ.

Nhiều người cứ nghĩ: nếu mình rời đi là mình bạc, là mình không yêu đủ.
Nhưng đôi khi, rời đi là cách yêu tử tế nhất.
Vì khi bạn không còn cố thay đổi người khác, không còn khăng khăng “phải làm cho họ khá lên”, bạn đang trả lại cho họ một món quà lớn nhất: trách nhiệm với chính cuộc đời họ.

Nếu bạn đang trong một mối quan hệ làm bạn khổ, dù đó là người yêu, chồng/vợ, cha mẹ, con cái hay bạn thân...
Hãy tự hỏi mình:
Bạn đang yêu họ hay đang cố “sửa” họ?
Bạn đang ở lại vì yêu hay vì sợ mang tiếng là “người bỏ cuộc”?

Bạn có thật sự giúp được họ hay đang làm cho cả hai chìm sâu hơn trong vai diễn "người cứu, kẻ được cứu"? Đúng là không dễ để buông. Nhất là khi bạn là người sống có tình, có nghĩa. Nhất là khi bạn đã dành cả thanh xuân để đồng hành cùng ai đó. Nhưng thương thật sự là để nhau tự chịu trách nhiệm với nỗi đau của mình. 💚💚💚
Cre: Ms Hoa

16/07/2025

Gửi chút bình yên vào trong gió,
Nguyện người nơi đó mãi bình an.

Một phần ba cuộc đời chúng ta dành cho công việc. Vậy nên, đừng chỉ "đi làm" hãy để hành trình ấy giúp ta trưởng thành.S...
02/07/2025

Một phần ba cuộc đời chúng ta dành cho công việc. Vậy nên, đừng chỉ "đi làm" hãy để hành trình ấy giúp ta trưởng thành.

Sau nhiều năm đi làm, mình nghiệm ra một điều: thách thức lớn nhất không phải là khối lượng công việc, deadline, hay sếp khó tính (dù mấy cái đó cũng… khá có sức nặng) mà chính là:

👉 Làm sao để dung hợp "cái thấy của mình" với "cái thấy của người khác". Nói đơn giản hơn là làm sao để hiểu và được hiểu.

Công việc trong mắt mình là một chuỗi các công đoạn gắn liền với nhau. Công đoạn trước làm ra kết quả, công đoạn sau nhận kết quả đó làm đầu vào. Cứ thế mà nối tiếp và chính vì có cả một chuỗi như vậy nên không ai làm việc một mình. Mỗi người trong đó là một mắt xích và khi mỗi một người làm tốt phần mình là đang giúp cả guồng máy chạy trơn tru. Vì ý nghĩa đó nên thành quả công việc chính là công sức của nhiều người, chứ không phải riêng ai cả. Ý nghĩa teamwork chính là thế, không có chỗ cho chủ nghĩa anh hùng.

Nghe đơn giản, nhưng thực ra… không dễ chút nào. Bởi mỗi người chúng ta bước vào công việc với những góc nhìn, cách làm, và cái tôi rất riêng.
Và trong thực tế, không phải lúc nào lý lẽ cũng là chìa khóa để thấu hiểu nhau.

Chính từ thách thức này, mình nhận ra: công việc là môi trường rèn luyện tuyệt vời cho trí tuệ cảm xúc (EQ) không phải kiểu học từ sách vở, mà là kiểu được rèn từng ngày trong đời thực.

Mỗi cuộc họp căng thẳng là một lần tập giữ bình tĩnh.
Mỗi lần không đồng quan điểm là cơ hội để tập tôn trọng sự khác biệt.
Và mỗi lần thấy “tôi đúng mà!” là thời điểm vàng để... tập lùi lại một bước và bớt cái tôi đi một chút.

Mình vẫn đang học hàng ngày và có lẽ sẽ còn học mãi. Nhưng chính điều đó làm cho công việc không chỉ là “làm cho xong”, mà là một hành trình làm để trưởng thành.

Một phần ba cuộc đời dành cho công việc. Nếu nhìn đúng cách, đó không chỉ là thời gian “đi làm” mà còn là thời gian để rèn luyện chính mình.

Vậy nên, nếu bạn cũng như mình đang dành một phần ba cuộc đời cho công việc, hãy biến nó thành một hành trình có ý nghĩa. Đừng để nó trôi qua trong im lặng, bất mãn, hay những cuộc họp nặng mùi trách móc. Hãy để mỗi ngày đi làm là một bước nhỏ để ta trở thành phiên bản tốt hơn của chính mình.

Tớ cũng muốn làm mèo lườiNằm phơi nắng sớm bên người tớ thương,       Không lo deadline, không chiến trường  Ăn ngon, ng...
22/06/2025

Tớ cũng muốn làm mèo lười
Nằm phơi nắng sớm bên người tớ thương,
Không lo deadline, không chiến trường
Ăn ngon, ngủ kỹ, thật là dễ thương🥰❤️



Cre: Tôi thích bản thân nỗ lực hơn


"Trong cơn tức giận, ta chỉ thấy lỗi lầm của nhau, chỉ thấy mình thiệt thòi, mà quên mất đi những điều tử tế đã trao."Kh...
09/06/2025

"Trong cơn tức giận, ta chỉ thấy lỗi lầm của nhau, chỉ thấy mình thiệt thòi, mà quên mất đi những điều tử tế đã trao."

Khi giận, ta không còn thấy người trước mặt là người từng vì ta mà nhẫn nại, từng vì ta mà lặng thinh. Ta chỉ thấy một kẻ khiến mình tổn thương, khiến mình thua thiệt, khiến lòng mình vỡ vụn.

Ta quên mất rằng, trước cơn giận này, đã từng có biết bao điều dịu dàng một ánh mắt lắng nghe, một bàn tay chìa ra khi ta gục ngã, một lần chờ đợi không lời. Tất cả những điều tử tế ấy, chỉ vì một lần không hiểu nhau, bỗng hóa thành mây trôi.

Trong cơn giận, ta nói lời làm đau người, rồi lại làm đau chính mình. Ta muốn thắng, nhưng cuối cùng lại đánh mất điều quý giá hơn cả: sự kết nối giữa hai tâm hồn.

Là con người, ai cũng có giới hạn. Nhưng cũng chính vì là người, ta có khả năng nhìn lại, thấu cảm và bao dung. Có những điều, khi đi qua rồi, ta mới biết mình từng may mắn đến nhường nào.

🥰🥰🥰 Nếu có thể, xin hãy chậm lại một chút trong cơn giận. Hãy im lặng để nghe lòng mình đang thật sự cân gì. Đôi khi, một cái nắm tay lặng lẽ có thể chữa lành cả một cơn bão.

Bởi vì cuối cùng, yêu thương vẫn là điều ta không muốn đánh mất. 💚💚💚

(St)

Đôi khi mình tự hỏi:“Liệu vũ trụ có thật đang "quan sát" chúng ta không nhỉ?”Không tâm linh gì đâu. Nhưng càng sống, càn...
07/06/2025

Đôi khi mình tự hỏi:

“Liệu vũ trụ có thật đang "quan sát" chúng ta không nhỉ?”

Không tâm linh gì đâu. Nhưng càng sống, càng trải nghiệm, mình càng thấy… có những điều xảy ra rất đúng người, đúng lúc, đúng hoàn cảnh.

Tựa như ai đó sắp đặt.
Tựa như vũ trụ đang gửi gắm một thông điệp nào đó, qua dòng chảy cuộc sống.
Vi diệu đến khó tin.

Càng trưởng thành, mình càng nhận ra rõ cuộc sống không thiếu biến động, điều thiếu thường là một chút tĩnh lặng từ bên trong.

Tự dưng mình nhớ đến câu này:

Nhẫn một chút sóng yên gió lặng
Lùi một bước biển rộng trời cao

Có những lúc, mệt mỏi chẳng đến từ hoàn cảnh, mà đến từ cách mình phản ứng với hoàn cảnh ấy.

Lao vào cãi lý, hơn thua, khẳng định cái tôi... nhưng sau cùng chỉ thấy mỏi mệt và trống rỗng.

💭 Mình học được rằng:

🌱 Nhẫn, không phải là cam chịu hay thoả hiệp với điều sai→ Mà là một khoảng dừng thông minh, để không làm tổn thương người khác và có khi là chính mình.

🌊 Lùi một bước, không khiến mình nhỏ bé hay thất bại → Mà là để nhìn rõ hơn điều gì thực sự quan trọng.

Và rồi, mình chọn:

✨ Tạm lùi một bước, quan sát thay vì phản ứng.

✨ Phản ứng có ý thức, thay vì phản xạ theo bản năng.

✨ Điều tiết cảm xúc đúng lúc, đặt mình vào cảm nhận của người đối diện, nói sao để không tổn thương mà vẫn chân thành.

Vì mình hiểu rằng:
Cuộc sống sẽ vẫn tiếp tục dạy ta những bài học nhẹ nhàng hay dữ dội, tùy vào cách ta tiếp nhận.

Giữ được một chút tĩnh, một chút lặng giữa những biến động là đã có bình an ở bên rồi.

Hà cớ gì phải lao vào bế tắc, chi cho mệt!

Đôi khi, trưởng thành là học cách đi qua những “phép trừ” của cuộc sốngChúng ta hay nghĩ cuộc đời nên là những phép cộng...
25/05/2025

Đôi khi, trưởng thành là học cách đi qua những “phép trừ” của cuộc sống

Chúng ta hay nghĩ cuộc đời nên là những phép cộng: Cộng thêm trải nghiệm, cộng thêm người thân yêu, cộng thêm cơ hội, cộng thêm bình yên. Nhưng rồi sẽ đến một thời điểm, bạn bắt đầu nhận ra:

Cuộc sống cũng là những phép trừ.

Bạn mất đi một vài người tưởng sẽ ở lại mãi. Tình bạn phai dần. Tình yêu không còn. Những mối quan hệ thân thiết cũng dần rạn nứt. Không phải vì ai xấu, ai sai, mà đơn giản là không còn hợp nữa. Và đến một lúc, bạn phải chấp nhận: để giữ được sự bình yên trong lòng, có những người buộc phải rời đi.

Bạn đánh đổi sức khỏe, vì công việc, vì lo toan, vì gồng quá lâu. Và đến khi cơ thể lên tiếng, bạn mới giật mình nhận ra: mình đã bỏ quên bản thân mình như thế nào. Không phải ai khác làm bạn kiệt sức, mà là chính bạn, không đặt mình vào danh sách cần được chăm sóc.

Bạn cũng sẽ buông bỏ một vài giấc mơ. Không vì bạn thất bại, mà vì bạn đã thay đổi. Ước mơ của bạn năm 18 tuổi không còn phù hợp với bạn năm 30. Bạn học cách từ biệt không chỉ với con người, mà với một phiên bản cũ của chính mình.

Tất cả những điều đó có thể rất đau. Không ai nói rằng bước qua một phép trừ là dễ dàng. Có những mất mát khiến bạn gục xuống, tưởng như không gượng dậy nổi. Có những thứ biến mất để lại khoảng trống, mà không gì có thể lấp ngay.

Nhưng bạn biết không? Chữa lành không bắt đầu từ phép cộng. Chữa lành bắt đầu từ chấp nhận những gì đã bị trừ đi.

(St)

💚 Phiên chợ sáng iem mua nhầm quả bí Miệng đời xấu xí iem để ý làm chi💚 Phiên chợ chiều iem bán đi nước mắt Và mua thêm ...
10/05/2025

💚 Phiên chợ sáng iem mua nhầm quả bí
Miệng đời xấu xí iem để ý làm chi

💚 Phiên chợ chiều iem bán đi nước mắt
Và mua thêm sự đằm thắm, dịu dàng

💚 Phiên chợ đêm iem mua sự bình an
Để kiếp người iem sống không hổ thẹn

💚 Phiên chợ đời em mua sự từ bi
Để học yêu thương sẽ giúp iem hạnh phúc



Cho dù có tan vỡ đến đâu, ta luôn có thể bắt đầu và tốt hơn trước 💚💚💚Chỉ cần bạn dám nhìn nhận, đối mặt, buông bỏ những ...
03/05/2025

Cho dù có tan vỡ đến đâu, ta luôn có thể bắt đầu và tốt hơn trước 💚💚💚
Chỉ cần bạn dám nhìn nhận, đối mặt, buông bỏ những vết thương để lòng nhẹ nhõm, tâm bình an🥰

MỌI THỨ KHÔNG NGHIÊM TRỌNG NHƯ CHÚNG TA NGHĨThật đó nha. Có vài chuyện chúng ta tưởng là dấu chấm hết. Nhưng hóa ra, chỉ...
20/04/2025

MỌI THỨ KHÔNG NGHIÊM TRỌNG NHƯ CHÚNG TA NGHĨ

Thật đó nha. Có vài chuyện chúng ta tưởng là dấu chấm hết.
Nhưng hóa ra, chỉ là dấu phẩy, để mình dừng lại, thở một chút, rồi tiếp tục.

Cậu biết không, 100 năm nữa, tớ - và cả cậu - có thể đều đã trở thành đất, thành cỏ, thành mưa bụi bay qua những cánh rừng chẳng ai còn gọi tên.

Những lời người khác nói về cậu hôm nay, dù khen hay chê, cũng chỉ là tiếng gió thổi qua cánh đồng đời cậu.
Nó không ở lại. Nó không định nghĩa cậu là ai với cuộc đời này.

Và kể cả có ai đó đang bàn tán về cậu lúc này, thì vài tháng nữa, họ sẽ lại tìm chuyện khác để nói.
Con người nhanh quên lắm, tớ cũng vậy, cậu cũng vậy.

Cuộc sống này giống như một buổi diễn, mình đến, mình sống, mình rời đi.
Mỗi người là một vai phụ trong câu chuyện của người khác.
Và chẳng có vai phụ nào quan trọng đến mức phải đánh đổi bình yên của vai chính để giữ mãi một điều đã qua.

Tớ học được cách “cười” với mọi chuyện. Không phải vì tớ vô tâm, mà vì tớ biết: mọi cảm xúc rồi sẽ nguội.
Mọi vết thương đều có thể lành. Và không ai thật sự quan tâm chúng ta đang sống ra sao đâu - họ chỉ quan tâm đến cuộc đời của họ mà thôi.

Nên nếu hôm nay cậu thấy mệt, thấy cuộc sống bất công, thì cứ ngồi xuống.
Thở một hơi thật sâu, nhắc mình một câu:

"Không sao cả. Mọi thứ rồi sẽ qua."

Và cậu - vẫn sẽ ổn.

Vì 100 năm nữa, tất cả những điều cậu đang lo lắng... sẽ chẳng còn nghĩa lý gì nữa.
Nên sống đi, đàng hoàng, trọn vẹn, nhưng nhẹ lòng. Cuộc đời không dài, đừng nặng nề quá nha cậu, nha tớ 💚💚💚

St and Cre by 72GROUP


Ở môi trường công sở, thứ người ta coi trọng là GIÁ TRỊ, tiền lương là tiêu chí phản ánh GIÁ TRỊ của chúng ta và thứ khô...
17/03/2025

Ở môi trường công sở, thứ người ta coi trọng là GIÁ TRỊ, tiền lương là tiêu chí phản ánh GIÁ TRỊ của chúng ta và thứ không thể thay thế chính là NĂNG LỰC của chúng ta khi làm việc.

Một khi hiểu được điều này, chúng ta sẽ biết không nên lười biếng dùng thái độ qua loa làm cho xong việc (vì làm như vậy thì đến cuối cùng tự làm tự chịu). Ngược lại, chúng ta cần không ngừng nỗ lực học hỏi nâng cao năng lực cạnh tranh cốt lõi của bản thân hòng khẳng định GIÁ TRỊ của chính mình ở công sở.

Address

Hanoi

Website

Alerts

Be the first to know and let us send you an email when Sabi posts news and promotions. Your email address will not be used for any other purpose, and you can unsubscribe at any time.

Share

Share on Facebook Share on Twitter Share on LinkedIn
Share on Pinterest Share on Reddit Share via Email
Share on WhatsApp Share on Instagram Share on Telegram

Category