30/07/2025
"Chuyện gia đình và những áp lực chưa một lần than thở
Mối tình mà em dốc hết tâm can giờ cũng chỉ còn dang dở".....
Ừ t đã chết hàng ngàn lần trong cái nơi gọi là "NHÀ" ,t cứ ngỡ rằng mọi thứ nó đã ổn hơn khi đó là nơi t dần dần ít xuất hiện nhưng dường như t đã nhầm . T đã nhầm một cách tai hại , mọi nỗi đau nó vẫn còn đó , mọi cái bóng tâm lý nó chưa từng bị xoá nhoà đi và để rồi một lần nữa nó lại trở thành nỗi sợ trong t....
T đã biết rõ mọi thứ nó sẽ d thay đổi NHƯNG t vẫn giữ một chút hi vọng mong cầu rằng mọi thứ sẽ khác, sẽ nhẹ nhàng hơn với t...
Từ chuyện gđ đến tình cảm t đều ngu ngốc hi vọng như thế dù biết rõ nó chẳng thể khá hơn.... và t phải trả giá cho sự bướng bỉnh của mình.
T đã cố gắng vùng ra khỏi ngôi nhà ấy để lên hnoi ,nhưng khi thực sự đặt chân đến đây chuyện tình cảm lại như vả cho tao một cú đau hơn ... những lời hứa chắc nịch nhưng chẳng hề hành động , những nơi mà t từng tin rằng đấy là chỗ dựa vững chắc của t , những gì mà t nâng niu trân trọng hơn cả bản thân mình ..... mọi thứ nó đều dồn vào và vả cho t để t dần tỉnh ngộ
Mùa đông năm ấy t từng muốn chết, và t cũng đã tìm đến cái chết nhưng đã có cánh tay giữ t lại và động viên , nhưng rồi ánh dương ấy cũng đã vĩnh viễn rời bỏ t ... Sau sự mất mát ấy t đã quyết định phải sống thật tốt , sống vì t và sống vì những ước mơ chưa thành của anh nhưng giờ đây t thực sự không chắc t có thể cố đến bao giờ nữa
Những cơn mất ngủ liên tiếp, những cơn đau quằn quại, cả thế giới như đang chống lại t không ngừng.
T đã từng tích cực mà... T đã từng rất tích cực, tích cực đến mức không tưởng , tích cực đến nỗi ai nhìn vào cũng nghĩ t thật sự rất hạnh phúc và vô tư nhưng mọi thứ nó chỉ là "đã từng"...
T đang sống , vẫn sống vì chính t và vì những ước mơ ấy, nhưng liệu rằng t có thể duy trì đến bao giờ? T còn chưa đi được 1 nửa chặng đường nhưng mọi thứ đã làm t kiệt quệ rồi ...