Family & Child Psychology with Nguyen Minh Thanh

Family & Child Psychology with Nguyen Minh Thanh NCS Tiến sĩ Tâm lý học lâm sàng
Thạc sĩ Tâm lý học Phát triển
Chuyên gia Tâm lý học Gia đình & Trẻ em

“Con trai 3 tuổi của tôi trước đây nói rất rõ ràng bỗng dưng bắt đầu nói lắp, tôi nên xử lý thế nào?”Cha mẹ thường bối r...
15/09/2025

“Con trai 3 tuổi của tôi trước đây nói rất rõ ràng bỗng dưng bắt đầu nói lắp, tôi nên xử lý thế nào?”

Cha mẹ thường bối rối và lo lắng khi nghe con bắt đầu nói lắp, nhất là khi trước đó con nói trôi chảy. Thực ra, hiện tượng này khá phổ biến ở trẻ từ 2-5 tuổi. Khi trẻ học ghép âm và từ để diễn đạt ý tưởng, có lúc trẻ muốn nói quá nhiều so với khả năng ngôn ngữ hiện tại, dẫn đến nói lắp.

Theo Viện Quốc gia về Khiếm thính và Rối loạn Giao tiếp (Mỹ), nói lắp xảy ra khi mong muốn nói của trẻ vượt quá khả năng diễn đạt. Lúc này, trẻ có thể nói lắp cho đến khi kỹ năng ngôn ngữ bắt kịp. Bạn có thể thấy con lúc nói lắp, lúc không; có thể kéo dài vài tháng hoặc hơn. Tin vui là phần lớn trẻ sẽ hết nói lắp tự nhiên. Hiệp hội Nói lắp Quốc gia Mỹ cho biết khoảng 3 trong 4 trẻ sẽ hết nói lắp trong vòng một năm kể từ khi bắt đầu.

Dấu hiệu cho thấy tình trạng có thể không chỉ là giai đoạn tạm thời:
- Trẻ lặp âm tiết từ 4 lần trở lên (ví dụ: “c-c-c-c-con mèo”) thay vì 1-2 lần.
- Cơ mặt căng, chớp mắt liên tục hoặc liếc sang chỗ khác khi nói.
- Giọng cao hơn bình thường khi nói lắp.
- Nói lắp cả ngày, không phụ thuộc vào tình huống (thay vì chỉ khi mệt, sợ, hào hứng hay bực mình).
- Tỏ ra rất gắng sức, căng thẳng hoặc cố tránh nói.

Nếu thấy lo lắng, cha mẹ nên trao đổi với bác sĩ nhi hoặc chuyên gia phát triển trẻ để được tư vấn. Chuyên viên âm ngữ trị liệu (speech-language pathologist) có thể đánh giá xem tình trạng của con có phù hợp với độ tuổi hay cần can thiệp.

Trong lúc chờ đợi, cha mẹ có thể giúp con bằng những cách sau:
- Đừng làm con áp lực. Chỉ lắng nghe điều con muốn nói và cho con thời gian diễn đạt.
- Động viên nhẹ nhàng. Ví dụ: “Mẹ biết con có nhiều điều muốn kể, cứ từ từ nhé, mẹ sẽ đợi con.”
- Nói chậm lại nếu bạn thường nói nhanh.
- Hỏi từng câu một và kiên nhẫn chờ con trả lời. Lắng nghe trọn vẹn câu trả lời của con.
- Giảm tốc độ trong sinh hoạt hằng ngày. Thế giới của trẻ đầy điều mới lạ, vì vậy giảm nhịp độ giúp con bớt áp lực phải nói nhanh.

Và quan trọng nhất, giữ thái độ bình tĩnh và kiên nhẫn là cách hỗ trợ tốt nhất để con vượt qua giai đoạn này.

Nguồn bài viết: Zero to Three
Dịch và tổng hợp: Family & Child Psychology with Nguyen Minh Thanh
------------------
Nguyễn Minh Thành
Nghiên cứu sinh Tiến sĩ Tâm lý học (Bỉ)
Thạc sĩ Khoa học (MS) Tâm lý học Phát triển và Giáo dục (Trung Quốc)
Chuyên gia Tâm lý học Gia đình và Trẻ em

Xin giới thiệu với mọi người một dự án mới mà mình có may mắn được tham gia cùng với các đồng nghiệp giỏi giang để làm m...
14/09/2025

Xin giới thiệu với mọi người một dự án mới mà mình có may mắn được tham gia cùng với các đồng nghiệp giỏi giang để làm một điều gì đó với cộng đồng từ những kiến thức khoa học tâm lý.

Cùng nhau, chúng mình ước mơ và hy vọng sẽ giúp bắc chiếc cầu kết nối giữa các nhà nghiên cứu, chuyên gia (sẽ còn dài dài tiếp), kiến thức khoa học và cộng đồng để trợ giúp và nâng đỡ lẫn nhau, tạo ra những sự kết nối có ích dựa trên nguồn lực của Tâm lý học.

Mong rằng dự án sẽ có sự chung tay lan toả của mọi người. Cảm ơn các bạn đồng nghiệp thật nhiều vì đã mời mình tham gia.
-----------------
Nguyễn Minh Thành
Nghiên cứu sinh Tiến sĩ Tâm lý học (Bỉ)
Thạc sĩ Khoa học (MS) Tâm lý học Phát triển và Giáo dục
Chuyên gia Tâm lý học Gia đình và Trẻ em

13/09/2025

Vì sao người lớn KHÔNG NÊN GIẢNG ĐẠO LÝ khi trẻ đang trong cơn thịnh nộ?

“…Những thay đổi mạnh mẽ trong não bộ và cơ thể của trẻ do cơn đau khổ/ giận dữ quá mức gây ra đã che mờ khả năng suy nghĩ và vùng ngôn ngữ trung tâm trong não bộ của trẻ, nơi mà vốn chịu trách nhiệm về khả năng diễn đạt bằng lời. Vì vậy, hiểu được điều này là tối quan trọng với người lớn (cha mẹ, giáo viên), bởi vì việc cố gắng nói chuyện với trẻ khi các con đang ở trong cơn thịnh nộ hoặc kỳ vọng trẻ nói về cảm xúc của con ngay-lúc-này là không hiệu quả và sẽ phí thời gian. Lúc này, điều mà trẻ có thể làm chỉ là giải phóng cảm xúc của các em…” (Sunderland, 2023).

Và điều mà người lớn chúng ta có thể làm là ghi nhận trạng thái cảm xúc của trẻ (một cách công khai), cung cấp cho trẻ sự hiện diện khoẻ mạnh của chính chúng ta và cho con biết rằng chúng ta sẵn sàng hỗ trợ con khi con cần. Cơn thịnh nộ của trẻ sẽ đi qua, cho tới khi con bình tĩnh trở lại, lúc ấy, quá trình giao tiếp, giáo dục… mới có thể diễn ra một cách hiệu quả (lời từ thầy Thành).
-----------------
Nguyễn Minh Thành
Nghiên cứu sinh Tiến sĩ Tâm lý học (Bỉ)
Thạc sĩ Khoa học (MS) Tâm lý học Phát triển và Giáo dục
Chuyên gia Tâm lý học Gia đình và Trẻ em

ẢNH HƯỞNG ĐẾN TRẺ KHÔNG CHỈ CÓ BA MẸ (VÀ NGƯỢC LẠI)Hôm trước, trong diễn đàn “Làm Cha”, tôi đọc một status được chia sẻ ...
11/09/2025

ẢNH HƯỞNG ĐẾN TRẺ KHÔNG CHỈ CÓ BA MẸ (VÀ NGƯỢC LẠI)

Hôm trước, trong diễn đàn “Làm Cha”, tôi đọc một status được chia sẻ từ Facebook của một “hot mom”, trong đó cô ấy đơn giản kết luận đại ý rằng: “Cha mẹ thế nào/làm gì thì con cái sẽ y như vậy”. Ở phần bình luận, có phụ huynh phản hồi: “Vậy sao tôi có hai đứa con, đối xử với chúng như nhau mà mỗi đứa một kiểu?” hoặc “Tại sao mình thì siêng dọn dẹp, nhưng con mình không bắt chước được tí nào nhỉ?”. Rõ ràng chuyện không đơn giản như vậy.

Học tập qua quan sát và bắt chước được viện dẫn nhiều kể từ thí nghiệm Búp-bê Bobo của Albert Bandura, từ đó sinh ra Lý thuyết Học tập Xã hội (Social Learning Theory). Lý thuyết này cho rằng hành vi một phần bắt nguồn từ việc một cá thể (1) CHÚ TÂM, (2) GHI NHỚ, (3) MÔ PHỎNG, và (4) có ĐỘNG LỰC để tái hiện lại hành vi mà họ quan sát được trong môi trường sống.

Tuy nhiên, không phải mọi hành vi nhìn thấy đều được bắt chước. Việc một đứa trẻ có bắt chước hay không còn phụ thuộc vào nhiều yếu tố, ví dụ:
- Mức độ lặp lại của hành vi đó trước mặt đứa trẻ;
- Việc người thực hiện hành vi đó có được tưởng thưởng hay bị trừng phạt và trẻ có quan sát thấy hậu quả đó không;
- Hành vi đó có phù hợp và giúp giải quyết hiệu quả tình huống mà đứa trẻ đang gặp phải hay không;
- Hình mẫu mà đứa trẻ đang quan sát có vai trò quan trọng đối với trẻ hay không.

Bandura cũng nhấn mạnh rằng củng cố bên ngoài và quan sát đơn thuần chưa chắc đã dẫn tới việc trẻ tái lập hành vi. Điều này còn liên quan đến các yếu tố tâm lý bên trong như: lòng tự trọng, mức độ dễ chịu, cảm giác thỏa mãn, và cảm giác đạt được một thành tựu.

Và cần nhớ rằng, cha mẹ không phải lúc nào cũng là hình mẫu duy nhất trẻ quan sát và bắt chước. Có rất nhiều hình mẫu khác - bạn bè, anh chị em, thầy cô, sách vở, thậm chí máy tính hay điện thoại - mặc dù không thể phủ nhận rằng cha mẹ và người chăm sóc trực tiếp vẫn là những yếu tố môi trường QUAN TRỌNG NHẤT cho sự phát triển lành mạnh về sức khỏe tinh thần của trẻ.

Hình ảnh bên dưới được trích từ học thuyết Hệ thống Sinh thái (Bio-ecological System Model of Development) của Giáo sư Urie Bronfenbrenner và cộng sự. Mô hình này phân tích ảnh hưởng đa chiều lên sự phát triển của cá nhân:

1. Đặc tính cá nhân: như giới tính, tình trạng sức khỏe, nét nhân cách, tính khí… Ví dụ, một số nghiên cứu thấy trẻ nam có xu hướng tham gia các hành vi bắt nạt thể chất (physical bullying) với tần suất cao hơn trẻ nữ.

2. Các lớp môi trường xung quanh cá nhân gồm:
- Microsystem (Lớp vi mô): các tương tác trực tiếp, gần gũi nhất và có ảnh hưởng mạnh mẽ như cha mẹ, nhà trường, bạn bè.
- Mesosystem (Lớp tương tác): nơi các yếu tố trong lớp vi mô tương tác với nhau, ví dụ quan hệ giữa gia đình và nhà trường ảnh hưởng đến trẻ ra sao.
- Exosystem (Lớp ngoại vi): những môi trường mà trẻ không trực tiếp tham gia nhưng lại ảnh hưởng đến trẻ, ví dụ mối quan hệ nghề nghiệp của cha mẹ có thể gián tiếp thay đổi cách nuôi dạy hàng ngày.
- Macrosystem (Lớp vĩ mô): văn hóa rộng lớn, chuẩn mực đạo đức, giá trị xã hội nơi gia đình tồn tại - những thái độ, niềm tin này tác động sâu tới sự phát triển của trẻ.
- Chronosystem (Lớp niên đại): bao gồm các sự kiện xảy ra theo trình tự (ví dụ: kết hôn, sinh con) hoặc bất ngờ (ví dụ: mất mát người thân, đại dịch) trong suốt cuộc đời, cũng ảnh hưởng lên cá nhân.

Bronfenbrenner và Morris (2006) sau đó đã điều chỉnh mô hình, nhấn mạnh rằng các lớp môi trường này không tồn tại một cách độc lập tuyệt đối mà luôn có tương tác qua lại. Tương tác ở đây bao gồm (1) giữa đặc điểm nội tại của đứa trẻ và môi trường bên ngoài (điều này giải thích vì sao cùng một cách dạy với hai đứa con khác nhau có thể cho kết quả khác nhau), và (2) giữa các lớp môi trường với nhau.

Các tác giả cũng bổ sung yếu tố thời lượng tiếp xúc: tức mức độ lâu dài hay ngắn ngủi mà cá nhân chịu ảnh hưởng của những lớp môi trường này. Ví dụ, một đứa trẻ sống cả tuổi thơ với cha mẹ và một đứa khác chỉ sống một thời gian ngắn rồi chuyển đi, hoặc các trường hợp trẻ ở lại nhà (left-behind children) sẽ chịu ảnh hưởng khác nhau từ cha mẹ.

Từ đó, ta thấy sự tác động lên quá trình phát triển của trẻ rất đa dạng và phức tạp, không thể quy kết cho một nguyên nhân duy nhất. Dù vậy, các nghiên cứu vẫn nhấn mạnh vai trò vô cùng quan trọng của người chăm sóc trực tiếp (cha mẹ, ông bà…) trong giai đoạn ấu thơ. Hơn nữa, quan điểm bối cảnh (contextualism) trong tâm lý học hiện nay nhận thấy bối cảnh không cố định mà có tính năng động và liên tục biến đổi. Do đó cần rất thận trọng khi diễn giải lý thuyết, quan điểm và bằng chứng thực nghiệm để tránh rơi vào bạo lực nhận thức (epistemological violence), tức cách diễn giải hoặc áp đặt kiến thức gây tổn hại đến trẻ em và cha mẹ.

❗ Lưu ý: Bài viết là quan điểm riêng của tác giả, dựa trên các phân tích lý thuyết trong phạm vi hiểu biết cá nhân. Bài không hoàn hảo và chỉ mang tính tham khảo, không phải kết luận cuối cùng.
------------------
Nguyễn Minh Thành
Nghiên cứu sinh Tiến sĩ Tâm lý học (Bỉ)
Thạc sĩ Khoa học (MS) Tâm lý học Phát triển và Giáo dục (Trung Quốc)
Chuyên gia Tâm lý học Gia đình và Trẻ em

09/09/2025

Vấn đề của "4 phong cách làm cha mẹ" theo sự phân chia của Diana Baumrind là gì? Cùng tìm hiểu qua bài viết dưới phần bình luận!

CHÚ Ý TÍCH CỰC CÓ THỂ LÀM THAY ĐỔI NHỮNG HÀNH VI CHƯA PHÙ HỢP Ở TRẺMột buổi tối, khi mẹ đang nấu cơm, bé Nam liên tục ch...
07/09/2025

CHÚ Ý TÍCH CỰC CÓ THỂ LÀM THAY ĐỔI NHỮNG HÀNH VI CHƯA PHÙ HỢP Ở TRẺ

Một buổi tối, khi mẹ đang nấu cơm, bé Nam liên tục chạy quanh phòng khách, làm rơi vãi đồ chơi khắp nơi. Mẹ nhắc nhở vài lần nhưng bé vẫn chưa dừng lại. Đến lần thứ ba, mẹ bắt đầu lớn tiếng: “Con có nghe mẹ nói không? Ngồi yên ngay!”. Tình huống này chắc hẳn rất quen thuộc với nhiều cha mẹ. Chúng ta thường phản ứng bằng cách nhắc nhở, la rầy, thậm chí mất bình tĩnh để chỉ ra điều con làm sai. Cách làm này tưởng chừng hợp lý, nhưng thực tế lại có thể gây tác dụng ngược.

Các chuyên gia tâm lý chỉ ra rằng, thay vì tập trung vào lỗi sai, việc trao cho con sự chú ý tích cực mang lại hiệu quả thay đổi hành vi cao hơn nhiều. Nghiên cứu cho thấy, khi cha mẹ khen ngợi và khuyến khích những hành vi mong muốn, con sẽ dễ dàng lặp lại chúng, thay vì chỉ nghe những lời nhắc nhở liên tục về điều không nên làm.

Vậy “sự chú ý tích cực” thực chất là gì? Và nó khác với việc “làm ngơ” khi con cư xử chưa đúng ra sao?

1. Sự chú ý tích cực là gì?
Thường thì khi con làm sai, cha mẹ phản ứng gay gắt, còn khi con làm đúng thì lại… không nói gì cả. Chú ý tích cực là thay đổi cách nhìn: ghi nhận và khích lệ khi con làm đúng, và tạm thời bỏ qua những hành vi chưa phù hợp (trừ những hành vi nguy hiểm).

Với trẻ, sự chú ý của cha mẹ có sức mạnh đặc biệt. Hành vi nào được cha mẹ chú ý nhiều thì hành vi đó sẽ tăng lên, kể cả khi cha mẹ đang… nhắc nhở tiêu cực.

Nói cách khác, thay vì chỉ tập trung vào việc con làm sai, cha mẹ nên “bắt gặp” con đang làm đúng và khen ngợi. Đây là sự thay đổi đơn giản, nhưng lại đi ngược thói quen lâu đời của việc nuôi dạy, nên cần thời gian để luyện tập.

2. Cách áp dụng sự chú ý tích cực với trẻ
Trong thực tế, sự chú ý tích cực có thể thể hiện qua nhiều hình thức: lời khen, ôm hôn, high-five, phần thưởng nhỏ… Tùy độ tuổi, hình thức sẽ khác nhau, nhưng nguyên tắc chung vẫn vậy.

Theo chuyên gia tâm lý Lindsay Ge**er, PsyD, quan trọng nhất là mô tả cụ thể hành vi được khen, để con hiểu rõ mình đã làm đúng điều gì. Điều này gọi là lời khen có nhãn (labeled praise).

Ví dụ: thay vì chỉ nói “Giỏi lắm!” thì có thể nói:
- “Mẹ rất thích khi con chia sẻ bút màu với em.”
- “Thật tuyệt khi con làm xong bài tập trước khi xin chơi máy tính bảng.”

Khi biết rõ hành vi nào được đánh giá cao, con sẽ có động lực lặp lại hành vi đó.

3. Còn hành vi chưa phù hợp thì sao?
Đây là phần khó nhất. Nếu hành vi nguy hiểm cho bản thân hoặc người khác, cha mẹ cần can thiệp ngay. Nhưng trong những tình huống khác, hãy chủ động bỏ qua (active ignoring).

Điều này có nghĩa là không chú ý đến hành vi chưa phù hợp, để gửi thông điệp: “Cách này không giúp con đạt điều mình muốn”. Khi con dừng lại hoặc tự trấn tĩnh, cha mẹ ngay lập tức quay lại trao sự chú ý tích cực.

Điều quan trọng là bỏ qua không có nghĩa là buông xuôi. Sau khi tình huống lắng xuống, cha mẹ hoàn toàn có thể quay lại nói chuyện, giải thích và hướng dẫn con.

4. Một số ví dụ trong thực tế
Hãy hình dung cảnh quen thuộc: con nổi cơn ăn vạ ở siêu thị vì muốn mua kẹo. Nếu cha mẹ chiều theo, hành vi này chắc chắn sẽ lặp lại. Nếu thương lượng, ví dụ “về nhà mẹ cho bánh brownie”, cũng có khả năng tạo ra thói quen tương tự.

Trong tình huống này, nhiều cha mẹ vì ngại ánh mắt người khác mà quát tháo, ra lệnh hoặc dọa phạt. Cách làm này vừa khiến cả cha mẹ lẫn con thêm căng thẳng, vừa vô tình tiếp tục củng cố hành vi xấu vì con đã được… chú ý.

Nếu thực hành chú ý tích cực, cha mẹ cần kiên nhẫn bỏ qua cơn ăn vạ, sau đó ngay khi con bình tĩnh lại, hãy khen ngợi: “Mẹ rất tự hào khi con đã hít thở sâu và bình tĩnh lại”.

Khi về nhà, hãy dành thời gian trò chuyện: “Mẹ biết lúc ở siêu thị con rất muốn ăn kẹo, và khi mẹ nói ‘không’, con thấy rất khó chịu. Lần sau, nếu gặp tình huống tương tự, con nghĩ chúng ta có thể làm gì khác?”.

Cách làm này vừa công nhận cảm xúc của con, vừa nhắc lại ranh giới rõ ràng, đồng thời dạy con kỹ năng giải quyết vấn đề.

4. Điều cha mẹ cần lưu ý
Ban đầu, khi cha mẹ bỏ qua cơn ăn vạ, hành vi của con có thể tăng nặng hơn (extinction burst) trước khi giảm hẳn. Vì vậy cần kiên nhẫn, và lặp lại nhiều lần để con thực sự thay đổi.

Nếu sau một thời gian dài, hành vi tiêu cực vẫn không giảm, cha mẹ nên tìm sự hỗ trợ từ chuyên gia tâm lý hoặc nhà trị liệu hành vi để có kế hoạch phù hợp.

5. Hãy tập trung xây dựng kết nối bền chặt hơn với trẻ
Chuyển sang cách tiếp cận chú ý tích cực đòi hỏi sự kiên nhẫn, và chắc chắn có lúc cha mẹ mất bình tĩnh. Khi điều đó xảy ra, hãy coi đó là cơ hội để xin lỗi, chia sẻ cảm xúc của bản thân và cùng con tìm cách làm khác lần sau.

Ngoài ra, việc dành ra ít nhất 10 phút mỗi ngày để kết nối cũng rất quan trọng. Chỉ cần chơi một trò chơi, vẽ tranh, lắp LEGO hoặc đơn giản là nói chuyện cùng con, miễn sao cha mẹ toàn tâm toàn ý bên con. Điều này giúp con cảm nhận được sự quan tâm đúng nghĩa và không cần tìm kiếm bằng hành vi tiêu cực.

Cuối cùng, hơn cả việc chỉnh sửa hành vi, sự chú ý tích cực giúp gắn kết tình cảm giữa cha mẹ và con. Và như các nghiên cứu chỉ ra: mối quan hệ tích cực với một người lớn quan trọng (cha mẹ, ông bà, thầy cô, người trong cộng đồng) chính là yếu tố bảo vệ con khỏi nhiều khó khăn về sức khỏe tinh thần sau này.

📚 Nguồn bài viết: Child Mind Institute
📝 Dịch và tổng hợp: Family & Child Psychology with Nguyen Minh Thanh
------------------
Nguyễn Minh Thành
Nghiên cứu sinh Tiến sĩ Tâm lý học (Bỉ)
Thạc sĩ Khoa học (MS) Tâm lý học Phát triển và Giáo dục (Trung Quốc)
Chuyên gia Tâm lý học Gia đình và Trẻ em

#

Bạn cảm thấy thật buồn? Vậy cảm xúc này đến từ đâu?Bạn cảm thấy lơ lửng? Vậy cảm xúc này thực ra là gì?Hay đôi khi bạn t...
06/09/2025

Bạn cảm thấy thật buồn? Vậy cảm xúc này đến từ đâu?
Bạn cảm thấy lơ lửng? Vậy cảm xúc này thực ra là gì?
Hay đôi khi bạn tự hỏi: “Rốt cuộc con người có bao nhiêu cảm xúc đây?”

Nếu là một Giáo viên hay Phụ huynh bạn có thể đã có lúc phân vân “Vậy tôi phải Giáo dục cảm xúc cho học sinh/ con cái của mình như thế nào cho đúng? Làm sao để phát triển trí thông minh cảm xúc EQ cho chúng đây?”

Bài viết về LÝ THUYẾT BÁNH XE CẢM XÚC của nhà tâm lý học tiến hoá Robert Plutchik dưới đây có thể sẽ hữu ích với bạn.

Lý thuyết Bánh xe cảm xúc được phát triển bởi nhà tâm lý học người Mỹ là Tiến sĩ Robert Plutchik vào năm 1980 như một công cụ trực quan để giúp chúng ta có thể hiểu được lý thuyết tiến hóa tâm lý của ông. Ông phân định cảm xúc của con người thành tám loại cảm xúc chính trong các cặp đối cực:
🔸 Niềm vui - Nỗi buồn
🔸 Tin tưởng - Chán ghét
🔸 Sợ hãi - Tức giận
🔸 Bình thản - Ngạc nhiên

Bánh xe cảm xúc có thể được sử dụng để điều hướng giữa các cường độ khác nhau mà cảm xúc mang lại và gợi lên. Như vậy, Bánh xe chủ yếu hữu ích để xác định một cách khách quan những cảm xúc mang tính mãnh liệt. Nghiên cứu của Robert Plutchik cho thấy có tất cả 34.000 cảm xúc có thể nhận biết và phân biệt. Tuy nhiên, sự thật là chúng ta thực sự không thể phân biệt và hiểu được tất cả 34.000 cảm xúc đó. Bằng cách gom những cảm xúc này thành 8 cảm xúc chính, mọi thứ trở nên đơn giản hơn một chút.

🔰 Nền tảng của lý thuyết của ông bắt nguồn từ 10 định đề sau:
🔹 Nghiên cứu về Động vật và Con người: Não giữa hay hệ thống limbic của con người khá giống với động vật có vú. Điều này có nghĩa là động vật và con người trải nghiệm những cảm xúc cơ bản giống nhau.

🔹 Lịch sử tiến hóa: Cảm xúc ra đời như một phần của quá trình tiến hóa, rất lâu trước khi có vượn hay người.

🔹 Vấn đề sống còn: Vai trò ảnh hưởng nhất của cảm xúc là giúp chúng ta tồn tại.

🔹 Sự khuôn mẫu: Đây là những mô hình và yếu tố nhận dạng phổ biến tạo nên mỗi cảm xúc.

🔹 Cảm xúc cơ bản: Những cảm xúc cơ bản nhất là những cảm xúc chính: tin tưởng, sợ hãi, bất ngờ, buồn bã, ghê tởm, giận dữ, bình thản và niềm vui.

🔹 Sự kết hợp các cảm xúc: Việc thêm vào những cảm xúc chính này sẽ tạo ra những cảm xúc mới. Chẳng hạn như: tình yêu = (niềm vui + niềm tin); cảm giác tội lỗi = (niềm vui + nỗi sợ hãi); vui mừng = (niềm vui + bất ngờ)

🔹 Xây dựng giả thuyết: Cảm xúc là những cấu trúc, hoặc ý tưởng, giúp mô tả một trải nghiệm nhất định.

🔹 Sự đối nghịch: Giống như nhiều thứ trong tự nhiên, có một sự đối ngẫu với cảm xúc, do đó mỗi cảm xúc đều có đối cực của nó:
- Nỗi buồn là đối nghịch với niềm vui
- Niềm tin là trái ngược với sự ghê tởm
- Sợ hãi là trái ngược với sự tức giận
- Bất ngờ là trái ngược với bình thản

🔹 Sự liên quan/ điểm chung: Điểm chung giúp xác định cảm xúc nào có liên quan nhiều hơn với nhau và cảm xúc nào hoàn toàn trái ngược.

🔹 Cường độ cảm xúc: Mức độ thay đổi cường độ từ rất mạnh đến yếu, tạo ra lượng cảm xúc đa dạng mà chúng ta có thể cảm nhận được. Như là:
- Niềm tin đi từ chấp nhận đến ngưỡng mộ
- Nỗi sợ hãi chuyển từ sự rụt rè sang kinh hãi
- Bất ngờ đi từ sự không chắc chắn đến kinh ngạc
- Nỗi buồn chuyển từ u ám sang đau buồn
- Sự chán ghét đi từ không thích đến ghê tởm
- Tức giận đi từ khó chịu đến giận dữ
- Bình thản đi từ quan tâm đến cảnh giác
- Niềm vui đi từ thanh thản đến ngây ngất

🔰 Cấu tạo của Bánh xe cảm xúc
Nhìn vào bánh xe cảm xúc này chúng ta có thể nhận thấy ba đặc điểm chính:
◾️ Màu sắc: Tám cảm xúc được sắp xếp theo màu sắc và bao gồm một tập hợp các cảm xúc có tính chất tương tự. Những cảm xúc chính nằm ở vòng tròn thứ hai. Những cảm xúc không có màu sắc là sự pha trộn của hai cảm xúc chính. Ví dụ: Joy + Just = Love

◾️ Các lớp cảm xúc - Càng di chuyển gần đến trung tâm của vòng tròn chứng tỏ cường độ cảm xác càng được tăng lên, và vì vậy màu sắc cảm cảm xúc cũng đậm hơn. Chẳng hạn, ở trung tâm của bánh xe, những cảm xúc chính thay đổi từ: tức giận sang giận dữ; bình thản đến cảnh giác; niềm vui đến ngây ngất; tin tưởng đến ngưỡng mộ; sợ hãi đến kinh khiếp; ngạc nhiên đến kinh ngạc; nỗi buồn đến đau buồn; chán ghét đến ghê tởm. Di chuyển đến các lớp bên ngoài, màu sắc trở nên nhạt hơn và cường độ của cảm xúc cũng giảm xuống.

◾️ Mối quan hệ - Những cảm xúc trái cực có thể được cho là đối diện nhau. Khoảng trống ở giữa các cảm xúc thể hiện sự kết hợp mà chúng ta có được khi các cảm xúc chính được trộn lẫn. Vì vậy, chúng ta thấy sự xuất hiện của những cảm xúc như tình yêu, sự lạc quan, sự năng nổ, sự khinh miệt, sự hối hận, sự từ chối, sự sợ hãi và sự phục tùng.

🔰 Tác dụng tuyệt vời của Bánh xe cảm xúc
Cái hay của công cụ này nằm ở khả năng đơn giản hóa các khái niệm rất phức tạp. Hiểu thường là bước đầu tiên để giải quyết một vấn đề nan giải. Nhưng, khi câu hỏi liên quan đến cảm xúc của chúng ta, một quá trình xảy ra ở cấp độ tiềm thức, việc xác định và diễn đạt mọi thứ khó khăn hơn nhiều.

Đây là lý do tại sao công cụ này rất hữu ích. Nó cho phép người dùng hình dung cảm xúc của họ, và do đó hiểu được sự kết hợp cảm xúc nào đã tạo ra kết quả này.

Một khi chúng ta phản đối và hiểu được cảm xúc, chúng ta có thể nắm bắt được chúng và hướng sự tập trung của chúng ta theo hướng cảm xúc mà chúng ta thực sự muốn cảm nhận.

Sử dụng Bánh xe cảm xúc cho phép cá nhân thực sự khám phá những cảm xúc chính mà họ đang cảm nhận, và cách họ kết hợp để tạo ra cảm xúc thứ cấp (sợ hãi, hối hận, gây hấn, lạc quan,…) cũng như xác định cường độ cảm xúc đang diễn ra trong bản thể của mình.

Theo Mô hình tuần tự Plutchik, các cảm xúc được kích hoạt do các kích thích cụ thể, đặt ra các mô hình hành vi nhất định (Krohn, 2007).

🔰 Plutchik đã xác định các hành vi sinh tồn sau đây thúc đẩy hành động của con người:
🔸 Tự vệ: Rút lui, trốn tránh (được kích hoạt bởi sự sợ hãi và kinh hãi)
🔸 Phá hủy: Xóa bỏ rào cản đối với sự thỏa mãn nhu cầu (được kích hoạt bởi sự tức giận và giận dữ)
🔸 Xã hội: Sự nuôi dưỡng (được kích hoạt bởi sự chấp nhận)
🔸 Từ chối: Phản ứng với tác nhân gây hại (được kích hoạt bởi sự ghê tởm)
🔸 Sinh sản: Sự tiếp cận, kết hợp và duy trì nguồn gen (được kích hoạt bởi niềm vui và sự vui thích)
🔸 Hoà nhập: Phản ứng với sự mất mát (được kích hoạt bởi nỗi buồn và sự đau khổ)
🔸 Thăm dò: Điều tra một môi trường (được kích hoạt bởi sự tò mò và vui chơi)
🔸 Định hướng: Phản ứng tiếp xúc với vật lạ (được kích hoạt bởi cảm xúc bất ngờ)

🔰 Những quy tắc vàng là:
✅ Học cách cảm nhận cảm xúc của bạn
✅ Tìm ra nguyên nhân của cảm xúc trong bạn
✅ Trở nên tò mò và kiên nhẫn với cảm xúc của bạn
✅ Hãy thể hiện cảm xúc thực của bạn với người khác khi nói chuyện về họ
✅ Tôn trọng cảm xúc của người khác và thể hiện sự đồng cảm
✅ Học cách chấp nhận rằng bạn có những cảm xúc khác nhau
✅ Thay đổi cảm xúc của bạn bằng những cảm xúc khác.

📝 Dịch và tổng hợp: Nghiên cứu sinh Tiến sĩ Tâm lý Nguyễn Minh Thành
📚 Nguồn bài viết: Tâm lý học tích cực
------------------
Nguyễn Minh Thành
Nghiên cứu sinh Tiến sĩ Tâm lý học (Bỉ)
Thạc sĩ Khoa học (MS) Tâm lý học Phát triển và Giáo dục (Trung Quốc)
Chuyên gia Tâm lý học Gia đình và Trẻ em

CÁCH NÓI CHUYỆN VỚI TRẺ VỀ NHỮNG TIN TỨC KHÓ KHĂNTrong cuộc sống hằng ngày, dù chúng ta có cố gắng bao bọc đến đâu, con ...
03/09/2025

CÁCH NÓI CHUYỆN VỚI TRẺ VỀ NHỮNG TIN TỨC KHÓ KHĂN

Trong cuộc sống hằng ngày, dù chúng ta có cố gắng bao bọc đến đâu, con vẫn sẽ ít nhiều nghe, thấy hoặc cảm nhận những chuyện buồn, những mất mát, những sự đáng sợ xảy ra xung quanh. Thay vì tìm cách che giấu, cha mẹ có thể chọn cách trò chuyện cởi mở và phù hợp với độ tuổi của con. Điều này giúp con thấy mình được an toàn, được lắng nghe và có điểm tựa tinh thần.

VÌ SAO CHA MẸ CẦN TRÒ CHUYỆN VỚI CON?

Nhiều khi chúng ta nghĩ rằng con còn nhỏ, chưa cần biết những chuyện này. Nhưng thực tế, con vẫn sẽ nghe loáng thoáng ở trường, từ bạn bè hoặc trên tivi, mạng xã hội. Nếu cha mẹ im lặng, con có thể tưởng tượng sai lệch, nghĩ rằng mọi chuyện nghiêm trọng hơn, hoặc tệ hơn là thấy mình không quan trọng. Chính cha mẹ mới là người nên mở lời trước, để con hiểu rằng: “Con luôn có cha mẹ ở bên, sẵn sàng lắng nghe và đồng hành cùng con”.

MỘT VÀI GỢI Ý ĐỂ BẮT ĐẦU CUỘC TRÒ CHUYỆN VỚI CON

- Nghĩ trước bạn muốn nói gì. Bạn có thể tập nói trong đầu, trước gương hoặc với một người lớn khác. Việc chuẩn bị trước sẽ giúp cuộc trò chuyện dễ dàng hơn, tránh phải ứng biến ngay lúc đó.
- Chọn thời điểm phù hợp. Có thể sau bữa cơm tối hoặc trước khi đi ngủ - khi cả nhà có không gian thoải mái và con nhận được sự chú ý trọn vẹn.
- Tìm hiểu xem con đã biết gì. Ví dụ: “Con có nghe chuyện gì xảy ra ở trường/ở trên tivi hôm nay không?”. Rồi kiên nhẫn lắng nghe con chia sẻ, đừng vội vàng cắt lời.
- Chia sẻ cảm xúc của chính mình. Cha mẹ có thể nói: “Mẹ cũng thấy buồn khi nghe tin đó, nhưng mẹ tin là chúng ta vẫn có cách để cảm thấy an toàn hơn”. Khi thấy cha mẹ biết cách bình tĩnh đối diện, con cũng học được cách quản lý cảm xúc.
- Giải thích đơn giản, đúng sự thật. Không cần kể chi tiết khủng khiếp, chỉ cần nói ở mức con có thể hiểu. Với trẻ nhỏ, có thể cần giải thích ý nghĩa của cái chết theo cách nhẹ nhàng: “Khi ai đó mất đi, họ sẽ không còn đau, không còn đói hay sợ hãi nữa. Chúng ta không còn gặp lại, nhưng luôn giữ họ trong tim mình”.
- Đừng ngại nói “Cha mẹ không biết”. Khi con hỏi: “Tại sao những người đó lại làm vậy?”, đôi khi câu trả lời thành thật nhất là: “Cha mẹ cũng không biết”.
- Luôn trấn an con. Hãy kết thúc bằng lời khẳng định: “Cha mẹ sẽ làm mọi điều có thể để bảo vệ con và luôn sẵn sàng nghe con chia sẻ bất cứ lúc nào. Con luôn được yêu thương”.

ĐỪNG QUÊN CHĂM SÓC BẢN THÂN

Trò chuyện về những tin buồn cũng khiến cha mẹ mệt mỏi. Hãy nhớ chăm sóc chính mình:
- Tạm tắt tin tức khi cảm thấy quá tải.
- Cho bản thân thời gian nghỉ ngơi.
- Vận động, hít thở, hoặc làm điều gì đó khiến tinh thần cả nhà nhẹ nhõm hơn.

Nếu cha mẹ thấy mình quá căng thẳng, hoặc nhận thấy con buồn bã, lo lắng kéo dài, hãy cân nhắc tìm đến chuyên gia tâm lý. Sự hỗ trợ đúng lúc có thể giúp cả cha mẹ và con có cách đối diện lành mạnh, bền vững hơn.

📚 Nguồn bài viết: APA - American Psychological Association (Hiệp hội Tâm lý học Hoa Kỳ)
📝 Dịch và tổng hợp: Family & Child Psychology with Nguyen Minh Thanh
------------------
Nguyễn Minh Thành
Nghiên cứu sinh Tiến sĩ Tâm lý học (Bỉ)
Thạc sĩ Khoa học (MS) Tâm lý học Phát triển và Giáo dục (Trung Quốc)
Chuyên gia Tâm lý học Gia đình và Trẻ em

NHỮNG GÌ BẠN NÓI SẼ TRỞ THÀNH TIẾNG NÓI NỘI TÂM CỦA CONGần đây tôi trò chuyện với một người bạn, cũng là đồng nghiệp tro...
30/08/2025

NHỮNG GÌ BẠN NÓI SẼ TRỞ THÀNH TIẾNG NÓI NỘI TÂM CỦA CON

Gần đây tôi trò chuyện với một người bạn, cũng là đồng nghiệp trong lĩnh vực giáo dục, về những quan sát của chúng tôi đối với cách người chăm sóc tương tác với trẻ. Tôi nhận thấy ngày càng có nhiều người chăm sóc đứng ở trạm xe buýt cùng con, nhưng lại không thực sự tương tác với trẻ mà chỉ nhìn chằm chằm vào điện thoại. Một điều khiến tôi chú ý là trong những tình huống đó, đứa trẻ thường thỉnh thoảng ngước nhìn lên người lớn, cố gắng chờ đợi kiên nhẫn. Trong trường hợp khác, đứa trẻ có thể bắt đầu “quậy phá”.

Bạn tôi thì kể lại một sự việc khác. Khi chuẩn bị đi làm, cô ấy thấy một người phụ nữ lớn tuổi, thường ngày vẫn chở một cậu bé trong xóm đến trường, đang đứng đợi như thường lệ. Nhưng hôm đó, cậu bé không ra ngoài đúng giờ, nên bà đã gõ cửa và hét lớn: “Xuống ngay, sao lề mề vậy!”. Bà tiếp tục quát tháo, mắng mỏ khi cậu bé bước ra và lên xe, gương mặt đầy buồn bã. Tôi rùng mình khi nghe câu chuyện và chỉ nghĩ: thật đáng buồn khi đó là cách một cậu bé bắt đầu ngày mới của mình trước khi đến trường.

Trong ví dụ đầu tiên, vấn đề nằm ở SỰ VẮNG MẶT CỦA GIỌNG NÓI. Thiếu sự gắn kết cũng có thể gây tác động không kém gì sự tương tác tiêu cực. Người chăm sóc cần tự hỏi: mình đang gửi đến trẻ thông điệp gì khi nói chuyện (hoặc không nói chuyện) với trẻ? Sự vắng mặt của thông điệp có thể khiến trẻ không thấy mình xứng đáng được quan tâm. Vì vậy, hành vi nổi loạn có thể xuất hiện, bởi với nhiều đứa trẻ, MỘT CHÚT CHÚ Ý, dù tích cực hay tiêu cực, còn hơn là không có gì. Quan trọng hơn, người lớn và trẻ đều bỏ lỡ cơ hội học hỏi lẫn nhau. Trẻ học theo nhiều cách; khi còn nhỏ, việc học của chúng được thúc đẩy rất nhiều thông qua sự tương tác với người khác và môi trường.

Ví dụ thứ hai khiến tôi đặc biệt trăn trở. Tôi tự hỏi, cậu bé kia đã nghe những lời quát mắng đó thế nào? Trong đầu em đã hình thành câu chuyện gì về giá trị và hình ảnh của bản thân? Không chỉ giọng điệu đầy giận dữ, mà cả sự xúc phạm cá nhân trực tiếp ấy chắc chắn đã vang vọng trong tâm trí em suốt ngày hôm đó, thậm chí lâu hơn. Ai trong chúng ta cũng từng trải qua cảm giác bị bạn bè hay người khác đối xử tệ trong thời thơ ấu. Một trong những yếu tố giúp trẻ vượt qua trải nghiệm tiêu cực chính là cái tôi của chúng được hình thành phần nào từ những gì người lớn nói với chúng, từ sự khích lệ chúng nhận được, và từ cách chúng chứng kiến người lớn hành xử.

MỘT VÀI ĐIỀU CẦN LƯU Ý TỪ NHỮNG CÂU CHUYỆN TRÊN

- Khái niệm về bản thân (Self-concept) là sự nội tâm hóa. Trái với quan niệm cũ rằng “trẻ con chỉ là người lớn thu nhỏ”, thực ra sức khỏe xã hội - cảm xúc của trẻ phát triển dần theo thời gian. Cảm nhận về bản thân của trẻ được hình thành từ những gì chúng nghe, thấy và nghĩ về chính mình. Giọng nói của người chăm sóc chính là những tương tác đầu đời, và chúng vô cùng quan trọng. Lý tưởng nhất là trẻ được tiếp nhận sự kiên nhẫn, thấu hiểu, và những thông điệp trực tiếp củng cố giá trị, sự độc đáo, cũng như năng lực và sự tự tin của chúng.

- Hiện diện trong mối quan hệ. Trong thời đại mạng xã hội với vô số bài đăng, hình ảnh,… thật dễ để chúng ta sa vào màn hình. Nhưng hãy nhớ rằng, bạn sẽ có nhiều cơ hội khác để lướt điện thoại. Thời gian bên con vốn đã ít ỏi khi chúng dành phần lớn ngày ở trường thì càng quý giá hơn. Hãy tận dụng những khoảnh khắc ấy: hỏi trẻ xem chúng nhìn thấy gì khi chờ xe buýt, cùng chơi trò “tìm đồ vật có màu…”, luyện chính tả, đếm số, hoặc đơn giản là trò chuyện về điều trẻ háo hức (hay lo lắng) ở trường. Đây là cơ hội để người chăm sóc vừa gắn kết vừa khích lệ trẻ.

- Kiên nhẫn. Tương tác với trẻ trong guồng quay bận rộn và áp lực dễ khiến ta mất bình tĩnh. Trẻ con đang lớn, đôi khi ương bướng, thử thách giới hạn đòi hỏi sự kiên nhẫn từ cả hai phía. Dễ nhất là nổi nóng, quát tháo, “chặn đứng” vấn đề. Nhưng hãy thử dừng lại, hít thở sâu, và tự hỏi: điều gì đang khiến mình căng thẳng? Và đứa trẻ đang cố truyền đạt điều gì qua hành vi của nó? Nhớ rằng, trẻ còn đang phát triển “từ vựng cảm xúc” và khả năng kiểm soát xung động, nên chúng dễ hành động thay vì diễn đạt bằng lời. Hãy khuyến khích trẻ dùng lời nói để giải thích. Trong nhiều trường hợp, người lớn có thể “gợi ý ngôn ngữ” để trẻ hiểu cảm xúc của mình: “Có vẻ con đang bực vì…”. Hãy tưởng tượng khác biệt sẽ ra sao nếu người phụ nữ kia, thay vì mắng mỏ, nói: “Con ra muộn rồi, sáng nay có chuyện gì vậy? Con ngủ dậy trễ hả?”, và từ đó đưa lời khuyên về quản lý thời gian hoặc khích lệ nhẹ nhàng.

- Thay đổi quan niệm cũ. Nhiều người lớn từng được dạy “trẻ con thì biết cái gì mà nói” và “phải tôn trọng người lớn” (nghĩa là: người lớn là trung tâm, luôn đúng vì có hiểu biết và kinh nghiệm hơn). Điều này có thể khiến trẻ nghĩ rằng suy nghĩ, quan sát của mình không có giá trị. Nhưng đó không phải sự thật. Người lớn có thể làm gương cho trẻ bằng cách cho thấy: không ai luôn đúng. Tất cả đều có lúc mắc lỗi hoặc cư xử sai, và khi đó, chúng ta có thể xin lỗi. Đây là thông điệp mạnh mẽ: nó dạy trẻ biết suy ngẫm, chịu trách nhiệm về suy nghĩ, cảm xúc, và hành vi của chính mình.

📚 Nguồn bài viết: Jernigan & Associates LLC, Psychological and Educational Consulting
📝 Dịch và tổng hợp: Family & Child Psychology with Nguyen Minh Thanh
------------------
Nguyễn Minh Thành
Nghiên cứu sinh Tiến sĩ Tâm lý học (Bỉ)
Thạc sĩ Khoa học (MS) Tâm lý học Phát triển và Giáo dục (Trung Quốc)
Chuyên gia Tâm lý học Gia đình và Trẻ em

Address

Ho Chi Minh City

Alerts

Be the first to know and let us send you an email when Family & Child Psychology with Nguyen Minh Thanh posts news and promotions. Your email address will not be used for any other purpose, and you can unsubscribe at any time.

Contact The Practice

Send a message to Family & Child Psychology with Nguyen Minh Thanh:

Share

Share on Facebook Share on Twitter Share on LinkedIn
Share on Pinterest Share on Reddit Share via Email
Share on WhatsApp Share on Instagram Share on Telegram