08/04/2025
Bí Mật Của Hơi Thở
(Bhikkhu Gunaratana)
🔸 Tối nay, tôi sẽ nói về một điều rất đơn giản và thực tiễn nhưng lại là điều mà hầu hết chúng ta ít để tâm tới. Tôi muốn nói về bí mật của hơi thở, về sự thật ẩn giấu trong đó.
Dù chúng ta đã thở suốt cả cuộc đời nhưng rất ít người trong chúng ta thật sự chú tâm đến hơi thở để khám phá ra sự thật mà nó có thể tiết lộ.
Chúng ta thường nhấn mạnh tầm quan trọng của việc chú tâm vào hơi thở trong thực hành thiền. Nếu ta làm vậy, ta sẽ nhận ra điều gì?
Trước tiên, ta có thể nhận thấy rằng hơi thở luôn đi vào rồi đi ra.
Thứ hai, ta cũng có thể nhận thấy rằng đôi khi hơi thở có những đặc điểm khác nhau: Khi thì ngắn, lúc thì dài, khi thì nông, lúc thì sâu. Nhưng ngoài những điều đó, rất ít người trong chúng ta tìm hiểu sâu hơn hay quan sát hơi thở một cách chi tiết.
Tối nay, tôi muốn nhìn sâu hơn một chút, để lưu ý đến một số điều có lẽ chúng ta chưa từng để tâm trước đó. Tất cả chúng ta đều có thể quan sát các khía cạnh sâu hơn của hơi thở này, nhưng cho đến khi chúng ta thật sự chú ý tới chúng, thì chúng dường như không tồn tại. Đức Phật dạy rằng: “Mọi pháp chỉ hiện hữu với chúng ta khi ta chú tâm đến chúng… Chú tâm làm hé lộ những bí mật ẩn giấu.”
🔸 Tôi tin rằng chúng ta có thể tìm thấy toàn bộ sự thật về khổ (dukkha) trong hơi thở. Ngay cả khi bạn không có pháp tu nào khác, thì chỉ riêng hơi thở cũng có thể đủ để đánh thức bạn trước thực tại của khổ. Có thể bạn sẽ hỏi: “Làm sao có thể như vậy? Làm sao lại có khổ trong một hành động đơn giản và tự động như hít thở?”
Hãy nhìn sâu hơn. Trước hết, tôi muốn yêu cầu bạn ngưng thở trong mười phút! Tôi nghĩ sẽ không ai làm được điều đó.
Giờ thì tôi đã có sự chú ý của bạn, hãy cùng xem xét quá trình thở một cách chi tiết hơn.
Khi bạn hít vào và thở ra, chỉ cần dồn toàn bộ sự chú tâm vào hơi thở. Bạn có nhận thấy rằng khi bạn hít vào, bạn cảm nhận một mức độ hài lòng rất tinh tế? Điều gì đang xảy ra vậy? Nếu phổi không có không khí, ta sẽ trở nên lo lắng.
Tín hiệu lo lắng này được truyền lên não.
Hệ thần kinh đối giao cảm lập tức gửi tín hiệu đến phổi để kéo không khí vào càng nhanh càng tốt.
Nhưng tại sao lại phát sinh lo lắng? Vì ta có một khao khát sống mãnh liệt, một ước muốn được tồn tại. Khát vọng đó không thể gán cho một phần cụ thể nào trong não hay trong cơ thể.
Dục vọng thấm nhuần khắp thân và tâm chúng ta.
Mỗi tế bào trong cơ thể đều có khát vọng. Mỗi tế bào đều muốn sống. Và tất cả phối hợp với nhau để gửi thông điệp này đến phổi và não, bởi vì mọi tế bào đều phụ thuộc vào oxy. Khi không có oxy, các tế bào trở nên xáo trộn. Sự xáo trộn này được truyền tới não và sau đó tới phổi: Hít vào đi!
Vì vậy bạn có thể thấy rằng dục vọng đã ăn sâu trong chúng ta.
Ngay từ lúc chào đời, ta đã có dục vọng.
Khi nhìn vào một đứa bé, ta có thể nghĩ: “Nhìn bé kìa, thật dễ thương. Thật trong sáng!” Mặc dù bé đúng là vô tội, nhưng đồng thời cũng có một lượng lớn tham dục. Bé không thể biểu lộ tham này bằng lời, nhưng tiếng khóc của bé thì có thể – và tiếng khóc đó sẽ thu hút sự chú ý của tất cả mọi người. Mặc dù một đứa bé không có chủ ý tham cầu, nhưng khi có một nhu cầu – như đói – thì tham dục phát sinh.
Ngay cả trong một đứa bé nhỏ xíu, cơ thể đã có hàng nghìn tỷ tế bào, và tất cả chúng đều muốn được nuôi dưỡng.
Chúng ta được sinh ra với dục vọng này, với lòng tham này.
Đó là lý do vì sao Đức Phật dạy rằng: “Chính sự sinh khởi là khổ. Bản thân sự sinh ra là khổ.”
Vì vậy, ngay cả hơi thở của chúng ta cũng có thể được thấy là bị dẫn dắt và lệ thuộc vào dục vọng – dù rất vi tế. Khi chúng ta hít vào, chúng ta đang đáp ứng cho dục vọng tinh tế này. Phần lớn đó là một dục vọng vô thức. Trái lại, nếu bạn không thở trong khoảng hai phút, bạn sẽ cảm thấy rất xáo trộn, thậm chí lo sợ. Bạn sẽ trở nên lo lắng một cách có ý thức. Sự lo lắng đó – dù là vô thức hay có ý thức – chính là dukkha. Đó là khổ.
🔸 Nếu chúng ta kiên trì tiếp tục thực hành này, ta có thể trải nghiệm trong khoảnh khắc sự đoạn diệt của tham, sân và si. Điều này mang lại cho ta một cảm giác bình an sâu sắc. Đó là sự đoạn diệt tạm thời của khổ.
Trong khoảnh khắc đó, ta trải nghiệm hạnh phúc Niết bàn — chỉ trong một khoảnh khắc chớp nhoáng — nhưng nó cho ta một sự chỉ dẫn, một hương vị của Niết bàn là như thế nào.
Mỗi lần chúng ta buông bỏ dục vọng, lòng tham, sự thèm khát được thở, ta lại cảm nhận được niềm an lạc tạm thời của Niết-bàn.
Chúng ta có thể thấy rằng chỉ bằng cách đơn giản tập trung tâm vào hơi thở, ta đang bước đi trên con đường dẫn đến sự giác ngộ Niết-bàn. Việc thực hành này có thể bao hàm trọn vẹn Bát Chánh Đạo – con đường giải thoát.
Điều này xảy ra như thế nào?
Tôi sẽ không trình bày toàn bộ ngay lúc này, nhưng ta có thể xem sơ qua yếu tố đầu tiên trên con đường ấy: Chánh Kiến. Khi chúng ta hiểu toàn bộ quá trình hơi thở, chính xác như nó là, ta đang phát triển Chánh Kiến.
Tức là, chúng ta hiểu đây là cái được gọi là khổ, ngay trong ví dụ nhỏ bé của hơi thở.
Nguyên nhân của khổ chính là chút lòng tham nhỏ bé mà ta có. Và sự đoạn diệt của khổ là chút bình an ta cảm nhận được khi ta buông bỏ lòng tham ấy. Cái hiểu ấy, cái tuệ tri ấy, chính là Chánh Kiến. Chúng ta có thể thấy điều này ngay trong hơi thở. Chỉ cần trong khi đang thở và tỉnh thức về nó, ta có thể có được cái nhìn thoáng qua về điều này.
Trên con đường Bát Chánh Đạo, chúng ta không nhất thiết phải thực hành từng bước theo thứ tự như đã liệt kê. Ta thực hành từng yếu tố theo nhu cầu và hoàn cảnh. Ví dụ, chúng ta có thói quen sắp xếp dụng cụ nhà bếp một cách gọn gàng. Thìa đong ở vị trí của nó, vá ở vị trí của nó, nồi chảo ở vị trí của nó. Chúng ta sắp xếp mọi thứ đẹp đẽ, ngăn nắp. Nhưng khi bắt đầu nấu ăn, ta không nhất thiết sử dụng các dụng cụ theo đúng thứ tự chúng được sắp xếp. Ta lấy bất cứ thứ gì cần thiết và sử dụng nó. Cũng như vậy, với Bát Chánh Đạo, Đức Phật đã sắp đặt những “dụng cụ tâm linh” theo một trật tự tuyệt vời. Từng bước một, Ngài giải thích Chánh Kiến, Chánh Tư Duy, Chánh Ngữ….
Nhưng chúng ta có thể thực hành chúng không theo thứ tự, tùy vào hoàn cảnh và nhu cầu ngay lúc đó.
Một ví dụ khác của việc con đường lớn bao hàm trong một hoạt động đơn giản như quan sát hơi thở
Khi ta bước đi trên con đường ấy, có thể ta bắt đầu bằng Chánh Kiến (bước đầu tiên), nhưng rồi khi thực hành, ta có thể trở nên buồn ngủ. Lúc đó, cần có Chánh Tinh Tấn. Sau đó ta có thể trở nên bồn chồn. Ta cần phải lấy lại sự quân bình bằng Chánh Định. Và rồi ta tiếp tục thực hành với bất kỳ yếu tố nào của Bát Chánh Đạo là cần thiết ngay lúc đó.
Và như vậy, khi ta tập trung tâm trí vào hơi thở, dành cho nó sự chú tâm trọn vẹn và không phân tán, nhiều điều sẽ tự nhiên hé lộ ra. Trong khi ta tiếp tục thực hành, sự hiểu biết và Chánh niệm của ta sẽ không ngừng phát triển, mở rộng và hé mở.
Đây là một cách tuyệt vời để thoáng thấy sự thật của hiện hữu.
- Bhikkhu Henepola Gunaratana -