
03/08/2025
Lựa Chọn Cuối Đời: Khi Tấm Lòng Bác Sĩ Cất Lời
Có một câu chuyện ẩn mình trong thế giới y khoa mà ít ai biết đến, một câu chuyện đầy mâu thuẫn nhưng cũng rất con người. Một bản khảo sát gần đây trên Medscape, từ bài viết của Cristina Ferrario, đã khẽ chạm vào câu chuyện ấy, hé lộ những suy nghĩ cá nhân của các bác sĩ về chăm sóc cuối đời.
Câu chuyện bắt đầu với một sự thật đáng suy ngẫm: khi đứng trước lựa chọn cho chính bản thân mình, hầu hết các bác sĩ lại chọn một con đường rất khác. Hơn 90% trong số họ mong muốn được chăm sóc giảm nhẹ, để những ngày cuối đời trôi qua trong sự thoải mái và bình yên. Họ từ chối những can thiệp y tế quá đỗi nặng nề như hồi sức tim phổi (CPR) hay thở máy, bởi họ hiểu rằng đôi khi, việc kéo dài sự sống không đồng nghĩa với việc giữ lại phẩm giá. Đối với những căn bệnh hiểm nghèo như ung thư hay Alzheimer, con số bác sĩ chọn CPR chỉ là một con số rất nhỏ nhoi.
Điều này cho thấy một sự ưu tiên rõ ràng: chất lượng cuộc sống quan trọng hơn việc chỉ tồn tại.
Thế nhưng, điều đáng buồn là khi đứng trước bệnh nhân, câu chuyện lại rẽ sang một hướng khác. Những can thiệp mà họ từ chối cho mình lại thường xuyên được áp dụng cho người khác. Tại sao lại có khoảng cách lớn đến thế?
Một nhà tâm lý học tên Andrea Bovero đã giải thích rằng, đây là một mâu thuẫn giữa trái tim mách bảo và nghĩa vụ nghề nghiệp. Từ kinh nghiệm và sự hiểu biết sâu sắc, bác sĩ biết rõ những giới hạn của y học. Họ hiểu rằng không phải mọi cuộc chiến đều có thể chiến thắng. Nhưng rồi, họ lại bị cuốn vào một hệ thống y tế mà ở đó, hành động luôn được coi trọng hơn việc chấp nhận. Họ phải đối mặt với áp lực vô hình từ gia đình bệnh nhân, những người trong lúc đau buồn chỉ muốn "làm mọi cách có thể", "còn nước còn tát". Và lớn hơn cả, đó là nỗi sợ bị coi là sơ suất, nỗi sợ bị pháp luật truy cứu, khiến họ phải đưa ra những quyết định mang tính "phòng thủ" hơn là "thấu cảm".
Câu chuyện này không chỉ là về y học, mà còn về cách chúng ta nhìn nhận cái chết. Ở nhiều nền văn hóa, cái chết vẫn được coi là một thất bại, một điều cần phải giấu kín và tránh né. Điều này khiến những cuộc trò chuyện chân thành về việc ra đi trở nên khó khăn.
Tuy nhiên, câu chuyện không chỉ dừng lại ở đó. Nó cũng mang đến một tia hy vọng. Tia hy vọng ấy nằm ở việc chuyển đổi tư duy. Chúng ta cần một nền văn hóa mới, một hệ thống y tế ưu tiên sự lắng nghe và thấu hiểu. Bác sĩ không chỉ là chuyên gia về y học mà còn về lòng trắc ẩn, về cách trò chuyện và kết nối với bệnh nhân ở một cấp độ sâu sắc hơn. Bởi lẽ, chăm sóc tốt nhất không phải lúc nào cũng là chữa bệnh, mà thường là giúp đỡ một người sống trọn vẹn những ngày cuối cùng của họ, với sự an yên trong tâm hồn.
Sự khác biệt giữa những gì bác sĩ chọn cho mình và những gì họ làm cho bệnh nhân có thể trở thành một lời kêu gọi. Lời kêu gọi để chúng ta cùng nhau thay đổi, để những lựa chọn cuối đời không còn là một cuộc chiến đầy áp lực, mà trở thành một cuộc hành trình bình yên, nơi phẩm giá con người luôn được trân trọng.
Doctors’ Own End-of-Life Choices Defy Common Medical Practice - Medscape - July 29, 2025