
07/05/2025
Vì sao nhiều phụ nữ ngày nay không còn tha thiết chuyện cưới chồng?
Anh Ba đã sống đủ lâu để nhận ra, thế giới này không chỉ xoay chuyển bởi những định luật của vũ trụ, mà còn bởi những lựa chọn lặng lẽ mà dũng cảm của từng con người bé nhỏ. Đặc biệt là phụ nữ – những người ngày càng biết rõ giá trị của mình trong một xã hội vốn từng đặt họ vào những khuôn mẫu chật hẹp.
Ngày xưa, con gái đến tuổi mà chưa có chồng thì bị xem là “ế”, là thiếu sót, là nỗi lo của cả dòng họ. Còn ngày nay, một người phụ nữ độc thân có thể đứng thẳng lưng giữa đời, tự tin và đầy khí chất, như một cái cây chọn mọc rễ sâu thay vì dựa vào ai đó để đứng vững.
Bởi họ đã hiểu rằng, hôn nhân không phải là phần thưởng cho tình yêu, càng không phải là đích đến bắt buộc của đời người phụ nữ. Đôi khi, nó chỉ là một cái lồng sơn son thếp vàng, được đan bởi những định kiến, những "nên" và "phải" từ cha mẹ, từ xã hội, từ cái nhìn soi mói của người dưng.
Mỗi dịp Tết đến, nhiều người đàn ông lại diễn đi diễn lại cùng một “vở kịch” – say sưa, ồn ào, ăn no rồi nằm phì phò nghỉ ngơi. Trong khi đó, phụ nữ lại vùi mình vào căn bếp, nấu nướng, dọn dẹp, tiếp khách, tất bật đến quên cả hơi thở. Tết với họ đâu phải là mùa lễ hội, mà là mùa “trận địa” – nơi tay nứt nẻ vì nước rửa chén, nơi giấc ngủ trở nên xa xỉ, và nụ cười cũng chỉ để cho người khác.
Trớ trêu thay, chính những người đàn ông ợ chua sau chén rượu lại hay lên giọng giảng giải về "bổn phận làm vợ", “đạo làm dâu”, “thiên chức sinh con”. Họ tưởng lời nói sẽ có trọng lượng hơn khi được rót ra từ miệng đầy thịt mỡ và nước mắm.
Phụ nữ không hề ghét đàn ông, cũng không quay lưng với tình yêu. Họ chỉ ngại việc phải sống một cuộc đời lặng lẽ, như chiếc bóng lẽo đẽo sau lưng người chồng, phục vụ những bữa tiệc mà chính mình chẳng bao giờ được tận hưởng. Họ mệt mỏi với việc hy sinh mà không có lời cảm ơn, cam chịu mà không có sự thấu hiểu.
Vậy nên, đừng hỏi tại sao họ không muốn cưới. Hãy tự hỏi, liệu chúng ta có đáng để họ gửi gắm cả một đời hay chưa?
Em à, nếu đã yêu – thì yêu cho đủ đầy, yêu để tôn trọng nhau, không phải để ràng buộc. Nếu đã cưới – thì cưới để đồng hành, không phải để chiếm hữu. Còn nếu không thể cho nhau một mái ấm đúng nghĩa, thì thà một mình cho nhẹ lòng còn hơn gồng gánh một cuộc đời nặng trĩu trong cô đơn.
Hôn nhân, suy cho cùng, chỉ là một bản hợp đồng được gói bằng cảm xúc – nhìn ngoài tưởng đẹp, nhưng bên trong đôi khi chỉ toàn thách thức. Yêu nhau dễ, sống cùng nhau mới khó. Bởi đâu phải tình yêu nào cũng thắng được chuyện cái khăn lau mặt vắt sao cho đúng, hay hộp quà biếu nhà ai nhiều hơn.
Đời người ngắn lắm. Đừng chọn ai để mỗi sáng tỉnh dậy, lại thấy cuộc đời mình vừa vơi đi một chút hy vọng.
Người ta vẫn bảo: đàn bà có hai lần chết – một lần là khi bước nhầm vào một cuộc hôn nhân sai lầm, và lần kia là khi thực sự nhắm mắt xuôi tay. Đau lòng thay, cái chết đầu tiên lại đến quá sớm, và thường chẳng ai hay.
Ai thấy mình trong chính câu chuyện này có thể để lại 1 comment hoặc chia sẻ về trang cá nhân của mình nhé ❤️
Nguồn: tham khảo từ Nguyen Khanh