12/01/2025
Nếu cuộc đời là cơn gió lớn, bạn sẽ chọn ngã xuống hay bay lên?
Mở đầu bộ phim The Wind Rises từ đạo diễn Miyazaki Hayao là câu thơ của Paul Valéry: “Le vent se lève, il faut tenter de vivre!” – “Gió đã nổi lên, chúng ta phải sống.” Một câu nói đơn giản nhưng mang theo sức nặng của sự sống, ước mơ, và cả những niềm đau.
Dựa trên truyện ngắn cùng tên của Hori Tatsuo, bộ phim là hành trình đầy cảm xúc về cuộc đời Horikoshi Jiro, kỹ sư hàng không Nhật Bản, người đã tạo ra chiếc Mitsubishi A5M – một trong những chiếc máy bay mang dấu ấn đậm nét xuyên suốt lịch sử nhân loại. Sống trong thời kỳ Nhật Bản đối mặt với những biến động lịch sử lớn lao, khi chiến tranh và đói nghèo không ngừng xoáy người ta vào guồng quay của những gánh nặng sinh tồn, Jiro vẫn chọn cống hiến, vẫn tạo ra những “giấc mơ bay” bất chấp việc chúng sẽ trở thành vũ khí trong chiến tranh. The Wind Rises nhắc nhở chúng ta rằng gió, giống như cuộc đời, luôn luôn chuyển động. Dù muốn hay không, gió vẫn sẽ thổi, sẽ liên tục chao đảo ta theo cái cách mà nó muốn. Nhưng thay vì oán trách hay cố kiểm soát cơn gió, Jiro đã chọn sống hòa hợp với nó, để vừa giữ được giấc mơ, vừa học cách chấp nhận những mất mát không thể tránh khỏi.
The Wind Rises còn là câu chuyện tình yêu giữa Jiro và Naoko, một cô gái dịu dàng nhưng mang trong mình căn bệnh lao quái ác. Tình yêu của cô và chồng giống như một cơn gió nhẹ: vừa chạm tới đã vội biến tan. Naoko biết mình không còn nhiều thời gian, nhưng thay vì chìm trong sợ hãi bi quan, cô vẫn chọn sống và yêu trọn vẹn cho đến từng khoảnh khắc cuối đời.
Chúng ta cũng vậy. Dù có thể không đối mặt với những nghịch cảnh lớn lao như Jiro hay Naoko, nhưng mỗi ngày, mỗi khoảnh khắc, cuộc đời vẫn sẽ đặt trước ta những lựa chọn khác nhau. Sẽ có những mất mát, những thất bại không thể tránh khỏi, cùng những điều không bao giờ có thể quay lại sửa chữa. Nhưng chỉ cần một ngày còn sống, chúng ta vẫn còn cơ hội để yêu thương, để mơ ước, và để tạo nên những điều ý nghĩa.
Đất mong muốn mỗi người sẽ sống hết lòng như Jiro, như Naoko, để khi nhìn lại, bạn hoàn toàn có thể mỉm cười tự nhủ: “Mình không còn gì hối tiếc nữa!"