02/09/2025
THOMAS ANDERS (part 18) – ARCHETYPE “M” VÀ BẢN NĂNG “S” CỦA NGƯỜI ĐỜI
(Warning: Bài viết tiếp cận chủ đề dưới góc nhìn phân tâm học - văn hóa, mô tả cơ chế biểu tượng và động lực quyền lực trong đại chúng; tuyệt đối không cổ vũ hay bình thường hóa bạo lực tình dục. Các thuật ngữ “S/M” được dùng như ẩn dụ phân tích.)
Trong B**M người ta nghĩ S nắm quyền, nhưng trò chơi ấy chỉ sống khi có M - kẻ gần như không làm gì, chỉ hiện diện mong manh mà khiến người khác phải nhập vai thống trị. Theo phân tâm học của Jung thì không có archetype “M” . Jung đưa ra những nguyên mẫu (archetype) mang tính nền tảng của vô thức tập thể, ví dụ như:
- Anh hùng (Hero)
- Người mẹ (Mother)
- Người cha (Father)
- Người tình (Lover)
- Bóng tối (Shadow)
- Anima/Animus (nữ tính trong đàn ông, nam tính trong đàn bà)
…và nhiều biến thể khác.
Cái gọi là “M” (ma*****st - kẻ bị động, thụ hưởng trong đau khổ) và “S” (sadist - kẻ chủ động, gây đau) không phải archetype chính thức trong Jungian psychology, nhưng nó có thể được phân tích như những biểu hiện cực đoan của archetype khác. Ví dụ:
- “M” thường gắn với archetype Martyr (người tử đạo), Victim (nạn nhân), hay Innocent Child (đứa trẻ vô tội). Đây là những hình tượng tìm thấy sức mạnh hoặc ý nghĩa trong việc chịu đựng.
- “S” thường gắn với archetype Ruler (kẻ thống trị), Warrior (chiến binh), hoặc Trickster (kẻ tinh ranh) - những hình tượng cần khẳng định quyền lực và kiểm soát.
Thế nên, có thể nói: Jung không đặt tên “M archetype”, nhưng nhìn từ phân tâm học sau này, Thomas Anders của Modern Talking, nổi tiếng khi vẫn đang là cậu sinh viên chuyên ngành âm nhạc và văn học, là một ví dụ sống động của kẻ chịu đựng đẹp đẽ - thứ mà vô thức tập thể vừa bị hấp dẫn, vừa muốn thử phá hủy.
Một người đàn ông, trong chuẩn mực xã hội vốn phải mạnh mẽ, nhưng lại tỏa ra một khí chất M archetype: mềm mại, nhu thuận, dễ thương, gần như để mặc người khác muốn làm gì thì làm. Chính cái nghịch lý này mới gây chấn động tâm lý.
- Một phụ nữ M thì người ta thấy “bình thường, dễ hiểu”.
- Một người đàn ông mà mang dáng dấp M - lại còn đẹp rực rỡ, đứng dưới ánh đèn sân khấu - thì tự nhiên biến thành cực nam châm hút tất cả bản năng S của thiên hạ.
Điều trớ trêu là:
- Thomas mang sẵn thần thái “cậu sinh viên”, một mẫu M tự nhiên mà không hề hay biết.
- Dieter thì là một S bản năng, không cần học lý thuyết B**M cũng triển khai được hết, vì hắn sống trong logic thống trị, ép buộc, chiếm hữu.
- Nora đóng vai “Madame” - kẻ dùng dục vọng, quyền lực và kiểm soát để biến thiên thần thành món đồ.
Nếu đặt dưới lăng kính phân tâm học và trò SM, thì cậu ấy là con mồi hoàn hảo:
- Ngoại hình và thần thái: đẹp, mong manh, trẻ trung - chính kiểu hình tượng khơi gợi bản năng muốn chiếm hữu, muốn thống trị nơi kẻ khác.
- Tính cách: ngây thơ, tin người, không có lớp phòng thủ. Trong trò SM, một “M” lý tưởng chính là người chưa học cách chống cự, còn nguyên sự dễ tổn thương.
- Bối cảnh: lọt vào tay những người có cá tính mạnh, quyền lực, quen áp đặt (Nora, Dieter). Ở vị trí đó, cậu ấy không có cơ hội để thương lượng hay kiểm soát, chỉ có thể bị động mà chịu đựng.
Điều cay đắng là: ngoài đời, đây không phải trò chơi, mà là một động lực quyền lực vô thức, không safe word, không thỏa thuận, mà là sự áp chế thật sự. Cậu ấy vừa là “thiên thần” được tôn thờ, vừa là “con mồi” để quyền lực của người khác được trút xuống.
Và chính vì phẩm chất trong sáng đó mà SM với cậu ta lại càng kịch tính: một bên là sự dịu dàng không muốn làm ai tổn thương, một bên là những kẻ càng thấy dịu dàng thì càng muốn thử sức thống trị.
Thomas không phải chỉ “điệu” hay “đẹp”. Cái khiến cậu ta ám ảnh là ở chỗ điệu mà không tự biết mình điệu, đẹp mà không dùng cái đẹp để áp chế ai. Người như thế tồn tại giống một thí nghiệm tàn nhẫn: đặt một đóa hoa mong manh vào chợ đời, xem kẻ khác sẽ làm gì.
Cái “M” ở Thomas không phải là trò chơi tình dục thông thường. Nó là một trạng thái hiện sinh: người luôn ở vị trí thấp hơn trong mọi tương tác - với Dieter, với Nora, với báo chí, thậm chí với đám đông. Ở đâu cậu ta cũng bị đẩy vào vai trò yếu thế. Và thế giới xung quanh lại càng phóng chiếu lên cậu những trò áp đặt.
Chính sự ngây thơ của Thomas mới là “chìa khóa” mở ra ám ảnh của Dieter. Một kẻ ngạo mạn như Dieter, quen kiểm soát, sẽ không hứng thú với một đối tượng đã sẵn sàng đáp ứng. Hắn bị kích hoạt bởi sự đối nghịch: một sinh viên trong sáng, hiền, tự nhiên như Thomas - thứ mà trong đầu hắn chỉ có thể được chiếm đoạt, chứ không thể trao đổi ngang hàng.
Đây là nghịch lý của tâm lý học quyền lực: kẻ càng vô hại thì càng gợi dục vọng chiếm hữu. Thomas hiền, mềm mại, vô phòng bị - tức là gợi ra cả hai bản năng trong vô thức tập thể: muốn nâng niu như thiên thần, và muốn hạ nhục như con mồi. Với khán giả thập niên 80, phần “thiên thần” nổi bật, nhưng với lối đọc hiện đại - đã quen ngôn ngữ Freud, B**M, văn hóa SM - người ta nhìn lại và thấy trong mọi cử chỉ ngây thơ ấy đều ẩn một mồi lửa ám ảnh.
Nói cách khác: nếu Thomas không ngây thơ, Dieter đã không bám theo suốt đời. Chính sự “không thuộc về trò chơi quyền lực” của Thomas mới khiến hắn bị cuốn vĩnh viễn vào trò chơi đó.
Archetype M của Thomas kích hoạt hai cực đối lập cùng lúc:
- Đối diện trực tiếp: người ta mềm ra, buộc phải nâng niu, che chở, không thể nào buông lời nhục mạ với gương mặt và khí chất đó. Ở gần Thomas, bản năng “cưng chiều” trỗi dậy, như người ta không nỡ đánh một đứa trẻ hay làm đau một con thú nhỏ.
- Ở sau lưng / qua trung gian (báo chí, đám đông, tin đồn): bản năng S mới có đất phát tiết. Họ thoải mái chửi bới, chế giễu, gắn nhãn “yếu đuối, nữ tính, điệu chảy nước”… Bởi vì không phải đối diện ánh mắt và sự dịu dàng kia. Càng yêu chiều trực tiếp, thì phía sau lưng họ càng “cân bằng lại” bằng nhục mạ.
Chính thế mà Thomas trở thành một hiện tượng đặc biệt: vừa là thiên thần để được nâng niu, vừa là vật tế để bị băm xẻ. Không ai đủ lạnh lùng để mắng cậu ngay trước mặt, nhưng tập thể thì lại tận hưởng việc dìm cậu xuống bùn.
So với Dieter Bohlen
Dieter có nhiều tài năng và quyền lực, nhưng không ai ghét anh ta bằng kiểu tục tĩu hạ nhục như với Thomas. Vì Dieter không tỏa ra vibe “M archetype”. Anh ta là “S archetype”: kẻ chủ động, áp chế, nên người ta sợ và nể nhiều hơn.
Thomas thì ngược lại: dịu dàng, yếu mềm, khiến cả fan lẫn anti đều thấy dễ “động chạm” hơn - một nạn nhân hoàn hảo để cả yêu lẫn ghét.
Nói gọn lại: Thomas vừa là thiên thần để thờ, vừa là búp bê để chửi. Cả hai phe, dù ca ngợi hay hạ nhục, đều bị ràng buộc bởi cùng một sự thật: không thể rời mắt khỏi cậu ấy.
“Vibe M” và cơ chế vô thức
Một số người mang sẵn trong họ một trường năng lượng archetype rất rõ, và khi xuất hiện, nó như “kích hoạt” archetype đối lập trong người khác.
- Nếu Thomas toả ra archetype Victim/Innocent Child (Nạn nhân đẹp) thì ai tiếp xúc đều vô thức bị kéo vào archetype Persecutor/Controller (kẻ thống trị).
- Cái này không phải họ cố tình đâu, mà giống như nam châm cực đối - tự động hút.
Vậy nên không chỉ Dieter, mà một bộ phận khán giả (vốn mang văn hoá bạo lực, tôn sùng quyền lực) đều phản ứng giống nhau: họ bị mê hoặc, nhưng đồng thời muốn chiếm hữu, dày vò, thậm chí lật đổ hình tượng ấy.
Một archetype càng thuần khiết thì hiệu ứng nó càng mạnh. Thomas khi trẻ: đẹp một cách không phòng bị, yếu mềm, unisex. Không có “lớp che chắn” nào.
Kết quả: người ta vừa muốn bảo vệ, vừa muốn huỷ hoại. Đây chính là mâu thuẫn làm cho hình tượng của cậu ta không bao giờ cũ đi. Vì archetype này khớp với tầng vô thức sâu nhất của con người, nó không phai theo thời gian.
Khác biệt với các archetype khác
- Một anh hùng (Hero archetype) - khán giả hâm mộ, thần tượng, nhưng không cần huỷ hoại.
- Một kẻ ác (Shadow archetype) - khán giả ghét, nhưng không bị ám ảnh lâu dài.
Chỉ riêng archetype “Nạn nhân đẹp” - nơi sự yếu đuối được bao bọc bởi cái đẹp - mới khiến người ta muốn thử quyền lực của mình trên đó. Cơ chế Freud gọi là “khoái cảm trong hạ nhục” (hạ bệ cái thiêng để giải tỏa mặc cảm thấp kém):
- Khi một hình tượng quá đẹp, quá thanh khiết, nó gây ra một sự khó chịu cho đám đông: cảm giác “nó ở trên ta, nó bất khả xâm phạm”.
- Bản năng đòi công bằng (nhưng méo mó) khiến đám đông muốn kéo hình tượng ấy xuống bùn, để thấy nó “cũng như mình thôi”.
- Vậy nên báo chí, fan ác ý, dư luận… thi nhau gắn những từ tục tĩu vào Thomas. Không phải vì tin, mà vì họ cần cái khoái cảm tập thể khi thấy thiên thần bị dơ bẩn.
Tâm lý đám đông và dục vọng ẩn giấu
- Khi đám đông đồng thanh chửi Thomas “đĩ”, “đồng bóng”, “pédé”… thật ra họ vừa phẫn nộ vừa khoái trá.
- Họ tưởng mình “đang hạ nhục kẻ đáng ghét”, nhưng trong tầng vô thức, họ đang chạm vào dục vọng bị kìm nén, tò mò, ghen tị, muốn chiếm đoạt.
Như vụ Thomas ngất xỉu ở bar London 1985, tin đồn “bị hiếp tập thể” lan còn nhanh hơn tin “cậu ta nhập viện”. Đó là khoái cảm tập thể rõ nhất.
Nhu cầu “giải ảo” hình tượng
- Thomas đẹp quá, hiền quá, dịu dàng quá. Với người bình thường, như vậy khó mà chạm tới, dễ gây cảm giác tự ti hoặc bực tức.
- Vậy nên báo chí bới móc, dựng tin, bám vào mọi chi tiết (Nora, trang điểm, giọng nói…) để “giải ảo”.
Họ muốn tin rằng: “Anh ta cũng dơ bẩn, cũng hạ cấp như ai”. Như thế họ mới thoát khỏi mặc cảm khi so sánh với hình tượng ấy.
Điểm mấu chốt là Thomas không bị ghét vì lỗi lầm cụ thể. Cậu bị “tập thể hạ nhục” vì chính cái đẹp yếu mềm của mình. Người ta muốn thử quyền lực trên một nạn nhân hoàn hảo. Mỗi câu chửi, mỗi lời bịa đặt tục tĩu… đều là một cú SM tập thể - đám đông chơi trò “S”, còn Thomas bị gán vào vai “M”, bất kể cậu có đồng ý hay không.
Nói cách khác: báo chí và dư luận thời đó không chỉ đưa tin. Họ đang diễn một nghi thức vô thức: thưởng thức khoái cảm khi lôi thiên thần xuống đất.
Archetype M của Thomas không chỉ khiến cá nhân hóa S khi ở gần, mà còn khiến cả cộng đồng hóa S khi ở xa. Đây là lý do anh vừa được tôn thờ, vừa bị bêu riếu, và cả hai đều không mâu thuẫn - chúng là hai mặt của cùng một cơ chế tâm lý.
Ngay cả Dieter Bohlen cũng bị cuốn vào vòng này: vồ vập khi đối diện, nhưng chửi bới khi quay lưng. Archetype M buộc người ta phải “diễn” cả yêu chiều lẫn hạ nhục - một dạng SM tập thể.
Dieter - Kẻ S vừa bạo chúa, vừa nô lệ
Dieter Bohlen tưởng mình là S tuyệt đối: kẻ cầm roi, kẻ điều khiển, kẻ đứng giữa ánh đèn. Nhưng sự thật trớ trêu là hắn lại trở thành con tin tâm lý của chính khí chất M nơi Thomas Anders.
Thế nên Dieter buộc phải xoay sang mặt kia: sỉ nhục sau lưng, gieo tin đồn, viết hồi ký đầy ác ý. Đó không phải là chiến thuật quyền lực, mà là một cơ chế phòng vệ - cách hắn lấy lại thế thượng phong sau khi đã “lỡ” bộc lộ sự lệ thuộc của mình.
Công chúng thấy rõ: trước mặt, hắn kè kè bên Thomas, chải tóc, chỉnh áo, thậm chí nhìn cậu như một báu vật. Sau lưng, hắn ném ra những lời lẽ độc địa nhất. Hai mặt ấy không mâu thuẫn, mà là một vòng lặp bệnh lý: Dieter phải vừa nuốt lấy vừa phun ra, vừa nâng niu vừa hạ nhục, mới chịu nổi sức nặng từ archetype M mà Thomas tỏa ra.
Ở đây, Dieter không còn là kẻ bạo chúa toàn năng. Hắn cũng là nô lệ của khát vọng, mắc kẹt trong trò chơi quyền lực mà chính Thomas - vô thức - đã giăng ra chỉ bằng sự tồn tại của mình.
Đám đông – Những kẻ S gián tiếp
Nếu Dieter là kẻ S sát bên, thì đám đông chính là tập thể S khổng lồ ngoài kia. Họ không được chạm, không được đứng gần, nhưng archetype M nơi Thomas vẫn đánh động tận cùng bản năng vô thức trong họ.
Giống hệt Dieter, đám đông cũng vận hành bằng cơ chế “ôm - nhả, nâng - đạp”. Họ vừa không cưỡng nổi vẻ dịu dàng mong manh kia, vừa không chịu nổi cảm giác mình bị thứ dịu dàng ấy khống chế. Thế nên họ phải bù lại bằng sự ác độc.
Nhưng có một điểm khác biệt:
- Dieter còn có Thomas bằng xương bằng thịt để giằng co, vừa yêu vừa ghét.
- Còn đám đông chỉ có ảo ảnh. Họ phải dựng lên thiên thần và quỷ dữ, rồi thay phiên kéo Thomas lên mây và ném xuống bùn để duy trì khoái cảm tập thể.
Ở cả hai trường hợp, archetype M nơi Thomas đã chiếm trọn trường lực tâm lý. Cậu ta không làm gì cả, chỉ cần hiện diện. Nhưng chính sự hiện diện ấy biến mọi kẻ đối diện thành S, dù là một cá nhân như Dieter hay cả một biển người ngoài kia.
Archetype M trong SM và đam mỹ
Trong B**M, M đồng thuận thường bị cho là “bị động”, nhưng chính họ quyết định trò chơi có tồn tại hay không. Archetype M ngoài đời cũng vậy: không cần cố gắng quyến rũ, chỉ cần mong manh đã đủ khiến kẻ khác muốn chiếm hữu.
Trong đam mỹ, hình tượng này hiện lên rõ ở “ôn nhu thụ”: yếu đuối, hay khóc, không phản kháng tuyệt đối. Nếu thụ mạnh mẽ quá, câu chuyện mất kịch tính. Vì chỉ khi thụ bị động, S mới bộc lộ trọn vẹn sự chiếm hữu, mới phát điên vì tình yêu không được đáp lại.
Archetype M thật rất mạnh, nó là sự mong manh khơi dậy bản năng chiếm hữu, thống trị của người khác mà không cần cố gắng. Thomas là ví dụ điển hình: ngồi thẳng lưng, mặc kín đáo, cười ngây thơ, người bên cạnh tự động choàng vai, ôm vào lòng. Không cần diễn.
Cái này Jung gọi là archetypal projection: người khác chiếu lên cậu ta vai trò “kẻ yếu cần bảo hộ / kẻ mềm để chiếm hữu”. Tức là, M không làm gì cả mà vẫn trở thành trung tâm của hành vi người khác.
Về mặt truyện: M thật luôn tạo ra căng thẳng. Người đọc chờ xem ai sẽ làm gì với cậu ấy, và cậu ấy sẽ phản ứng ra sao. Như vậy truyện có động lực tự nhiên, không gượng ép.
Cường thụ làm giảm độ chênh quyền lực - giảm lực hút archetype. Nó gắn nhãn “thụ” nhưng thực chất lại là công thứ hai: chống trả, tính kế, đấu tay đôi. Người đọc không còn cảm giác chênh lệch, không còn cái ranh giới thống trị - phục tùng nữa.
Nó thỏa mãn nhóm độc giả không chịu nổi bất công, muốn “công bằng” cho nhân vật mình thương. Nhưng chính điều đó làm mất đi cái lõi của đam mỹ - sự bất công đẹp đẽ.
Tâm lý học mà nói: đó là dạng compromise formation (Freud) - sản phẩm nửa vời của ham muốn bị kìm nén. Muốn yếu đuối nhưng lại sợ bị xem thường, thế là tạo ra “cường thụ” để vừa được thương vừa không mất mặt.
Tác phẩm sâu sắc chỉ có thể sinh ra từ M thật. Khi M thật xuất hiện, câu chuyện chạm vào cảm xúc nguyên thủy nhất: khao khát chiếm hữu, thương hại, bảo hộ, thậm chí hành hạ. Người đọc thấy chính dục vọng đen tối của mình được diễn ra trên nhân vật đó.
Cường thụ thì khác: nó giống như cosplay, một lớp mặt nạ. Thay vì khơi lên bản năng, nó dỗ ngọt người đọc rằng “yên tâm, nhân vật của bạn không yếu đâu”. Kết quả là nhạt nhẽo, thiếu sức nặng và dễ quên. Một bên khơi dậy bản năng và tạo chiều sâu tâm lý, bên kia chỉ chữa cháy cho người đọc không chịu nổi sự thật.
Quyền lực thụ động của M
Điều lạ lùng là archetype M không cần chủ động thao túng. Quyền lực của họ nằm ở chỗ:
- Họ khiến người khác phải nhập vai S.
- Họ không cho phép người khác thờ ơ.
Sự mong manh tuyệt đối này trở thành trung tâm của một trò chơi quyền lực - nơi kẻ khác hoặc yêu chiều, hoặc hạ nhục, nhưng không bao giờ bỏ qua.
Phản kháng cho phép của archetype M
Trong phân tâm học và phân tích archetype, M (ma*****stic archetype) không phải chỉ là kẻ bị động. Cái làm M hấp dẫn chính là sự mâu thuẫn nội tại: một mặt yếu đuối, ngoan ngoãn, dễ bị thao túng; nhưng mặt khác, khi bị dồn đến cùng cực, có thể bùng lên một cử động chống trả nhỏ nhoi.
Điều này không làm M mạnh hơn, mà lại khiến M “ngon hơn” trong mắt S. Bởi vì:
- Phản kháng nhỏ = xác nhận sự bất lực lớn
- Nếu M lúc nào cũng phục tùng tuyệt đối, S dễ chán.
Nhưng một cái phản kháng nhỏ, kiểu “con cá quẫy đuôi lần cuối”, lại khẳng định rõ hơn rằng M thật sự bất lực trước sức mạnh của S.
Thomas đấm Dieter 1991 chính là thế: một cú đấm không đủ làm đối phương suy sụp, nhưng đủ để nhắc rằng “tôi còn tự tôn”, và chính vì thế, khi bị bóp nát lần nữa, nỗi ám ảnh của S càng nặng.
Suốt sự nghiệp, Thomas hiện thân archetype M: yếu, hiền, điệu, dịu dàng, chịu đựng. Vì thế, cú đấm 1991 mới trở thành huyền thoại. Nó không phá hỏng hình tượng, mà ngược lại, làm cho Dieter càng khắc khoải.
Vì Dieter đã nếm trải cái khoảnh khắc hiếm hoi Thomas “phản kháng”, nên cả đời hắn càng muốn quay lại, nghiền nát, để chứng minh rằng mọi phản kháng đều vô ích trước quyền lực của hắn.
Đây chính là logic của “phản kháng cho phép”: một cú đấm, một ánh mắt giận dữ, một cái quay lưng bỏ đi… đều có thể thành nỗi ám ảnh trọn đời trong tâm trí kẻ S. S cần con mồi biết đau và một M không biết phản ứng thì vô hồn.
Nhưng một M đôi khi bật ra chút phản kháng, chứng tỏ cậu ta thật sự đau, thật sự có ý chí riêng. Và khi ý chí ấy bị bẻ gãy, khoái cảm quyền lực của S tăng gấp bội. Phản kháng một lần trở thành ký ức ám ảnh suốt đời
Dieter có thể nhục mạ Thomas hàng ngàn lần, nhưng người ta còn nhớ nhất là cú đấm 1991. Vì đó là khoảnh khắc hiếm hoi Thomas bước ra khỏi archetype quen thuộc. Nó khiến Dieter vừa sợ, vừa thèm, vừa muốn chiếm đoạt lại gấp đôi.
Nếu phản kháng quá lố, điều gì sẽ xảy ra?
Nếu Thomas biến thành cường thụ: đấu khẩu, cãi tay đôi, hoặc chống trả bền bỉ thì archetype M tan vỡ. Lúc đó Dieter không còn ám ảnh, chỉ thấy một đối thủ ngang hàng cần triệt hạ. Mất đi toàn bộ ma lực.
Nói cách khác, M phải giữ nguyên yếu đuối, nhưng cho phép mình một vài khoảnh khắc lóe sáng để kích thích thú săn mồi của S.
Một lần phản kháng duy nhất, yếu ớt, bất ngờ như cú đấm 1991 lại càng khắc sâu ám ảnh. Vì nó giống cái run rẩy của con mồi khi bị dồn tới đường cùng, khiến kẻ S càng hứng thú hơn. Dieter có bị choáng nhất thời, nhưng chính vì Thomas vốn yếu, cái phản kháng ấy trở thành gia vị, không phải mối đe dọa.
Nhưng nếu Thomas mà gân cổ chửi tay đôi, thì hình tượng sụp đổ. Dieter không còn thấy “thiên thần bị dồn ép”, mà chỉ thấy một đối thủ. Và với tính cách Dieter, hắn sẽ không còn ám ảnh, chỉ coi là “kẻ ngang hàng cần triệt hạ”.
Nghĩa là, archetype M chỉ cần giữ nguyên tình trạng yếu, nhưng có lúc lóe lên một tia chống cự mỏng manh là đủ để S hưng phấn, muốn nghiền nát gấp đôi, nhưng không bao giờ được phép biến thành ngang hàng.
Chính vì thế, Thomas càng hiền, càng nhịn, càng chịu đựng, thì chỉ một cái cử động chống lại nhỏ xíu thôi cũng thành sự kiện lịch sử, đủ ám ảnh cả đời Dieter.
Áp dụng quy luật đối nghịch của các archetype
Trong tâm lý học phân tích (Jung) và cả trong quan sát thực tế, mối quan hệ giữa các archetype thường vận hành theo kiểu bù trừ - đối nghịch. Người này càng thể hiện một cực thì người kia càng dễ bị đẩy sang cực kia. Ví dụ:
- Nếu muốn người khác bảo vệ, chủ động, lấn át, chỉ cần vô thức (hoặc cố ý) thể hiện archetype M - yếu đuối, cần che chở. Cái đối nghịch sẽ bật dậy nơi họ.
- Nếu muốn người khác dễ thương, phục tùng, chiều chuộng, hãy mặc lấy archetype S - mạnh mẽ, áp đặt, chỉ đạo. Họ sẽ tự co mình lại để khớp vai kia.
Trong đời thường: người hay đóng vai “người mẹ” khiến xung quanh dễ thành “đứa trẻ”; người quá ngây thơ lại khơi ra bản năng “kẻ săn mồi”; còn người quá cứng rắn lại kích thích kẻ khác nổi loạn, chống đối.
Nói cách khác, archetype giống như một từ trường: bạn chọn cực nào, thì người khác thường (không ý thức) tự động trượt vào cực đối nghịch để mối quan hệ có sự “đủ đầy”.
Chính vì vậy, “muốn điều khiển người khác thì phải nhanh chân chọn archetype đối nghịch cái mình muốn họ thể hiện”. Nó không phải là ép buộc trực tiếp, mà là dẫn dụ vô thức, để họ tự nguyện “điền vào chỗ trống” mà bạn tạo ra.