20/11/2024
Người Thầy Thầm Lặng Trước Cơn Bão
Ở một ngôi làng ven biển nghèo khó, nơi cuộc sống của người dân gắn bó mật thiết với biển cả, có một ngôi trường nhỏ cũ kỹ – là nơi tụ tập, học hỏi của những đứa trẻ làng chài. Người thầy của ngôi trường ấy là thầy Dũng, một người đàn ông trung niên với dáng vẻ bình dị và đôi mắt hiền lành. Thầy đã gắn bó với ngôi trường này từ khi còn là một thanh niên trẻ, và dù trải qua bao nhiêu thăng trầm, khó khăn, thầy vẫn ở lại làng, bên cạnh học sinh thân yêu của mình.
Một ngày, những đám mây đen ùn ùn kéo đến che kín bầu trời, dự báo một cơn bão lớn. Dân làng vội vàng chuẩn bị, từng nhà gia cố cửa nẻo, người lớn thì đưa gia đình đến những nơi trú an toàn. Thầy Dũng cũng tất bật giúp đỡ các gia đình học sinh của mình, mang những đồ vật quan trọng vào nhà, thu xếp nơi trú bão cho những gia đình không đủ điều kiện. Chỉ đến khi gió bắt đầu nổi lên mạnh mẽ, thầy mới quay về căn nhà đơn sơ của mình.
Đêm ấy, cơn bão ập đến dữ dội, gió thét gào, mưa xối xả đập vào cửa sổ, những cành cây bị bẻ gãy răng rắc, các mái nhà xung quanh không ngừng rung chuyển. Thầy Dũng trằn trọc, không sao ngủ được, trong lòng chỉ nghĩ đến ngôi trường và các học sinh của mình. Đêm dài dằng dặc trôi qua trong tiếng gió gào mưa đập.
Sáng hôm sau, khi cơn bão qua đi, cả làng hiện ra trước mắt như một bãi chiến trường. Cây cối ngã đổ, nhiều mái nhà bị tốc mái, đường xá ngập đầy bùn đất. Trường học cũng bị ảnh hưởng nặng nề – phòng học ngập nước, sách vở, bàn ghế đều bị xáo trộn. Đồ dùng học tập của các em nằm ngổn ngang, bẩn thỉu và hư hỏng.
Thầy Dũng không chần chừ, xắn tay áo và bắt đầu dọn dẹp. Một mình thầy lặng lẽ dọn sạch bùn đất, lau chùi từng bộ bàn ghế, cẩn thận sắp xếp lại từng quyển sách. Thầy biết rằng học sinh của mình, những đứa trẻ còn non nớt, sẽ rất đau lòng nếu nhìn thấy lớp học yêu thương bị tàn phá như thế này.
Thầy làm việc miệt mài, không ngơi nghỉ, mặc cho tay chân lấm lem bùn đất và đôi vai mỏi nhừ. Mỗi lần lau xong một chiếc bàn, thầy lại đứng ngắm nhìn, mỉm cười hài lòng, như thể vừa khôi phục lại một phần ký ức đẹp đẽ cho các em. Mỗi lần xếp lại một cuốn sách, thầy lại nghĩ đến ánh mắt chăm chú, những nụ cười ngây thơ của lũ học trò, và điều ấy như tiếp thêm động lực cho thầy.
Đến giữa trưa, một số người dân thấy thầy Dũng vẫn đang cần mẫn sửa soạn trường học, họ mới kéo đến hỗ trợ. Thầy cảm ơn nhưng vẫn cố gắng hoàn thành mọi việc thật nhanh, sẵn sàng đón các học sinh trở lại.
Ngày hôm sau, khi học sinh đến trường, chúng sững sờ khi thấy mọi thứ đã được dọn dẹp sạch sẽ. Các em mừng rỡ reo lên khi nhìn thấy bàn ghế, sách vở đã được xếp ngay ngắn như chưa từng có bão đi qua. Đứa nào cũng nhìn thầy Dũng bằng ánh mắt ngưỡng mộ và cảm động. Thầy chỉ mỉm cười, xoa đầu các em rồi nhẹ nhàng nói: “Cơn bão nào rồi cũng qua. Chúng ta phải học cách đứng dậy, sửa chữa và kiên cường trước mọi khó khăn.”
Lời nói ấy đã gieo vào lòng mỗi học sinh một hạt giống của sự mạnh mẽ và lòng biết ơn. Câu chuyện về thầy Dũng sau cơn bão ấy, đến nay vẫn được người dân làng truyền tai nhau, như một minh chứng cho sự kiên cường, tận tụy của người thầy giản dị, thầm lặng mà cao quý.