06/09/2025
MỘT MÌNH
Không phải mọi khổ đau trên đời đều xuất phát từ sự cô đơn, nhưng không có hạnh phúc nào trọn vẹn mà có thể thiếu đi sự hiện diện của những người yêu thương và quan tâm đến chúng ta.
BN nữ, 68 tuổi, nhập viện sau khi những người sống cùng nhà phát hiện cô bất tỉnh trong nhà tắm.
Sở dĩ gọi là “người sống cùng nhà” vì vốn dĩ họ không phải là người thân ruột thịt của cô, mà là chủ trọ và con cái của họ. Cô mướn trọ của gia đình này và ở với họ suốt từ khi bỏ quê miền Bắc lặn lội vào Nam. Cô làm giúp việc, ai mướn gì thì làm đó, từ dọn dẹp vệ sinh, chăm sóc cây, nấu ăn cho đến giữ em, đưa em đi học. Chủ thấy cô siêng, chịu khó, kỹ tính, không dối trá lọc lừa ai bao giờ nên giới thiệu cho cô nhiều chủ khác, nên việc cho cô làm không bao giờ thiếu. Dù cho cực, nhưng kinh tế ổn. Bởi vì cô chỉ có một mình ở đất Sài Gòn này, không cha mẹ, không chồng con, không người thân nào khác, nên có lẽ chỉ có công việc mới làm cho cô quên đi nỗi cô đơn. Sáng đi làm, tối về nhà, cuối tuần thì đi lễ Nhà thờ. Cuộc sống của một người con xa quê tại một xóm đạo nhỏ khu Ông Tạ quận 10 trôi qua êm đềm như vậy đã gần 40 năm, và cứ ngỡ sẽ vẫn tiếp tục như vậy thêm ít nhất là 10 năm nữa, vì cô tự tin rằng mình vẫn còn sức, vẫn còn lao động được.
Cho đến buổi sáng ngày hôm đó…
Người chủ nhà đi lễ về và không thấy cô giúp việc đâu. Cửa nhà vệ sinh thì khóa kín. Tiếng nước chảy tràn cả sàn. Linh tính mách bảo có chuyện chẳng lành, cả nhà hùa vô phá cửa thì thấy cô giúp việc nằm lăn quay trên sàn. Xe cấp cứu nhanh chóng được gọi đến và cô được đưa thẳng vào bệnh viện mình.
Sau khi lên đến khoa, cô cũng tỉnh táo được phần nào, nhưng vẫn còn lơ mơ. Mạch khoảng 110 lần/phút, huyết áp 80/40 dù đã dùng vận mạch noradrenaline. Người sốt cao, nóng hổi như gói xôi sáng. Hai bên phổi nghe toàn ran rít ngáy và ran nổ. Công thức máu thì bạch cầu gần 25K/Ul, Procalcitonin không đo được (>100), lactat máu #5. Tổn thương gan cấp với men gan tăng hơn 10 lần và tổn thương thận cấp thứ phát trong bệnh cảnh nhiễm trùng huyết. Nhìn lên phim x-quang ngực thì hết hồn: đám mờ đậm độ tương đối đồng nhất che lấp 1/3 trên-giữa phổi phải. Mình tiến hành siêu âm POCUS đánh giá nguyên nhân suy sụp huyết động thì lại lòi ra thêm suy tim EF giảm, với LVEF chỉ khoảng 30%, nhưng cũng may là IVC xẹp.
Khi khai thác kỹ lại bệnh sử từ người chủ, cô này vốn có bệnh hen. Lâu lâu cô lại đi khám để lấy thuốc. Nói là khám nhưng không thực sự là khám, vì cô chỉ đi lấy thuốc là chính. Cô không chịu làm xét nghiệm gì cả, vì sợ làm là sẽ lòi ra thêm bệnh, dù rằng chỉ riêng trong năm nay cô đã lên cơn hen cấp không biết bao nhiêu lần rồi…
Mình gọi người chủ vào và giải thích rằng tổn thương ở phổi nặng nề như thế này thì thường có thể là các tình huống sau: viêm phổi, lao phổi, K phổi. Hiện tại, dù nghĩ nhiều là viêm phổi, nhưng vẫn chưa thể loại trừ hoàn toàn 2 chẩn đoán kia. Để biết chính xác thì cần làm thêm CT-scan ngực. Nếu như viêm hay lao thì tiên lượng dài hạn có vẻ tốt hơn xíu, nhưng nếu là K phổi thì căng. Nhưng dù là chẩn đoán nào thì tiên lượng ngắn hạn cũng nặng, vì hiện BN đang choáng nhiễm trùng kèm tổn thương đa tạng, trên nền suy tim EF giảm mới phát hiện và hen không kiểm soát.
Cái khó trong tình huống này, cũng như trong bao tình huống bệnh nặng không thân nhân ruột thịt mà mình đã từng gặp, là rủi ro cực kỳ cao. Trước tiên là về mặt pháp lý. Chữa hết bệnh thì không ai khen, chứ mà lỡ xui xui BN diễn tiến nặng, thì có khi một ông nào bà nào ngoi lên xưng là bà con ruột thịt đòi kiện bệnh viện làm ăn sống nhăn, tui có kêu ông chữa đâu mà ông chữa, mà ông chữa cũng có hết đâu, nên tui kiện. Tiếp theo là mặt tài chính. Nếu như bệnh nhân cần phải nằm phòng hồi sức tích cực, chi phí mỗi ngày có thể lên đến vài triệu hoặc vài chục triệu là chuyện thường. Lúc đó thì ngược lại, mò cả chân trời góc bể cũng không kiếm ra được người bà con nào chịu đóng viện phí. Mà thuốc men, máy móc, vật tư đâu có mọc ra từ trên cây được, thế là tất cả lại trừ vào đồng lương còm cõi của anh bác sĩ ra y lệnh điều trị. Và còn mặt trái không tiện kể ra nữa. Riết rồi trong ngành mình mọi người sợ nhất combo “3 không”: không tiền, không bảo hiểm, không thân nhân.
Trong giây phút đó, người chủ nhà đi theo nhắn nhủ với mình:”Bác sĩ cứ làm gì tốt nhất cho chỉ thì làm, đừng ngại gì hết, tiền bạc tui lo, giấy tờ tui ký. Dù gì bả cũng sống với tui mấy chục năm nay, con tui bả chăm, nhà tui bả dọn, cơm nhà tui bả nấu. Bả như chị của tui rồi. Chỉ cần bác sĩ cứu bả thôi là được.”
Mình hỏi lại:”Cô có chắc không?”
“Tui chắc chắn. Nếu tui không lo được, thì còn giáo xứ, còn cha xứ, còn các hội đoàn lo cho chỉ.”
Lúc đó cô bệnh nhân đang lơ mơ, không biết cô có nghe được cuộc trò chuyện đó không. Nhưng nếu cô nghe được, con nghĩ cô cũng sẽ cảm thấy giống như con, đó là sự ấm áp của tình người, của bà con xóm đạo, của tình thân vượt trên cả máu mủ ruột rà.
Cũng may mắn cho cô, cô chỉ bị viêm phổi. Không phải ung thư. Mình kê cho cô kháng sinh hạng nặng đô và sau vài ngày chụp lại phim x quang thì cải thiện hẳn. Hiện tại cô đã khỏe hơn rất nhiều: ngưng được vận mạch, hết sốt, các xét nghiệm bắt đầu về lại bình thường. Dự kiến nếu tiếp tục ổn như vậy thì cô có thể xuất viện trong tuần sau.
Mọi điều diễn ra, âu cũng là ý Chúa. “Đấng thấu suốt những điều kín đáo”, đã thấu suốt những khổ đau của một người con xa xứ mà quan phòng cho cuộc hồi phục từ bệnh tật này.
"Thầy nói với anh em những điều ấy, để trong Thầy anh em được bình an. Trong thế gian, anh em sẽ phải gian nan khốn khó. Nhưng can đảm lên! Thầy đã thắng thế gian." (Ga 16,33)
Cre: ThS.BSCK1. Đinh Tấn Quỳnh