PTSD Healing - Chữa lành rối loạn căng thẳng sau sang chấn tâm lý

  • Home
  • Vietnam
  • Phan Thiet
  • PTSD Healing - Chữa lành rối loạn căng thẳng sau sang chấn tâm lý

PTSD Healing - Chữa lành rối loạn căng thẳng sau sang chấn tâm lý Chữa lành trầm cảm,rối loạn lưỡng cực,
yêu thương bản thân, cân bằng năng lượng.

05/08/2025

Là Mình là như thế nào?

Đã bao lần bạn bảo người khác:
“Cứ từ từ thôi, bạn đang làm hết sức rồi...” nhưng lại không thể nói câu đó với chính mình?
Chúng ta lớn lên với một niềm tin méo mó rằng:
-Tự trách là cách để tiến bộ.
-Tự áp lực là bằng chứng của tử tế.
-Tự làm đau là điều đương nhiên – nếu muốn xứng đáng được yêu.
Nhưng đến một lúc, linh hồn mệt không phải vì bạn yếu đuối.
Mà vì bạn đã quên mình cũng cần một người như chính mình.
— một người biết lắng nghe không phán xét,
— một người biết chờ đợi không thúc giục,
— một người biết xoa dịu thay vì ép phải “ổn”.

Là chính mình, chỉ ba từ đơn giản ấy vậy mà tương đối khó, nhưng cũng không có nghĩa là không thể, hãy tập từ từ, bạn sẽ thấy rằng bản thân mình có nhiều điều thú vị để khám quá không kém gì thế giới bên ngoài xung quanh chúng ta đâu.

04/08/2025

Vì sao người HSP thường tự cô lập bản thân với thế giới bên ngoài?

-Vì quá tải cảm xúc và năng lượng. HSP có hệ thần kinh cảm giác rất nhạy, họ “cảm” mọi thứ mạnh hơn người thường:
Âm thanh lớn, đèn sáng, đám đông, drama, tranh cãi… khiến họ kiệt sức nhanh.

-Cảm xúc người khác – thậm chí chưa nói ra – cũng có thể “tràn” vào bên trong họ như một cơn sóng. Vì vậy, họ rút vào trong để bảo vệ vùng năng lượng mỏng manh và sâu sắc của mình.

-Từng bị phán xét vì “quá nhạy cảm” nên nhiều HSP từng bị:
Chê là “yếu đuối”, “phức tạp hóa vấn đề”, không được tôn trọng khi bộc lộ cảm xúc thật. Dạy rằng “phải mạnh mẽ lên” thay vì “cứ là chính mình”. Và từ đó họ tự dạy mình giấu cảm xúc và tự ở một mình để không bị tổn thương thêm.

-HSP cảm thấy “khác biệt” như thể không ai hiểu được mình
Người HSP thường suy nghĩ sâu hơn, cảm nhiều tầng hơn, hay đặt câu hỏi "vì sao mình lại thế này?".

-Nhưng khi chia sẻ, họ dễ bị lạc lõng trong một thế giới quá “nông” – nơi mà nỗi đau bị xem nhẹ, sự tinh tế bị bỏ qua. Vì vậy, ở một mình trở nên an toàn và… đúng tần số hơn.

-Vì họ không muốn "gồng" nữa nhưng xã hội đòi hỏi họ phải:
Tươi tỉnh, xã giao, tích cực mọi lúc. Gồng lên để không bị đánh giá là “kỳ quặc”. Nhưng HSP cảm nhận mọi thứ thật quá rõ ràng nên việc giả vờ “ổn” lại càng khiến họ mệt mỏi gấp đôi người thường nên họ rút lui về không gian riêng – nơi họ được thở ra mà không phải giải thích.

Tuy nhiên, chỉ cần tích cực hơn 1 tý mỗi ngày thì HSP sẽ có thể giảm thiểu đi sự cô lập của bản thân với thế giới bên ngoài nhé.

Làm thế nào để tự tha thứ cho chính bản thân mình?Đối với những người nhạy cảm, tha thứ cho bản thân là quá trình sâu sắ...
03/08/2025

Làm thế nào để tự tha thứ cho chính bản thân mình?

Đối với những người nhạy cảm, tha thứ cho bản thân là quá trình sâu sắc và cần thời gian, đặc biệt với những người đã trải qua tổn thương sâu sắc hoặc đem theo nhiều cảm xúc phức tạp.
Tha thứ là nhìn nhận những lỗi lầm trong quá khứ và cả hiện tại với lòng trắc ẩn 1 cách không phủ nhận và không phán xét, bằng cách viết có thể giúp bạn gọi tên những điều khiến bạn đau lòng hoặc những cảm xúc của bạn. Nhật ký cảm xúc có thể sẽ là 1 công cụ hiệu quả giúp bạn nhận diện những cảm xúc và trạng thái tâm lý cũng như cơ thể một cách hiệu quả nhất.
Tuy nhiên, tha thứ không phải là quên đi tất cả, mà là học cách không còn để những tổn thương đó tấn công mình nữa. gỡ bỏ những xiềng xích đeo bám chúng ta thời gian qua, chấp nhận những điều xảy đến theo cách của nó (hay còn gọi là thuận theo tự nhiên)
Mong cho những ai còn chưa tha thứ được cho bản thân mình hãy cố gắng tập mở lòng và yêu thương bản thân nhiều hơn nhé!

Hôm nay bạn đang cảm thấy như thế nào?Một ngày như mọi ngày khi trải qua rối loạn cảm xúc, tôi ưỡn mình trên chiếc giườn...
02/08/2025

Hôm nay bạn đang cảm thấy như thế nào?

Một ngày như mọi ngày khi trải qua rối loạn cảm xúc, tôi ưỡn mình trên chiếc giường, lăn qua lăn lại chứ chưa muốn dậy. Dường như nỗi buồn ấy vẫn còn dai dẳng sâu bên trong tôi.
Tôi cảm thấy buồn và chán vì hỗn hợp của nhiều lý do, tôi thức dậy ăn vội 1 tý đồ ăn sáng rồi tiếp tục ngủ, ngủ trong vô thức vì đuối, vì cơ thể đang hồi phục sau cơn trầm cảm ngày hôm qua.
Tôi còn bị đau bao tử nữa, tôi sợ đau và sợ chết lắm (đọc có vẻ trẻ con nhưng tôi là người hay suy nghĩ nhiều và tự ám ảnh bản thân), tôi buồn vì thất nghiệp, vì cảm giác mình vô giá trị khi thời gian cứ trôi dần qua, tôi còn tự thấy chán ghét bản thân mình cơ mà, tôi thất vọng vì bản thân mình, tôi ngưng học tarot tầm 2-3 ngày này và chìm vào cơn buồn.
Có lẽ nếu giờ tôi có công việc đem lại thu nhập ổn định tầm 100-200k/ ngày thôi, cũng là nguồn động lực khiến tôi cảm thấy cuộc sống có ý nghĩa. Xong tôi rút 1 lá bài cho bản thân mình, lá bài khẳng định rằng đây là giai đoạn kết thúc khủng hoảng cũ bắt đầu cho giai đoạn chuyển giao công việc mới sâu sắc hơn (ồ quào có vẻ do tôi đang học tarot nè), cảm giác sẽ giống như sau cơn mưa thì trời lại sáng vậy đó. Thêm vào đó, nhỏ em hàng xóm qua chơi cũng khuyên tôi hãy mạnh mẽ lên đi con đường của mình, ai cũng có những khúc cua, khúc rẻ quanh của cuộc đời Dung à, kiên trì đi tiếp thôi, đừng dành năng lượng để buồn nữa!
Tới đây tôi cảm thấy nỗi buồn như vơi đi 1 tý và có thêm chút động lực tin vào bản thân, tin vào ngày mai nữa. 1 ngày mai tươi sáng khi tôi có thể kiếm thu nhập từ việc xem tarot cho người khác sau, vừa tạo ra giá trị vừa đem lại niềm vui cho bản thân.
Tâm trạng đến đây thoải mái hơn nhiều rồi, biết ơn những gì mình đang có, biết ơn hơi thở mình còn hít vào thở ra chứ không phải nhìn vào những thứ mình chưa có được. Có như thế thôi mà cứ quên hoài à. Hi vọng bạn đọc có những giây phút vui vẻ thoải mái buổi tối thứ 7 này nhé!

“Tôi sẽ nói điều gì – nếu biết chắc mình không bị phán xét?”Tôi nghĩ về câu hỏi này rất lâu. Nếu biết chắc rằng sẽ không...
27/07/2025

“Tôi sẽ nói điều gì – nếu biết chắc mình không bị phán xét?”

Tôi nghĩ về câu hỏi này rất lâu. Nếu biết chắc rằng sẽ không ai phán xét tôi là yếu đuối, ích kỷ, kỳ lạ hay “quá nhạy cảm”…
Tôi sẽ thở dài thật sâu – và nói ra tất cả những điều mình luôn giấu kín trong lồng ngực.
Tôi sẽ nói…
rằng tôi từng cảm thấy mình không đủ tốt, không đủ giỏi, không đủ đáng yêu…
rằng có những đêm tôi chỉ muốn biến mất – không để lại gì ngoài sự im lặng
rằng tôi mệt vì cứ phải "ổn", cứ phải tươi cười, cứ phải gồng mình mạnh mẽ – trong khi bên trong, tôi chỉ là một trái tim đang rạn nứt.
Tôi sẽ nói…
rằng tôi thấy cô đơn trong căn phòng đầy người
rằng có những ký ức tôi chưa từng kể ra – vì sợ bị xem là “quá nhạy cảm” hay “làm quá vấn đề”
rằng tôi vẫn đang học cách tha thứ cho chính mình – vì đã không biết yêu mình sớm hơn.

Tôi sẽ nói…
rằng tôi không muốn "trở thành người bình thường"
Tôi muốn sống thật – nguyên vẹn – sâu sắc – dù không vừa khuôn.
Tôi muốn được lắng nghe mà không bị sửa chữa.
Muốn được tin – mà không cần chứng minh.
Muốn được yêu – mà không cần gồng.

Nếu không ai phán xét,
Tôi sẽ là chính mình mà không cần xin phép.

Bạn từng phải mạnh mẽ, đến mức không ai biết bạn mệt mỏi.Có những giai đoạn trong đời, bạn đi qua mọi thứ – mà không ai ...
25/07/2025

Bạn từng phải mạnh mẽ, đến mức không ai biết bạn mệt mỏi.

Có những giai đoạn trong đời, bạn đi qua mọi thứ – mà không ai thật sự nhìn thấy bạn.
Bạn mỉm cười khi trái tim đang vỡ.
Bạn gật đầu ổn khi muốn hét lên rằng: “Tôi không chịu nổi nữa.”
Bạn bước tiếp – vì không ai đến cứu. Và bạn sợ nếu dừng lại… mình sẽ gục luôn.
Người ta gọi bạn là “kiên cường” nhưng không ai hỏi cái giá bạn đã trả – để có được sự kiên cường đó.
Không ai biết, bạn từng ước có ai đó ôm lấy mình và nói: “Em không cần phải mạnh mẽ nữa. Em chỉ cần được thật, được mệt, được khóc thôi.”
Bạn từng phải mạnh mẽ đến mức không ai nghĩ bạn cũng cần được chở che.
Không ai thấy rằng trong bạn – là một đứa trẻ chưa từng được phép yếu đuối.
Bạn đã sống sót nhưng bạn không cần sống sót một mình mãi nữa.
Hôm nay – hãy ngồi xuống, đặt tay lên ngực mình, và nhẹ nhàng nói với đứa trẻ ấy:
“Chị thấy em.
Em không cần phải gồng nữa.
Em có thể nghỉ ngơi.
Chị sẽ không rời đi.”
Bạn xứng đáng được yếu đuối, được run rẩy, được vỡ ra – để bắt đầu lành lại.
Không cần gồng – mới đáng được thương.
Không cần ổn – mới xứng đáng có ai đó ở lại.
Vì có những người như bạn – đã đi quá xa rồi… chỉ để được ai đó thật sự nhìn thấy.
Hôm nay, để tôi là người đầu tiên nhìn thấy bạn – không vì bạn mạnh mẽ, mà vì bạn thật và điều đó… là đủ. 💛

Không ai thấy bạn đã tự chữa lành trong lặng lẽ như thế nào?Không ai thấy – đêm bạn khóc không thành tiếng, để rồi lau n...
23/07/2025

Không ai thấy bạn đã tự chữa lành trong lặng lẽ như thế nào?

Không ai thấy – đêm bạn khóc không thành tiếng, để rồi lau nước mắt, chỉnh lại hơi thở và bước tiếp.
Không ai biết – bạn từng ngồi một mình trong góc tối, học cách ôm lấy những nỗi đau không ai dạy bạn gọi tên.
Bạn không đăng lên mạng cũng không gọi cho ai.
Bạn chỉ ngồi đó – lặng lẽ khâu lại những mảnh vỡ trong tim mình bằng đôi tay run rẩy.
Bạn không cần ai biết nhưng điều đó không có nghĩa là nó không xứng đáng được trân trọng.
Bạn đã từng nói: “Tôi ổn” – hàng ngàn lần.
Nhưng bên trong, là cả một đại dương những cảm xúc bị chôn sâu.
Bạn đi làm, bạn giúp đỡ người khác, bạn gồng lên để trở thành người tử tế – ngay cả khi chính bạn là người đang cần được ôm.
Không ai thấy… bạn đã kiên cường như thế nào – khi không có ai bên cạnh.
Không ai thấy… bạn học cách tha thứ cho người làm tổn thương bạn, chỉ để chính mình có thể được ngủ yên.
Không ai thấy nhưng tôi thấy.
Tôi thấy người đã viết những dòng nhật ký đầy nước mắt.
Tôi thấy người từng thức trắng đêm chỉ để học cách thở.
Tôi thấy người đã chọn chữa lành – không phải vì dễ, mà vì không muốn sống mãi trong vết thương.
Và nếu hôm nay… bạn cần một ai đó nói với bạn rằng:
“Em đã làm rất tốt.
Em không hề yếu đuối – em chỉ đang mệt.
Và em xứng đáng được tựa vào ai đó một lúc.”
Thì để tôi là người nói điều đó trước.
Không ai thấy – nhưng điều đó không làm cho hành trình của bạn kém thiêng liêng hơn.
Bạn là minh chứng cho một điều kỳ diệu:
Chữa lành không cần ồn ào – chỉ cần thật.
Và bạn… đã thật hơn bất kỳ ai từng bước qua bóng tối.

💔 Khoảnh khắc tôi tha thứ cho chính mình đầu tiênTôi từng nghĩ, mình cần làm gì đó thật “tốt” – rồi mới được phép tha th...
21/07/2025

💔 Khoảnh khắc tôi tha thứ cho chính mình đầu tiên

Tôi từng nghĩ, mình cần làm gì đó thật “tốt” – rồi mới được phép tha thứ cho bản thân.
Tôi từng tin rằng mình phải vượt qua tất cả vết thương, đứng dậy thật mạnh mẽ, thật rực rỡ, thật đáng ngưỡng mộ… thì sự tha thứ mới “xứng đáng”.
Nhưng hóa ra – khoảnh khắc đầu tiên tôi tha thứ cho mình
…lại xảy ra trong một chiều rất yên, khi tôi chẳng làm gì cả.
Tôi chỉ ngồi đó – mệt nhoài sau một cơn hoảng loạn mà không ai hay. Tôi chỉ thở – rất khẽ – vì sợ nếu bật khóc lên thì không dừng lại được. Và tôi tự nói trong đầu: “Em không sai khi yếu đuối. Em không có lỗi vì đã từng sụp đổ. Em chỉ đang sống sót – theo cách mình có thể.” Tôi không hét lên điều đó. Tôi cũng không chắc mình tin nó hoàn toàn. Nhưng lần đầu tiên, giọng nói ấy không chối bỏ tôi.
Không bắt tôi “phải gượng dậy”. Không mắng tôi là “yếu đuối quá”.
Không ra điều kiện nào cho tình thương. Chỉ là… một chút dịu dàng.
Như một bàn tay đặt lên ngực – thay vì đâm một nhát khác vào.
Như một hơi thở bảo tôi rằng: “Em đã cố đủ rồi. Không ai thấy cũng không sao. Chị thấy em.”
Từ đó, tôi bắt đầu học cách đứng về phía mình, không phải để chứng minh gì cả mà chỉ để mình không bị bỏ rơi… bởi chính mình nữa.

Lần cuối cùng tôi cảm thấy được nhìn thấy thật sự – là khi nào?Không phải lúc tôi rạng rỡ, không phải khi tôi đạt thành ...
09/07/2025

Lần cuối cùng tôi cảm thấy được nhìn thấy thật sự – là khi nào?
Không phải lúc tôi rạng rỡ, không phải khi tôi đạt thành tựu gì đó hay khiến ai ấn tượng.
Mà là một khoảnh khắc rất lặng – đến mức nếu tôi không dừng lại để ghi nhớ, có lẽ nó sẽ chìm mất giữa bộn bề đời sống.
Tôi nhớ…lần đó, tôi đang mệt.
Mệt không vì một lý do cụ thể – mà là mệt do phải “làm người bình thường” quá lâu.
Tôi lặng lẽ, tránh né giao tiếp, và thu mình vào khoảng không riêng.
Tôi không giỏi giả vờ ổn, nhưng cũng không muốn ai lo.
Và rồi, một người bước đến.
Không ồn ào, không hỏi han dồn dập, không “cố làm tôi vui lên”.
Người ấy chỉ nói: “Tớ không cần hiểu hết – nhưng tớ ngồi đây nếu cậu cần.”
Và lúc ấy, tôi thấy mình được nhìn thấy thật sự không phải vì tôi diễn tốt, không phải vì tôi “tốt bụng, giỏi giang, tích cực”.
Mà là tôi – ngay cả khi tôi đang chênh vênh, rối ren, chẳng hoàn hảo chút nào.
Khoảnh khắc ấy nhỏ thôi, nhưng đủ để tôi nghẹn ngào.
Vì hóa ra, tôi đã đi một đoạn đường rất dài chỉ để được ai đó nhìn mà không sửa.
Thấy mà không phán.
Ở lại mà không đòi tôi phải ổn.
Tôi nghĩ về tất cả những lần mình mỉm cười khi không vui.
Những lần gồng lên cho “đáng yêu”, “đáng giữ”.
Những lần viết ra nỗi buồn mà chẳng gửi cho ai.
Những lần tin rằng: “Mình chỉ được thấy khi mình đủ ‘ánh sáng’.”
Nhưng hôm đó, tôi hiểu rằng: “Có người – có những ánh nhìn – có thể ôm trọn cả phần tối trong mình.”
Nếu bạn hỏi:
“Lần cuối bạn thấy mình được nhìn thấy thật sự là khi nào?”
Tôi sẽ nói:
“Là khi tôi không còn cần chứng minh gì cả.
Và vẫn có người chọn ở lại.”
Và hôm nay, nếu chưa ai làm điều đó cho bạn…
Tôi thấy bạn.
Thật đấy.
Không qua thành tích, không qua nhãn dán, không qua lớp vỏ bảo vệ.
Tôi thấy bạn – một linh hồn rất thật.

Còn bạn thì sao? Lần gần nhất bạn cảm thấy được thấy – mà không phải “trở thành” ai đó khác – là khi nào?

Tôi muốn viết gì cho một người từng là tôi – người từng sống sót qua bóng tối?Gửi em – Người từng là tôi. Người đã đi qu...
08/07/2025

Tôi muốn viết gì cho một người từng là tôi – người từng sống sót qua bóng tối?

Gửi em –
Người từng là tôi.
Người đã đi qua những vùng tối mà không ai thấy.
Người từng thức trắng nhiều đêm vì nỗi buồn không tên.
Người từng nghĩ: “Không ai thật sự hiểu mình.”
Người từng im lặng – đến mức chính em cũng không còn nghe rõ tiếng tim mình.
Tôi muốn nói với em rằng:
Em đã làm rất tốt.
Dù không ai nói điều đó với em.
Dù em nghĩ mình đang thất bại.
Dù em không còn tin điều gì phía trước có thể tốt đẹp hơn.
Em vẫn ở lại.
Tôi biết em từng sống bằng một loại sức mạnh rất cô đơn.
Không ai biết những lúc em cười, là em vừa mới nuốt nước mắt.
Không ai thấy những lúc em chọn im lặng, là vì em không còn đủ sức để giải thích.
Không ai thấy em đã chống chọi bao nhiêu lần để vẫn là người tử tế.
Và em vẫn đi tiếp.
Từng bước.
Từng ngày.
Ngay cả khi em không còn tin vào chính mình.
Tôi muốn viết cho em, không phải để nói: “Em nên mạnh mẽ hơn.”
Mà là để em biết: “Em không cần phải mạnh mẽ như vậy nữa.”
Em không còn phải chịu đựng một mình.
Em không còn phải gồng lên để “ổn”.
Em không cần sống sót nữa – em xứng đáng được sống.
Em có biết không?
Nhờ em mà tôi ở đây.
Nhờ em mà tôi có mặt để viết những dòng này – với một trái tim vẫn còn nguyên những vết sẹo…
… nhưng đã học được cách yêu chúng.
Tôi không muốn “thay đổi” em.
Tôi muốn ôm em vào lòng và nói: “Chị biết. Chị thấy. Và chị thương em.”
Cảm ơn em – người từng là tôi.
Vì đã sống.
Vì đã không biến mất.
Vì đã giữ lại phần hồn sâu thẳm nhất trong bóng tối.
Giờ thì nghỉ một chút nhé.
Nếu bạn được viết một bức thư cho chính mình – người từng sống sót qua những ngày đen nhất – bạn sẽ viết điều gì đầu tiên?

Tôi từng là một đứa trẻ như thế nào – điều gì trong tôi vẫn chưa bao giờ thay đổi?Tôi từng là một đứa trẻ rất yên lặng. ...
05/07/2025

Tôi từng là một đứa trẻ như thế nào – điều gì trong tôi vẫn chưa bao giờ thay đổi?

Tôi từng là một đứa trẻ rất yên lặng. Không phải vì tôi không có gì để nói, mà vì tôi luôn cảm được nhiều thứ hơn những gì mình biết cách diễn đạt.
Tôi dễ buồn vì những điều người lớn cho là nhỏ nhặt.
Tôi nhớ mình từng khóc vì thấy một con chim bị thương ngoài ban công.
Tôi từng không ngủ được chỉ vì mẹ giận và quay mặt đi.
Tôi từng viết nhật ký từ rất sớm –
vì tôi không biết nói hết lòng mình với ai, nên tôi viết.
Tôi từng rất hay “nghe thấy” những điều người ta không nói.
Tôi cảm được sự cô đơn của một người dù họ đang cười.
Tôi nhận ra khoảng cách trong một căn phòng dù mọi người đang vui vẻ.
Tôi từng nghĩ: “Chắc mình lạ lắm nên mới thấy những điều đó.”
Tôi cũng từng là một đứa trẻ…
mê nhìn ánh hoàng hôn đến mức tưởng nó biết nói chuyện.
Tôi nói thầm với gió.
Tôi tin vào những điều vô hình mà không ai hiểu.
Tôi từng nghĩ nếu mình “đặc biệt” hơn, giỏi hơn, ngoan hơn…
thì sẽ không bị bỏ lại.
Nên tôi gồng mình lớn lên – không ai nhắc, tôi cũng cố “trưởng thành”.
Nhưng bây giờ, khi đã đi qua rất nhiều biến cố,
Khi tôi tưởng mình đã “đổi khác” nhiều lần để sống sót –
Tôi nhận ra, vẫn có điều trong tôi chưa từng thay đổi.
Đó là… sự dịu dàng nguyên thủy trong tim mình.
Sự nhạy cảm tưởng là yếu đuối – nhưng lại giúp tôi nhìn thấy linh hồn người khác.
Là khả năng cảm sâu – yêu sâu – đau sâu – sống sâu.
Dù tôi có từng lạnh lùng để tự bảo vệ,
Dù tôi có từng câm lặng để không làm phiền ai,
Dù tôi có từng tỏ ra mạnh mẽ để không bị xem thường…
Thì đứa trẻ hay viết, hay nhìn, hay lặng im trong tôi – vẫn còn ở đó.
Và hôm nay, tôi muốn nhắn với em –
đứa trẻ trong tôi:
“Cảm ơn vì em chưa bao giờ rời đi.
Dù chị đã nhiều lần bỏ em lại, em vẫn là gốc rễ dịu dàng nhất của linh hồn này.”
💌 Có thể tôi không còn là đứa trẻ ấy theo nghĩa hình thức.
Nhưng tôi sẽ học cách trở thành người lớn mà em ấy có thể tin tưởng.
Hôm nay, nếu bạn được quay lại gặp đứa trẻ năm xưa trong mình, bạn sẽ nói điều gì?
Điều gì trong bạn – dù đã đi qua bao nhiêu đổi thay – vẫn còn nguyên đó?

Address

Phan Thiet
77000

Website

Alerts

Be the first to know and let us send you an email when PTSD Healing - Chữa lành rối loạn căng thẳng sau sang chấn tâm lý posts news and promotions. Your email address will not be used for any other purpose, and you can unsubscribe at any time.

Share