29/12/2024
Ngày 5/11/1960, trên con tàu Ob, vị bác sĩ trẻ tuổi Leonid Ivanovich Rogozov rời cảng Leningrad (Liên Xô cũ) tới Nam Cực cùng 12 nhà thám hiểm.
Sau vài tuần ở Nam Cực, bác sĩ Leonid Rogozov bắt đầu cảm nhận những triệu chứng: sốt cao, nôn mửa và cơn đau quằn quại ở vùng bụng dưới bên phải.
⁉️ Cảm giác ấy không thể nhầm lẫn – anh bị viêm ruột thừa.
Nhưng tình huống lúc này không phải là một ca bệnh bình thường. Rogozov biết rõ: nếu không mổ, anh sẽ không qua khỏi. Nhưng ở Nam Cực, giữa bão tuyết trắng xóa, anh là bác sĩ duy nhất, không có đồng nghiệp, không có phương tiện y tế hiện đại và không thể di chuyển do thời tiết cực đoan.
⁉️ Anh chỉ có một lựa chọn duy nhất: tự thực hiện ca phẫu thuật cứu mạng mình.
Vào đêm 30/4/1961, Rogozov quyết định thực hiện ca mổ. Anh cùng các đồng nghiệp chuẩn bị phòng mổ dã chiến trong điều kiện vô cùng khắc nghiệt.
Trong phòng chỉ có giường, hai cái bàn, một chiếc đèn chiếu sáng mờ ảo. Anh hướng dẫn các cộng sự cách giữ dụng cụ và đặt gương để anh có thể tự nhìn vào bụng mình khi mổ. Họ cũng được dặn dò cách tiêm thuốc và thực hiện hô hấp nhân tạo phòng khi anh ngất xỉu trong quá trình mổ.
Tất cả đều đầy căng thẳng, bởi không ai biết chuyện gì sẽ xảy ra.
Vào 2 giờ sáng ngày 1/5/1961, Rogozov bắt đầu tiến hành ca mổ.
Anh tự tiêm thuốc gây tê cục bộ vào bụng, mặc dù trong lòng không khỏi lo lắng.
Anh viết trong nhật ký: “Tôi cũng sợ chứ, nhưng khi cầm mũi kim và tự tiêm vào bụng, tôi chuyển sang chế độ làm việc và không để ý bất cứ điều gì nữa.”
Sau 15 phút, anh rạch một đường dài 10-12 cm trên bụng mình, bắt đầu quá trình phẫu thuật đầy nguy hiểm.
Từng nhịp dao rạch, từng sợi chỉ được đưa vào trong cơ thể, Rogozov cảm nhận rõ ràng từng cơn đau âm ỉ dù đã được gây tê. Mồ hôi chảy xuống mặt, nhưng anh cố giữ bình tĩnh. Mỗi khi cảm thấy chóng mặt, anh lại tạm dừng, nghỉ ngơi 20-25 giây để lấy lại sức, nhưng cơn đau vẫn không buông tha.
Mặc dù có gương, anh chủ yếu phải dựa vào cảm giác của mình để xác định đúng vị trí ruột thừa. Mỗi động tác là một thử thách không chỉ về thể chất mà còn về tinh thần, khi anh biết rõ mình có thể ngất đi bất cứ lúc nào.
Sau 45 phút, Rogozov cảm thấy kiệt sức, không thể tiếp tục. Nhưng anh không bỏ cuộc. Sau một ít phút nghỉ ngơi, anh tiếp tục mổ. Cuối cùng, sau 1 giờ 45 phút vật lộn với chính cơ thể mình, anh đã thành công cắt bỏ ruột thừa bị viêm và khâu lại vết mổ. Dù kiệt sức, Rogozov vẫn cố gắng chỉ dẫn các cộng sự vệ sinh dụng cụ và giúp anh vứt bỏ chúng đúng cách.
Ngày hôm sau, anh uống thuốc giảm đau và nghỉ ngơi. Sau 4 ngày, sức khỏe Rogozov dần hồi phục, thân nhiệt trở lại bình thường. Một tuần sau, anh tháo chỉ vết mổ và chỉ 2 tuần sau ca phẫu thuật, bác sĩ Rogozov đã quay lại công việc tại trạm nghiên cứu. Một kỳ tích y học được viết nên từ ý chí kiên cường và lòng dũng cảm tuyệt vời của người bác sĩ trẻ tuổi này.