20/09/2025
Tấm phim khiến tôi ám ảnh suốt cả đêm… và bài học quá đắt giá.
Tôi vẫn không quên được cảm giác ấy…
Khi nhìn vào tấm phim chụp cộng hưởng từ não của một bệnh nhi mới chỉ 3 tuổi bị ngã đập đầu, vùng nhu mô não bên trái đã tụ máu, đang bị chèn ép nghiêm trọng. Đó không phải là hậu quả của cú ngã... mà là từ một hành động sai lầm của người mẹ.
Hôm qua, bé được đưa vào viện trong tình trạng nguy kịch. Hôn mê sâu, mặt tím tái, mạch đập yếu dần. Bố mẹ hoảng loạn bế con chạy thẳng vào phòng cấp cứu, giọng người mẹ vang lên trong nước mắt: “Bác sĩ ơi… cứu con em với, cứu con em với…”
Chúng tôi vội vàng kiểm tra. Bé vẫn còn nhịp tim, vẫn còn thở, nhưng đồng tử đã bắt đầu giãn. Phim chụp cho thấy máu tụ đang chèn ép lên thân não, không thể chờ đợi thêm một giây nào nữa, ca mổ khẩn cấp lập tức được thực hiện để giành giật lấy cơ hội sống cho bé.
Sau 2h liên tục cấp cứu – vừa hy vọng, vừa tuyệt vọng, rồi cuối cùng chúng tôi đã dành lại được sự sống cho bệnh nhân. Chúng tôi thở phào… nhưng là một cái thở trong im lặng. Bởi não đã bị sang chấn quá nhiều trước khi tới được bệnh viện. Tuy đã lấy hết được cục máu đông, và thành công giữ lại được sự sống, nhưng chưa chắc giữ lại được cả một cuộc đời trọn vẹn cho em.
Kết quả ấy như một cú sốc
Người cha ngồi sụp xuống, hai tay ôm đầu. Người mẹ cuộn tròn ôm hai chân gào khóc, liên tục nói:
"Chuyện gì đang xảy ra vậy... tôi đã làm gì con thế này", Tiếng khóc của chị vọng dài trong hành lang bệnh viện, khiến ai chứng kiến cũng không thể cầm lòng. Mọi người phải dìu chị vào trong, còn tôi đứng lặng, nghẹn đến mức không nói nên lời.
Tôi muốn nói với chị rằng:
“Con chị còn sống… là một kỳ tích rồi. Là điều may mắn giữa bao điều không may.”
Nhưng cổ họng tôi tắc lại. Làm sao có thể nói ra những lời ấy, khi tôi biết rõ: phía sau điều kỳ diệu ấy là một tương lai có thể không trọn vẹn, với những di chứng mà bé có thể sẽ mang theo suốt cuộc đời?
Sau ca mổ, tôi ngồi thẫn thờ trong phòng nghỉ, trong đầu vẫn vang vọng tiếng khóc của người mẹ. Tôi nhớ lại những gì hai vợ chồng kể lại: Buổi sáng hôm đó, bé đang chơi trên giường thì bất ngờ vấp ngã, đầu va mạnh xuống nền gạch cứng. Nghe tiếng động, người mẹ lập tức lao vào như bản năng, bế xốc con lên, vừa lay gọi vừa dỗ dành, hoảng hốt tìm mọi cách để bé nín khóc.
Đó là khoảnh khắc đầu tiên não con bị tổn thương.
Và có lẽ cũng là khoảnh khắc mà phần não bị tổn thương ấy bắt đầu chảy máu, bắt đầu sưng lên - từ chính vòng tay yêu thương nhưng vụng về của mẹ.
Đến chiều, bé bắt đầu sốt cao, nôn trớ. Lúc này bé mới được đưa tới bệnh viện, trên đường đi, vì lo sợ bé lịm đi, chị lại tiếp tục lay gọi, gào khóc bên tai con, mong con tỉnh.
Nhưng chị không biết… càng lay mạnh, càng gọi to, càng khiến não con thêm chấn động. Khi tới được bệnh viện thì mọi thứ đã quá khó để xử lý.
Khi nghe lại câu chuyện của anh chị, tôi không khỏi rùng mình. Bé gái chỉ bị ngã sang chấn nhẹ, đáng lẽ bé nên được đặt nằm yên, giữ đầu cổ thẳng hàng, thông đường thở và hạn chế những ngoại lực và tiếp tục quan sát gọi xe cứu thương tới.
Nhưng người mẹ đâu thể bình tĩnh. Bản năng làm mẹ khiến chị bật dậy lao đến như một tia chớp, ôm con vào lòng, xốc dậy, lay gọi con như thể chỉ cần bé khóc là sẽ ổn….và trong cơn hoảng loạn, chị đã vô tình đẩy con ra xa hơn khỏi thế giới này.
Là bác sĩ, tôi hiểu rõ:
Trong những tai nạn khẩn cấp như vậy ở trẻ nhỏ hay vô vàn các trường hợp khác trong cuộc sống như: hóc dị vật, sốt co giật, đột quỵ,… rất cần đến sự bình tĩnh và kiến thức của những người bên cạnh. Nếu người thân biết cách sơ cứu đúng, chỉ một vài thao tác cũng có thể giữ lại được sự sống.
Thế nhưng, thực tế thì sao?
Suốt hơn 10 năm làm việc trong phòng cấp cứu, tôi đã chứng kiến hàng ngàn ca bệnh. Mỗi ngày đều có người chạy vào trong cơn hoảng loạn, nước mắt giàn giụa, tay chân luống cuống vì không biết phải làm gì. Thứ khiến tôi đáng tiếc nhất không nằm ở mức độ nghiêm trọng của các ca đó - mà là sự thiếu hiểu biết, thiếu kiến thức cơ bản của những người thân yêu bên cạnh nạn nhân.
Cũng như người mẹ trong câu chuyện trên. Không ai từng dạy chị phải làm gì khi người thân gặp sự cố, cũng không ai bắt chị phải học những điều đó, đến khi biến cố ập đến chị cũng không thể giúp chính người thân của mình.
Trong những tình huống khẩn cấp. Chính cha mẹ, bạn bè, đồng nghiệp, người đi đường – bất kỳ ai ở gần nạn nhân nhất sẽ là “bác sĩ đầu tiên”. Một thao tác đúng có thể giữ lại mạng sống. Một sai sót nhỏ đôi khi lại cướp đi tất cả.
Và đó là lý do tôi mong từng gia đình đều có ít nhất một cuốn cẩm nang dạy sơ cứu trong nhà. Một cuốn sách dễ hiểu, thực tế, có thể nhắc bạn phải làm gì khi người thân gặp biến cố.
Những kiến thức sơ cứu ấy mọi người đều có thể tìm hiểu được trong cuốn sách Sơ Cứu 360. Vì hồi còn là sinh viên, tôi đã được học những kiến thức sơ cứu từ cuốn sách này, như một giáo án bắt buộc mà bất cứ sinh viên nào cũng phải thuộc lòng từ cách xử lý tai nạn ngã đập đầu, đột quỵ, co giật, hóc dị vật, ngã xe…
Tôi viết những dòng này… không phải để trách móc người mẹ ấy. Mà là để mọi người có nhận thức sâu sắc về tầm quan trọng của sơ cứu trong cuộc sống. Bởi không ai biết tai nạn sẽ ập đến lúc nào. Và nếu hôm ấy, người mẹ biết cách xử lý, có lẽ hôm nay cô bé ấy đã có thể cười, khóc, gọi mẹ - thay vì nằm yên trên giường bệnh với hàng dây nhợ chằng chịt.
Nếu bạn đang đọc đến đây… xin đừng để sự vô tri cướp đi cơ hội sống của những người thân yêu. Hãy tự học kỹ năng sơ cứu để bảo vệ chính gia đình, người thân, người bạn đời của mình.
Link cuốn sách dạy sơ cứu mình để bên dưới để mọi người dễ tìm đọc và mua, sách có đầy đủ hướng dẫn xử lý khi gặp các trường hợp khẩn cấp thường gặp trong cuộc sống. Và cả video hướng dẫn thực hành sơ cứu.
Mọi người quan tâm có thể tham khảo trên trang này: https://www.nowlife.vn/so-cuu-360-bs-dinh-cong-pho/?utm_source=Quang920