Toru - Hàng nội địa Nhật

Toru - Hàng nội địa Nhật Hàng nội địa Nhật chính hãng

26/12/2024

🍀CUỘC THI VIẾT "TRẢI NGHIỆM 2024"
-----------------------
NHỮNG MÓN QUÀ GIÁNG SINH
Tác giả: Hy Hy

Thời thơ ấu, tôi thường nằm vào lòng bà và nghe những câu chuyện xưa. Bà kể rất nhiều chuyện trong đời bà đi qua, thường kết mỗi câu chuyện là kèm theo tiếng thở dài: thời gian trôi nhanh quá, nhanh đến mức người ta quên lãng cả những điều tốt đẹp nhất. Với ký ức non nớt của một đứa trẻ, lúc đó tôi cười một cách ngây ngô: mình vẫn còn thời gian mà bà, đồng hồ đang chạy kìa. Bà bật cười: “Cái con bé này, sao khờ quá đi”. Và bà xoa đầu tôi, chẳng nói gì, tôi vẫn cười khờ dại.

Chợt đến một ngày, tôi bỗng hiểu câu nói của bà năm xưa. Tôi chạy theo dòng thời gian, chạy vội, chạy vội đến nỗi tôi bỗng dưng quên hết hiện tại, quên mất rằng thời gian đi qua, nhưng luôn để lại một gì đó, mà nhiều lúc tôi lãng quên và không đón nhận những món quà tốt đẹp đấy.

Thời gian của năm 2024 cũng dần kết thúc, cái se lạnh của Mùa Giáng sinh năm nay làm Sài Gòn có một nét gì đó rất khác, rất lạ, và làm cho người ta trở nên hoài niệm nhiều hơn, sống chậm hơn một chút. Có lẽ đó là một món quà nhỏ của Mùa Giáng Sinh mà những phút giây cuối năm của 2024 muốn dành tặng cho những ai đó, trong đó có tôi, cô bé khờ khạo năm nào nằm trong lòng bà.

Món quà Giáng Sinh năm 2024 đến một cách bất ngờ, bất ngờ đến mức tôi không nghĩ đó là một quà tặng, theo tư duy của một người suy nghĩ đơn giản như tôi thì gọi là một thảm họa thì đúng hơn. Một buổi sáng hơi se lạnh của mùa Đông, những giọt mưa còn rơi vội vàng như hoàn thành KPI cho kịp những ngày cuối năm, điều đó cũng làm cho một số người bị chậm trễ trên chuyến xe bus đầu ngày, trong đó có tôi.

Chúng tôi ùa lên trên chuyến xe ấy, có người thì vội vã đi làm, có người đi học, có gia đình lại nô nức đi dã ngoại. Điều đầu tiên khi bước lên xe là tôi vội vã tìm cho mình một chỗ ngồi, nhưng dường như chuyến xe ấy quá đông, khi tôi vừa bước đến chỗ ngồi còn sót lại thì bị một bạn nam ngồi trước. Với một cao thủ say xe như tôi thì đây là một chuyến xe không yên ổn cho 1 hành trình dài gần 30 km. Quả thật, xe chỉ di chuyển được tầm 15 phút, cơ thể tôi bắt đầu phản ứng, mồ hôi lạnh rơi lả chả, mặt tái nhợt đi. Hai chị đứng cạnh tôi đột nhiên nhìn sang và ân cần hỏi thăm: “Em có sao không?”. Tôi chậm rãi trả lời: “Em chóng mặt quá, chắc em bị say xe rồi.” Một chị đột nhiên ôm lấy tôi vào lòng và nói: “Cứ dựa vào người chị”. Cái ôm của một người xa lạ, làm tôi cảm thấy bất ngờ. Nó ấm áp đến lạ thường, hơi ấm ấy len lỏi và khẽ chạm, làm trái tim tôi run lên những nhịp đập lạ kỳ. Một chị khác thì vội vàng mở túi xách, tìm những viên kẹo ngậm, mở ra và đưa cho tôi: “Cái này hiệu nghiệm lắm nè, em ngậm đi”. Rồi chị tìm túi bóng, khăn giấy, phòng ngừa cho tôi khi xảy ra sự cố. Món quà đầu tiên tôi nhận được trên chuyến xe ấy là TÌNH YÊU THƯƠNG TỪ NHỮNG NGƯỜI XA LẠ.

Thời gian cứ trôi qua, tôi tựa vào lòng chị cho đến một trạm dừng xe, một hàng loạt người đi xuống tiếp bước với hành trình của họ. Chị gái kia nhanh nhẹn tìm cho bản
thân được một chỗ ngồi và nói với người chị đang ôm tôi: “Em dắt bé lên ngồi ghế của chị nè.” Chị đưa tôi lên, nhưng tôi chưa kịp ngồi xuống thì một bé gái khác chạy lại và ngồi vào chỗ trống đó. Hai chị chẳng biết làm sao, nhìn nhau và nói: “Ghế này là chị nhường cho bé này mà, bé bị say xe mà”. Nhưng cô bé kia chẳng nói gì, cầm điện thoại và lướt. Giờ phút này, tôi đã quá mệt, tôi biết lúc này đã đến lúc tôi không thể chịu đựng được, tôi ra hiệu hai chị để tôi ngồi xuống mặt đất, rồi nôn thốc nôn tháo. Món quà thứ hai tôi nhận được trên chuyến xe ấy là CHẤP NHẬN VỚI NHỮNG ĐIỀU BẤT KHẢ NHƯ Ý.

Dĩ nhiên câu chuyện không chỉ dừng lại ở đó, vì Thời gian 2024 còn muốn tặng cho
tôi thêm một món quà nữa, có lẽ vì tôi đáng yêu chăng? Tôi ngồi bệt dưới mặt đất, một bạn nữ đưa khăn giấy cho tôi. Đã nhiều cánh tay chìa ra giúp đỡ tôi trên chuyến xe ấy. Đột nhiên, một ly sữa của ai đó từ trên cao đổ xuống, và tràn xuống dưới xe. Điều may mắn là dòng sữa ấy lướt qua người tôi, chứ không phải đổ ập xuống đầu. Nếu địa điểm chúng chọn dừng chân là trên đầu tôi thì có lẽ tôi phải quay về nhà, và không thể cảm nhận được ý nghĩa của món quà này. Dòng sữa nhanh chóng xâm chiếm lãnh thổ của nó. Mọi người bàn tán xôn xao: “Của ai vậy?”, “Trời, đổ tràn ra sàn xe hết rồi”, “Chuyến xe này xui cà na rồi”... Một trạm dừng kế tiếp, có người lại vội vã đi xuống, đạp qua dòng sữa và kèm vài lời than phiền. Một chiếc ghế trống xuất hiện, bạn nữ kéo tôi lên ngồi. Có lẽ ngôi sao may mắn đã xuất hiện với tôi. Lúc ấy, bác tài xế đi xuống cùng 1 chai nước khoáng đang uống dang dở, tôi cứ nghĩ rằng bác ấy sẽ la toáng lên và hỏi là ai. Thông thường con người ta sẽ làm vậy. Nhưng bác im lặng, không nói gì, bác chỉ lặng lẽ đi đến cuối xe, lấy một chiếc chổi lau sàn, vừa đổ nước, vừa lau. Một không khí im lặng và bao trùm, chỉ có tiếng chiếc chối lướt qua những dòng sữa bị giẫm đạp, không một lời trách mắng, không một lời đi tìm
kiếm người gây ra hành vi. Mười phút sau, sàn xe đã sạch sẽ và chuyến xe tiếp tục khởi hành. Món quà thứ ba tôi nhận được trên chuyến xe ấy là SỰ KHOAN DUNG.

Món quà thứ ba này thật sự rất đặc biệt, nó làm tôi suy nghĩ khá nhiều sau khi rời chuyến xe. Bác tài xế đã im lặng và thực hiện trách nhiệm của mình là giữ vệ sinh sạch đẹp cho chuyến xe mà bác ấy đang điều khiển. Bác không một lời trách mắng bất kỳ ai đã làm đổ ly sữa mà không đứng lên dọn dẹp, vì chiếc chổi lau sàn nằm cuối xe, nơi vị trí ly sữa bắt đầu bị đổ, và bất kỳ ai ngồi ở đó đều thấy chiếc chổi lau sàn này. Có lẽ bác biết rằng người làm đổ ly sữa sẽ có sự sợ hãi, sự xấu hổ trước ánh nhìn chỉ trích và những lời nói thầm thì của mọi người. Bác đã tách bạch hành vi và con người làm đổ ly sữa ra thành 2 chủ thể khác nhau. Có thể hành vi làm rơi ly sữa, ảnh hưởng đến mọi người và không dọn dẹp là không đúng. Nhưng con người của hành vi ấy thì vẫn cần được tôn trọng phẩm giá như họ chính là. Và bác tài xế trên chuyến xe đã chọn tôn trọng cho chính con người ấy, chứ không phải vì hành vi và sự xấu hổ không dám thừa nhận, mà đi chỉ trích họ một lần nữa. Bác chỉ dọn dẹp và làm đúng phận sự của mình. Bác dùng sự khoan dung và tình yêu để dung chứa. Đến trạm cuối, tôi cảm ơn các chị đã giúp tôi và cảm ơn bác tài xế, rồi vội vã đến lớp dù đã muộn giờ, vì tôi biết là cô giáo và mọi người vẫn đang đợi tôi để hoàn thành buổi học cuối khóa. Có lẽ Thời gian 2024 muốn tôi đi trên chuyến xe ngày hôm ấy, chứ không phải chuyến sớm hơn hay muộn hơn, để có thể kịp tặng tôi những món quà Giáng Sinh đầy diệu kỳ đến như vậy. Mọi chuyện luôn có lý do của nó. Những món quà trong cuộc sống đến một cách bất ngờ như vậy đấy, có lúc chúng ta thường nghĩ là những thảm họa, nhưng khi lắng dịu lại một chút, chấp nhận và sẵn sàng đón nhận, hóa ra chúng lại bất ngờ và đắm say lòng người.

-------------------
🍀 Cảm ơn Hy Hy đã tin tưởng, quan tâm và gửi bài viết đến Hoa Súng!
🍀 Hoa Súng cũng biết ơn vì bạn đã tặng món quà giáng sinh ý nghĩa này cho bản thân cũng như những người có duyên.
Cuộc sống luôn là những điều vô thường, như bạn nói “mọi chuyện đều có lý do của nó”, mong rằng bạn sẽ luôn giữ được tinh thần chấp nhận, đón nhận như vậy nhé.



--------------
Bình chọn cho bài viết bạn yêu thích tại: https://forms.gle/VDNTDZUJaGBiSEcVA
--------------
VĂN PHÒNG TÂM LÝ HOA SÚNG
👉Địa chỉ văn phòng: 07 đường số 14, khu đô thị mới Him Lam, phường Tân Hưng, quận 7, TP.HCM
👉Chương trình THAM VẤN TÂM LÝ MIỄN PHÍ "ALO! HOA SÚNG LẮNG NGHE", xem chi tiết tại: https://forms.gle/G23p7U8yXkZPq1PB8
👉Fanpage: https://www.facebook.com/TamLyUngDungHoaSung
👉Website: https://tamlyhoasung.com
👉Email: cstc@tamlyhoasung.com
👉Hotline: 0789959987

Address

Ho Chi Minh City

Telephone

+84966701692

Website

Alerts

Be the first to know and let us send you an email when Toru - Hàng nội địa Nhật posts news and promotions. Your email address will not be used for any other purpose, and you can unsubscribe at any time.

Share