28/08/2025
uổi sáng tinh khôi. Minh ngồi yên trên hiên gỗ, đôi bàn tay đặt nhẹ lên nhau. Mặt trời vừa hé, ánh sáng dịu dàng trải xuống vườn cây, từng chiếc lá rung khẽ như chào đón một ngày mới. Minh không làm gì cả. Chỉ ngồi. Chỉ thở.
Trong sự tĩnh lặng, Minh cảm nhận từng nhịp tim mình. Như thể bên trong có một dòng suối nhỏ, âm thầm chảy, mát lành và không bao giờ cạn. Lâu nay, cậu cứ đi tìm hạnh phúc ở bên ngoài, trong những điều phải đạt, phải có. Nhưng càng tìm, càng xa. Đến khi dừng lại, mới nghe thấy tiếng thì thầm dịu êm của niềm vui đang ở ngay nơi này.
Tiếng chim hót trở nên trong trẻo lạ thường. Một làn gió chạm qua da, như bàn tay hiền từ vỗ về. Mùi hoa nhài len vào hơi thở, tan ra thành nỗi an nhiên. Tất cả thật đơn sơ, nhưng lại đủ để lòng người no đầy.
Minh khẽ mỉm cười. Không có lý do cụ thể, cũng không cần điều kiện. Nụ cười đến từ bên trong, tự nhiên như bông hoa nở khi gặp nắng. Trong khoảnh khắc đó, Minh hiểu: niềm vui không phải là kết quả để chạy đến, mà là hơi thở đang hiện diện.
Ngồi yên, cậu như chạm vào một vùng sáng trong chính mình – nơi không còn ồn ào, không còn thiếu thốn. Chỉ có sự viên mãn dịu dàng.
Khi bạn bè hỏi vì sao Minh an vui đến thế, cậu chỉ đáp:
– Vì mình đã tìm thấy hạnh phúc trong từng hơi thở.
Và kể từ đó, cuộc đời Minh trở thành một bài ca thiền tĩnh. Mỗi ngày, dù bình thường đến đâu, vẫn là một món quà để lắng nghe và mỉm cười.