Cây thuốc của người xưa

  • Home
  • Cây thuốc của người xưa

Cây thuốc của người xưa Mách bạn những bài thuốc dân gian, thuốc y học cổ truyền còn được lưu truyền và sử dụng rộng rãi
(1)

Sau hơn 2 tiếng ở ksan với sếp, tôi trở về nấu cháo cho người chồng li//êt ở nhà. Ai ngờ vừa bước vào nhà thì thấy tài k...
08/08/2025

Sau hơn 2 tiếng ở ksan với sếp, tôi trở về nấu cháo cho người chồng li//êt ở nhà. Ai ngờ vừa bước vào nhà thì thấy tài khoản nhảy số liên tục kèm tin nhắn...Có những lúc, chỉ một cánh cửa khép lại cũng đủ để mở ra cả một sự thật mà mình không ngờ tới."

Tôi vừa đặt chân về đến cổng nhà thì trời bắt đầu đổ mưa. Những giọt mưa rào rạt rơi xuống mái tôn, mùi đất ẩm bốc lên ngai ngái. Tay vẫn còn cầm túi gạo và vài nhánh hành lá để nấu cháo cho chồng – người đã nằm liệt giường hơn 3 tháng nay sau t;ai n;ạn giao thông – tôi chỉ mong mau vào nhà, bật bếp, để anh có bát cháo nóng.

Suốt hơn hai tiếng trước đó, tôi ở khách sạn cùng sếp để bàn bạc kế hoạch kinh doanh mới. Nghe qua thì thấy lạ, nhưng sếp tôi là nữ, lớn tuổi, coi tôi như em gái. Công ty đang gặp khó, tôi vừa phải chăm chồng vừa kiếm tiền nên đành nhận thêm việc, tận dụng mọi cơ hội. Khách sạn không phải nơi vui vẻ gì với tôi – nó là nơi kín đáo để làm việc mà không bị gián đoạn.

Vừa tra chìa khóa vào cửa, điện thoại trong túi rung bần bật. Tôi liếc xuống màn hình – thông báo từ ngân hàng: "Tài khoản của bạn vừa nhận được 5.000.000 VND".
Chưa kịp ngạc nhiên, lại một tin nhắn khác: "Bạn vừa nhận được 3.000.000 VND".
Chỉ trong vòng chưa đầy một phút, con số cứ nhảy liên tục: 1 triệu, 2 triệu, 5 triệu… Tim tôi đập thình thịch.

Tôi đẩy cửa bước vào. Ánh sáng trong nhà hắt ra từ phòng ngủ, tiếng quạt máy vẫn quay đều. Chồng tôi nằm yên trên giường, nhưng ánh mắt anh sáng lạ thường....Quý độc giả xem thêm tại đây 👉 https://tintuc.lifestruepurpose.org/?p=6752

35 tuổi chưa có chồng, một lần cho ông cụ ă/n m//ày vào lán mình trú mưa thì bất ngờ nhận được…Tôi tên là Lan. Năm nay t...
07/08/2025

35 tuổi chưa có chồng, một lần cho ông cụ ă/n m//ày vào lán mình trú mưa thì bất ngờ nhận được…Tôi tên là Lan. Năm nay tôi 35 tuổi, giáo viên tiểu học ở một trường làng thuộc vùng trung du Bắc Bộ. Cuộc sống trôi qua bình lặng như bao người phụ nữ khác ở quê, chỉ khác là… tôi vẫn chưa có chồng.

Không phải tôi kén chọn, cũng chẳng phải tôi không tin vào tình yêu. Chỉ là, cái duyên nó chưa tới. Nhiều lần mẹ tôi nhìn tôi thở dài, bạn bè thì hoặc đã bận rộn con cái, hoặc cũng bỏ xứ mà lên thành phố. Tôi thấy mình như một cái cây mọc chậm giữa cánh rừng đã vào mùa lá đâm chồi.

Chiều hôm ấy, trời chuyển giông. Tôi đang đạp xe từ trường về, thì mưa đổ ào xuống. May mắn, tôi cách nhà chỉ khoảng hai cây số, bên vệ đường có một cái lán bỏ hoang của người dân dựng để làm đồng, tôi nhanh chóng tấp vào trú mưa.

Lán gỗ cũ kỹ, dột vài chỗ, nhưng vẫn còn chắc chắn. Tôi dựng xe, gạt những giọt nước lạnh bám trên mặt, thì thấy từ xa, một bóng dáng lom khom đi tới.

Đó là một ông cụ. Trên người cụ là chiếc áo mưa mỏng tang, rách rưới. Đôi mắt đục ngầu nhưng sáng lên khi thấy có người trong lán.

Tôi thoáng do dự, nhưng rồi nhích người ra, gọi:

– Cụ vào trú đi, mưa lớn lắm!

Ông cụ chắp tay cảm ơn, run rẩy bước vào. Gần hơn, tôi thấy cụ gầy gò, khắc khổ. Mùi bùn đất lẫn mùi cơ thể cũ kỹ bốc lên nồng nặc. Cụ ngồi nép sát mép lán, có vẻ ngại làm phiền.

Tôi lục trong túi xách, lấy ra chiếc bánh mì và hộp sữa tôi hay mang theo cho học trò kém ăn:

– Cụ ăn đi, đỡ đói.

Cụ nhìn tôi rất lâu, ánh mắt lạ lắm – vừa cảm động, vừa như nhận ra điều gì đó thân quen. Cụ lắp bắp:

– Cô... tốt quá… cảm ơn cô… cô Lan phải không?

Tôi giật mình. Làm sao ông biết tên tôi?

Tôi dè dặt gật đầu.

– Cụ biết tôi? ...Quý độc giả xem tiếp tại đây
👉 https://tintuc.lifestruepurpose.org/?p=4899

Thuê người giúp việc, chị Mai ch/ết l/ặng khi phát hiện bí mật k/inh h/oàng từ bức ảnh cũ trong ví cô bé...“Tôi chỉ cần ...
07/08/2025

Thuê người giúp việc, chị Mai ch/ết l/ặng khi phát hiện bí mật k/inh h/oàng từ bức ảnh cũ trong ví cô bé...“Tôi chỉ cần một người giúp việc trông con ban ngày, không cần gì nhiều.” — Chị Mai không ngờ lời nói ấy đã mở ra cánh cửa cho một cơn ác mộng.

Khi phát hiện bức ảnh cũ rơi ra từ ví người giúp việc mới, chị tưởng đó chỉ là một hình ảnh bình thường. Nhưng khuôn mặt trong ảnh — một người đàn ông đã mất từ 10 năm trước — là điều không thể nào lý giải nổi. Mọi chuyện bắt đầu từ đó...

Chị Mai sống cùng con gái nhỏ Linh trong một căn hộ chung cư tầng 10 ở quận Bình Thạnh. Sau khi chồng qua đời vì tai nạn giao thông cách đây ba năm, chị dồn hết tình thương và thời gian cho bé Linh. Nhưng với công việc tại công ty quảng cáo ngày càng bận rộn, chị buộc phải tìm một người giúp việc để trông nom con và quán xuyến việc nhà.

Một buổi sáng thứ Hai, chị Mai lướt qua một bài đăng trong nhóm Facebook “Tìm người giúp việc uy tín TP.HCM”. Dưới bài viết có hàng chục bình luận, nhưng nổi bật nhất là một lời giới thiệu kèm ảnh của một cô gái tên Hương. Ảnh đại diện là một phụ nữ chừng hơn 30, mặt mũi sáng sủa, ăn nói lịch sự.

“Chị ơi, em có kinh nghiệm giữ trẻ 5 năm rồi. Có thể nấu ăn, dọn dẹp. Em sạch sẽ, kỹ tính và yêu trẻ. Có thể đến phỏng vấn bất cứ lúc nào ạ.”

Vài ngày sau, Hương đến nhà chị Mai vào buổi sáng sớm. Cô mặc áo sơ mi trắng, quần vải tối màu, tóc buộc gọn. Dáng người nhỏ nhắn, giọng nói nhẹ nhàng. Bé Linh ban đầu còn rụt rè, nhưng chỉ sau 10 phút đã cười khúc khích khi Hương kể chuyện cổ tích.

Chị Mai ưng ngay.

“Chị cho em làm thử một tuần nhé. Nếu ổn thì mình tính lâu dài.”
“Dạ, em cảm ơn chị.”

Tuần đầu trôi qua êm đềm. Hương làm việc rất chăm chỉ: nhà cửa sạch bóng, cơm canh nấu ngon lành, Linh ngày càng thân thiết. Thậm chí, bé còn đòi ngủ chung với "cô Hương". Chị Mai thấy an tâm phần nào, nhưng cũng không tránh khỏi chút gợn trong lòng — một cảm giác mơ hồ không rõ hình hài.

Một tối thứ Bảy, chị Mai về sớm hơn thường lệ. Trong lúc Hương đang tắm cho bé Linh, chị Mai định lấy ví của mình để thanh toán đơn hàng online. Nhưng chị với nhầm ví của Hương, để cạnh nhau trên bàn. Khi mở ra, một bức ảnh nhỏ rơi xuống.

Đó là một tấm hình cũ, chụp ba người: một bé gái đứng giữa hai người lớn, có vẻ là cha mẹ. Nhưng người đàn ông bên trái — chị Mai chết lặng khi nhận ra — đó là Minh, chồng chị, người đã chết ba năm trước.

Gương mặt ấy, nụ cười, cái lúm đồng tiền ở má phải — không thể lầm được. Nhưng trong ảnh, anh không hề đứng cạnh chị hay Linh, mà cạnh một người phụ nữ lạ và một bé gái trạc tuổi Linh bây giờ.

Chị Mai thở gấp. Tay run rẩy nhặt bức ảnh lên xem kỹ. Ở góc ảnh có ghi chữ mờ bằng bút bi: “Gia đình Hương - 2004”

Hương?
Không thể nào.

Linh vừa chạy ra, tóc còn ướt, ôm lấy chân mẹ:
“Mẹ ơi, cô Hương bảo ba con hồi nhỏ cũng hay làm mặt hề như con nè.”

Câu nói của Linh khiến chị lạnh sống lưng.

Chị Mai ôm chặt bé Linh vào lòng như một phản xạ. Trái tim chị đập thình thịch, không phải vì giận dữ — mà vì nỗi sợ hãi vô hình, đang cuộn lên từng lớp một. Chị nhét vội bức ảnh vào túi áo rồi giả vờ bình tĩnh.

“Linh, con chơi trong phòng nhé. Mẹ ra ngoài có việc một chút.” Quý độc giả xem tiếp tại đây
👉 https://tintuc.lifestruepurpose.org/?p=3424

Từ ngày chồng đón b/ồ nh/í về, tối nào vợ cũng trang điểm lộ/ng l/ẫy ra khỏi nhà, b/ám theo s/ố/c ng/ất thấy…Từ ngày chồ...
07/08/2025

Từ ngày chồng đón b/ồ nh/í về, tối nào vợ cũng trang điểm lộ/ng l/ẫy ra khỏi nhà, b/ám theo s/ố/c ng/ất thấy…Từ ngày chồng đón bồ nhí về, tối nào vợ cũng trang điểm lộng lẫy ra khỏi nhà. Chồng khinh khỉnh, cười nhạt. Nhưng rồi có một tối, anh ta bám theo — và sốc đến mức đứng không vững...

Chị An lấy chồng năm hai mươi lăm tuổi. Chồng chị – anh Tùng – là một người đàn ông thành đạt, giỏi giang, bảnh bao. Những ngày đầu hôn nhân, anh yêu chiều chị như trứng mỏng. Chị hiền lành, ít nói, luôn đứng sau chồng, lo việc nhà cửa, chăm con, không bao giờ to tiếng. Một mẫu phụ nữ truyền thống, tử tế và nhẫn nhịn.

Nhưng mọi thứ thay đổi sau mười năm chung sống.

Chị phát hiện anh Tùng có người khác. Đầu tiên là những tin nhắn lén lút, rồi những cuộc gọi tắt vội, cho đến một hôm anh trắng trợn đón cô gái đó về nhà, thản nhiên giới thiệu với con trai nhỏ của mình: “Đây là cô Linh – bạn của ba, sẽ ở với chúng ta một thời gian.”

Chị An lặng người. Không khóc. Không làm ầm. Chị chỉ lặng lẽ rót nước mời cô gái kia, như thể đang tiếp khách. Tối đó, chị ngồi thừ trên ban công, gió đêm thổi lạnh buốt. Nhưng trong lòng chị, còn lạnh hơn.

Sáng hôm sau, chị dậy sớm, vẫn chuẩn bị bữa sáng cho cả nhà. Nhưng khác thường, chị diện váy đẹp, trang điểm nhẹ nhàng và xức nước hoa. Cả tuần sau đó, đêm nào cũng vậy. Cứ đúng 7 giờ tối, sau bữa ăn, chị xách túi ra khỏi nhà. Vẻ ngoài chị lộng lẫy như đi dự tiệc.

Anh Tùng để ý. Ban đầu anh chẳng quan tâm. Thậm chí cười mỉa:
– Lớn tuổi rồi còn bày đặt điệu đà, chắc cũng bắt chước ai đó đi học nhảy, học hát cho qua thời gian thôi.

Cô bồ thì cười khẩy:
– Phụ nữ bị phản bội mà còn sĩ diện ấy mà.

Nhưng rồi, chị An càng lúc càng thay đổi. Nét mặt rạng rỡ. Dáng đi tự tin. Chị không còn cặm cụi lau nhà, đón đưa con như trước. Mỗi tối về, chị cười nhẹ, vào phòng ngủ riêng, không một lời than phiền.

Tối thứ bảy đó, trời mưa lâm râm, anh Tùng quyết định bám theo vợ. Anh tò mò. Làm gì mà vợ anh, người trước đây sống chỉ xoay quanh chồng con, giờ lại có thể thay đổi nhanh đến thế?

Anh đi sau, giữ khoảng cách vừa đủ. Đường phố dần lên đèn. Chị An bước vào một căn nhà ba tầng nằm sâu trong hẻm yên tĩnh. Trước nhà có biển hiệu nhỏ: “CLB Phụ Nữ Hồi Sinh – Chia sẻ và phát triển bản thân.”

Anh ngẩn người...Qúy độc giả xem thêm taijd đây
👉 https://tintuc.lifestruepurpose.org/?p=6736

07/08/2025

Mẹ chồng rủ bạn đi ăn rồi gọi con dâu tới thanh toán – ai ngờ con dâu cao tay khiến bà ng/ã ng/ửa...“Con tới nhà hàng đi, mẹ đang ăn với bạn, con tới thanh toán giúp mẹ nhé.”
Nghe mẹ chồng nói thế qua điện thoại, Hương đứng sững giữa hành lang văn phòng. Cô đang ngập đầu trong việc, deadline dí sát lưng. Nhưng điều khiến cô nghẹn lại không phải là việc bị điều đi bất thình lình, mà là cách bà nói như một mệnh lệnh, không một lời cảm ơn hay đề nghị. Cứ như việc con dâu đi trả tiền cho bữa tiệc bạn bè của mẹ chồng là điều hiển nhiên.

Hương – 29 tuổi, làm nhân sự tại một công ty dược phẩm – chưa từng có mâu thuẫn gay gắt gì với mẹ chồng suốt gần hai năm sống chung. Nhưng mối quan hệ ấy chưa từng thật sự hòa thuận. Mẹ chồng cô – bà Thanh – là mẫu người “truyền thống giả tạo”, ngoài mặt dịu dàng, hay khen con dâu với hàng xóm, nhưng trong nhà thì hay nói xéo, kiểm soát từng chút, thậm chí bới móc cả việc nhỏ nhặt như quần áo Hương giặt chưa thơm hay món ăn cô nấu không giống “mùi vị miền Trung” của bà.

Dạo gần đây, bà Thanh hay tụ tập với nhóm bạn trong hội hưu trí. Các bà rủ nhau đi ăn nhà hàng, thỉnh thoảng còn đăng hình “ăn sang” để khoe với bạn bè cũ. Bà thường nói với Hương và chồng rằng:

“Bọn trẻ tụi bây đi ăn hoài, mẹ đi có mấy lần mà còn phải ngó chừng chi phí. Giờ mẹ cũng có bạn, cũng cần tận hưởng tuổi già chứ.”

Thế nhưng, vấn đề là tiền chi tiêu đó bà không hề bỏ ra – mà khéo léo “đẩy” sang con cái. Đầu tiên là chồng Hương, nhưng anh bận rộn và thẳng thắn: “Mẹ thích đi thì mẹ chủ động nhé, tụi con đâu có rảnh chạy theo thanh toán mỗi tuần.” Thế là bà chuyển hướng sang Hương – người ít cãi lời, lại hay cả nể.

Buổi trưa hôm ấy, đúng vào lúc Hương đang chuẩn bị thuyết trình cho một buổi họp quan trọng, điện thoại reo. Mẹ chồng không vòng vo:

“Con tới nhà hàng T., bàn số 5 nhé. Mẹ đang ăn với cô Nga, cô Hoa, cô Liên, con chắc biết đó. Tụi mẹ xong sớm, con tới thanh toán giúp mẹ luôn nha.”

Không một lời hỏi han, không ngỏ ý nhờ. Chỉ là thông báo.

Hương khựng lại. Cô chưa kịp phản ứng, mẹ chồng đã cúp máy. Hơi thở cô trở nên gấp gáp, sự mệt mỏi của bao nhiêu ngày bị "dắt mũi" dồn lên ngực.

Trong đầu Hương lúc đó không chỉ là giận, mà là tỉnh táo. Cô đã nhún nhường đủ rồi. Giờ là lúc để “trả bài”.

Cuộc gặp gỡ không như mong đợi

Một tiếng sau, khi buổi họp kết thúc, Hương bước vào nhà hàng T. – một nhà hàng kiểu Âu nằm trong khu đô thị sang trọng. Cô ăn mặc chỉn chu, áo sơ mi trắng và chân váy dài, không vội vã như mọi khi, mà bước đi đầy tự tin.

Ở bàn số 5, bà Thanh đang cười đon đả, tay cầm ly vang đỏ, miệng không ngừng kể chuyện. Ba người bạn – trang điểm kỹ lưỡng, ăn mặc sang chảnh – cũng đang vui vẻ. Đĩa thức ăn gần như trống không, vài chai rượu vang đặt trên bàn.

Bà Thanh thấy Hương bước vào, gương mặt hơi sượng một chút – rồi lập tức lấy lại phong độ:

“Ồ, con tới rồi à! Mẹ gọi vậy có gấp không? Thông cảm nghen, cô Hoa hôm nay mừng sinh nhật, tụi mẹ ăn uống một bữa linh đình.”

Một cô bạn lên tiếng:

“May có con dâu tâm lý quá, chứ tụi này còn đùa nhau ‘ai trả đây?’, ai ngờ có người tới lo rồi!”

Tiếng cười khanh khách vang lên, nhưng Hương chỉ cười nhẹ..Quý độc giả xem tiếp tại đây 👉 https://tintuc.lifestruepurpose.org/?p=4655

07/08/2025

Thấy vợ l/én cho mẹ đẻ cả cục ti/ền, chồng l/ao vào đòi lại để rồi nh//ục ê chề khi biết sự thật...Tuấn là nhân viên kỹ thuật, lương tháng cũng khá ổn. Vợ anh – Hương, làm kế toán trong một công ty xây dựng. Hai vợ chồng cưới nhau được 4 năm, có một bé gái 3 tuổi đang gửi nhà trẻ tư.

Cuộc sống của họ nhìn chung không quá dư dả, nhưng đủ ăn, đủ mặc. Vài tháng trước, Tuấn bắt đầu để ý vợ mình tiết kiệm một cách lạ thường. Trước đây Hương vẫn hay đề nghị mua thêm đồ chơi cho con, hay đặt đồ ăn ngon về cùng ăn tối. Nhưng gần đây, cô hay từ chối, nói là “phải thắt lưng buộc bụng”.

Tuấn không nghi ngờ gì, cho tới một buổi tối khi anh về sớm và vô tình thấy vợ mình lấy ra một hộp bánh cũ trong tủ áo quần. Anh nấp sau cánh cửa, định trêu Hương, thì lại thấy cô mở hộp ra, đếm từng tờ tiền mới tinh – toàn là loại 500 nghìn.

Anh lặng người. Tổng cộng có khoảng hơn 50 triệu.

Tối hôm đó, anh im lặng. Nhưng trong đầu cứ quay cuồng với hàng loạt câu hỏi: “Cô ấy lấy đâu ra số tiền đó?”, “Tại sao không nói với mình?”, “Định giấu mang về cho mẹ đẻ à?”.

Tuấn nhớ lại nhiều lần anh đề xuất đưa con về quê nội chơi, Hương đều từ chối, lấy lý do bận việc. Trong khi đó, cô lại thường xuyên về nhà mẹ đẻ ở Gia Lâm, có khi còn ngủ lại.

Sáng hôm sau, anh cố ý hỏi vợ:
– “Dạo này em tiết kiệm được nhiều không?”
Hương cười nhạt: “Cũng đâu có bao nhiêu đâu anh. Còn phải lo học phí cho con.”

Lời nói dối như một cái tát vào mặt Tuấn. Anh không chịu nổi nữa.

Hôm sau, lúc Hương đi làm, Tuấn lén lấy hộp bánh. Anh mở ra kiểm tra lần nữa – 53 triệu đồng. Anh gọi điện cho vợ, giọng lạnh tanh:
– “Anh vừa phát hiện một chuyện. Về ngay, nếu không đừng trách.”

Hương về đến nhà, thấy Tuấn ngồi giữa phòng khách, hộp bánh mở toang trên bàn, ánh mắt đầy tức giận.

– “Tiền này là sao? Em giấu chồng để gửi cho mẹ đẻ à? Hay là có chuyện gì m;ờ á;m hơn nữa?”...Quý độc giả xem tiếp tại đây
👉 https://tintuc.lifestruepurpose.org/?p=4743

Thấy con của giúp việc giống hệt chồng, vợ làm xét nghiệm ADN và kết quả khiến bà khóc hết nước mắt ...Hồng, 33 tuổi, là...
07/08/2025

Thấy con của giúp việc giống hệt chồng, vợ làm xét nghiệm ADN và kết quả khiến bà khóc hết nước mắt ...Hồng, 33 tuổi, là một nhân viên văn phòng điềm đạm, có một mái ấm nhỏ mà ai nhìn vào cũng ngưỡng mộ. Chồng cô – anh Phong – là kỹ sư điện tử, thường xuyên đi công tác xa nhà. Họ có một cậu con trai 6 tuổi kháu khỉnh và một căn nhà khang trang ở khu ngoại ô yên tĩnh.

Do công việc bận rộn và không có người thân hỗ trợ, hai vợ chồng thuê một người giúp việc – chị Mai – về trông nhà và chăm sóc con cái khi Hồng đi làm. Mai là một người phụ nữ quê miền Tây, góa chồng sớm, đưa con gái nhỏ tên Bé Na lên thành phố kiếm sống. Bé Na năm nay chỉ mới gần 3 tuổi, ngoan ngoãn và rất quấn Hồng.

Tất cả vẫn yên ả trôi qua như bao gia đình khác, cho đến một ngày…

Trong một buổi tối, khi Hồng đang sắp xếp lại tủ ảnh gia đình cũ để in ảnh mới treo phòng khách, cô vô tình thấy một tấm ảnh chụp chồng mình năm 4 tuổi – lúc ấy anh Phong có đôi mắt dài, đuôi mắt xếch nhẹ, mũi cao, gương mặt sáng sủa đến lạ.

Nhưng điều khiến Hồng chết lặng là khi ánh mắt cô lướt đến gương mặt Bé Na – con của chị giúp việc. Cô bé… giống hệt anh Phong khi còn nhỏ. Không chỉ là nét mặt – mà cả nụ cười, đôi mắt và cách nghiêng đầu khi cười toe toét.

Ban đầu, Hồng gạt đi ngay ý nghĩ đó. Cô tự trấn an bản thân rằng có nhiều người trùng nét, trẻ con lại hay giống người lớn. Nhưng sự nghi ngờ – một khi đã trỗi dậy, rất khó để dập tắt.

Những ngày sau đó, Hồng bắt đầu để ý kỹ hơn. Phong hay chơi với Bé Na, có khi còn bế ẵm, hôn trán bé một cách trìu mến – điều mà anh thường không làm với những đứa trẻ khác. Khi đi làm về mệt, Phong không ôm con trai đầu lòng mà lại cúi xuống xoa đầu bé gái con giúp việc.

Những biểu hiện nhỏ ấy, nếu không có nghi ngờ ban đầu, có lẽ Hồng sẽ bỏ qua. Nhưng giờ đây, từng cái liếc mắt, từng cử chỉ thân mật – lại như một nhát dao cứa vào lòng cô.

Một đêm khi chồng đi công tác, Hồng quyết định âm thầm lấy mẫu tóc của Bé Na và cả con trai mình để đi xét nghiệm ADN. Cô nói với bản thân rằng: "Chỉ là để dập tắt hoài nghi, rồi thôi…"

Ngày cầm kết quả xét nghiệm, Hồng như ch/ết đ/ứng…

Bé Na – không phải con của chị giúp việc như cô vẫn nghĩ. Cô bé ấy… là CON GÁI RUỘT của chồng cô – Phong....Quý độc giả xem thêm tại đây 👉 https://tintuc.lifestruepurpose.org/?p=6716

Chồng đã mất và chị để tang suốt 5 năm. Hôm ấy, khi đưa con đi chơi, chị bỗng r/un r/ẩy đứng kh;ựng lại bên kia đường, t...
07/08/2025

Chồng đã mất và chị để tang suốt 5 năm. Hôm ấy, khi đưa con đi chơi, chị bỗng r/un r/ẩy đứng kh;ựng lại bên kia đường, trong chiếc xe hơi sang trọng, người đàn ông ngồi bên trong... chính là chồng chị. Bên cạnh anh còn có một người phụ nữ l;ạ m;ặt...Đã năm năm kể từ ngày anh ra đi trong một t/ai n/ạn. Người ta tìm thấy chiếc xe bẹp dúm dưới vực sâu, người ch/áy đ/en không còn ng;uyên v;ẹn. Cô khóc cạn nước mắt, chấp nhận mất mát, tự mình nuôi con khôn lớn.

Nhưng hôm nay, trong một buổi chiều đầy nắng, khi dắt con đi dạo trong trung tâm thương mại, cô đã chết lặng khi nhìn thấy người đàn ông ấy—chồng mình—bước ra từ một chiếc xe hơi sang trọng. Anh mặc vest, đeo kính đen, bên cạnh là một người phụ nữ trẻ đẹp, tay trong tay đầy tình cảm.

Cô đứng sững như hoá đá, con gái nhỏ vẫn ríu rít bên cạnh, không biết mẹ mình đang run rẩy đến mức nào…

Thảo siết chặt tay con gái, trái tim như ngừng đập. Cô cố nhắm mắt lại, mong đó là một ảo giác—một người giống anh, chỉ là vô tình giống. Nhưng khi cô mở mắt ra, anh đã quay đầu nhìn về phía cô, ánh mắt lướt qua như chưa từng quen biết.

Người đàn ông ấy... chính là Khánh—chồng cô. Mái tóc, dáng đi, chiếc đồng hồ cô từng tặng sinh nhật năm ấy, tất cả đều không thể là nhầm lẫn. Anh còn có một nốt ruồi dưới đuôi mắt trái, điều mà không ai ngoài cô biết.

Tim cô đập loạn. "Sao có thể... Anh đã mất rồi mà..."

Con bé Tú An níu tay mẹ, "Mẹ ơi, mẹ sao thế?"

Thảo không trả lời. Cô kéo con bé rời khỏi nơi đó, tim như bị bóp nghẹt.

5 năm trước

Khánh mất trong một chuyến đi công tác ở Tây Nguyên. Xe mất lái, lao xuống vực, bốc cháy. Tin báo về như sét đánh ngang tai. Gia đình anh nhận dạng thi thể qua chiếc đồng hồ, nhẫn cưới và giấy tờ còn sót lại.

Tang lễ tổ chức vội vàng. Thảo suy sụp, suýt mất con vì cú sốc quá lớn.

Suốt năm năm qua, cô không dám yêu ai, sống khép kín, làm hai công việc cùng lúc để nuôi con. Mỗi tối cô vẫn đọc nhật ký, nhắc con nhớ về ba nó bằng những câu chuyện đẹp nhất.

Vậy mà...

Tối hôm đó, Thảo không ngủ được. Đầu óc rối bời, cô lục lại tất cả hình ảnh ngày tang lễ. Những mảnh xương đen được hỏa táng, không rõ là ai. Một cảm giác bất an trào lên. Cô gọi điện cho Huy—bạn thân của Khánh, người đi cùng trong chuyến công tác năm ấy nhưng may mắn không lên xe vì bị đau bụng đột ngột.

Huy bất ngờ khi nghe câu hỏi của Thảo, nhưng sau một hồi im lặng, anh nói:
“Thảo, có những chuyện... tao không biết có nên nói hay không…”

Cô gằn giọng, “Làm ơn. Đây là chồng tao. Tao cần biết sự thật.”

Huy hẹn cô sáng mai gặp mặt.

Tại một quán cà phê cũ kỹ ven đường, Huy rít thuốc liên tục. Gương mặt anh mệt mỏi.

“Sau vụ tai nạn, chỉ có một xác người… không nguyên vẹn. Khánh và Tuấn—tài xế—cùng mất tích. Không rõ ai là ai. Nhưng vì trên xác còn chiếc đồng hồ của Khánh và giấy tờ mang tên nó, nên mọi người tin là vậy.”

“Ý anh là… người chết có thể là Tuấn?”

Huy gật đầu.

“Và Khánh thì biến mất? Tại sao anh không nói gì suốt 5 năm?”

Huy nhìn cô bằng ánh mắt buồn bã. “Vì một tuần sau tang lễ, tao nhận được một bức thư... Không tên, không địa chỉ, chỉ có một câu: ‘Xin lỗi. Đừng tìm tôi.’ Tao biết chữ Khánh. Nhưng không thể nói gì. Gia đình mày khi ấy đau quá, ai tin?”

Thảo nghẹn họng. Cô nhớ đến ánh mắt xa lạ của anh hôm nay. Tại sao anh lại bỏ rơi mẹ con cô? Anh đi đâu suốt 5 năm? Người phụ nữ kia là ai? .... Quý độc giả xem tiếp tại đây
👉 https://tintuc.lifestruepurpose.org/?p=4862

06/08/2025

Người Đàn Ông đi trên cao tốc được 30 phút thì mới phát hiện ra Có Cậu Bé N;ấp Sau Ghế, vội vàng xuống mở cốp thì bẽ bàng khi trên tay cậu bé đang cầm...Trên cao tốc Long Thành – Dầu Giây, giữa trưa nắng cháy, một người đàn ông trung niên chợt phanh gấp giữa làn đường khẩn cấp. Mặt ông tái đi như không còn giọt máu khi nghe tiếng động lạ từ sau lưng. Và khi mở cốp xe, ông chết lặng: cậu bé ấy, người mà ông không hề hay biết đã ở đó suốt nửa tiếng đồng hồ, đang cầm trên tay một tấm ảnh cũ nhàu nát…

Nguyễn Văn Tâm – 45 tuổi, là một kỹ sư xây dựng, vừa nhận chuyển công tác từ Biên Hòa về TP.HCM. Ông sống một mình đã gần 10 năm kể từ ngày ly hôn. Cuộc hôn nhân ấy tan vỡ không phải vì hết yêu, mà vì nghèo đói, mâu thuẫn không lối thoát, và một sai lầm khiến ông luôn day dứt – sự vắng mặt trong những ngày tháng quan trọng nhất của con trai.

Sáng hôm ấy, ông thu xếp đồ đạc, chất hành lý vào xe bán tải cũ. Chuyến đi này đánh dấu một khởi đầu mới – một vị trí tốt hơn, thu nhập cao hơn. Ông quyết định sẽ cố gắng làm lại cuộc đời, dù đã quá muộn để bù đắp.

Chiếc xe rời khỏi khu dân cư ở Biên Hòa lúc 10 giờ sáng. Cao tốc khá thông thoáng. Tâm bật một bản nhạc Bolero yêu thích, rít một hơi thuốc rồi thả hồn theo dòng xe. Mọi thứ tưởng chừng suôn sẻ.

Thế nhưng, khoảng 30 phút sau khi vào cao tốc, ông giật mình vì nghe tiếng “soạt… soạt” nhỏ từ phía sau. Ông liếc gương chiếu hậu – chẳng thấy gì bất thường. Rồi một tiếng ho nhẹ vang lên. Ông tái mặt.

“Có ai đó trong xe?” – Tâm thì thầm, tim đập mạnh. Ông lập tức tấp vào làn dừng khẩn cấp, bật đèn hazard và bước xuống, tay run run mở cửa phía sau. Không có ai.

Chợt, ông nghe tiếng động từ cốp xe phía sau. Dù bán tải có thùng kín, nhưng ông chưa từng nghĩ có ai lọt vào được. Tay run lên vì hoảng, ông mở cốp. Và trước mắt ông là một cảnh tượng kỳ lạ – một cậu bé chừng 10 tuổi, gầy gò, mặt lem nhem, ôm balo cũ kỹ, đang nhìn ông bằng ánh mắt sợ hãi xen lẫn quyết đoán.

– Cháu… cháu không ăn cắp gì đâu! – Cậu bé thốt lên, lùi lại trong góc thùng xe.

Tâm sững sờ vài giây. Trái tim ông quặn lên.

– Cháu… là ai? Sao cháu lại ở đây?

Cậu bé không trả lời ngay, chỉ rút trong túi ra một tấm ảnh. Đó là một người đàn ông trẻ, tay bế một đứa bé mới sinh – bức ảnh rõ ràng đã bạc màu, nhưng nét mặt trong ảnh… giống Tâm đến kỳ lạ.

– Mẹ cháu nói… chú là ba cháu.

Một cơn gió nóng phả qua mặt Tâm, mà ông cảm giác như lạnh băng. Đôi chân gần như khuỵu xuống. Ông không dám tin..Quý độc giả xem tiếp tại đây 👉 https://tintuc.lifestruepurpose.org/?p=4645

06/08/2025

Chồng nằm hấp hối vì UT gi;ai đ;oạn cuối, tôi cắn răng mang th/ai hộ cho một đại gia để đổi lấy tiền c;ứu anh. Không ngờ, chín tháng sau, mọi chuyện lại rẽ sang một hướng không ai có thể lường trước...Tôi tên là Hân, 29 tuổi, là một người phụ nữ bình thường như bao người khác. Tôi có một gia đình nhỏ, chồng tôi tên Dũng – một kỹ sư cầu đường hiền lành, tử tế và luôn đặt vợ con lên hàng đầu. Chúng tôi có một bé gái 4 tuổi, tên là Bống, là nguồn sống và niềm an ủi duy nhất của tôi lúc này.

Mọi thứ bắt đầu sụp đổ vào đúng dịp Tết năm ngoái. Sau một đợt chồng tôi đau bụng dữ dội, chúng tôi đưa anh đi kh/ám thì nhận được hung tin: anh bị u/ng th/ư tụy gi;ai đoạn c;uối. Căn bệnh q;uái á;c đã lan rộng, không thể phẫu thuật. Bác sĩ chỉ lắc đầu, nói “còn nước còn tát”.

Tôi gục xuống. Không ai có thể tưởng tượng được người đàn ông vẫn còn khỏe mạnh, lực lưỡng hôm trước, hôm sau lại nằm trên giường bệnh, da xanh xao, gầy guộc, và ánh mắt chỉ còn le lói chút hy vọng mong manh. Nhưng tôi thì không cho phép mình tuyệt vọng. Tôi không thể để anh ch/ết. Tôi không thể để con gái tôi mất cha khi còn quá nhỏ. Tôi bắt đầu tìm mọi cách chạy chữa, hỏi han khắp nơi, tìm đến cả bác sĩ Đông y, thuốc nam, thuốc bắc.

Rồi tôi được giới thiệu một loại thuốc nhập khẩu từ Mỹ, được cho là có thể kéo dài sự sống và giúp giảm triệu chứng. Nhưng cái giá lên tới 360 triệu đồng cho một liệu trình 3 tháng. Gia đình tôi, vốn chẳng khá giả gì, sau đợt điều trị đầu tiên đã cạn sạch tiền tiết kiệm. Tôi vay mượn bạn bè, họ hàng, nhưng số tiền vẫn quá lớn.

Tôi bắt đầu hoang mang, mất ngủ triền miên. Mỗi sáng nhìn Dũng nằm đó, yếu ớt nắm tay tôi, nói “Anh xin lỗi, vì anh mà em và con khổ” – trái tim tôi như bị ai bóp nghẹt.

Một đêm nọ, trong lúc tuyệt vọng, tôi tình cờ đọc được một bài viết trên mạng về “đ/ẻ th//uê” – dịch vụ mang th;ai hộ theo thỏa thuận dân sự. Ở Việt Nam, hình thức này chỉ được cho phép giữa người thân trong gia đình. Nhưng trên thị trường chợ đen, nó là một “nghề” – không khác gì bán thân, bán máu. Có người còn nói rằng họ được trả cả 800 triệu – 1 tỷ đồng nếu sinh được con trai khỏe mạnh cho gia đình hiếm muộn.

Tôi lặng đi. Một phần trong tôi thấy ghê tởm chính suy nghĩ đó. Nhưng một phần khác – bản năng làm vợ, làm mẹ – lại gào lên rằng đây có thể là cơ hội cuối cùng để cứu Dũng. Tôi đắn đo suốt nhiều đêm liền. Sau cùng, tôi quyết định gọi vào một số điện thoại được chia sẻ trong nhóm kín trên mạng xã hội.

Người trả lời tôi là một phụ nữ tên Linh, nói chuyện rất nhẹ nhàng nhưng thẳng thắn. Cô ta không vòng vo: “Chị cần tiền, bên em cần người mang thai khỏe mạnh, không bệnh nền, không hút thuốc, không tiền sử sinh non. Nếu thuận lợi, sau sinh chị sẽ được nhận 900 triệu đồng. Toàn bộ chi phí khám thai, ăn uống, nghỉ dưỡng bên em lo hết.”

Tôi chết lặng khi nghe đến số tiền. Với số tiền đó, tôi có thể chữa cho chồng, lo cho con, thậm chí để dành phòng khi anh không qua khỏi. Tôi hỏi: “Có phải quan hệ trực tiếp với người muốn có con không?” ... Quý độc giả xem tiếp tại đây
👉 https://tintuc.lifestruepurpose.org/?p=5888

C::ay đ::ắng biết chồng nuôi b:ồ mỗi tháng 40 triệu, tôi không làm ầm lên mà âm thầm chịu đựng. 2 năm qua đều giả vờ ng:...
06/08/2025

C::ay đ::ắng biết chồng nuôi b:ồ mỗi tháng 40 triệu, tôi không làm ầm lên mà âm thầm chịu đựng. 2 năm qua đều giả vờ ng:u n:gơ, tối nào cũng cơm rư:ợ:u hầu chồng ăn uống no say để hoàn thành kế hoạch t:á:o b::ạo khiến anh ta ngã q::uỵ...Tôi tên là Diệu – 34 tuổi, nhân viên kế toán tại một công ty thương mại điện tử nhỏ. Lương tháng tầm tầm, công việc đều đều, cuộc sống tưởng chừng không có gì sóng gió. Tôi lấy chồng – Hưng – từ năm 28 tuổi, khi hai bên gia đình đều thấy "đủ chín muồi". Anh làm phó phòng kỹ thuật tại một tập đoàn xây dựng lớn, lương tháng hơn 30 triệu, thêm các khoản hoa hồng, thưởng, thu nhập hơn tôi gấp đôi.

Từ khi lấy nhau, tôi chưa từng đặt nặng chuyện ai kiếm nhiều hơn ai. Tôi lo việc nhà, anh lo việc ngoài xã hội. Cưới nhau về, tôi sinh con, nghỉ việc một năm để nuôi con nhỏ. Hưng không phản đối, nhưng cũng chẳng nhiệt tình. Anh vẫn đi làm, vẫn tụ tập bạn bè, vẫn về nhà muộn với mùi rượu bám dai dẳng trên áo.

Mọi thứ bắt đầu rạn nứt từ lúc tôi phát hiện hóa đơn chuyển khoản lạ trong điện thoại anh – 40 triệu mỗi tháng, đều đặn, gửi cho một cái tên phụ nữ: “Thuý Nhím 🐰”. Tôi không hỏi. Tôi chỉ im lặng.

Đêm đó tôi mất ngủ. Lòng tôi không tức giận, không ghen tuông bùng nổ như người ta vẫn hay kể. Tôi chỉ thấy hụt hẫng. Không phải vì anh phản bội – mà vì anh nghĩ tôi không đáng để trung thực.

Ngày hôm sau, tôi nấu bữa cơm ngon, mua thêm chai rượu ngoại mà anh thích, đợi anh về. Tôi cười, rót rượu, gắp thức ăn, trò chuyện nhẹ nhàng. Anh vui, anh uống, rồi ngủ say. Tôi không nói một lời nào về “Thuý Nhím”.

Và tôi cũng không hỏi thêm lần nào nữa.

Tôi bắt đầu để ý: Hưng thường vắng nhà vào thứ Sáu hàng tuần. Lý do muôn thuở: tiếp khách, gặp đối tác, họp đội công trình. Nhưng quần áo anh thơm mùi nước hoa phụ nữ, tay áo có vết son, và đôi khi ví anh có thêm hóa đơn khách sạn.

Tôi vẫn không nói gì.

Tôi bắt đầu ghi chép – tỉ mỉ như một kế toán chuyên nghiệp: từng ngày anh chuyển khoản, địa điểm anh đi, giờ về nhà, mức độ say, loại rượu uống, thậm chí cả biểu cảm sau khi về. Tất cả được tôi ghi vào một file excel, đặt tên giả là “chi tiêu gia đình 2”.

Hai năm trôi qua như thế. Tôi dọn dẹp mọi thứ trong im lặng, nấu cơm đúng giờ, con cái học hành đầy đủ, nhà cửa gọn gàng. Với thế giới bên ngoài, tôi là người vợ lý tưởng. Với anh, tôi chỉ là cái bóng.

Rồi một ngày tôi đi họp phụ huynh cho con, gặp một người phụ nữ trẻ, ăn mặc sành điệu, xức nước hoa đậm, đi xe hơi, bước xuống đón một bé gái tầm tuổi con tôi. Đứa trẻ gọi cô ta là mẹ. Người đó – không ai khác – chính là “Thuý Nhím”.

Tôi xác nhận lại bằng nhiều cách – ảnh mạng xã hội, lịch sử chuyển tiền, thông tin cá nhân. Không sai. Hưng đã nuôi bồ nhí suốt hai năm, thuê nhà riêng, cho tiền, đưa đi du lịch, và cả chăm sóc đứa bé mà không ai biết là con riêng hay chỉ là món hàng đi kèm.

Tôi đã từng nghĩ mình sẽ làm ầm lên, gọi điện cho cô ta, hoặc đối mặt với anh. Nhưng rồi tôi lại nghĩ: Làm thế thì được gì? Anh sẽ xin lỗi, khóc lóc, thề thốt. Nhưng rồi đâu lại vào đấy. Còn tôi? Tôi mất danh dự, mất bình tĩnh, mất luôn sự tỉnh táo.

Không. Tôi chọn cách khác.

Tôi bắt đầu "chăm sóc" chồng nhiều hơn. Tối nào tôi cũng nấu những món anh thích, mời r;ượu – và quan trọng nhất – chọn đúng loại rượu mà tôi biết sẽ khiến anh chóng say, chóng mệt. Tôi điều chỉnh liều lượng, xen kẽ ngày có – ngày không, đủ để tạo thói quen khiến cơ thể anh ngày càng uể oải. Tôi chỉ dùng đúng những gì anh thích, một cách từ từ..... Quý độc giả xem thêm tại đây https://tintuc.lifestruepurpose.org/?p=5053

Mẹ vợ cũ gọi điện hỏi vay 50 triệu, tôi lập tức chuyển cho bà cả trăm triệu, về nhà liền nhận cái kết ph:ũ ph:à:ng...Mẹ ...
06/08/2025

Mẹ vợ cũ gọi điện hỏi vay 50 triệu, tôi lập tức chuyển cho bà cả trăm triệu, về nhà liền nhận cái kết ph:ũ ph:à:ng...Mẹ vợ cũ gọi điện hỏi vay 50 triệu đồng. Không hỏi lý do, Thiện lập tức chuyển hẳn 100 triệu. Anh nghĩ mình làm điều đúng đắn, nhưng khi về nhà thì cái kết khiến anh chết lặng.

Chiều thứ Bảy, khi đang ở văn phòng hoàn thiện nốt dự án cuối cùng trước kỳ nghỉ lễ, điện thoại của Thiện rung lên. Màn hình hiện số lạ, nhưng trực giác mách bảo anh rằng cuộc gọi này sẽ không bình thường. Anh bắt máy, giọng nói bên kia lập tức khiến tim anh lặng đi nửa nhịp:

— “Thiện à… mẹ đây, mẹ Lành… Mẹ xin lỗi vì gọi cho con lúc này, nhưng… mẹ có thể nhờ con một việc được không?”

Mẹ vợ cũ. Người mà anh từng kính trọng như mẹ ruột. Người từng nắm tay anh khóc trong đám cưới, rồi lặng lẽ tiễn anh khi cuộc hôn nhân với con gái bà, Uyên, đổ vỡ cách đây hơn hai năm.

Bà Lành không vòng vo: “Mẹ cần vay 50 triệu. Gấp. Mẹ không còn biết trông cậy vào ai khác.”

Thiện không hỏi lý do. Không mặc cả. Không trì hoãn. Chỉ nói:
— “Mẹ gửi số tài khoản đi. Con chuyển liền.”

Mười phút sau, anh chuyển 100 triệu.

Khi cô kế toán gọi hỏi lại "Anh gửi nhầm à?" anh chỉ cười nhạt:
— “Không. Tôi biết tôi đang làm gì.”

Hơn hai năm sau ly hôn, Thiện đã đi qua đủ các cung bậc cảm xúc: hận, tiếc nuối, rồi bình thản. Anh không còn oán trách Uyên, dù chính cô là người đơn phương ly hôn, nói rằng "em ngột ngạt trong cuộc sống quá chỉn chu của anh." Thiện khi ấy chỉ biết câm lặng.

Thứ duy nhất khiến anh day dứt là mất đi gia đình bên vợ. Mẹ Lành từng thương anh như con ruột. Sau ly hôn, bà không trách anh một câu. Chỉ lặng lẽ cắt liên lạc, để con gái được yên ổn.

Cuộc gọi ngày hôm nay giống như một cánh cửa cũ bất ngờ hé mở. Với Thiện, đó không chỉ là việc giúp đỡ về tiền bạc. Đó là một hành động chuộc lỗi - với chính quá khứ của anh.

Chiều hôm đó, Thiện về nhà với tâm trạng nhẹ nhõm, xen lẫn hy vọng. Anh thầm mong bà Lành sẽ hiểu, sẽ thấy anh vẫn là người đáng tin cậy. Biết đâu, đâu đó trong trái tim Uyên, cũng có một tia nhớ về anh?

Nhưng cuộc đời không đơn giản như thế.

9 giờ tối. Anh vừa mở cửa căn hộ thì thấy Hương - vợ hiện tại của anh - đang ngồi trên ghế sofa, tay cầm điện thoại, mặt lạnh như băng.

— “Anh có gì muốn nói với em không?” cô hỏi....Quý độc giả xem thêm tại đây 👉 https://tintuc.lifestruepurpose.org/?p=6688

Address


Alerts

Be the first to know and let us send you an email when Cây thuốc của người xưa posts news and promotions. Your email address will not be used for any other purpose, and you can unsubscribe at any time.

  • Want your practice to be the top-listed Clinic?

Share

Share on Facebook Share on Twitter Share on LinkedIn
Share on Pinterest Share on Reddit Share via Email
Share on WhatsApp Share on Instagram Share on Telegram