11/03/2023
#8
TỘI LỖI Không biết có ai đã trải qua cảm giác tội lỗi đầy đầu không cơ chứ. Tôi đã trải qua một sai lầm không đáng có sau đó tôi hay nhớ về và nói giá như khi đó tôi có thể lý trí và bình tĩnh hơn thì sẽ không làm cho mọi người buồn. Thế nhưng có lẽ vì phải chịu đựng trong một khoảng thời gian khiến tôi mất kiểm soát, đánh mất bản thân không còn là chính mình tôi lúc đó đã rơi vào trạng thái mơ hồ chỉ biết bộc phát cảm xúc mà không nghĩ đến hậu quả về sau và khiến nhiều người buồn lòng. Dẫu biết rằng quá khứ không thể quay lại thế nhưng tôi vẫn canh cánh trong lòng những điều đó, tôi nặng lòng nhiều lắm dẫu đã xin lỗi hay làm mọi cách tôi chỉ nghĩ rằng cái chết của tôi sẽ đền được hết mọi tội lỗi mà tôi đã gây ra cho mọi người. Dẫu biết đó không phải là lỗi một mình tôi nhưng không hiểu sao chỉ khi tôi nghĩ tất cả những gì diễn ra đều là lỗi của tôi thì tôi mới có thể nhắm mắt một chút. Tôi vô cùng đau khổ. Tôi sợ và hoảng loạn không biết nên làm gì tôi biết to tiếng bộc phát cảm xúc thật như vậy là không đúng nhưng thật sự tôi trong khoảng thời gian khó khăn có thể nói tôi sai đúng tôi đã sai rất nhiều tôi giờ như đứng giữa một cơn bão tự mình gánh chịu. Tôi đã và đang làm gì thế này sau chuyện đó tôi chỉ biết khóc và cảm thấy có lỗi tôi cố vực dậy nhưng không lâu sau đó lại sụp đổ tiếp. Tôi biết là tôi mệt khi phải nhìn sắc mặt người khác để sống nhưng chỉ cần nhịn một chút thôi một chút thôi mọi chuyện rồi sẽ ổn mẹ hay nói tôi như vậy tôi đã quá nóng tính rồi để rồi mọi chuyện trở nên be bét như vậy. Mặc dù tôi không phải là người sai. Dù gì từ trước đến giờ tôi cũng là người nhịn nhưng sao hôm nay tôi lại như thế nhỉ có lẽ vì đi quá giới hạn mà tôi đặt ra sao. Chính bản thân tôi cũng không biết nữa nhưng có một chuyện tôi chắc chắn đó chính là tôi đã mắc kẹt vào ngày hôm qua rồi tôi không thể nào có thể bước ra khỏi những tội lỗi do mình gây ra. Tôi biết nó không phải lỗi của tôi hoàn toàn nhưng bên trong con người tôi cứ cảm giác tội lỗi lắm. Có lẽ ngay từ đầu tôi được sinh ra đã là sai lầm lớn nhất chăng? Tại sao lúc đó mình không nhịn xuống một chút? Mình nổi giận là sai sao? Tại sao lúc nào mình cũng là người nhịn? Những câu hỏi đó mâu thuẫn với nhau tôi cũng không biết nên làm gì nữa.
#9
Con đã viết rất nhiều, nhưng chưa một lần viết về mẹ
Con đã viết rất nhiều, viết rất rất nhiều, nhưng thực sự con chưa một lần viết về mẹ, người luôn dành tình cảm cho con vô điều kiện, là người luôn ở bên con nhiều nhất, lâu nhất và là người thực sự quan tâm con nhất. Hôm nay trong ngày 8/3 ngày của mẹ con bỗng nhận ra rằng con thực sự chưa làm tròn bổn phận, làm tròn chữ hiếu của người con. Những gì mẹ đã làm, đã mang đến cho cuộc sống của con là vô giá, con muốn nói rằng con yêu mẹ rất nhiều.
Ánh mắt mẹ đem bình an đến cho con. Những lúc vô tình con nhìn thấy mẹ đang lặng lẽ ngắm ba bố con, con bỗng cảm thấy được ở nhà thật an toàn và ấm áp. Những khi con đi đâu về hoặc bắt đầu đi, mẹ luôn ra đến tận cửa nhìn con. Những nẻo đường con đi qua luôn cõng trên lưng một đôi mắt, như một mảnh bùa bình an.
Đôi tay mẹ trói tâm hồn con. Những món ăn, những góc nhà, những công việc thường nhật linh tinh... gắn vào từng rãnh nhỏ trong khối óc của con. Con phát hiện ra mình có một thói quen so sánh rất hay là 'Xời ơi mẹ tao nấu món này ngon hơn nhiều', 'Tao chỉ thích ăn món abc của mẹ tao thôi, tao ghiền món đó' hoặc là 'kệ tao mẹ tao dạy tao làm zậy đó, cho nó sạch nó gọn' hoặc 'ở nhà mẹ con cũng hay làm zậy cho chị em con lắm', 'mẹ con làm khác hơn, mẹ con...' Con phát hiện rằng bất kỳ người phụ nữ nào con gặp con đều liên tưởng đến mẹ, bất kỳ sống ở nơi đâu thì nếp sống ở đó đều làm con nhớ mẹ.
Bước chân mẹ khiến con an tâm. Đôi bàn chân mẹ bằng không có vết lõm, khi bước đi trên sàn gạch bông luôn phát ra những tiếng 'chách chách', hôm nào cả buổi không nghe được âm thanh đó là thể nào con cũng phải đi ra hỏi bố một tiếng 'mẹ đi đâu mất rồi', hoặc là ở nhà ngoại chỉ cần nghe âm thanh đó vang lên con biết ngay là mẹ. Âm thanh thuộc bản quyền của mẹ, rất bình thường nhưng khiến 3 bố con an tâm. Đôi khi lúc 11h trưa và 5h chiều thỉnh thoảng con rất nhớ âm thanh đó, vì giờ đó mẹ đi khắp nhà để dọn dẹp. Con nằm và nghe.
Tiếng nói mẹ đem sự trưởng thành đến cho con. Mẹ không dạy con cách xử lý tất cả các tình huống, nhưng mẹ dạy được con chọn cách mà tất cả mọi người ít phải tổn thương lẫn nhau.
Nước mắt mẹ làm mềm tim con, nơi mà con nghĩ mẹ chẳng bao giờ hiểu nổi. Ừ thì mẹ chẳng bao giờ hiểu được tại sao con lại làm thế này, tại sao con lại làm thế kia. Bao nỗ lực của mẹ cố gắng để thay đổi con đều vô ích, nhưng nước mắt mẹ làm con đau lòng, đau hơn tất cả trăm ngàn roi vọt và khiến con phải tự điều chỉnh hành vi lối sống của mình.
Và mẹ, chỉ một từ giản đơn, người phụ nữ bình thường với những việc làm cũng rất bình thường, khiến con phải rơi nước mắt giữa biết bao người khi ngồi viết những dòng này trong một quán cafe. Khiến con thấy rằng con vừa hạnh phúc lại vừa thật tầm thường so với tình yêu của mẹ.
Từ lâu lắm con đã quên những cái ôm ấm áp, những lời nói yêu thương của mẹ và con. Con nghĩ những điều đó dường như không cần thiết (hay là con không đủ can đảm để làm?), vì khi con nhớ mẹ con chẳng hề nhớ đến những lần mẹ nói thương con, con chẳng nhớ đến những lần mẹ mua sắm cho con những vật dụng đắt tiền. Khi con nhớ mẹ, con nhớ trước nhất là dáng người mẹ, những việc lặt vặt mẹ hay làm, rồi đến những lần mẹ vụt roi lên, nhớ những lần bị tổng sỉ vả. Nhưng con chẳng nhớ đến vì thù dai, mà là con bỗng thấy con thương mẹ ở những lúc đó hơn hết (vì sao thì con cũng chẳng biết).
Con không viết những dòng này vào ngày lễ Vu Lan, ngày 8-3 hay ngày gì gì khác. Con chỉ viết những dòng này vào ngày hôm nay 8/3 ngày của mẹ. Viết bằng tình cảm thật sự trong con.
Tại sao bày tỏ tình yêu với người xa lạ rất dễ dàng, nhưng lại quá khó khăn khi nói rằng con yêu mẹ?