Độc Chước

  • Home
  • Độc Chước

Độc Chước Cần một nơi để viết mà thôi

Cn, 30/9/23, rạng sáng ngày 1/10,Tủi thân, muốn về nhà, muốn chết. Không biết làm sao để vượt qua được nữa. Ước gì mình ...
01/10/2023

Cn, 30/9/23, rạng sáng ngày 1/10,

Tủi thân, muốn về nhà, muốn chết. Không biết làm sao để vượt qua được nữa. Ước gì mình được về nhà để chết. Mình ghét mình, mình ghét đất nước xa lạ này, mình ko hiểu gì cả, mình cũng ko nghe kịp tiếng anh, mình không biết làm sao để theo kịp chương trình nữa. Mình bế tắc, cảm giác ngạt thở kinh khủng như có cả tấn đè lên người mình. Mình muốn về nhà, mình nhớ nhà. Nói nhớ nhà thôi thì chưa đủ, đúng ra là mình hối hận khi lựa chọn đến nơi xa lạ mang theo một núi trách nhiệm và kỳ vọng. Bắt đầu từ đâu đây, mệt quá, nhớ hồi còn tự do nhưng người lớn thì làm gì có tự do?......

Còn 3 tháng nữa mới về nhà. Sau đó là hơn 8 tháng nữa mới về, lạc trôi nơi nao, không muốn ở lại đây đâu nhưng về thì núi kỳ vọng và trách nhiệm của mình biết làm thế nào đây....?

20/09/2023

Mệt ghê, định kỳ cứ thế, vài tuần là chịu hết nổi phát ngóc lên đây viết bài.

Nói sao nhỉ, không thở nổi, áp lực kinh khủng. 22 này mình bay, nếu tai nạn chết được thì hay quá, giải thoát...

Mệt thật đấy...

24/08/2023

Kế hoạch bắt đầu. Giờ thì t tự đi phân tích tâm lý bản thân thử xem sao, để biết sao t biến thành như hiện giờ. Tự lượt lại xem tiền căn hậu quả thế nào mà ra một tuần tự tử lol

1. Tự ti

Cái này phải kể đến việc t có một người chị nổi bật, khác biệt, giỏi giang, con nhà người ta, giỏi trên mọi khía cạnh, IQ hay EQ đều cao, có chí cầu tiến, có tư chất lãnh đạo.
Như một lẽ dĩ nhiên, thưở bé ai cũng có lúc ngu, t cũng không ngoại lệ, và mỗi lúc ngu t sẽ bị chị cười vào mặt. Dĩ nhiên, không ác ý, nhưng nó để lại nỗi ám ảnh không hề nhỏ. Ừ thì có đứa bị cười vào mặt xong nó sẽ quyết tâm cười lại vào mặt người cười nó, nhưng đó là những người như chị t, không phải t. T là đứa hèn bẩm sinh, kết quả của những lần làm sai đó là t bắt đầu nhận ra t không bằng chị. T viết văn dở, t hát lạc nhạc, t nói chuyện nhạt nhẽo, t biết nói chậm, t biết đi chậm, t biết đọc chậm, t biết đếm chậm. Chốt lại t kém, t ngu nhất nhà, hell, có khi t còn là con bồng nhầm nữa. Tóm lại chả là cái thá gì cả và t làm gì cũng sai. Hồi mẫu giáo t còn không đếm được đến 10 nữa, tên mình t cũng không nhớ được, đúng là thất bại.
Lớn lên xíu nữa, t đọc manga, đọc truyện đủ kiểu. Nhìn main tỏa sáng trong đấy thì thay vì trở nên ảo tưởng sức mạnh như mấy đứa đồng trang lứa, t càng chắc chắn mình đ là cái thá gì trong cuộc đời này trừ việc là gánh nặng cho gia đình, kéo gia đình xuống đỉnh cao xã hội. Nếu gia đình t chỉ có chị t thì chuyện đã tốt hơn nhiều rồi, t chẳng có tác dụng gì cả. Vô dụng.

2. Sợ giao tiếp với những người là người quen của người thân

Chuyện này phải kể đến hồi lớp 1 t được xếp vào lớp của gv từng dạy chị t. Ừ thì ai cũng kỳ vọng vào t cả xong chưng hửng phát hiện đứa này... không có gì khác cả. T bị so sánh với chị t, t sợ lắm.
Sau đó, ừ có một ngày chị t quen ông đó có thứ t cần, bảo t tự đi liên lạc với thằng chả vì thằng chả thân thiện lắm. T - một đứa đ có bạn từ hồi cấp 1 - đ biết giao tiếp thế nào cho đúng - vừa mừng vừa sợ đi liên lạc thử. Liên lạc xong đợi, đợi mãi, đợi nữa, đợi được chị t về kể lại với nhà t là t nói sao đó mà thằng đó ghét t lắm. Lúc đấy t kiểu cú sốc đầu đời, à không, không hẳn, sốc đầu đời là hồi cấp 1 lúc t bị kéo vào drama bạn thật bạn giả xong không ai xem t là bạn cơ. Nhưng mà nói chung lúc nghe chị nói vậy t sốc vcl, kết hợp với tự ti ngầm từ hồi c1 và hèn bẩm sinh phải gọi là best combo, từ đấy t rất sợ phải làm quen với những người là người quen của người thân vì t biết mình ăn nói có vấn đề. Làm quen xong sẽ bị mách lại abc xyz, và thế là t sẽ bị người thân cười hoặc chửi trong những trường hợp nghiêm túc. Câu hỏi đặt ra là sao t không sửa tính đi? Rất tiếc, sinh ra có sẵn 1 hèn, 2 cứng đầu rồi lol.
Và một lần khác nữa, t cũng tự liên lạc với người quen của chị t, kết quả bị mách lẻo sau lưng về cách nói chuyện, t lại bị chửi một trận.
Haha, vậy đấy, kết quả của mấy lần bị mách với chị thì t không muốn dính dáng gì đến người quen hay người quen của người quen của chị t. T muốn tự kết nối, tự tìm mối quan hệ, mối quan hệ nào tốt nhất đừng dính líu mẹ gì đến người quen cả vì t sẽ chỉ làm người ta thất vọng thôi. Nếu t không phải là em của chị t thì chẳng ai đặt kỳ vọng vào t cả nhưng mà t lại là, nên chuyện nó khác.

3. Ghét xã hội

Từ bé t đã được chứng kiến cảnh trở mặt giữa những người lớn. Không phải chửi đổng lên trực tiếp đâu mà là trước mặt niềm nở, sau lưng nói xấu nhau. Chính t thời cấp 1 nghe 2 đứa t tưởng là bạn thân của t nói chuyện kiểu bọn nó giả vờ chơi với t xong sau này sẽ bỏ t, cười cợt t. Ừ thế sẽ có 1 câu hỏi được đặt ra, t làm gì mà ai cũng ghét t vậy? Đáp án: t không biết, nên t là một đứa thất bại. Nói rồi mà.Đấy, nên t không thích hay đúng hơn là ghét việc thành lập quan hệ với người khác. T cũng ghét cả mối quan hệ với gia đình t. Ok, đừng hiểu nhầm, gia đình t tốt, t yêu nhà t nhưng cái tính như t chỉ có thể sống tốt được khi t không có bất kỳ mối liên hệ nào với đời, không có ai mà t buộc phải đáp ứng kỳ vọng. T ghét tất cả mấy cái lớp lang trong lời nói, giả tạo, giả nhân, giả nghĩa, nịnh bợ, đạp đổ người khác trong xã hội. Mà xã hội ấy à, xã hội luôn có mấy thứ này. T cũng không thích tiếp xúc với người khác, cái này có lẽ 1 phần đến từ sự tự ti của t và 1 phần đến từ... dunno, hoang tưởng chăng? T không thấy được vẻ đẹp trong xã hội này, t chỉ thấy nhân tính, bản chất của con người là luôn luôn đợi chờ để đạp người khác 1 cú, ai cũng thích thú khi nhìn người khác thua kém mình, t không muốn lại gần con người.

4. Tự cao tự đại

Yeah, t biết, nghe sai vãi đúng không. Ban đầu thì tự ti xong giờ lại tự cao tự đại lol. Nói sao nhỉ, t tự ti khi thời cấp 1 t không bằng bạn bằng bè bằng chị t. Cái nết tự cao được truyền cảm hứng từ thời làm sao đỏ hồi cấp 1, chỉ được làm 1 thời gian thôi nhưng nó làm t phát hiện cảm giác có quyền lực khá hay ho.
Rồi qua một thời gian, t lên cấp 2, mọi chuyện thay đổi, đ hiểu kiểu gì vào môi trường rộng hơn, t cũng chả khác gì hồi bé nhưng thành tích học của t lại nhảy vọt xà. Kiểu khi bé t chẳng là cái đinh gì trong lớp thì lên cấp 2 t nhảy lên đứng top 2 top 3 trong lớp liên tục. Surprise mo********er, right? Chính t còn ngạc nhiên. Và nó làm t nhận ra, ồ có lẽ t không bằng chị t hay gia đình t nhưng t còn hơn khối đứa. Thành tích của t vẫn tiếp tục giữ nguyên lên cấp 3, lúc này thì t top 1 top 2 trong lớp luôn, nó làm t kiểu, ồ t được quá. Cái đứa thời bé tự ti nay lên cấp 3 được buff đáng kể. Nó vẫn còn giữ nguyên đến lúc biết điểm thi đh của t cao nhất lớp.
Và lên đh, yup, không quá xuất sắc nhưng t là nòng cốt trong team, nhiều đứa tin t. Cái tôi được chăm bẵm đẫy lên trong 7 năm tiếp tục được nuôi hơi ổn trong khoảng 4 năm. Rồi sau đó? Bùm, cảm giác tự tin tan vỡ, nhưng muộn rồi, cái đứa trẻ thèm khát sự công nhận đấy đã được ăn ngon, giờ tự tin tan vỡ, tự ti quay về nhưng đi kèm theo đó là một phụ phẩm vô dụng vl của tự tin là tự cao tự đại.
Yup, chuẩn, t vừa tự ti, vừa tự cao tự đại. T vừa tự cho mình chẳng là cái thá gì vừa cảm giác mình hơn người khác.
Giờ, câu hỏi đặt ra là vì sao t lại có cảm giác mình hơn người khác? Có lẽ, chỉ có lẽ thôi, do t là một đứa thích suy nghĩ. I mean, suy nghĩ rất nhiều từ lúc còn bé tẹo. Nghĩ về chính t, về những thứ lớn đùng như sống chết, to be or not to be. Suy nghĩ quá nhiều và không bao giờ bày tỏ với ai về quan điểm của mình (ban đầu là sợ bị cười, sau lại chỉ vì không muốn, vì t không nghĩ có ai nghe suy nghĩ của t một cách nghiêm túc), nhưng trùng hợp thay lâu lâu nó lại na ná với quan điểm của một số danh nhân. Thế là tự nhiên t có cảm gác t nhìn đời thông thấu hơn nhiều người lắm. Chẳng hạn như chị t nói t sống vô tư chả biết gì, ra đời va vấp rồi bị vùi dập không muốn sống nhưng mà chị không biết t không muốn sống từ lâu rồi. Đấy, t biết đời tàn bạo, t biết t không là cái thá gì để người khác phải quan tâm t cả, t không có gì ảo tưởng vào bản thân sẽ được người khác quan tâm, t chỉ tự cao tự đại khi nhắc đến đời vì gần nửa đời t là dùng để chống lại khủng hoảng hiện sinh rồi. Nghe thì nực cười nhưng nó là vậy đấy, t khủng hoảng hiện sinh từ lúc bé tẹo đến khi lớn, nực cười vl.
----------
Ok, tạm vậy. Nói cho đúng thì thay vì bị đời vùi dập, t bị chính tâm trí mình vùi dập. 10 năm trời, 10 năm, 10 năm của khủng hoảng hiện sinh, 10 năm tự hỏi tại sao t phải sống, 10 năm cố gắng sống, 10 năm tự hỏi bao giờ thì t mới chết. 10 năm, còn bao nhiêu cái 10 năm nữa nếu t không kết thúc lúc này? Có lẽ là 5 lần, hoặc 6 lần nếu lạc quan. Không, t không muốn thế, sao phải thế? Bao giờ t mới thoát được nó? T không nói được với ai cả, t đơn độc, t từng thử chia sẻ với một người ở nơi support cho người có vấn đề tâm lý, câu trả lời t nhận được là t còn trẻ lắm, sống đi vì còn nhiều cơ hội trước mắt. Ừ thì chuẩn, t còn trẻ, nhưng tại sao trẻ lại không được có khủng hoảng hiện sinh? Đời đẹp không? Đéo. Nhưng thế giới này đẹp không? Đẹp chứ, trời xanh mây trắng, biển cả bao la, rừng núi bạc ngàn, vũ trụ sâu thẳm, mấy ngôi sao trên xa kia có lẽ đã chết từ lâu rồi nhưng ánh sáng của chúng vẫn còn đây, con người ta cùng chung một nguồn gốc với những ngôi sao đấy, từ vụ nổ Big Bang hàng tỷ năm trước, ngoài kia có những tinh vân nào đang nuôi dưỡng những vì sao mới, có những ngôi sao nào đang dần sụp đổ tạo thành hố đen? Nhưng t có bao giờ chạm đến được những thứ ấy không? Không. T có đam mê nhưng t không đủ sức để theo đuổi đam mê, không đủ khả năng, hoàn toàn không, đúng là thứ thất bại của tạo hóa. Thế nên t không có gì ngoài cái xác và một bộ não đang cố gắng sống theo bản năng sinh tồn, nó đ cho phép t chết, nó đ chịu đột quỵ hay cho t một kết quả ung thư giai đoạn cuối chỉ còn vài tháng để sống hay u não không thể phẫu thuật đợi ngày vào hòm. T không muốn sống trên đời này nữa. Và, t thấy nực cười khi thứ t chống chọi từ chục năm trước dần được quan tâm gần đây bởi những người trong gia đình t, kiểu, hơ dafuq giờ mấy người mới biết bọn này có tồn tại à. Và dĩ nhiên, t vẫn đang duy trì lớp bọc hoàn hảo của t từ 10 năm trước, không ai biết t là một đứa đang nhăm nhe logout server này cả. Haha, t quá đỉnh. À mà đấy, như t đã nói, phần tự cao tự đại đấy. Chậc, buồn ngủ ghê, cái vụ thức thâu này đúng thật hành xác mà, nhất là sau khi mày khóc một trận vì mày vừa phát hiện mày tăng gánh nặng cho người khác. Giờ tốt hơn nhiều rồi, cái cảm giác biết ok chuyện fu**ed up nhưng sẽ kết thúc sớm thôi, một lần và mãi mãi này tốt thật đấy. I feel so good, cảm giác như lần trước t lên kế hoạch nằm lại dưới biển ấy, tuy sợ thật vì t biết nó đau nhưng nó cho t sức mạnh để làm tiếp, kiểu, ừ, chuyện fu**ed up nhưng lối thoát của mày ở đó, bước tiếp đi, nếu nó fu**ed up đến vậy thì mày thoát bằng lối đó há. Điểm khác biệt là lần trước t đợi phán quyết, lần này thì bùm một phát nổ ra nên khỏi cần đợi, end game luôn cho khỏe. Để xem cách này có thành công không nào

24/08/2023

T5, 24/8/23,

Mệt mỏi ghê. Ước gì mình chết quách cho rồi. Mình không hợp với cái cuộc đời này. Sao mình phải sống trong khi mình chả muốn sống nhỉ? Mệt vcl. Quay lại với kế hoạch tự tử nào. Gạch bỏ chết đuối. Mai thức hẳn 1 tuần xem sao? Đoán nếu thức 1 tuần thì đột quỵ được đấy. Hm. Thử xem nào.

09/08/2023

T4, 9/8/23,

Mệt mỏi quá à. Chuyện ở nhà đang b**g bét hết cả. Chuyện tương lai bất ổn vô cùng. T ghét xã hội, ghét loài người, ghét cả đời t. Còn đâu t của ngày bé, luôn tự tin vào bản thân, hy vọng lớn thật nhanh thật nhanh để làm chuyện mình thích. Đúng là ảo tưởng.

Lớn rồi mới biết cuộc đời chó lắm. Trách nhiệm rồi thì kỳ vọng không để ai thở phát nào. Đời t là của t nhưng ko phải sống theo ý t mà sống theo ý người khác. Đúng là nực cười, đúng là đời, haha...

29/06/2023

T5, 29/6/23,

Nay nhận được mail từ cái acc reddit lập ra để đăng bài 44 lần trước. Có ai đó contact với acc support và nó contact rec support cho mình. R/suicidewatch, thú thực tuyêt vọng kinh khủng, có người đăng bài tạm biệt và có lẽ đã tạm biệt thật rồi...

Mình ấy à, mình vẫn muốn chết, chết trong yên bình, khi đang ở đỉnh cao cuộc đời như lúc này. Vì sao? Vì mình chắc chắn ko đủ khả năng đáp ứng kỳ vọng ngày càng cao. Mình biết bản thân mình thế nào. Một đứa bình thường mà thôi. Mình ko giỏi nổi bật, ko được như gia đình mình. Mình chẳng là gì cả. Mình không làm được, chắc chắn. Vậy nên trước khi mình làm mọi người thất vọng thì chết là tốt nhất. Nói thật đấy. Nhưng mà mình cũng ko muốn 44, mình muốn đi tự nhiên, tốt nhất là khi mình ko biết trước ấy, bùm phát đi thôi, như vụ tàu ngầm ấy, chết kiểu đấy tuyệt biết bao

23/06/2023

T6, 23/6/23,

Mọi chuyện đột nhiên chuyển từ cực kỳ tệ hại, tệ hại đến mức mình tưởng mình đang ở tận cùng cuộc đời sang mọi chuyện đều tốt. Thực sự khá sốc. T3 tuần trước mình còn đang chìm trong tuyệt vọng, tuần này ấm no vui phấp phới. Để tối làm nốt cái post rồi đi hoàn thiện lời hứa. Để xem, đầu tiên là lết tiếp cái truyện edit, học tiếng, trans vài cái fic otp, beta lại mấy fic dịch cũ. Nhiều việc quá, hy vọng mình hoàn thành được

15/06/2023

T6, 16/6/23,
Ngày confirm. Mệt. Đau đầu, choáng. Ko muốn cử động luôn.

15/06/2023

T5, 15/6/23,
Một ngày trước ngày confirm. Chúc t sống nốt mấy ngày cuối vui vẻ.
Rầu quá, chẳng muốn làm gì cả, chỉ thấy mình ăn hại.

14/06/2023

T4, 14/6/23
Ok, ko cứu vớt gì nữa cả. Mình có cảm giác 90% là mình rồi. Phần còn lại là lên kế hoạch 44. Lý do à, chuyện gì thì mình linh cảm tệ chứ chuyện tệ hại thì gần như lúc nào mình cũng linh cảm đúng cả.

Than ôi mình ghét nước, nhưng cũng chẳng còn cách nào khác. Mình sợ lắm, đuối nước đau lắm, đau lắm, lạnh lẽo nữa, mình sợ lạnh sợ đau lắm. Ước gì trước ngày mình ra tay thì mình được chết tự nhiên.
Ước gì mình ko phải tự ra tay. Mình sợ lắm. Vì nó đau. Phải mà nó ko đau thì mình cũng ko ngại ngần gì. Phải mà mình có thể nhấn nút del và biến mất như chưa từng tồn tại. Ko ai nhớ mình cả và mình cũng ra đi trong im lặng. Tuyệt biết mấy.
Mình sợ quá, mình không muốn ra đi trong nước.
Đừng khóc, ko được khóc, ko được khóc. Mình còn khoảng 1 tháng để ở với gia đình. Ko được khóc, ko được để ai phát hiện.

13/06/2023

T3, 13/6/23,
Vẫn chưa có kết quả người đó là ai. Mình sợ, mình sợ, sợ lắm, sợ quá.
Cứu với...

12/06/2023

Mình ko làm được gì cả. Mình k bình tĩnh được. Mình có linh cảm đứa đó là mình. Mình muốn chết phứt cho xong. 99% đứa đó là mình. Mình tạch thật thì làm sao đây. Nhà mình làm sao đây? Tại sao mình vô dụng vậy? Giờ có ai cứu vớt được mình nữa đâu?

12/06/2023

T2, 12/6/23,

Mẹ nó chẳng lẽ đứa đó là mình? Mình thay đổi viết thêm nhiều lắm rồi mà? Ừ thì đúng là mình dựa trên cái thuyết đó nhưng mà mình cũng thay đổi một tá rồi. Mình viết nhiều vl rồi. Chẳng lẽ lại là mình?
Mình sợ quá, mình không suy nghĩ thêm được gì cả, sợ quá.
Muốn chết quá....

27/05/2023

T7, 27/5/23,

Cảm giác khốn nạn. Ko thể thở nổi. Chán nản, mệt mỏi, chán sống, muốn chết. 2 tối nay khó ngủ, đầu óc thì mệt, ngủ thì ko đủ giấc, nhưng mà khó ngủ dã man. Ước gì mình biến mất khỏi cõi đời này không dấu vết, ước gì đột quỵ chết, mình sẵn lòng đổi cuộc sống của mình với ai đó khác có thể hoàn thành trách nhiệm với gia đình. Đứa con hoàn hảo không làm mất mặt không làm gánh nặng.

Ước gì tự nhiên lăn ra xỉu, đi khám phát hiện chỉ còn sống được nửa năm. Có lẽ nửa năm đó sẽ là thời gian tuyệt nhất của mình, sống mà không phải chịu áp lực gông xiềng trách nhiệm. Nửa năm đó mình sẽ tận hưởng đời, biết đâu được khi hết nửa năm mình sẽ hiểu giá trị cuộc sống.

Tất nhiên, nghĩ là nghĩ vậy thôi, đời chỉ đẹp khi mình không ràng buộc. Hết nửa năm mình sẽ ra đi trong bình yên. Ước gì mình được chuyển tuổi thọ mình có sang cho ba mẹ chị, chuyển xong số ngày sống về 0, mình ra đi cũng chẳng có gì tiếc nuối, ít ra thì gia đình vẫn còn hưởng gì đó từ mình.

Ước gì, ước gì, ước gì...

Ước gì mình cũng chẳng rõ, chỉ muốn tan biến không dấu vết khỏi cuộc sống này. Và rồi mọi người không ai nhớ sự tồn tại của mình, bước tiếp không nỗi đau, đó sẽ là điều tuyệt nhất. Mình biết dù mình có tự tay làm thật thì người nhà cũng sẽ vượt qua nhưng làm vậy khốn nạn quá. Báo thủ cũng không làm được vậy.

Đời ơi đời à, buông tha nhau đi, cho t thoát khỏi mày đi...

23/05/2023

T3, 23/5/23,

Làm vài bài test trầm cảm free. Kết quả toàn trầm cảm ở mức độ vừa đến nặng. Mình biết mấy bài này không đúng đâu nhưng đọc thấy cũng hài thật đấy. Lúc tick vào ô ngày nào cũng muốn logout cuộc đời là nó nhảy cảnh báo đường dây hỗ trợ ngay. Lol.

Có làm nhầm một bài test nhân cách vì tưởng là test trầm cảm. Nó bảo mình Schizoid. Riêng cái này đọc thấy cũng giống mình nhưng mà lần nữa, đồ free trên mạng chẳng biết đâu được. Nhưng đúng là mình ghét xã hội vc. Mệt mỏi quá, chết quách đi cho xong...

22/05/2023

T2, 22/5/23,

T là đứa ích kỷ. T không muốn gánh vác một trách nhiệm nào cả. T không muốn có người đặt kỳ vọng lên bản thân vì như vậy t sẽ phải gồng lên mà đáp lại kỳ vọng dù t không phải vậy. Trong một thế giới cần đến giao tiếp miệng lưỡi thì đứa ghét xã hội, ghét giao tiếp như t được định trước là chẳng thành công đến đâu cả.
Nhưng, nhiều người đặt kỳ vọng vào t, t mệt mỏi lắm. T không muốn đáp lại kỳ vọng của ai cả, t cũng không muốn phải cày ngày cày đêm vì thứ hư vô trống rỗng như tương lai tươi sáng. Tươi sáng? Bao giờ thì tươi sáng? Tươi sáng khi mày tối mặt tối mũi làm việc? Hay tươi sáng khi mày tuổi già sức yếu về hưu, ốm đau bệnh tật quấn thân rồi chết già? Tươi sáng khi mày vừa làm hộc máu vừa khoe cái phần đẹp giả dối về đời mình cho người khác trầm trồ ngưỡng mộ?
Bao giờ thì t được chết?
Bao giờ thì t được nhận món quà cuối cùng của nhân loại?

18/05/2023

0h sáng, 19/5/23,

Chúc mừng sinh nhật dù mình chẳng muốn sống cho lắm. Hy vọng mọi chuyện suôn sẻ, dạo này luck kém quá, hy vọng nhân phẩm dồn hết vào luận văn, hy vọng luận sẽ qua suôn sẻ không sự cố. Mình mệt lắm rồi, chẳng lẽ sinh nhật lại hỏi ra câu hỏi muôn thưở?
Thôi bỏ đi, sinh nhật, công cha nghĩa mẹ, sinh nặng đẻ đau, nuôi nấng vất vả. Mình chán sống là một chuyện nhưng ơn cha mẹ là chuyện khác, sinh nhật nể ơn cha mẹ không nhắc đến câu hỏi muôn thưở kia vậy.

16/05/2023

T4, 17/5/23, 2h sáng,

Mệt thật chẳng còn sức nữa. Chỉ có cảm giác mệt ngấm vào từng tế bào. Mệt, không muốn sống, ghét con người, không muốn giao tiếp và cũng không muốn liên quan đến ai cả.

Thưở bé, mình hay mơ được bất tử và có cơ thể bất lão. Mình đã nghĩ, nếu như thế thì khi gia đình mình không còn nữa, khi mối quan hệ bắt buộc phải có không còn nữa, thì mình sẽ đi dạo vòng quanh thế giới. Mình sẽ đến những nơi mình thích, làm điều mình muốn, quan sát thế giới phát triển. Trong suy nghĩ lúc đó của mình tuyệt nhiên không có bạn đồng hành, chỉ có mỗi mình, tách rời khỏi nhân loại, không tạo dựng quan hệ, sống chung với thiên nhiên cây cỏ. Tại sao mình lại nghĩ thế khi mình mới bé xíu? Khi thế giới và con người còn dùng thiện ý để đối đãi mình? Tại sao mình ghét con người đến vậy?

Nhu cầu cơ bản của con người là kết nối, là thành một phần của xã hội. Tại sao mình không có? Nếu có thể, mình chỉ muốn chui đến chốn thế ngoại đào viên vườn địa đàng nào đó để ở một mình. Chỉ một mình thôi. Mình đoán mình là kiểu cá thể đột biến xấu trong đàn. Đó là lý do tại sao mình ghét thế giới, ghét đời người, ghét việc mình vẫn đang sống.

Ôi mệt, ước gì được chết...

"Do not go gentle into that good night"
15/05/2023

"Do not go gentle into that good night"

15/05/2023

T2, 15/5/23,
Mệt mỏi, ước gì mình chết quách cho rồi. Thứ vô dụng, vô dụng, vô dụng. Mệt mỏi quá, bao giờ thì t chết được đây? Tối nay ngủ cho t xin một vé đột quỵ được không? Thật đấy. Một vé đột quỵ trụy tim gì cũng được, tai nạn bất chợt rò điện giật chết cũng được, t chỉ cần chết thôi. T sống làm gì nhỉ? Của nợ cuộc đời. Vô dụng. Đến t còn chả muốn sống thì sao t phải sống? T ko muốn khi chết lại để lại ám ảnh cả đời cho nhà t nên t ko tự tử nhưng pls, cho t chết ngay nay mai được không?

04/05/2023

4/5/23,
9 ngày nữa nộp luận, chưa xong, chưa đến đâu cả. Cố lên, không cố được cũng phải cố, có nát cũng phải xong. Cố lên cố lên cố lên, mình viết được, mình làm được

09/04/2023

Chủ nhật, 9/4/23,

Đến hẹn lại lên, nhìn bản thân chỉ nghĩ tối nay ngủ xong đột quỵ chết trong giấc ngủ được thì tốt biết mấy. Mình ghét cuộc sống như thế này, áp lực, mệt mỏi, làm chết đi sống lại. Cuối cùng thì mục đích cắm đầu làm như thế là để làm gì cơ? Có hưởng thụ được đâu? Mệt quá, viết cũng không muốn viết nữa, đời bu****it và mình cũng thế.

19/03/2023

Sun, 19/3/23,

Lâu rồi, lâu lắm rồi mới có cảm giác tủi thân muốn khóc như vậy. Hy vọng đây sẽ là lần cuối. Cảm giác tệ quá.

Mình biết mình chả là gì là một chuyện còn nghe như vậy, thấy như vậy lại là chuyện khác. Không phải kỳ thị nghề nghiệp nhưng vì giúp người trong nhà chạy vặt xong lại được nghe bảo mình giống osin thì cảm giác đéo tốt tí nào. T làm đéo gì thì cũng 90% là vì ko làm sẽ đéo có kết quả tốt, t đéo muốn nghe chửi, ok? Osin con mẹ nó chứ osin. Đờ mờ đời thật.

Ok giờ đến part 2. Cái đấy người nửa nhà. Giờ đến người nhà, cảm giác bị so sánh với cái bóng lớn hơn khó chịu quá. Mình biết mình ko bằng ai và mình chả gây dựng được ấn tượng sống mãi nào được nhưng thế ko có nghĩa mình ổn với việc bị so sánh. Mình cũng ko ổn với việc ko ai nhớ mình ko nên ăn thứ gì cả. Có thể sau này nghĩ lại mình sẽ chỉ thấy nó cỏn con thôi nhưng giờ kết hợp nhiều thứ lại làm mình tủi thân quá.

Mà có thể mình cảm giác vậy là do mình là đứa ích kỷ nhỏ mọn, tài năng ko có nhưng ganh ghét vô biên? Đặt trong truyện chắc mình là kiểu nhân vật thường thường làm nền cho nhân vật chính, cái kiểu lướt qua cho biết à có đứa này như thế, đi lâu là quên ngay chả ai nhớ nữa. Mà nghĩ lại được thế đã may, dễ mình là kiểu char chuyên được dùng để nâng main lên ấy, cái kiểu đéo có tài mà còn ko tự biết thân biết phận lol.

Ai cũng là nhân vật chính trong cuộc đời họ nhưng thế thì đời mỗi người cũng như phim truyện. Trái Đất hơn 7 tỉ người chắc câu chuyện đời mình flop dập mu. Mà truyện đã flop thì main thường như cứt, và thằng main đấy lại là mình. LoL đúng là chả trông đợi gì ở mình được. Sinh ra thế nào ko biết, biết mình loser, cố sống như normie nhưng sâu thẳm loser vẫn hoàn loser. Chấm hết. Hy vọng mình kiểm soát được mớ cảm giác nhỏ mọn của mình ở mức thấp nhất và ko phải vừa tủi thân vừa tự thấy mình tệ vl ko đáng sống chút nào như giờ. Lỡ mình tự logout thì sao nhỉ, chả biết, ngày nào vô tình logout được thì ko biết thế nào, nhẹ nhõm chăng? Nhẹ nhõm, nghĩ tới cảnh có thể thoát hết mớ kỳ vọng ràng buộc lại thấy nhẹ cả người.

14/03/2023

Thứ 4, 15/3/23, 1h sáng,

Mình mệt. À không, nói mệt thì cũng không đúng, mình lại lên cơn không muốn sống. Áp lực quá, mình không hợp với xã hội này, mình không thích giao tiếp lá mặt lá trái giữ quan hệ. Phiền phiền và phiền. Mình muốn sống một mình, một mình không quen biết ai, không cha không mẹ không người thân. Đến lúc đó đời mình là của mình, mình được tự do chọn việc mình muốn mà không phải từ bỏ khác biệt để theo con đường có sẵn. Tại sao một đứa không hợp xã hội như mình lại được sinh ra nhỉ? Với cái kiểu của mình thì mặc định là sống ngày nào mệt ngày đó. Ai bảo mình ghét nói chuyện với người khác làm gì. Mình thích một mình nhưng ai cũng nhìn mình với ánh mắt thương hại. Chán lắm rồi.

Kết quả của chuỗi ngày tự tàn phá để end game sớm là mình viêm xung huyết dạ dày mức độ vừa. Từ đấy mình hay được nghe mấy câu kiểu tại abc xyz mà viêm dạ dày bla bla. Lúc đấy chỉ muốn cười bảo, mới viêm dạ dày đã là gì, con còn muốn đột quỵ, trụy tim, bệnh nặng ko chữa được đây. Ước gì vậy thật nhỉ, ước gì ngày nào đó mình được bảo là còn nửa năm một năm để sống thôi. Đời sống đến đây là đủ rồi, chán lắm rồi ông trời ạ. Hầy. Mệt tinh thần, kiệt quệ, chẳng muốn làm gì trừ chết phứt đi cho nhanh...

01/11/2022

Thứ 3, 1/11/2022.
Lúc bật điện lỡ chạm vào lỗ cắm điện trong khi tay ướt, rụt lại theo phản xạ xong tự nhiên thấy tiếc tiếc vì không bị giật thật.
Mình có bình thường không? Mình mệt quá. Mình chỉ muốn ngủ, game cuộc đời này chán quá. Vừa chán vừa dài vừa mệt vừa hành xác nhưng vì phụ huynh sắm nó cho mình và nó cũng không có chính sách hoàn tiền nên phải ráng lết cho hết.
10/10 cho chính sách marketing tuyệt vời khiến người người nhà nhà mua nó cho con mình.
1/10 vì nội dung game là gacha, gacha trúng cái plot đầu bòi cũng không trả lại được, về mặt chơi thử hoàn tiền thì thua xa steam.
1/10 về nội dung, cách chơi, main char. Mọi thứ nhạt toẹt, nhất là đứa main mình điều khiển ngu lờ quá.
Nói chung life là con game nghe quảng cáo thì rất hay ho nhưng chơi rồi mới biết nó bòi nhất mình từng chơi. Game như cái đầu bòi, yêu cầu hoàn tiền cho phụ huynh và có nút logout xóa acc cho người muốn dừng.
Mày lừa được ba má tao nhưng không lừa được tao đâu con. Nếu tao còn sống đến lúc lập gia đình thì éo có chuyện t mua con game củ lìn đấy cho con.

27/10/2022

Thứ 5, 27/10/2022.
Lần đầu có ai đó cảm thấy tính cách mình có thể khiến mình trầm cảm hoặc không sống nổi với xã hội này. Ừ thì không hẳn là quan tâm gì, tức điên lên thì gắt thế nhưng vấn đề ấy à, vấn đề không phải tương lai mình sống nổi hay không mà là mình đã chẳng muốn sống được gần 10 năm rồi... À thì mình không biết mình có trầm cảm không nhưng chắc chắn một điều mình ghét chính mình và thế giới này.
Nhiều khi tự hỏi sao người muốn sống phải chết trong khi đứa muốn chết lại sống. Mình không rõ tại sao cùng ăn cơm lớn lên trong xã hội mà tính cách mình lại vẹo đi như vậy, tại sao mình lại ghét giao tiếp với người khác đến mức cực đoan, tại sao mình chỉ thích tự mình làm tất cả mà không đụng gì đến người khác.
Mình đoán là vì không hiểu nổi con người.
Và lý do lớn nhất vì lối suy nghĩ của mình là của loser.
Vì mình là loser đang gồng lên sống thành normie, thậm chí là winner.

Kể cũng buồn cười. Mình muốn chết nhưng mình luôn phải tự tẩy não mình bằng vài suy nghĩ tích cực. Mình nghĩ nhiều nhưng mình chỉ chia sẻ những mặt tích cực. Tình cờ thế nào mình thành một đứa mà ai cũng nghĩ là có lối suy nghĩ rất tích cực.
Haha......
Giờ mình đang chìm trong lối sống cày bạt mạng tự hủy để được chết sớm một chút nhưng trừ mình ra thì không ai rõ mình đang làm gì. Người khác lo cho sức khỏe mình, mình chỉ hy vọng ngày đó đến sớm một chút.
Không chỉ một lần mình ước được đột quỵ, không chỉ một lần khi kiểm tra sức khỏe mình ước có kết quả bệnh hiểm nghèo, không chỉ một lần mình ước chết phức đi cho rồi.
Mình mệt quá. Tại sao mình vẫn sống. Tại sao nhỉ?

Address


Website

Alerts

Be the first to know and let us send you an email when Độc Chước posts news and promotions. Your email address will not be used for any other purpose, and you can unsubscribe at any time.

  • Want your practice to be the top-listed Clinic?

Share