24/08/2023
Kế hoạch bắt đầu. Giờ thì t tự đi phân tích tâm lý bản thân thử xem sao, để biết sao t biến thành như hiện giờ. Tự lượt lại xem tiền căn hậu quả thế nào mà ra một tuần tự tử lol
1. Tự ti
Cái này phải kể đến việc t có một người chị nổi bật, khác biệt, giỏi giang, con nhà người ta, giỏi trên mọi khía cạnh, IQ hay EQ đều cao, có chí cầu tiến, có tư chất lãnh đạo.
Như một lẽ dĩ nhiên, thưở bé ai cũng có lúc ngu, t cũng không ngoại lệ, và mỗi lúc ngu t sẽ bị chị cười vào mặt. Dĩ nhiên, không ác ý, nhưng nó để lại nỗi ám ảnh không hề nhỏ. Ừ thì có đứa bị cười vào mặt xong nó sẽ quyết tâm cười lại vào mặt người cười nó, nhưng đó là những người như chị t, không phải t. T là đứa hèn bẩm sinh, kết quả của những lần làm sai đó là t bắt đầu nhận ra t không bằng chị. T viết văn dở, t hát lạc nhạc, t nói chuyện nhạt nhẽo, t biết nói chậm, t biết đi chậm, t biết đọc chậm, t biết đếm chậm. Chốt lại t kém, t ngu nhất nhà, hell, có khi t còn là con bồng nhầm nữa. Tóm lại chả là cái thá gì cả và t làm gì cũng sai. Hồi mẫu giáo t còn không đếm được đến 10 nữa, tên mình t cũng không nhớ được, đúng là thất bại.
Lớn lên xíu nữa, t đọc manga, đọc truyện đủ kiểu. Nhìn main tỏa sáng trong đấy thì thay vì trở nên ảo tưởng sức mạnh như mấy đứa đồng trang lứa, t càng chắc chắn mình đ là cái thá gì trong cuộc đời này trừ việc là gánh nặng cho gia đình, kéo gia đình xuống đỉnh cao xã hội. Nếu gia đình t chỉ có chị t thì chuyện đã tốt hơn nhiều rồi, t chẳng có tác dụng gì cả. Vô dụng.
2. Sợ giao tiếp với những người là người quen của người thân
Chuyện này phải kể đến hồi lớp 1 t được xếp vào lớp của gv từng dạy chị t. Ừ thì ai cũng kỳ vọng vào t cả xong chưng hửng phát hiện đứa này... không có gì khác cả. T bị so sánh với chị t, t sợ lắm.
Sau đó, ừ có một ngày chị t quen ông đó có thứ t cần, bảo t tự đi liên lạc với thằng chả vì thằng chả thân thiện lắm. T - một đứa đ có bạn từ hồi cấp 1 - đ biết giao tiếp thế nào cho đúng - vừa mừng vừa sợ đi liên lạc thử. Liên lạc xong đợi, đợi mãi, đợi nữa, đợi được chị t về kể lại với nhà t là t nói sao đó mà thằng đó ghét t lắm. Lúc đấy t kiểu cú sốc đầu đời, à không, không hẳn, sốc đầu đời là hồi cấp 1 lúc t bị kéo vào drama bạn thật bạn giả xong không ai xem t là bạn cơ. Nhưng mà nói chung lúc nghe chị nói vậy t sốc vcl, kết hợp với tự ti ngầm từ hồi c1 và hèn bẩm sinh phải gọi là best combo, từ đấy t rất sợ phải làm quen với những người là người quen của người thân vì t biết mình ăn nói có vấn đề. Làm quen xong sẽ bị mách lại abc xyz, và thế là t sẽ bị người thân cười hoặc chửi trong những trường hợp nghiêm túc. Câu hỏi đặt ra là sao t không sửa tính đi? Rất tiếc, sinh ra có sẵn 1 hèn, 2 cứng đầu rồi lol.
Và một lần khác nữa, t cũng tự liên lạc với người quen của chị t, kết quả bị mách lẻo sau lưng về cách nói chuyện, t lại bị chửi một trận.
Haha, vậy đấy, kết quả của mấy lần bị mách với chị thì t không muốn dính dáng gì đến người quen hay người quen của người quen của chị t. T muốn tự kết nối, tự tìm mối quan hệ, mối quan hệ nào tốt nhất đừng dính líu mẹ gì đến người quen cả vì t sẽ chỉ làm người ta thất vọng thôi. Nếu t không phải là em của chị t thì chẳng ai đặt kỳ vọng vào t cả nhưng mà t lại là, nên chuyện nó khác.
3. Ghét xã hội
Từ bé t đã được chứng kiến cảnh trở mặt giữa những người lớn. Không phải chửi đổng lên trực tiếp đâu mà là trước mặt niềm nở, sau lưng nói xấu nhau. Chính t thời cấp 1 nghe 2 đứa t tưởng là bạn thân của t nói chuyện kiểu bọn nó giả vờ chơi với t xong sau này sẽ bỏ t, cười cợt t. Ừ thế sẽ có 1 câu hỏi được đặt ra, t làm gì mà ai cũng ghét t vậy? Đáp án: t không biết, nên t là một đứa thất bại. Nói rồi mà.Đấy, nên t không thích hay đúng hơn là ghét việc thành lập quan hệ với người khác. T cũng ghét cả mối quan hệ với gia đình t. Ok, đừng hiểu nhầm, gia đình t tốt, t yêu nhà t nhưng cái tính như t chỉ có thể sống tốt được khi t không có bất kỳ mối liên hệ nào với đời, không có ai mà t buộc phải đáp ứng kỳ vọng. T ghét tất cả mấy cái lớp lang trong lời nói, giả tạo, giả nhân, giả nghĩa, nịnh bợ, đạp đổ người khác trong xã hội. Mà xã hội ấy à, xã hội luôn có mấy thứ này. T cũng không thích tiếp xúc với người khác, cái này có lẽ 1 phần đến từ sự tự ti của t và 1 phần đến từ... dunno, hoang tưởng chăng? T không thấy được vẻ đẹp trong xã hội này, t chỉ thấy nhân tính, bản chất của con người là luôn luôn đợi chờ để đạp người khác 1 cú, ai cũng thích thú khi nhìn người khác thua kém mình, t không muốn lại gần con người.
4. Tự cao tự đại
Yeah, t biết, nghe sai vãi đúng không. Ban đầu thì tự ti xong giờ lại tự cao tự đại lol. Nói sao nhỉ, t tự ti khi thời cấp 1 t không bằng bạn bằng bè bằng chị t. Cái nết tự cao được truyền cảm hứng từ thời làm sao đỏ hồi cấp 1, chỉ được làm 1 thời gian thôi nhưng nó làm t phát hiện cảm giác có quyền lực khá hay ho.
Rồi qua một thời gian, t lên cấp 2, mọi chuyện thay đổi, đ hiểu kiểu gì vào môi trường rộng hơn, t cũng chả khác gì hồi bé nhưng thành tích học của t lại nhảy vọt xà. Kiểu khi bé t chẳng là cái đinh gì trong lớp thì lên cấp 2 t nhảy lên đứng top 2 top 3 trong lớp liên tục. Surprise mo********er, right? Chính t còn ngạc nhiên. Và nó làm t nhận ra, ồ có lẽ t không bằng chị t hay gia đình t nhưng t còn hơn khối đứa. Thành tích của t vẫn tiếp tục giữ nguyên lên cấp 3, lúc này thì t top 1 top 2 trong lớp luôn, nó làm t kiểu, ồ t được quá. Cái đứa thời bé tự ti nay lên cấp 3 được buff đáng kể. Nó vẫn còn giữ nguyên đến lúc biết điểm thi đh của t cao nhất lớp.
Và lên đh, yup, không quá xuất sắc nhưng t là nòng cốt trong team, nhiều đứa tin t. Cái tôi được chăm bẵm đẫy lên trong 7 năm tiếp tục được nuôi hơi ổn trong khoảng 4 năm. Rồi sau đó? Bùm, cảm giác tự tin tan vỡ, nhưng muộn rồi, cái đứa trẻ thèm khát sự công nhận đấy đã được ăn ngon, giờ tự tin tan vỡ, tự ti quay về nhưng đi kèm theo đó là một phụ phẩm vô dụng vl của tự tin là tự cao tự đại.
Yup, chuẩn, t vừa tự ti, vừa tự cao tự đại. T vừa tự cho mình chẳng là cái thá gì vừa cảm giác mình hơn người khác.
Giờ, câu hỏi đặt ra là vì sao t lại có cảm giác mình hơn người khác? Có lẽ, chỉ có lẽ thôi, do t là một đứa thích suy nghĩ. I mean, suy nghĩ rất nhiều từ lúc còn bé tẹo. Nghĩ về chính t, về những thứ lớn đùng như sống chết, to be or not to be. Suy nghĩ quá nhiều và không bao giờ bày tỏ với ai về quan điểm của mình (ban đầu là sợ bị cười, sau lại chỉ vì không muốn, vì t không nghĩ có ai nghe suy nghĩ của t một cách nghiêm túc), nhưng trùng hợp thay lâu lâu nó lại na ná với quan điểm của một số danh nhân. Thế là tự nhiên t có cảm gác t nhìn đời thông thấu hơn nhiều người lắm. Chẳng hạn như chị t nói t sống vô tư chả biết gì, ra đời va vấp rồi bị vùi dập không muốn sống nhưng mà chị không biết t không muốn sống từ lâu rồi. Đấy, t biết đời tàn bạo, t biết t không là cái thá gì để người khác phải quan tâm t cả, t không có gì ảo tưởng vào bản thân sẽ được người khác quan tâm, t chỉ tự cao tự đại khi nhắc đến đời vì gần nửa đời t là dùng để chống lại khủng hoảng hiện sinh rồi. Nghe thì nực cười nhưng nó là vậy đấy, t khủng hoảng hiện sinh từ lúc bé tẹo đến khi lớn, nực cười vl.
----------
Ok, tạm vậy. Nói cho đúng thì thay vì bị đời vùi dập, t bị chính tâm trí mình vùi dập. 10 năm trời, 10 năm, 10 năm của khủng hoảng hiện sinh, 10 năm tự hỏi tại sao t phải sống, 10 năm cố gắng sống, 10 năm tự hỏi bao giờ thì t mới chết. 10 năm, còn bao nhiêu cái 10 năm nữa nếu t không kết thúc lúc này? Có lẽ là 5 lần, hoặc 6 lần nếu lạc quan. Không, t không muốn thế, sao phải thế? Bao giờ t mới thoát được nó? T không nói được với ai cả, t đơn độc, t từng thử chia sẻ với một người ở nơi support cho người có vấn đề tâm lý, câu trả lời t nhận được là t còn trẻ lắm, sống đi vì còn nhiều cơ hội trước mắt. Ừ thì chuẩn, t còn trẻ, nhưng tại sao trẻ lại không được có khủng hoảng hiện sinh? Đời đẹp không? Đéo. Nhưng thế giới này đẹp không? Đẹp chứ, trời xanh mây trắng, biển cả bao la, rừng núi bạc ngàn, vũ trụ sâu thẳm, mấy ngôi sao trên xa kia có lẽ đã chết từ lâu rồi nhưng ánh sáng của chúng vẫn còn đây, con người ta cùng chung một nguồn gốc với những ngôi sao đấy, từ vụ nổ Big Bang hàng tỷ năm trước, ngoài kia có những tinh vân nào đang nuôi dưỡng những vì sao mới, có những ngôi sao nào đang dần sụp đổ tạo thành hố đen? Nhưng t có bao giờ chạm đến được những thứ ấy không? Không. T có đam mê nhưng t không đủ sức để theo đuổi đam mê, không đủ khả năng, hoàn toàn không, đúng là thứ thất bại của tạo hóa. Thế nên t không có gì ngoài cái xác và một bộ não đang cố gắng sống theo bản năng sinh tồn, nó đ cho phép t chết, nó đ chịu đột quỵ hay cho t một kết quả ung thư giai đoạn cuối chỉ còn vài tháng để sống hay u não không thể phẫu thuật đợi ngày vào hòm. T không muốn sống trên đời này nữa. Và, t thấy nực cười khi thứ t chống chọi từ chục năm trước dần được quan tâm gần đây bởi những người trong gia đình t, kiểu, hơ dafuq giờ mấy người mới biết bọn này có tồn tại à. Và dĩ nhiên, t vẫn đang duy trì lớp bọc hoàn hảo của t từ 10 năm trước, không ai biết t là một đứa đang nhăm nhe logout server này cả. Haha, t quá đỉnh. À mà đấy, như t đã nói, phần tự cao tự đại đấy. Chậc, buồn ngủ ghê, cái vụ thức thâu này đúng thật hành xác mà, nhất là sau khi mày khóc một trận vì mày vừa phát hiện mày tăng gánh nặng cho người khác. Giờ tốt hơn nhiều rồi, cái cảm giác biết ok chuyện fu**ed up nhưng sẽ kết thúc sớm thôi, một lần và mãi mãi này tốt thật đấy. I feel so good, cảm giác như lần trước t lên kế hoạch nằm lại dưới biển ấy, tuy sợ thật vì t biết nó đau nhưng nó cho t sức mạnh để làm tiếp, kiểu, ừ, chuyện fu**ed up nhưng lối thoát của mày ở đó, bước tiếp đi, nếu nó fu**ed up đến vậy thì mày thoát bằng lối đó há. Điểm khác biệt là lần trước t đợi phán quyết, lần này thì bùm một phát nổ ra nên khỏi cần đợi, end game luôn cho khỏe. Để xem cách này có thành công không nào