Công Ty Cổ Phần Dược V-Life

Công Ty Cổ Phần Dược V-Life Chuyên gia công sản phẩm Dược, Mỹ Phẩm, Phát Triển thị trường Dược tại Vi?

14/04/2021

KHÍ - SINH NĂNG QUAN TRỌNG NHẤT CỦA CON NGƯỜI NHƯNG LẠI BỊ QUÊN LÃNG (lâu lâu đăng lại cho người chưa đọc)

Trong Đạo học, nền tảng của Y học phương đông cho rằng mọi hình thái sự sống trong vũ trụ đều được bắt nguồn từ một dạng năng lượng gọi là Khí. Theo nghĩa dễ hiểu khí là không khí, là hơi thở và đồng thời là sinh năng, một từ tương đương với từ Prana trong yoga Ấn Độ. Tựa như Đạo, Khí là thứ không thể trông thấy được, nó không có hình dạng, lặng lẽ nhưng lại thâm nhập vào mọi thứ trong vũ trụ.

Cơ thể con người là một tiểu vũ trụ thu nhỏ nên khí có mặt khắp nơi dưới nhiều dạng khác nhau len lỏi khắp các tế bào, cung cấp năng lượng duy trì hoạt động của các cơ quan tạng phủ trong cơ thể từ khi mới thụ thai cho đến khi qua đời. Nhưng thật tiếc là đến giờ khoa học vẫn chưa thể tiếp cận và nghiên cứu về dạng năng lượng quan trọng bậc nhất này từ đó dẫn đến sự hạn chế trong phương pháp điều trị các loại bệnh cho con người.

Y học cổ truyền được phát triển qua các bậc thầy Đạo gia, những con người lỗi lạc với tầm hiểu biết bao quát và nhìn nhận sâu xa từ Tuệ năng chứ không từ trí năng như người thường, đã nhìn ra tầm quan trọng của khí đối với sự sống để từ đó đúc kết thành các phương pháp giúp phục hồi cũng như nâng cao Khí trong cơ thể con người thông qua các phương pháp tập luyện hít hở ( khí công, dưỡng sinh) và sử dụng thảo dược để tiếp thêm Khí từ ngoài vào. Hầu như tất cả những người luyện tập khí đều có một sức khoẻ vượt trội và tuổi thọ hơn người và hơn hết là một tâm trí minh mẫn sáng suốt đến cuối đời.

NGUYÊN KHÍ - SINH NĂNG CỦA SỰ SỐNG.

Bên trong con người Khí có nhiều dạng khác nhau, và Nguyên khí mà một dạng sinh năng quan trọng nhất bởi nó quyết định tình trạng sức khoẻ, thể lực cũng như tuổi thọ của một người. Nguyên khí có thể được coi như một bình Ắc quy, một cục pin vô hình cung cấp năng lượng duy trì sự sống 70 năm cho nhục thân hoạt động. Nó được hình thành vào lúc thụ thai giữa tinh cha và huyết mẹ, ở những hơi thở đầu tiên của sự sống được đưa vào bào thai trong bụng mẹ.

Nguyên khí bắt đầu hao hụt tan biến khi đứa trẻ chào đời, tỉ lệ tan biến nhanh hay chậm của nguyên khí quyết định tuổi thọ củ một đời người. Đây là lý giải tại sao người sống thọ, người chết sớm dù sinh hoạt gần giống nhau. Và lý do tại sao trẻ em sung sức và năng lượng hơn người lớn là vì sinh năng ban đầu của chúng không bị ô nhiễm và tan biến nhiều như người lớn, chúng vẫn được sạc đầy năng lượng từ bình ắc quy nhằm duy trì sự vận hành của tạng phủ ở mức tốt nhất.

Chính sự sinh hoạt mất cân đối, thức khuya, nhậu nhẹt, thủ dâm, quan hệ tình dục quá nhiều, ăn uống vô tội vạ các loại thực phẩm không tốt... làm hao hụt đẩy nhanh tốc độ tan biến của nguyên khí trong cơ thể khiến cho sức sống và tuổi thọ con người ngắn lại rất nhiều.

Nếu nguyên khí được bồi bổ và tăng cường qua thảo dược, ẩm thực, hít thở đúng cách, tập thể dục, yoga, khí công... những phương pháp này như việc nạp lại năng lượng ( sạc pin) cho bình ắc quy nguyên khí của cơ thể từ đó kéo dài sinh lực và tuổi thọ cho con người.

Khi người cha và người mẹ khoẻ mạnh, nguyên khí đầy đủ thì con cái hầu như là khoẻ mạnh. Ngược lại, cha mẹ yếu nhược, việc mang thai của người mẹ gặp vấn đề về ăn uống, thai nghi không được hấp thụ đầy đủ khí từ cha mẹ va ăn uống nên đứa trẻ ra đời với nguyên khí không đầy đủ ( Đông y xếp và chứng bệnh Tiên thiên bất túc) đưa nhỏ sẽ phát triển chậm chạm, sức khỏe kém, èo uột khó nuôi.

Sự tan biến của nguyên khí là để khí hoá tạo thành năng lượng cung cấp cho sự hoạt động của các cơ quan tạng phủ trong cơ thể. Chúng ta bị hiểu sót khi cho rằng máu và dinh dưỡng mới là năng lượng chính cho cơ thể hoạt động, nhưng các nhà khí công đã chứng minh điều này khi nhịn ăn liên tục 1 tháng hoặc lâu hơn, thập chí cả năm (khi ở trạng thái nhập định) mà cơ thể vẫn khoẻ mạnh bình thường khi không cần thức ăn. Chỉ đơn giản năng lượng được sinh ra từ nguyên khí đã nuôi sống cho cơ thể, và vì nguyên khí cần được nạp thêm nên việc ăn uống và hít thở đúng chính là phương thức tiếp thêm cho bình ắc quy huyền diệu này.

Khi chúng ta ăn uống, hệ tiêu hoá vận hành đưa dinh dưỡng vào cơ thể và cung cấp thêm một dạng năng lượng gọi là “Dinh khí” cho cơ thể vận hành. Khi chúng ta không đủ năng lượng từ việc ăn uống, các cơ quan hoạt động yếu dần đến một thời điểm thiếu hụt năng lượng trầm trọng cơ thể phát tín hiệu báo động, thế là một loạt các phản ứng sinh hoá trong các tế bào vận hành để bẻ gãy các chuỗi ATP phóng thích một lượng lớn năng lượng giúp cho cơ thể hồi phục và duy trì tiếp sự sống một thời gian nhất định. Cơ chế này chính là cơ chế cung cấp năng lượng của nguyên khí dưới con mắt khoa học. Còn chối ATP bẻ gãy giải phóng tạo ra năng lượng từ đâu thì khoa học vẫn còn mơ hồ chưa giải thích rõ được vì không soi chụp Nguyên khí ra được.

Nguyên khí tan biến tạo ra năng lượng cho cơ thể gọi là Dương khí. Dương khí luân chuyển khắp nơi theo các dòng chảy mà y học cổ truyền gọi là “Kinh Lạc” tại các dòng chảy của kinh lạc và huyệt đạo các nhà nghiên cứu dùng máy đo điện trở thì thấy chỉ số khác hẳn so với các nơi khác. Bởi vì Khí tạo ra năng lượng, như một loại điện sinh học lưu chuyển trong cơ thể nên việc dùng máy điện trở để đo là có thể giải thích được. Dương khí này phân chia ra thành các loại khí khác nhau để đảm nhiệm vai trò khác nhau trong cơ thể mà Đạo gia đã ứng dụng trong việc phòng bệnh và trị bệnh cho con người hàng ngàn năm trước.

Đầu tiên, có các dòng dương khí chảy sát dưới da được gọi là “Vệ khí” có nghĩa là dòng khí bảo vệ cho cơ thể con người. Nó có tác dụng đẩy lui các loại khí không tốt (Tà khí) xâm nhập cơ thể chúng ta. Ví như 2 người cùng ra mưa ra gió, người thì khoẻ mạnh bình thường người thì bị trúng gió cảm mạo ( do vệ khí kém). Khi Vệ khí đầy đủ và chuyển động dưới da, nếu quan sát kỹ chúng ta có thể cảm nhận nó đi như làn nước ấm lan khắp bề mặt cơ thể. Người không đủ vệ khí thì ngược lại, cứ có cảm giác lạnh lạnh g*i g*i và không chịu được gió, máy lạnh thổi trực tiếp vào người.

Dương khí khi đi vào tạng phủ cung cấp năng lượng cho sự hoạt động nhịp nhàng thì chúng ta không thấy hay cảm nhận được. Chỉ khi thiếu hụt dương khí ở một tạng phủ thì sự biểu hiện thông qua các triệu chứng của tạng phủ đó cho chúng ta thấy được dương khí chỗ đó bị thiếu hụt. Đông y gọi là chứng “ Khí Hư”

Ví dụ như khi hệ tiêu hoá không đủ Dương khí ( Đông y gọi là Tỳ khí hư) thì chức năng tiêu hoá hấp thụ của dạ dày và đường ruột suy kém dẫn đến tình trạng hay lạnh bụng, khó tiêu, ăn không thấy ngon, ăn đồ sống lạnh vào khó chịu, hay đi ngoài nhiều lần, đi phân sống, nát, người gầy ốm ăn bao nhiêu cũng không tăng cân, tay chân rũ rượi không có sức, hay mệt mỏi, thích nằm nghỉ, ngại lao động...

Khi hệ hô hấp không đủ dương khí ( Đông y gọi là Phế khí hư) thì xuất hiện các chứng trạng như hay mệt hụt hơi biếng nói, hơi thở ngắn, mệt mỏi nhanh khi vận động hoặc khi leo cầu thang, sợ gió sợ quạt thổi vào người, thích tắm nước nóng ngại nước lạnh, dễ bị cảm mạo, đau mỏi vai gáy, tiếng nói nhỏ, yếu, hay ra mồ hôi...

Dương khí của tạng Tâm hư yếu thì biểu hiện lâm sàng sẽ là hay hồi hộp, sợ sệt, tim đập nhanh, khó chịu vùng ngực, tinh thần uể oải không sức sống, ngủ kém chập chờn hay mơ linh tinh, hay cáu giận vô cớ, trí nhớ kém hay quên, dễ giật mình, dễ buồn và trầm cảm, lãnh cảm thờ ơ với những gì xung quanh...

Thận khí yếu thì hay chóng mặt ù tai, đau mỏi vai gáy, thay chân tê mỏi và lạnh, sợ lạnh sợ gió nhiều, đau mỏi thắt lưng (do dễ bị thoái hoá cột sống), làm việc nặng xíu là thở gấp, hay mắc tiểu và đi tiểu nhiều lần trong ngày, hay tiểu đêm, tinh thần uỷ mị yếu đuối, chức năng sinh lý suy giảm, phụ nữ hay ra huyết trắng, rong kinh, khó mang thai và dễ xẩy thai, nam giới thì tinh trùng yếu, dương sự kém, người già hay suyễn, thở yếu...

Sẽ chẳng lấy làm lạ khi bệnh nhân mắc cách triệu chứng trên khi đi khám bệnh sau khi làm đủ loại xét nghiệm chụp chiếu cũng sẽ không tìm ra bệnh gì và dựa vào các chỉ số bình thường thì bác sĩ cũng sẽ kết luận bệnh nhân không có bệnh gì dù người bệnh rất mệt và có nhiều triệu chứng nêu trên. Đơn giản vì máy móc y học ngày nay chưa chụp chiếu xét nghiệm được Khí trong cơ thể nên hầu như tất cả các triệu chứng trên chỉ được xếp vào hội chứng như hội chứng rối loạn thần kinh thực vật, rối loạn tiền đình, trầm cảm sau sinh, hội chứng ruột kích thích, rối loạn lo âu... và chỉ có thuốc điều trị triệu chứng (điều trị phần ngọn) chứ không có thuốc đặc trị (điều trị phần gốc).

Và chắc chắn một điều rằng chỉ khi nào khoa học thừa nhận và nghiên cứu đầy đủ về Khí thì lúc đó Y học hiện đại mới tạo ra được các loại thuốc đặc trị các các chưng bệnh do Khí hư gây ra.

Y học cổ truyền dựa theo Đạo học và các học thuyết Âm Dương, Ngũ Hành, Tạng Tượng... đã đi sâu vào việc điều trị các chứng bệnh bằng các tạo ra các bài thuốc từ thảo dược, thể dục dưỡng sinh, khí công, châm cứu ấn huyệt... để giúp cơ thể lấy lại sự quân bình do việc thiếu hụt khí hoặc huyết trong cơ thể gây ra.

Lẽ dĩ nhiên rằng việc phòng bệnh hơn là chữa bệnh nên phương Đông rất chú trọng đến việc ăn uống và thể dục theo một số quy tắc nhất định để bảo vệ khí không bị hao hụt nhiều
( gọi là phương pháp dưỡng sinh) và chỉ khi cơ thể suy yếu thì mới sử dụng thuốc và châm cứu để tác động vào khí huyết tạng phủ. Chính vì điều này mà hầu như tuyệt đối không cho trẻ và người khoẻ mạnh dùng các vị thuốc đại bổ nguyên khí như Nhân sâm và Lộc nhung, Đông trùng hạ thảo..., vì nếu cơ thể khí huyết đầy đủ thì việc dùng thuốc bổ quá thì gây ra nhiều hệ quả đáng tiếc.
Thầy Duy -Nam Y

12/04/2021

Sư phụ ơi, cuộc đời của mỗi người có nhiều đoạn, với con đường đã & đang trải qua... theo ý sư phụ, đoạn nào người ta cảm thấy hạnh phúc nhất?"

Tôi trả lời: "Không có gì là tuyệt đối, không có đoạn nào gọi là hạnh phúc nhất... nhưng có lẽ đoạn mà người ta hạnh phúc thật sự (nhưng chưa cảm nhận rõ vào lúc đó vì còn mơ mộng viễn vông!) là khi ta còn trẻ, còn độc thân, có đủ cha mẹ và được cha mẹ quan tâm chăm sóc... được tự do làm những gì mình yêu thích, chưa phải lo nhiều về các mối quan hệ xã hội khác!

Còn những đoạn khác... dù ta đạt được điều này điều nọ, nhưng tất cả đều có 'cái giá' nhất định! Khi người trẻ có gia đình riêng, có con cái... có niềm vui nhưng luôn kèm theo những mối lo không giới hạn khác! Khi con lớn dần, trưởng thành & kết hôn... nhiều vấn đề phát sinh trong cuộc sống mà ta chưa từng nghĩ đến, khó nói & khó chia sẻ với người khác, v.v... nên nhiều tình huống, ngay cả khi không còn trẻ, người ta cũng khó tìm thấy hạnh phúc... dù là đơn giản!"

Vì vậy, khi bạn trong độ tuổi thanh niên, còn độc thân... đừng thờ ơ với những gì mà cha mẹ lo lắng cho mình và cần biết tận dụng thời gian để thực hiện những gì mình yêu thích, thực hiện những gì có ích cho bản thân... đây là đoạn mà bạn có nhiều niềm vui hồn nhiên nhất, không thể tìm thấy ở những đoạn sau trong cuộc sống của mỗi người!

Ai cũng chỉ có một cuộc đời và con người trong xã hội thì muôn hình vạn trạng... nên ai cũng cần tỉnh táo, biết lựa & chọn những gì liên quan đến cuộc sống của mình, đừng để thời gian trôi qua... nhìn lại và thốt lên 'Ước gì...!' như không ít người đi trước lỡ sai khi quyết định vì hiểu biết hạn chế khi còn trẻ và chỉ có thể tự an ủi... 'thôi ai cũng có số mà!'!🙃

Ts Thu Phương.

Thảo Dược làm đẹp da, uống giải độc tố.
05/04/2021

Thảo Dược làm đẹp da, uống giải độc tố.

02/04/2021

Mẹ đơn thân, đi cân dạo, nuôi con thành tiến sĩ tại Pháp
Cái cân biết nói oang oang các chỉ số chiều cao, cân nặng, hình dáng béo hay gầy được chị đẩy đi, rong ruổi trên mọi nẻo đường nuôi con ăn học mười mấy năm.
Vượt qua miệng lưỡi của thế gian
“Em thương yêu! Chắc là em mong tin anh lắm phải không? Và trong đầu có lẽ đang có hàng tỉ câu hỏi vớ vẩn có đúng không? Anh đoán chắc chắn là như vậy. Em yêu, đừng có giận và trách anh nhé, cũng đừng có những ý nghĩ sai về anh… Nói thật là anh rất lo cho em. Anh đã rũ áo ra đi để lại biết bao hậu quả mà em phải gánh chịu trong khi anh lại đang nhởn nhơ ở dưới này… Em đã mất đi tất cả để đánh đổi một cái: được anh. Bởi vậy anh càng thương và yêu em, yêu em hơn ai hết”.
Đã hàng trăm lần đọc lá thư ấy chị đều không cầm được lòng. Đó là bức thư duy nhất chị nhận được nên rất nâng niu, giữ gìn. Nhưng rồi hi vọng lại thất vọng bởi người ấy đã không vượt qua được áp lực của gia đình, bỏ rơi chị nơi xứ người trong lúc bụng mang dạ chửa, dư luận bủa vây.
Ngược về quá khứ 40 năm trước, khi ấy cô gái trẻ Nguyễn Thị Lánh mới 19 tuổi đã là một y tá rất năng nổ của Trạm Y tế xã Dạ Trạch, huyện Khoái Châu, tỉnh Hưng Yên. Thời bao cấp cuộc sống khó khăn mà chờ mãi mấy năm cũng không có biên chế nên khi một người họ hàng rủ lên tỉnh Lai Châu để tìm việc làm chị đã đồng ý. Sau khi xin vào Bệnh viện tỉnh, chị còn đi học bổ túc thêm, trong thời gian này tình cờ gặp và yêu một sinh viên con của vị lãnh đạo tỉnh đang về nghỉ hè.
Cái thai là kết quả của cuộc tình đó. Khi mọi chuyện vỡ lở, mẹ anh dứt khoát lắc đầu vì không môn đăng hộ đối, lấy cớ mình bệnh tim, bà đanh thép khẳng định với chồng: “Nếu ông nhất định cho cưới thì ngày đó cũng là ngày chết của tôi”. Ba bề, bốn bên tạo áp lực. Vị lãnh đạo tỉnh kia còn đưa con trai trở về quê ở Thanh Hóa để quyết tâm chia lìa đôi lứa.
Nguyễn Văn Linh ra đời với biết bao cay đắng lặn vào trong lòng chị, với bao ước vọng ngời lên trong ánh mắt chị. Năm 1990 hai mẹ con về phép, tình cờ thoát được trận lũ quét tràn qua thị xã Lai Châu cuốn đi toàn bộ nhà cửa, cơ quan, xí nghiệp nằm phía bên bờ thấp của dòng Nậm Lay khiến gần 100 người chết và mất tích.
Phần vì mất hết đồ đạc, giấy tờ, phần vì thương con làm mẹ đơn thân nơi xứ lạ, gia đình chị mới giữ cả hai lại ở quê, họ hàng, làng xóm cùng đùm bọc. Chính quyền xã Dạ Trạch hồi ấy còn có một chính sách rất nhân văn là cấp cho mỗi phụ nữ quá lứa nhỡ thì một mảnh đất làm chỗ nương thân. Chị Lánh cũng là một trong mấy chục người được nhận đất như vậy.
Nhiều chàng trai đến mong được chở che nhưng chị nhất quyết chối từ bởi muốn dành tất tình cảm cho con. Không có bố, thằng bé đã sớm biết thương mẹ. Có buổi thấy chị đổi dép cho đồng nát, nó nói: “Mẹ ơi, đổi một chiếc thôi vì con chỉ rách có một chiếc”. Chị âu yếm cười, bảo: “Ai đời người ta cho đổi một chiếc hả con?”.
Cân ơi, vào đây
Thấy các bà cùng làng đi lên Hà Nội bán rau chị cũng xin đi buôn. Đang học mẫu giáo, một buổi thấy mẹ gánh rau ra bến sông để lên cano ngược sông Hồng, thằng bé hớt hải chạy theo, mũi dãi đầy mặt, vừa chạy vừa gào khóc: “Ối mẹ ơi”. Thương quá nên chị mới cho con lên Hà Nội cùng mình. 3 giờ sáng chị ra cầu Long Biên lấy hàng xong về nhà đánh thức con dậy, bảo bám theo dải quang rồi gánh rau đi bán rong khắp phố phường.
Đến tuổi đi học, chị phải gửi nó về cho mẹ ở quê rồi dặn dò: “Con ơi, ở nhà cố gắng mà học đi nhá! Mẹ bây giờ phải đi chợ mới có tiền nuôi con chứ cứ ở nhà thì chết đói cả”. Được cái thằng bé sáng dạ và tự lập. Nhiều bài toán khó nó nhất quyết không cho ai giúp mà cứ suy nghĩ, có khi đến 1, 2 giờ sáng cũng bật dậy vì đã tìm ra lời giải.
Buôn thật bán thà, mấy năm trời bôn ba ở Hà Nội mỗi ngày chị chỉ lãi được 10.000 - 15.000 đồng. Có lần, 3 buổi sáng liên tiếp chị bị công an bắt vào 3 phường khác nhau vì tội bán hàng rong trên vỉa hè. Khóc lóc van xin: “Ối chú ơi, cho cháu xin” nhưng vẫn không được tha. Bị tịch thu hết cả hàng hóa, sợ quá chị trở về quê, trông bệnh nhân thuê rồi nhờ ông anh làm phó cả xin đi làm phụ vữa. Nặng có 37kg nên không kham nổi việc nặng nhọc đó, chị lại vay mượn tiền nong để đi cân dạo - nghề rất thịnh hành ở Dạ Trạch hồi ấy do ông bà Minh-Hạnh là "tổ sư".
Lúc đầu chỉ là cái cân vác vai, sau mới là cái cân đẩy, biết nói oang oang các chỉ số chiều cao, trọng lượng, hình dáng béo hay gầy của khách. Để có cái cây biết nói trị giá 25 triệu ấy, 3 gia đình phải cắm cả sổ đỏ vào ngân hàng chung nhau mà mua.
Khăn bịt kín mặt, chỉ hở ra mỗi đôi mắt nên chẳng biết người đi cân là già hay trẻ, ai cũng chỉ gọn lỏn gọi mỗi một câu: “Cân ơi, vào đây”. “Dạ”, chỉ chờ có thế là chị lon ton chạy lại. Mỗi lần cân giá 500 - 1.000 đồng nhưng nhiều khi cũng bị ăn quỵt. Thân cô thế cô chị biết phải làm sao?
Niềm vui từng ngày, từng giờ của chị là dõi theo từng bước chân của con, thấy nó mỗi lúc một khôn lớn. Lúc Linh chuẩn bị thi đại học, chị nhẹ nhàng khuyên: “Nếu con thi đỗ đại học, kể cả đi vay nặng lãi mẹ cũng nuôi, còn nếu không mẹ sẽ mua cho con cái cân mà hành nghề”. Nó cười, vì quá hiểu mẹ.
Khi Linh lên Hà Nội học Đại học Xây dựng, chị bỏ cân dạo ở Hải Phòng lên theo, thuê nhà trọ ở cùng, sáng cơm nước cho con, chiều đi đến nửa đêm để mà kiếm sống.
Bình thường nghề cân dạo cũng tùng tiệm đủ ăn cho cả hai mẹ con nhưng những hôm mưa gió, những buổi về quê có việc thì không, nên cứ âm dần vào vốn, mắc nợ đến hơn 20 triệu. Hôm sinh nhật con, chị bảo: “Mẹ chẳng có tiền tặng cho con một cái gì cả, chỉ chiêu đãi con một bữa trứng vịt lộn đến chán thì thôi!”.
Nghe thấy thế, mắt Linh sáng lên, tay nó nhoay nhoáy đập, ăn liền tù tì 27 quả trứng một lúc. Chị hoảng quá phải mua cả thuốc rối loạn tiêu hóa để phòng ngừa nhưng bụng dạ nó lại chẳng sao. Có lẽ bởi Linh thiếu chất thường xuyên nên mới đói góp, no dồn như vậy.
Linh học rất giỏi, đang học thì nhận được học bổng đi Pháp. Khi hoàn thành đại học nó học lên thạc sĩ, tiến sĩ và có cả hai quốc tịch Việt - Pháp. Sau đó, chị còn được ông anh gửi gắm thằng con học đại học nên chị phải ở Hà Nội thêm mấy năm để vừa cân dạo, vừa bảo ban, giúp đỡ cháu. Từ con đẻ đến con dâu, con rể của cả 7 anh chị em, đứa nào cũng gọi là mẹ hết thành ra chị có đến mười mấy đứa con.
Giờ đây, chị trở về quê, sống thanh thản tuổi già nhờ sự giúp đỡ của con trai ở nước ngoài và trong ân tình của làng xóm. Hôm tôi đến, thấy mấy người hàng xóm đang ăn socola Pháp rồi nghe chị đọc tin nhắn của Linh: “Mẹ ơi, hôm nay nhân ngày 8/3 con chúc mẹ luôn luôn mạnh khỏe. Mẹ có mạnh khỏe bên này con mới yên tâm công tác. Con mong mẹ lúc nào cũng mạnh khỏe để làm hành trang cho con bước tiếp cuộc đời”.
Ông Nguyễn Duy Thiện - cựu Chủ tịch UBND xã Dạ Trạch: "Cả xã này chưa có nhà ai hoàn cảnh khó khăn như mẹ con chị Lánh thế mà chị ấy vẫn chấp nhận hi sinh, suốt đời không đi lấy chồng để dồn tình cảm, nuôi con thành tiến sĩ”.
Theo báo Nông nghiệp Việt Nam

30/03/2021

Có những điều ta chẳng dễ dàng để Hiểu.

Hiểu và thương tuy hai chữ mà một ý. Một buổi sáng kia, cậu con trai của bạn thức dậy thì thấy đã gần giờ đi học. Cậu liền đến đánh thức em gái của mình còn đang ngủ, để hai anh em có thể kịp ăn sáng trước khi đến trường. Em bé ấy thay vì cám ơn lại gắt lên: " Đi đi! Kệ tôi!". Cậu bé có thể đã nổi giận vì thái độ không dễ thương của em và có thể đi vào bếp để mách lại với bạn điều đó. Nhưng cậu bé chợt nhớ rằng tối hôm qua em bé đã ho nhiều, chắc em đã bị sốt, không ngủ được, nên sáng nay mới khó chịu như vậy. Khi hiểu được điều đó, cậu bé không còn thấy giận em gái nữa. Khi bạn đã hiểu, không thể nào mà bạn không thương. Và khó mà bạn có thể tiếp tục giận được. Khi bạn đã hiểu thì bạn biết phải làm gì để người kia bớt đau khổ, bạn làm chuyện ấy rất tự nhiên không thấy cần phải cố gắng nhiều. Cho nên muốn hiểu sâu, ta nên tập nhìn mọi loài với con mắt từ bi.

TÌNH THƯƠNG CHÂN THẬT

Muốn thương ai, ta phải hiểu người đó. Nếu chỉ muốn chiếm hữu người đó làm của riêng thì đó chưa phải là thương. Ta không thể gọi đó là thương nếu ta chỉ biết lo cho ta, cho những nhu cầu của riêng ta còn những nhu cầu của người đó thì ta không hề để ý đến. Tình thương chân thật chỉ có khi ta thấy được những gì người thương ta cần hay không cần.

Khi ta hiểu rõ ai, không thể nào mà ta không thương cho được. Lâu lâu ta nên ngồi sát cạnh người thương của ta, cầm tay người ấy và khẽ nói: "Này em của anh, em có nghĩ là anh đã hiểu em chưa? Hay anh vẫn còn vụng về và làm cho em đau khổ? Hãy nói cho anh biết, bởi anh muốn thương em thật lòng!" Nếu ta thực tâm muốn tìm hiểu người thương thì giọng nói của ta sẽ biểu lộ sự quan tâm và người ấy sẽ mũi lòng.

Cánh cửa cảm thông đã mở, chuyện gì mà ta làm chẳng được. Người ta đôi khi không có thì giờ hoặc không đủ cam đảm để hỏi con trai của mình những câu hỏi tương tự: " Con của ba, ba thương con, nhưng không biết ba đã hiểu được con chưa? " Ta phải có cam đảm đặt câu hỏi đó với con cái ta, nếu thương mà không hiểu, thì tình thương đó chưa đúng cách, trái lại càng thương ta càng làm cho người ta thương "bị thương". Phải có hiểu mới có thương thật sự. Khi được hiểu, người được thương sẽ nở như một bông hoa.

Nguồn bài viết được trích từ tác phẩm " An lạc từng bước chân tác giả HT Nhất Hạnh

💝💝 Thần tượng của bạn là ai ? 💝Alexandre Émile Jean Yersin là bác sĩ y khoa, nhà vi khuẩn học, và nhà thám hiểm, nhà nôn...
28/03/2021

💝💝 Thần tượng của bạn là ai ?

💝Alexandre Émile Jean Yersin là bác sĩ y khoa, nhà vi khuẩn học, và nhà thám hiểm, nhà nông học người Pháp gốc Thụy Sĩ.

💝Ông đi Hồng Kông tìm hiểu dịch và thật may mắn cho nhân loại, chính ông đã tìm ra Tác nhân gây ra bệnh dịch hạch, cứu sống loài người và trở thành ân nhân của nhân loại.

💝Ông tìm ra Cao nguyên Lâm Viên, Lang Biang Đà Lạt và xây dựng năm 1899.Ông xây dựng Viện Pasteur Nha Trang và Trại chăn nuôi Suối Dầu vào những năm 1895 - 1896. Ông được suy tôn là “Cụ tổ” của ngành y tế dự phòng Việt Nam.

💝Ông đưa cây cao su, cây canh- ki-na, chà là…vào trồng tại Việt Nam và cả Đông Dương. Ông đưa kính thiên văn về nghiên cứu và giúp thông báo thời tiết khí hậu cho người dân đi biển.

💝Điều rất thú vị bởi ông đã chọn Nha trang sống và làm việc hơn 50 năm (1891 – 1943), cốt cách tuyệt vời nhất trong ông chính là người có trái tim nhân hậu, tài giỏi mà khiêm nhường.

💝Ông vượt lên tất cả mọi gian khó khi xa Tổ quốc, xa gia đình, người thân, cống hiến lớn lao cho loài người, nhưng lại yêu đất nước, con người Việt Nam đến mức “xin được an nghỉ vĩnh viễn nơi đây”.

Kính trọng và biết ơn.

27/03/2021

ĐỢI EM LỚN TÔI SẼ CƯỚI EM !
**
** Chuyện tình của Quốc vương Bhutan
Ông được xem là vị “Quốc vương trẻ tuổi nhất thế giới” hiện đang tại vị.

Năm 17 tuổi, bỗng có cô bé 7 tuổi chạy đến bên ông nói: “Cho em theo anh với”. Ông đáp lại: “Đợi sau này em lớn, nếu em chưa lấy chồng, tôi chưa lập gia đình, thì tôi sẽ cưới em làm vợ”.

Không ngờ sau nhiều năm, hai người họ đã có duyên gặp lại nhau và còn nên duyên vợ chồng.

Đó chính là câu chuyện tình yêu lãng mạn của Quốc vương Bhutan Jigme Khesar Namgyel Wangchuck và Hoàng hậu Jetsun Pema.

Bhutan được mệnh danh là quốc gia hạnh phúc nhất thế giới. Quốc vương của nước này phát biểu: “Chúng tôi không cần GDP, chỉ cần mọi nhà đều được hạnh phúc”.

Người dân của đất nước này mặc dù không giàu có, nhưng lại có cuộc sống thực sự hạnh phúc.

Quốc vương Bhutan rất yêu thương và gần gũi với dân chúng. Không chỉ có vẻ ngoài tuấn tú, mà ông còn có học vấn rất cao: Tốt nghiệp Đại học Boston tại Mỹ và Đại học Oxford ở Anh.

Sau khi trở thành Quốc vương, ông rất được lòng dân và thường xuyên đến khắp tất cả các thôn xóm trên cả nước để trưng cầu ý dân.

Chuyện tình của Quốc vương Jigme Khesar Namgyel Wangchuck và Hoàng hậu Jetsun Pema được ví như một câu chuyện cổ tích. Họ được mệnh danh là “Will và Kate của dãy núi Hy Mã Lạp Sơn”.
Mối nhân duyên định mệnh

Năm đó hoàng tử Wangchuck 17 tuổi và luôn cố gắng không để lộ thân phận của mình. Trong một bữa tiệc ở tư gia, ông quen một cô gái 7 tuổi tên là Pema.
Wangchuck kể lại: Khi đó ông một mình ngồi chơi trên một bãi cỏ cách xa đám đông, bỗng có một cô bé 7 tuổi dẫn theo em gái và người bạn đứng trước mặt ông. Cô bé đột nhiên nắm lấy tay Wangchuck nói: “Cho em theo anh với”.

Wangchuck vô cùng ngạc nhiên: “Không phải em đang chơi cùng các bạn sao, tại sao lại muốn đi cùng anh?”

Jetsun Pema đáp: “Bởi vì em thích anh”.

Vốn dĩ Wangchuck cho rằng đây chỉ là câu nói đùa của một cô bé, nhưng thấy sự bày tỏ chân thành của Pema, ngay lập tức vị hoàng trẻ đã bị Pema làm động lòng, và nói với cô bé:

“Đợi em lớn, nếu anh chưa lập gia đình còn em chưa kết hôn và chúng ta vẫn thích nhau, anh sẽ nguyện ý lấy em làm vợ.”

Jetsun Pema vui mừng gật đầu, rồi rời đi. Không ngờ nhiều năm sau, hai người lại có cơ hội gặp mặt, hơn nữa còn ở bên nhau.

Quốc vương Wangchuck nói: “Có lẽ đây chính là yêu từ cái nhìn đầu tiên, là an bài của số phận”.

Wangchuck và Pema gặp lại nhau vào 3 năm sau đó khi Pema vẫn đang học trung học. Lúc đó cô mới biết chàng trai cô thích hồi nhỏ chính là hoàng tử của Bhutan – vị Quốc vương tương lai.

Khi Wangchuck còn đang theo học ở Đại học Oxford tại Anh thì ông đã được chọn là người kế vị, lúc đó Jetsun Pema cảm thấy khoảng cách giữa cô và hoàng tử đã ngày càng xa rồi. Cô nghĩ bản thân phải xuất sắc hơn mới có tư cách đứng bên cạnh hoàng tử.

Pema dựa vào nỗ lực và trí tuệ của mình đi du học tại Ấn Độ, Anh quốc và thành thạo 3 thứ tiếng: Dzongkha, Hindi, và tiếng Anh. Cô cũng ngày càng yêu kiều duyên dáng hơn, ngoài ra còn rất yêu thích nghệ thuật, chụp ảnh.

Sự tu dưỡng của Pema tới hiện nay đã đủ tiêu chuẩn để sánh đôi cùng Quốc vương Bhutan.

Mặc dù luôn khiêm tốn, nhưng xuất thân của Pema cũng không phải là thấp kém. Gia đình cô có mối quan hệ sâu xa với Hoàng gia Bhutan. Pema là con gái của một phi công, nhưng cụ cố nội từng làm chủ tịch tỉnh phía đông Tashigang và cụ cố ngoại là anh vợ của vị vua thứ hai ở Bhutan.

Sau khi Wangchuck chính thức kế vị trở thành Quốc vương, dân chúng đều biết tới ông là một vị quốc vương có vẻ bề ngoài khôi ngô tuấn tú, tuy nhiên Pema càng cảm thấy lo lắng hơn.

Nhưng Quốc vương đối với Pema rất chân thành, ông chia sẻ: “Tôi rất may mắn khi tìm thấy một nửa tâm hồn còn lại, có thể chia sẻ buồn vui cùng Pema là niềm hạnh phúc của tôi, giúp mở ra một cuộc sống mới.

Lễ cưới của Quốc vương Wangchuck làm rung động gần 7 triệu người dân của Bhutan.

Đám cưới của họ rất giản dị, không có khách sạn 5 sao cũng không có những đoàn xe đón mừng, cũng không có bất kỳ vị khách ngoại quốc nào. Tham gia buổi lễ chỉ có người nhà Quốc vương, Hoàng hậu và vài nghìn người dân trong làng, còn lại được chúc mừng thông qua các kênh truyền thông của Bhutan.

Gặp hoàng hậu trẻ nhất thế giới đang tại vị của Bhutan
Trong buổi hôn lễ, Quốc vương nói rằng: “Pema mặc dù còn rất trẻ, nhưng cô ấy là một người tốt, sẵn sàng phục vụ nhân dân và đất nước mà không cần phải có sự sắp đặt từ trước.”

Sau buổi hôn lễ, Quốc vương cũng khó dấu được niềm hạnh phúc của mình, chia sẻ cùng các phóng viên: “Tôi đã chờ đợi thời khắc này từ rất lâu rồi, cuối cùng tôi cũng tìm thấy một người có thể đi cùng tôi suốt cuộc đời.
Đối với tôi, Hoàng hậu là một người hoàn mỹ, thông minh, xinh đẹp, chúng tôi có rất nhiều sở thích chung, đều là những người yêu thích nghệ thuật”.

Đối với Quốc vương Wangchuck: “Hôn nhân chính là mối quan hệ hòa hợp, cần tin tưởng lẫn nhau, nương tựa và vun đắp niềm tin. Tôi tin rằng Pema sẽ làm tốt vai trò là một Hoàng hậu”.

** Hoàng hậu Pema cũng không khiến Quốc vương phải thất vọng. Cô thường xuyên đi viếng thăm dân chúng khắp cả nước và dành được sự mến mộ sâu sắc của tất cả người dân.
ST.

26/03/2021

Hãy bên nhau như những người bạn.

💝💝 Thần tượng cặp đôi này lắm: Ngài Lý Quang Diệu( 1923-2015) và phu nhân Kha Ngọc Chi( 1920-2010)

💝Ngày 2/10/2010, bà Kha Ngọc Chi (Kwa Geok Choo), phu nhân của ông Lý Quang Diệu, qua đời ở tuổi 89. Giới truyền thông Singapore mô tả bà “là một người phụ nữ đơn giản, không muốn danh vọng hay địa vị, luôn thu mình. Mọi người không biết nhiều về bà”.

💝Nhưng trong điếu văn khóc vợ, ông Lý Quang Diệu khẳng định: “Nếu không có bà ấy, tôi đã trở thành một người đàn ông khác, sống một cuộc đời khác”.

💝Trong một lần nói chuyện với các sinh viên Đại học Singapore về hôn nhân, ông Lý Quang Diệu tâm sự: “Các bạn có thể học theo quan điểm phương Tây là hãy cưới người phụ nữ mình yêu, hoặc cũng có thể đi theo con đường phương Đông là hãy yêu người mình cưới. Tôi cố kết hợp cả hai nguyên tắc này và nghĩ đó không phải là một lựa chọn tồi”.

💝Chính sự thông minh sắc sảo của bà đã khiến ông nghiêng ngả. Từ đối thủ, họ trở thành tình nhân. Họ bí mật cưới nhau tại Anh vào tháng 12/1947 mà không thông báo cho gia đình.

💝“Khi đó tôi chỉ là một anh chàng chưa có nghề nghiệp ổn định. Vì vậy cũng dễ hiểu khi cha mẹ vợ không xem tôi là một chàng rể lý tưởng. Nhưng vợ có niềm tin tuyệt đối với tôi”, ông Lý kể. Nhiều người đánh giá sự lựa chọn về tình yêu và hôn nhân của ông Lý rất khác biệt so với truyền thống của đàn ông gốc Hoa.

💝“Chúng tôi chẳng bao giờ tranh cãi nhau về cách nuôi con hay các vấn đề tài chính. Cả hai là những người bạn tâm giao của nhau”, ông Lý khẳng định. (Nguồn: Zingnews)
💝💝 Love: PNT

24/03/2021

"LIỀU THUỐC HỐI HẬN" - AI BÁN CHO AI ?

"Hôm qua, tôi đã ly hôn vợ. Khoảnh khắc bước chân vào Cục dân chính, tôi tràn đầy niềm vui bởi từ giờ sẽ không bao giờ phải nghe người phụ nữ này cằn nhằn nữa. Tôi có thể thản nhiên hút thuốc hoặc đi nhậu với bạn bè, về nhà không còn nhìn thấy khuôn mặt cau có và già nua của cô ấy.

Mặc dù bố mẹ tôi không đồng ý việc ly hôn và nói rằng thật đáng thương cho hai đứa trẻ, nhưng tôi đã chịu đựng nhiều năm rồi và không thể tiếp tục được nữa. Đối với các con quả thật tôi có lỗi, nhưng đều đặn đóng tiền sinh hoạt hàng tháng, chúng sẽ vẫn yêu tôi và mang họ của tôi.

Sau khi ly hôn, tôi hẹn vài người bạn đi uống bia. Họ đều ghen tị khi biết tôi bây giờ rất rảnh rỗi. Một trong những người bạn nhận được cuộc gọi từ vợ khi anh ta vừa ăn được nửa bữa cơm, hỏi khi nào về nhà. Một người khác nhận được điện thoại từ đứa con, nói rằng đợi bố về để cùng giải bài tập.

Lúc chưa ly hôn, vợ cũ chắc chắn sẽ gọi điện cho tôi, hỏi vài câu ngớ ngẩn với giọng điệu tức giận. Mỗi lần như vậy tôi chỉ đáp vài câu chiếu lệ rồi dập máy. Nhưng bây giờ thì khác, tôi đã tự do, sẽ chẳng ai gọi điện làm phiền và cũng chẳng ai nhắn tin giục về.

Thật sự, có vài giây trong buổi tối đó, tôi có cảm giác người từng ở bên cạnh mình không còn nữa. Nhưng ngay sau đó, cảm xúc này bị tôi lãng quên, và dự định sẽ uống rượu với bạn bè cả đêm. Nhậu đến 1h sáng tôi bắt taxi về , trời đã tối và trong nhà không có ánh đèn, tôi vô thức gọi tên "vợ" và chợt nhận ra mình đã ly hôn. Tôi nằm trên giường, khát khô cổ và muốn uống một cốc nước nhưng chẳng ai rót nước cho. Tôi định đi tắm, nhưng không tìm thấy bộ đồ ngủ của mình.

Hôm sau tôi ngủ một giấc đến 10h sáng, mở mắt ra thấy căn phòng im ắng khủng khiếp, không ai gọi tôi dậy ăn sáng. Tôi đứng dậy và đi vào bếp, nhưng không biết bắt đầu từ đâu. Trong tủ lạnh có thịt bò và vịt, tất cả các món yêu thích , nhưng không ai chế biến giúp tôi bây giờ. Cuối cùng tôi chọn một gói mì ăn liền. Không còn ai ngăn cản chuyện ăn đồ nhanh không tốt cho sức khỏe nữa. Trong nhà im ắng, không một tiếng động nào.

Sau khi ăn no, tôi nằm trên ghế sofa, vô tình nhặt được bài kiểm tra của con gái thứ hai rơi ở gầm ghế. Tôi mở ra xem mới biết con mình đã học tới lớp 5, phía dưới bài kiểm tra có chữ ký của vợ cũ.

Lần đầu tiên tôi phát hiện ra vợ mình làm tất cả những việc trong gia đình này.

Mới 24 giờ kể từ khi ly hôn, tôi cảm tưởng đã trải qua một tuần. Đây rõ ràng là nhà của mình, tuy sống ở đây nhưng luôn cảm thấy mọi thứ đều xa lạ.

Tôi không thể tìm thấy bộ quần áo muốn mặc, không nhớ cái bấm móng tay ở đâu. Khăn giấy vệ sinh không còn nữa, cũng chẳng biết tìm ở đâu để thay thế. Căn bếp cũng trở nên xa lạ, đã không còn mùi thơm nữa. Sàn phòng ngủ bẩn nhưng tôi chẳng muốn động tay chân.

Đột nhiên tôi cảm thấy mình đã trở thành "đồ bỏ đi", chẳng biết làm gì ngoại trừ việc đi làm. Tôi thực sự hối hận, chỉ 24 giờ sau ly hôn, tôi bắt đầu nhớ những ngày tháng bên vợ.

Trước đây, tôi luôn nghĩ làm phụ nữ thật dễ dàng, đàn ông kiếm tiền nuôi gia đình mới khó nhưng giờ tôi mới phát hiện vợ mình không sống dễ dàng chút nào. Cô ấy phải làm việc không kém gì đàn ông với những công việc không tên.

Tôi thấy vợ mình già nhanh chóng, đôi khi chế nhạo cô ấy là "vợ béo" nhưng không biết lý do vì sao lại vậy. Đó là vì cô ấy ăn uống đạm bạc và không bao giờ mua các sản phẩm chăm sóc da đắt tiền, chăm chút cho bản thân.

Tôi từng không thích vợ mình cằn nhằn, nhưng giờ mới hiểu đó là cách làm của nhiều phụ nữ quan tâm tới chồng. Cô ấy dặn tôi không được hút thuốc, không nghe điện thoại khi lái xe và không uống quá nhiều rượu vào ban đêm. Cái nào trong số này không phải vì lợi ích của tôi?

Trên đời này thứ không mua được chính là thuốc hối hận. Có những người chỉ biết quý giá thứ gì đó khi đã mất đi. Thật nực cười, tôi phát hiện ra mình thuộc loại người này.

Tôi nhớ khi mới kết hôn, vợ cũ chỉ là một cô gái mỏng manh và dịu dàng. Sau này, khi sinh con, nghe cô ấy hét lên đau đớn trong phòng sinh, lúc đó tôi tự nhủ mình phải dành cả cuộc đời để bảo vệ và nâng niu vợ. Nhưng bao năm rồi tôi không cho cô ấy được sống một ngày thoải mái, có khi công việc không suôn sẻ, về đến nhà là tôi phải xả hơi vào vợ, dẫn đến cãi vã triền miên.

Tôi thấy trên mạng có câu: Đàn ông bất tài thích quát mắng vợ.

Tôi từng ghét và phản đối câu nói này, bây giờ nghĩ lại, có lẽ tôi quá bất tài, không thể cho cô ấy và hai đứa con điều kiện sống tốt . Đôi khi cô ấy vu vơ nói kiếp sau sẽ không muốn trở thành phụ nữ, giờ thì tôi mới hiểu.

Chỉ một ngày sau ly hôn, tôi phát hiện ra trong gia đình có quá nhiều việc đều do cô ấy làm. Không phải ngày một ngày hai mà là hơn mười năm rồi, tôi cũng tự hỏi bản thân ngoài việc kiếm tiền cho gia đình, mình còn làm được gì nữa không?

Tôi không nấu ăn, không giặt quần áo, thậm chí không buồn vò đôi tất bẩn cũng như chưa bao giờ đi đổ rác. Tôi cũng không kèm bài tập về nhà cùng con và chưa khi nào đưa con đến trường. Ngay cả khi bố mẹ tôi bị ốm, vợ cũng là người phải chăm sóc.

Cô ấy ăn uống đạm bạc và không bao giờ chịu mua những thứ đắt tiền, nhưng lại rất hào phóng với tôi, vì sợ chồng mất mặt bên ngoài. Cô bận rộn nhất khi gần đến Tết, không chỉ dọn dẹp nhà cửa mà còn chuẩn bị những bữa cơm thịnh soạn.

Và bây giờ, tôi đã ly hôn với cô ấy.

Tôi từng nghĩ ly hôn nhất định sẽ tìm được người khác tốt hơn, trẻ trung hơn. Nhưng soi gương thấy cái bụng bia nhô cao và mái tóc thưa dần, có lẽ chẳng còn ai yêu tôi như cô ấy từng yêu.

Cuộc đời của một người phụ nữ, kể từ khi kết hôn, giống như dành những năm tháng đẹp nhất của mình cho một người đàn ông. Điều một người đàn ông cần là bảo vệ, cưng chiều và coi vợ như một công chúa nhỏ.

Giờ tôi đã hiểu chân lý này, nhưng mọi thứ đã quá muộn.

Nếu ông trời cho tôi một cơ hội, tôi sẽ không bao giờ cãi nhau với cô ấy nữa, và cũng không nói câu "ly hôn" một cách bốc đồng.

Address

88/4 Lê Lợi, Bến Thành, Quận 1, Tp.HCM
Tp. Hcm

Website

Alerts

Be the first to know and let us send you an email when Công Ty Cổ Phần Dược V-Life posts news and promotions. Your email address will not be used for any other purpose, and you can unsubscribe at any time.

Share

Share on Facebook Share on Twitter Share on LinkedIn
Share on Pinterest Share on Reddit Share via Email
Share on WhatsApp Share on Instagram Share on Telegram