Chuyện Đêm Muộn

  • Home
  • Chuyện Đêm Muộn

Chuyện Đêm Muộn Đạo và Đời, Câu chuyện tình yêu, Hôn nhân gia đình.

Lòпg Se Đιếu Trộп TҺịt Ngườι!? CҺó NgҺιệp Vụ VạcҺ Trầп Bữa Gιỗ KιпҺ Hoàпg KҺιếп Cả Làпg Һoảпg sợ…..Tại ngôi làng Bình Ph...
08/12/2025

Lòпg Se Đιếu Trộп TҺịt Ngườι!? CҺó NgҺιệp Vụ VạcҺ Trầп Bữa Gιỗ KιпҺ Hoàпg KҺιếп Cả Làпg Һoảпg sợ…..
Tại ngôi làng Bình Phúc, một vùng quê yên ả ở Thái Bình, một bữa giỗ tưởng chừng bình thường đã trở thành hiện trường của vụ án g;iết người ghê rợn nhất trong lịch sử địa phương. Một cô gái mất tích, một mâm cỗ lòng lợn xe điếu, và chú chó nghiệp vụ Vàng đã vạch trần tội ác kinh hoàng ẩn sau lớp vỏ tử tế của một người đàn ông, khiến cả làng rơi vào cơn ác mộng không thể quên.
Sáng ngày 10/5/2024, ông Trần Văn Dậu, 63 tuổi, một nông dân hiền lành, ít nói, mở tiệc giỗ vợ tại nhà. Ông Dậu vốn được dân làng yêu quý vì tính chịu thương chịu khó, sống cô đơn từ khi vợ mất cách đây 5 năm mà không tái hôn. Ông gửi thiệp mời cả tuần trước, đặc biệt nhấn mạnh món lòng lợn xe điếu – đặc sản tự tay ông làm. Điều này khiến nhiều người ngạc nhiên, bởi ông không giỏi nấu nướng. Ông nói thêm: “Tôi tự tay làm từ đầu đến cuối, chỉ có con Hòa giúp dọn dẹp thôi.” Hòa, 23 tuổi, mồ côi cha mẹ, sống nhờ nhà dì ruột gần đó, được nhờ phụ bếp và rửa bát.
Trưa hôm ấy, mâm cỗ bày kín sân, đĩa lòng lợn xe điếu mỡ màng, cháo lòng nóng hổi, rượu thơm mùi thóc mới. Nhưng khi khách ăn, một bà cụ khẽ nhăn mặt: “Món này lạ miệng, sao có mùi ng*i ngái, không giống lòng heo bình thường.” Dù vậy, không ai nói to, mọi người lịch sự ăn uống, nói cười. Buổi giỗ kết thúc tưởng yên bình. Nhưng tối đó, Hòa không trở về. Dì cô nghĩ cô ngủ lại đâu đó, nhưng đến ngày hôm sau, gọi điện không được, qua nhà ông Dậu thì thấy cửa khóa chặt từ chiều hôm trước. Ba ngày trôi qua, Hòa vẫn bặt tăm, chỉ có đôi dép của cô nằm trước cửa sau nhà ông Dậu.
Gia đình báo công an, dân làng đồn đoán: “Chắc nó theo trai bỏ đi, đẹp thế cơ mà!” hoặc “Nó nợ tiền hàng ngoài chợ, trốn rồi!” Nhưng mẹ nuôi của Hòa, bà Bảo Phụng, khẳng định: “Con tôi không đi đâu cả, nó nói dọn giỗ xong là về.” Ông Dậu lúc này trở nên kỳ lạ: đóng kín cửa, không ra đồng, không giao tiếp. Hàng xóm thấy ông đốt gì đó trong chậu sắt, khói đen nồng nặc, ông chỉ đáp: “Đốt rơm cũ, nhà nhiều mối.” Nhưng mùi không giống rơm. Rồi một người hàng xóm bắt gặp ông đang lén đi ra khỏi nhà. Cả hai người như ch://ết lặng.
Xem tiếp ở đây👇👇👇
https://hubnew.net/lo%d0%bfg-se-d%ce%b9eu-tro%d0%bf-t%d2%bbit-nguo%ce%b9-c%d2%bbo-ng%d2%bb%ce%b9ep-vu-vac%d2%bb-tra%d0%bf-bua-g%ce%b9o-k%ce%b9%d0%bf%d2%bb-hoa%d0%bfg-k%d2%bb%ce%b9e%d0%bf-ca-la%d0%bfg-%d2%bboa%d0%bfg-s/

Hà Nộι Hãι Hùпg: Vụ Mẹ CҺồпg – Nàпg Dȃu Và TҺι TҺể Bιết Nóι Sau NҺàTại một con ngõ nhỏ yên bình trên phố Xuân Diệu, quận...
08/12/2025

Hà Nộι Hãι Hùпg: Vụ Mẹ CҺồпg – Nàпg Dȃu Và TҺι TҺể Bιết Nóι Sau NҺà

Tại một con ngõ nhỏ yên bình trên phố Xuân Diệu, quận Tây Hồ, Hà Nội, nơi những ngôi biệt thự cổ kính hòa quyện với nhịp sống chậm rãi của thủ đô, một bi kịch gia đình khủng khiếp đã xảy ra vào năm 2023, làm rúng động cả cộng đồng. Đằng sau vẻ thanh bình của khu phố là một tội ác không ai ngờ tới, nơi người mẹ chồng hiền lành hóa thành kẻ sát nhân, và một cô con dâu trẻ mãi mãi không thể trở về.
Nhân vật chính của câu chuyện là bà Nguyễn Thị Ánh, sinh năm 1963, một người mẹ chồng được hàng xóm quý mến vì tính siêng năng, tảo tần. Bà sống cùng chồng – ông Minh, một bảo vệ trường tiểu học hiền lành, ít nói – và con trai Phạm Văn Khánh (sinh năm 1998), một nhân viên văn phòng tại công ty xây dựng. Khánh kết hôn với Nguyễn Thị Huyền, sinh năm 2000, một cô gái trẻ xinh đẹp, dịu dàng, vừa sinh con đầu lòng. Gia đình ba thế hệ sống trong ngôi nhà bốn tầng khang trang, tầng một được bà Ánh tận dụng để bán hàng tạp hóa nhỏ lẻ.

Bề ngoài, họ là một gia đình hạnh phúc. Huyền được bạn bè yêu quý vì tính hiền lành, ít nói, luôn nở nụ cười dịu dàng dù đôi mắt thường ánh lên nỗi buồn. Nhưng đằng sau bức tranh êm đềm ấy, mối quan hệ giữa mẹ chồng và con dâu lại đầy rẫy mâu thuẫn. Những tranh cãi nhỏ nhặt về cách chăm sóc con, chuyện tiền bạc, hay cách ứng xử trong gia đình dần tích tụ thành hố sâu ngăn cách. Bà Ánh, với niềm kiêu hãnh của một người mẹ chồng truyền thống, luôn cho rằng Huyền – cô gái tỉnh lẻ – không đủ tốt để làm dâu. Bà soi mói từng chi tiết, từ cách Huyền nấu ăn, chăm con, đến việc cô hay gửi con cho bà ngoại vào cuối tuần. Những lời cay nghiệt như “Nó chỉ giỏi giả vờ ngoan hiền” hay “Nó đâu biết làm dâu là thế nào” thường xuyên được bà Ánh buông ra, khiến Huyền chỉ biết cam chịu, lặng lẽ cúi đầu.
Ngày 18 tháng 4 năm 2023, một buổi sáng mùa xuân êm đềm, Huyền dậy sớm từ 5 giờ để chuẩn bị đưa con đi tiêm phòng. Cô nấu cháo, sắp xếp đồ đạc gọn gàng, trong khi Khánh rời nhà đi làm từ 7 giờ sáng, không quên dặn mẹ để mắt đến cháu ngoại vì Huyền còn yếu sau sinh. Nhưng khi đứa bé khóc, bà Ánh tỏ ra khó chịu, buông lời chua chát: “Mày không biết chăm con, không biết làm dâu ra dáng.” Huyền, như mọi lần, chỉ lặng lẽ bế con, nước mắt lăn dài. Hàng xóm vẫn thấy cô ra đầu ngõ mua đồ, nụ cười dịu dàng nhưng ánh mắt buồn bã. Không ai ngờ rằng chỉ vài tiếng sau, Huyền biến mất.

Tối hôm đó, khi Khánh trở về, không khí trong nhà nặng nề khác thường. Bà Ánh đang lúi húi lau sàn, chậu nước đục ngầu bốc mùi lạ. Khi anh hỏi vợ đâu, bà lơ đãng đáp: “Huyền bế con sang nhà ngoại từ trưa, ở lại vài hôm.” Khánh thắc mắc vì Huyền không báo trước, nhưng bà Ánh chỉ lặp lại: “Nó nói không cần gọi, yên tâm.” Linh cảm bất an trỗi dậy trong lòng Khánh. Anh gọi điện cho vợ, nhưng thuê bao đã tắt, tin nhắn không được trả lời. Cả đêm hôm đó, Khánh không ngủ, nỗi sợ hãi mơ hồ lớn dần.

Sáng hôm sau, anh gọi cho mẹ vợ, chỉ để nhận được câu trả lời khiến anh chết lặng: Huyền không về nhà ngoại. Khánh trở về nhà, thấy mẹ vẫn đang lau dọn bếp. Khi anh hỏi thêm, bà Ánh đáp cụt lủn: “Mẹ không biết.” Tin Huyền mất tích nhanh chóng lan khắp khu phố. Người dân xì xào, đồn đoán đủ điều: Huyền bị bắt cóc, hay tự bỏ đi vì mâu thuẫn gia đình. Một số người để ý ánh mắt bà Ánh gần đây có gì đó lạnh lùng, như đang che giấu một bí mật kinh hoàng.
Hai ngày sau, Khánh báo công an. Một cuộc tìm kiếm chính thức được triển khai. Cảnh sát lục soát ngôi nhà, từ tủ lạnh, gác xép đến tầng thượng, nhưng mọi thứ dường như bình thường. Đến chiều ngày thứ ba, một mùi hôi lạ từ góc sân sau – nơi bà Ánh đặt mấy chậu hoa cảnh – khiến cảnh sát chú ý. Họ bới đất, ban đầu chỉ thấy một mảnh vải, nhưng khi đào sâu hơn, một thi thể đã bắt đầu phân hủy hiện ra. Đó là Huyền. Thi thể được chôn sơ sài dưới lớp đất ẩm, phía trên phủ những chậu cây xanh mướt như để che giấu tội ác. Khánh gục ngã ngay tại chỗ, trái tim tan nát khi nhận ra người vợ yêu quý đã ra đi mãi mãi. Bà Ánh ngồi bệt xuống nền gạch, thất thần, lẩm bẩm: “Mẹ không cố ý.” Đôi mắt bà vô hồn, bàn tay run rẩy, như không còn nhận thức được xung quanh.

Cả khu phố náo loạn. Người dân tụ tập, ánh mắt xen lẫn hoảng sợ, thương xót và phẫn nộ.
Xem tiếp ở dưới đây👇👇👇
https://hubnew.net/ha-no%ce%b9-ha%ce%b9-hu%d0%bfg-vu-me-c%d2%bbo%d0%bfg-na%d0%bfg-d%c8%83u-va-t%d2%bb%ce%b9-t%d2%bbe-b%ce%b9et-no%ce%b9-sau-n%d2%bba/

Trong gian nhà cấp 4 nằm cuối con hẻm nhỏ, tiếng tụng kinh tang lễ đều đều vang lên. Người phụ nữ trẻ – Linh, vợ của anh...
07/12/2025

Trong gian nhà cấp 4 nằm cuối con hẻm nhỏ, tiếng tụng kinh tang lễ đều đều vang lên. Người phụ nữ trẻ – Linh, vợ của anh Hoàng – vừa mất vì tai nạn giao thông. Tin dữ đến quá đột ngột, khiến cả dòng họ bên chồng chết lặng.

Linh là cô dâu ngoan hiền, ít nói, sống nội tâm, làm nghề thợ may tại nhà. Cưới về hơn 2 năm, chưa có con, nhưng vợ chồng sống hạnh phúc. Anh Hoàng yêu vợ sâu đậm, không rời nửa bước suốt mấy ngày chuẩn bị tang lễ.
Trưa ngày đưa tang, sau ba ngày để tang theo phong tục, họ hàng tập trung để đóng nắp quan tài. Trước giờ phút sinh ly tử biệt, anh Hoàng cúi xuống bên linh cữu, khẽ đưa tay vuốt nhẹ gò má người vợ yêu dấu.

“Anh xin lỗi… giá như hôm đó đừng để em đi một mình…”
Nhưng đúng lúc đó, ngón tay anh lướt qua một mép da bên má trái, bỗng… “soạt” một tiếng khẽ. Một mảng má rơi xuống.

Cả phòng kinh hoàng. Ai đó thét lên. Mẹ chồng lảo đảo ngã xuống đất.

Bên dưới lớp da… là một gương mặt khác.

Gương mặt hoàn toàn xa lạ, với sống mũi cao, cằm nhọn, và đôi môi có vết sẹo mờ. Trắng bệch, lạnh ngắt. Không phải Linh.

Người trong quan tài không phải vợ anh Hoàng.

Tang lễ lập tức bị dừng lại.
Xem tiếp ở dưới đây👇👇👇
https://hubnew.net/nguoi-chong-dau-kho-vuot-ma-vo-lan-cuoi-truoc-khi-dong-nap-qua-n-t-ai-nhung-khi-vua-roi-tay-ma-co-b-at-ng-o-roi-ra-mot-lop/

Hà Nộι Rúпg Độпg: TҺaпҺ Nιȇп Sát Hạι CҺa Mẹ Rồι NҺảү Múa Đιȇп Loạп Trȇп Mộ!Tại làng Thanh Bình, một vụ án kinh hoàng đã ...
07/12/2025

Hà Nộι Rúпg Độпg: TҺaпҺ Nιȇп Sát Hạι CҺa Mẹ Rồι NҺảү Múa Đιȇп Loạп Trȇп Mộ!

Tại làng Thanh Bình, một vụ án kinh hoàng đã khiến cả cộng đồng bàng hoàng. Ông Nguyễn Văn Long, 54 tuổi, và vợ là bà Phạm Thị Mai, 51 tuổi, đột nhiên mất tích từ đêm 10 tháng 4 năm 2024. Hàng xóm nghĩ rằng họ đi chùa, vì không liên lạc được qua điện thoại. Người duy nhất còn lại trong ngôi nhà là cậu con trai 16 tuổi, Nguyễn Anh Dũng, người nói với mọi người rằng bố mẹ đang đi lễ ở chùa Bái Đính.
Khi cảnh sát khám xét sơ bộ, họ phát hiện một thùng phi được chôn nông trong vườn sau nhà, phủ sơ sài bằng đất và lá khô. Tối hôm đó, kết quả giám định pháp y xác nhận: hai thi thể bị phân xác trong thùng là ông Long và bà Mai. Cả hai bị đâm nhiều nhát bằng dao sắc, thi thể bị chặt thành nhiều phần, rắc vôi bột để che mùi, rồi chôn ngay tại vườn nhà.

Điều khiến tổ điều tra sững sờ không chỉ là thi thể, mà là hiện trường bên trong nhà: sạch sẽ đến bất thường. Sàn nhà bóng loáng, ghế sofa còn vương mùi tiệc tùng. Camera an ninh cho thấy, chỉ 24 giờ sau khi giết bố mẹ, Anh Dũng đã tổ chức tiệc sinh nhật linh đình, mời hơn chục bạn bè đến nhà, bật nhạc ầm ĩ và đưa bạn gái về ngủ lại ngay tại nơi xảy ra tội ác.
Cả làng Thanh Bình chìm trong hoảng loạn. Người dân tụ tập trước căn nhà số 42, một số khóc nức nở, một số run rẩy không dám ra khỏi nhà. Bà cụ hàng xóm lẩm bẩm: “Sao thằng bé lại giết bố mẹ rồi ăn chơi như chẳng có gì?” Anh Dũng, cậu thiếu niên tuấn tú, ít nói, từng học giỏi, giờ bị nghi là kẻ sát nhân. Hàng xóm kể lại đêm tiệc, đèn vườn sáng rực, nhạc vang trời, bạn bè cười nói, nhưng không ai thấy ông bà Long đâu. Dũng bảo bố mẹ đi chùa, và không ai nghi ngờ.
Xem tiếp ở dưới đây👇👇👇
https://hubnew.net/ha-no%ce%b9-ru%d0%bfg-do%d0%bfg-t%d2%bba%d0%bf%d2%bb-n%ce%b9%c8%87%d0%bf-sat-ha%ce%b9-c%d2%bba-me-ro%ce%b9-n%d2%bba%d2%af-mua-d%ce%b9%c8%87%d0%bf-loa%d0%bf-tr%c8%87%d0%bf-mo/

Tại một làng quê bình yên thuộc huyện Bình Hải, tỉnh Hải Phúc – nơi tín ngưỡng dân gian ăn sâu vào nếp sống, một vụ việc...
07/12/2025

Tại một làng quê bình yên thuộc huyện Bình Hải, tỉnh Hải Phúc – nơi tín ngưỡng dân gian ăn sâu vào nếp sống, một vụ việc gây chấn động đã phơi bày một sự thật kinh hoàng: một “cô đồng” được sùng bái như thánh sống thực chất lại là kẻ đứng sau hàng loạt bi kịch, lừa đảo và xâm hại hàng chục phụ nữ.

Người phụ nữ đó tên thật là Phạm Thị Mai, 45 tuổi, được người dân gọi kính cẩn là “cô Mai”, nổi tiếng với biệt tài “giải nghiệp, ban lộc, khai đường con cái”. Điện thờ của cô nằm trong một con ngõ nhỏ, khói hương nghi ngút suốt bốn mùa. Người tìm đến từ khắp nơi, mang theo hi vọng, lễ vật và lòng tin tuyệt đối.
Trong số đó có vợ chồng anh Đỗ Văn Hòa (35 tuổi) và chị Lưu Thị Nhung (32 tuổi) – một cặp đôi được xem là kiểu mẫu trong vùng. Sau sáu năm chung sống hạnh phúc, họ vẫn chưa có con dù đã chạy chữa khắp nơi. Khi được người thân giới thiệu đến “điện cô Mai”, họ như vớ được chiếc phao giữa biển.

Cô Mai phán rằng: “Vợ chồng con phúc lộc đầy đủ, nhưng bị nghiệp duyên tiền kiếp cản đường sinh nở. Muốn hóa giải phải làm đại lễ, nghiêm cẩn, tuyệt đối giữ sự thanh sạch trong nghi lễ.” Cô còn nói chỉ phụ nữ được phép thực hiện, đàn ông không nên có mặt vì dễ làm “vỡ khí âm dương”.
Đêm hôm ấy, chị Nhung được dẫn vào một căn phòng nhỏ, bí ẩn. Cô Mai đưa cho chị một chén “nước thánh” màu nâu nhạt, yêu cầu uống cạn, nằm xuống, nhắm mắt, thả lỏng và “để thần linh dẫn dắt”. Không lâu sau, chị Nhung rơi vào trạng thái mơ hồ, cơ thể tê liệt, ý thức chìm vào bóng tối.

Sáng hôm sau, cô Mai bảo rằng: “Nghi lễ đã thành. Chỉ cần tin tưởng, kết quả sẽ đến.” Sau nhiều lần lặp lại nghi lễ ấy trong ba tháng, chị Nhung phát hiện mình mang thai. Niềm vui vỡ òa. Anh Hòa và chị tổ chức lễ tạ ơn trọng thể, dâng 50 triệu đồng và đủ loại lễ vật.

Câu chuyện “cầu con thành công” nhanh chóng lan rộng, khiến điện thờ cô Mai trở thành “thánh địa sinh linh” của những gia đình hiếm muộn từ khắp các tỉnh thành. Nhưng không ai biết, “phép màu” kia là khởi đầu cho một kịch bản tội ác tinh vi.
Chín tháng sau, chị Nhung sinh một bé gái khỏe mạnh. Anh Hòa vui mừng khôn tả, đặt tên con là Đỗ Thị An Vy, gọi thân mật là bé Na. Thế nhưng, khi bé lớn dần, nét mặt không giống anh, không giống bà con bên nội. Sống mũi cao, mắt to tròn, da trắng hồng – khác hoàn toàn với cả họ.

Một lần tình cờ gặp người bạn cũ ở huyện bên, anh Hòa choáng váng khi nhìn thấy con trai người bạn có khuôn mặt cực giống bé Na – giống đến từng đường nét. Linh cảm tồi tệ trỗi dậy, anh âm thầm đi xét nghiệm ADN.

Kết quả: Anh Hòa không phải cha ruột của bé Na.

Thế giới của anh sụp đổ. Anh lao về nhà, chất vấn vợ. Chị Nhung gào khóc, một mực phủ nhận việc phản bội, khẩn khoản van xin chồng hãy tin mình. Và rồi, ký ức về những đêm “nghi lễ” mê man trở lại: mỗi lần chị uống “nước thánh” xong đều bất tỉnh, không nhớ gì.

Sự thật đáng sợ dần hé lộ.
Xem tiếp ở dưới đây👇👇👇
https://hubnew.net/nam-di%d0%bf%d2%bb-a-do%d0%bfg-l-ua-d-ao-ha%d0%bfg-c%d2%bbuc-p%d2%bbu-nu-ba%d0%bfg-nuoc-t%d2%bba%d0%bf%d2%bb-tu-p%d2%bbep-mau-hoa-to%ce%b9-ac-g%d2%bb%c8%87-ro%d0%bf/

Chương Một: Gió Mới Cuối LàngCả làng Đông Xá hôm ấy bỗng rộn ràng hẳn lên, như thể có một luồng gió mới vừa thổi qua nhữ...
07/12/2025

Chương Một: Gió Mới Cuối Làng

Cả làng Đông Xá hôm ấy bỗng rộn ràng hẳn lên, như thể có một luồng gió mới vừa thổi qua những mái nhà ngói thâm nâu và những bờ rào dâm bụt đã cũ. Người ta xúm lại ở quán nước đầu đình, ngoài cổng chợ, hay thậm chí là ngay bờ ao, đâu đâu cũng chỉ bàn tán một câu chuyện: ông Hòa, người thợ mộc góa vợ ở cuối xóm, ở cái tuổi sáu mươi lăm, cái tuổi mà người ta chỉ mong quây quần bên con cháu, lại tuyên bố lấy vợ.
Tin tức này như một viên sỏi ném vào mặt hồ tĩnh lặng của làng quê, tạo ra những vòng sóng lan tỏa không dứt.

“Nghe bảo vợ mới chỉ trạc ba mươi thôi đấy,” bà Tám bán rau thì thầm với mấy người khách quen, đôi mắt lấp lánh vẻ tò mò. “Người thành phố hẳn hoi, mới dọn về làng mình được vài tháng.”
“Trời đất, ba mươi tuổi? Kém ông ấy hơn nửa đời người,” một người khác chen vào, giọng đầy ngờ vực. “Liệu có thật lòng không, hay lại có ý đồ gì khác?”

Những lời bàn tán cứ thế bay đi, mang theo cả sự háo hức, tò mò lẫn một chút hoài nghi cố hữu của người nhà quê. Ai cũng biết ông Hòa. Ông là một phần không thể thiếu của cái làng này, một người đàn ông hiền lành như đất, cả cuộc đời gắn bó với cái đục, cái bào và mùi gỗ thông thơm nồng. Vợ ông, bà Lan, mất sớm vì bạo bệnh, để lại ông một mình nuôi ba đứa con khôn lớn. Lũ trẻ giờ đây đều đã lên thành phố làm ăn, mỗi năm chỉ về thăm cha được đôi ba lần vào dịp lễ Tết.

Căn nhà cũ kỹ nằm nép mình ở cuối con xóm nhỏ chỉ còn lại ông và mấy chậu cúc vàng ươm trước hiên. Nhiều năm qua, ông sống trong cảnh lủi thủi một mình. Cái cô đơn của tuổi già nó giống như một lớp rêu phong, cứ âm thầm, lặng lẽ bám chặt lấy từng bức tường vôi đã loang lổ, bám vào cả dáng người gầy guộc của ông, chỉ chờ đợi một bàn tay ấm áp nào đó đến phủi đi.
Rồi một ngày, luồng gió mới ấy thật sự đã đến. Cô Hạnh – một người phụ nữ trẻ trung, xinh xắn với mái tóc dài đen mượt – dọn về thuê căn nhà cấp bốn bỏ không ở bên kia đường. Cô nói mình từ thành phố về đây tìm chút bình yên sau những biến cố đời tư. Vẻ ngoài dịu dàng, cách ăn nói nhỏ nhẹ của cô nhanh chóng chiếm được cảm tình của bà con lối xóm.

Người ta thấy cô hay ghé sang nhà ông Hòa, khi thì mang cho ông bát chè hạt sen, lúc lại xắn tay áo giúp ông quét cái sân đầy lá rụng. Cô ngồi bên hiên nhà, lắng nghe ông kể những câu chuyện xưa cũ về thời trai trẻ, về bà vợ đã khuất, về những đứa con xa nhà. Giọng cô trong trẻo như tiếng chim, xua tan đi không khí tĩnh mịch, u buồn đã bao trùm căn nhà này từ lâu.

“Bác ở một mình thế này buồn lắm phải không ạ?” – một lần, Hạnh hỏi khẽ, đôi mắt to tròn nhìn ông đầy ái ngại.

Ông Hòa thở dài, nụ cười hiền hậu có chút gì đó chua xót. “Quen rồi cô ạ. Người già, có ai mà không cô đơn.”

“Từ giờ có cháu ở đây rồi, bác đừng buồn nữa. Cháu sẽ thường xuyên qua chơi với bác.”

Những lời nói ấy, giản dị thôi, mà lại như dòng nước mát tưới vào mảnh đất khô cằn trong lòng ông lão. Ông thấy mình như trẻ lại, thấy cuộc đời bỗng dưng đáng sống hơn. Ông bắt đầu chăm chút bản thân, áo quần lúc nào cũng phẳng phiu, râu tóc gọn gàng. Chiều chiều, người ta không còn thấy ông ngồi trầm ngâm một mình nữa, mà thay vào đó là hình ảnh ông lão và người phụ nữ trẻ cùng nhau chăm sóc mấy chậu cúc, tiếng cười nói vang vọng cả một góc xóm.

Chẳng mấy ai nghĩ, chỉ hai tháng sau, cái mối quan hệ “bác cháu” ấy lại có một bước ngoặt không ngờ. Họ thấy ông Hòa, trong bộ quần áo mới nhất, dắt tay cô Hạnh ra ủy ban xã. Nụ cười trên môi ông rạng rỡ, ánh mắt long lanh hạnh phúc như một chàng trai mới ngoài đôi mươi lần đầu biết yêu.

Chương Hai: Lời Con Cái và Nụ Cười Tuổi Xế Chiều

Khi ông Hòa run run gọi điện báo tin cho các con, đầu dây bên kia là một khoảng lặng kéo dài. Thằng cả, tên Hùng, sau vài giây sững sờ, mới cất giọng đầy ngần ngại.

“Bố… bố nói đùa à? Lấy vợ ở tuổi này sao?”

“Bố nói thật,” giọng ông Hòa quả quyết, nhưng không giấu được niềm vui. “Cô Hạnh con ạ. Cô ấy tốt lắm, hiền lành, chịu thương chịu khó. Bố muốn có người bầu bạn lúc tuổi già.”

Hùng thở dài. Anh và các em thương bố, nhưng cũng không khỏi lo lắng. Một người phụ nữ trẻ hơn bố đến ba mươi lăm tuổi, lại là người từ nơi khác đến. Liệu có thật lòng không, hay chỉ vì căn nhà, mảnh vườn và số tiền tiết kiệm ít ỏi của ông?

“Bố à, chúng con không cấm cản gì hạnh phúc của bố, nhưng… bố có tìm hiểu kỹ về cô ấy chưa ạ? Lỡ người ta không tốt thì sao?”

“Nó tốt thật mà con,” ông Hòa quả quyết. “Nó chăm bố còn hơn cả con ruột. Từ ngày có nó, bố thấy mình khỏe ra, vui vẻ hơn hẳn. Các con cứ yên tâm.”

Mấy anh em Hùng gọi điện bàn bạc với nhau. Họ lo, nhưng họ cũng sợ. Sợ rằng nếu họ phản đối, bố sẽ lại quay về với cuộc sống cô độc, buồn tủi. Họ sợ làm bố tổn thương, sợ cái nhìn trách móc của ông. Cuối cùng, Hùng quyết định gọi lại cho bố.

“Thôi được rồi bố ạ. Miễn sao bố vui, có người bầu bạn sớm hôm là chúng con mừng rồi. Chuyện cưới xin, bố cứ lo cho tươm tất. Cần gì thì nói, chúng con gửi tiền về.”

Hùng còn cẩn thận xin nói chuyện riêng với Hạnh. Qua điện thoại, giọng cô vẫn nhỏ nhẹ, lễ phép.

“Anh yên tâm, em thương bác Hòa thật lòng. Em chỉ mong có một mái nhà, một người để chăm sóc. Em không cần gì hơn đâu ạ.”

Lời nói chân thành của cô đã phần nào xua đi những nghi ngại trong lòng đám con ông Hòa. Họ gửi về cho ông một khoản tiền kha khá để lo liệu đám cưới, dặn dò ông phải tổ chức cho đàng hoàng, để người vợ mới không cảm thấy tủi thân.

Đám cưới diễn ra sau đó một tuần, giản dị nhưng vô cùng ấm cúng. Ông Hòa cho dựng một cái rạp nhỏ ngoài sân, mời vài chục người thân thiết trong làng đến chung vui. Cô dâu mặc một chiếc áo dài màu hồng nhạt, trang điểm nhẹ nhàng, vẻ đẹp của cô khiến cả đám cưới như bừng sáng. Ông Hòa mặc bộ vest cũ nhưng được là ủi phẳng phiu, đứng bên cạnh cô, nụ cười hạnh phúc không lúc nào tắt trên môi.

Cả làng ai cũng đến chúc phúc. Họ nhìn ông Hòa, nhìn ánh mắt ông long lanh khi nhìn vợ, và họ tin rằng ông đã tìm thấy hạnh phúc thực sự của tuổi già.

“Đúng là ông Hòa có phúc phần,” bà Tám tấm tắc. “Ở cái tuổi này mà còn cưới được vợ trẻ, đẹp người đẹp nết thế này.”

Ông Hòa đi từng bàn cảm ơn, tay trong tay với người vợ mới. Ông thấy mình như đang sống trong một giấc mơ, một giấc mơ quá đỗi ngọt ngào mà ông chưa từng dám nghĩ tới. Ông đã nghĩ cuộc đời mình sẽ kết thúc trong lặng lẽ bên mấy chậu cúc vàng, nhưng giờ đây, một bông hoa rực rỡ nhất đã đến và ở lại trong khu vườn của ông.

Niềm vui ấy, sự hân hoan ấy, nó chân thật đến mức không một ai, kể cả những người đa nghi nhất, có thể ngờ rằng nó chỉ mong manh như một làn khói, và sẽ tan biến ngay khi màn đêm buông xuống.

Chương Ba: Đêm Tân Hôn Định Mệnh

Khi tiệc tan, khách khứa đã về hết, chỉ còn lại ánh trăng bàng bạc chiếu xuống khoảng sân vắng. Ông Hòa dắt tay vợ vào căn buồng tân hôn được trang hoàng đơn sơ nhưng ấm áp. Một cảm giác hạnh phúc lâng lâng khiến ông lão cảm thấy choáng ngợp. Ông run run nắm lấy bàn tay mềm mại của Hạnh.

“Cảm ơn cô… đã đến với tôi,” ông nói, giọng xúc động.

Hạnh mỉm cười, nụ cười vẫn dịu dàng như mọi khi. “Từ giờ phải gọi là ‘mình’ chứ. Ông đừng khách sáo nữa. Cảm ơn ông đã cho em một mái nhà.”

Cô rót một chén rượu giao bôi, đưa cho ông. “Mình uống chén này, để trăm năm hạnh phúc, ông nhé.”

Ông Hòa đón lấy chén rượu, một hơi uống cạn. Vị rượu ngọt ngào, cay nồng lan tỏa khắp cơ thể. Ông nhìn vợ, thấy cô đẹp hơn bao giờ hết dưới ánh đèn vàng vọt. Ông cảm thấy mí mắt mình nặng trĩu. Có lẽ do ông đã quá chén, hoặc do cả ngày hôm nay đã quá mệt mỏi và xúc động.

“Tôi… tôi thấy hơi buồn ngủ,” ông nói, giọng lí nhí.

“Ông mệt rồi, mình nghỉ sớm đi ông,” Hạnh dìu ông nằm xuống giường, ân cần đắp lại chăn.

Hình ảnh cuối cùng ông Hòa còn nhớ được là nụ cười của Hạnh, một nụ cười có gì đó rất lạ, và rồi ông chìm vào một giấc ngủ sâu, không mộng mị.

Khoảng nửa đêm, sự yên bình của xóm nhỏ bị xé toạc bởi một tiếng la thất thanh, đau đớn, phát ra từ căn nhà cuối ngõ của ông Hòa. Tiếng la ấy như một nhát dao chém vào không gian tĩnh mịch, khiến những người hàng xóm đang say ngủ cũng phải giật mình bật dậy.

“Có chuyện gì ở nhà ông Hòa thế?”

Mọi người vội vã khoác áo, cầm đèn pin chạy sang. Khi họ đến nơi, cảnh tượng trước mắt khiến ai nấy đều sững sờ.
Xem tiếp ở dưới đây👇👇👇
https://hubnew.net/cu-ong-65t-lay-vo-tre-30t-dem-tan-hon-ca-nha-bong-nghe-tieng-that-thanh-mo-cua-vao-thi-chung-kien-canh/

Đêm hôm ấy, cả xóm nhỏ ven sông đang chìm trong giấc ngủ yên tĩnh thì một tiếng la thất thanh vang lên, xé toang màn đêm...
07/12/2025

Đêm hôm ấy, cả xóm nhỏ ven sông đang chìm trong giấc ngủ yên tĩnh thì một tiếng la thất thanh vang lên, xé toang màn đêm đặc quánh. Tiếng hét không phải của sự sợ hãi ma quỷ, mà là của nỗi đau đớn và tuyệt vọng tột cùng, phát ra từ căn nhà gỗ của gia đình ông Lưu. Ngay lập tức, ánh đèn từ các nhà xung quanh bật sáng như những con mắt hoảng hốt. Người dân, khoác vội tấm áo, hớt hải kéo ra xem, lòng đầy lo âu. Ai cũng rùng mình khi thấy cảnh tượng hỗn loạn bên trong căn nhà – nơi trước nay vẫn luôn được xem là một gia đình mẫu mực, một biểu tượng của sự nền nếp và hạnh phúc trong xóm.

Ông Lưu – một người đàn ông ngoài sáu mươi, từng là cán bộ xã về hưu, một người mà cả làng đều kính trọng vì sự điềm đạm và kiến thức – giờ đây nằm gục trên sàn nhà, bất động. Mùi rượu nồng nặc bốc lên từ người ông, hòa quyện với không khí căng thẳng đến nghẹt thở. Trên gương mặt ông, sự kinh hoàng và tội lỗi xen lẫn, tạo thành một biểu cảm không thể nào diễn tả nổi. Trước mắt ông là con trai – anh Tuấn, và người con dâu – chị Hà. Cả hai đứng đó, đôi mắt sưng đỏ vì khóc, tay chân run rẩy không ngừng. Chị Hà nép sau lưng chồng, ánh mắt chị trống rỗng, như thể linh hồn đã lìa khỏi xác.
Không một ai trong xóm hiểu chuyện gì vừa xảy ra. Họ chỉ biết rằng, bức tranh hoàn hảo về gia đình ông Lưu vừa vỡ tan thành trăm mảnh chỉ trong một đêm.

Tin đồn lan nhanh như một cơn gió độc. Người thì nói ông Lưu say rượu, lời ra tiếng vào lẫn lộn khiến cả nhà hiểu lầm, dẫn đến xô xát. Người khác lại thì thầm, có điều gì đó mờ ám hơn thế — một bí mật khủng khiếp mà cả gia đình đã cố gắng che giấu bấy lâu nay. Cảnh sát được mời tới. Một vụ việc tưởng chừng chỉ là chuyện gia đình, bỗng chốc trở thành đề tài điều tra, khiến cả vùng quê vốn yên ả bỗng chấn động.
Trung úy Hòa, một sĩ quan trẻ nhưng dày dạn kinh nghiệm với những vụ án tâm lý phức tạp, được phân công điều tra. Anh bước vào căn nhà trong buổi sáng hôm sau, khi những tia nắng đầu ngày yếu ớt chiếu qua khung cửa sổ, làm nổi bật những hạt bụi lơ lửng trong không khí. Mùi rượu của đêm qua vẫn còn thoang thoảng, quyện với mùi khói hương trầm mặc và một không khí căng thẳng đến g*i người. Trên chiếc bàn gỗ ở gian giữa, những ly rượu uống dở vẫn còn đó, như những chứng nhân câm lặng của một bi kịch.

Mỗi người trong nhà đều né tránh ánh mắt nhau, chìm trong một sự im lặng nặng nề.

Ông Lưu ngồi trên chiếc ghế bành cũ kỹ, lưng còng xuống, hai tay đan vào nhau. Ông im lặng, không nói bất cứ điều gì ngoài một câu duy nhất, lặp đi lặp lại như một cái máy hỏng:
– “Tôi… tôi chỉ nhớ mình uống. Rồi mọi thứ tối sầm lại.”
Giọng ông khàn đặc, lạc đi. Nhưng Hòa nhận ra, đó không phải là sự im lặng của một người vô tội, mà là sự im lặng của nỗi xấu hổ đã chạm đến tận cùng.

Nhưng ánh mắt của bà Thoa – vợ ông – lại chứa đầy uất nghẹn. Bà ngồi ở một góc phòng, đôi vai gầy guộc run lên. Khi Hòa hỏi chuyện, nước mắt bà cứ thế tuôn rơi.
– “Suốt mấy năm nay… ông ấy ngày càng thay đổi,” bà nói trong tiếng nấc. “Rượu… rượu đã biến ông ấy thành một con người khác. Một con người mà tôi không còn nhận ra nữa.”

Bà Thoa kể rằng, từ ngày về hưu, ông Lưu bắt đầu tìm đến rượu như một người bạn. Ban đầu chỉ là vài ly cho vui, nhưng dần dần, ông không thể sống thiếu nó. Những cơn say của ông ngày càng nhiều hơn, và mỗi lần say, ông lại trở nên cộc cằn, nói những lời khó nghe. Bà đã khuyên can, đã khóc lóc, nhưng tất cả đều vô ích.

Còn chị Hà, con dâu của ông, người phụ nữ vốn xinh đẹp, hoạt bát, nay gầy gò, xanh xao, ít nói hẳn. Ánh mắt chị lúc nào cũng như có một màn sương mờ che phủ, thỉnh thoảng lại thoáng qua một tia sợ hãi hoảng loạn khi có ai đó vô tình chạm vào người. Chị chỉ ngồi đó, im lặng, hai bàn tay vò nát vạt áo.

Hòa bắt đầu nghi ngờ. Vụ việc này không giống một vụ án hình sự thông thường, không có dấu hiệu tấn công vật lý rõ ràng. Nhưng những khoảng lặng kỳ lạ, những ánh mắt lảng tránh, và nỗi đau không thể gọi tên trong ngôi nhà này còn đáng sợ hơn bất kỳ vết thương nào. Anh biết rằng, có những tội ác không để lại dấu vết trên cơ thể, nhưng lại khắc sâu những vết sẹo vĩnh viễn trong tâm hồn.

Anh quyết định bắt đầu từ những người hàng xóm. Anh lặng lẽ dò hỏi, và câu trả lời anh nhận được gần như giống hệt nhau: “Gia đình đó hiền lành, có học thức, trước nay chưa từng nghe thấy tiếng cãi vã to tiếng bao giờ. Ông Lưu là niềm tự hào của cả xóm. Nhưng mà… dạo gần đây, chúng tôi thấy cô con dâu hay ra bờ sông ngồi một mình, mặt buồn lắm. Trông cô ấy cứ như người mất hồn.”

Một người hàng xóm lớn tuổi còn kể thêm: “Có mấy lần tôi thấy ông Lưu say, nói năng hơi lớn tiếng, nhưng bà Thoa đều lựa lời cho qua. Bà ấy là người phụ nữ chịu đựng, lúc nào cũng muốn giữ thể diện cho chồng con. Chắc là có chuyện gì đó mà người ngoài không biết được.”

Trung úy Hòa trở về văn phòng, trong đầu đầy những suy tư. Anh cảm nhận được sức nặng của sự im lặng. Trong nhiều gia đình, đặc biệt là ở những vùng quê nơi danh dự và thể diện được đặt lên hàng đầu, sự im lặng đôi khi là một bức tường thành kiên cố để che giấu những sự thật đau lòng. Nhưng bức tường đó, nếu không được phá bỏ, sẽ trở thành một nhà tù giam cầm chính những người ở bên trong.

Chương 2: Những Lời Khai Đẫm Nước Mắt

Một tuần trôi qua, cuộc điều tra dần dần hé lộ những điều mà không một ai muốn tin. Trung úy Hòa quyết định nói chuyện riêng với từng thành viên trong gia đình, tách họ ra khỏi sự ảnh hưởng của nhau. Anh tin rằng, chỉ khi ở một mình, họ mới dám đối diện với sự thật.

Anh bắt đầu với bà Thoa. Trong căn phòng nhỏ tại trụ sở công an xã, bà Thoa ngồi đối diện Hòa, đôi mắt trũng sâu.
– “Thưa bác, cháu biết chuyện này rất khó nói. Nhưng nếu chúng ta không làm rõ, nỗi đau này sẽ còn mãi,” Hòa bắt đầu một cách nhẹ nhàng.

Bà Thoa im lặng một lúc lâu, rồi bà bật khóc
Xem tiếp ở dưới đây👇👇👇
https://hubnew.net/dem-hom-ay-ca-vung-que-dang-yen-tinh-thi-tieng-la-that-thanh-tu-can-nha-ong-luu-vang-len-xe-toang-man-dem-dac-quanh/

Ngày tôi sinh con đầu lòng – đúng ra phải là ngày hạnh phúc nhất đời tôi.Nhưng cũng chính ngày ấy, tôi nhận ra bộ mặt th...
07/12/2025

Ngày tôi sinh con đầu lòng – đúng ra phải là ngày hạnh phúc nhất đời tôi.
Nhưng cũng chính ngày ấy, tôi nhận ra bộ mặt thật sự của những người từng miệng nói thương tôi, quý tôi.

Chỉ vì tôi không sinh được cháu trai, mẹ chồng tôi đã giận dữ, miệt thị, rồi cuối cùng… làm một chuyện khiến cả đời tôi cũng không quên.
Tôi sinh mổ, người vẫn yếu, chân còn run, bụng còn đau âm ỉ từng cơn. Bé con mới ngủ được, còn tôi thì chỉ muốn nằm nghỉ.

Nhưng mẹ chồng bước vào phòng, mặt nặng như chì.

“Xuống dọn bàn ăn đi. Nhà có đám giỗ, ai hơi đâu phục vụ cho cô.”
\Tôi còn tưởng mình nghe nhầm.

Tôi lí nhí:
“Con… con mới mổ xong, bác sĩ bảo phải nằm nghỉ…”

Bà quắc mắt:
“Ngày xưa mẹ đẻ ba đứa còn tự xách nước, chứ không như cô. Đẻ có đứa con gái mà bày đặt!”

Tôi sững sờ.
Con tôi là gái thì sao? Con gái không phải con người?

Nhưng rồi chồng tôi – anh Hưng – đứng cạnh, chẳng hề mở miệng bênh vực.
Anh cúi xuống buộc dây giày, như thể chuyện chẳng liên quan đến mình.

Tôi bấu tay vào mép giường, cố đứng dậy vì không muốn cãi vã làm ảnh hưởng em bé.

Xuống đến bếp, tiếng nói xì xầm của họ hàng khiến tôi tủi thân ê chề:

“Đẻ con gái đó…”

“Vậy là nhà này coi như toi.”

“Nuôi bao năm chỉ lấy về cái của nợ.”

Mắt tôi nhòe đi.
Tôi cố dọn, tay run, người mệt lả.

Đến lúc bê bát canh nóng lên, bất ngờ mẹ chồng nói lớn:

“Cầm không cẩn thận thì để tôi giúp!”

Rồi bà hất mạnh bát canh về phía tôi.

Nước canh nóng hổi đổ thẳng vào mặt tôi.
Tôi hét lên, tay ôm mặt, đau rát đến mức khuỵu xuống.

Cả bàn người ngồi nhìn.Không ai chạy lại.

Không ai nói một lời.

Chỉ có tiếng của mẹ chồng, sắc như dao:

“Cho chừa cái tội lê mê, đã vô phúc sinh con gái còn bắt người khác hầu.”

Tôi run cầm cập.
Vừa đau, vừa nhục.

Chồng tôi chỉ đứng nhìn rồi nói qua loa:

“Thôi mẹ, cô ấy yếu thì lần sau đừng bảo làm nữa.”

Câu nói vô hồn ấy còn tệ hơn cả sự im lặng.

Không một lời hỏi thăm tôi có đau không.
Không một lời xin lỗi.

Tôi nhìn anh…
Tôi nhận ra mình đã nhầm người rồi.

Tôi gắng gượng leo lên phòng, cả mặt rát bỏng, lòng nặng như chì.
Tôi gọi cho bố tôi – dù giọng vẫn run.

“Bố… bố đến đón con với…”

Ở đầu dây bên kia, bố im lặng đúng 3 giây rồi nói:

“Ở đâu? Bố đến ngay.”

30 phút sau, cả nhà chồng tôi chết lặng khi thấy một chiếc xe sang màu đen bóng loáng chạy vào cổng.
Người tài xế bước xuống mở cửa.
Xemtiếp ở dưới phần bình luận👇👇👇

Ngày Hương nghe tin bà Kim – một phú bà U60, giàu có, góa chồng, không con cái – muốn thuê “trợ lý riêng” lương 40 triệu...
06/12/2025

Ngày Hương nghe tin bà Kim – một phú bà U60, giàu có, góa chồng, không con cái – muốn thuê “trợ lý riêng” lương 40 triệu/tháng, cô lập tức nghĩ ngay đến chồng mình. Gia đình đang nợ ngân hàng, công việc của Nam lại bấp bênh. Công việc chỉ yêu cầu quản lý giấy tờ, đưa bà đi khám, sắp xếp tiệc tùng. Hương nghĩ, “chỉ làm việc thôi mà, có gì đâu”.
Nam ban đầu lưỡng lự:
– Anh làm cho bà ấy… em không sợ người ta bàn tán à?
– Sợ gì, miễn anh đàng hoàng, tối vẫn về nhà là được – Hương đáp, miệng cười nhưng trong lòng vẫn thoáng chút lo.
Ba tháng đầu, mọi thứ đúng như thỏa thuận. Nam đều đặn đưa tiền cho vợ, kể rằng bà Kim nghiêm nhưng tử tế, thỉnh thoảng gửi quà cho Hương. Số tiền 40 triệu mỗi tháng giúp Hương trả bớt nợ, thậm chí còn mơ mở một cửa hàng nhỏ.
Nhưng sang tháng thứ tư, Hương bắt đầu thấy chồng thay đổi. Nam về muộn hơn, ít nói, ánh mắt như lúc nào cũng mải nghĩ chuyện gì đó. Đêm nằm cạnh, anh quay lưng ra ngoài, viện cớ mệt, “để mai đi” mỗi khi Hương muốn gần gũi. Lúc đầu cô nghĩ anh bận việc, nhưng rồi cả tháng trời họ không còn chạm vào nhau.
– Anh… có chuyện gì giấu em phải không? – Hương hỏi một tối.
Nam khẽ lắc đầu, tránh ánh mắt vợ:
– Chỉ là công việc hơi áp lực thôi.
Từ đó, khoảng cách vô hình giữa họ ngày càng lớn. Hương bắt đầu mất ngủ, tâm trí lúc nào cũng đầy nghi ngờ.
Đến tháng thứ sáu, nỗi bất an của Hương bùng nổ thành cơn ác mộng. Một đêm mưa lớn, điện thoại cô rung lên lúc gần 11 giờ:
– Em… đến bệnh viện X ngay… – giọng Nam run rẩy, đứt quãng.
Xem tiếp ở dưới đây👇👇👇
https://hubnew.net/b-an-chong-cho-phu-ba-u60-vo-dut-tui-40-trieu-moi-thang-nhung-den-thang-thu-6-dieu-k-inh-h-oang-nhat-da-xay-ra/

Address

Lạc Trung

100000

Alerts

Be the first to know and let us send you an email when Chuyện Đêm Muộn posts news and promotions. Your email address will not be used for any other purpose, and you can unsubscribe at any time.

Contact The Practice

Send a message to Chuyện Đêm Muộn:

  • Want your practice to be the top-listed Clinic?

Share

Share on Facebook Share on Twitter Share on LinkedIn
Share on Pinterest Share on Reddit Share via Email
Share on WhatsApp Share on Instagram Share on Telegram