07/12/2025
Chương Một: Gió Mới Cuối Làng
Cả làng Đông Xá hôm ấy bỗng rộn ràng hẳn lên, như thể có một luồng gió mới vừa thổi qua những mái nhà ngói thâm nâu và những bờ rào dâm bụt đã cũ. Người ta xúm lại ở quán nước đầu đình, ngoài cổng chợ, hay thậm chí là ngay bờ ao, đâu đâu cũng chỉ bàn tán một câu chuyện: ông Hòa, người thợ mộc góa vợ ở cuối xóm, ở cái tuổi sáu mươi lăm, cái tuổi mà người ta chỉ mong quây quần bên con cháu, lại tuyên bố lấy vợ.
Tin tức này như một viên sỏi ném vào mặt hồ tĩnh lặng của làng quê, tạo ra những vòng sóng lan tỏa không dứt.
“Nghe bảo vợ mới chỉ trạc ba mươi thôi đấy,” bà Tám bán rau thì thầm với mấy người khách quen, đôi mắt lấp lánh vẻ tò mò. “Người thành phố hẳn hoi, mới dọn về làng mình được vài tháng.”
“Trời đất, ba mươi tuổi? Kém ông ấy hơn nửa đời người,” một người khác chen vào, giọng đầy ngờ vực. “Liệu có thật lòng không, hay lại có ý đồ gì khác?”
Những lời bàn tán cứ thế bay đi, mang theo cả sự háo hức, tò mò lẫn một chút hoài nghi cố hữu của người nhà quê. Ai cũng biết ông Hòa. Ông là một phần không thể thiếu của cái làng này, một người đàn ông hiền lành như đất, cả cuộc đời gắn bó với cái đục, cái bào và mùi gỗ thông thơm nồng. Vợ ông, bà Lan, mất sớm vì bạo bệnh, để lại ông một mình nuôi ba đứa con khôn lớn. Lũ trẻ giờ đây đều đã lên thành phố làm ăn, mỗi năm chỉ về thăm cha được đôi ba lần vào dịp lễ Tết.
Căn nhà cũ kỹ nằm nép mình ở cuối con xóm nhỏ chỉ còn lại ông và mấy chậu cúc vàng ươm trước hiên. Nhiều năm qua, ông sống trong cảnh lủi thủi một mình. Cái cô đơn của tuổi già nó giống như một lớp rêu phong, cứ âm thầm, lặng lẽ bám chặt lấy từng bức tường vôi đã loang lổ, bám vào cả dáng người gầy guộc của ông, chỉ chờ đợi một bàn tay ấm áp nào đó đến phủi đi.
Rồi một ngày, luồng gió mới ấy thật sự đã đến. Cô Hạnh – một người phụ nữ trẻ trung, xinh xắn với mái tóc dài đen mượt – dọn về thuê căn nhà cấp bốn bỏ không ở bên kia đường. Cô nói mình từ thành phố về đây tìm chút bình yên sau những biến cố đời tư. Vẻ ngoài dịu dàng, cách ăn nói nhỏ nhẹ của cô nhanh chóng chiếm được cảm tình của bà con lối xóm.
Người ta thấy cô hay ghé sang nhà ông Hòa, khi thì mang cho ông bát chè hạt sen, lúc lại xắn tay áo giúp ông quét cái sân đầy lá rụng. Cô ngồi bên hiên nhà, lắng nghe ông kể những câu chuyện xưa cũ về thời trai trẻ, về bà vợ đã khuất, về những đứa con xa nhà. Giọng cô trong trẻo như tiếng chim, xua tan đi không khí tĩnh mịch, u buồn đã bao trùm căn nhà này từ lâu.
“Bác ở một mình thế này buồn lắm phải không ạ?” – một lần, Hạnh hỏi khẽ, đôi mắt to tròn nhìn ông đầy ái ngại.
Ông Hòa thở dài, nụ cười hiền hậu có chút gì đó chua xót. “Quen rồi cô ạ. Người già, có ai mà không cô đơn.”
“Từ giờ có cháu ở đây rồi, bác đừng buồn nữa. Cháu sẽ thường xuyên qua chơi với bác.”
Những lời nói ấy, giản dị thôi, mà lại như dòng nước mát tưới vào mảnh đất khô cằn trong lòng ông lão. Ông thấy mình như trẻ lại, thấy cuộc đời bỗng dưng đáng sống hơn. Ông bắt đầu chăm chút bản thân, áo quần lúc nào cũng phẳng phiu, râu tóc gọn gàng. Chiều chiều, người ta không còn thấy ông ngồi trầm ngâm một mình nữa, mà thay vào đó là hình ảnh ông lão và người phụ nữ trẻ cùng nhau chăm sóc mấy chậu cúc, tiếng cười nói vang vọng cả một góc xóm.
Chẳng mấy ai nghĩ, chỉ hai tháng sau, cái mối quan hệ “bác cháu” ấy lại có một bước ngoặt không ngờ. Họ thấy ông Hòa, trong bộ quần áo mới nhất, dắt tay cô Hạnh ra ủy ban xã. Nụ cười trên môi ông rạng rỡ, ánh mắt long lanh hạnh phúc như một chàng trai mới ngoài đôi mươi lần đầu biết yêu.
Chương Hai: Lời Con Cái và Nụ Cười Tuổi Xế Chiều
Khi ông Hòa run run gọi điện báo tin cho các con, đầu dây bên kia là một khoảng lặng kéo dài. Thằng cả, tên Hùng, sau vài giây sững sờ, mới cất giọng đầy ngần ngại.
“Bố… bố nói đùa à? Lấy vợ ở tuổi này sao?”
“Bố nói thật,” giọng ông Hòa quả quyết, nhưng không giấu được niềm vui. “Cô Hạnh con ạ. Cô ấy tốt lắm, hiền lành, chịu thương chịu khó. Bố muốn có người bầu bạn lúc tuổi già.”
Hùng thở dài. Anh và các em thương bố, nhưng cũng không khỏi lo lắng. Một người phụ nữ trẻ hơn bố đến ba mươi lăm tuổi, lại là người từ nơi khác đến. Liệu có thật lòng không, hay chỉ vì căn nhà, mảnh vườn và số tiền tiết kiệm ít ỏi của ông?
“Bố à, chúng con không cấm cản gì hạnh phúc của bố, nhưng… bố có tìm hiểu kỹ về cô ấy chưa ạ? Lỡ người ta không tốt thì sao?”
“Nó tốt thật mà con,” ông Hòa quả quyết. “Nó chăm bố còn hơn cả con ruột. Từ ngày có nó, bố thấy mình khỏe ra, vui vẻ hơn hẳn. Các con cứ yên tâm.”
Mấy anh em Hùng gọi điện bàn bạc với nhau. Họ lo, nhưng họ cũng sợ. Sợ rằng nếu họ phản đối, bố sẽ lại quay về với cuộc sống cô độc, buồn tủi. Họ sợ làm bố tổn thương, sợ cái nhìn trách móc của ông. Cuối cùng, Hùng quyết định gọi lại cho bố.
“Thôi được rồi bố ạ. Miễn sao bố vui, có người bầu bạn sớm hôm là chúng con mừng rồi. Chuyện cưới xin, bố cứ lo cho tươm tất. Cần gì thì nói, chúng con gửi tiền về.”
Hùng còn cẩn thận xin nói chuyện riêng với Hạnh. Qua điện thoại, giọng cô vẫn nhỏ nhẹ, lễ phép.
“Anh yên tâm, em thương bác Hòa thật lòng. Em chỉ mong có một mái nhà, một người để chăm sóc. Em không cần gì hơn đâu ạ.”
Lời nói chân thành của cô đã phần nào xua đi những nghi ngại trong lòng đám con ông Hòa. Họ gửi về cho ông một khoản tiền kha khá để lo liệu đám cưới, dặn dò ông phải tổ chức cho đàng hoàng, để người vợ mới không cảm thấy tủi thân.
Đám cưới diễn ra sau đó một tuần, giản dị nhưng vô cùng ấm cúng. Ông Hòa cho dựng một cái rạp nhỏ ngoài sân, mời vài chục người thân thiết trong làng đến chung vui. Cô dâu mặc một chiếc áo dài màu hồng nhạt, trang điểm nhẹ nhàng, vẻ đẹp của cô khiến cả đám cưới như bừng sáng. Ông Hòa mặc bộ vest cũ nhưng được là ủi phẳng phiu, đứng bên cạnh cô, nụ cười hạnh phúc không lúc nào tắt trên môi.
Cả làng ai cũng đến chúc phúc. Họ nhìn ông Hòa, nhìn ánh mắt ông long lanh khi nhìn vợ, và họ tin rằng ông đã tìm thấy hạnh phúc thực sự của tuổi già.
“Đúng là ông Hòa có phúc phần,” bà Tám tấm tắc. “Ở cái tuổi này mà còn cưới được vợ trẻ, đẹp người đẹp nết thế này.”
Ông Hòa đi từng bàn cảm ơn, tay trong tay với người vợ mới. Ông thấy mình như đang sống trong một giấc mơ, một giấc mơ quá đỗi ngọt ngào mà ông chưa từng dám nghĩ tới. Ông đã nghĩ cuộc đời mình sẽ kết thúc trong lặng lẽ bên mấy chậu cúc vàng, nhưng giờ đây, một bông hoa rực rỡ nhất đã đến và ở lại trong khu vườn của ông.
Niềm vui ấy, sự hân hoan ấy, nó chân thật đến mức không một ai, kể cả những người đa nghi nhất, có thể ngờ rằng nó chỉ mong manh như một làn khói, và sẽ tan biến ngay khi màn đêm buông xuống.
Chương Ba: Đêm Tân Hôn Định Mệnh
Khi tiệc tan, khách khứa đã về hết, chỉ còn lại ánh trăng bàng bạc chiếu xuống khoảng sân vắng. Ông Hòa dắt tay vợ vào căn buồng tân hôn được trang hoàng đơn sơ nhưng ấm áp. Một cảm giác hạnh phúc lâng lâng khiến ông lão cảm thấy choáng ngợp. Ông run run nắm lấy bàn tay mềm mại của Hạnh.
“Cảm ơn cô… đã đến với tôi,” ông nói, giọng xúc động.
Hạnh mỉm cười, nụ cười vẫn dịu dàng như mọi khi. “Từ giờ phải gọi là ‘mình’ chứ. Ông đừng khách sáo nữa. Cảm ơn ông đã cho em một mái nhà.”
Cô rót một chén rượu giao bôi, đưa cho ông. “Mình uống chén này, để trăm năm hạnh phúc, ông nhé.”
Ông Hòa đón lấy chén rượu, một hơi uống cạn. Vị rượu ngọt ngào, cay nồng lan tỏa khắp cơ thể. Ông nhìn vợ, thấy cô đẹp hơn bao giờ hết dưới ánh đèn vàng vọt. Ông cảm thấy mí mắt mình nặng trĩu. Có lẽ do ông đã quá chén, hoặc do cả ngày hôm nay đã quá mệt mỏi và xúc động.
“Tôi… tôi thấy hơi buồn ngủ,” ông nói, giọng lí nhí.
“Ông mệt rồi, mình nghỉ sớm đi ông,” Hạnh dìu ông nằm xuống giường, ân cần đắp lại chăn.
Hình ảnh cuối cùng ông Hòa còn nhớ được là nụ cười của Hạnh, một nụ cười có gì đó rất lạ, và rồi ông chìm vào một giấc ngủ sâu, không mộng mị.
Khoảng nửa đêm, sự yên bình của xóm nhỏ bị xé toạc bởi một tiếng la thất thanh, đau đớn, phát ra từ căn nhà cuối ngõ của ông Hòa. Tiếng la ấy như một nhát dao chém vào không gian tĩnh mịch, khiến những người hàng xóm đang say ngủ cũng phải giật mình bật dậy.
“Có chuyện gì ở nhà ông Hòa thế?”
Mọi người vội vã khoác áo, cầm đèn pin chạy sang. Khi họ đến nơi, cảnh tượng trước mắt khiến ai nấy đều sững sờ.
Xem tiếp ở dưới đây👇👇👇
https://hubnew.net/cu-ong-65t-lay-vo-tre-30t-dem-tan-hon-ca-nha-bong-nghe-tieng-that-thanh-mo-cua-vao-thi-chung-kien-canh/