01/10/2025
MƯỜI NĂM CHỜ ĐỢI
Mười tám tuổi, họ gặp nhau, một chàng trai và một cô gái. Họ thân thiết đến mức mọi người đều nghĩ rằng giữa họ có gì đó hơn tình bạn. Nhưng họ, chỉ lặng lẽ gọi nhau là bạn thân. Trong vô vàn cuộc trò chuyện, có lần họ bông đùa:
“Mai này, mười năm nữa, chúng ta sẽ là những kẻ tự do nhất thế gian. Lúc đó mình sẽ...”
Câu nói vu vơ khi ấy hóa ra lại thành một sợi chỉ đỏ nối dài đến tận sau này.
Họ cùng lớn lên, nhưng mỗi người lại mang theo những ngả rẽ riêng. Anh có những ước mơ, cô có những hoài bão. Họ tôn trọng khoảng trời riêng của nhau, ít khi xen vào, ít khi kể hết, chỉ để lại đôi chút trong ánh mắt và nụ cười. Những lần tưởng chừng sẽ gặp lại, cuối cùng đều dang dở bởi những lý do ngớ ngẩn, đôi khi chỉ vì một cơn mưa bất chợt, một lịch trình đổi dời. Dần dần, chính định mệnh như muốn trêu ngươi, khiến họ mãi chẳng thể chạm mặt vào cái cột mốc mười năm đã hẹn.
Mười năm. Một thập kỷ trôi qua, dài như cả đời người. Cô vẫn chờ, còn anh thì vẫn giữ nguyên trong tim mình một nỗi niềm không nói thành lời.
Ngày ấy, anh đã quyết định. Anh muốn nói cho cô biết, tất cả những thương yêu giấu kín từ ngày còn trẻ. Anh hẹn cô trong một quán cà phê nhỏ, một quán cà phê rất yên tĩnh, nơi anh tin rằng thời gian sẽ dừng lại chỉ để dành riêng cho hai người.
Nhưng anh không đến.
Anh mãi mãi không đến.
Không phải vì kẹt xe, không phải vì bận việc, càng không phải vì đổi ý. Anh không thể đến, bởi từ hôm trước đó, anh đã rời xa thế giới này. Một tai nạn vô tình chấm dứt mười năm chờ đợi, mười năm hi vọng, mười năm để giữ lấy một lời yêu thương chưa từng kịp thốt ra.
Cô ngồi trong quán cà phê, chờ mãi, chờ mãi, ánh đèn vàng hắt xuống bóng người cô run rẩy. Ly cà phê đắng không đường cô gọi cho anh ấy bắt đầu nguội lạnh, như mười năm thanh xuân lặng lẽ trôi đi. Tin dữ đến với cô như một nhát dao đâm thẳng vào trái tim. Người cô chờ đã vĩnh viễn không thể quay lại.
Từ đó, những “mãi mãi” dằn vặt cô:
Mãi mãi anh không tới.
Mãi mãi cô chẳng thể gặp lại người thương.
Mãi mãi không biết anh còn thương mình nhiều đến đâu.
Mãi mãi không rõ mười năm kia là đúng hay sai, là một niềm tin đẹp hay chỉ là trò đùa cay nghiệt của số phận.
Và cô hiểu, có những cuộc hẹn không bao giờ thành. Có những lời yêu mãi mãi không thể nói ra. Và có những nỗi đau không bao giờ khép lại.
Mười năm chờ đợi… cuối cùng chỉ còn lại một mình cô, ngồi đối diện với bóng tối, nghe tiếng tim mình nức nở trong một bản nhạc không bao giờ tắt.
Có những cuộc hẹn đã lỡ thì chẳng bao giờ còn dịp làm lại. Có những lời yêu nếu chôn giấu quá lâu, đến một ngày sẽ trở thành vĩnh viễn im lặng. Câu chuyện của họ là một vết thương không khép, nhưng cũng là tấm gương soi cho những kẻ đang yêu.
Nếu bạn còn có thể gặp nhau, hãy gặp.
Nếu bạn còn có thể nói lời thương, hãy nói.
Nếu bạn còn có thể nắm tay nhau, xin đừng buông.
Bởi không ai biết được ngày mai, quán cà phê nhỏ kia có còn sáng đèn chờ đợi, hay chỉ còn một chiếc ghế trống lặng lẽ suốt đời.