21/11/2025
Mình đã đi được 10 năm như thế 💖
TÔN CHỈ KHI THÀNH LẬP THIỀN VIỆN.
—
Thiền viện không phải là một công trình xây bằng xi măng và mái ngói; mà xây lên từ sự thuần khiết của tâm người sáng lập.
Vì vậy, trước khi có một cột gỗ hay viên gạch nào được đặt xuống, đã có bốn tôn chỉ như bốn cột trụ vô hình nâng đỡ toàn bộ tinh thần của thiền viện thuộc hệ thống thiền viện Pháp Quang. Đó không phải là luật lệ; đó là hơi thở của đạo, là cách để giữ nguyên vẹn sự thanh tịnh mà Thầy muốn gửi tặng cho đời.
Trong tôn chỉ thứ nhất, Thầy đặt trọn niềm tin vào những người xuất gia, những người đã cắt ái từ thân, đã chọn con đường không dễ đi để nuôi lớn trí tuệ và tình thương. Dù ở đâu, những vị thầy, vị sư cô ấy sẽ là người quản lý thiền viện, bằng sự hiện diện, bằng sự hiểu biết và tình thương. Vì chỉ những người thực sự sống với đạo mới có thể giữ cho thiền viện không lệch hướng, không biến thành một nơi tổ chức sự kiện, không hóa thành một cơ sở kinh doanh. Họ là những người được giao ngọn lửa, để giữ cho nó sáng và ấm.
Tôn chỉ thứ hai đặt người thiền sinh vào đúng vị trí họ cần đứng: trở về để tu tập. Chỉ thế. Không gì khác. Không trách nhiệm tài chính. Không phải gánh vác việc thiền viện. Không bị áp lực đóng góp. Bởi vì trong một thiền viện theo tinh thần thầy Pháp Nhật, mỗi người bước vào thiền viện đều như bước vào một khu rừng thanh tịnh: chỉ cần ngồi xuống, chỉ cần thở, chỉ cần trọn vẹn nhận biết. Nếu có ai mở lòng mà cúng dường, thì đó là tùy tâm. Còn không thiền viện vẫn vận hành, vẫn nuôi dưỡng mọi người bằng tấm lòng không cầu báo đáp. Một thiền viện mà thiền sinh không phải lo chi phí, phải đóng góp, phải chịu áp lực…
Tôn chỉ thứ ba: “Không kêu gọi cúng dường trên mạng.” Không kêu gọi, không vận động riêng tư, không tìm kiếm sự ủng hộ. Tất cả đều chỉ từ tâm người đã thực sự được chuyển hóa khi tu tập với Thầy. Người nào thấy mình thay đổi, sẽ muốn nâng đỡ con đường giúp mình thay đổi. Không cần quảng bá. Thiền viện chỉ nhận khi người đóng góp đã biết rõ mình đang làm gì không phải vì cảm xúc, càng không phải vì bị thuyết phục. Mọi đóng góp, nếu có, đều là hoa trái của sự chuyển hóa của chính người đó chứ không phải kết quả của lời vận động.
Tôn chỉ thứ tư là lời phát nguyện từ thầy: mọi khó khăn, mọi gánh vác, mọi nặng nhọc – Thầy xin đứng ra lo hết. Không đặt một „hạt bụi“ nào lên vai thiền sinh. Không để bất kỳ người xuất gia nào dưới sự hướng dẫn của Thầy phải bận tâm một chuyện đời. Người tu chỉ cần tu. Còn lại, Thầy lo. Đó không phải là sự hy sinh, mà là bổn phận của một người dựng đạo. Thầy không muốn ai vì theo Thầy mà khổ thêm. Không muốn ai vì tu tập mà vướng bận đời sống. Không muốn bất kỳ thiền sinh nào rời đi vì quá nhiều trách nhiệm. Thầy muốn sự tự do tuyệt đối cho tất cả.
Và cuối cùng, tôn chỉ thứ năm: “Nếu bốn điều trên không giữ được, thiền viện không cần phải thành lập.” Thầy không lập thiền viện để có danh. Không dựng thêm trung tâm từ học để tạo uy. Không mở thiền viện để gom người về với mình. Thiền viện chỉ được sinh ra khi nó giữ trọn được sự trong sạch tuyệt đối của bốn lời nguyện kia. Còn nếu không, tốt nhất đừng mở. Bởi một thiền viện không thanh tịnh thì chẳng khác nào một bình nước trong bị nhỏ vào vài giọt bùn nhìn vẫn có vẻ sạch, nhưng uống vào mất cả một đời để rửa.
Thầy thường nói: “Một thiền viện dựng lên không phải để đông người về, mà để tạo duyên cho đúng người.” Đúng người ở đây là người có duyên, người thật tâm muốn tu, mong cầu giác ngộ.
Ngày thiền viện được thành lập nếu duyên đủ đầy sẽ là ngày bốn tôn chỉ ấy viên mãn. Thầy mong những ai đồng hành với thầy luôn nhận ra bốn tôn chỉ trên. Và cách đồng hành hay nhất cho bây giờ và mãi về sau chính là đời sống tu tập, sống thiền trọn vẹn nhận biết của mỗi người, là bình an và hạnh phúc của mỗi người dưới sự dẫn dắt của thầy và tăng đoàn thiền viện Pháp Quang.
~Pháp Nhật
Thiền viện Pháp Quang Trúc Lâm, 2015