Chiêm bao với sự thực.

Chiêm bao với sự thực. chẳng còn gì để nhớ.

06/30/2024

nghe tiếng biển chất đầy đêm thinh lặng
ngôi sao chết rơi cùng những cơn mưa
nhịp đập ai hẵng còn đang hấp hối;
hoàng hôn cuối nhoè đi ánh sáng ngời

còn có bao những đôi mắt khác?
vòng đời rộng lớn, chẳng nhớ được ai
vòm trời rộng lớn, chẳng có một ai
dù có là vài triệu năm xa xôi nữa
phải đợi đến bao giờ
mới ngớt mưa?

chờ một mai rạng rỡ trong phút mốt
rã rời,
đẫm tươi

05/29/2024

bốn năm.

nghe có vẻ rất đần độn nếu tớ viết về việc tớ đã ngu dại và xấc lược thế nào trong cảm xúc và suy nghĩ của tớ - ở ams. một cách đơn điệu hơn, tớ đã từng nghĩ đến việc viết một bài kỉ niệm cô đọng một nghìn ba trăm ngày kể từ khi tớ bước vào đây. xếp lại thứ văn chương hão huyền kì dị, tớ muốn thật lòng một lần, dẫu cho suốt quãng đường dài thật dài tớ đi chỉ toàn trí trá hòng che khuất mắt người.

nếu phải thật lòng, tớ không yêu ams. và tớ đã lựa chọn như thế, vì tớ biết khả năng mình đến đâu, và ams đã để lại cho tớ những gì. tớ viết cho ams bằng tâm hồn của kẻ đã chọn ams làm mồ chôn ký ức tuổi ngông nghênh của mình mà không hề hối tiếc.

nhưng ams trong tớ rất mông lung và mơ hồ. ams mất hình mất dạng, chẳng mang một định nghĩa nào của tớ về nó, mặc cho việc nó đã len lỏi vào trong hơi thở của tớ tự khi nào. ams giăng mắc trên mọi ánh nhìn, trên mọi dòng mực, trên đôi mắt của những người đã chìm xuống rặng hoàng hôn sau lưng. ams gắn liền với hạnh phúc, gắn liền với bi thương; chấp niệm của tớ với bầu trời quá khứ ấy vẫn chẳng bao giờ nguôi ngoai.

05/05/2024

chiêm bao với sự thực.

[cụm động từ]

"...xác tôi đây là mộ lý luận cứng cát về sự thực, và hồn tôi thuộc về giới vô vi.
***
tôi đương sống ngày hôm nay. mà ngày hôm qua là một giấc chiêm bao. có ai bảo là giấc chiêm bao ấy là vu vơ; có ai bảo tôi có xác mà không hồn."

— định nghĩa: thế giới của kẻ điên.

03/26/2024

"không phải ta đã hứa với nhau điều gì đó sao?"

điều gì? ta đã hứa điều gì?

chiều tháng mười quá vãng. ký ức ngột ngạt hơn cả cơn đau từ lồng ngực. ký ức tuổi mười bốn. bồng bột, ngạo mạn, và tất thảy những ánh nhìn đều thu về trong giọt nắng phá tan chiều tháng mười bình yên.

vậy thì,
ta đã hứa với nhau điều gì?

ảo ảnh tan ra trong cõi mộng. chiều tháng mười chảy xuống những vách tường trước đôi mắt khờ của kẻ tù tội. chiều tháng mười nhạt dần đi, mong manh, chênh vênh trong vũng nước đọng lại sau trận mưa. có cố cũng chẳng soi được bóng hình ai dưới mảnh trời vẩn đục.

hình như ta đã hứa với nhau điều gì đó.

nhưng rồi ta cũng chẳng hứa với nhau điều gì.

03/06/2024
.
03/02/2024

.

02/19/2024

hôm nay trời mưa. to, rất to.

xế chiều, trời vẫn không mảy may muốn sưởi ấm con người. từ sáng, trưa, đến chiều vẫn một màu rất buốt giá như thế. gió thổi vô cùng, mưa miên man, như muốn kéo giãn thời gian ra khỏi vòng tuần hoàn vô tận.

tôi cứ quanh quẩn mấy chục ô gạch trên tầng. vốn, tôi muốn phơi gió đông. rồi nó lẻn vào óc tôi choáng váng, lẻn vào thanh quản khô rát, lẻn vào từng lớp da thịt co quắp. nó muốn treo xác tôi giữa tiết trời lầm lụi. nó muốn thấy tôi tàn tạ rệu rã.

tôi thấy mấy vũng nước đọng quánh đặc trong vắt rải rác quanh trường. mường tượng như mưa đã cuốn tất cả thảy thời gian và không gian vào trong vũng nước đọng ấy mà soi bóng dáng thế giới phản chiếu ở trong, để thế giới giờ đây chỉ còn là khoảnh khắc - có thể vỡ vụn tan nát bất cứ khi nào. nếu thực đã vậy, tôi muốn gom nhặt tất thảy thời gian để chúng không còn vồn vã chạy đuổi tôi nữa.

hồn tôi - chắc cũng cùng với gió mà hoà vào với hư không. thực tình tôi cũng chẳng thiết nó ở lại.

tai nghe tôi phát những bản nhạc vô định, lặp lại, nối tiếp, chồng chất - ấy là lần đầu tiên mà âm nhạc với tôi giờ chỉ còn là những âm sắc biến chất ù ù bên tai. có lẽ tôi đã để cái mơ màng của sương giá xâm chiếm đầu óc tới mức mông lung và chẳng rõ thực giả. nhạc chỉ còn lại vai trò đóng lại kết nối giữa tôi và thế giới.

tôi thẫn thờ - nghĩa đen. nhìn xuống đôi giày duy nhất có trong tủ, chính xác là đôi giày tôi đang đi, tôi bỗng bật cười; bởi cái sự rách rưới và nghèo nàn của nó. đông đậm đặc trên mọi nẻo đường chốn lạ, và cái rét ấy gợi tôi nhớ về những hơi ấm đứt đoạn giữa không trung của những vòng đời lạc lõng. trong đất trời, không phải nơi nào cũng đủ ánh sáng.

và chính xác như những gì tôi dự đoán, đầu tôi lại bắt đầu đi vào những ký ức tôi đã cố quên. chẳng phải tôi cố, mà tôi đã thực sự lãng quên chúng. thực ra thì, đây cũng mới chỉ là lần thứ hai tôi bật khóc trên trường thôi. cũng cùng một lí do. cũng cùng một sự phát hiện. cũng cùng một nhận thức về sự lẻ loi và yếu thế.

tôi nhận ra, tôi không rắn rỏi như tôi vẫn luôn tưởng. tôi muốn che đậy cái ‘bản thân’ yếu đuối ấy với thế giới. nhưng nếu muốn lừa dối thế giới, thì tôi phải lừa dối bản thân trước. ồ, và may mắn thay, tôi là người giỏi nhất ở mảng dối lừa; và cũng là người ngu muội nhất trong niềm tin. đương là một cái cớ hoàn hảo cho vỏ bọc con người.

và tôi nghĩ, tôi cần gì?

tôi cần - có lẽ là nhiều thứ hơn tất cả - vượt ra khỏi ý thức của mọi thứ. tôi thiếu gia đình. không phải là tôi ‘thiếu gia đình’ trong định nghĩa của bất kì ai, mà là tôi không còn định chuẩn thế nào là tình yêu nữa; nhưng tôi chắc chắn nó chưa, và không bao giờ là tiếng thét chửi rủa bên tai, cũng không bao giờ là bạo lực, và không bao giờ là sự thờ ơ. tôi không biết thế nào là đủ, thế nào là thừa và thế nào là thiếu. tôi có nhiều mối lo ngại hơn cả, và cái sự ám ảnh về ‘mối quan hệ’ ấy thấm nhuần trong từng tế bào não tôi. và tôi sực tỉnh, lần thứ hai, rằng không phải lúc nào yêu thương - thứ mà tôi cho rằng có thể vượt lên lí trí - lại có thể giúp tôi vượt qua bất cứ điều gì.

bởi cảm xúc ấy à, mông lung và vô hình lắm. cả hai lần tôi đều vẫy vùng trong bùn lầy đang dần một kéo tôi xuống. cái thanh bạch của cảm xúc, chẳng ai làm chứng. cái trong sạch và cao thượng của cảm xúc, chẳng ai để tâm.

--- hà nội, tôi mơ về ngày nắng đẹp.

01/30/2024

điều gì tớ đã dự đoán sẽ đến, thì cuối cùng vẫn sẽ đến. bằng mọi giá, nó sẽ đến, bất chấp sự phản kháng yếu ớt của tâm hồn mà nó ngự trị.

tớ muốn che giấu cái thế giới chỉ có tớ và họ biết. tớ muốn bảo vệ nó. lần đầu tiên, rồi lần thứ hai, rồi rất nhiều lần nữa. nhưng đó chỉ là 'tớ muốn' mà thôi.
có lẽ kết quả ở hiện tại chính là một định mệnh khác của chúng mình chăng? không bên nhau nữa, không ở trong thế giới của nhau nữa, không liên lạc, sẻ chia, không hỏi thăm, nhắn tin. hoặc ở nơi nào đó, khoảnh khắc nào đó, nếu tớ không đau đáu dòng tình cảm này đến thế, không quả quyết với lựa chọn của mình đến vậy, liệu có điều gì thay đổi không? liệu những người bên cạnh cậu, có tớ trong danh sách ấy không? liệu có ai đối với cậu như tớ đã từng không? hay đều có 'người giống người còn lại' - đơn giản hơn là 'người thay thế' - như cả hai đều đinh ninh?

hay tất cả đã được định sẵn ngay từ lúc tớ cất câu chào?

tớ dặn lòng, mình không phải cố nữa. 'đừng' cố nữa.

tớ muốn mỗi khi nhìn lại khoảng thời gian ngắn ngủi ấy, tớ sẽ cảm thấy như được an ủi, như có ai cạnh bên tớ, như cái cách cậu từng là cả bầu trời của tớ vậy. tớ muốn cảm thấy ấm lòng, nhưng không hiểu sao, không hiểu sao. tớ chỉ thấy nực cười cho bản thân. cho sự trớ trêu của số phận và sự mỉa mai của đời người. những điều đẹp nhất dường như lại trở thành con dao hai lưỡi mỗi khi tớ nghĩ đến chúng.

nói thật, tớ không quen, và cũng chưa chuẩn bị tinh thần để chấp nhận 'định mệnh' này. tớ biết ai cũng phải bỏ lỡ điều gì đó để đón nhận điều gì đó, nhưng tớ cảm thấy yếu ớt vô cùng, trong giây phút thôi. ngược đời, nhỉ?

trong tích tắc, chẳng có định mệnh nào có thể xoay chuyển cả.

thôi thì, ít ra tớ vẫn có thể là một 'khách mời' trong cuộc đời cậu.

hoặc chỉ có tớ nghĩ vậy thôi.

gửi đến tương lai của cậu,
và gửi đến tương lai của cậu, có lẽ sẽ chẳng gặp lại tớ nữa;

tớ để lại cho cậu tương lai như những gì tớ đã nói.

kí tên,
vô danh.

01/02/2024

em nói, em thích một tình yêu kín đáo, nhẹ nhàng như cơn gió thoảng hơi sương chớm xuân. em nói, em thích một tình yêu thơ mộng, chầm chậm như trời hoàng hôn liêu xiêu sắc tím.
em nói, em thích nụ cười của tôi. em thích mái tóc của tôi. em thích cái kính, áo khoác, tai nghe. vòng cổ, nhẫn, giày. của tôi.
em thích được lên hồ tây chạy xe vi vu hóng gió. em thích dừng chân ở bên hồ rồi ngắm mặt nước thật lâu. em thích chỉ rồi kể liên miên cho tôi những điều kì thú em thấy khi tôi đèo em, em ôm tôi thật chặt. em thích buổi tối hai đứa mình dắt nhau lên vườn hoa ngắm vạt nước trong veo trên nền trời xanh thẫm. em thích chia sẻ thật nhiều về ước mơ, tương lai, dự định của em. em thích ở bên tôi khi những lo âu xâm lấn tâm trí cả hai. em thích chìm vào trong vòng tay tôi sau ngày dài thấm mệt.

tình yêu của em giản đơn.

em nói với tôi tất cả những điều em thích. nhưng tôi chưa từng nghe em kể về những điều em không thích.

em không chắc, và tôi cũng thế.

- "nguyên vẹn".

12/11/2023

những vườn hoa chưa đơm kết tựa như cái nôi vỗ vễ những giấc mộng hằng đêm. thứ vụng trộm ích kỷ ấy lẩn trốn như những nàng yến oanh điệu đà trong làn mưa đầu xuân, đằm thắm và tươi mới, yêu kiều và cũng đôi phần ấp iu; hẳn là cũng giống như cặp uyên ương rượt đuổi quanh những cánh đồng đầy ắp bông với những cái nắm tay vô ưu; dẫu cho vẻ đẹp ấy cũng chẳng thể nào níu lại một phần của vài nghìn của những hạnh phúc thuở ban đầu.
và cứ thế, vườn hoa lại bước vào một mùa hoa mới, dù cho đến cuối thì cũng chẳng còn bông hoa nào đủ mạnh mẽ - hay suy cho cùng là bản lĩnh vượt qua chính mình - để chống lại cái g*i của chính nó cả.

có lúc, ta ngẩng lên, thoạt bắt gặp thân mình qua bóng trời sau giấc mộng, và ta hỏi;
yến oanh đã chết tự bao giờ?
và ta,
phải chăng cũng đã chết?...

12/01/2023

mỗi lần tôi bị thế giới xua đuổi, tôi sẽ tìm về nhà.
nhưng tôi chợt nhận ra, ở cái 'nhà' mà tôi dựng nên ấy, chẳng còn ai ở đó nữa. nó vốn vô nghĩa và thừa thãi đối với tất cả trừ tôi. từ khi ngôi 'nhà' thiếu vắng hơi người, nó tan hoang thấy lạ. những mầm cây không còn được ai chăm sóc, những giai điệu không còn được phát trên cái đài cũ, và mọi-âm-thanh dường như hoá thành thinh không; đến mức tôi có thể nghe thấy tiếng không gian đang xoay chuyển, và thời gian ngày một tiến tới điểm dừng cuối cùng của nó. sức nặng của sự câm lặng chèn ép lồng ngực tôi một cách kinh khủng. dường như chỉ có tôi là đang níu giữ sự tồn tại vốn đã biến mất từ lâu, và chỉ có tôi là người cố chấp với những ảo giác về nơi mái ấm ấy.
tôi không nhớ đã có bao nhiêu người chuyến đến rồi chuyển đi. tôi vẫn ôm mộng đơn côi trong góc nhà lẻ loi nghèo nàn, để rồi từng chút lụi tàn trên mọi ngóc ngách lại trao sự sống cho những dĩ vãng vốn đã lặng im. chúng sống dậy từ đống tro tàn, và ngôi 'nhà' có lại vẻ hoàng kim, no đủ, ấm áp của nó - dù chỉ là trong phút giây. thực tại thì vẫn như vậy. vẫn vô định, vô nghĩa, vô danh. nó - hay nói đúng hơn là tôi - vẫn hoài mong đợi về sự tân trang thật long trọng, để rũ bỏ bản thân tôi, một lần nữa; để tôi giẫm lên những vết sẹo đã thành hình, đạp lên những vết thương còn đang rỉ máu để tìm thêm phương thuốc chữa lành trái tim. qua thời gian, ngôi 'nhà' vẫn chẳng hề thay đổi.

một chiều mông lung,mưa buồnchảy những đôi mắt vô hồn trở về với dĩ vãng,vàthiết chăng?có lẽ tôi đã hỏi thế gian câu hỏi...
12/01/2023

một chiều mông lung,
mưa buồn
chảy những đôi mắt vô hồn trở về với dĩ vãng,

thiết chăng?
có lẽ tôi đã hỏi thế gian câu hỏi
không lời hồi đáp

Address

California City, CA

Website

Alerts

Be the first to know and let us send you an email when Chiêm bao với sự thực. posts news and promotions. Your email address will not be used for any other purpose, and you can unsubscribe at any time.

Share