01/08/2025
(English below)
“Tôi không biết mình đang trải qua tang chế (sự chịu đựng nỗi đau).”
Ta thường nghĩ rằng tang chế chỉ xảy ra khi ai đó qua đời.
Nhưng chuyện không đơn giản như vậy.
Có những lúc tôi bật khóc mà không hiểu vì sao.
Cảm thấy nặng nề trong lồng ngực, buồn âm ỉ, chỉ muốn biến mất — mà bên ngoài, dường như không có gì "nghiêm trọng".
Cho đến khi tôi nhận ra: tôi đang chịu tang.
Không phải chịu tang người thân.
Mà là một mối quan hệ đã trôi xa.
Một ước mơ tôi đã âm thầm từ bỏ.
Một nơi chốn, một đoạn đời, một phiên bản của chính mình đã bị bỏ lại.
Tang chế không phải lúc nào cũng có nước mắt hay đám tang.
Nhiều khi nó lặng lẽ, ẩn hiện, thậm chí vô hình.
Đó là sự mệt mỏi về mặt cảm xúc. Một sự trống rỗng lạ lẫm.
Và ta thường tự trách mình:
“Đáng ra mình phải ổn hơn rồi chứ.”
“Chỉ là vật nuôi thôi mà.”
“Chuyện chẳng quan trọng đến thế đâu.”
Nhưng sự thật là: ta có thể chịu tang cho rất nhiều thứ, không chỉ con người.
Và những mất mát ấy cũng xứng đáng được gọi tên, được trân trọng, được thực sự cảm nhận.
🔹 Cú sốc khi mất đi một thứ quan trọng
🔹 Sự phủ nhận nỗi đau
🔹 Cơn giận nhắm vào cuộc đời, những người xung quanh, thậm chí là chính ta
🔹 Nỗi buồn mà ta cố che giấu
🔹 Và cuối cùng, sự chấp nhận: Tôi tiếp tục sống, cùng với nỗi mất mát này
Nếu bạn đang thấy trống rỗng, mơ hồ, mà không rõ lý do…
Có thể bạn đang chịu tang (chịu đựng một nỗi đau).
Quá trình ấy đang diễn ra thầm lặng, sâu sắc, và rất thật.
Và bạn xứng đáng được cảm thấy nhẹ lòng hơn.
💬 Bạn có thể nhắn tin riêng hoặc để lại bình luận. Đây là không gian để cảm xúc của bạn được ghi nhận, lắng nghe.
✨ Đây là một phần trong chuỗi bài viết “Hành Trình Vượt Qua Mất Mát”. Bạn có thể xem lại các bài khác trên trang của tôi.
“I didn’t realize I was grieving.”
Sometimes we think grief only shows up after death.
But it’s not that simple.
There were times I cried without knowing why.
Felt a heavy chest, a quiet sadness, a desire to disappear — and nothing “serious” had happened.
Or so it seemed.
Then it hit me: I was grieving.
Not a person.
But a friendship that faded with time.
A dream I had quietly buried.
A place, a chapter, a version of me that I had to let go of.
Grief doesn’t always come with tears or funerals.
Sometimes it’s silent. Subtle. Invisible.
An emotional fatigue. A strange emptiness.
And often, we judge ourselves.
“I should be over this.”
“It was just a pet.”
“It wasn’t that big of a deal.”
But truth is: we can grieve many things — not just people.
And these losses deserve to be named, honored, felt.
🔹 The shock of losing something meaningful
🔹 The denial that we’re hurting
🔹 The anger — at life, others, ourselves
🔹 The sadness we try to suppress
🔹 And eventually, acceptance: I carry this loss, and I carry on
So if you’ve been feeling foggy, low, without a clear reason...
Maybe you’re grieving.
Quietly. Deeply. Truly.
And maybe that deserves a little more kindness.
💬 Feel free to comment or message me. There’s space here for what you feel.
✨ This is part of the “Grief Journey” series. You can find the other posts on my page.