Gobinde Yoga Thở Thiền Mantra

Gobinde Yoga Thở Thiền Mantra Contact information, map and directions, contact form, opening hours, services, ratings, photos, videos and announcements from Gobinde Yoga Thở Thiền Mantra, Yoga studio, Đà Nẵng, Da Nang.
(19)

Biết đủ không có nghĩa là dừng lạiCó một hiểu lầm rất phổ biến rằng “biết đủ” là bằng lòng với thực tại, là chấp nhận an...
30/11/2025

Biết đủ không có nghĩa là dừng lại
Có một hiểu lầm rất phổ biến rằng “biết đủ” là bằng lòng với thực tại, là chấp nhận an phận, không còn cố gắng tiến lên. Nhưng Santosha không dạy ta dừng lại, mà dạy ta bước đi với một tâm thế khác: nhẹ nhàng, tĩnh lặng và vững chãi hơn.

Người sống trong tinh thần Santosha vẫn nỗ lực mỗi ngày, nhưng họ không còn bị thôi thúc bởi sự sợ hãi hay thiếu thốn. Họ làm việc, học tập, rèn luyện, yêu thương không phải để lấp đầy một khoảng trống, mà để bày tỏ lòng biết ơn đối với sự sống đang tuôn chảy trong họ. Mọi hành động trở thành một nghi lễ thiêng liêng của sự hiện diện.

Hãy thử hình dung:

Một người leo núi có thể leo vì muốn chinh phục đỉnh cao, hoặc leo vì muốn cảm nhận từng nhịp bước, từng hơi thở, từng khung cảnh mở ra trước mắt.

Cả hai đều leo, nhưng chỉ người thứ hai mới thực sự đang sống trong từng giây phút của hành trình.

Đó chính là tinh thần của Santosha: nỗ lực không vì đích đến, mà vì niềm vui của sự trải nghiệm.

Trong Yoga cũng vậy. Khi ta cố gắng “phải đạt” một tư thế, tâm sẽ sinh căng thẳng. Khi ta không đạt được, ta thất vọng; khi đạt rồi, ta lại muốn nhiều hơn. Nhưng nếu ta tập trong sự biết đủ, hít vào, thở ra, cảm nhận từng giới hạn, trân trọng cơ thể trong trạng thái hiện tại thì dù tư thế ấy chưa hoàn hảo, ta vẫn đã ở trong trạng thái hoàn hảo của tâm.

Santosha không làm ta mất đi khát vọng, mà làm trong sạch khát vọng. Ta vẫn muốn phát triển, vẫn muốn cống hiến, vẫn ước mơ và vươn tới, nhưng tâm không còn bị trói bởi kết quả. Ta tiến về phía trước vì trái

“Biết đủ” không phải là hết ước mơ, mà là biết ơn cả khi ước mơ chưa thành hiện thực. Bởi ta hiểu rằng, hành trình trưởng thành không nằm ở nơi ta đến, mà ở cách ta bước đi. Cũng như hoa không vội nở, mặt trời không vội mọc, mọi thứ đều đến vào đúng thời điểm của nó.

Thực hành Santosha trong đời sống là học cách giữ tâm an giữa dòng chảy biến động. Là biết mỉm cười khi công việc chưa xong, khi kế hoạch chưa trọn, khi cuộc sống chưa như ý. Bởi ta hiểu, mỗi khoảnh khắc đều đang góp phần làm nên bức tranh lớn của cuộc đời mình.

Khi ta ngừng chống lại thực tại, năng lượng sáng tạo bắt đầu tuôn chảy. Khi ta thôi phán xét bản thân, ta thấy mình tự do hơn để học hỏi, để thử sai, để sống thật. Và chính trong sự “biết đủ” ấy, ta lại có sức mạnh để vươn lên một cách tự nhiên, không gượng ép.

Biết đủ không phải là dừng lại. Biết đủ là nghệ thuật tiến lên mà vẫn giữ được bình an. Là bước đi giữa cuộc đời với trái tim mở rộng, đôi mắt sáng trong và tâm hồn nhẹ như mây. Vì cuối cùng, hạnh phúc không nằm ở việc ta đi xa đến đâu, mà ở việc ta có thực sự hiện diện trên từng bước chân của chính mình hay không.

Santosha (Biết Đủ) – Nghệ Thuật Hạnh Phúc Trong Hiện TạiHiểu về Santosha: Biết đủ là trạng thái của tâm, không phải hoàn...
29/11/2025

Santosha (Biết Đủ) – Nghệ Thuật Hạnh Phúc Trong Hiện Tại

Hiểu về Santosha: Biết đủ là trạng thái của tâm, không phải hoàn cảnh
Có những người gần như chẳng có gì, nhưng họ vẫn mỉm cười với đôi mắt lấp lánh bình yên.

Cũng có những người có tất cả danh tiếng, tiền bạc, thành công nhưng sâu trong họ lại là một khoảng trống khó gọi thành tên.

Điều ấy cho thấy một sự thật đơn giản nhưng sâu sắc: bình an chưa bao giờ đến từ hoàn cảnh, mà đến từ tâm thái của ta trước hoàn cảnh.

Santosha không phải là điểm đến, mà là một trạng thái của tâm, nơi ta ngừng tìm kiếm ở bên ngoài và quay về cảm nhận điều đang có trong chính mình.

Đó là khi ta thôi hỏi “tôi có gì?”, mà lặng lẽ nhìn lại và hỏi “tôi có đang biết ơn không?”.

Khi tâm ta luôn hướng ra ngoài, hạnh phúc trở thành một trò chơi bất tận của “hơn” và “thiếu”: hơn người khác một chút, có thêm một thứ nữa, đạt đến một nấc mới.

Nhưng khi ta đạt được rồi, sự trống rỗng vẫn ở đó, ta chỉ khoác lên chiếc áo mới. Bởi không có vật chất nào có thể lấp được khoảng thiếu thốn của một tâm luôn so sánh.

Ngược lại, khi ta quay về với hiện tại, hít một hơi thật sâu, cảm nhận luồng khí mát đi qua mũi, lắng nghe nhịp tim mình vẫn đang đập thì ta nhận ra: cuộc sống vẫn đang vận hành và ta đang được sống trong nó. Chỉ vậy thôi, cũng đủ để thấy lòng dâng lên một niềm biết ơn nhỏ bé mà ấm áp.

Santosha không dạy ta phải “từ bỏ” mọi khát vọng. Nó chỉ mời ta nhìn rõ bản chất của khát vọng ấy để thấy rằng, phần lớn những gì ta đuổi theo vốn xuất phát từ cảm giác “mình chưa đủ tốt”. Khi ta nhận ra chính mình vốn đã đủ, mọi mục tiêu trở thành hành trình của niềm vui, không còn là cuộc chạy trốn khỏi sự thiếu thốn nội tâm.

Thực hành Santosha là học cách đặt tâm an trú trong hiện tại, dù cuộc sống chưa hoàn hảo. Là chấp nhận cơn mưa đến, chấp nhận cả nắng gắt, bởi ta hiểu: mọi thứ đều là một phần của điệu nhạc lớn hơn mà vũ trụ đang chơi.

Có thể hôm nay ta vẫn chưa đạt được điều mình mong muốn. Có thể cơ thể còn đau, tâm còn lo.

Nhưng nếu trong giây phút này, ta có thể mỉm cười, hít vào một hơi thở bình yên và nói thầm: “Tôi vẫn ở đây. Tôi vẫn đang sống. Và thế là đủ.”

Thì đó chính là Santosha, khi hạnh phúc không đến từ việc “có thêm”, mà từ sự thức tỉnh rằng: ngay lúc này, ta đã có tất cả những gì mình cần để an vui.

Bài học tỉnh thức từ Ishvara PranidhanaCuộc đời vốn không phải lúc nào cũng dịu dàng. Có những ngày ta rơi vào bóng tối,...
28/11/2025

Bài học tỉnh thức từ Ishvara Pranidhana
Cuộc đời vốn không phải lúc nào cũng dịu dàng. Có những ngày ta rơi vào bóng tối, những giấc mơ gãy nát trong tay, những kế hoạch tan biến như cát trôi giữa dòng nước. Trong những khoảnh khắc ấy, người ta thường hỏi: “Tại sao lại là tôi? Tại sao cuộc đời bất công như vậy?”

Nhưng chính khi trái tim rạn vỡ, Ishvara Pranidhana cất lời nhẹ như hơi thở, sâu như lòng đại dương: “Hãy buông đi. Bởi điều gì đến đều có lý do để đến.”

Buông không có nghĩa là từ bỏ, mà là từ bỏ ảo tưởng kiểm soát mọi thứ.

Khi ta ngừng vật lộn để sắp đặt cuộc đời theo ý mình, ta bắt đầu thấy một điều kỳ diệu: mọi biến cố, dù nhỏ hay lớn, đều mang trong nó một món quà ẩn giấu.

Có thể là một bài học.

Có thể là sự thức tỉnh.

Hoặc đôi khi chỉ là một lời nhắc: “Đã đến lúc quay về bên trong.”

Ishvara Pranidhana dạy ta niềm tin sâu lắng vào dòng chảy của Vũ trụ, tin rằng dù con đường quanh co đến đâu, vẫn có một trật tự bí ẩn đang dẫn lối ta trở về chính mình.

Khi ta biết chấp nhận trong tỉnh thức, nỗi đau trở thành người thầy, khó khăn trở thành tấm gương, và mọi điều tưởng chừng mất mát lại là hạt giống cho một sự khởi đầu mới.

Thực hành Ishvara Pranidhana là học cách sống trong sự buông và tỉnh thức cùng lúc, làm hết lòng, nhưng không bám chấp.

Đặt trọn trái tim vào từng hành động, nhưng sẵn sàng mỉm cười dù kết quả có ra sao.

Bởi ta hiểu rằng, ta không phải trung tâm của Vũ trụ, ta là một phần trong nó.

Khi tâm ta mềm lại, khi cái tôi thôi vùng vẫy, khi trái tim biết thầm thì “ta tin”. Đó là khoảnh khắc Ishvara Pranidhana nở hoa.

Một bông hoa không ồn ào, không rực rỡ, nhưng tỏa ra mùi hương của bình yên… thứ bình yên mà chỉ những ai dám buông, dám tin, mới có thể chạm tới

Ishvara Pranidhana trong thực hành Yoga và đời sốngTrong thế giới hiện đại, nơi con người chạy đua với thời gian, thành ...
27/11/2025

Ishvara Pranidhana trong thực hành Yoga và đời sống
Trong thế giới hiện đại, nơi con người chạy đua với thời gian, thành tựu và sự công nhận, Ishvara Pranidhana dường như là một điều xa xỉ. Bởi để buông mình vào dòng chảy của Vũ trụ, trước hết ta phải dám dừng lại.

Dừng lại để cảm nhận hơi thở đang ra vào trong từng khoảnh khắc. Dừng lại để nghe nhịp đập của trái tim, thứ vẫn âm thầm giữ ta sống, dù ta ít khi cảm ơn nó. Và dừng lại để nhận ra rằng: trong mỗi hơi thở, Vũ trụ đang sống cùng ta.

Trên thảm yoga, Ishvara Pranidhana không chỉ là một ý niệm tâm linh xa vời. Nó thể hiện ngay khi ta cúi mình trong tư thế Balasana (dáng của sự đầu hàng). Khi trán chạm đất, vai thả lỏng, toàn thân mềm đi, đó là lúc cái tôi tan chảy, nhường chỗ cho sự an nhiên.

Khi ta không còn cố ép cơ thể phải “đẹp” theo tiêu chuẩn nào, mà lắng nghe nó đau ở đâu, mỏi chỗ nào, cần nghỉ hay cần vươn thì chính là ta đang thực hành Ishvara Pranidhana.

Cũng như vậy, trong cuộc sống, thực hành này không phải là bỏ mặc số phận. Nó là sự hòa nhịp với cuộc đời, một sự chấp nhận chủ động, chấp nhận trong tỉnh thức.

Ta làm hết sức mình, rồi buông tay, vì ta biết có những điều vượt ngoài tầm kiểm soát.

Ta không gồng để níu kéo, không chống lại những gì đang diễn ra, mà tin rằng mọi chuyện đều đang vận hành đúng theo trật tự của Vũ trụ.

Đôi khi, Ishvara Pranidhana chỉ là một hơi thở sâu giữa dòng đời chật chội.

Là một lời thì thầm: “Ta ở đây, ta hiện diện và ta tin.”

Tin vào một sức mạnh lớn hơn bản thân, không nhất thiết là Thượng Đế, mà có thể là quy luật tự nhiên, là dòng năng lượng bao la đang vận hành trong vạn vật.

Khi ấy, ta không còn thấy mình lạc lõng giữa đời.

Bởi dù sóng có dâng cao, ta vẫn đang trôi trong cùng một đại dương với Vũ trụ.

Buông mình không có nghĩa là buông xuôiTrong hành trình của người tu tập, nhiều người nghe đến Ishvara Pranidhana liền n...
26/11/2025

Buông mình không có nghĩa là buông xuôi
Trong hành trình của người tu tập, nhiều người nghe đến Ishvara Pranidhana liền nghĩ rằng đó là sự phó mặc, là thôi cố gắng, thôi nỗ lực, để mặc đời đưa đẩy. Nhưng buông mình và buông xuôi là hai thế giới hoàn toàn khác nhau.

Buông xuôi là hành động của sự bất lực. Nó xuất phát từ nỗi sợ, từ sự mệt mỏi khi con người cảm thấy mình chẳng còn cách nào khác.

Buông mình lại là hành động của tỉnh thức và niềm tin. Nó không mang nặng tuyệt vọng, mà toát ra từ một trái tim hiểu biết.

Người buông xuôi buông bỏ vì không còn gì để mất.

Người buông mình buông bỏ vì nhận ra rằng không có gì thực sự thuộc về mình.

Sự khác biệt nằm ở trạng thái của tâm.

Khi buông xuôi, ta rơi vào bóng tối của cam chịu.

Khi buông mình, ta bước ra ánh sáng của tự do.

Buông mình là khi ta vẫn tiếp tục làm việc hết lòng, vẫn sống trọn từng giây phút, vẫn yêu thương, vẫn gieo hạt nhưng không còn nặng nề với kết quả.

Ta không cần phải chứng minh điều gì với cuộc đời, cũng không cần chứng minh điều gì với chính mình.

Ta chỉ cần hiện diện, trọn vẹn, chân thành.

Giống như giọt nước rời khỏi đỉnh núi, nó không cố níu lại hình dạng của mình.

Nó cứ thế trôi, len lỏi qua từng khe đá, va chạm, hòa tan và rồi một ngày kia, giọt nước trở thành đại dương.

Buông mình chính là học cách trôi: không mất đi, mà trở về với cái toàn thể.

Trong sự buông ấy, con người không yếu đuối.

Ngược lại, họ trở nên mạnh mẽ hơn bao giờ hết, bởi sức mạnh của họ không còn giới hạn trong cái “tôi” nhỏ bé, mà được nâng đỡ bởi năng lượng vô biên của Vũ trụ.

Khi tâm ta thôi kháng cự, năng lượng bắt đầu lưu chuyển.

Khi ta thôi chống lại điều đang xảy ra, cuộc sống bắt đầu chữa lành chính ta.

Và khi ta buông mình, điều kỳ diệu đầu tiên xuất hiện, đó là sự bình an. Bình an ấy không ồn ào, không rực rỡ. Nó giống như làn gió mát khẽ lùa qua tán lá sau một cơn bão, là hơi thở sâu của người vừa ngừng đấu tranh sau những năm dài mệt mỏi. Nó đến rất nhẹ, nhưng khi đã chạm, ta biết rằng đó là điều ta từng đi tìm suốt cả cuộc đời.

Buông mình không phải là để mất, mà là để trở lại với chính mình, trong sáng, trọn vẹn và tự do. Bởi chỉ khi ta thôi cố gắng trở thành ai đó, ta mới thật sự là chính mình.

Ishvara Pranidhana – Buông Mình Theo Dòng Chảy Của Vũ TrụIshvara Pranidhana là gì? Hành trình của sự đầu hàng trong tỉnh...
25/11/2025

Ishvara Pranidhana – Buông Mình Theo Dòng Chảy Của Vũ Trụ

Ishvara Pranidhana là gì? Hành trình của sự đầu hàng trong tỉnh thức
Có lẽ trong đời, ai cũng từng trải qua một thời điểm như thế: khi ta đã cố gắng hết sức, chạy hết quãng đường, mà kết quả vẫn nằm ngoài tầm tay. Mọi nỗ lực dường như trở nên vô nghĩa và ta chỉ còn lại một khoảng trống sâu thẳm bên trong. Chính ở nơi ấy, Ishvara Pranidhana bắt đầu.

Trong tiếng Phạn, “Ishvara” mang nghĩa là Đấng Tối cao, là Nguồn năng lượng vô hạn, nơi khởi nguồn và kết thúc của vạn vật. “Pranidhana” là sự dâng hiến, phó thác, hay đầu hàng trong chánh niệm. Khi hai từ ấy kết hợp, chúng tạo nên một khái niệm đầy linh thiêng: sự buông bỏ bản ngã để hợp nhất cùng Vũ trụ.

Nhưng buông bỏ ở đây không phải là từ bỏ, cũng không phải là chối bỏ trách nhiệm.

Buông bỏ là một trạng thái của trí tuệ, khi ta hiểu rằng có những điều vượt ngoài khả năng kiểm soát của con người.

Ta vẫn sống, vẫn hành động, vẫn yêu, vẫn cống hiến nhưng không còn bị trói buộc bởi kỳ vọng hay sợ hãi.

Ta làm hết lòng, rồi trao phần còn lại cho Vũ trụ.

Hình ảnh một người trồng cây có lẽ diễn tả rõ nhất tinh thần ấy. Người ấy cẩn thận chọn hạt giống, chăm bón mỗi ngày, nhưng anh ta không thể ra lệnh cho cây nảy mầm. Sự sống nảy mầm khi đủ nắng, đủ mưa, đủ duyên. Cũng vậy, ta chỉ cần làm phần việc của mình rồi thảnh thơi để dòng chảy cuộc đời dẫn đường.

Ishvara Pranidhana là hành trình ta đi từ “Tôi điều khiển” sang “Tôi tin tưởng”.

Từ “Tôi muốn” sang “Tôi đón nhận”.

Từ “Tôi phải đạt được” sang “Tôi đủ rồi”.

Nó là quá trình tan chảy của bản ngã (thứ luôn khát khao kiểm soát, so sánh và sở hữu) để trở về với phần sâu nhất trong ta, nơi chỉ còn lại sự tĩnh lặng, biết ơn và tin yêu. Và chính trong khoảnh khắc ta ngừng nắm chặt, bình an bắt đầu đơm hoa.

Khi hiểu được Ishvara Pranidhana, ta sẽ nhận ra:

Thế giới này không chống lại ta. Nó đang diễn ra cho ta, để ta học, để ta thức tỉnh, để ta trưởng thành. Vũ trụ không cần ta phải kiểm soát, mà chỉ cần ta mở lòng. Mở để sống trọn vẹn. Mở để yêu thương. Mở để thấy rằng, trong từng hơi thở buông lơi, ta đang hòa tan vào sự vô hạn của Sự Sống.

Ứng dụng Yama và Niyama trong đời sống hiện đạiNgày nay, chúng ta sống giữa một thế giới đầy ồn ào, nơi tốc độ và thành ...
24/11/2025

Ứng dụng Yama và Niyama trong đời sống hiện đại

Ngày nay, chúng ta sống giữa một thế giới đầy ồn ào, nơi tốc độ và thành tích khiến con người dễ quên mất hơi thở và nhịp đập của chính mình.

Nhưng Yama và Niyama không phải là những lời dạy xa xưa chỉ dành cho ẩn sĩ trong núi rừng. Chúng hiện hữu ngay trong từng khoảnh khắc đời thường khi ta chọn cách phản ứng, đối xử, hay chăm sóc bản thân.

Khi ta dừng lại trước một cuộc tranh cãi, hít sâu và chọn im lặng thay vì giận dữ, đó là Ahimsa (bất bạo).
Khi ta không nói quá, không nói sai, chỉ nói điều cần nói, đó là Satya (chân thật).
Khi ta biết ơn một ngày làm việc, thay vì than vãn, đó là Santosha (biết đủ).
Khi ta kiên trì tập luyện dù chỉ 10 phút mỗi sáng, đó là Tapas (tinh tấn).
Và khi ta chấp nhận điều mình không thể kiểm soát, trao niềm tin cho dòng chảy lớn hơn, đó là Ishvara Pranidhana (buông mình cho Vũ trụ).
Yoga là cách ta sống mỗi ngày. Khi Yama và Niyama thấm vào từng hành động nhỏ, ta không cần cố gắng “làm người tốt” mà ta tự nhiên trở nên an lành, tĩnh tại và sáng suốt hơn. Thế giới bên ngoài bắt đầu đổi thay, khi bên trong ta đã lặng.

Và có lẽ, đó chính là phép màu giản dị mà Yoga muốn trao tặng cho mỗi con người.

Mối liên hệ giữa Yama và Niyama – Hai nhịp thở của đạo lộ YogaNếu ví Yoga như một dòng sông, thì Yama và Niyama chính là...
23/11/2025

Mối liên hệ giữa Yama và Niyama – Hai nhịp thở của đạo lộ Yoga

Nếu ví Yoga như một dòng sông, thì Yama và Niyama chính là hai bờ giữ cho dòng chảy ấy không tràn ra ngoài cũng chẳng cạn khô bên trong. Yama hướng tâm ra thế giới dạy ta cách sống tử tế, biết yêu thương, biết kiểm soát những ham muốn và phản ứng bản năng. Niyama lại dẫn tâm trở về bên trong giúp ta nuôi dưỡng sự thanh tịnh, ý chí, lòng biết ơn và niềm tin.

Hai nguyên tắc này không thể tách rời. Không có Yama, ta dễ rơi vào ích kỷ, ngã mạn khi tu tập. Không có Niyama, ta dễ khô cứng, đạo đức chỉ còn là hình thức, thiếu hơi ấm của nội tâm.

Khi người hành giả biết kết hợp cả hai, đời sống của họ trở thành một bản giao hưởng hài hòa giữa hành động và ý thức. Họ cư xử nhân ái với người khác (Yama), đồng thời chăm sóc tâm hồn mình (Niyama). Họ không tách biệt tu tập và đời sống vì chính cách họ sống, nói, thở và nghĩ đều phản chiếu tinh thần Yoga.

Đó cũng là lý do Patanjali (vị hiền triết vĩ đại trong Yoga Sutra) đặt Yama và Niyama ở bậc đầu tiên trong “Bát Chi Yoga”.

Bởi nếu không có nền móng đạo đức và kỷ luật này, mọi asana, pranayama hay thiền định chỉ là những hình thức rỗng, không thể dẫn đến giác ngộ.

Niyama – Năm kỷ luật hướng nội, hành trình thanh lọc và làm chủ bản thânNếu Yama là ngọn hải đăng soi sáng cách ta đối x...
22/11/2025

Niyama – Năm kỷ luật hướng nội, hành trình thanh lọc và làm chủ bản thân
Nếu Yama là ngọn hải đăng soi sáng cách ta đối xử với thế giới, thì Niyama chính là ngọn đèn nhỏ cháy âm ỉ trong tim dẫn lối ta quay vào bên trong, gặp lại chính mình. Năm nguyên tắc của Niyama không phải là những quy định khô cứng, mà là những cánh cửa mở ra một thế giới nội tâm tĩnh lặng, nơi con người học cách thanh lọc, biết đủ, biết yêu thương, và hòa hợp cùng dòng chảy tự nhiên của cuộc sống.

Saucha (thanh tịnh) là sự trong sạch, không chỉ của thân thể, mà còn của tâm trí và môi trường sống. Khi ta tắm gội, dọn dẹp căn phòng, hay hít một hơi thở sâu trong lành, đó cũng là lúc ta gột rửa những lớp bụi bặm của phiền não, lo âu, và những suy nghĩ cũ kỹ. Một thân thể sạch sẽ giúp năng lượng luân chuyển tự do. Một tâm trí thanh tịnh giúp ánh sáng trí tuệ soi rọi. Người thực hành Saucha học cách chọn lọc: chọn thực phẩm lành, chọn lời nói dịu dàng, chọn suy nghĩ trong sáng. Bởi sự thanh tịnh không đến từ việc cố gắng “trở nên tốt hơn” mà từ việc buông bỏ những điều không còn cần thiết.

Santosha (biết đủ) là niềm an vui tĩnh tại khi ta chấp nhận những gì đang có. Trong một thế giới luôn kêu gọi “nhiều hơn, nhanh hơn, tốt hơn”, Santosha như một hơi thở dừng lại để ta nhớ rằng hạnh phúc không nằm ở điều ta muốn, mà ở cách ta nhìn điều ta có. Khi ta biết ơn buổi sáng yên bình, bữa cơm giản dị, hay một nụ cười chân thành, ta đang sống trọn vẹn trong hiện tại. Santosha dạy ta thôi tìm kiếm bên ngoài, mà bắt đầu gieo hạt bình an bên trong.

Tapas (tinh tấn và kỷ luật) là ngọn lửa của ý chí, thứ sưởi ấm con đường tu tập khi tâm hồn nguội lạnh, và cũng là sức mạnh giúp ta vượt qua sự lười biếng, trì trệ. Không có Tapas, ta dễ buông xuôi trước khó khăn; có Tapas, ta học được cách giữ lời hứa với chính mình. Khi ta duy trì việc tập luyện mỗi ngày, dù chỉ 10 phút thiền hay vài hơi thở chậm, đó chính là Tapas. Ngọn lửa ấy không đốt cháy ta, mà tinh luyện ta, như vàng trong lửa, rực sáng hơn sau thử thách.

Svadhyaya (tự quán chiếu, học hiểu chính mình) là hành trình quay về bên trong để lắng nghe tiếng nói thật nhất của tâm hồn. Đó có thể là lúc ta đọc một trang kinh, ghi lại cảm xúc trong nhật ký, hay chỉ đơn giản là ngồi im để nhìn rõ những dòng suy nghĩ đi qua. Khi ta hiểu bản thân, hiểu những nỗi sợ, những khát vọng và cả những vết thương, ta bắt đầu mở ra con đường chữa lành sâu sắc. Svadhyaya dạy rằng tri thức bên ngoài chỉ là tấm gương, còn trí tuệ thật sự nằm trong nội tâm tĩnh lặng của chính ta.

Ishvara Pranidhana (buông mình cho dòng chảy của Vũ trụ) là sự buông bỏ, không phải là đầu hàng, mà là một niềm tin sâu sắc vào trật tự hoàn hảo của Vũ trụ. Khi ta đã làm hết sức, Tapas đã cháy rực, nhưng kết quả vẫn nằm ngoài tầm tay, đó là lúc Ishvara Pranidhana xuất hiện. Ta học cách cúi đầu, không vì yếu đuối, mà vì thấu hiểu: có một sức mạnh lớn hơn đang vận hành, và đôi khi, im lặng là sự hợp nhất trọn vẹn nhất với Đấng Tối Cao, với Nguồn sống.

Niyama là con đường nội tâm giúp người hành giả nuôi dưỡng sự thanh lọc, biết đủ, bền bỉ, tỉnh thức và tin cậy. Khi năm nguyên tắc này hòa nhập vào đời sống, mỗi hành động nhỏ từ hơi thở, lời nói, cho đến cách ta sống đều trở thành một phần của thiền định. Không còn ranh giới giữa “tập” và “sống” vì khi Niyama trọn vẹn, chính cuộc đời này đã là một bài Yoga.

Yama Và Niyama – Hai Cánh Cửa Dẫn Vào Thế Giới Nội Tâm Của YogaCó bao giờ bạn tự hỏi: Yoga thực sự bắt đầu từ đâu? Không...
21/11/2025

Yama Và Niyama – Hai Cánh Cửa Dẫn Vào Thế Giới Nội Tâm Của Yoga

Có bao giờ bạn tự hỏi: Yoga thực sự bắt đầu từ đâu? Không phải khi ta thực hiện được tư thế khó. Không phải khi hơi thở trở nên dài và đều. Mà là khi ta biết sống một cách có ý thức. Yoga không dạy ta chạm tay vào chân mà dạy ta chạm tới chính mình. Bởi vậy, trước cả asana, trước cả pranayama, Patanjali đã trao cho nhân loại mười nguyên tắc nền tảng Yama và Niyama như mười ngọn đuốc soi đường.

Mỗi Yama là một lời nhắc về cách ta đối diện thế giới. Mỗi Niyama là một tấm gương phản chiếu thế giới bên trong.

Chúng không phải là “luật lệ”, mà là nghệ thuật sống tỉnh thức để ta không chỉ khỏe mạnh, mà còn thanh thản và tự do.

Bởi khi thân thể đã dẻo dai, mà tâm hồn vẫn chất chứa sân hận, ghen tị, dối trá… thì yoga chỉ là cái vỏ.

Còn khi trái tim biết yêu thương, biết buông, biết chân thật thì mọi hơi thở đều là yoga.

Yama và Niyama chính là cánh cửa đầu tiên dẫn ta vào con đường giải thoát, nơi ta không tìm cách trở thành ai khác, mà chỉ trở về làm chính mình.

Yama – Nền tảng sống tỉnh thức giữa thế gian
Trước khi nói về hơi thở hay thiền định, người tu tập cần học cách sống hòa hợp với đời. Bởi thế giới bên ngoài chỉ là tấm gương phản chiếu của nội tâm bên trong. Nếu trong ta còn bạo động, dối trá, ham muốn, bám víu… thì dù có ngồi thiền bao lâu, tâm vẫn không thể yên. Và chính vì vậy, Yama (năm nguyên tắc sống hướng ra thế giới) được xem như gốc rễ đạo đức của con đường yoga.

Ahimsa (bất bạo hại) là khi ta thôi làm tổn thương, không chỉ bằng hành động mà cả trong suy nghĩ. Khi nhìn một người khác, thay vì phán xét, ta chọn cách thấu hiểu. Khi ai đó làm ta tổn thương, ta không trả đũa, mà hít vào thật sâu để cảm nhận cơn giận ấy tan dần trong hơi thở. Sự dịu dàng không phải là yếu đuối nó là sức mạnh của tâm từ, thứ có thể làm mềm cả những điều cứng rắn nhất trong đời.

Satya (chân thật) là khi ta sống thẳng với trái tim mình. Trung thực không chỉ nằm ở lời nói, mà ở cách ta dám nhìn thấy sự thật bên trong. Có những lúc nói thật khiến ta mất lòng, nhưng nếu im lặng để giữ hòa khí mà phản bội bản thân, thì ta đã đánh mất điều quý nhất: sự tự do nội tâm. Khi ta sống thật, từng hơi thở trở nên nhẹ hơn, vì không còn điều gì phải che giấu.

Asteya (không trộm cắp) là bài học về sự biết đủ. Ta không chỉ lấy khi giơ tay, mà còn lấy khi so sánh, ghen tị, đòi hỏi quá nhiều. Người hiểu đạo không cần tranh giành, vì họ biết rằng điều thuộc về mình sẽ đến đúng lúc. Khi ta thôi tìm cách chiếm hữu, lòng biết ơn tự nhiên nảy nở và thế giới quanh ta cũng trở nên rộng lượng hơn.

Brahmacharya (tiết chế) không buộc ta từ bỏ cuộc sống, mà dạy ta sống trong tỉnh thức giữa mọi ham muốn. Năng lượng sống trong ta rất mạnh, nếu biết gìn giữ, nó sẽ nuôi dưỡng trí tuệ và lòng sáng suốt. Ngược lại, khi ta buông thả, nó sẽ trở thành ngọn lửa thiêu rụi sự bình an. Tiết chế không phải kìm nén, mà là biết dùng năng lượng cho điều đáng giá: học hỏi, thiền định, yêu thương trong sáng.

Aparigraha (buông xả) là bài học về tự do. Thế gian này vốn đổi thay không ngừng, nhưng ta lại cứ bám víu vào người, vào vật, vào ký ức. Càng nắm chặt, càng đau. Khi ta biết buông, ta nhận ra: bình yên không đến từ việc có nhiều hơn, mà từ việc biết rời đi đúng lúc. Buông không có nghĩa là bỏ mặc, mà là yêu trọn vẹn rồi để mọi thứ trở về với dòng chảy tự nhiên của nó.

Năm Yama không phải những giới luật phải tuân theo, mà là con đường dẫn ta trở về sự trong sáng vốn có. Chúng dạy ta sống giữa đời mà không lạc lối, yêu thương mà không ràng buộc, hành động mà vẫn giữ được bình an. Khi Yama đã bén rễ trong tâm, ta không còn phải cố gắng “làm người tốt”, vì tâm tự nhiên đã hiền lành, sáng suốt và tự do.

Cách thực hành mantra đúng cách để đạt trạng thái tĩnh tại sâuThực hành mantra không phải là việc “tụng thật nhiều” hay ...
20/11/2025

Cách thực hành mantra đúng cách để đạt trạng thái tĩnh tại sâu
Thực hành mantra không phải là việc “tụng thật nhiều” hay “thuộc thật rõ từng câu chữ”, mà là đặt trái tim mình vào từng âm thanh, để nó trở thành dòng chảy tự nhiên của tâm hồn. Mỗi âm, mỗi hơi thở, mỗi nhịp rung đều là một lời thì thầm của vũ trụ đang dẫn ta trở về.

Trước khi bắt đầu, hãy chọn cho mình một không gian yên tĩnh, nơi bạn có thể nghe rõ hơi thở và cảm nhận sự sống đang đập trong lồng ngực. Ngồi vững vàng, thả lỏng toàn thân. Nhẹ nhàng khép mắt lại. Và rồi… chỉ cần lắng nghe chính hơi thở của mình vì chính đó là mantra đầu tiên mà vũ trụ đã trao cho bạn.

Khi bạn bắt đầu tụng, hãy để âm thanh vang lên cùng hơi thở, không gượng ép, không cố làm cho hay.

Ví dụ:

Khi hít vào, thầm niệm “So” (Ta là)
Khi thở ra, thầm niệm “Ham” (Sự sống)
Chỉ vậy thôi, nhưng qua từng vòng thở, tâm trí bắt đầu lắng lại, nhịp tim chậm hơn và một luồng sáng ấm dần dâng lên từ bên trong.

Điều kỳ diệu của mantra là: khi bạn lặp lại đủ nhiều trong sự tỉnh thức, nó bắt đầu tự ngân lên ngay cả khi bạn im lặng. Đó là lúc tâm thức và âm thanh hợp nhất và năng lượng tĩnh tại lan tỏa khắp toàn thân.

Một số lưu ý quan trọng khi thực hành:

Tâm định hơn kỹ thuật. Dù bạn phát âm chưa chuẩn tiếng Phạn, điều quan trọng là sự hiện diện trong từng âm.
Lặp lại đều đặn mỗi ngày. Mantra là dòng năng lượng sống, cần được nuôi dưỡng bằng sự bền bỉ.
Giữ ý niệm thanh khiết. Khi tụng, đừng mong cầu điều gì. Hãy chỉ để âm thanh làm công việc của nó, đó là thanh lọc, mở rộng và đưa bạn trở về.
Và rồi, trong một khoảnh khắc bất ngờ, mọi âm thanh tan vào tĩnh lặng, nhưng bạn vẫn cảm thấy mình đang ngân vang. Đó chính là trạng thái tĩnh tại sâu nhất, nơi mantra không còn được lặp lại, mà chính bạn trở thành sự rung động thuần khiết của nó.

Khi âm thanh trở thành cầu nối với cõi bên trongKhi một người bắt đầu tụng mantra, ban đầu có thể họ chỉ thấy đó là âm t...
19/11/2025

Khi âm thanh trở thành cầu nối với cõi bên trong
Khi một người bắt đầu tụng mantra, ban đầu có thể họ chỉ thấy đó là âm thanh, là lời lặp lại. Nhưng khi đi sâu hơn, khi từng âm vang chạm vào hơi thở, hòa cùng nhịp tim, có một điều gì đó bắt đầu xảy ra… Ta không còn tụng nữa mà trở thành chính âm thanh ấy.

Trong khoảnh khắc ấy, âm thanh không còn là thứ phát ra ngoài, mà là dòng năng lượng đang chảy bên trong: lan tỏa, thanh lọc và làm sáng từng tế bào. Mỗi rung động trở thành nhịp cầu kết nối ta với tầng sâu của tâm thức, nơi không còn ranh giới giữa “ta” và “vũ trụ”, giữa “người niệm” và “âm thanh được niệm”.

Người Ấn xưa gọi đó là “Nada Yoga” – yoga của âm thanh, nơi mà mọi sự bắt đầu bằng “Âm” và tan vào “Âm”. Khi ta lắng nghe mantra bằng tất cả trái tim, ta đang nghe được chính sự sống đang ngân vang trong từng hơi thở.

Không có “đúng” hay “sai” khi niệm. Có người ngồi yên và nhẩm nhẹ “Om Shanti” giữa buổi sáng tĩnh lặng. Có người hát “Gayatri Mantra” với tràn đầy xúc cảm. Có người chỉ thì thầm “So Ham” trong từng nhịp thở. Tất cả đều là hành trình trở về từ tiếng động đến tĩnh lặng, từ lời đến sự hiện diện.

Khi đó, mantra không còn là một nghi thức, mà trở thành trải nghiệm sống động của sự kết nối giữa ta và nguồn năng lượng vũ trụ.

Và nếu bạn thật sự lắng nghe, rất có thể bạn sẽ nhận ra: trong sâu thẳm, vũ trụ vẫn đang niệm mantra ấy không ngừng, không nghỉ, ngay trong chính bạn.

Address

Đà Nẵng
Da Nang

Alerts

Be the first to know and let us send you an email when Gobinde Yoga Thở Thiền Mantra posts news and promotions. Your email address will not be used for any other purpose, and you can unsubscribe at any time.

Contact The Practice

Send a message to Gobinde Yoga Thở Thiền Mantra:

Share

Share on Facebook Share on Twitter Share on LinkedIn
Share on Pinterest Share on Reddit Share via Email
Share on WhatsApp Share on Instagram Share on Telegram

Category