Mona Healing Coach

Mona Healing Coach MHC Là Huấn luyện viên cá nhân hoạt động trong lĩnh vực tâm lý, chữa lành, định vị bản thân.

🙏Nhận và Cho🤝❗️Đến thời điểm hiện tại thật lòng mà nói những gì em đã nhận được và được khai sáng nhờ chiếc bản đồ số Ma...
09/09/2025

🙏Nhận và Cho🤝

❗️Đến thời điểm hiện tại thật lòng mà nói những gì em đã nhận được và được khai sáng nhờ chiếc bản đồ số Map For Success này đã là rất nhiều rồi, trong những điều nhận được thì riêng Sự phát triển bản thân từ khi sử dụng và đi theo sự hướng dẫn của Map, Vân đã có nhiều biến chuyển lớn về tri thức của chính mình hay nói cách khác là "Ngộ" ra nhiều thứ.

🙏Một vận mới của nhân loại đang được mở ra và em cũng xin phép được khơi thông dòng chảy của trí tuệ này đến với nhiều người hơn để cùng bước vào Kỷ nguyên của thức tỉnh - Không có một ưu đãi nào tốt hơn với mức giá gốc 499k cho một bản full 21 chỉ số dùng trọn đời.

👉Đặc biệt với 100 khách hàng đầu tiên em sẽ tặng ngay 1 khóa học căn bản gồm 3 buổi chia sẻ ý nghĩa và năng lượng các con số trên bản đồ và cách tính các chỉ số quan trọng trên bản đồ. Đây là món quà tâm đắc em xin gửi tặng đến toàn bộ quý khách đã tin tưởng em trong suốt 4 năm qua.

Đặc biệt hơn nữa với bản đồ cho trẻ em " Kid Talent Map " Vân vẫn giữ nguyên ưu đãi này!

✴️Chương trình áp dụng từ 10/9 - 2/12/2026.
☎️Mọi chi tiết liên hệ : Mrs Vân (zalo) 0823149494
❗️Điều kiện nhận khóa học : A\C giúp cho V 5 lượt share bài bất kì trên các nền tàng tùy ý để có thể chia sẻ lợi ích này đến nhiều người hơn.

🩷Biết ơn biết ơn và biết ơn🙏





BẠN MƠ THẤY GÌ?Carl Jung từng nói: “Giấc mơ là những cánh thư đến từ vô thức.” Chúng không hề ngẫu nhiên. Chúng là những...
25/06/2025

BẠN MƠ THẤY GÌ?

Carl Jung từng nói: “Giấc mơ là những cánh thư đến từ vô thức.” Chúng không hề ngẫu nhiên. Chúng là những biểu tượng, những tín hiệu mà tâm trí đang cố gửi đến bạn, nhất là khi bạn đang quá bận để lắng nghe chính mình.

Bạn từng mơ thấy mình rơi không kiểm soát? Jung cho rằng đây là biểu tượng của việc bạn đang mất phương hướng, hoặc sợ mất quyền kiểm soát trong đời sống thật.

Bạn từng bị rượt đuổi trong mơ? Có thể bạn đang chạy trốn khỏi chính “cái bóng”, hay phần tính cách bị chối bỏ trong bạn.

Hay có lúc bạn mơ thấy sóng thần ập đến? Đó là cơn lũ cảm xúc bị dồn nén quá lâu, nơi tiềm thức đang cảnh báo bạn sắp vỡ òa nếu không giải tỏa sớm.

Tuy nhiên, không phải biểu tượng nào cũng mang một nghĩa chung cho tất cả mọi người.

Để hiểu một giấc mơ, ta cần xét đến bối cảnh tâm lý, cảm xúc và trải nghiệm cá nhân của người nằm mơ.

Những biểu tượng không có ý nghĩa cố định. Chúng còn phụ thuộc vào ký ức, quá trình lớn lên, môi trường sống và cả thế giới nội tâm của từng người.

Với Jung, giấc mơ là một thông điệp rất riêng và chỉ bạn mới thực sự hiểu được nó.

Vậy nên lần tới nếu mơ thấy điều kỳ lạ, đừng bỏ qua mà hãy cố gắng lắng nghe bản thân mình....
Mời các bạn tìm đọc CON NGƯỜI VÀ BIỂU TƯỢNG của Carl Jung

Đây là tác phẩm đầu tiên và duy nhất trong đó Carl Gustav Jung giải thích cho độc giả phổ thông đóng góp lớn nhất của ông cho hiểu biết về tâm trí con người: lý thuyết về tầm quan trọng của ý nghĩa biểu tượng – đặc biệt khi chúng được hé lộ trong những giấc mơ.

Với gần 500 hình minh họa, cuốn sách cung cấp một diễn giải độc đáo về tư tưởng của Jung. Chúng cho thấy bản chất và chức năng của những giấc mơ, đào sâu ý nghĩa tượng trưng của nghệ thuật hiện đại, hé lộ những ý nghĩa tâm lý của những kinh nghiệm đời thường.

Có một cảnh trong The Matrix mà đến giờ vẫn ám ảnh nhiều người: Morpheus đưa ra hai viên thuốc - một xanh, một đỏ.- Viên...
08/06/2025

Có một cảnh trong The Matrix mà đến giờ vẫn ám ảnh nhiều người: Morpheus đưa ra hai viên thuốc - một xanh, một đỏ.
- Viên xanh là ở lại với thực tại an toàn, quen thuộc.
- Viên đỏ là đi sâu vào sự thật, dù không biết nó sẽ dẫn đến đâu.
Chọn một trong hai. Không có đường quay lại.

Đó là khoảnh khắc điện ảnh, nhưng nó không chỉ thuộc về phim ảnh. Bởi trong đời thực, chúng ta cũng liên tục được trao những viên thuốc vô hình.

Bạn đang làm công việc mà cả xã hội công nhận, nhưng mỗi sáng đều thấy mình cạn năng lượng - viên xanh.
Bạn muốn nghỉ việc để theo đuổi điều mình thật sự tin, dù không ai ủng hộ - viên đỏ.

Bạn biết mối quan hệ này không còn tương lai, nhưng vẫn tiếp tục vì sợ tổn thương - viên xanh.
Bạn chọn rời đi, không phải vì hết yêu, mà vì không muốn sống sai thêm lần nữa - viên đỏ.

Không ai đến và bảo: "Chọn đi, đỏ hay xanh?"
Không có ai đợi bạn trả lời trong im lặng căng thẳng.
Cuộc sống không kịch tính như thế. Nó âm thầm hơn - và bởi vậy cũng nguy hiểm hơn.
Bởi ta vẫn đang lựa chọn mỗi ngày mà không nhận ra.

Thường thì viên xanh sẽ dễ nuốt hơn. Nó đi kèm với sự yên ổn, với những lý do nghe có vẻ hợp lý: "Thôi, ai cũng thế mà,"
"Cứ từ từ rồi tính tiếp,"
"Làm cái này cho chắc ăn."
Nó giữ bạn ở lại trong vùng an toàn, và dùng chính sự sợ hãi của bạn để khóa cửa lại.

Viên đỏ thì không cho bạn gì ngay lập tức. Nó chỉ cho bạn thấy những gì bạn đang từ chối nhìn. Nó lấy đi cảm giác chắc chắn và trả lại cho bạn sự tỉnh táo - lẫn cô đơn.

Tony Robbins từng nói:

“Định mệnh được tạo ra trong những khoảnh khắc bạn dứt khoát quyết định.”

Bạn có thể đã quen sống theo quán tính, chọn sự dễ chịu ngắn hạn thay vì sự thật dài hạn. Nhưng chính khi bạn dừng lại, đặt một câu hỏi tốt hơn, bạn có thể xoay hướng cuộc đời:

“Mình đang trốn tránh điều gì?”

“Nếu không sợ, mình sẽ chọn gì?”

“Cuộc sống nào thật sự đáng để sống?”

Mọi sự thay đổi bắt đầu từ việc ra quyết định. Không cần phải thay đổi cả thế giới – chỉ cần dám chọn khác đi một chút, mỗi ngày.

Nhưng để chọn dứt khoát, bạn cần biết rõ giá trị cốt lõi của mình, cần xây dựng lại hệ niềm tin, học cách điều khiển cảm xúc – thay vì để chúng lái mình quay lại vùng an toàn.

(Đây chính là điều Tony Robbins gọi là “đòn bẩy thay đổi” – muốn thay đổi thực sự, bạn phải gắn nó với lý do đủ mạnh. Nếu bạn muốn đi sâu hơn, hãy đọc toàn bộ cuốn “Đánh Thức Con Người Phi Thường Trong Bạn”của Tony Robbins: https://tinyurl.com/danh-thuc-con-nguoi )

Thế nên, lần tới khi viên xanh và viên đỏ lại xuất hiện - đừng nuốt vội.

Dừng lại. Hít thở. Và chọn… như một người biết mình xứng đáng với tự do thật sự.

(Theo Hiệu ứng chim mồi, bài viết đã qua chỉnh sửa)

PHỤ NỮ NGÀY XƯA KHÔNG KẾT HÔN VÌ TÌNH YÊU. HỌ KẾT HÔN ĐỂ TỒN TẠI.Suốt hàng thế kỷ, hôn nhân là con đường duy nhất giúp m...
05/06/2025

PHỤ NỮ NGÀY XƯA KHÔNG KẾT HÔN VÌ TÌNH YÊU. HỌ KẾT HÔN ĐỂ TỒN TẠI.

Suốt hàng thế kỷ, hôn nhân là con đường duy nhất giúp một người phụ nữ có được mái nhà che mưa nắng, miếng ăn qua ngày và chút ít sự bảo bọc. Ý nghĩ rằng phụ nữ có thể tự đi làm, sở hữu tài sản, hay có quyền lợi pháp lý riêng — là điều không tưởng. Cô ấy sống cả đời dưới sự giám hộ của một người đàn ông: trước là cha, sau là chồng.

Vậy nếu không lấy chồng thì sao?

Cô sẽ trở thành gánh nặng. Ở nhờ trong nhà cha mẹ càng lâu càng tốt, bị xem là phiền phức, rồi có khi bị chuyển qua sống cùng người thân giàu có hơn, hoặc bị đưa vào tu viện — không phải vì có ơn gọi tôn giáo gì, mà đơn giản chỉ vì chẳng còn lựa chọn nào khác.

Tình yêu chẳng liên quan gì trong chuyện này cả.

Hôn nhân là quyết định mang tính xã hội và kinh tế, không phải cảm xúc. Tình yêu khi ấy chỉ là thứ dành cho thơ ca, chứ không phải để sống cùng hay sống vì.

Phụ nữ được dạy dỗ để trở thành những người vợ ngoan, người mẹ tận tụy—chứ không phải những con người có tiếng nói, có chính kiến, hay có ước mơ cho riêng mình.

Chỉ đến khi cuộc Cách mạng Công nghiệp nổ ra, mọi thứ mới bắt đầu chuyển mình.
Chỉ khi ấy, một số phụ nữ mới bắt đầu:

đi làm

tự kiếm tiền

có chút ít tự do về kinh tế

Lần đầu tiên, họ có thể sống mà không phải phụ thuộc vào một người đàn ông.
Lần đầu tiên, họ có thể nói “không” với một cuộc hôn nhân sắp đặt.

Đó chính là thực tế mà chúng ta bước ra từ đó.
Và từng quyền nhỏ có được ngày hôm nay đều là kết quả của những cuộc đấu tranh âm thầm, những hy sinh lặng lẽ, và lòng can đảm vượt bậc.

Ghi nhớ điều này không chỉ để tri ân quá khứ, mà còn để gìn giữ hiện tại.

Tự do không phải là món quà ban tặng.
Tự do là di sản được đánh đổi bằng máu, nước mắt và ý chí bền bỉ.

Dịch từ trang: https://www.facebook.com/share/14FKikqKZco/

HIẾU TỈNH & HIẾU MÊ: TÌNH THƯƠNG GIẢI THOÁT HAY GÔNG XIỀNG TẬP THỂNgười ta hay nói: “Phải có hiếu với cha mẹ.” Nhưng ít ...
30/05/2025

HIẾU TỈNH & HIẾU MÊ: TÌNH THƯƠNG GIẢI THOÁT HAY GÔNG XIỀNG TẬP THỂ

Người ta hay nói: “Phải có hiếu với cha mẹ.” Nhưng ít ai dừng lại để hỏi: hiếu kiểu gì? Vì có những người con sống cả đời để “làm tròn chữ hiếu”, nhưng càng sống càng mệt, càng gồng càng oán, càng cố hiếu lại càng rời xa chính mình.

Theo quan sát của mình, có hai kiểu hiếu: hiếu tỉnh và hiếu mê.
Hiếu mê là thứ hiếu bị điều kiện hoá bởi sợ hãi, bởi dư luận, bởi cái gọi là “đạo lý tập thể”. Là khi người ta không sống thật nữa mà sống theo những gì “phải làm” để được gọi là con ngoan. Hiếu mê khiến người con gồng lên làm tròn vai, hy sinh bản thân, chối bỏ cảm xúc, giấu đi tổn thương chỉ để không bị gọi là “bất hiếu”. Và thế là: Người bị mẹ chồng hành hạ vẫn không dám nói, vì “mình là con dâu, phải nhịn”. Người bị bố mẹ điều khiển vẫn không dám sống đời mình, vì “bố mẹ có công sinh thành”. Người trưởng thành vẫn bị ràng buộc bởi trách nhiệm “lo cho cả nhà”, đến mức đánh đổi cả hôn nhân, sức khoẻ, sự nghiệp… để giữ mặt mũi cho cái gọi là “nghĩa tình ruột thịt”. Người chồng không giám bảo vệ vợ con trước gia đình mình vì sợ “bất hiếu”…

Hiếu mê không phải là tình thương mà là một hình thức sợ hãi được đóng gói bằng ngôn từ đạo đức. Sợ bị gọi là vô ơn. Sợ làm cha mẹ buồn. Sợ bị thiên hạ phán xét. Sợ bị tổ tiên “phạt”. Sợ mình thành đứa con xấu. Sợ… mà không dám sống đời mình.

Cái sợ ấy không tự nhiên mà có. Nó đến từ niềm tin sai lệch được di truyền qua nhiều thế hệ: rằng phải hy sinh thì mới là có hiếu. Rằng phải nhịn thì mới giữ được gốc rễ. Rằng phải chịu đựng thì mới là “người tốt”. Và thế là ba thế hệ, bốn thế hệ cứ gồng lên mà thương nhưng thương không ra thương, mà chỉ toàn oán, trách, buộc tội lẫn nhau.

Một người mẹ không dám cãi cha mẹ mình dù họ sai sẽ vô thức dạy con gái mình nhịn. Một người cha bị ép sống sai với mình sẽ vô thức đòi con phải “ngoan”. Một đứa trẻ chứng kiến cha mẹ luôn gồng vì “chữ hiếu” sẽ học rằng, sống là phải từ bỏ chính mình để làm hài lòng người khác.

Đó là cách nỗi đau được gói trong vỏ bọc “đạo lý” mà chuyền tay nhau qua từng thế hệ. Người đi trước đau người đi sau lặp. Và cứ thế, hệ thống gia đình mang trong mình những vết thương ngọt ngào ngọt vì danh nghĩa, nhưng đau vì không ai được sống thật.

Người ta nghĩ làm tròn chữ hiếu là tích đức. Nhưng nếu chữ hiếu ấy được sống bằng sợ hãi, bằng oán thầm, bằng sự chịu đựng không tỉnh, thì đó không phải là đức đó là nghiệp. Một loại nghiệp ngọt ngào, được khen ngợi, nhưng âm thầm tạo ra khổ cho cả hệ thống và chính người gánh nó.

Địa ngục không phải chỉ sau khi chết.
Địa ngục là khi bạn sống mà không được là chính mình.
Là khi bạn yêu mà đầy oán, thương mà đầy gồng, gần mà chỉ muốn chạy.

Nhiều người sợ rằng: “Nếu con không nghe lời cha mẹ, con là kẻ bất hiếu.” Nhưng hãy nhìn lại: ngay cả Thái tử Tất Đạt Đa - người sau này trở thành Đức Phật cũng không sống theo mong muốn của cha mình.

Vua Tịnh Phạn muốn Ngài ở lại làm vua. Muốn con trai kế thừa ng*i vàng, sống trong cung điện, cưới vợ, sinh con, hoàn thành nghĩa vụ của một người con, một người đàn ông, một người cha.

Nhưng Tất Đạt Đa đã rời đi. Không vì ghét cha. Không vì quay lưng với gốc rễ. Mà vì thấy rõ rằng nếu tiếp tục ở lại, Ngài sẽ đánh mất chính mình, và đánh mất cơ hội giải thoát cho vô lượng chúng sinh.
Sự rời đi ấy bị gọi là “nghịch” trong mắt thế gian nhưng lại là đỉnh cao của chữ hiếu tỉnh: Không làm theo điều cha muốn. Nhưng làm điều cha và cả nhân loại cần!

Ngài không làm vua của một đất nước nhỏ – Ngài trở thành bậc giác ngộ cho cả thế giới. Và sau này, khi Đức Phật trở về thành Ca Tỳ La Vệ, chính vua cha (Vua Tịnh Phạn ) đã quỳ dưới chân con mình, rơi nước mắt mà chứng ngộ.

Hiếu tỉnh là thấy rõ cha mẹ là gốc rễ thân này, nhưng chưa hẳn là gốc rễ của trí tuệ, của tỉnh thức, của sự thật. Hiếu tỉnh là khi người con biết ơn, nhưng không dính mắc. Là khi người con có thể rời đi, mà không oán. Là khi người con có thể quay về, mà không gồng.

Hiếu tỉnh là chữ hiếu đi cùng tuệ giác để biết: “Nếu con không sống đúng với chính mình, con sẽ oán. Mà một đứa con đầy oán, thì không thể gọi là có hiếu.”
Hiếu tỉnh giúp bạn dừng vòng lặp tổn thương truyền đời: từ ông bà → cha mẹ → bạn → con cái.

Hiếu tỉnh giúp bạn trở thành một người con biết tri ân chứ không phải chịu ơn, biết buông chứ không gồng báo đáp.
Hiếu tỉnh làm sạch mối liên kết giữa bạn và huyết thống: không còn trách móc âm thầm, không còn diễn vai để được khen, không còn sợ “mang tội” nếu mình sống khác.

Và sâu sắc hơn nữa hiếu tỉnh giải thoát cha mẹ bạn. Vì không có gì làm cha mẹ đau lòng bằng việc thấy con mình hi sinh mà không hạnh phúc. Nhưng cũng không có gì làm cha mẹ được giải nghiệp sâu bằng việc thấy đứa con của mình sống thật, sống tỉnh, và dừng lại khổ.

Hiếu không phải là vâng lời hiếu là sống tỉnh để không đánh mất chân tâm.
Hiếu không phải là làm theo điều cha mẹ mong mà là trở thành ánh sáng để họ có thể buông.
Hiếu không phải là ở lại mà là dám đi, để sau này có thể trở về mà thương, mà hiểu, mà soi sáng cho cả một hệ thống.
Hiếu tỉnh không dành cho người muốn được khen.
Hiếu tỉnh dành cho người muốn giải nghiệp.
Cho người muốn tự do.
Cho người muốn con cái mình không phải gồng thêm một đời nữa.

NGUỒN: ĐÀM THỊ NHƯ QUỲNH

TẠI SAO NHIỀU NGƯỜI CHỌN IM LẶNG TRƯỚC SAI TRÁI?Trong lịch sử loài người, những người dám đứng lên và chỉ ra cái sai luô...
30/05/2025

TẠI SAO NHIỀU NGƯỜI CHỌN IM LẶNG TRƯỚC SAI TRÁI?

Trong lịch sử loài người, những người dám đứng lên và chỉ ra cái sai luôn là số ít. Còn đa số, thường chọn cách dễ hơn: im lặng.

Vì sao? Có phải ai cũng đồng tình với cái sai? Thường không. Nhưng có những lý do tâm lý – xã hội sâu xa khiến họ chọn lùi bước:

1. Tâm lý bầy đàn và nỗi sợ bị loại trừ

Con người là sinh vật bầy đàn. Từ thời nguyên thủy, việc bị đẩy khỏi nhóm đồng nghĩa với nguy hiểm sinh tồn. Ngày nay, bị gán mác "kẻ gây rối" cũng đủ khiến một người mất việc, mất quan hệ, thậm chí bị công kích.

Thế nên, lên tiếng nghĩa là chống lại đám đông. Và ít ai đủ vững để làm điều đó một mình.

2. Hiệu ứng khán giả (bystander effect)

Khi có nhiều người cùng chứng kiến cái sai, ai cũng cho rằng "sẽ có người khác lên tiếng thay mình". Kết quả? Không ai lên tiếng cả.

3. Lợi ích cá nhân

Có những người thấy rõ điều sai, nhưng họ đắn đo: "Nếu mình nói, liệu có bị mất việc? Có bị trả thù không?". Và họ chọn làm ngơ, vì "còn gia đình, còn miếng cơm manh áo".

4. Cơ chế tự hợp lý hóa

Chúng ta không muốn nghĩ mình là người hèn nhát, nên tìm lý do để biện minh: "Chắc họ có lý do", "Mình không biết rõ hết chuyện", "Ai cũng thế mà"... Dần dần, chúng ta ru mình ngủ trong sự thỏa hiệp.

5. Cảm giác bất lực trước hệ thống

Khi phải đối mặt với một hệ thống sai trái quá lớn, người ta dễ thấy mình quá nhỏ bé để thay đổi điều gì. Và khi hy vọng tắt, hành động cũng dừng lại.

Nhưng im lặng có phải là trung lập?Theo nhà hoạt động nhân quyền Elie Wiesel - người sống sót sau thảm họa diệt chủng Holocaust:

"Trung lập giữa đúng và sai, là đứng về phía cái sai."

Việc lựa chọn im lặng trước điều sai trái, nhiều khi lại chính là tiếp tay cho cái sai đi xa hơn.

Clair Patterson - người không chấp nhận im lặng

Vào giữa thế kỷ 20, Patterson - một nhà khoa học nghiên cứu tuổi Trái Đất đã phát hiện một điều kinh hoàng:

Toàn bộ hành tinh đang bị nhiễm độc chì, một chất gây tổn thương não, đặc biệt với trẻ em. Thủ phạm chính là xăng pha chì - thứ được dùng rộng rãi trong xe hơi thời đó.

Khi Patterson công bố phát hiện, ông bị cắt tài trợ, bị cấm vào nhiều phòng thí nghiệm, bị chế giễu. Các tập đoàn dầu khí lớn coi ông như cái g*i cần nhổ. Nhưng ông không dừng lại.

Ông tiếp tục nghiên cứu. Tiếp tục lên tiếng. Và cuối cùng, Patterson đã góp phần thúc đẩy lệnh cấm xăng pha chì ở nhiều quốc gia.

Hệ quả?

Lượng chì trong máu trẻ em giảm tới 80%. Hàng triệu người được cứu khỏi những tổn thương não không thể hồi phục.

Chúng ta vẫn thường nghĩ rằng nếu là người tốt, sẽ không làm điều sai trái. Nhưng có một điều còn nguy hiểm hơn cái ác công khai - đó là cái thiện im lặng.

Có bao giờ bạn thấy bất công và lặng lẽ quay đi?
Có bao giờ bạn chọn an toàn thay vì lên tiếng cho điều đúng?

Sự im lặng của bạn có thể đến từ một cơ chế rất con người: sợ khác biệt với số đông, sợ bị phản ứng, sợ bị gạt ra ngoài. Gustave Le Bon gọi đó là sự "hòa tan cá nhân trong tập thể" - nơi một người sẽ ngừng suy nghĩ và chỉ hành động như phần còn lại.

Không ai có thể lên tiếng mãi mãi.
Nhưng nếu không ai nói gì, cái sai sẽ trở thành bình thường.

Nếu bạn đang do dự - hãy nghĩ về Clair Patterson.
Và nhớ rằng: một lời nói đúng lúc, có thể cứu được nhiều hơn bạn nghĩ.

=======
SỨC MẠNH CỦA EQ, một cuốn sách giúp bạn rèn luyện trí tuệ cảm xúc, tinh tế và thông minh hơn trong giao tiếp.
🪐 Bạn có thể tìm mua sách với Giá tốt tại: https://s.shopee.vn/VsA19KBpm

  Alexander Đại đế - người chinh phục thế giới hùng mạnh nhất thời đại của ông - từng có một cuộc gặp gỡ biểu tượng và b...
17/05/2025


Alexander Đại đế - người chinh phục thế giới hùng mạnh nhất thời đại của ông - từng có một cuộc gặp gỡ biểu tượng và bất ngờ với một triết gia tên là Diogenes.

Alexander, ấn tượng với lối sống vô cùng giản dị của Diogenes, đã đến gặp ông với lòng ngưỡng mộ và nói:

"Hãy ước một điều. Ta sẽ ban cho ông điều đó."

Diogenes, hoàn toàn không bị lay động, chỉ đáp lại:

"Hãy tránh ra một bên. Ngài đang che mất ánh nắng của tôi."

Khoảnh khắc ấy trở thành biểu tượng vượt thời gian - nơi trí tuệ đối diện với quyền lực, nơi tự do đứng vững trước đế chế.

*5 sự thật thú vị:

1. Cuộc đối thoại huyền thoại này là một trong những câu chuyện nổi tiếng nhất của thế giới cổ đại, thể hiện sự khước từ vật chất của Diogenes.

2. Alexander đã rất ấn tượng với câu trả lời và được cho là đã nói: “Nếu ta không phải là Alexander, ta muốn được làm Diogenes.”

3. Diogenes sống trong một cái thùng, từ bỏ mọi xa hoa, và sống bằng sự thẳng thắn t:àn nh:ẫn - điều khiến ông vừa được ngưỡng mộ vừa bị ghét bỏ.

4. Alexander vốn kính trọng các triết gia, nhưng sự đơn giản gan dạ của Diogenes đã thách thức chính niềm tin của ông về quyền lực và di sản.

5. Cuộc gặp lịch sử này đã được lưu danh trong nghệ thuật, văn học và triết học - như một lời nhắc rằng sự vĩ đại không phải lúc nào cũng là chinh phục. Đôi khi, đó là việc không cần gì cả.

Sức mạnh thật sự không nằm ở sự chỉ huy - mà ở chỗ không bị lay động bởi nó.

Đôi khi, người mạnh mẽ nhất… lại là người chỉ muốn có lại ánh nắng của mình.

NGẮN GỌN VỀ ALEXANDER ĐẠI ĐẾ

Trong suốt cuộc đời binh nghiệp của mình, Alexander Đại đế đã ch:inh ph:ạt gần như toàn bộ thế giới mà người châu Âu thời đó biết đến trước khi qua đời và vì thế thường được xem là một trong những vị tướng thành công nhất, cũng như một trong những chiến lược gia quân sự vĩ đại nhất trong lịch sử.

Muốn hủy hoại một người trẻ, chỉ cần để họ sống quá dễ dàng là được.Mình từng biết một cậu em, đi làm được một thời gian...
13/05/2025

Muốn hủy hoại một người trẻ, chỉ cần để họ sống quá dễ dàng là được.

Mình từng biết một cậu em, đi làm được một thời gian thì nghỉ.

Ban đầu em nói chỉ muốn nghỉ ngơi, “lấy lại năng lượng.” Mình nghĩ, ừ, ai mà chẳng có lúc mệt. Nhưng không phải lo cơm áo gạo tiền vì còn bố mẹ. Em nghỉ được một tháng, rồi ba tháng, rồi nửa năm.

Cậu ấy không đi xin việc nữa vì ngại, lịch sinh hoạt đảo lộn, ngày lướt mạng, đêm cày phim, hôm nào hứng lên thì chơi game đến sáng.

Gặp lại, em cười gượng bảo: “Anh ơi, em bắt đầu sợ chính cái nhàn rỗi của mình rồi.”

Mình không trách. Vì mình cũng từng thế. Hồi sinh viên, cảm thấy học qua loa cũng được, cứ thế chơi vui hết tháng ngày như thế.

Khi trẻ, mình tưởng làm việc mệt mới nguy hiểm. Sau mới hiểu, nguy hiểm nhất là khi mình không còn buộc phải làm gì cả.

Không lịch trình, không mục tiêu, không hứa hẹn tương lai, thế là từng ngày mình tụt dốc, chẳng cần ai đẩy.
Thoải mái vốn không xấu. Nhưng nếu không tỉnh táo, nó trở thành liều thuốc ngủ, mài mòn ý chí.

Mạng xã hội, game, giải trí, đồ ăn ship tận cửa…, mọi thứ phục vụ ta dễ quá, đến mức ta không còn thấy cần bước ra ngoài nữa. Ta tưởng mọi thứ vẫn ổn, hoặc tự bắt mình tin rằng mọi thứ đang ổn.

Nếu đang rơi vào vòng xoáy này, mình chỉ muốn nhắc:
Nghỉ, nhưng đừng quên ngày mình quay lại. Đừng tự nhủ chán thì sẽ đi làm lại, phải có ngày tháng định rõ ràng.

Thoải mái, nhưng biết giới hạn. Chúng ta khác nhau cơ bản, cũng chỉ có thế thôi, biết giới hạn và điểm dừng, cuộc chơi nào cũng vậy.

Tận hưởng, nhưng biết chút kỷ luật. Đôi khi những thứ làm ta thấy cuộc sống thú vị… lại âm thầm giết đi tương lai ta mỗi ngày…

Bởi vì dễ dãi với bản thân lâu ngày, thứ ta mất đi không phải là thời gian, mà là chính mình.

| aT

CHÚNG TA ĐỀU SỐNG TRONG THỰC TẠI CỦA RIÊNG MÌNHTa hãy hình dung đến khung cảnh một nhóm đầy trẻ em đang chơi đùa cùng nh...
13/03/2025

CHÚNG TA ĐỀU SỐNG TRONG THỰC TẠI CỦA RIÊNG MÌNH

Ta hãy hình dung đến khung cảnh một nhóm đầy trẻ em đang chơi đùa cùng nhau. Nhìn sâu vào bên trong trong tâm trí, ta sẽ thấy mỗi đứa trẻ lại đứng trong một vòng tròn riêng, nơi chứa đựng một thế giới hoàn toàn khác nhau. Có người đứng giữa đại dương, có người trong khu rừng, có người giữa những vì sao, có người giữa sự hoang tàn.

Bên ngoài, tất cả dường như cùng sống chung một thực tại. Nhưng bên trong, mỗi người đều có một thế giới riêng.

THẾ GIỚI CỦA TA – THẾ GIỚI CỦA HỌ
Mọi người không nhìn thế giới như nó là, mà như chính họ là.

Có thể ta đang sống trong cùng một thành phố, làm cùng một công việc, thậm chí cùng một gia đình – nhưng mỗi người vẫn sống trong một thực tại khác nhau.

Có người nhìn đâu cũng thấy cơ hội. Có người nhìn đâu cũng thấy nguy hiểm.

Có người thấy thế giới là một nơi đầy yêu thương. Có người thấy toàn sự phản bội.

Có người sống trong quá khứ. Có người luôn hướng đến tương lai.

Cùng một sự việc, nhưng mỗi người sẽ phản ứng khác nhau. Vì ta không nhìn thế giới bằng mắt, ta nhìn bằng tâm trí.

TA ĐANG SỐNG TRONG VÒNG TRÒN NÀO?
Thế giới bên ngoài có thể giống nhau, nhưng thế giới bên trong hoàn toàn khác biệt.

Một người từng bị tổn thương, sẽ nhìn thế giới bằng sự nghi ngờ.

Một người từng nếm trải giàu có, sẽ thấy cơ hội ở khắp nơi.

Một người luôn sống trong đấu tranh, sẽ thấy cuộc đời chỉ là một cuộc chiến.

Thực tại không phải là thứ ta bước vào. Thực tại là thứ ta tạo ra.

Nếu cuộc sống ta đang u ám, có thể không phải do thế giới xám màu, mà là vì ta đang đeo một cặp kính xám.

Nếu ta thấy cuộc đời toàn những điều tươi sáng, có thể không phải vì thế giới đẹp, mà là vì ta đang nhìn nó với đôi mắt rộng mở.

MUỐN THAY ĐỔI THẾ GIỚI? THAY ĐỔI CÁCH TA NHÌN THẾ GIỚI.

Không ai thực sự sống trong thế giới của người khác.
Không ai thực sự hiểu được thế giới của ta.

Và cũng không cần thiết phải như vậy.

Điều quan trọng không phải là cố ép người khác nhìn thế giới như ta, mà là tự hỏi: Thế giới mà ta đang sống bên trong có phải là thế giới ta muốn không?

Nếu không?
Đổi góc nhìn. Đổi tư duy. Đổi chính mình.

Vì khi ta thay đổi, thực tại cũng sẽ thay đổi theo.

(The road)

“CHỮA LÀNH” THẬT SỰ LÀ GÌ?Tôi đã mất 30 năm để hiểu ra những điều mà bạn sắp đọc trong chưa đầy 5 phút. Bài viết này sẽ:...
24/02/2025

“CHỮA LÀNH” THẬT SỰ LÀ GÌ?

Tôi đã mất 30 năm để hiểu ra những điều mà bạn sắp đọc trong chưa đầy 5 phút. Bài viết này sẽ:

🔸 Thay đổi đồng loạt cách bạn nhìn nhận về mọi vấn đề/trục trặc/bế tắc trong cuộc sống: từ tâm lý đến các mối quan hệ, tiền bạc, sự nghiệp.

🔸 Giúp bạn hiểu bản chất thật sự của 1 khái niệm được sử dụng tràn lan bừa bãi, nhưng chẳng mấy ai hiểu nó chính xác là gì, lẫn tầm quan trọng của nó.

Nào, cùng định nghĩa “Chữa lành” – Healing.

1/ BỘ NÃO PHI THƯỜNG

Tiền đề duy nhất bạn cần để hiểu mọi thứ trong bài viết này, đó là: bộ não bạn sẽ làm mọi thứ để giữ bạn sống tiếp.

Theo Tâm lý học Tiến hoá, mọi khuynh hướng tâm lý lẫn thể chất của bất kỳ loài vật nào đều ra đời và duy trì để giúp chúng tồn tại/sinh sôi trong môi trường chúng sống. Não bộ có khả năng thích nghi theo hoàn cảnh – để sinh tồn.

Chẳng hạn hồi bé bạn sống ở khu nuôi nhiều chó, và 1 lần bạn bị chó cắn. Ngay giây phút đó, não bạn ghi nhận “hoàn cảnh này đe đoạ sinh tồn mình”. Và nó lập tức tìm cách thích nghi để đảm bảo bạn vẫn sống tiếp.

Cách thích nghi của bộ não, là tự-cấu-trúc-lại-chính-nó.

Nó sẽ tự tạo ra 1 cơ chế tâm lý: cứ nhìn thấy chó là tránh xa, nghe tiếng chó sủa là ở lì trong nhà, dù ngoài kia người yêu vẫy gọi. Hòng đảm bảo bạn tiếp tục sinh tồn tại môi trường ấy.

Khả năng thay đổi cấu trúc (tính “dẻo”) của não bộ là cực kì cao, đặc biệt khi bạn càng nhỏ tuổi.

Theo nghĩa này mà nói, bộ não là người bầy tôi trung thành nhất của bạn. Người bầy tôi sẵn sàng làm mọi cách, trả mọi giá để bạn sống. Dù phải tự phẫu thuật đến méo mó tật nguyền. Nó sẽ trở thành bất cứ ai – bất cứ thứ gì – miễn rằng bạn sống.

2/ CƠ CHẾ PHÒNG VỆ

Từ dòng này, hãy nói về Mây. Cuộc đời Mây sẽ minh hoạ nội dung bài này. Mây là 1 con người bình thường không đặc biệt. Mây có thể là bạn. Tôi. Chúng ta.

Mây có 1 tuổi thơ bình thường, ngoài vài kí ức không vui. Một lần Mây xin mẹ mua món đồ chơi, nhưng bị mẹ khước từ quát mắng. Trông mẹ giận dữ và mệt mỏi. Mẹ dùng những từ ngữ rất nặng nề.

Một kí ức khác, có thời bố mẹ Mây thường cãi vã nhau. Khi chuyện đột ngột xảy ra, Mây trốn vào phòng trùm chăn lại. Nếu tiếng mắng chửi vẫn vọng tới, Mây sẽ cắm tai nghe, mở nhạc thật to.

Mây không thể biết, những kí ức không vui đó, đều là những trải nghiệm đe doạ tính mạng.

Với đứa trẻ, việc bị người nuôi dưỡng từ chối thô bạo, đồng thời có biểu hiện ghét bỏ mình là 1 chấn thương kinh hoàng. Vì sự sống của nó lệ thuộc vào người nuôi dưỡng.

Khoảnh khắc đó, nó đã sợ chết.

Tương tự, việc chứng kiến 2 người nuôi dưỡng mình bạo lực nhau là thứ nằm ngoài sức chịu đựng của đứa trẻ. Những viễn cảnh chết chóc bao vây nó. Nó phải làm gì đó để sống qua tình huống này.

Đó là lúc bộ não của bé Mây vào việc. Nó bắt đầu tái cấu trúc chính nó.

Nó tạo ra những “cơ chế phòng vệ”, nhằm giúp Mây tránh gặp lại các trải nghiệm đe doạ. Hoặc sống sót qua được chúng.

🔰 Cơ chế phòng vệ #1 có tên là Không-đòi-hỏi. Mây ngừng nói ra các mong muốn của mình. Không đòi – không bị khước từ – không bị ghét bỏ – không đau – yên tâm sống tiếp. Nếu Mây có đòi, thì cũng chỉ đòi cái-chắc-rằng-sẽ-được-đồng-ý, sau khi phân tích kĩ và quan sát thái độ/tâm trạng người kia.

🔰 Cơ chế phòng vệ #2, là Ngắt-cảm-xúc. Khi gặp tình huống xung đột tranh cãi, não Mây sẽ đóng băng. Mây không nghĩ gì, cũng không cảm thấy gì. Như tiêm thuốc tê, mây cắt kết nối với thế giới lẫn với bản thân. Không cảm giác – không đau – yên tâm sống sót.

Khi các bên xả hết tức tối, căng thẳng đi qua, Mây “vận hành” trở lại. Như chưa có chuyện gì xảy ra.

3/ CỖ MÁY TỰ ĐỘNG

Điều tuyệt nhất về các cơ chế phòng vệ, là chúng bảo vệ bạn cực kì tận tâm.

Còn điều tệ nhất, là chúng vẫn nhất quyết tận tâm dù bạn không còn cần bảo vệ.

Mây trưởng thành và bước vào các mối quan hệ. Gặp những người yêu thương Mây. Những người sẵn lòng nghe Mây nói ra mong muốn. Những người sẵn sàng ngồi xuống với Mây khi có mâu thuẫn, chăm sóc cảm xúc Mây và cùng giải quyết vấn đề.

🔰 Nhưng cơ chế Không-đòi-hỏi đã cài sâu trong não Mây suốt tuổi thơ. Không đòi – không đau đớn. Mây không bao giờ nói ra thành thật thứ mình cần. Thay vào đó, Mây giấu nhẹm để tự giải quyết. Hoặc bóng gió, úp mở để người kia phải “tình nguyện” làm cho. Khi không được đáp ứng đúng, Mây bất mãn với mối quan hệ và càng tự nhủ không nên trông chờ gì ở đối phương.

🔰 Chưa hết, cơ chế Ngắt-cảm-xúc sẽ lập tức đóng băng Mây mỗi khi tranh cãi trong mối quan hệ nổ ra. Không cảm giác – không đau đớn. Mây dừng đối thoại, đề nghị ở một mình, lướt web, xem phim, cắm tai nghe nhạc. Không suy nghĩ, không cảm xúc. Khi căng thẳng lắng xuống, 2 người lại tìm đến nhau. Nhưng không mâu thuẫn nào được giải quyết. Không ai hiểu thêm ai. Bởi Mây không nhớ rõ mình đã ra sao, đã cảm thấy thế nào.

Không mối quan hệ nào của Mây lâu dài bền chặt.

Bao nhiêu năm sau, môi trường quanh Mây đã khác, những hiểm hoạ ngày xưa không còn. Nhưng Mây vẫn là đứa trẻ sợ hãi náu mình trong chiếc cũi, được các cơ chế phòng vệ đứng canh.

Chúng không biết lúc nào nên dừng nhiệm vụ. Chúng vĩnh viễn quyết bảo vệ Mây.

Chúng thay Mây tiếp nhận và phản ứng với mọi tương tác từ môi trường. Bằng các “mô thức” hành xử tự động:

Không nói ra mong muốn. Tự phủ nhận nhu cầu. Không nhờ cậy vào ai. Luôn nhìn mặt đoán ý. Rút lui khi căng thẳng. Trốn tránh khỏi vấn đề. Tự triệt tiêu cảm xúc.

Từ công việc đến các mối quan hệ, Mây trở thành một cỗ máy vận hành chuẩn xác theo các mô thức.

Một cỗ máy sinh tồn.

4/ ĂN MÒN NHÂN TÍNH

Nhưng Mây. Tôi. Bạn. Chúng ta. Đâu phải là cỗ máy?

Chúng ta vốn là người. Nhưng từ lúc sống qua những trải nghiệm đe doạ, những sang chấn/nỗi đau, chúng ta đã thành nửa người nửa máy.

Bạn không còn là bạn. Mà là bạn – cộng thêm đống cơ chế phòng vệ. Chúng tạo thành “lớp vỏ” bọc kín con người thật của bạn.

Lớp vỏ đó gây 5 tác hại sau:

1️⃣ Đầu tiên, nó khiến bạn luôn thấy thế giới xung quanh nguy hiểm (không nguy hiểm thì cần gì lính canh?). Mọi người, mọi việc đều có thể gây hại bạn. Người này ở bên nhưng rồi sẽ bỏ rơi mình. Chỗ làm này không nên đề xuất nguyện vọng nhiều kẻo bị đánh giá. Từng giờ bạn sống đều âm ỉ bất an.

2️⃣ Thứ hai, bởi thường trực bất an, nên mọi thứ bạn làm đều là vì SỢ, chứ không phải vì MUỐN. Bạn muốn thể hiện tình cảm, nhưng rụt lại cầm chừng vì sợ ai yêu nhiều hơn sẽ thiệt, sẽ đau khi bị bỏ rơi. Bạn muốn được vào vị trí phù hợp hơn, nhưng không nói ra vì sợ mếch lòng đồng nghiệp. Dần dần, bạn quên luôn những điều bạn muốn. Bạn không còn biết mình muốn gì.

3️⃣ Thứ ba, vì mỗi điều bạn làm không phải thứ bạn thật sự muốn, bạn không hề thành thật với thế giới xung quanh. Bạn diễn kịch cả với những người thân thiết. Lớp vỏ chặn đứng con người thật của bạn chạm tới họ. Bạn không thể nói yêu, nói mình cần họ giúp. Thay vào đó bạn trốn tránh, bạn trách móc, bạn thử lòng...

4️⃣ Thứ tư, tất yếu, lớp vỏ cũng chặn đứng người khác chạm đến bạn. Những người yêu thương bạn thuần khiết. Những người muốn trợ lực giúp bạn tiến lên. Họ bị tàn nhẫn đẩy ra – bởi lớp vỏ. Họ không biết bạn muốn gì. Họ vô vọng khi cố hiểu bạn. Họ kiệt sức, và họ rời đi.

Chôn mình trong lớp vỏ, bạn mất khả năng yêu lẫn nhận tình yêu. Xua đuổi những trái tim chân thành đến với bạn. Rồi bước vào những gắn kết độc hại, với những con người cũng diễn kịch và chạy trốn yêu thương.

5️⃣ Nhưng tác hại sau cùng, bao trùm lên tất cả. Đó là lớp vỏ sẽ cướp đi của bạn cả-cuộc-đời. Nó vùi dập các mong muốn. Nó tước đi khả năng lựa chọn – bởi trong từng hình huống bạn đều tuân theo các mô thức đã lập trình.

“Mình không có lựa chọn”. “Mình không thể làm gì khác”. Mỗi lần bạn tự nhủ những lời này, hãy biết bạn đã là nô lệ của lớp vỏ. Hãy biết rằng một phần cuộc đời bạn đã vĩnh viễn mất đi. Hạnh phúc bạn đã có thể có. Ai đó bạn đã có thể ở bên. Con người bạn đã có thể trở thành.

Và rồi mỗi lần bạn tuân theo nó, lớp vỏ lại lớn mạnh lên. Các mô thức được sử dụng đều đặn ngày càng trở nên thuần thục. Phần người bị đàn áp bởi phần máy. Nhân tính bạn bị ăn mòn.

Người độc hại – chính là người bị lớp phòng vệ nuốt đi bản ngã.

5/ GIẢI THOÁT CHÍNH MÌNH

“Chữa lành” chính là hành trình xoá đi lớp vỏ ấy.

Lớp vỏ gồm các cơ chế phòng vệ chúng ta đã tự tạo ra để sống sót qua những trải nghiệm đe doạ (chủ yếu trong tuổi thơ – nơi chỉ 5% trẻ em may mắn tránh khỏi).

Các cơ chế phòng vệ sinh ra những mô thức hành xử tự động, khiến ta không thể làm điều mình muốn, mất đi quyền lựa chọn. Và gián tiếp tạo ra mọi bế tắc trục trặc trong đời.

👉 Từ đó, ta có định nghĩa:

“Chữa lành là hành trình gỡ bỏ các cơ chế phòng vệ, để ngừng sống theo các mô thức, và có lại Tự Do.”

Một thực hành chủ động, có phương pháp, gồm 4 bước “Nhận diện” – “Truy gốc” – “Tách rời” – “Tỉnh thức”. Mà page này sẽ dần dần đề cập.

Còn giờ, nếu bạn đã đọc đến đây, xin nhận của tôi cái cúi đầu cảm tạ.

Bài viết này khép lại, nhưng với tôi – cùng bạn, một hành trình mới đã thực sự mở ra.

Address

52 Bế Văn Đàn
Gia Lai

Alerts

Be the first to know and let us send you an email when Mona Healing Coach posts news and promotions. Your email address will not be used for any other purpose, and you can unsubscribe at any time.

Share

Share on Facebook Share on Twitter Share on LinkedIn
Share on Pinterest Share on Reddit Share via Email
Share on WhatsApp Share on Instagram Share on Telegram

Category