Tham Vấn Tâm Sự Trị Liệu Cuộc Sống

Tham Vấn Tâm Sự Trị Liệu Cuộc Sống Chuyên mục Tâm sự, chia sẻ tâm tư, mọi vấn đề của mọi người, đặc biệt là nỗi đau, áp lực, tổn thương thầm kín, tình yêu & gia đình. Không chỉ trích, lăng mạ.

Giúp đỡ, hỗ trợ & yêu thương.

08/07/2025

ĐỪNG DẠY CON GHÉT BỐ, GHÉT MẸ KHI LY HÔN
Có những đứa trẻ lớn lên với trái tim méo mó vì bố hoặc mẹ đã gieo vào tim con… sự căm ghét người còn lại.

Người lớn đôi khi quên mất rằng con trẻ không hiểu được những lời bóng gió sâu cay, những cuộc cãi vã dở dang hay cái lắc đầu đầy thất vọng mỗi khi ai đó nhắc đến “người kia”.

Con chỉ biết:
“Mẹ không thích ba nữa”
“Ba nói mẹ là người xấu”
“Con giống ba, nên mẹ ghét con”
“Con chơi với mẹ thì ba sẽ bực dọc”

Và từ lúc nào, con bắt đầu… không dám yêu trọn vẹn bất kỳ ai.

Ly hôn là chuyện của người lớn, đừng bắt con tham gia vào.
Dù chia tay trong cay đắng hay lặng lẽ, dù người kia có từng sai đến đâu thì đó vẫn là ba/mẹ của đứa nhỏ.

Một người đàn ông có thể là người chồng tồi, nhưng vẫn là người cha tốt.
Một người phụ nữ có thể đã không còn phù hợp làm vợ bạn, nhưng vẫn là một người mẹ mà con cần.

Đừng vì muốn "lấy điểm" với con mà bóp méo sự thật.
Đừng vì tổn thương của mình mà bắt con phải chọn đứng về một phía.

Bạn có thể đau, có thể hận, có thể đã buông không nổi...
Nhưng đừng làm vụn vỡ ký ức của con.

Tình yêu của con trẻ là mảnh lụa trắng và ai cũng để lại một dấu tay.
Bạn thử tưởng tượng mà xem:
Một đứa bé lớn lên trong thế giới mà “ba là người phản bội” hoặc “mẹ là người ích kỷ”...
Thì khi trưởng thành con sẽ tin ai? Con sẽ yêu ai?
Con có dám tin vào hôn nhân không khi hình ảnh về gia đình chỉ là trách móc và thù hận?

Bạn có thể đã từng yêu nhau sâu đậm rồi bây giờ không nhìn mặt nhau nữa.
Nhưng xin giữ một chút tình nghĩa để con có niềm tin.

Dạy con ghét là gieo vào lòng con một bóng tối không ai thắp sáng nổi.
Bạn nghĩ “ghét người kia” là cách để con đứng về phía mình ư?
Không!
Con sẽ không đứng về phía ai cả.
Con chỉ bỏ đi một nửa trái tim mình mà thôi.

Hãy nhớ rằng con có một nửa máu thịt của người bạn đang ghét.
Mỗi lần bạn nói xấu người đó là một lần con thấy mình cũng… xấu.

Một đứa trẻ lớn lên với mặc cảm “con của người không ra gì” làm sao có thể sống vui trọn vẹn đây?

"Ly hôn không phải là kết thúc, mà là sự sắp xếp lại để bình yên."
Nếu đã không thể đồng hành thì hãy chọn cách chia tay tử tế.

Bạn có thể nói với con:
“Ba mẹ không còn hợp nhau, nhưng ba/mẹ vẫn luôn yêu con.”
“Ba mẹ không còn là vợ chồng, nhưng con mãi là điều quan trọng nhất.”

Đứa trẻ nào sinh ra cũng mong có đầy đủ cha mẹ.
Nhưng nếu không thể có đủ thì hãy đủ tử tế để con không phải đi qua tuổi thơ với trái tim rách nát bạn nhé.

Ngày mai khi con lớn, con sẽ yêu ai đó…
Liệu con có biết yêu trọn vẹn hay sẽ nghi ngờ, e dè, lo sợ?
Liệu con có tin vào gia đình hay sẽ chạy trốn khỏi cam kết?

Bạn gieo gì hôm nay, con sẽ sống với nó cả đời.

Người lớn đôi khi không cần dạy con điều gì thật to tát.
Chỉ cần học cách buông bớt sự tức giận của mình để con được quyền yêu ba và yêu mẹ... trong thanh thản.
Có được không?

06/07/2025

SỰ IM LẶNG ĐỘC HẠI

Trong buổi tham vấn gần đây, một bạn thân chủ bộc lộ nỗi bức xúc sâu sắc khi người yêu bất ngờ im lặng, cắt đứt mọi liên lạc trong nhiều ngày liền sau một lần cãi vã. Bạn kể rằng, từ khi mới bắt đầu mối quan hệ, cả hai đã cùng thống nhất một “giao ước” rõ ràng: dù có xảy ra mâu thuẫn đến đâu thì vẫn phải cùng ngồi lại để nói chuyện, không được chọn cách im lặng để lảng tránh hay trừng phạt nhau.

Câu chuyện của bạn làm tôi nhớ đến một trường hợp khác từ hai năm trước. Trong một phiên tham vấn, một bạn trẻ bật khóc khi nhắc đến quãng thời gian còn học trung học. Suốt nhiều tháng trời, bạn ấy đã sống trong cảm giác bị “xem như không tồn tại” – cha bạn dù ngồi ngay trước mặt trong bữa cơm vẫn không hề nhìn hay nói một lời. Không phải la mắng, cũng chẳng đánh đập, nhưng cái lạnh lùng ấy lại khiến bạn cảm thấy bị tổn thương sâu sắc. Một câu hỏi hiện ra: Liệu sự trừng phạt bằng im lặng có thật sự “nhẹ nhàng” hơn những lời nặng nề?

Chúng ta có bao giờ rơi vào cảm giác như trở nên vô hình – như thể sự tồn tại của mình không còn được công nhận, dù vẫn đang hiện diện ngay trước mặt người kia? Cảm giác ấy, xuất phát từ việc bị đối xử bằng sự im lặng, không khác gì một kiểu “trừng phạt cảm xúc”. Nó không gây ra vết thương thể xác, nhưng lại sắc bén đến lạnh người, để lại những vết cắt vô hình trong lòng. Trong những mối quan hệ – nơi lời nói đóng vai trò như sợi dây kết nối – thì việc im lặng không chỉ đơn thuần là né tránh, mà đôi khi còn là một hình thức bạo lực tinh thần – lạnh lẽo, kéo dài và dễ bị ngụy biện thành “tôi chỉ muốn yên tĩnh một chút”.

Trong tâm lý học phổ thông, hành vi này được gọi là "silent treatment" – tạm hiểu là “sự im lặng có chủ đích”. Đây là khi một người từ chối giao tiếp hay tương tác với người khác, thường để trừng phạt, kiểm soát hoặc né tránh vấn đề. Nhà nghiên cứu Kipling D. Williams – chuyên gia hàng đầu trong nghiên cứu về sự bị khai trừ xã hội (ostracism) – đã chỉ ra rằng, việc bị phớt lờ hay tẩy chay sẽ kích hoạt vùng não liên quan đến cảm giác đau đớn thể chất (anterior cingulate cortex). Nghĩa là, cảm giác bị bỏ rơi về mặt cảm xúc có thể đau chẳng kém gì một vết thương thật sự trên cơ thể (Williams, 2001, 2015). Không ai chạm vào ta, không ai buông lời tàn nhẫn, nhưng lòng ta vẫn như bị xé nát bởi một “nỗi đau không lời” – một đoạn trường vô thanh.

Đối với những người mang kiểu gắn bó bất an (insecure attachment) – đặc biệt là gắn bó lo âu – sự im lặng có thể như một nhát dao đâm vào những vết thương cũ chưa lành. Họ luôn mang nỗi sợ bị bỏ rơi, khao khát sự xác nhận và gắn kết từ người khác. Khi bị người mình yêu thương im lặng, cả thế giới của họ như sụp đổ. Họ bắt đầu quay vào tự vấn bản thân: “Mình sai ở đâu?”, “Có phải mình không xứng đáng?”, và tệ hơn, họ có thể tự nhận lỗi cho những điều mình không làm, chấp nhận bị xúc phạm, bị lừa dối, chỉ để giữ lại một chút kết nối. Nỗi đau không chỉ nằm ở việc bị bỏ rơi, mà còn nằm ở việc mất dần lòng tin vào chính mình, vào giá trị bản thân.

Tất nhiên, không phải ai chọn im lặng cũng là người cố tình làm tổn thương người khác. Nhiều người khi cảm xúc trở nên quá mạnh, quá choáng ngợp, sẽ phản ứng bằng cách “đóng băng” – họ không nói, không đáp, và có thể rút lui hoàn toàn khỏi cuộc trò chuyện. Trong tâm lý học hôn nhân, nhà nghiên cứu John Gottman gọi hiện tượng này là "stonewalling" – “xây tường đá”. Đây là một phản ứng tự vệ khi một người cảm thấy quá tải cảm xúc trong xung đột, dẫn đến tình trạng không thể tiếp tục trò chuyện. Lúc này, họ rơi vào trạng thái “tràn ngập” (emotional flooding), với các biểu hiện sinh lý như tim đập nhanh, hơi thở gấp, và mất khả năng xử lý thông tin. Họ không cố ý tổn thương ai, họ chỉ đang cố giữ bình tĩnh cho chính mình.

Nhưng ranh giới nằm ở đây: người “xây tường đá” thường sẽ quay lại sau khi bình tĩnh để tiếp tục giải quyết; còn người dùng im lặng như một vũ khí thì không cần lý do, không cần lời giải thích – sự im lặng chính là lời kết tội, là bản án.

Đáng buồn thay, nhiều người không nhận ra mình đang làm điều đó. Có thể trong quá khứ, họ từng bị đối xử như vậy. Một đứa trẻ mắc lỗi và bị cha mẹ im lặng suốt ba ngày – sẽ học được rằng tình yêu có thể bị rút lại bất cứ lúc nào nếu không phục tùng. Khi lớn lên, nó sử dụng sự im lặng như một “kỷ luật” để kiểm soát người khác. Với nó, im lặng không chỉ là phản ứng mà là công cụ quyền lực. Nhưng hành vi ấy, thay vì dạy người khác “bài học”, lại chỉ góp phần đào sâu khoảng cách – nơi không một lời xin lỗi nào có thể chạm đến, nơi không một sự thấu cảm nào có thể nảy mầm.

Và chính những người từng bị im lặng như vậy cũng có thể trở thành nạn nhân một lần nữa trong các mối quan hệ sau này. Họ sẽ phản ứng mãnh liệt khi bị người khác làm điều tương tự – cảm thấy như đang đứng trước vực sâu, hoàn toàn cô lập, không được thấy, không được nghe, và không được thấu hiểu. Điều này có thể kích hoạt nỗi sợ nguyên thủy của con người về việc bị khai trừ khỏi nhóm – một nỗi sợ có gốc rễ từ thời tiền sử, khi việc bị loại khỏi cộng đồng có thể đồng nghĩa với cái chết.

Vậy đâu là sự khác biệt giữa việc thiết lập ranh giới cá nhân lành mạnh và hành vi “tường đá lặng câm”? Thực tế, có những lúc chúng ta thật sự bị cảm xúc cuốn đi, đến mức không thể nói gì rõ ràng. Nhưng sự khác biệt nằm ở cách chúng ta thể hiện điều đó. Một người trưởng thành, có trách nhiệm trong tình cảm, có thể nói: “Anh/em đang cảm thấy quá căng thẳng, cần thời gian để bình tĩnh. Mình sẽ tiếp tục nói chuyện khi sẵn sàng.” Đó là cách thiết lập ranh giới bằng lời nói – vừa bảo vệ bản thân, vừa cho người kia hy vọng về sự kết nối trở lại.

Ngược lại, sự im lặng không lời – rút lui không báo trước, không giải thích, không tín hiệu quay lại – giống như một cánh cửa bị khóa chặt từ bên ngoài. Người ở trong không biết khi nào được mở lại, hay có được mở lại không. Và sự chờ đợi ấy có thể trở thành hành trình đơn độc và đau đớn nhất trong một mối quan hệ.

Bởi thế, không có gì bào mòn một mối quan hệ nhanh như sự im lặng kéo dài. Niềm tin không vỡ bởi tiếng cãi vã, mà bởi sự lạnh nhạt âm ỉ như một căn nhà vắng hơi người. Khi lời nói không còn được cất lên, khi chúng ta không biết người kia đang nghĩ gì, cảm gì, hay còn quan tâm không – thì ngay cả câu “xin lỗi” hay “anh yêu em” cũng trở nên lạc lõng sau những tháng ngày câm nín.

Có lẽ đã đến lúc chúng ta cần thành thật hỏi mình: Sự im lặng của tôi đang chữa lành hay đang làm tổn thương? Nó là cánh cửa mở ra sự chiêm nghiệm, hay là bức tường ngăn cách? Trong một thế giới đầy ồn ào và thiếu lắng nghe, im lặng có thể là vàng – nhưng chỉ khi nó được thắp sáng bằng lòng từ bi và ý định kết nối. Nếu không, nó chỉ là nấm mồ đào sẵn cho mối quan hệ, nơi chỉ còn vọng lại tiếng thì thầm của chia ly.

Ta có thể chọn im lặng để lắng nghe chính mình. Nhưng không thể dùng sự im lặng để phủ nhận sự hiện diện và giá trị của người khác. Bởi tình yêu không cần nói quá nhiều, nhưng chắc chắn không thể sống nếu thiếu đi sự phản hồi.

Khi ta học được cách đối thoại trong tổn thương, lắng nghe trong giận dữ, và ở lại trong sự bất đồng – đó chính là lúc ta đang xây nên một mối quan hệ thực sự. Không phải mối quan hệ hoàn hảo, nhưng là mối quan hệ có cam kết rằng: Tôi sẽ không rời xa bạn bằng sự im lặng.

DÙNG ĐÒN TÂM LÝ ĐỂ HỦY HOẠI MỘT NGƯỜI BÌNH THƯỜNG ĐƠN GIẢN ĐẾN MỨC NÀO?Vừa tỏ ra yêu thương, vừa phủ nhận bạn.Không thể ...
05/07/2025

DÙNG ĐÒN TÂM LÝ ĐỂ HỦY HOẠI MỘT NGƯỜI BÌNH THƯỜNG ĐƠN GIẢN ĐẾN MỨC NÀO?

Vừa tỏ ra yêu thương, vừa phủ nhận bạn.

Không thể hiện quá thất thường, phải kiên nhẫn, khách sáo với bạn, nhưng không quên phủ nhận bạn.

Đợi đến khi tạo nên một mối quan hệ khá tốt với bạn. Tuy nhiên lúc ban đầu lúc nào cũng phải chê bai những hành vi nhỏ nhặt nhất. Ví dụ: sữa đậu nành con mua nguội hết rồi, đồ ăn mua không hợp khẩu vị, viết chữ cũng xấu, vân vân…

Tiếp đó là chê bai ngoại hình của bạn. Phân tích ngũ quan trên mặt, sau đó tỉ mỉ chê bai từng chi tiết, cuối cùng đưa đến kết luận bạn lớn lên không đẹp chút nào.

Tiếp đến, chê bai hoàn cảnh gia đình bạn. Ai trong chúng ta ít nhiều cũng có xích mích gì đó với gia đình dù là nhỏ nhặt, những tác động tiêu cực này tưởng là tầm thường không đáng nhắc tới nhưng cứ dần dần phóng đại nó lên một cách vô ý.

Sau đó, chê bai bạn bè của bạn. Liệt kê một số lý vì sao bạn và bạn bè không thể làm bạn, đưa ra lý do vì sao tình bạn sẽ đổ vỡ, khách sáo lịch sự mà nói với bạn như vô ý.

Theo đà đó, chê bai tính cách của bạn. Dùng cách tương tự như vậy để nói với bạn rằng tính cách của bạn có chút không ổn, sau đó liền kết luận khách quan rằng, bạn là một kẻ kỳ dị.

Nếu như bạn cảm thấy không đúng về những gì người đó nói, người đó không vội phát khùng, ngược lại còn nhìn bạn một cách yêu thương xen lẫn thương hại “Người khác nghĩ như thế nào sao ta quản được, nhưng ta không phải chỉ muốn tốt cho con sao?”

Cuối cùng, họ tạo ra một cuộc cãi vã, một cơn bùng phát cảm xúc, trút bỏ mọi cảm xúc tiêu cực trước đó rồi hét lên những lời xúc phạm bạn.

Sau đó cố gắng xây dựng lại mối quan hệ tốt đẹp với bạn rồi dần lấy lại được lòng tin từ bạn.

Lặp lại các bước trên để tạo thành một chu trình.

Lúc này đây, bạn sẽ có xu hướng phủ nhận bản thân, nghi ngờ, lo lắng, nhìn trước ngó sau và thậm chí từ chối những điều tốt đẹp đến gần mình trong tiềm thức.

Không một lời khen ngợi hay tình cảm chân thành nào có thể mang lại cho bạn sự ấm áp trong tim được nữa. Vì bạn đã hoàn toàn mất niềm tin vào bản thân.

Họ đã thành công trong việc tạo ra một kẻ thù tưởng tượng cho bạn, kẻ thù đó là chính bản thân bạn.

Bạn sẽ bắt đầu một cuộc chiến lâu dài, tự xung đột, tự thủ địch, cuộc chiến với chính mình mà không bao giờ có thể hòa giải.

Đây là điều mà rất nhiều bậc cha mẹ đang làm. Họ lúc nào cũng là người đúng, có lý chẳng sợ ai, và không bao giờ biết hối cải.

Họ luôn đúng, họ không bao giờ làm hại bạn, họ vĩnh viễn luôn đứng ở bậc cao hơn bạn.

Tổn thương đáng sợ nhất trên đời chính là xuất phát từ tình yêu.

Những người thân trong gia đình cười ha hả chỉ vào mặt một đứa trẻ 7 tuổi và nói rằng ba nó đã không còn cần mẹ con nó nữa, ba đã bỏ mẹ con nó rồi. Hủy hoại một đứa trẻ thật sự rất đơn giản.

TẠI SAO CON NGƯỜI THƯỜNG NGỘ RA CHÂN LÝ TRONG NGHỊCH CẢNH?Vì khi dòng tiền cạn kiệt, họ buộc phải buông bỏ mọi kỳ vọng v...
04/07/2025

TẠI SAO CON NGƯỜI THƯỜNG NGỘ RA CHÂN LÝ TRONG NGHỊCH CẢNH?

Vì khi dòng tiền cạn kiệt, họ buộc phải buông bỏ mọi kỳ vọng vào người khác.

Khi chưa từng đối mặt với khủng hoảng tài chính, ta thường ảo tưởng rằng: tình thân, tình yêu, hay những người xung quanh sẽ là điểm tựa an toàn. Ta tin rằng nếu mình ngã quỵ, sẽ có ai đó đỡ mình dậy.

Nhưng rồi, giữa cơn khủng hoảng – khi túi tiền trống rỗng, khi không còn giá trị để trao đổi hay cống hiến – ta mới bàng hoàng nhận ra:
Những lời hứa “có nhau suốt đời” thường tan biến nhanh nhất khi ta không còn khả năng tạo ra giá trị.

Chính trong tuyệt vọng, ta mới học cách quản trị chính mình.
Không còn trông chờ sự hỗ trợ từ ai khác, ta buộc phải gượng dậy, bước đi bằng chính đôi chân, với một bài học sâu sắc: nền tảng vững bền duy nhất trong đời là năng lực tạo ra dòng tiền độc lập.

Sự tỉnh ngộ ấy không đến từ sách vở, mà được đánh đổi bằng tổn thương và mất mát.
Khi ta không còn gì để mất, ta buộc phải suy nghĩ như một nhà đầu tư: chọn lọc, phân tích, tái cấu trúc lại cuộc đời như một bảng cân đối tài chính.

Và chính từ chỗ trắng tay, nếu biết tỉnh táo nhìn lại, học cách kiểm soát cảm xúc và xây dựng chiến lược, ta sẽ tái sinh.
Không còn là kẻ mơ mộng dựa dẫm vào người khác, mà là một con người biết đo lường rủi ro, biết tích lũy nội lực, biết đầu tư cho bản thân – như cách một doanh nghiệp khởi nghiệp lại từ đống đổ nát.

Nghịch cảnh chính là kỳ kiểm toán cuộc đời, loại bỏ ảo vọng, để ta nhìn ra đâu là tài sản thật sự.
Và nếu vượt qua được, ta không chỉ sống – mà còn sống có giá trị, có nguyên tắc, và có tự do tài chính trong tâm trí.

Khi một đứa trẻ không chịu học, người lớn thường hỏi: “Làm sao tạo động lực cho nó?”Câu hỏi đó nghe có vẻ hợp lý, nhưng ...
04/07/2025

Khi một đứa trẻ không chịu học, người lớn thường hỏi: “Làm sao tạo động lực cho nó?”

Câu hỏi đó nghe có vẻ hợp lý, nhưng thực ra là một dạng hiểu sai hệ thống. Nó giả định rằng con người là vật thể bất động, chỉ có thể chuyển động nếu có lực từ bên ngoài đẩy vào. Nhưng con người không vận hành như vậy.

Một đứa trẻ vẫn có thể chơi game suốt ba tiếng mà không ai nhắc, có thể nhịn ăn để được ra ngoài chơi, có thể năn nỉ đến phát khóc chỉ vì không được tham gia một buổi sinh nhật. Tức là nó không thiếu động lực. Nó chỉ không có động lực với thứ bạn muốn nó có động lực. Và thay vì hỏi “làm sao thuyết phục nó?”, có lẽ cần hỏi: “tại sao điều tôi kỳ vọng lại không chạm tới được nó?”

Chúng ta vẫn thường nghĩ động lực là thứ phải được “truyền vào”. Nhưng thật ra, nó là hiệu ứng phụ của một hệ quy chiếu đúng. Tức là, khi một người ở trong đúng môi trường, đúng vai trò, đúng kiểu thử thách — thì động lực sẽ tự phát sinh. Ngược lại, dù có giỏi cỡ nào, nếu họ bị đặt sai chỗ, bị đánh giá bằng tiêu chuẩn không liên quan, hoặc không cảm thấy mình kiểm soát được bất kỳ điều gì — thì sự hứng thú sẽ tắt rất nhanh, không cần ai làm gì thêm.

Bạn có thể thấy điều đó trong bất kỳ ngữ cảnh nào.

Một nhân viên giỏi dần trở nên im lặng, không chủ động, không đề xuất gì mới. Người ta sẽ vội đánh giá họ “mất động lực”. Nhưng thử hỏi: trong cuộc họp gần nhất, đề xuất của họ có được lắng nghe không? Công việc của họ có được ghi nhận không? Họ có quyền tự quyết điều gì trong một ngày làm việc không? Nếu tất cả câu trả lời là “không” – thì chuyện họ rút lại năng lượng là hệ quả hợp lý. Không phải họ kém. Chỉ là hệ quy chiếu này không còn lý do để họ đầu tư thêm năng lượng.

Một người chồng, người vợ, một người bạn cũng vậy. Không ai tự dưng thay đổi thái độ. Họ chỉ đang phản ánh cái hệ sinh thái họ đang sống trong đó. Một mối quan hệ có thể khiến người ta khô cứng lại, hoặc khiến họ nở ra – không vì lời hứa, mà vì cách họ được nhìn, được đối xử, được giữ gìn. Người ta không cần động lực để yêu. Người ta cần cảm thấy an toàn và có ý nghĩa trong sự hiện diện của mình.

Và nếu một người không còn cố gắng nữa, đó không phải là lỗi của ý chí. Đó là dấu hiệu của một hệ thống đang chệch hướng. Đó là khi bạn cần chỉnh lại không gian sống, cách phản hồi, cách khen ngợi, cách tạo ra quyền kiểm soát – để người đó muốn sống chủ động. Chứ không phải bị yêu cầu phải làm vậy.

Không ai “tạo ra” sự phát triển. Ta chỉ dỡ bỏ những thứ đang cản trở nó. Không ai “truyền vào” năng lượng. Ta chỉ chỉnh lại cấu trúc để năng lượng được tự do vận hành. Không ai “động viên” người khác hiệu quả bằng việc tạo ra một hệ quy chiếu khiến họ tự cảm thấy mình có lý do để cố gắng.

Giống như bạn không cần phải dạy cây cách vươn lên. Chỉ cần bỏ đi lớp xi măng, nhấc nó ra khỏi chậu quá chật, và đừng quên cho nó ánh sáng. Phần còn lại, tự nhiên sẽ lo.

Nghịch lý của tình yêu: Khi còn yêu là còn hậm hực, khó chịu, cáu kỉnh, xem ra có vẻ đúng. Dù biết rằng, những điều tiêu...
02/07/2025

Nghịch lý của tình yêu:
Khi còn yêu là còn hậm hực, khó chịu, cáu kỉnh, xem ra có vẻ đúng.
Dù biết rằng, những điều tiêu cực ấy luôn làm xấu dần đi mối quan hệ vốn rất đẹp từ ngày bắt đầu.
Cho đến khi, cư xử như người khách hàng xóm, như người dưng, lời nói thái độ nhẹ nhàng, uyển chuyển mà lẽ ra, khi còn yêu, người ta nên làm vậy với nhau thì giờ đây lại là một dấu chấm câu cho một đoạn dài cảm xúc yêu đương.
Lạ!

30/06/2025

Tình dục không phải công cụ dằn mặt. Dùng sai, mất cả người, mất cả mình. Giận nhau là chuyện bình thường. Nhưng giận kiểu gì để không giết chết nhau trong im lặng, mới là bài kiểm tra của hôn nhân.

Người ta có thể cãi nhau vì một câu nói, vì bữa cơm không vừa miệng, vì mẹ chồng nói một câu vô tình… Nhưng đừng bao giờ lấy tình dục ra để trừng phạt. Không cho chạm vào, không cho gần gũi, lạnh lùng quay lưng như thể thân xác là công cụ thưởng, phạt trong một cuộc chiến.

Tình dục không phải là phần thưởng cho người biết xin lỗi, cũng không phải vũ khí để dằn mặt người làm sai. Nó là nơi duy nhất mà hai con người đang tổn thương có thể chạm vào nhau, mà không cần lời.

Khổng Tử nói: “Giận dữ là cơn gió thổi tắt ngọn đèn trí tuệ." Nhưng ở thời nay, có người để cơn giận đó thổi tắt luôn cả chiếc giường, cả sự gần gũi, cả hơi ấm từng níu giữ một mối quan hệ. Cái tôi to bằng cái nhà, ai cũng nghĩ rằng để cho đối phương biết tay. 

Nói thật đi: đã bao lâu rồi hai người không chạm vào nhau dù ngủ chung giường? Đã bao nhiêu đêm quay lưng vì một cái tôi, để rồi sáng dậy thấy lưng người kia, mà xa như lạ?

Nhiều cặp vợ chồng đang sống như bạn cùng phòng, ăn riêng, chăn riêng, cãi vã xong là “kệ nó”. Và họ tưởng mình đang trưởng thành. Nhưng thật ra là đang rút lui có kế hoạch, từng cái gối, từng chiếc chăn, từng cái ôm.

Ngày xưa, thời bố mẹ còn nằm gối đôi nhưng giờ có mấy ai làm được thế? Nhà to, giường rộng, đệm xịn, mà lạnh. Không phải vì thiếu chăn. Mà vì thiếu chạm.

Tình dục không cứu được một cuộc hôn nhân đã chết. Nhưng nó cứu được hai người còn yêu, đang giận, và chưa biết bắt đầu lại từ đâu.

Giận thì giận. Nhưng đừng biến chiếc giường thành nơi phán xử. Một cái ôm sau cãi vã không phải yếu đuối. Đó là bản lĩnh. Là lựa chọn của người còn muốn giữ. Còn nếu cứ để cái giường nguội dần, thì đến lúc muốn hâm lại, đã chẳng còn ai nằm bên cạnh để mà chạm.

Lấn cấn, một điều gì đó mà không rõ nó là gì, chỉ là thấy cứ nhàn nhạt, tặc lưỡi định... rồi lại thôi.Vì, ko biết nói gì...
27/06/2025

Lấn cấn, một điều gì đó mà không rõ nó là gì, chỉ là thấy cứ nhàn nhạt, tặc lưỡi định... rồi lại thôi.
Vì, ko biết nói gì.
Hay,
vì không có gì để nói.
Nhàn nhạt.
Đó là dấu hiệu mất dần đi sự kết nối của một mối quan hệ.
Không đậm, không tươi, không rõ ràng, thiếu sức sống hoặc sự nổi bật.
Màu sắc:
Màu nhàn nhạt là màu không tươi sáng, không đậm, có thể là màu pastel hoặc màu nhạt.
Mùi vị:
Thức ăn nhàn nhạt là thức ăn không có hương vị đậm đà, thường thiếu gia vị.
Cảm xúc:
Một người có thể có cảm xúc nhàn nhạt, nghĩa là không có nhiều cảm xúc, không có sự hứng thú hoặc đam mê.
Tình trạng:
Một hoàn cảnh không có gì đặc biệt, không có gì nổi bật, hoặc một cuộc sống không có nhiều dấu ấn

Đạo Đức và Tự DoĐạo đức từ lâu được xem là nền tảng để giáo dục con người trong xã hội. Nó giúp định hướng hành vi, duy ...
20/01/2025

Đạo Đức và Tự Do

Đạo đức từ lâu được xem là nền tảng để giáo dục con người trong xã hội. Nó giúp định hướng hành vi, duy trì trật tự và xây dựng các mối quan hệ hài hòa. Tuy nhiên, dưới góc nhìn của Phật giáo, đạo đức không phải là đích đến cuối cùng mà chỉ là công cụ hỗ trợ trên hành trình tu tập. Khi con người đạt đến trạng thái giác ngộ và “sống trọn vẹn rõ biết,” mọi hành động tự nhiên trở nên đúng đắn mà không cần đến các khuôn mẫu đạo đức bên ngoài.

Xét về bản chát con người không được sinh ra với đạo đức mà đạo đức (là một hệ thống quy tắc) được xã hội loài người sinh ra nhằm duy trì sự ổn định và kiểm soát hành vi. Những quy tắc này được truyền dạy qua quá trình điều kiện hóa, bắt đầu từ khi con người còn nhỏ. Thông qua giáo dục, gia đình và tôn giáo, chúng ta được dạy phải phân biệt đúng-sai, thiện-ác dựa trên các chuẩn mực xã hội. Con người thường tuân thủ những chuẩn mực này để tránh bị phán xét, trừng phạt, hoặc để nhận được sự khen ngợi, chấp nhận từ người khác thay vì thực sự hiểu rõ bản chất của đúng-sai

Quá trình này có thể mang lại nhiều hệ quả đáng suy ngẫm.

Thứ nhất, nó có thể khiến con người đánh mất tự do nội tại. Khi hành động bị chi phối bởi các tiêu chuẩn bên ngoài, con người không còn khả năng tự đưa ra quyết định dựa trên sự nhận biết thực tại, mà bị ràng buộc bởi các khuôn mẫu xã hội.

Thứ hai, chúng có thể tạo ra sự giả dối và mâu thuẫn nội tâm. Khi các chuẩn mực đạo đức trở thành các khuôn mẫu con người dễ rơi vào trạng thái sống hai mặt khi chưa thấu triệt bản chất của chúng: một mặt là cái “tôi chân thực” mà họ "cho là" và muốn bảo vệ, mặt khác là cái “tôi đạo đức” mà họ buộc phải thể hiện ra để làm hài lòng xã hội. Sự chia rẽ này dẫn đến xung đột nội tâm, cảm giác bất an và khổ đau kéo dài.

Thứ ba, chúng có thể nuôi dưỡng sự phán xét. Các chuẩn mực đạo đức truyền thống không chỉ khiến con người dễ dàng phán xét người khác mà còn khiến họ phán xét chính mình. Những cảm giác tội lỗi, sợ hãi, hoặc bất lực khi không thể sống đúng với chuẩn mực tạo ra áp lực lớn, làm mất đi sự khoan dung và bình an nội tâm.

Dưới góc nhìn của Phật giáo, quá trình điều kiện hóa này được coi là một trong những nguyên nhân khiến con người chìm trong vô minh – sống trong trạng thái mơ hồ, không nhận thức được bản chất thật của mình và cuộc đời. Phật giáo không bác bỏ hoàn toàn đạo đức, nhưng nhấn mạnh rằng con người cần vượt qua sự ràng buộc của các chuẩn mực này thông qua quá trình giải điều kiện hóa bằng trí tuệ.

Giải điều kiện hóa là hành trình chuyển hóa nhận thức, cảm xúc và hành vi để quay về với bản chất tự nhiên của mình. Điều này không đồng nghĩa với việc phá bỏ đạo đức, mà là vượt qua sự bám chấp vào các khái niệm đúng-sai, thiện-ác được tạo ra bởi góc nhìn nhị nguyên.

Quá trình này bắt đầu bằng việc nhận thức rõ rằng các quy tắc đạo đức không phải là chân lý tuyệt đối, mà chỉ là các công cụ tương đối được xây dựng trong từng bối cảnh xã hội. Thông qua thực hành thiền và sống tỉnh thức, người tu tập dần nhìn thấy rằng bản chất thực tại không bị ràng buộc bởi các khuôn mẫu đạo đức cố định.

Hành trình này dẫn đến trạng thái sống trọn vẹn rõ biết, nơi con người không còn bị chi phối bởi tham, sân, si. Mọi hành động lúc này không còn dựa trên sự sợ hãi hay ép buộc, mà xuất phát từ trí tuệ và từ bi. Trong trạng thái này, con người không cần đến các quy tắc đạo đức bên ngoài để định hướng, bởi hành động của họ đã tự nhiên đúng đắn, hài hòa với thực tại.

Chẳng hạn, Thiền sư Bankei từng trả lời một người hỏi rằng làm sao để phân biệt đúng và sai: “Khi bạn sống trong tâm bất sinh (tâm không bị ô nhiễm bởi tham, sân, si), bạn không cần phải phân biệt đúng và sai. Hành động của bạn sẽ tự nhiên đúng.” Điều này cho thấy, khi con người thoát khỏi sự ràng buộc của điều kiện hóa và sống trong sự rõ biết, đạo đức không còn là thứ cần phải tuân thủ, bởi hành động đã tự nhiên hài hòa với pháp giới.

Thiền tông gọi trạng thái này là “vô vi nhi vô bất vi” – không cố làm gì cả nhưng không gì là không làm. Đó là trạng thái tự do nội tại, nơi mọi hành động không cần đến sự phán xét, suy tính mà vẫn đúng đắn và mang lại lợi ích cho tất cả.

Tóm lại, quá trình giải điều kiện hóa không chỉ giúp con người thoát khỏi sự trói buộc của đạo đức truyền thống mà còn mở ra cánh cửa để họ sống một cách chân thực, tự do và hòa hợp với thực tại hiện tiền. Đạo đức khi đó không còn là hệ thống áp đặt, mà trở thành biểu hiện tự nhiên của trí tuệ và từ bi, xuất phát từ một tâm hồn đã được giải phóng khỏi những che mờ, trói buộc.

Ps. Buổi tối nói đùa vs chị bạn về đạo đức cái tự dưng đang ngủ bật dậy viết luôn bài này và rút kinh nghiệm, lần sau buổi tối uống ít nước lại. K*k

(Lê Đình Lực)

Một bài viết gây tranh luận không dứt:VỢ CỦA BỐ THÌ NHẤT ĐỊNH PHẢI GỌI LÀ MẸ…Thời trẻ bố mình từng có một người vợ (sau ...
02/09/2024

Một bài viết gây tranh luận không dứt:

VỢ CỦA BỐ THÌ NHẤT ĐỊNH PHẢI GỌI LÀ MẸ…
Thời trẻ bố mình từng có một người vợ (sau đây mình xin gọi là bác), nhưng bác ấy và đứa con trong bụng đã m;ất vào ngày đi sinh tại bệnh viện. Sau đó vài năm thì bố quen và lấy mẹ mình qua giới thiệu của một người bạn. Bố mình năm nào cũng làm giỗ cho vợ cũ, tết vẫn đi thăm mẹ vợ cũ và lì xì cho bà. Trong trí nhớ của mình đến tận bây giờ là năm nào mẹ cũng dậy sớm đi chợ nấu nướng dọn dẹp tất bật để chuẩn bị mâm cúng và vài mâm mời khách vào ngày giỗ của bác, bố mình tổ chức to chắc chỉ kém ngày tết.
Mình biết có lúc mẹ mình không hài lòng lắm, nhưng bố luôn coi việc lễ giỗ bác là trách nhiệm của cả nhà, nên có một năm mẹ mình bận đúng hôm giỗ bác, bố mình đã tỏ ra rất khó chịu. Sau này có tuổi thì mẹ mình dần cũng không còn so đo những việc này nữa mà chỉ thỉnh thoảng càu nhàu vài câu.
Bản thân mình nghĩ việc bố sống có tình nghĩa là tốt, nhưng mẹ mình không thoải mái cũng có lý do. Thế nên lớn một chút khi biết việc hơn thì mình cũng cố gắng phụ mẹ làm cỗ và dọn dẹp, phụ bố dọn bàn thờ và thắp hương cho bác. Nhưng quan điểm của mình luôn là cả nhà đang giúp bố làm việc riêng của bố, chứ không phải trách nhiệm hay nghĩa vụ.
Hai tuần nữa là đám cưới mình, ngoài các lễ dẫn cưới xin dâu theo phong tục thì bố có yêu cầu nhà trai chuẩn bị thêm một lễ để hai vợ chồng mình thắp hương vái mẹ cả (tức là bác) vào ngày cưới. Mình không đồng ý. Mình chỉ có một người mẹ. Mẹ đối với mình là người có công sinh thành, nuôi nấng, dạy dỗ.
Thực sự mình nghĩ mình không quá khắt khe, kể cả là trong một hoàn cảnh éo le nào đó mình không được ở cùng mẹ đẻ, có mẹ nuôi hoặc mẹ kế, có công nuôi nấng dạy dỗ, mình vẫn sẽ lễ vái như mẹ ruột. Giỗ bác mình có thể thắp hương như đối với một người bạn đã khuất của bố, nhưng riêng đám cưới thì mình không thắp hương vái lạy người không liên quan đến mình.
Ngay sau khi mình nói như vậy, bố mình đã ném ngay tờ giấy vào mặt và ch,,ửi mình là đ,,,ồ m,,,ất d,,,ạy, nói rằng chưa bao giờ bố có đứa con m,,ất d,,,ạy như mình, và sẽ không đồng ý cho cưới nếu như không làm theo ý bố.
Giờ này ngồi đây viết những dòng này, thực sự bản thân mình rất hoang mang. Không muốn ảnh hưởng đến đám cưới sắp tới, nhưng cũng không chấp nhận coi một người không liên quan là mẹ chỉ vì người đó đã từng là vợ của bố.
Bài và ảnh: ST (xin phép bác Mạnh Toàn em share trên trang)

Bạn có đang vô tình tạo ra những đứa trẻ nhút nhát, tự ti?Bạn có đang vô tình tạo ra mầm mống của việc bắt nạt học đường...
31/08/2024

Bạn có đang vô tình tạo ra những đứa trẻ nhút nhát, tự ti?
Bạn có đang vô tình tạo ra mầm mống của việc bắt nạt học đường?
Bạn có đang vô tình biến mình và biến những đứa trẻ thành bạo lực học đường?
Bạn có đang vô tình chưa được đào tạo chuẩn chỉnh.
Bạn có đang vô tình quên kiểm tra giáo án trước giờ lên lớp của giáo viên?
Bạn có đang vô tình không biết mình làm đúng hay chưa?
Trước khi làm một điều gì đó với trẻ, hãy hiểu thật rõ mình định làm gì!!!

Ám thị, một kỹ thuật tâm lý từ xưa, rất xưa, có thể làm thay đổi cuộc sống con người. Bạn không tin? nó có thể thay đổi ...
19/08/2024

Ám thị, một kỹ thuật tâm lý từ xưa, rất xưa, có thể làm thay đổi cuộc sống con người. Bạn không tin? nó có thể thay đổi số mệnh của bạn luôn, hay gặp nhất, đấy chính là "XEM BÓI"...
Bạn có thể áp dụng kỹ thuật này để thay đổi chính mình.
Một ngày nào đó, bạn chợt nhận ra, tất cả những điều đến với bạn, phần lớn do chính bạn xếp đặt (tôi không dùng từ sắp đặt).

Hiện tại, cả những điều đã đến, đang đến, lần lượt cứ như bức tranh tôi đã vẽ ra nó lần 1 cách đây 25 năm; lần 2 là cách đây 15 năm; lần 3 cách đây 10 năm. Đến tự nhiên như hơi thở, chỉ khi nào bạn quan sát kỹ: Sẽ thấy!
Thật đáng sợ những cũng thật thú vị.

Address

Số 6A, Hải Phượng, Hồng Hải, Hạ Long, Quảng Ninh
Ha Long
02033

Telephone

+84936242638

Website

Alerts

Be the first to know and let us send you an email when Tham Vấn Tâm Sự Trị Liệu Cuộc Sống posts news and promotions. Your email address will not be used for any other purpose, and you can unsubscribe at any time.

Share

Share on Facebook Share on Twitter Share on LinkedIn
Share on Pinterest Share on Reddit Share via Email
Share on WhatsApp Share on Instagram Share on Telegram

Category