17/08/2023
DẠY CON CÁCH KIỂM SOÁT ÂM LƯỢNG Ở NƠI CÔNG CỘNG
Ở những nơi công cộng như nhà hàng, quán ăn, shopping mall.. chúng ta chắc sẽ thường bị ảnh hưởng bởi âm thanh quá cao độ khi nghe tiếng trẻ em la hét hết cỡ. Khi các bé đùa giỡn với nhau vui quá là kiểu gì cũng la hét, nô đùa ầm ĩ. Mà một số gia đình lại quan điểm là “trẻ con mà, phải chấp nhận thôi, không nói nó được”.
Để học cách chung sống, hợp tác với người khác và vun bồi ứng xử xã hội, thì khi đi đến đâu, ba mẹ hãy dạy con hãy tuân thủ theo quy định chung ở đó, nhất là không gian nơi công cộng. Vì CÔNG CỘNG nghĩa là không của riêng ai, mọi người cùng sử dụng, và người văn minh lịch sự nghĩa là không làm ảnh hưởng đến những người xung quanh. CÔNG CỘNG không phải “cha chung không ai khóc, không phải ai muốn làm gì thì làm, ai muốn gì riêng theo ý mình thì về nhà, chỉ khi nào ở chỗ của riêng mình thì mình mới toàn quyền quyết định.
Mấy bạn nhỏ cứ chơi vui là sẽ hưng phấn mất kiểm soát. Ba mẹ mắng: “Ồn quá, con nói nhỏ thôi.” Bạn nhỏ ngừng lại, rồi tiếp tục chơi. Lát sau vẫn bị ba mẹ mắng là còn làm ồn, nhưng rõ ràng là con đã cười giỡn nhỏ hơn lúc nãy rồi mà.
Hoặc bạn nhỏ dùng muỗng gõ xuống bàn cộc cộc, ba mẹ bảo bạn ngừng. Bạn đổi sang lấy tay đập vào tủ, lại bị mẹ mắng, rõ ràng là lấy tay đập tủ và lấy muỗng gõ bàn là khác nhau mà.
Các bạn nhỏ sẽ không hiểu cần giảm đến mức nào là chấp nhận được, và khi nào thì nên ồn ở mức độ nào, nên ba me cần xác định cụ thể hóa mức độ tiếng ồn cho con dễ hình dung và để 2 bên dễ hiểu ý nhau hơn.
Ba mẹ có thể tham khảo “Bảng mức độ tiếng ồn” sau đây:
- Mức 0: IM LẶNG LÀ VÀNG - Hoàn toàn im lặng, không phát ra bất cứ tiếng động nào.
- Mức 1: NÓI THỎ THẺ - Chỉ thì thầm, chỉ đủ cho 1 người nghe thôi.
- Mức 2: NÓI NHỎ - Chỉ đủ cho 1 nhóm nhỏ nghe thấy.
- Mức 3: NÓI BÌNH THƯỜNG - Như là nói chuyện thường ngày.
- Mức 4: NÓI LỚN - Nói đủ để mọi người trong phòng nghe thấy.
-Mức 5: CỰC KÌ ỒN ÀO - Ở sân chơi, công viên. Và lưu ý: Không BAO GIỜ được sử dụng trong nhà.
Ba mẹ có thể để con tự “quy định” các mức độ tiếng ồn theo quy chuẩn của con, bằng cách để con tự nói tự hét ở các mức độ khác nhau theo tông giọng của con, và thông báo cho con biết “âm thanh” con vừa phát ra tương ứng với mức độ nào của “bảng tiếng ồn”. Lấy ví dụ cụ thể cho con hiểu ở không gian nào con có thể nói ở mức độ nào cho dễ hiểu: ví dụ, trong phòng ngủ âm thanh chỉ nên ở trong mức từ 0-3, lúc bình thường có thể nói đến 3, buổi tối ở mức 1 hoặc 2, khi ngủ thì ở mức 0. Mức 5 chỉ dùng khi con ra hành lang chung cư, hoặc công viên, hồ bơi…Sau đó dán bảng này ở các phòng trong nhà, con sẽ tự nhìn bảng Tiếng ồn và cư xử đúng lúc. Lâu lâu con quên thì ba mẹ sẽ nhắc con xem lại bảng. Nếu trong phòng ngủ mà con ồn mức 5 thì ba mẹ sẽ mời con ra hành lang, vì đó mới là chỗ của mức 5.
Dần dần con quen, khi ra các nơi công cộng, ví dụ như rạp chiếu phim sẽ hỏi mẹ ơi ở đây mức mấy thì được, mẹ bảo mức 0 hoặc 1 thôi, để cho các bạn và cô chú khác còn xem phim. Đi nhà hàng thì mức 3 là tối đa nhé.
Khi đi học, nếu cô giáo hỏi bài thì con nhớ nói mức 4 để cả lớp cùng nghe nhé, mức 1,2,3 các bạn không nghe được con nói gì đâu.
Khi mình đang tức giận, giận ơi là giận thì mức 3 hoặc tối đa là 4 thôi nhé, vì hét lớn cũng không giải quyết được chuyện gì đúng không? Bình tĩnh và thông báo vì sao con giận, và con muốn như thế nào thì mọi người mới giúp con được.
Áp dụng cho cả nói chuyện, đùa giỡn và dùng bất cứ dụng cụ gì gây ra tiếng động. Có định nghĩa rõ ràng hết rồi, đỡ phải nhắc đi nhắc lại, đỡ phải hò hét nhau cả ngày.
Ba mẹ cũng phải nhìn bảng và thực hiện, cũng chủ động xử lý tông giọng của mình, chớ hổng phải ba mẹ lớn hơn thì được quyền lớn tiếng đâu nha. Vui sướng hay tức giận là bản năng, làm chủ chính mình mới là bản lĩnh… Đôi khi vấn đề chỉ là ở định nghĩa chưa đủ rõ ràng và thống nhất thôi!