02/06/2025
MẤT VÀ ĐƯỢC
Anh từng nghĩ mình là người bất bại: gầy dựng công ty từ hai bàn tay trắng, từng bước leo lên đến vị trí mà người khác phải ngưỡng mộ. Trong các bữa tiệc, anh là người đứng giữa, nói cười rạng rỡ. Còn trong gia đình, anh là trụ cột, với chính mình – anh là người không cho phép sự yếu đuối.
Rồi mọi thứ sụp xuống: đối tác lừa gạt, dòng tiền đứt đoạn, mọi tài sản tích cóp trở thành gánh nặng. Đỉnh điểm khi vợ anh gói ghém hành lý, chỉ để lại một câu: “Anh sống với công việc, chứ đâu phải với em. Chúng ta cần thời gian riêng để xem xét lại cuộc sống hôn nhân này”
Đêm đó, anh không ngủ nổi, a hút hết điếu thuốc này đến điếu thuốc khác, trong đầu anh trống rỗng, anh đang cố gắng liên kết lại mọi chuyện đã xảy ra: “Mình đã làm sai điều gì? Tại sao mọi thứ lại ra nỗi này?” Không có câu trả lời nào giúp anh cả, không có giải pháp nào lúc này khiến anh có thể bình tĩnh trước sóng gió đang ập đến.
Anh nghĩ đến những điều tệ nhất có thể xảy ra sau này. Nhưng rồi, trong khoảnh khắc tưởng chừng đẩy đến tận cùng, một hình ảnh hiện lên – con trai anh hồi nhỏ, chạy lại ôm anh từ sau lưng, hét lên: “Ba về rồi!”
Anh bật khóc. Lâu lắm rồi anh chưa cho phép mình khóc.
Một người bạn cũ hẹn anh đến một buổi trải nghiệm chuông xoay. Anh đến – không mong gì cả. Nhưng khi tiếng chuông đầu tiên vang lên, anh thấy lồng ngực mình nới lỏng. Không có lời khuyên. Không có giải pháp. Chỉ có âm thanh ngân dài – như chạm vào một phần đã quá lâu bị khóa chặt, như một vòng tay ôm lấy anh - người đang hoang mang, bơ vơ trước sóng gió.
Tối đó, anh về, không làm gì khác. Chỉ bật lại âm thanh ấy, đặt tay lên ngực, và thở – lần đầu tiên, anh cho phép bản thân không suy nghĩ gì, quên đi trách nhiệm, quên đi nỗ lực... chỉ ở lại với chính mình. Cũng là lần đầu tiên anh cảm nhận được sâu sắc bản thân mình đang thở, đang nghe chính tiếng thở của mình, một điều tưởng như rất đơn giản nhưng bị lãng quên lâu nay.
Kể từ đó, tuy anh vẫn chưa có lại tất cả, nhưng anh có một điều: sự bình thản bên trong. Và mỗi ngày, anh giữ cho mình một khoảnh khắc – ngồi yên và để tiếng chuông BH nhắc anh: “Mình vẫn còn ở đây. Và điều đó là đủ để bắt đầu lại.”
A đã bắt đầu lại nhưng với một tâm thế khác, một trạng thái khác hoàn toàn - Sự bình tĩnh, sự an yên trong tâm, dẫu biết con đường phía trước chắc chắn có rất nhiều sóng gió nhưng tâm trí anh ngày một tĩnh lặng hơn, con thuyền a chèo lái sẽ vững bước ra khơi lần nữa - tìm lại những gì thuộc về anh.
“Hóa ra, điều còn lại sau khi mất hết – là cơ hội được chạm vào chính mình lần đầu tiên.”