12/02/2025
“Nó là con tôi.”
Câu trả lời của Lý Tịnh khi được hỏi: "Na Tra là ai mà ngươi lại dám hy sinh mạng mình vì nó?” rất quyết đoán– một câu nói giản dị, không quá nhiều ngôn từ, nhưng chứa đựng tất cả sự bao dung, tình yêu thương và sự vĩ đại của một người cha.
🔥 1- Bản năng bảo vệ con đến tận cùng sinh mạng
Lý Tịnh luôn hiện lên là một người cha nghiêm khắc, cứng rắn, đặt trọng trách bảo vệ Trần Đường Quan lên hàng đầu. Ông không giỏi thể hiện tình cảm, không biết cách vỗ về hay yêu thương con bằng những lời nói dịu dàng. Ông cũng không dành nhiều thời gian chơi đùa cùng con. "Điều duy nhất con tiếc nuối đó là con vẫn chưa được chơi đá cầu với cha", "Con ước con không phải là Ma Hoàn để có thể chơi đá cầu thoải mái cùng cha mẹ", những lời nói ngây thơ nhưng đầy tiếc nuối của Na Tra đã thể hiện rõ điều đó. Nhưng dù không thể hiện ra bên ngoài, tình yêu và sự tin tưởng của ông dành cho con chưa bao giờ vơi cạn.
Khi dân làng quây lại kết tội Na Tra vì không ai nhìn thấy con thủy quái, Lý Tịnh không vội vàng trách mắng con như những bậc cha mẹ thường làm. Ông lặng lẽ nắm lấy tay con trai – và chính từ đó, ông phát hiện ra chất nhầy yêu quái còn sót lại. Không một lời trách cứ, không một cái quát tháo vô nghĩa, ông lựa chọn tin con, bắt yêu quái về làm chứng để rửa sạch nỗi oan cho con trai mình trước cả làng.
Điều đáng nói là, đó cũng chính là đêm cuối cùng Lý Tịnh nghĩ rằng mình còn được sống. Ông không dành thời gian ấy để lo lắng cho bản thân, mà lại tận tụy vì con đến từng điều nhỏ nhặt nhất. Ông hiểu rằng, nếu không làm rõ sự thật, những ngày sau này Na Tra vẫn sẽ tiếp tục bị dân làng xa lánh, vẫn sẽ phải chịu những hiểu lầm oan ức. Ông làm điều đó chỉ đơn giản vì ông là một người cha, muốn con trai mình được giải oan khỏi những thành kiến ghét bỏ sâu nặng của dân làng.
Khác với cách trách phạt, quát tháo ầm ĩ của những bậc phụ huynh nghiêm khắc khi con làm mất mặt mình ở nơi đông người dù chưa rõ đúng sai, cứ phải quát con trước đã. Nhưng không. Lý Tịnh chọn cách hành động. Ông không nói nhiều, không cần phải bảo vệ con bằng những lời sáo rỗng. Ông chỉ đơn giản là tin con – và dùng chính sự sáng suốt, lý trí của mình để chứng minh cho niềm tin đó.
Câu nói “Nó là con tôi” không chỉ là một lời khẳng định mà còn là một sự thức tỉnh. Nó xé toang mọi thành kiến, mọi sự áp đặt và kỳ vọng và cái gọi là thiên định. Với đứa con trai thân yêu, không có gì quan trọng bằng. Không còn danh vọng, không còn bổn phận, chỉ còn lại tình phụ tử thuần khiết và bản năng bảo vệ con đến cùng của người cha.
🔥 2. Âm thầm yêu con, dành cho con những gì tốt nhất
Lý Tịnh đã âm thầm đổi mệnh cho Na Tra từ lâu, gánh lấy thiên kiếp để con trai có cơ hội sống tiếp. Khi khắc lên lá bùa đổi mệnh, ông không mong được báo đáp, cũng không mong con mình phải thành anh hùng của đất trời hay vang danh thiên hạ. Điều duy nhất ông muốn là con có thể sống, có thể có một cơ hội để tự định đoạt số phận mình.
Suốt những năm tháng Na Tra lớn lên, ông không một lần nói ra tình yêu của mình, không một lần cho con biết mình đã chiến đấu vì con như thế nào. Ông chọn cách yêu thương bằng hành động, bằng sự hy sinh lặng lẽ, để rồi đến giây phút cuối cùng, Na Tra cũng hiểu, hoá ra cha mẹ yêu mình hơn mình nghĩ rất nhiều: “Nó là con tôi.” Khiến thẳng nhỏ xúc động, tự hào, kiêu hãnh, được tiếp thêm toàn bộ sức mạnh. Vào khoảnh khắc nó hiểu cha mẹ nó yêu nó cỡ nào, nó vui vẻ, nó sung sức chiến đấu mà chẳng còn luyến tiếc gì.
Một lần đến nhân gian, chỉ cần được biết mình cũng được yêu thương là đủ
🔥 3. Vận mệnh do ta chẳng do trời.
Người đời tin rằng thiên đạo đã an bài tất cả, rằng Ma Hoàn sinh ra chỉ có thể thành ma, rằng định mệnh không thể thay đổi. Nhưng tình phụ tử của Lý Tịnh dành cho Na Tra đã chứng minh một điều: thiên đạo có thể sắp xếp nhân duyên con người, nhưng không thể quyết định kết quả.
Khi còn nhỏ, tôi từng thắc mắc tại sao trong Tây Du Ký, Đức Phật và Bồ Tát lại là những nhân vật cao hơn cả Ngọc Hoàng Đại Đế. Sau này mới hiểu, vì thiên đạo chỉ nhìn vào quy luật vận hành, nhưng Phật giáo lại nhìn thấy bản chất của nhân quả, của từ bi và trí tuệ. Chính những biến số này mới có sức mạnh thay đổi tất cả. Định mệnh có thể sắp xếp nhân duyên, nhưng kết quả vẫn do chính con người quyết định.
Na Tra được định sẵn là Ma Hoàn, đáng lẽ ra phải chịu diệt vong. Nhưng cậu có một người mẹ từng ôm lấy cậu dù dân làng đòi giết chết, có một người cha sẵn sàng đổi mạng để bảo vệ cậu. Và thế là vận mệnh thay đổi, nhân quả xoay vần.
🔥 4. Tình phụ tử thuần khiết, thiêng liêng.
Lý Tịnh không phải là một người cha hoàn hảo, nhưng ông đã yêu con theo cách của riêng mình – một cách âm thầm, lặng lẽ nhưng sâu sắc và vĩ đại. Ông không áp đặt con, không buộc con phải trở thành ai đó, không vì danh vọng mà từ bỏ con mình. Ông chấp nhận tất cả hậu quả, chỉ để con trai có được một cơ hội sống.
Đến cả thời hiện đại này, có quá nhiều cha mẹ vẫn bắt con thực hiện ước mơ dang dở của mình. Nào là muốn con trở thành bác sĩ, muốn con đi du học, muốn con phải lấy chồng giàu,... khi bạn muốn con thực hiện nốt ước mơ của mình, thì lúc đó tình thương yêu của bạn không còn thuần khiết nữa.
Tình thương đích thực mà các cha mẹ nên có chính là, "nó là con tôi", "tôi muốn và sẽ có trách nhiệm giúp được vui vẻ, mạnh khoẻ, yên ổn, được yêu thương và rèn luyện nó trở thành một con người có đạo đức. Còn việc nó muốn trở thành ai, làm những điều gì, đó là quyền tự do của con mà tôi tôn trọng"
Đừng nhân danh tình thương, đừng nhân danh rằng "tôi chỉ muốn tốt cho con" mà ép đặt và so sánh con.
Không có đứa trẻ nào sinh ra là đã định sẵn sẽ trở thành ai, chỉ có tình yêu thương, sự bao dung và thấu hiểu mới giúp con tìm được con đường của riêng mình. Và có lẽ, điều con cái cần nhất chưa bao giờ là sự kỳ vọng, giàu có, quyền lực của cha mẹ, mà là sự yêu thương, tin tưởng và tôn trọng dành cho chúng.