04/01/2020
Mẹ nhớ hồi Bi còn bé, khi đưa Bi đi thăm ngôi trường mầm non đầu tiên con cứ ôm chặt lấy mẹ, thậm chí khóc khóc mếu mếu không chịu rời mẹ, gặp người lạ thì sợ.
Thế rồi, lớn hơn một chút mẹ dạy con cách để con tự tin vào bản thân mình.
Con trải qua cú sốc lớn nhất đời người quá sớm, cũng mất 2 tháng con hơi chút là khóc nấc nghẹn. Mẹ thương con nhưng mẹ buộc phải mạnh mẽ, phải kiên quyết để con trai mẹ dù có là người tình cảm nhưng cũng không được mềm yếu.
Mẹ trò chuyện với con nhiều hơn, khi mẹ khóc mẹ nói với con rằng mẹ buồn, rồi ôm con và bảo: Mẹ cần con ôm mẹ thật chặt.
Khi mẹ cười mẹ cũng nói sao cho con hiểu rằng mẹ đang thấy vui, tâm trạng tốt hơn.
Mẹ hướng dẫn con làm sao để làm quen được với người lạ khi cần. Chuyến đi Nha Trang này con khiến mẹ rất hạnh phúc, vì con đã thực hành tốt những bài học mẹ dạy con.
Biết nói cảm ơn, biết nói xin lỗi, biết bày tỏ cảm xúc với mẹ khi vui cũng như khi buồn, khi hài lòng khi chưa hài lòng, biết nhờ vả sự giúp đỡ khi việc quá sức của con, và sẵn sàng làm quen với người nước ngoài.
Bác người Nga này là một ví dụ, Bi ra chào hỏi, cụng ly (nước hoa quả) rồi nhảy với bác nữa.
Bác ấy luôn miệng “Good boy, a little boy!” và ra hiệu 👍👍👍 như này suốt thôi.
Mẹ, vừa làm cả bố lẫn mẹ, sẽ thiếu thốn nhiều, nhưng mẹ hứa sẽ luôn bên con, Bảo Bình của mẹ ạ.
P/s: dạy nó mà nó nhảy tự tin hơn mẹ luôn 😁😁😁