01/12/2025
RIÊNG.
Hôm nay công việc mình bận hơn chút, vì vậy mà không kịp giờ ăn trưa. Cũng 13h45 rồi, vẫn nhong nhong ngoài đường, bụng đã bắt đầu réo, bắt đầu thấy có chút đói rồi, thấm thấm mệt mệt rồi. Lúc này nghỉ kiếm quán bún nào ven đường ăn tạm. Đi vòng vòng vài đoạn đường nữa cũng tìm được một quán ăn.
Lúc bắt đầu ăn, chợt nhớ lại hình ảnh của ông xã, tay phải vừa điều khiển xe máy, tay trái cầm mấy bịch xôi, bánh mì, còn chiếc điện thoại thì nhét vào tai trái, ở giữa khoảng cái mũ bảo hiểm đội trên đầu, và tai...Alo alo, anh chị các bác đến nơi hết chưa, đi chỗ này có phòng nghỉ, mọi người đói không, cháu/em mang xôi, gọi bánh mì qua rồi đây. Ai muốn ăn phở thì có quán này, quán này.... THƯƠNG! Anh còn chưa lót dạ chút gì cho bản thân nữa....
Tối, đêm hôm trước có sự kiện, khách hàng của cả công ty, khách hàng của các nhân viên kinh doanh khác...đều là anh tiếp đón, chăm sóc từ chỗ ăn, chỗ nghỉ, hỏi thăm...Đến khuya lo cho mọi người xong hết, anh mới về... THƯƠNG!
Mình luôn thắc mắc:" Ở đâu ra nguồn năng lượng dồi dào, để anh luôn cười mọi lúc, luôn dễ gần với tất cả, luôn chăm sóc chu đáo cho bố, mẹ, anh, em...lần người chợt quen biết". Dù lúc anh đói, anh mệt nhất, anh buồn nhất,...nhưng dù trong lúc như vậy điều anh trao gửi đến người khác luôn là nụ cười, sự vui vẻ. Nhớ rõ lắm, đêm trước anh đau nhức toàn thân không chợp mắt được, phải dựa vào người mình. Sáng hôm sau, là công ty có chương trình tri ân. Anh cần nghe hotline, anh như thành người khác, trước khách hàng lại ân cần, vui vẻ, tận tâm...
Thật giống mẹ chồng mình. Bà năm nay 86, bước sang 87, mà lúc nào cũng thấy vui vẻ, tươi cười. Cái đau lưng, mỏi gối khắp toàn thân, cũng thấy mẹ mang ra làm câu chuyện cười được... Ở mẹ và anh khi tiếp xúc đều mang đến cho đối phương sự dễ chịu, mộc mạc, đơn thuần. Phải chẳng ở những người có cảm giác dễ gần, ai cũng muốn tiếp giao là một tâm hồn thô mộc. Mà ở mình cái này là khuyết thiếu, người ta bảo mình có chút khó khó gần, kiểu cách, có người bảo chắc do em học nhiều kỹ năng giao tiếp nên vậy...mất đi cái hồn nhiên, đơn giản giữa người với người..ha...ha..ha😁😄🥰
Câu chuyện không đầu, không cuối...À được cái nữa là PHA TRÀ NGON...Từ hồi anh làm tại IPAM Dstation là mình lại được thưởng thức Shantra - Trà cổ thụ Homefood, do trực tiếp tay anh pha. 😇🥰😘, cảm ơn anh xã nhiều nhiều nhé. Sắp tới về quê, mình cùng pha thêm ấm trà, chuẩn bị thêm vài cái kẹo ngọt xin của mẹ ... thế là đủ cho một câu chuyện rôm rả láng giềng, chòm xóm rồi nhỉ...sang sang tí thì thêm vài lát Tỏi đen Linh Đan nữa nha, lạnh lạnh thế này, ăn vào cũng ấm ấm cái dạ, ấm ấm cả nhà...🏘️🏠🏡