
26/07/2022
HÔM NAY ĐỂ H 1 LẦN CHIA SẺ CHO CÁC BẠN VỀ CẢM XÚC THẬT NHÉ.....
Dưới góc độ sau khi bình tâm lại mọi chuyện đã đi qua sóng gió và bình tĩnh nhìn nhận lại mọi thứ.
H thấy H là người đàn bà thật sự đáng thương.
Tất nhiên muốn thành công thì phải chấp nhận chịu đựng được cảm giác ấy.
Nhưng thực ra đôi lúc tôi thấy thà cứ nói ra 1 chút cho nhẹ lòng.
Nhiều lúc tôi thấy đáng thương cho chính mình......
Tôi không hiểu tôi làm việc vì cái gì nữa.
Nếu nói vì tiền thì không hẳn.
Vì nhìn từ đầu đến chân tôi suốt 6 năm qua tôi nổi trên mạng. Mọi người từng thấy tôi ăn diện hay dùng 1 món đồ nào đắt tiền chưa?
Chắc chắn chưa từng.
Kim cương hay hột xoàn càng không có.
Hàng hiệu cũng không nốt.
Căn nhà tôi ở hay chiếc xe tôi đi cũng hoàn toàn bình thường.
Vẫn ở căn nhà mua từ trước khi nổi tiếng.
Vẫn đi chiếc xe mua năm 25 tuổi.
Chẳng thay đổi gì cả.
Chỉ thấy mất đi.
Mất đi thanh xuân, già đi từng ngày, và những tổn thương trong tâm hồn ngày càng nhiều thêm.
Lãi duy nhất 4 đứa con.
Thực lòng nhiều khi tôi cũng thấy mệt mỏi quá, muốn buông bỏ, muốn trở về 1 người bình thường sống cuộc đời bình dị nhất có thể.
Muốn sáng sớm trồng rau chiều chiều đạp xe bên cánh đồng lúa hít hà không khí yên bình ở 1 làng quê.
Muốn lâu lâu có bạn bè, hàng xóm quây quần 1 cách dân dã nhất có thể.
Muốn cùng con sáng đưa con đi học chiều về chạy bộ đá bóng hay vui đùa cùng con.
Muốn bình yên bên người đàn ông yêu thương mình vô điều kiện. .......
Ngày xưa khi còn bé.
Tôi ước 1 lần được bước chân về HN cho biết HN ở đâu.
Ước 1 lần được ra khỏi lỹ tre làng.
Giờ mọi điều ước thành hiện thực rồi thì tôi lại ước được là lúc mình chưa trưởng thành ấy.
Cho cái đầu óc nó thật vô tư.
Chỉ đơn giản sáng dậy loanh quanh hết ngày rồi lại đến tối .
Lang thang trong làng quê bình yên và chiều chiều ăn vội bữa cơm xong loanh quanh việc nhà, ngủ lại ngày mai y như ngày hôm trước.
Giờ cuộc sống đầy đủ rồi thì lại thấy cô đơn.
Giữa phố phường tấp nập nhưng không có nổi 1 người bạn đúng nghĩa.
Giữa cuộc sống đủ đầy nhưng lại chịu những thứ áp lực vô cớ và vô hình tới mức muốn nổ tung nhưng không thể san sẻ cùng ai.
Giữa những thành công triệu người mơ ước thì lại thiếu 1 thứ tầm thường nhất tưởng như ai cũng có. Đó là được cười, được khóc, được vui hay buồn đúng cảm xúc của mình.
Ai cũng cần được an ủi và vỗ về.
Nhưng khi cô đơn nhất với 1 người có cả triệu Fan thì lại không có nổi 1 ai để nói hết lòng mình.
Vì nói ra cái cảm xúc hiện tại có khi ngày mai ngủ dậy lại thành drama.
Vì 1 sự thân thiết với bất kỳ ai là cũng bị đặt câu hỏi ngay lập tức.....
Nào thì chắc là được HH để ý rồi nha.
Nếu con gái thì lại đồn tự nhiên thấy lạ thế chắc có khi nào yêu đồng giới.
Hoặc lại ngày mai có ngay thông tin được nhân 10 lần qua 1 câu chuyện nhỏ.....
Cuộc sống bỗng nhiên áp lực.
Thanh xuân qua đi nhanh quá.
Lúc nghèo thì mải làm ăn chẳng kịp chơi với ai.
Ngày chưa lấy chồng cái tính nhiệt tình của H nên cũng nhiều bạn lắm.
Đi đến đâu cũng có bạn, ai cũng chơi được. Trả ghét ai và không ai ghét bao giờ.
Lấy chồng xong tự cắt mọi mối quan hệ để tập chung làm ăn.
Giờ có tất cả thì lại thấy mình tủi thân và lạc lõng.
Lúc nghèo thì mải làm ăn, giờ giàu thì trả ai dám chơi.
Vì sợ chơi mang tiếng bấu víu mình nên người kém hơn mình người ta sợ.
Mà thực ra mình đâu đến nỗi nào đâu.
Mình thấy mình cũng dễ thương và dễ gần mà.
Sao ai gặp mình cũng sợ sợ vậy.
Thời gian qua đi nhanh.
13 năm trời lăn lộn trên thương trường.
Chợt nhận ra mình có tất cả nhưng lại thấy cô đơn.
Ước có 1 đứa bạn khi mình buồn nó lôi mình đi nhậu.
Khi mình chán đời nó dẫn mình đi du lịch.
Khi sóng gió cuộc đời nó ôm mình an ủi.
Khi chán cuộc sống này. nó sẽ là bờ vai cho mình khóc.
Khi thành công nó nói "Tao tự hào về mày"
Ước có 1 đứa bạn thân đúng nghĩa mình xả mọi thứ vào nó nghe xong nó mất trí tạm thời và, tẩy não luôn.
Thời gian qua đi nhanh .....
Ta sắp già thật rồi mà mãi chưa tìm thấy nổi 1 đứa bạn thân.....
Ông trời lỡ sắp đặt mình vào 1 vị trí không phải muốn buông là buông.
Không phải muốn rời là rời.
Vì sau lưng mình còn nồi cơm của ngàn nhân viên nữa.
Không phải muốn khóc là khóc, thích cười là cười.
Thôi thì hôm nay 1 lần nói ra cho nhẹ lòng, biết đâu có đứa bạn thân tương lai đi ngang qua.....
Vừa viết stt này vừa khóc.
Khóc vì tủi thân, vì tự nhiên cảm thấy cô đơn và lạc lõng quá......
Cho em 1 lần được nói cho nhẹ lòng mình.....
HH TỦI THÂN.....
Stt này em viết dài quá.
Cám ơn ai đó đã nghe em lảm nhảm đến đây nhé.
Em nhẹ lòng hơn.