
25/06/2025
Gặp Lại Người Yêu Cũ Sau 7 Năm, Tôi Nhận Ra Mình Chưa Bao Giờ Quên
Tôi gọi ông là “Ba”, nhưng cả tuổi thơ, hai tiếng ấy chưa bao giờ tròn trịa trên môi tôi. Trong ký ức của tôi, hình ảnh ba lúc nào cũng nhòe đi – cái bóng lặng lẽ bên cửa bếp, dáng người gầy, đôi mắt giấu sau làn khói thuốc lá, cái nhìn xa xăm chẳng bao giờ dừng lại chỗ tôi.
Buổi sáng, khi tôi lơ đãng kéo lê dép xuống nhà, ba đã ngồi bên bàn ăn, chăm chú múc từng thìa cháo nóng cho tôi. Đôi bàn tay chai sần phim một lớp cơm khô, phảng phất mùi dầu máy và mưa đêm. Ba ít nói, chỉ chăm chăm nhìn cái thìa tôi đưa lên miệng rồi gật khẽ đầu. Những ngày tôi lười ăn, ba không quát tháo như mẹ – chỉ lặng lẽ cầm bát lên, ăn phần cơm nguội còn sót lại như thể đó là một điều tự nhiên.
Những ngày còn nhỏ, tôi thường cáu kỉnh bới móc câu chữ để trách ba không hiểu mình. Tôi bám lấy mẹ, tránh xa cái dáng im lìm ấy. Sự yên tĩnh lặng lẽ của ba khiến tôi thấy bồn chồn. Mỗi lần về trễ, tôi bước thật nhẹ qua phòng khách, tưởng rằng mình đã thoát khỏi đôi mắt ba nhìn theo từ bóng tối. Nhưng khi mọi thứ chìm vào lặng im, tôi mới để ý đến tiếng cổng sắt nhẹ nhàng khép lại – tiếng động nhỏ mà không ngày nào vắng cả.
Năm ấy, tôi mười bảy tuổi, lần đầu tiên cãi nhau với ba về chuyện chọn trường đại học. Tôi hét lên, thấy ba chỉ ngồi im, mắt hướng về ô cửa, trên lòng bàn tay là vết chai mòn đã cũ. Im lặng là cái tường thành không ai phá nổi giữa hai chúng tôi. Một bát cơm trắng trên bàn ăn không ai động đến, ba ngồi mãi cho đến khi tôi rời phòng, không quay đầu lại.
Rồi tôi lớn. Tôi đi xa,