Phương anh - Babyboot

Phương anh - Babyboot nơi dãi bày tâm trạng của bạn 🥰

Gặp Lại Người Yêu Cũ Sau 7 Năm, Tôi Nhận Ra Mình Chưa Bao Giờ QuênTôi gọi ông là “Ba”, nhưng cả tuổi thơ, hai tiếng ấy c...
25/06/2025

Gặp Lại Người Yêu Cũ Sau 7 Năm, Tôi Nhận Ra Mình Chưa Bao Giờ Quên

Tôi gọi ông là “Ba”, nhưng cả tuổi thơ, hai tiếng ấy chưa bao giờ tròn trịa trên môi tôi. Trong ký ức của tôi, hình ảnh ba lúc nào cũng nhòe đi – cái bóng lặng lẽ bên cửa bếp, dáng người gầy, đôi mắt giấu sau làn khói thuốc lá, cái nhìn xa xăm chẳng bao giờ dừng lại chỗ tôi.

Buổi sáng, khi tôi lơ đãng kéo lê dép xuống nhà, ba đã ngồi bên bàn ăn, chăm chú múc từng thìa cháo nóng cho tôi. Đôi bàn tay chai sần phim một lớp cơm khô, phảng phất mùi dầu máy và mưa đêm. Ba ít nói, chỉ chăm chăm nhìn cái thìa tôi đưa lên miệng rồi gật khẽ đầu. Những ngày tôi lười ăn, ba không quát tháo như mẹ – chỉ lặng lẽ cầm bát lên, ăn phần cơm nguội còn sót lại như thể đó là một điều tự nhiên.

Những ngày còn nhỏ, tôi thường cáu kỉnh bới móc câu chữ để trách ba không hiểu mình. Tôi bám lấy mẹ, tránh xa cái dáng im lìm ấy. Sự yên tĩnh lặng lẽ của ba khiến tôi thấy bồn chồn. Mỗi lần về trễ, tôi bước thật nhẹ qua phòng khách, tưởng rằng mình đã thoát khỏi đôi mắt ba nhìn theo từ bóng tối. Nhưng khi mọi thứ chìm vào lặng im, tôi mới để ý đến tiếng cổng sắt nhẹ nhàng khép lại – tiếng động nhỏ mà không ngày nào vắng cả.

Năm ấy, tôi mười bảy tuổi, lần đầu tiên cãi nhau với ba về chuyện chọn trường đại học. Tôi hét lên, thấy ba chỉ ngồi im, mắt hướng về ô cửa, trên lòng bàn tay là vết chai mòn đã cũ. Im lặng là cái tường thành không ai phá nổi giữa hai chúng tôi. Một bát cơm trắng trên bàn ăn không ai động đến, ba ngồi mãi cho đến khi tôi rời phòng, không quay đầu lại.

Rồi tôi lớn. Tôi đi xa,

🥀 Cuộc Hôn Nhân Của Tôi Sống Nhờ Những Lời Xin Lỗi NhỏCha tôi không phải là người nhiều lời. Thật ra, trong ngôi nhà nhỏ...
24/06/2025

🥀 Cuộc Hôn Nhân Của Tôi Sống Nhờ Những Lời Xin Lỗi Nhỏ

Cha tôi không phải là người nhiều lời. Thật ra, trong ngôi nhà nhỏ nằm khuất giữa con hẻm dài, im lặng là ngôn ngữ thường trực nhất. Tôi nhớ, thuở bé, hình bóng cha luôn lặng lẽ in dưới ánh đèn vàng yếu ớt bên hiên, nơi đôi dép cao su đã sờn gót xếp ngay ngắn cạnh chiếc chậu thau rửa chân.

Mùa đông tràn về bằng những cơn gió lạnh hun hút, gió lùa qua kẽ cửa gỗ bạc màu, tôi nghe tiếng cửa cọt kẹt mỗi lần cha vào phòng. Mẹ hay cáu gắt khi tôi làm đổ nước trên nền nhà. “Con cứ như vậy, rồi ai lau hả?” Nhưng cha chỉ im lặng, lặng lẽ cầm chiếc giẻ cũ mềm, lau chỗ nước nhỏ, tay chai sần thô ráp vặn chặt từng mép giẻ như ép hết nhẫn nại đời mình vào từng thớ vải.

Có những bữa cơm tối vội vàng, tiếng bát đũa va vào nhau khô khốc. Cha đặt trước mặt tôi một bát cơm đầy, chẳng nói câu nào, chỉ nhẹ nhàng gắp cho tôi miếng cá còn lại duy nhất trên đĩa. Tôi vẫn nhìn ông, nhưng cha không nhìn tôi. Ánh mắt ông trĩu nặng về phía xa xăm, nơi cửa sổ hé mở với một nửa trời đêm và gió rít qua xác lá.

Tôi lớn dần, sự im lặng giữa cha và tôi cũng dày thêm từng lớp, như những vụn bụi bám trên kệ sách chưa từng được lau. Những bài kiểm tra điểm kém, những lần tôi về muộn, mẹ là người cằn nhằn, cha vẫn chỉ ngồi cuối bàn, mắt cụp xuống, hai bàn tay ghì chặt nhau dưới gầm bàn. Tôi chưa từng nghe cha trách mắng. Nhưng lần nào, tôi cũng bắt gặp đôi giày của cha, vẫn là đôi giày cũ ấy, ướt sũng nước mưa sau một ngày lao động, tựa như trái

💔 Tình Yêu Tuổi Học Trò – Đẹp Nhưng Không Đủ SâuCha tôi không biết nói những lời hoa mỹ. Tôi lớn lên bên những cái ôm vộ...
23/06/2025

💔 Tình Yêu Tuổi Học Trò – Đẹp Nhưng Không Đủ Sâu

Cha tôi không biết nói những lời hoa mỹ. Tôi lớn lên bên những cái ôm vội vàng, những bữa cơm tối thường chỉ toàn im lặng, tiếng bát thìa va chạm vào nhau lạnh lẽo như những cái nhìn lặng lẽ của cha. Hồi nhỏ, tôi từng trách. Sau này, tôi chỉ biết nhận lấy.

Tuổi thơ tôi là những sáng mùa đông, cha ngồi co ro trên chiếc ghế gỗ ọp ẹp trong góc nhà, đôi giày cũ mòn tới nỗi chỗ ngón cái đã chòi ra một mẩu vải. Cha vẫn mặc bộ quần áo xám bạc màu, mùi mồ hôi thâm nồng bám vào từng sợi vải. Mỗi chiều muộn, khi tôi đi học về, cha lại lặng lẽ đặt lên bàn ly nước lọc, không một lời hỏi han. Tôi cứ nghĩ, đó chẳng là gì cả.

Nhà tôi nghèo. Cha thức dậy khi trời còn tối để đạp xe đi làm thợ hồ ở tận xã bên. Tôi nhớ nhất những hôm mưa, áo cha loang lổ vết đất, nước thấm vào da lạnh toát. Tôi thường nằm quấn chăn, nghe tiếng chiếc xe đạp cọt kẹt dần khuất sau cánh cổng sắt cũ rỉ. Có lần tôi giả vờ trở mình trong chăn, hé mắt qua khe cửa, thấy cha dừng lại, lặng lẽ quay đầu nhìn căn nhà chìm trong bóng tối, rồi thở dài mà tôi nghe như một tiếng gọi rất xa.

Cha ít nói. Bữa cơm, cha chỉ gắp cho tôi miếng trứng, bỏ vào bát tôi bằng đôi tay nứt nẻ bám tro xi măng. “Ăn đi con.” Giọng cha khàn đục. Tôi bĩu môi quay mặt đi, không ăn. Đến khi nhìn lại, bát cha vẫn còn đầy, chỉ có bát tôi vơi đi, bát cha thì không thêm gì cả.

Có lần, tôi đi học về trễ, trên bàn là bát cơm cha để lại—cơm đã nguội, cá kho đã hết

🌸 GẶP EM LÀ MỘT CÁI DUYÊN, MẤT EM LÀ CÁI NGHIỆP 🌸Tôi vẫn nhớ như in buổi sớm dậy muộn ngày ấy, hơi lạnh tháng Ba tràn và...
22/06/2025

🌸 GẶP EM LÀ MỘT CÁI DUYÊN, MẤT EM LÀ CÁI NGHIỆP 🌸

Tôi vẫn nhớ như in buổi sớm dậy muộn ngày ấy, hơi lạnh tháng Ba tràn vào phòng qua ô cửa gỗ bé xíu, cha đã ngồi thu mình bên chiếc bàn con tự đóng, lưng còng xuống dưới bóng điện hắt. Thức ăn sáng còn âm ấm, trứng chiên gãy đôi, chén cơm trắng vơi một nửa. Không khí căn bếp xưa vẫn nặng trĩu như chực tan ra, như cả nhà đã chờ một điều gì đó vĩnh viễn không quay lại.

Cha không nói nhiều. Cả đời ông chắt bóp từng lời, giống như ông chắt chiu từng lon gạo, từng hạt muối trong những năm tôi còn nhỏ. Chỉ đôi mắt ấy, sâu thẳm, lặng lẽ dõi theo tôi mỗi sáng vội vàng chạy đi học, mỗi chiều ngồi lặng ở bậu cửa, nhìn tôi tha thẩn đàn chim sẻ ngoài sân. Tôi lớn lên, thấm dần cái âm thầm ấy – cái yêu thương mộc mạc nhưng cũng sắc cạnh như vết chai trên đôi bàn tay cha.

Ngày tôi nhận giấy trúng tuyển đại học, cha lầm lũi đứng dựa cột nhà, không nói gì. Tôi biết lẫn trong ánh mắt ấy lại có chút lấp lánh, chút gì như bụi sáng lảng vảng trên hàng mi. Đó là một ngày nắng gắt, cha đi vào góc sân, lấy miếng vải cũ lau đôi giày, - đôi giày đã sờn gót, chỉ còn dáng hình kỷ niệm. Ngày đó, tôi không nghĩ nhiều về chuyện ông có thể chẳng đủ tiền mua giày mới, hay có khi chỉ là ông tiếc không muốn bỏ đi vật đã theo mình gần chục năm trời.

Tôi từng dỗi hờn, từng coi thường cách cha nhắc nhở lặng thinh mỗi lúc tôi vấp váp. Tôi từng mong ông cục cằn nổi giận, nói rõ ràng, la mắng, thậm chí là vung tay chỉ trích – hơn là cứ làm

Người Yêu Tôi Cưới Người Khác Và Tôi Gửi Lời Chúc PhúcTôi rời Hà Nội trong một buổi chiều muộn, khi con phố ngoài ngõ đã...
21/06/2025

Người Yêu Tôi Cưới Người Khác Và Tôi Gửi Lời Chúc Phúc

Tôi rời Hà Nội trong một buổi chiều muộn, khi con phố ngoài ngõ đã bớt đông người qua lại. Trước khi đi, tôi lặng lẽ đứng tựa cánh cửa gỗ cũ kỹ nhìn ra sân. Bầu trời phủ một màu xám nhạt, bảng lảng mùi khói bếp, còn cha thì khom người trong góc sân, cặm cụi sửa lại cánh cổng vừa mới long bản lề.

Cha tôi không phải người nói nhiều. Tôi nhớ, trong kí ức tuổi thơ, tiếng cha thường chỉ là những tiếng ho rũ rượi, đi kèm với đôi chân thấp thoáng dưới ánh đèn vàng ố trên căn gác nhỏ. Lúc tôi lên bảy, mẹ mất sớm, một mình cha nuôi tôi lớn, bằng tất cả sự im lặng và cần mẫn của một đời người lam lũ. Tình yêu của cha, tôi nhận ra qua những buổi sáng mùa đông, khi ông lặng lẽ bỏ thêm nước vào phích, gập nhẹ cổ áo cho tôi trước khi tới trường, hay những tối hè, ông lừ đừ quạt muỗi, ngồi canh giấc ngủ của tôi rồi lại tắt điện đi ngủ trong khoảng tối thăm thẳm.

Đôi dép nhựa cha mang đã mòn vẹt từ mùa mưa năm ngoái, phần quai sắp b**g, nom thảm hại như đôi chân gầy của ông. Tôi đã mấy lần dúi vào tay cha ít tiền, khẽ bảo “cha mua đôi dép mới đi”, mà ông chỉ khẽ gạt đi, mắt nhìn xa xăm vào khoảng không tĩnh lặng. Đôi bàn tay cha sần sùi, gân guốc, những vết chai nổi lên như mạng nhện chằng chịt, mỗi lần nắm tay tôi, vừa thô ráp vừa ấm áp tới nhói lòng.

Bữa cơm cuối cùng trước khi tôi đi, cha vẫn nấu món canh chua cá rô – món tôi thích nhất từ nhỏ. Ông múc cho tôi đầy bát, gắp thêm miếng cá vào chén, rồi ngồi lặng phía đối diện. Tôi nhìn thấy

Một Nụ Cười Của Vợ Đánh Bay Mọi Mệt Mỏi Cả NgàyTôi lớn lên trong ngôi nhà nhỏ lợp ngói đỏ đã ngả màu rêu ở tận cuối xóm....
20/06/2025

Một Nụ Cười Của Vợ Đánh Bay Mọi Mệt Mỏi Cả Ngày

Tôi lớn lên trong ngôi nhà nhỏ lợp ngói đỏ đã ngả màu rêu ở tận cuối xóm. Nơi ấy, mùa hè nắng gắt hun đúc bên mái hiên, mùa mưa thì tiếng nước đổ lộp bộp trên nền xi măng lạnh, còn mùa đông, gió bấc luồn vào từng kẽ chăn mỏng cha trải qua bao đêm. Đó là nơi tôi đã quen với dáng cha lặng lẽ, trầm mặc như thân cây trụ vững giữa bão giông đời mình.

Từ bé, tôi đã biết cha là người khô khan, không giỏi nói lời hoa mỹ. Cha không bao giờ bế tôi lên vai, không kể chuyện cổ tích trước khi ngủ. Thay vào đó, cha lặng lẽ gấp cho tôi một con chim giấy ven phòng, hay khéo léo múc từng muỗng cháo trắng vào bát khi tôi ốm. Tình thương của cha tựa như dòng suối ngầm, không ồn ào mà thấm sâu qua từng ly nước cha bưng, qua mỗi lần đặt tay lên trán tôi, ấm và sần sùi như gốc cau già.

Ở tuổi học trò, tôi vẫn nhớ rất rõ hình ảnh những đôi giày cha mang – đôi giày đã sờn rách nơi mũi, màu nâu ngả thành xám, lấm lem. Có những buổi sáng ướt đẫm sương, cha đi làm từ tờ mờ, bóng lưng in dài trên nền đất lạnh. Bước chân chậm, nặng nề sau giấc ngủ không tròn, nhưng cha chưa bao giờ nhắc tới chuyện mỏi mệt. Mỗi lúc trở về, áo cha thấm đẫm mùi mồ hôi và khói bếp, tay mang theo túi rau muống, đôi quả trứng nhỏ và chiếc bánh mì đã vỡ vụn ở bên trong. Bữa cơm tối còn vẹn nguyên tiếng muỗng chạm bát, tiếng quạt cũ cứ rì rì đều đều trên nóc nhà thấp.

Cả gia đình quây quần bên mâm cơ

🍂 Anh Trai Tôi Và Một Ngày Tôi Không Thể Gọi Anh Là "Anh" Nữa 🍂Cha tôi có đôi bàn tay thô ráp, vết chai sần như những co...
19/06/2025

🍂 Anh Trai Tôi Và Một Ngày Tôi Không Thể Gọi Anh Là "Anh" Nữa 🍂

Cha tôi có đôi bàn tay thô ráp, vết chai sần như những con đường nhỏ len lỏi trên mặt ruộng giữa mùa cày kỳ cục. Bàn tay ấy thường che khuất nửa mặt trời khi tôi ngước nhìn từ sân nhỏ loang lổ cát bụi. Cha ít khi nói, lời yêu thương bám chặt lấy cổ họng, cứng như cục đất nung lò. Nhà tôi mái ngói rêu phong, cổng gỗ kẽo kẹt mở ra đóng vào, mỗi lần vang lên tiếng động lại đánh mắt tôi về phía cha. Ông vẫn lặng lẽ, ánh mắt sâu thẳm, vừa cũ kỹ vừa khô cạn như mặt sông mùa cạn nước.

Những tháng ngày khách qua nhà tôi chỉ là bát cơm trắng, bữa nào cũng dằn thêm chút muối xù xì. Mỗi sáng sớm, cha lặng lẽ xỏ đôi giày cũ đã sờn mép, vết chỉ b**g ra như ngón tay ai vô tình vuốt tóc cha mà không tìm được nốt cuối cùng. Ông không ngồi ăn cùng, chỉ ngồi lặng bên cửa sổ, nhìn ra sân, bàn tay cầm tách trà nguội lạnh, mắt lim dim như chờ đợi điều gì chưa tới.

Tôi - đứa con vốn bé nhỏ, bướng bỉnh – ngày nhỏ hay chạy theo hơi thở của cha, nhặt nhạnh từng bóng nắng rơi xuống hiên. Anh trai tôi thì khác. Anh cao lớn, nghiêm nghị, đúng kiểu người nối tiếp cha, giữa đôi vai lúc nào cũng mang một gánh không tên mà tôi chẳng thể nào hiểu nổi. Ngày tôi còn nhỏ, tiếng "anh" thốt ra tự nhiên như thể đó là trần nhà che mưa nắng, là cái bóng lặng thầm đứng sau mỗi lần tôi vấp ngã.

Ngày ấy, ba cha con vẫn quây quần bên mâm cơm có mùi cá kho, chút rau muống luộc và tô canh dưa, cha gắp cho tôi miếng đầu cá – phần ngon nhất. Tôi nhận lấy, chẳng nghĩ suy nhiều.

Người Tôi Thương Nhất Cũng Là Người Tôi Làm Đau NhấtTôi lớn lên trên mảnh sân nhỏ, nơi những vết nứt của xi măng loang l...
18/06/2025

Người Tôi Thương Nhất Cũng Là Người Tôi Làm Đau Nhất

Tôi lớn lên trên mảnh sân nhỏ, nơi những vết nứt của xi măng loang lổ như đường nét trên bàn tay bố. Nắng chiều thường nằm nghiêng, hắt bóng cột điện lên mái tóc muối tiêu của ông. Bố không nói nhiều, cả cuộc sống ông hòa tan vào âm thanh câm lặng của đôi dép lê mòn đế kéo lép xép qua hiên nhà.

Ngày nhỏ, tôi không hiểu vì sao bố hay ngồi bên cửa sổ, mắt nhìn về phía cánh cổng sắt cũ loang hoen rỉ, chốc chốc lại nhấp nhổm như chờ mong điều gì đó sẽ đến. Tôi cứ ngỡ ông đang đợi ai, rồi sau này tôi mới biết, bố chỉ chờ một đứa con trở về.

Bố không bao giờ than phiền về công việc nặng nhọc ngoài đồng, chỉ lặng lẽ trở về khi trời ngả màu đổ bóng. Những bữa cơm tối, bố vẫn lặng lẽ xúc muỗng cơm trắng, tiếng muỗng chạm vào thành bát nghe vừa chát, vừa ngậm ngùi. Bàn tay bố chai sần, cầm đũa vụng về. Tôi nhiều lần trách thầm sao bố không khéo léo như người khác, không dịu dàng hỏi han như mẹ. Tôi đâu biết, ân tình của bố giấu trong từng chén cơm, trong ánh mắt trĩu nặng đêm khuya khi tôi trở về muộn.

Đôi giày bata bạc phếch của bố nằm gọn dưới gầm giường, dây giày sờn rách, đế giày đã dính đất. Mỗi lần tôi kêu bố đừng đi đôi giày cũ ấy nữa, ông chỉ cười mỉm, bàn tay xòe ra nắm lấy mắt cá chân, mắt nhìn về phía xa vắng. Trong từng nếp nhăn trên trán, tôi vẫn chưa kịp hiểu hết bao nhiêu thương yêu và mỏi mệt ông giữ kín.

Bố có thói quen hy sinh phần ngon cho tôi. Bữa ăn nào đĩa cá cũng nghiêng về phía tôi, bát can

✨  Chúng Tôi Không Phải Là Cặp Đôi Hoàn Hảo, Nhưng Là Gia Đình  ✨Tôi vẫn nhớ rất rõ hình ảnh đôi giày bố đã sờn màu kê n...
18/06/2025

✨ Chúng Tôi Không Phải Là Cặp Đôi Hoàn Hảo, Nhưng Là Gia Đình ✨

Tôi vẫn nhớ rất rõ hình ảnh đôi giày bố đã sờn màu kê ngay ngắn bên ngoài thềm cửa. Những vết bùn đất đóng trên đế, những đường chỉ b**g ra ở mũi giày, và phần gót mòn vẹt đi — món đồ vật im lặng kể lại câu chuyện của biết bao năm tháng bươn chải. Tôi lớn lên cùng những bước chân lặng lẽ ấy, nghe tiếng cánh cổng sắt cọt kẹt đóng mở mỗi sớm tối, âm thanh khàn đặc mà thân quen như nhịp thở của chính căn nhà.

Bố là người kiệm lời. Lời yêu thương, quan tâm luôn nằm im lìm nơi đáy mắt sâu thẳm — nơi tôi chưa bao giờ đủ dũng khí chiêm ngưỡng trọn vẹn. Có khi cả ngày ông chỉ nói với tôi dăm ba câu ngắn ngủi: “Ăn cơm đi.”, “Để bố làm cho.”, hoặc cùng lắm là “Về sớm.”. Nhưng cách ông sắp chiếc áo mưa lên ghi-đông xe mỗi chiều trước khi trời chuyển mưa, từng động tác cẩn trọng đặt bát cơm nguội cạnh phòng tôi sau ngày tôi mệt không ra ăn, những va chạm nhỏ bé mang hình hài chăm sóc âm thầm ấy… tất cả đã nuôi lớn tôi bằng một thứ tình cảm an nhiên mà day dứt.

Những buổi tối muộn, tôi lặng lẽ bước ngang phòng bếp, luôn thấy bóng bố ngồi một mình bên bát cơm thừa sóng sánh ít nước mắm. Đôi tay trầy xước dằng dặc những vết chai, từng ngón cầm đũa chậm rãi, thỉnh thoảng dừng lại nhặt miếng xương vụn, gắp vào chén tôi. Lòng tôi nhói lên, nhưng rồi vẫn vô tình bước đi, như xếp cả nỗi day dứt vào một ngăn tủ lặng câm nào đó trong tâm hồn.

Có những buổi sáng sớm, bố đã dậy trước tôi, ngồi sửa lại dây xích

Cái Ôm Cuối Không Phải Lúc Tạm Biệt, Mà Là Khi Không Còn Cảm XúcTôi từng nghĩ cái ôm cuối cùng là khi mình xách balo rời...
16/06/2025

Cái Ôm Cuối Không Phải Lúc Tạm Biệt, Mà Là Khi Không Còn Cảm Xúc

Tôi từng nghĩ cái ôm cuối cùng là khi mình xách balo rời khỏi căn nhà cũ rích bên bờ ruộng, ánh đèn vàng hắt bóng cha lên vách bếp. Nhưng không phải. Cái ôm ấy, hóa ra, đã qua đi từ lúc tôi thôi chờ mong câu “Con à, con đi đi, cha nhớ giữ sức khỏe nghen.”

Cha tôi là người sống bằng im lặng và những hành động nhỏ mòn mỏi; chưa từng nói thương tôi, cũng chưa từng ôm tôi lâu hơn một nhịp thở. Lớn lên dưới cái bóng lặng lẽ đó, tôi quen với tiếng lách cách mở then cổng của cha, mỗi sáng sớm, khi trời còn bảng lảng hơi sương, tiếng quần áo sột soạt, tiếng dép nhựa quệt lên nền gạch cũ, theo ông ra vườn rẫy.

Đôi giày cha đi, bao năm tróc nứt như vết chân chim, chỉ dùng dây nylon buộc lại khi gót đã mòn vẹt hẳn xuống đất. Mỗi lần mua giày mới cho tôi, cha chẳng chọn gì cho mình; ông chỉ cười khẽ, bảo: “Giày này còn mang được, phí tiền con ơi.” Mắt cha nhìn tôi dưới ánh đèn hiu hắt, sâu thăm thẳm như đám rau muống ông vẫn vớt ngoài ao – thỉnh thoảng lấp lánh lên một nỗi gì đó xa vời, mà tôi chẳng dám gọi tên.

Những bữa cơm tối, cha luôn lặng lẽ, đưa tôi phần cá ngon nhất, tự gắp cho mình miếng xương. Mỗi khi tôi cáu bẳn — nổi lo lắng của tuổi mới lớn — cha chỉ thở dài, cầm đũa khẽ gõ vào thành bát, mắt ngoảnh nhìn ra ngoài trời tối. Lưng cha còng thêm một chút sau mỗi ngày, cái bóng ông lẫn vào vách tường, dần dà như một vết mực nhạt dần, nhòe trong ký ức tôi.

Có lần tôi quên

🌤️ Em Là Mùa Hạ Tôi Không Bao Giờ Chạm Tới 🌤️Căn nhà vẫn lặng lẽ nép bên con hẻm nhỏ, nơi những buổi trưa bị hun nóng bở...
16/06/2025

🌤️ Em Là Mùa Hạ Tôi Không Bao Giờ Chạm Tới 🌤️

Căn nhà vẫn lặng lẽ nép bên con hẻm nhỏ, nơi những buổi trưa bị hun nóng bởi ánh nắng đổ lửa của Sài Gòn, và buổi tối lại se sắt lạnh lẽo bởi từng cơn gió lùa qua vách tường đã loang lổ màu vôi cũ. Năm mười tám tuổi, tôi đứng giữa ngưỡng cửa chông chênh giữa tuổi trẻ và tuổi già của cha.

Cha tôi không bao giờ nói nhiều. Suốt tuổi thơ, kỷ niệm hiện về qua những lát cắt im lặng: tiếng đũa lách cách trên bát cơm, tiếng chiếc quạt cũ quay đều, tiếng dép lê phai mòn theo bước chân cha trở về qua ngõ. Mưa lớn hay nắng gắt, cha vẫn mặc chiếc áo sơ mi xám đã nhàu, đôi giày bám bùn đất dày cộp. Tôi từng cằn nhằn mỗi khi thấy cha trở về với đôi chân nặng nề, mỗi bước như in sâu vào đất.

Tuổi thơ tôi không có những lời khen ngợi hay ôm ấp ngọt ngào. Tình thương của cha ẩn trong hành động lặng thinh, trong từng bát cơm chan canh đầy, trong cái chạm nhẹ hiếm hoi khi tôi sốt cao giữa đêm, bàn tay cha chạm lên trán tôi, thô ráp mà dịu dàng đến lạ.

Có những tối, khi tôi trở về muộn, thấy cha ngồi tựa cửa. Đôi mắt cha nhìn xa xăm qua cánh cổng sắt lặng lẽ. Tôi mở cổng, bước vào. Cha không nói gì, chỉ dịch chân, nhường lối cho tôi, đôi mắt ánh lên một điều gì đó sâu thẳm, sự nhẹ nhõm pha lẫn giận dỗi vụng về. Lúc ấy, tôi quay lưng thật vội, sợ phải đối diện với ánh nhìn đó, sợ phải nhận ra mình là nỗi buồn của cha.

Dần lớn lên, tôi càng ít ở nhà hơn. Căn nhà nhỏ chìm trong bóng tối sớm hơn mọi ngày.

Lặng lẽ thích một người… cũng giống như ôm hoa không dám tặng. 🌸🤫💭   💓
15/06/2025

Lặng lẽ thích một người… cũng giống như ôm hoa không dám tặng. 🌸🤫

💭 💓

Address

Long Biên
Hanoi

Website

Alerts

Be the first to know and let us send you an email when Phương anh - Babyboot posts news and promotions. Your email address will not be used for any other purpose, and you can unsubscribe at any time.

Contact The Practice

Send a message to Phương anh - Babyboot:

Share

Share on Facebook Share on Twitter Share on LinkedIn
Share on Pinterest Share on Reddit Share via Email
Share on WhatsApp Share on Instagram Share on Telegram

Category