
21/05/2025
Thân chủ ngồi đối diện mình. Một thân chủ đã trưởng thành, có gia đình riêng. Nhưng bên trong em là những mảnh vỡ mà chỉ khi bước vào phiên chữa lành sâu mới chạm tới.
Giờ đây, em đã là người lớn.
Một người lớn biết phân tích vấn đề, biết cha có vấn đề, biết mẹ cam chịu, biết mối quan hệ đó là độc hại. Chắc chắn bản thân em là một người phụ nữ sẽ không thể nào ở lại với một người đàn ông giống như cha mình.
Nhưng... sâu bên trong, em – đứa trẻ ấy – vẫn ở đó.
Vẫn sợ bị bỏ rơi.
Vẫn sợ cha mẹ chia tay thì không có người thân nào bên cạnh em nữa
Em thèm được bố quan tâm, thèm được bố chăm sóc, em sợ bố lúc nào cũng lạnh lùng với em
Và điều quan trọng nhất: em không được ai ôm lấy vào thời điểm em cần nhất.
Nếu không có thôi miên, không có sự quay về với bên trong, thì làm sao thân chủ có thể nhận ra những điều đó?
Làm sao họ biết rằng:
Sự tức giận, sự sợ hãi trong các mối quan hệ hiện tại…
Cái cảm giác "phải làm vừa lòng tất cả để không ai rời bỏ mình"…
Cái hành động hờn dỗi trong tất cả các mối quan hệ và khiến mọi người xa lánh mình
Đều bắt nguồn từ một đứa trẻ, một em bé đã từng bị bỏ quên.
Cái nỗi sợ đó, nó bám lấy em cho đến tận bây giờ. Nó hiện diện trong mọi mối quan hệ, dù là bạn bè, người yêu hay đồng nghiệp. Nó khiến em luôn cố gắng làm vừa lòng người khác, vì em sợ nếu không, họ sẽ rời đi. Nó khiến em giận dỗi vô cớ, giận không kiểm soát, rồi lại tự trách mình vì sao ai cũng rời bỏ em.Nó khiến em đeo mặt nạ vui vẻ, trong khi bên trong em chỉ muốn hét lên:
“Ai ôm con một lần được không?” “Ai ở bên con khi con thấy mình mệt quá rồi?”
Rồi khi ta tìm được mấu chốt đó — tưởng như nhẹ nhõm, nhưng thực ra... chính lúc đó, thử thách mới bắt đầu:
Làm sao để kết nối lại với em bé ngày xưa ấy? Làm sao để yêu lại một đứa trẻ đã mất hết lòng tin?
“Yêu thương hả? Giả tạo lắm.” “Lúc con cần thì ai ở đó đâu?” “Đừng nói nữa. Đừng lại gần. Con mệt lắm rồi.”
Bây giờ, em từ chối tất cả, ghét tất cả, giận tất cả: Không muốn nghe nhạc. Không muốn nghe lời yêu thương. Không muốn ai dỗ dành, không tin ai — kể cả chính mình.
Đứa trẻ ấy đã học cách tự khóa trái tim mình lại. Vì đau quá, vì hụt hẫng quá, vì đã từng hy vọng nhiều rồi bị vỡ vụn.
Không thể dùng lời nói sáo rỗng. Không thể vội vã dỗ dành. Không thể ép em “tha thứ” hay “chữa lành” như một bài tập.
Em từ chối mọi thứ, em không muốn nghe những lời khen hay thương yêu, em chỉ thấy mệt và quay lưng.
--------------------
Nhà trị liệu không vội vàng "làm bạn tốt hơn".
Nhà trị liệu chỉ ngồi đó — hiện diện cùng bạn,
Không cố sửa, không cố dạy.
Chỉ lắng nghe bạn đau đến tận cùng,
Và vẫn ở lại.
Giống như cách một người mẹ ngồi cạnh đứa con đang nức nở.
Không cần lời khuyên.
Chỉ cần có ai đó ở bên, thật lòng.
Vì sự thật là:
Bạn đã phải gồng lên làm người mạnh mẽ quá lâu rồi.
Bạn đã quen với việc im lặng khi đau,
cười khi lòng rạn nứt,
và tiếp tục cố gắng chỉ để không bị bỏ rơi.
Nhưng bạn có thấy không?
Dù bạn cố gắng bao nhiêu, sâu bên trong…
Vẫn có một phần trong bạn luôn thấy mình chưa đủ.
Vẫn có một đứa trẻ đang thì thầm mỗi ngày:
“Sao không ai thấy con đang mệt…?”
“Con sợ lắm, con chỉ muốn được ai đó thương thôi…”
Và nếu bạn tiếp tục lờ đi tiếng nói đó…
Nó sẽ không biến mất.
Nó sẽ bộc lộ thành những cơn giận không kiểm soát.
Những buổi tối bật khóc mà không hiểu tại sao.
Những mối quan hệ cứ lặp đi lặp lại tổn thương.
Và cảm giác cô đơn đến nghẹt thở — dù xung quanh có bao nhiêu người.
Bạn có thể chạy trốn.
Nhưng không thể chạy mãi.
Chữa lành không phải là xu hướng.
Chữa lành là lựa chọn để bạn ngừng lặp lại nỗi đau.
Nếu bạn đã sẵn sàng dừng việc “sống sót” và bắt đầu “sống thật”…
Hãy thực sự cho bản thân cơ hội chữa lành
Vì càng chần chừ, đứa trẻ trong bạn càng kiệt sức.
Và một ngày nào đó, nếu em im lặng hoàn toàn…
Đó không phải là em đã ổn —
Mà là em không còn niềm tin vào ai nữa.