Bác sĩ Thuận

  • Home
  • Bác sĩ Thuận

Bác sĩ Thuận Bs Thuận tốt nghiệp chuyên ngành Tâm thần học Đại học Y Hà Nội

Chuyện TRẦM CẢM, LO ÂU và cái sự " Chữa Lành" thời thượng.Như các bạn đã biết, thời nay người ta mắc bệnh đủ kiểu, nhưng...
07/08/2025

Chuyện TRẦM CẢM, LO ÂU và cái sự " Chữa Lành" thời thượng.

Như các bạn đã biết, thời nay người ta mắc bệnh đủ kiểu, nhưng có một thứ bệnh mà người ta ngại nói ra hơn cả: đó là bệnh của tâm hồn. Những thứ như trầm cảm, lo âu, rối loạn cảm xúc… chẳng còn là chuyện hiếm, nhưng cái cách người ta đối phó với nó lại là một câu chuyện đáng để ta cười ra nước mắt. Thay vì đến gặp thầy thuốc, người ta lại tìm đến những chốn "chữa lành", những người "chuyên gia" nói những lời ngọt như mía lùi, như thể bệnh tật là một thứ tội lỗi cần phải "thanh tẩy" chứ không phải là một vấn đề y học cần được điều trị.

Người ta tìm đến những thứ gọi là “chữa lành” vì một lý do đơn giản mà cay đắng: người ta không muốn mang cái mác "bệnh tâm thần". Cái từ "tâm thần" ấy, trong xã hội ta, nó nặng nề lắm, nó gắn liền với sự điên loạn, với việc bị ruồng bỏ, với những định kiến thâm căn cố đế. Người ta thà nói rằng mình "đang chữa lành tổn thương", "đang tìm lại chính mình" còn hơn là thừa nhận rằng mình đang mắc bệnh. Thật ra, người ta muốn che giấu hơn là chữa trị.

Cái sự "ngại" đã đẩy người ta xa bác sĩ
Bác sĩ tâm thần, trong suy nghĩ của nhiều người, là những người chỉ dành cho kẻ điên. Và thế là, những người mắc chứng trầm cảm, lo âu – những căn bệnh có cơ sở sinh học rõ ràng, những thay đổi về chất dẫn truyền thần kinh trong não bộ – lại ngại ngần, sợ hãi. Họ sợ người đời soi mói, sợ gia đình buồn phiền, sợ đồng nghiệp dị nghị. Cái "sợ" ấy đã tạo ra một khoảng cách lớn, đẩy họ xa khỏi sự giúp đỡ của y học chân chính.

Trong khi đó, những "dịch vụ chữa lành" lại rất biết cách đánh vào tâm lý này. Họ dùng những ngôn từ bay bổng: "khai mở tiềm năng", "kết nối với bản thân", "thanh lọc năng lượng". Họ không gọi bệnh là bệnh, mà gọi là "sự bế tắc", "sự mất cân bằng", "sự thiếu yêu thương". Nghe êm tai, lại không có cái mác "bệnh tâm thần" đáng sợ. Và thế là, người bệnh như con thiêu thân, cứ thế mà lao vào. Họ tin rằng chỉ cần nghe những lời hay ý đẹp, chỉ cần "thiền" vài buổi, chỉ cần "thay đổi tư duy" là bệnh sẽ tự nhiên biến mất.

Tưởng "chữa lành" mà hóa ra "tự hại"
Có điều, "chữa lành" chỉ là xoa dịu bề mặt. Những triệu chứng của trầm cảm, lo âu không phải là thứ có thể giải quyết bằng lời nói. Chúng có thể cần đến thuốc, cần đến liệu pháp tâm lý chuyên sâu của những người được đào tạo bài bản. Việc phụ thuộc vào những dịch vụ "chữa lành" không có cơ sở khoa học không chỉ làm mất đi cơ hội điều trị sớm, mà còn có thể khiến bệnh nặng thêm. Người ta tin vào những lời khuyên sai lệch, bỏ qua việc dùng thuốc, để rồi khi bệnh đã ở giai đoạn nặng, việc điều trị trở nên khó khăn gấp bội.

Cũng giống như việc một con gà bị cúm mà ta lại đi cúng vái, thắp hương để cầu nguyện. Con gà có thể chết, nhưng cái sự mê tín thì vẫn còn đó, và bệnh thì vẫn cứ lây lan. Con người cũng vậy, mắc bệnh mà không chịu chữa, lại đi tìm thứ gọi là "chữa lành" phi khoa học thì rốt cuộc, cái mất không chỉ là tiền bạc, mà còn là cả một quãng đời sống trong đau khổ, dằn vặt.

Vậy nên, đừng ngại ngùng, đừng sợ hãi. Trầm cảm, lo âu cũng là bệnh như bao căn bệnh khác. Hãy đến gặp bác sĩ chuyên khoa tâm thần, để được chẩn đoán và điều trị đúng cách. Cái sự "chữa lành" thực sự không nằm ở những lời nói sáo rỗng, mà nằm ở sự dũng cảm đối diện với bệnh tật và tìm kiếm sự giúp đỡ từ y học. Đừng để cái sự "ngại" của bản thân trở thành một bi kịch y học không đáng có.

LIỆU TRẦM CẢM CÓ PHẢI UỐNG THUỐC CẢ ĐỜI KHÔNG?Liệu trầm cảm có phải uống thuốc cả đời không? Đây là một câu hỏi mà tôi đ...
06/08/2025

LIỆU TRẦM CẢM CÓ PHẢI UỐNG THUỐC CẢ ĐỜI KHÔNG?

Liệu trầm cảm có phải uống thuốc cả đời không? Đây là một câu hỏi mà tôi đã nghe đi nghe lại rất nhiều lần trong phòng khám. Có lẽ, đây là nỗi lo chung của tất cả những ai đang phải đối mặt với căn bệnh này hoặc người thân của họ. Nhìn vào một người đang phải uống thuốc mỗi ngày, ta dễ dàng nghĩ rằng: Liệu đây có phải là một cái án chung thân? Một sự phụ thuộc không thể thoát ra?

Nhưng hãy khoan, trước khi đi đến bất kỳ kết luận nào, chúng ta cần phải nhìn vào bản chất của trầm cảm và cách mà thuốc hoạt động. Câu trả lời không hề đơn giản, và cũng không phải là một câu "có" hay "không" chung chung. Nó phụ thuộc vào nhiều yếu tố, giống như việc bạn phải xây dựng một ngôi nhà, không chỉ cần gạch, mà còn cần xi măng, cát, sắt thép và một bản vẽ chi tiết.

Để giải đáp thắc mắc này, tôi sẽ không chỉ đưa ra một câu trả lời ngắn gọn, mà sẽ đi sâu vào từng khía cạnh. Chúng ta sẽ cùng nhau khám phá:

Trầm cảm thực sự là gì?

Tại sao lại phải dùng thuốc?

Khi nào thì có thể ngừng thuốc?

Và điều quan trọng nhất: Chúng ta có thể làm gì để không phải phụ thuộc vào thuốc cả đời?

PHẦN 1: TRẦM CẢM - KHÔNG CHỈ LÀ BUỒN

Hãy bắt đầu bằng việc hiểu đúng về trầm cảm. Rất nhiều người nghĩ rằng trầm cảm chỉ đơn giản là buồn bã, là suy nghĩ tiêu cực. Nhưng thực tế không phải vậy.

Trầm cảm là một bệnh lý thần kinh sinh học, có liên quan đến sự mất cân bằng các chất dẫn truyền thần kinh trong não, đặc biệt là serotonin, norepinephrine và dopamine.

Hãy tưởng tượng, não bộ của chúng ta giống như một mạng lưới giao thông khổng lồ. Các chất dẫn truyền thần kinh chính là những chiếc xe cộ đang vận chuyển thông tin. Khi mọi thứ hoạt động bình thường, các chiếc xe này sẽ di chuyển trơn tru, giúp chúng ta cảm thấy vui vẻ, có động lực, tập trung.

Nhưng khi bạn bị trầm cảm, mạng lưới giao thông này bị tắc nghẽn. Có thể là do có quá ít xe (thiếu hụt chất dẫn truyền), hoặc các tín hiệu không được truyền đi hiệu quả. Kết quả là, toàn bộ hệ thống bị trì trệ. Đó là lý do tại sao người trầm cảm không chỉ cảm thấy buồn, mà còn mất năng lượng, khó tập trung, mất ngủ hoặc ngủ quá nhiều, và thậm chí là có những cơn đau thể chất không rõ nguyên nhân.

Đây là điểm mấu chốt: Vì trầm cảm là một vấn đề sinh học, việc điều trị không thể chỉ dựa vào ý chí hay lời khuyên "hãy cố lên". Cũng giống như việc bạn bị cao huyết áp, bạn cần thuốc để điều chỉnh huyết áp, chứ không thể chỉ ngồi thiền và cầu nguyện.

PHẦN 2: THUỐC ĐIỀU TRỊ TRẦM CẢM - NGƯỜI BẠN HAY KẺ THÙ?

Thuốc chống trầm cảm hoạt động như một "kỹ sư" sửa chữa hệ thống giao thông trong não. Nó giúp tăng cường lượng chất dẫn truyền thần kinh, giúp các tín hiệu được truyền đi một cách hiệu quả hơn.

Mục tiêu của thuốc không phải là để bạn vui vẻ giả tạo, mà là để đưa bạn trở về trạng thái bình thường. Nó giúp bạn lấy lại năng lượng, cải thiện giấc ngủ, và quan trọng nhất là tạo ra một "nền móng" vững chắc để bạn có thể bắt đầu các liệu pháp tâm lý khác.

Nhiều người sợ rằng uống thuốc sẽ bị "phụ thuộc". Nhưng chúng ta cần phân biệt rõ ràng:

Phụ thuộc (Dependence): Đây là trạng thái cơ thể cần thuốc để hoạt động bình thường và nếu ngừng đột ngột sẽ xuất hiện các triệu chứng cai. Các loại thuốc gây nghiện như ma túy, rượu, và một số loại thuốc ngủ mạnh mới có khả năng gây phụ thuộc.

Thuốc chống trầm cảm không gây phụ thuộc theo nghĩa đó. Nó giúp cơ thể bạn điều chỉnh lại cân bằng, và khi cơ thể đã ổn định, bạn có thể ngừng thuốc. Tuy nhiên, việc ngừng thuốc phải tuân theo chỉ dẫn của bác sĩ để tránh các triệu chứng "hồi ứng" (discontinuation syndrome), một trạng thái khó chịu khi cơ thể chưa kịp thích nghi với sự thay đổi.

Vậy, câu hỏi đặt ra là: Tại sao có những người lại phải uống thuốc lâu dài?

PHẦN 3: KHI NÀO CÓ THỂ NGỪNG THUỐC?

Việc quyết định ngừng thuốc là một quá trình phức tạp và cần sự hợp tác chặt chẽ giữa bệnh nhân và bác sĩ.

Có thể ngừng thuốc khi:

Các triệu chứng đã thuyên giảm hoàn toàn và duy trì trong một thời gian dài (thường từ 6–12 tháng sau khi triệu chứng biến mất).

Bệnh nhân đã học được các kỹ năng đối phó với căng thẳng và các yếu tố gây bệnh khác thông qua các liệu pháp tâm lý (CBT - Liệu pháp hành vi nhận thức, ACT - Liệu pháp chấp nhận và cam kết...).

Có sự thay đổi tích cực trong lối sống: chế độ ăn uống, tập thể dục, ngủ đủ giấc.

Việc ngừng thuốc phải được thực hiện từ từ, giảm liều dần dần theo chỉ định của bác sĩ để cơ thể có thời gian thích nghi. Nếu ngừng đột ngột, nguy cơ tái phát bệnh sẽ rất cao, và lúc đó bạn sẽ phải quay trở lại điều trị từ đầu.

Vậy, ai là những người có nguy cơ phải dùng thuốc lâu dài?

Những người bị trầm cảm mạn tính hoặc tái phát nhiều lần.

Những người có yếu tố di truyền mạnh mẽ về rối loạn tâm thần.

Những người có các bệnh lý nền khác (rối loạn lo âu lan tỏa, rối loạn hoảng sợ...) đi kèm với trầm cảm.

Những người không có điều kiện hoặc không muốn tham gia các liệu pháp tâm lý để thay đổi lối sống, cách suy nghĩ của mình.

Đối với những trường hợp này, việc sử dụng thuốc duy trì liều thấp có thể là một lựa chọn an toàn và hiệu quả để ngăn ngừa tái phát. Nó không phải là một sự phụ thuộc, mà là một chiến lược phòng ngừa. Giống như một người bị cao huyết áp phải uống thuốc mỗi ngày để tránh nguy cơ đột quỵ.

PHẦN 4: ĐIỀU QUAN TRỌNG NHẤT: BẠN CÓ THỂ LÀM GÌ ĐỂ GIẢM PHỤ THUỘC VÀO THUỐC?

Câu trả lời không nằm ở việc bạn có uống thuốc hay không, mà là ở việc bạn làm gì trong quá trình uống thuốc.

Thuốc là chiếc phao cứu sinh, nhưng bạn phải tự mình học bơi để vào bờ.

Liệu pháp tâm lý: Đây là "chìa khóa vàng". Thuốc chỉ giải quyết phần sinh học, nhưng gốc rễ của trầm cảm thường đến từ những suy nghĩ, cảm xúc, hành vi không lành mạnh. Liệu pháp tâm lý giúp bạn nhận diện và thay đổi những khuôn mẫu tiêu cực này, trang bị cho bạn những kỹ năng để đối phó với khó khăn trong cuộc sống.

Thay đổi lối sống:

Tập thể dục thường xuyên: Các nghiên cứu đã chỉ ra rằng tập thể dục có thể hiệu quả như một số loại thuốc chống trầm cảm.

Chế độ ăn uống khoa học: Giúp cân bằng các chất dẫn truyền thần kinh.

Ngủ đủ giấc: Ngủ là thời gian để não bộ "sắp xếp lại" và tái tạo năng lượng.

Quản lý căng thẳng: Học cách thiền, tập thở, hoặc dành thời gian cho sở thích cá nhân.

Hãy nhớ, mục tiêu cuối cùng của việc điều trị không phải là uống thuốc cả đời, mà là đạt được một cuộc sống chất lượng và không bị chi phối bởi bệnh tật.

KẾT LUẬN

Trở lại với câu hỏi ban đầu: Liệu trầm cảm có phải uống thuốc cả đời không?

Câu trả lời là: không nhất thiết.

Thuốc chống trầm cảm không phải là một "cái án chung thân". Nó là một công cụ hỗ trợ để bạn vượt qua giai đoạn khó khăn nhất, giúp bạn lấy lại cân bằng để có thể bắt đầu quá trình hồi phục thực sự.

Việc uống thuốc dài hay ngắn phụ thuộc vào sự hợp tác của bạn trong quá trình điều trị, sự tuân thủ chỉ định của bác sĩ, và quan trọng nhất là ý chí và nỗ lực của chính bạn trong việc học cách đối phó và thay đổi cuộc sống.

Nếu bạn đang trong quá trình điều trị, hãy nhớ rằng việc bạn đang làm là để trở nên tốt hơn, để có một cuộc sống trọn vẹn hơn. Hãy tin tưởng vào quá trình, tin tưởng vào bác sĩ, và quan trọng nhất là tin tưởng vào chính mình.

Bạn hoàn toàn có thể thoát khỏi sự phụ thuộc vào thuốc, nhưng chỉ khi bạn thực sự chủ động trong hành trình chữa lành của mình.

Tại Sao Điều Trị Trầm Cảm Bằng Thuốc Lại Kéo Dài?Điều trị trầm cảm không phải là một cuộc đua tốc độ mà là một cuộc hành...
04/08/2025

Tại Sao Điều Trị Trầm Cảm Bằng Thuốc Lại Kéo Dài?

Điều trị trầm cảm không phải là một cuộc đua tốc độ mà là một cuộc hành trình phục hồi. Việc dùng thuốc kéo dài không phải là tùy tiện mà tuân theo một quy trình khoa học đã được chuẩn hóa trên toàn cầu, được quy định trong các tài liệu như DSM-5 (Hướng dẫn chẩn đoán và thống kê các rối loạn tâm thần) của Hiệp hội Tâm thần học Hoa Kỳ hay ICD-11 (Phân loại bệnh tật quốc tế) của Tổ chức Y tế Thế giới.

1. Cơ Chế Khoa Học: "Sửa Chữa" Một Cỗ Máy Phức Tạp.

Não bộ là một cỗ máy sinh học tinh vi, hoạt động dựa trên các chất dẫn truyền thần kinh như serotonin, norepinephrine và dopamine. Khi một người bị trầm cảm, sự cân bằng của các chất này bị phá vỡ. Thuốc chống trầm cảm không phải là "thuốc tiên" để giải quyết vấn đề ngay lập tức mà là công cụ giúp não bộ từ từ tái thiết lập lại sự cân bằng đó.

Tác dụng tức thời (2-4 tuần đầu): Sau khi uống thuốc, nồng độ chất dẫn truyền thần kinh bắt đầu tăng lên. Tuy nhiên, lúc này não bộ vẫn chưa "quen" với sự thay đổi, bạn có thể cảm thấy bồn chồn, lo lắng hơn hoặc xuất hiện các tác dụng phụ.

Tác dụng lâm sàng (6-8 tuần): Đây là lúc bạn bắt đầu thấy những dấu hiệu cải thiện rõ rệt về tâm trạng, giấc ngủ và năng lượng. Tế bào thần kinh đã bắt đầu thích nghi và tạo ra những kết nối mới.

Tái thiết lập (sau 6 tháng): Giai đoạn này vô cùng quan trọng. Dù các triệu chứng đã thuyên giảm, nhưng các kết nối thần kinh mới vẫn còn "non yếu", dễ bị phá vỡ. Việc tiếp tục dùng thuốc trong giai đoạn này giúp củng cố và ổn định cấu trúc não bộ, giống như việc xây xong một ngôi nhà nhưng cần thêm thời gian để vữa khô và vững chắc.

Nếu dừng thuốc quá sớm, các triệu chứng trầm cảm rất dễ tái phát, thậm chí còn nặng hơn.

2. Giai Đoạn Điều Trị: Một Lộ Trình Rõ Ràng

Các hướng dẫn lâm sàng đều chia quá trình điều trị trầm cảm thành ba giai đoạn chính:

Giai đoạn 1: Điều trị cấp tính (Acute Treatment) - Thường kéo dài 6-12 tuần.
Mục tiêu chính là làm giảm các triệu chứng trầm cảm nghiêm trọng, giúp người bệnh trở về trạng thái bình thường. Đây là giai đoạn bác sĩ cần theo dõi chặt chẽ để điều chỉnh liều lượng và đánh giá hiệu quả.

Giai đoạn 2: Điều trị duy trì (Continuation Treatment) - Thường kéo dài 4-9 tháng.
Sau khi các triệu chứng đã ổn định, người bệnh cần tiếp tục dùng thuốc để phòng ngừa tái phát sớm. Giống như khi bạn bị sốt, dù đã hết sốt nhưng vẫn cần uống thuốc hết liều để vi khuẩn không quay lại.

Giai đoạn 3: Điều trị phòng ngừa (Maintenance Treatment) - Có thể kéo dài 1-2 năm hoặc lâu hơn.

Giai đoạn này dành cho những trường hợp trầm cảm nặng, tái phát nhiều lần, hoặc có các yếu tố nguy cơ cao. Mục tiêu là duy trì sự ổn định lâu dài và ngăn chặn tái phát trong tương lai.

Việc dùng thuốc kéo dài chính là để hoàn thành ba giai đoạn này một cách trọn vẹn. Dừng thuốc giữa chừng chỉ giải quyết được phần ngọn, không thể giải quyết triệt để gốc rễ của vấn đề.

3. Thách Thức Thực Tiễn: Tác Dụng Phụ và Nỗi Lo của Người Bệnh
Bạn có đề cập đến tác dụng phụ như tăng cân, mệt mỏi và chậm chạp. Điều này là một trong những nguyên nhân khiến nhiều người nản lòng.

Tăng cân: Một số loại thuốc chống trầm cảm, đặc biệt là nhóm SSRI có thể làm thay đổi cảm giác thèm ăn hoặc chuyển hóa cơ thể.

Mệt mỏi, chậm chạp: Đây là tác dụng phụ thường gặp, đặc biệt trong những tuần đầu, do thuốc ảnh hưởng đến hệ thần kinh trung ương.

Kinh nghiệm lâm sàng cho thấy, những tác dụng phụ này thường sẽ giảm dần theo thời gian khi cơ thể đã thích nghi. Điều quan trọng là phải trao đổi thẳng thắn với bác sĩ.

Nếu tác dụng phụ quá khó chịu, bác sĩ có thể điều chỉnh liều lượng hoặc thay đổi loại thuốc khác phù hợp hơn.

Thay đổi lối sống như chế độ ăn uống lành mạnh, tập thể dục thường xuyên, và áp dụng các bài tập tâm lý không cần công nghệ cao cũng là những phương pháp cực kỳ hiệu quả để đối phó với tác dụng phụ và đẩy nhanh quá trình hồi phục.

Kết luận: Dùng thuốc trầm cảm kéo dài không phải là một sự trừng phạt, mà là một quá trình khoa học, cẩn trọng và cần thiết để "sửa chữa" não bộ từ bên trong. Điều quan trọng nhất là sự kiên trì, tin tưởng vào phác đồ điều trị và sự đồng hành của người thân.

Hãy luôn nhớ rằng, phục hồi sức khỏe tâm thần là một cuộc chiến dài hơi, và sự kiên nhẫn của bạn sẽ mang lại kết quả xứng đáng.

CHỮA LÀNH KHÔNG BẮT ĐẦU TỪ “GIÁ NHƯ...”Bạn đã từng tự trách mình bao lâu rồi?“Giá như mình mạnh mẽ hơn…”“Giá như mình đừ...
01/05/2025

CHỮA LÀNH KHÔNG BẮT ĐẦU TỪ “GIÁ NHƯ...”

Bạn đã từng tự trách mình bao lâu rồi?

“Giá như mình mạnh mẽ hơn…”
“Giá như mình đừng nói câu đó…”
“Giá như mình giữ được người ấy lại…”

Tôi hiểu cảm giác ấy.

Nỗi đau từ quá khứ cộng với sự dằn vặt khiến bạn như tự cắt vào tim mình mỗi ngày.

Nhưng bạn biết không?

Tự trách mình không giúp bạn chữa lành.
Nó chỉ khiến vết thương sâu thêm.
Nó khiến bạn mất kết nối với hiện tại.

🧠 Chữa lành không bắt đầu bằng việc oán giận bản thân.
💛 Chữa lành bắt đầu từ việc ôm lấy chính mình – ngay hôm nay.

Hãy thử một lần nói với trái tim mình:
“Tôi đã cố gắng hết sức. Tôi vẫn xứng đáng được yêu thương.”

Bạn không cần hoàn hảo để được chữa lành.
Bạn chỉ cần bắt đầu từ chính mình.

ĐỪNG GỌI ĐÓ LÀ "CHỈ BUỒN CHÚT THÔI"Bạn nghĩ mình chỉ buồn chút thôi?Nhưng rất nhiều bệnh nhân của tôi cũng từng nghĩ như...
29/04/2025

ĐỪNG GỌI ĐÓ LÀ "CHỈ BUỒN CHÚT THÔI"

Bạn nghĩ mình chỉ buồn chút thôi?

Nhưng rất nhiều bệnh nhân của tôi cũng từng nghĩ như vậy...

Cho đến khi:

Không còn sức rời giường,

Không còn niềm vui với cuộc sống,

Không còn muốn tiếp tục cố gắng.

Buồn – có thể là trầm cảm giai đoạn đầu.

Buồn – có thể là tiếng kêu cứu thầm lặng của tâm trí.

Nếu nỗi buồn kéo dài, nếu tâm hồn bạn thấy nặng nề mỗi sáng thức dậy...

Đó không còn là chuyện "bình thường" nữa.

❗ Hãy lắng nghe bản thân.

❗ Hãy cho mình cơ hội được chữa lành.

❗ Hãy tìm đến người có thể hiểu và giúp bạn.

Bạn xứng đáng được chăm sóc.

Bạn xứng đáng được lắng nghe.

🧠 Sức khỏe tinh thần cần được quan tâm – giống như cách bạn chăm sóc trái tim hay lá phổi của mình.

Đừng đợi đến khi quá muộn mới tìm kiếm sự giúp đỡ.

Đừng để nỗi buồn nhỏ ngày hôm nay trở thành vực sâu ngày mai.

BẠN ĐANG GÂY RA TRẦM CẢM CHO AI?Những ngày qua, mạng xã hội lan truyền một video về bệnh nhân sốc phản vệ nguy kịch sau ...
28/04/2025

BẠN ĐANG GÂY RA TRẦM CẢM CHO AI?

Những ngày qua, mạng xã hội lan truyền một video về bệnh nhân sốc phản vệ nguy kịch sau tiêm tại Bệnh viện Thanh Ba, Phú Thọ.

Trong khoảnh khắc sinh tử, những người duy nhất đang giành giật sự sống cho bệnh nhân – là đội ngũ nhân viên y tế.

Vậy mà...

Người nhà bệnh nhân xông vào, gào thét, chửi bới, xô đẩy bác sĩ – ngay giữa lúc họ đang ép tim cứu người.

Bạn có biết mình đang làm gì không?

Bạn không chỉ tấn công nhân viên y tế.

Bạn đang bóp nghẹt từng nhịp tim nhân tạo còn sót lại.

Bạn đang làm đứt quãng từng giọt adrenaline đang duy trì sự sống.

Bạn đang giật mất cơ hội cuối cùng để người thân mình trở về.

Trong cơn hoảng loạn, bạn nghĩ mình "đang bảo vệ người thân".

Nhưng thực chất, bạn đang phá hủy cơ hội sống của họ – bằng chính bàn tay mình.

Cái giá phải trả không chỉ là sự sống

Bạn có biết không?

Mỗi lần nhân viên y tế bị xúc phạm, đe dọa trong lúc cấp cứu – não bộ họ trải qua tổn thương thần kinh tương tự như sang chấn tâm lý (PTSD).

(Theo Tổ chức Y tế Thế giới, bạo lực đối với nhân viên y tế làm tăng gấp đôi nguy cơ trầm cảm, rối loạn lo âu và mất ngủ kinh niên.)

Mỗi lần như vậy, từng vết thương vô hình hằn sâu trong tâm trí họ:

Những ánh mắt oán giận,

Những tiếng gào thét tuyệt vọng,

Những bàn tay điên loạn xô đẩy ngay giữa ranh giới sống còn.

Nhiều bác sĩ, y tá sau mỗi ca cấp cứu hỗn loạn như thế, không thể ngủ nổi.

Có người mang theo ám ảnh đó suốt nhiều năm sau, lặng lẽ chịu đựng những đêm trắng và nỗi cô đơn khắc khoải.

Bạn muốn sự sống chiến thắng – hay sự hoảng loạn chiến thắng?

Sự sống không nảy mầm từ nỗi giận dữ.

Sự sống chỉ có thể lớn lên từ niềm tin, sự hợp tác và tinh thần tỉnh thức.

Trong khoảnh khắc sinh tử, điều mạnh mẽ nhất bạn có thể làm –
không phải gào thét,

mà là bình tĩnh, tin tưởng, đứng yên để những "thiên thần áo trắng" làm công việc cứu người.

Bạn không cần trở thành bác sĩ.

Bạn chỉ cần giữ im lặng.

Bạn chỉ cần hợp tác.

Bạn chỉ cần tin tưởng.

Đó là cách bạn thực sự bảo vệ người thân mình.

Chúng ta cần học lại

Chúng ta cần học lại cách hợp tác thay vì tấn công.

Chúng ta cần học lại cách tỉnh thức rằng: hoảng loạn chỉ giết chết thêm hy vọng.

Chúng ta cần biết ơn – biết cúi đầu trước những người chọn nghề cứu người, dẫu họ phải đối mặt hàng ngày với đau đớn, máu me và cái chết.

Hãy tỉnh thức.

Đừng để trong giây phút sinh tử, chính bạn – bằng cơn hoảng loạn mù quáng – trở thành người giết chết hy vọng cuối cùng.

Nếu bạn từng trải qua mất mát, nếu bạn từng nếm trải nỗi tuyệt vọng, bạn sẽ hiểu:

Sự sống mong manh đến nhường nào.

Và cũng từ đó, bạn sẽ học cách trân trọng hơn những bàn tay thầm lặng đang nắm lấy sự sống cho chúng ta.

KHI NGƯỜI THÂN NGUY KỊCH: GIỮ BÌNH TĨNH ĐỂ CỨU NGƯỜI, KHÔNG GIẾT HY VỌNG"Trong khoảnh khắc sinh tử, bạn có thể trở thành...
27/04/2025

KHI NGƯỜI THÂN NGUY KỊCH: GIỮ BÌNH TĨNH ĐỂ CỨU NGƯỜI, KHÔNG GIẾT HY VỌNG

"Trong khoảnh khắc sinh tử, bạn có thể trở thành anh hùng… hoặc kẻ phá hủy hy vọng."

Hôm nay, tôi muốn chia sẻ với bạn một sự thật:

Khi người thân bạn nguy kịch, điều nguy hiểm nhất không phải là căn bệnh.

Mà là chính sự hoảng loạn của bạn.

Hầu hết những gì chúng tôi thấy trong phòng cấp cứu không phải là cảnh tượng lặng lẽ như phim ảnh.

Nó hỗn loạn.

Người gào thét. Người khóc. Người xô đẩy bác sĩ. Người chen vào giữa lúc nhân viên y tế đang cấp cứu.

Mỗi giây hoảng loạn ấy – đều đánh cắp thời gian vàng để cứu sống bệnh nhân.

Một cái xô đẩy – làm rơi ống truyền adrenaline.
Một tiếng gào thét – làm phân tán sự tập trung của kíp cấp cứu.
Một cái chen ngang – làm chậm thao tác ép tim hoặc sốc điện.

Bạn không cứu được ai bằng cách mất kiểm soát.
Bạn chỉ giết chết hy vọng.

Tôi đã từng chứng kiến…
Một cụ già rơi vào ngừng tuần hoàn.
Kíp cấp cứu đã vào đúng phác đồ. Nhịp tim nhân tạo đang duy trì.

Thì người nhà xông vào.
Chen giữa kíp, gào lên:

"Bác sĩ làm ăn thế à? Mau cứu mẹ tôi đi!"

Trong giây lát, nhân viên y tế bị lệch tay. Tim nhân tạo ngừng.
Cơ hội hồi sinh biến mất.

Bạn có thể tưởng tượng không?

Cơ hội sống, trong một tích tắc, đã bị tước đoạt – chỉ vì vài giây hoảng loạn.

Làm thế nào để không giết hy vọng?

Không cần bạn phải là bác sĩ.

Không cần bạn phải biết cấp cứu.

Bạn chỉ cần:
Bình tĩnh.
Tin tưởng đội ngũ cấp cứu.
Giữ khoảng cách an toàn cho họ làm việc.
Hỗ trợ họ nếu được yêu cầu (như lấy dụng cụ, liên hệ người nhà, hỗ trợ vận chuyển).

Chỉ cần vậy thôi.
Bạn đã trở thành người tiếp sức cho sự sống.

Nếu bạn yêu thương người thân mình…
Đừng để cảm xúc nhất thời giết chết cơ hội cuối cùng của họ.
Giữ bình tĩnh – cũng là một cách yêu thương.

Hãy nhớ:

Một hơi thở.

Một cú shock điện đúng lúc.

Một lần ép tim chính xác.
Tất cả đều cần không gian, cần sự tập trung, cần những giây phút yên tĩnh chiến đấu.

Và nếu bạn thực sự yêu họ – hãy học cách lùi lại đúng lúc.

Nhiều người đến khám với tôi và nói:“Bác sĩ ơi, cháu nghĩ quá nhiều, đầu lúc nào cũng căng như dây đàn. Nằm xuống cũng n...
25/04/2025

Nhiều người đến khám với tôi và nói:

“Bác sĩ ơi, cháu nghĩ quá nhiều, đầu lúc nào cũng căng như dây đàn. Nằm xuống cũng nghĩ. Ăn cũng nghĩ. Càng nghĩ càng mệt…”

Nếu bạn thấy mình như vậy – có thể não bạn đang thực sự cần được nghỉ.

Việc suy nghĩ quá mức – hay còn gọi là overthinking – không phải do bạn yếu đuối hay kiểm soát kém.

Nó là biểu hiện rõ của lo âu kéo dài.

Khi lo âu trở thành phản xạ – não bộ của bạn luôn trong trạng thái cảnh giác, như đang “báo động” liên tục.

Và điều đó khiến bạn:

– Khó tập trung

– Mất ngủ

– Mệt mỏi triền miên

– Không thể đưa ra quyết định

Tôi chia sẻ điều này để bạn biết rằng:
Bạn không sai khi nghĩ nhiều. Nhưng nếu nó khiến bạn khổ sở – bạn cần một cách mới để làm chủ tâm trí.

Ở phòng khám của tôi, tôi luôn kết hợp:

– Đánh giá mức độ lo âu và suy nghĩ ám ảnh

– Hướng dẫn các kỹ thuật kiểm soát dòng suy nghĩ, như thở sâu, thiền chánh niệm

– Kết hợp hỗ trợ bằng tâm lý trị liệu hoặc thuốc nếu cần thiết

Nếu bạn đang thấy mình nghĩ quá nhiều, nhưng không thoát được khỏi những dòng suy nghĩ tiêu cực – bạn không một mình đâu.
Và bạn không cần gồng lên để vượt qua một mình.

Tôi ở đây để giúp bạn hiểu rõ hơn về chính tâm trí của mình – và học cách làm chủ nó từng bước một.

"KHI GIẤC NGỦ KHÔNG CÒN LÀ ĐIỀU HIỂN NHIÊN"Bạn có còn nhớ lần gần nhất mình ngủ một giấc thật sâu, không mộng mị, không ...
24/04/2025

"KHI GIẤC NGỦ KHÔNG CÒN LÀ ĐIỀU HIỂN NHIÊN"

Bạn có còn nhớ lần gần nhất mình ngủ một giấc thật sâu, không mộng mị, không giật mình giữa đêm – là khi nào?

Với nhiều người, giấc ngủ từng là điều rất đỗi tự nhiên. Nhưng theo thời gian, giữa bộn bề lo toan, giấc ngủ dần trở thành một điều “xa xỉ”. Rối loạn giấc ngủ không chỉ đơn giản là không ngủ được. Nó là một dấu hiệu. Một cảnh báo âm thầm của cơ thể và tâm trí rằng: “Tôi đang kiệt sức. Tôi cần được lắng nghe.”

Khi bạn nằm xuống mà đầu óc vẫn quay cuồng với hàng tá suy nghĩ, khi bạn lăn qua lộn lại đến 2–3 giờ sáng mà mắt vẫn mở thao láo, khi bạn bật dậy giữa đêm với cảm giác lo âu mơ hồ – đó không chỉ là mất ngủ. Đó là một sự mất cân bằng sâu sắc từ bên trong.

Rối loạn giấc ngủ là một trong những rối loạn phổ biến nhất hiện nay. Theo thống kê, cứ 3 người trưởng thành thì có 1 người từng trải qua tình trạng này. Nhưng điều đáng nói là, đa số người bệnh không tìm kiếm sự giúp đỡ. Họ nghĩ: “Chắc do stress thôi, vài bữa sẽ ổn.” Nhưng giấc ngủ không tự nhiên trở lại nếu nguyên nhân gốc rễ không được tháo gỡ.

Là một bác sĩ tâm thần, tôi từng gặp nhiều bệnh nhân đến khám vì mất ngủ – nhưng sâu xa bên trong là những nỗi lo chưa gọi thành tên, là những chấn thương tâm lý chưa được chữa lành, là áp lực đè nặng không thể chia sẻ cùng ai.

Nếu bạn đang mất ngủ, đừng chỉ nghĩ đến thuốc. Trước tiên, hãy tự hỏi bản thân:

Gần đây tôi đang lo lắng điều gì?

Tôi có đang làm việc quá sức?

Tôi đã dành đủ thời gian cho bản thân chưa?

Hãy bắt đầu từ việc quan tâm chính mình. Giấc ngủ là một món quà. Nhưng nó chỉ đến với những ai thật sự dừng lại, thả lỏng, và biết lắng nghe cơ thể mình.

Tư vấn TÂM THẦN không phải là " BỊ ĐIÊN" mới cần.Nhiều người vẫn nghĩ: “Tâm thần” là phải gào hét, la lối, khóc lóc… mới...
23/04/2025

Tư vấn TÂM THẦN không phải là " BỊ ĐIÊN" mới cần.

Nhiều người vẫn nghĩ: “Tâm thần” là phải gào hét, la lối, khóc lóc… mới gọi là bệnh.

Nhưng không!

Người mất ngủ, người stress nặng, người lo âu đến phát run – đó cũng là biểu hiện tâm thần.

Và việc đi khám tâm lý/tâm thần không phải là yếu đuối – mà là dũng cảm.

Dũng cảm để đối diện với chính mình.

Bạn không cần chờ đến khi “không chịu nổi” mới đi khám.
Hãy tìm sự hỗ trợ sớm.

Tôi luôn ở đây để giúp bạn.

"Không ngủ được, mệt mỏi kéo dài - Có thể bạn đang bị RỐI LOẠN LO ÂU"Có những người ban ngày vẫn làm việc, tối vẫn nằm l...
22/04/2025

"Không ngủ được, mệt mỏi kéo dài - Có thể bạn đang bị RỐI LOẠN LO ÂU"

Có những người ban ngày vẫn làm việc, tối vẫn nằm lên giường… nhưng không thể ngủ.

Có người mệt mỏi suốt ngày nhưng khám mãi không ra bệnh.

Rất có thể bạn đang bị rối loạn lo âu lan tỏa – một tình trạng tâm lý phổ biến nhưng ít người nhận ra.

Nó khiến bạn:

Luôn thấy bất an dù không có lý do

Tim đập nhanh, hồi hộp, dễ cáu

Khó ngủ, ngủ chập chờn, giấc không sâu

Hãy để tôi – bác sĩ chuyên khoa tâm thần – lắng nghe và giúp bạn trở lại cân bằng.

Bạn có đang rơi vào TRẦM CẢM mà không biết?Trầm cảm không phải lúc nào cũng là buồn bã.Nó có thể là:Bạn mất hứng thú với...
21/04/2025

Bạn có đang rơi vào TRẦM CẢM mà không biết?

Trầm cảm không phải lúc nào cũng là buồn bã.

Nó có thể là:

Bạn mất hứng thú với mọi thứ từng yêu thích

Bạn khó ngủ, hoặc ngủ rất nhiều

Bạn mệt mỏi kéo dài, không rõ lý do

Bạn nghĩ quá nhiều, nhưng chẳng giải quyết được gì

Và đôi khi, bạn vẫn đi làm, vẫn cười nói… nhưng bên trong trống rỗng.

Nếu bạn thấy mình trong những dòng này – hãy dừng lại một chút.
Đừng chịu đựng một mình.
Hãy liên hệ với chuyên gia của mình và ..
Có thể chỉ một cuộc trò chuyện… sẽ giúp bạn nhìn thấy ánh sáng.

Address

Vạn Thắng

100000

Alerts

Be the first to know and let us send you an email when Bác sĩ Thuận posts news and promotions. Your email address will not be used for any other purpose, and you can unsubscribe at any time.

Contact The Practice

Send a message to Bác sĩ Thuận:

  • Want your practice to be the top-listed Clinic?

Share

Share on Facebook Share on Twitter Share on LinkedIn
Share on Pinterest Share on Reddit Share via Email
Share on WhatsApp Share on Instagram Share on Telegram