Đông Dược AZMEC - 0364931660

Đông Dược AZMEC - 0364931660 Địa chỉ phòng khám y học cổ truyền uy tín với nhiều năm kinh nghiệm trong ngàn

GIỚI THIỆU TRUNG TÂM Y HỌC CỔ TRUYỀN ĐÔNG DƯỢC AZMECLĩnh vực y tế, chăm sóc sức khỏe hiện nay luôn luôn là một trong nhữ...
30/10/2021

GIỚI THIỆU TRUNG TÂM Y HỌC CỔ TRUYỀN ĐÔNG DƯỢC AZMEC
Lĩnh vực y tế, chăm sóc sức khỏe hiện nay luôn luôn là một trong những mối quan tâm hàng đầu của xã hội. Cũng chính vì vậy có rất nhiều bệnh viện, cơ sở y tế, phòng khám đã mọc lên. Vậy vì sao nên lựa chọn Đông Dược AZMEC thay vì những địa chỉ khác?
Với Đông Dược AZMEC, chúng tôi luôn đặt mình vào vị trí người bệnh để lắng nghe và đồng cảm. Chúng tôi hiểu người bệnh cần gì và mong muốn điều gì, từ đó luôn đặt cái “tâm” lên hàng đầu. Qua nhiều năm hoạt động, chúng tôi đã chữa dứt điểm các bệnh lý mạn tính, mang đến niềm vui sống cho hàng nghìn bệnh nhân.
Với những đóng góp của mình cho cộng đồng, chúng tôi đã được rất nhiều trang báo đưa tin. Một số ưu điểm khi người bệnh đến với Đông Dược AZMEC đó là:
1️. PHƯƠNG PHÁP CHỮA BỆNH ĐẶC BIỆT
Đông Dược AZMEC là một trong những đơn vị đầu tiên trong nước đi tiên phong trong lĩnh vực ứng dụng y học cổ truyền vào việc chữa trị thành công những bệnh lý mạn tính. Kế thừa và phát triển dựa theo bài thuốc bí truyền của danh y Hoa Đà và kết hợp với những cây thuốc khác được đúc rút từ những công trình nghiên cứu về việc ứng dụng cây thuốc nam trong điều trị bệnh.
Phương pháp mà AZMEC áp dụng đã được kiểm chứng về độ an toàn, tính hiệu quả cũng như là một cuộc cách mạng trong giới y học cổ truyền nhờ khả năng giảm nhanh các triệu chứng đồng thời loại bỏ tận gốc nguyên nhân gây ra bệnh
2. ĐỘI NGŨ Y BÁC SĨ GIÀU KINH NGHIỆM
Đông Dược AZMEC là nơi quy tụ đội ngũ y bác sĩ là những chuyên gia đầu ngành y học cổ truyền tham gia cố vấn và trực tiếp thăm khám. Các thạc sĩ, bác sĩ chính trực tiếp tham gia thăm khám bao gồm Đại Tá - Bác Sĩ Đặng Tiến Phúc, bác sĩ đa khoa y học cổ truyền Hồ Thị Hoài Thu, Nguyễn Thị Mai, Trần Thị Hoa bác sĩ chuyên khoa xoa bóp, bấm huyệt Lê Hữu Chiến cùng rất nhiều bác sĩ có chuyên môn về y học cổ truyền khác
3️. CHĂM SÓC NGƯỜI BỆNH TỪ A-Z
Đặt mình vào tâm thế người bệnh, mỗi khi rời cơ sở khám chữa bệnh đều gặp rất nhiều khó khăn nhưng lại không được giải đáp và hỗ trợ kịp thời. Chúng tôi có đội ngũ y tá luôn theo sát và hỗ trợ người bệnh cho đến khi bà con khỏi bệnh. Bạn sẽ không còn cô đơn trong hành trình chữa bệnh của mình nữa, “Khi cần bạn luôn có, khi khó có chúng tôi”
4️. KÊ ĐƠN THEO CƠ ĐỊA VÀ THỂ TRẠNG BỆNH NHÂN
Vì mỗi người có một cơ địa và thể trạng bệnh khác nhau nên chúng tôi không áp dụng một bài thuốc chung để sử dụng cho tất cả người bệnh, nhằm nâng cao tối đa hiệu quả điều trị
5️. QUY TRÌNH KHÁM CHỮA BỆNH CÔNG KHAI, MINH BẠCH
Đông Dược AZMEC có quy trình khám bệnh online và khám bệnh trực tiếp để người bệnh có thể lựa chọn. Mỗi quy trình đều công khai các bước khám và chi phí để người bệnh nắm rõ và có thể tự kiểm tra
6️. CÁC DẠNG THUỐC BÀO CHẾ
Thuốc thang, thuốc sắc sẵn (theo đơn kê riêng từng người)
7️. NGUỒN DƯỢC LIỆU ĐẠT CHUẨN
Chữa bệnh bằng y học cổ truyền thì yếu tố được quan tâm hàng đầu đó là nguồn dược liệu. Đông Dược AZMEC luôn sát sao và kiểm tra nguồn dược liệu kỹ càng trước khi đưa đến tay người bệnh
👉 Follow ngay để nhận thêm nhiều bài viết hữu ích giúp cải thiện giấc ngủ hơn bạn nhé!
--------------------------
TRUNG TÂM Y HỌC CỔ TRUYỀN ĐÔNG DƯỢC AZMEC
Điều trị mất ngủ từ căn nguyên của bệnh theo phương pháp đông y kết hợp tư vấn tâm lý, được nghiên cứu và ứng dụng thành công bởi đội ngũ bác sĩ y học cổ truyền nhiều năm kinh nghiệm, đã từng làm việc tại các bệnh viện y học cổ truyền lớn tại Hà Nội
➤ Nhận tư vấn từ bác sĩ chuyên khoa tại:
https://bit.ly/BacSiAZMEC
🏢 Địa chỉ: Số 61, Lê Trọng Tấn, La Khê, Hà Đông, Hà Nội
☎ Hotline: 0364.931.660
🌎 Website: www.dongduocazmec.vn

Nỗi lòng của một cô sinh viên du học xa nhà, tưởng như những khó khăn mới đầu đã kết thúc nhưng đại dịch lại giữ chân cô...
18/10/2021

Nỗi lòng của một cô sinh viên du học xa nhà, tưởng như những khó khăn mới đầu đã kết thúc nhưng đại dịch lại giữ chân cô nơi đất khách quê người. Trải qua sự lo lắng, sợ hãi khi dịch bệnh bùng phát mạnh cô đã nghĩ mình bỏ cuộc. Nhưng tình yêu gia đình đã giúp cô vượt qua khó khăn.

Bước vào cái tuổi 18 tôi bắt đầu suy nghĩ cho tương lai của chính mình. Phải chọn trường nào? Ở đâu? Nhưng cuối cùng tôi đã lựa chọn con đường gian nan hơn bạn bè cùng trang lứa. Con đường đi học xa ngàn dặm nơi đất nước Nhật Bản. Ngày tôi đi trong tâm chỉ có một suy nghĩ: Hoa anh đào chắc đẹp lắm!

Xa nhà, xa quê hương mà lòng tôi chỉ có niềm háo hức khi bản thân được thỏa sức tung cánh bay nơi đất nước mình thích. Tôi qua loa lau những giọt nước mắt của mẹ, vô tư bỏ qua lời dặn dò của bố mà xách hành lý lên máy bay tạm biệt gia đình, tạm biệt Việt Nam. Bản thân đâu biết khó khăn đang chờ phía trước con đường tôi chọn.

Đặt chân xuống sân bay, đất nước Nhật đón một du học sinh như tôi bằng cơn mưa nhẹ nhàng. Tôi bất chợt nhớ đến những cơn mưa rào ở Việt Nam lòng có chút nặng nề. Xiết chặt hành lý tiến về phía trước hòa vào dòng người cùng chung màu da nhưng không chung dòng máu Lạc Hồng. Mang trong mình một trái tim nhiệt huyết và ước mơ, tôi nghĩ mình sẽ sống thật tốt những năm tháng xa nhà ngàn dặm này. Nhưng cuộc sống cho biết nó không phải màu hồng như tôi nghĩ. Cuộc sống là màu của chính bản thân tôi muốn tô lên.

Những tháng đầu tiên nơi đất khách quê người tôi chỉ biết cô đơn ăn mì và ăn mì. Cố gắng nuốt xuống từng sợi mì, nuốt xuống những dòng nước mắt trực trào. Tôi nhớ hương vị món ăn giản đơn mẹ nấu. Bản thân chỉ muốn gọi về cho mẹ nói: Món ăn bên này quá khó ăn. Con nhớ món canh cua đồng của mẹ!

Không có mẹ, không ai nhắc tôi phải ngủ lúc 11 giờ, không ai gọi tôi phải dậy đi học và không ai thúc ép tôi phải ăn bữa sáng. Ấy vậy mà khi ở nhà mỗi lần mẹ nhắc tôi lại khó chịu bảo mẹ nói nhiều. Tôi chỉ muốn nói với mẹ: Mẹ ơi con sai rồi! Mẹ luôn nhắc là con gái phải ăn ở cho sạch sẽ nhưng mẹ ơi con lại chất đống quần áo bẩn rất lâu mới giặt. Có phải con sẽ lại ế không mẹ?

Ở nhà tiền chi tiêu mỗi tháng không phải lo nghĩ nhưng sang bên này tôi lại đau đầu suy nghĩ chi tiêu sao cho hợp lý. Thế mới biết mẹ thật giỏi. Đôi lúc thấy đồ ăn của Việt Nam tại siêu thị bên này mà trong lòng vui như được thấy món ăn của mẹ. Dù chỉ là gói mì thôi nhưng nó là hương vị quê hương, hương vị của mẹ mà những người xa xứ không bao giờ quên.

Những lúc chiếc bóng đèn hỏng, cái bàn gãy chân tôi lại ngơ ngẩn nghĩ đến lúc ở nhà bố luôn giúp tôi việc nhỏ nhặt này. Nhiều khi bố hay mắng “con gái lớn phải tự lập đi!” tôi chỉ biết mặt dày nói mấy câu cho qua. Giờ tự tay làm những công việc nhỏ nhặt tôi lại thấy thật khó khăn. Tự tay gõ từng nhát búa xuống mà trong tim nỗi nhớ nhà nặng thêm. Hình ảnh bố cặm cụi bên chiếc bàn học tôi lại nhớ đến bố làm nhiều công việc khó khăn hơn, chắc bố mệt lắm.

Khi quen với cuộc sống nơi đất người tôi thấy mình thật lạc lõng giữa chốn đông người. Tôi thèm một người Việt Nam cùng tôi nói tiếng mẹ đẻ, bản thân sợ mình quên tiếng Việt thân thương mất.

Năm đầu sang Nhật, khi thích nghi với cuộc sống bận rộn bên này tôi tưởng sẽ bình yên nhưng ông trời đâu chiều lòng người. Dịch bệnh Corona bùng phát làm cho cả thế giới hoang mang nhưng tôi vẫn vô tư húp sụp hết bát mì trong tâm trạng vô lo. Tôi nghĩ mọi thứ sẽ được kiểm soát tốt thôi!

Ngày đầu tiên Nhật Bản ghi nhận ca nhiễm Covid – 19 tôi không mấy để ý. Tiếp những ngày sau đó Nhật Bản có ca tử vong đầu tiên tôi vô tư nghĩ: Mới chết có một người. Tôi vẫn tiếp tục cuộc sống hối hả như bao người Nhật mặc cho tổ chức WHO khuyến cáo toàn thế giới về đại dịch Covid – 19.

Tôi tưởng tất cả mọi người đều không mấy quan tâm đến dịch bệnh nhưng tôi đã sai. Khi Nhật Bản ghi nhận có ca nhiễn Covid – 19 từ đất nước Việt Nam xa xôi mẹ gọi cho tôi mỗi ngày nhắc nhở tôi cẩn thận khi ra đường, nhắc tôi nào phải đeo khẩu trang, rửa tạy sạch sẽ vân vân. Mới đầu tôi cũng chỉ trả lời cho có lệ nhưng sự kiên trì của mẹ cũng làm tôi có thêm thói quen đeo khẩu tra khi ra ngoài, rửa tay sạch.

Biết tin Việt Nam đã có những ca nhiễm đầu tiên tôi lo lắng. Không biết bố mẹ tôi có tốt không khi dịch bệnh phức tạp tại Việt Nam như thế! Đất nước tôi còn nghèo không biết dịch bệnh có kiểm soát được tốt không? Tôi bắt đầu xem tin tức dịch bệnh mỗi giờ từ tin Việt Nam đến tin Nhật Bản. Mỗi ca nhiễm mới tại Việt Nam lòng tôi càng nặng trĩu. Tôi sợ mọi điều không may xảy ra! Và điều tồi tệ đã xảy ra! Tỉnh Vĩnh Phúc nơi tôi sinh ra và lớn đã cách ly toàn tỉnh. Tim tôi như có ai bóp chặt lấy đau không thở được. Tôi muốn về với bố mẹ nhưng mẹ không cho tôi về, bà sợ thứ virus nhỏ bé đó hại đến con gái của bà. Tôi phải làm sao đây? Giây phút đó tôi chỉ biết thu mình trong góc phòng mà lặng lẽ khóc. Tự hỏi “tại sao lại chọn con đường gian nan này?” lúc gia đình khó khăn tôi không thể ở bên gia đình, cùng chia sẻ mọi buồn đau. Tôi hối hận rồi! Con xin lỗi bố mẹ!

Mỗi ngày tôi sống trong lo lắng, sợ hãi tột cùng. Đêm không dám ngủ vì sợ bỏ lỡ điện thoại của gia đình, chợp mắt một chút cũng giật mình choàng tỉnh khi nghĩ mình đã bỏ lỡ điện thoại. Tôi luôn cầu trời gia đình mình không sao cả, cầu trời mọi điều khủng khiếp nhanh chóng qua. Tôi chưa bao giờ hận con virus nhỏ bé đó đến thế!

Thời gian giày vò trong lo lắng, sợ hãi đó kéo dài một thời gian dài khiến tôi mệt mỏi. Nhiều lúc muốn bỏ tất cả để về nhà với gia đình. Nhưng rồi mọi chuyện đã tốt hơn. Qua điện thoại tôi biết gia đình rất ổn, nhà nước mình quan tâm từng chút khi người dân cách ly toàn tỉnh làm tôi phần nào an tâm. Khi Việt Nam kiểm soát dịch rất tốt trong giai đoạn đầu tôi thở phào nhẹ nhõm. Tôi biết có nhà nước thì gia đình tôi an toàn rồi!

Dịch bệnh dường như được kiểm soát tốt nhưng không, Covid – 19 lại một lần nữa bùng phát và lần này nghiêm trọng hơn rất nhiều. Tình hình dịch bệnh kéo dài và tiếp tục lan rông ra toàn thế giới. Ca nhiễm và tử vong tăng lên theo cấp số nhân trên toàn thế giới. Tại Nhật Bản số ca nhiễm đã lên tới hơn 1.000 ca, số ca tử vong tăng lên hơn 300. Lại một lần tôi chìm vào trong nỗi lo sợ. Tôi có thể nhiễm bệnh bất cứ lúc nào, bệnh dịch có thể cướp đi sinh mạng tôi trong phút giây tôi tuyệt vọng nhất. Sợ bản thân bị nhiễm bệnh! Tôi run rẩy mỗi nghe tin dịch bệnh. Cố gắng động viên bản thân không đến nơi có dịch là được. Nhưng số ca nhiễm vẫn tăng từng giờ, từng ngày.

Tôi sợ hãi và chỉ có ý nghĩ muốn về nhà, về bên gia đình. Nghĩ là làm, vội vã đặt vé máy bay muốn về Việt Nam trong thời gian sớm nhất. Nhưng dịch bệnh dường như muốn giữ chân tôi tại đất nước xa lạ này. Khi Việt Nam lại tiếp tục lần nữa bùng dịch, số ca nhiễn cũng tăng khi mọi người nhiễm đều từ các nước có dịch về.

Mẹ gọi điện giục tôi nhanh về nước cho an toàn. Mẹ bảo “không gì bằng ở nhà, ở quê hương” nhưng bố tức giận quát lớn “mày về tao chặt gẫy chân mày!”. Tôi ấm ức, trách bố sao nặng lời với tôi. Trong khi bao nhiêu người muốn con về nhà mà bố tôi nỡ lòng nào vất bỏ tôi ở nơi đất khách quê người. Tôi tuyệt vọng! Ông trời dường như chặn hết hi vọng của tôi. Nhưng khi nhìn vào đôi mắt đẫm nước của mẹ, ánh mắt chan chứa sự nhớ nhung nhưng đầy kiên quyết của bố, tôi giật mình. Bố vẫn yêu tôi, bố nhớ tôi nhiều hơn tôi nhớ nhà vậy mà tôi lại trách móc bố. Tôi bừng tỉnh! Liệu bản thân quá ích kỉ? Nếu ra ngoài tiếp xúc với những người có bệnh về quê hương sẽ lây cho gia đình và những xung quanh tôi thì sao? Ai cũng về như tôi thì đất nước tươi đẹp vẫn còn khó khăn về kinh tế sao gánh nổi?

Những ngày tiếp tiếp theo tôi nghe bố ở lại tuân thủ những quy định phòng dịch của đất người và học cách bảo vệ mình chu đáo hơn. Tôi cứ nghĩ mình sẽ trôi qua những ngày tháng lo sợ dịch bệnh giữa những con người xa lạ sẽ nhanh qua. Nhưng lại một lần nữa nỗi lo lắng tăng lên đỉnh điểm khi tôi biết mình sốt 38 độ, người mệt mỏi. Một nỗi sợ hãi chạy dọc toàn thân tôi, một ý nghĩ vụt qua trong tôi. Liệu tôi đã nhiễm covid – 19 sao? Tay cầm cốc nước của tôi run mạnh. Nước mắt chảy ra tôi không thể nào ngăn được, cắn chặt môi để không bật lên tiếng nấc nghẹn ngào. Tôi sẽ phải chết? Tôi sẽ không thể về bên gia đình sao? Tương lai của tôi sẽ dừng lại sao?

Giây phút đó tôi muốn về nhà, về đất nước của tôi mặc kệ bố có đánh gãy chân tôi. Nếu có chết tôi cũng muốn mình chết ở đất mẹ nhưng tôi không dám. Đại dịch đã ngăn tôi về bên gia đình, tôi chỉ có thể ở nơi đất nước xa ngàn dặm ngẩn ngơ nhìn bản đồ hình chữ S đã khắc sâu vào tâm trí mỗi người Việt Nam mà khát khao về Việt Nam. Bản thân chỉ biết nghĩ bố mẹ đang bên cạnh phải mạnh mẽ.

Đến lúc đó tôi đã biết hoa anh đào có bao nhiêu đẹp nhưng bản thân cũng biết tôi có bao nhiêu nhớ nhà, nhớ quê hương. Lòng tôi trống trải, năng nề khi nghĩ mình sẽ phải trải qua quá trình đấu tranh với căn bệnh viêm phổi một mình tại đất người. Tôi sợ mình sẽ sụp đổ!

Bao nhiêu ý nghĩ điên rồi khiến tôi trong chớp mắt có bao nhiêu hối hận và tuyệt vọng. Cố gắng trấn tĩnh suy nghĩ mình có đến thành phố có dịch hay tiếp xúc gần với ai không và xem lại thông tin về các ca nhiễm bệnh của Nhật. Tâm thả lỏng một chút khi tôi không đến những thành phố có dịch, cố gắng đến bệnh viện thành phố kiểm tra. Khi biết mình không bị nhiễm mà chỉ cảm thông thường, tôi đã thở phào nhẹ nhõm. Tôi nên cảm ơn mẹ đã kiên trì mỗi ngày nhắc tôi tuân thủ đúng quy định phòng dịch tại nhà. Mặc dù không bị nhưng tôi vẫn cố gắng hạn chế ra đường, hạn chế tiếp xúc với mọi người để bảo vệ tốt bản thân và mọi người trong xã hội. Bây giờ tôi mới cảm nhận đúng nghĩa xa nhà, xa quê hương.

Biết được tin ở Việt Nam dịch bệnh đang được kiểm soát rất tốt và chưa có ca nào tử vong. Bản thân lại thấy tự hào khi mang trong mình dòng máu Lạc Hồng. Cảm ơn nhà nước và các y bác sĩ và những anh bộ đội đã giúp gia đình tôi và những người Việt Nam trong thời gian dịch bệnh covid – 19 phức tạp này. Cảm ơn vì tôi là người Việt Nam!

Gửi những người con xa xứ như tôi: Các bạn hãy cố lên! Gia đình và đất nước luôn ở phía sau các bạn!

P/S: Tâm sự của một cô gái nhỏ gửi bạn

Address

Hanoi

Website

Alerts

Be the first to know and let us send you an email when Đông Dược AZMEC - 0364931660 posts news and promotions. Your email address will not be used for any other purpose, and you can unsubscribe at any time.

Share