10/09/2024
𝐁𝐔𝐎̂𝐍𝐆 𝐗𝐔𝐎̂́𝐍𝐆 𝐇𝐄̂́𝐓 𝐍𝐇𝐔̛̃𝐍𝐆 𝐓𝐇𝐔̛́ 𝐓𝐇𝐈̣ 𝐏𝐇𝐈, 𝐍𝐇𝐀̂𝐍 𝐍𝐆𝐀̃, 𝐃𝐀𝐍𝐇 𝐕𝐀̆𝐍, 𝐋𝐎̛̣𝐈 𝐃𝐔̛𝐎̛̃𝐍𝐆, 𝐍𝐆𝐔̃ 𝐃𝐔̣𝐂, 𝐋𝐔̣𝐂 𝐓𝐑𝐀̂̀𝐍... 𝐒𝐀𝐔 Đ𝐎́, Đ𝐀̂̀𝐘 Đ𝐔̉ 𝐋𝐎̀𝐍𝐆 𝐓𝐈𝐍 𝐂𝐇𝐀̂𝐍 𝐓𝐇𝐀̣̂𝐓, 𝐓𝐀̂𝐌 𝐍𝐆𝐔𝐘𝐄̣̂𝐍 𝐓𝐇𝐈𝐄̂́𝐓 𝐓𝐇𝐀, 𝐍𝐆𝐔̛𝐎̛̀𝐈 𝐍𝐇𝐔̛ 𝐕𝐀̣̂𝐘 𝐍𝐇𝐀̂́𝐓 Đ𝐈̣𝐍𝐇 𝐕𝐀̃𝐍𝐆 𝐒𝐀𝐍𝐇 !!!
✴ Có một vị đồng tu mới học Phật chưa bao lâu nhìn thấy những người đã tu lâu năm, niệm Phật mấy chục năm cũng chưa vãng sanh, hỏi họ có nắm chắc mình sẽ vãng sanh hay không? Họ lắc đầu, cho nên vị đồng tu sơ học này mới thắc mắc và hỏi lão hòa thượng:
“Mỗi ngày niệm Phật tại Niệm Phật Đường, thậm chí mỗi ngày niệm Phật suốt hai mươi bốn tiếng đồng hồ, người như vậy có thể vãng sanh hay không?”
Lão hòa thượng trả lời: “Tôi không thể nói người đó không vãng sanh. Tôi cũng không thể nói người đó có thể vãng sanh”.
Nguyên nhân là gì?
Vì vãng sanh cần phải có hai điều kiện:
– Điều kiện thứ nhất là Lòng Tin phải chân thật, Tâm Nguyện phải thiết tha, đó gọi là “Chân Tín, Thiết Nguyện”.
– Điều kiện thứ hai là: “Buông xuống vạn duyên”.
Đầy đủ hai điều kiện này chắc chắn được vãng sanh! Thiếu một trong hai điều kiện này chưa chắc vãng sanh được.
Tuy chúng ta có lòng tin chân thật, tâm nguyện thiết tha muốn vãng sanh, nhưng trên thế gian này vẫn còn nhiều chuyện vướng mắc trong lòng, chưa buông xuống được, vậy thì không thể vãng sanh. Cho nên chúng ta phải buông xuống!
=》Người xưa nói “Tin sâu, Nguyện thiết”, đầy đủ Tín, Nguyện, Hạnh nghĩa là nói rõ đã buông xuống hết rồi, như vậy thì mới được.
Nhưng đối với con người hiện thời, nhất định phải giải thích rườm rà thêm một chút, nói rõ thêm vài câu: Nếu chúng ta đối với thế gian này còn lưu luyến, còn vương vấn, còn dính mắc, còn ân oán, thí dụ như: “Có người nào đó đối với tôi có ân, tôi còn chưa báo đáp. Người kia có thù hằn với tôi, tôi chưa trả thù”, như vậy thì có vãng sanh được hay không?
Không lẽ A Di Đà Phật sẽ đợi chúng ta đền ơn, báo thù xong rồi mới trở lại tiếp dẫn chúng ta hay sao, lẽ nào như vậy?
Vì thế nhất định phải buông xuống hết những thứ thị phi, nhân ngã, danh văn, lợi dưỡng, ngũ dục, lục trần, trong tâm phải trống rỗng, mảy trần chẳng nhiễm. Sau đó, đầy đủ lòng tin chân thật, tâm nguyện thiết tha, người như vậy nhất định vãng sanh. Niệm Phật nhiều hay ít không thành vấn đề.
Nếu chúng ta không buông xuống được, lòng tin không chân thật, tâm nguyện vãng sanh không thiết tha, dù mỗi ngày niệm mười vạn câu Phật hiệu, cũng là như người xưa nói “hét bể cổ họng cũng luống công vô ích”, không phải đã nói quá rõ ràng rồi sao? Người như vậy không thể nào vãng sanh.
Đức Thế Tôn trong kinh điển đã cảnh cáo chúng ta: “tiền tài, sắc đẹp, danh vọng, ăn uống, ngủ nghỉ là năm gốc rễ của địa ngục”, nếu phạm một trong năm thứ này chúng ta sẽ không thể nào vãng sanh được.
Nếu năm thứ này trọn đủ không sót một thứ nào, dù A Di Đà Phật muốn kéo cũng kéo không nổi, chúng ta còn có thể vãng sanh hay sao? Do vậy chúng ta nhất định phải chặt đứt những gốc rễ này, chướng ngại vãng sanh của chúng ta sẽ không còn nữa.
✴ Trong kinh có nói Phật không thể chuyển được Định Nghiệp. Định nghiệp là gì? Tự mình làm tự mình chịu.
Có thể không lãnh nhận hay không?
Có thể, khi ngộ rồi không còn phải thọ nữa, khi mê vẫn phải thọ; cũng có nghĩa là người đã buông xuống thì không còn phải lãnh nhận nữa, chưa buông xuống được thì phải lãnh nhận. Chúng ta phải tự hỏi chính mình tự tư tự lợi đã buông xuống chưa? Nếu chưa buông xuống thì vẫn phải thọ!
Tham, sân, si, mạn đã buông xuống hay chưa? Thị phi nhân ngã đã buông xuống hay chưa? Chưa buông xuống, những nghiệp chúng ta gây tạo đời này hoặc đời trước, thiện nghiệp nhất định có thiện quả, ác nghiệp nhất định có ác báo, chúng ta hết thảy đều phải lãnh nhận hết, chừng nào chúng ta giác ngộ, vừa giác ngộ, vừa hồi đầu sẽ khác hẳn.
Giống như khi chúng ta nằm mơ vậy, trong mộng chúng ta còn có cảm nhận hay không? Trong mộng gặp chuyện vui sướng, chúng ta có lạc thọ; trong mộng gặp tai nạn, chúng ta có khổ thọ. Một khi tỉnh giấc sẽ không còn nữa! Chỉ là như vậy mà thôi, khi nào chúng ta từ trong mộng tỉnh dậy sẽ không còn phải lãnh nhận nữa.
✴ Ngày nay chúng ta tu hành, phiền phức ở chỗ nào?
Ở chỗ chúng ta thật sự có phân biệt, thật sự có chấp trước, vậy thì phiền quá, chưa buông xuống phân biệt, chấp trước của chính mình, chưa buông bỏ được. Phật dạy chúng ta buông xuống là buông xuống những thứ này, buông xuống vọng tưởng, phân biệt, chấp trước của chính mình, chẳng phải là của người khác.
Người khác thì sao?
Của người khác thì chúng ta phải tùy thuận, phải thuận theo những vọng tưởng, phân biệt, chấp trước của họ, và buông xuống vọng tưởng, phân biệt, chấp trước của chính mình. Trong sự tùy thuận đó, công đức đã thành tựu. Trong tùy hỷ đã có công đức, thành tựu Định Huệ cho chính mình.
Vì sao phải tùy thuận?
Vì không tùy thuận, cảnh giới tu học của chúng ta sẽ không thể nâng cao.
Tùy thuận cảnh giới nhưng không khởi tham ái, vì sao không khởi tham ái?
Chính mình không còn vọng tưởng phân biệt chấp trước, vì vậy không khởi tham ái thì cảnh giới chúng ta sẽ được nâng cao.
Tùy thuận nghịch duyên, đối với ác cảnh không khởi tâm sân khuể, vì sao không sanh sân khuể?
Vì chính mình đã không còn phân biệt, chấp trước, cảnh giới của chính mình lại được nâng cao.
Trích từ: NHÌN THẤU LÀ TRÍ HUỆ CHÂN THẬT – HÒA THƯỢNG TỊNH KHÔNG
Trích lục từ giảng ký của Lão Hòa Thượng Thượng Tịnh Hạ Không, Minh Trí và Mẫn Đạt chuyển ngữ, Như Hòa nhuận văn.
XIN HOAN NGHÊNH HÀNH GIẢ CHIA SẺ, CÔNG ĐỨC VÔ LƯỢNG VÔ BIÊN THẬT CHẲNG THỂ NGHĨ BÀN TÍNH ĐẾM ĐƯỢC 🙏🙏🙏
卍卍卍卍卍卍卍卍卍卍卍卍卍卍卍卍卍卍卍卍卍卍
NGUYỆN NGƯỜI THƯỜNG NHỚ PHẬT, NIỆM PHẬT, LỄ PHẬT, PHÁT NGUYỆN VÃNG SANH CẦU SANH TỊNH ĐỘ A DI ĐÀ PHẬT!!! 🙏🙏🙏
Phụng sự chúng sanh là cúng dường chư Phật.
Rộng cứu chúng sanh là cúng dường Chánh giác.
Nam Mô A Di Đà Phật 🙏🙏🙏