
28/08/2025
Có khi ta đi quá nhanh trên con đường đời, tưởng rằng phải vội vàng mới kịp đến nơi. Nhưng rồi một ngày ngoảnh lại, ta mới nhận ra chính những bước chân gấp gáp ấy đã làm ta bỏ lỡ bao điều giản dị mà đáng giá. Hạnh phúc không nằm ở đích đến, nó nằm trong từng khoảnh khắc ta đang sống: một ánh mắt biết ơn, một nụ cười trao nhau, một hơi thở sâu trong buổi sáng tinh mơ.
Khi những bộn bề làm lòng ta nặng trĩu, hãy thử ngồi xuống, khép mắt lại, lắng nghe nhịp tim của chính mình. Chỉ cần một chút tĩnh lặng, ta sẽ thấy nỗi buồn cũng dịu lại, sự lo âu cũng mềm đi. Giống như cơn gió thoảng qua mặt hồ, nếu ta để mặc, mặt nước rồi cũng sẽ yên bình trở lại. Phiền muộn vốn không muốn ở mãi trong ta, chỉ là ta vô tình níu giữ chúng quá lâu.
Hãy học cách buông bỏ, nhưng không phải buông bỏ trách nhiệm hay tình thương, mà là buông bỏ sự khắt khe, buông bỏ thói quen tự làm mình tổn thương. Thế giới này vốn chẳng hoàn hảo, con người này cũng chẳng trọn vẹn, nhưng trong sự không trọn vẹn ấy, ta vẫn có thể tìm thấy bình yên.
Và khi ta biết dừng lại, biết mỉm cười giữa những bất toàn, ta sẽ thấy cuộc sống chưa bao giờ thôi đẹp đẽ. Như đoá hoa nở giữa vườn cỏ dại, như mặt trời mọc lên sau màn đêm dài. An nhiên không phải là không còn sóng gió, mà là trái tim ta đủ rộng để cho sóng gió đi qua mà không cuốn trôi mình.