15/09/2025
Cái tâm làm nghề y – Chữa b,ệnh bằng thuô'c, nuôi dưỡng bằng tình người
Bà con thân mến,
Có người từng hỏi Tuấn tôi: “Điều gì quan trọng nhất để trở thành một thầy thuô'c?”. Có người nghĩ đó là kiến thức, có người nói đó là kinh nghiệm. Nhưng với tôi, trên hết vẫn là cái tâm.
Bác Hồ đã dạy: “Có tài mà không có đức là người vô dụng”. Làm nghề y, giỏi chuyên môn thôi chưa đủ, bởi thuô'c men chỉ chữa được phần xác, còn cái tình, cái tâm mới giúp người b,ệnh đủ niềm tin để đi trọn hành trình chữa trị. Tuấn tôi luôn khắc ghi lời của Thiền sư Tuệ Tĩnh: “Lương y như từ mẫu”. Làm thầy thuô'c, phải coi người b,ệnh như người thân của mình, tận lực mà cứu chữa, không tính toán thiệt hơn.
Dòng họ Đỗ Minh chúng tôi, suốt 5 đời hành nghề y, cũng luôn đặt ra tôn chỉ: “Vì b,ệnh nhân tận tâm phục vụ”. Cụ tổ truyền lại, cha ông dặn dò, và đến đời Tuấn tôi ngày nay, vẫn không thay đổi. Có bà con đến nhà thuô'c trong tình cảnh b,ệnh nặng, dai dẳng nhiều năm, chạy chữa khắp nơi chẳng khỏi. Thậm chí có người đã gần như tuyệt vọng. Nhưng với Tuấn tôi, còn một tia hy vọng thôi cũng phải cố hết sức, “còn nước còn tát” để giúp bà con.
Đủ chuyên môn để trị b,ệnh – Đủ cái tâm để đồng hành
Bà con biết đấy, y học thì luôn đòi hỏi chuyên môn vững vàng. Nhưng với tôi, làm thầy thuô'c không chỉ có vậy. Một thầy thuô'c giỏi có thể trị được b,ệnh, nhưng một thầy thuô'c có tâm mới thực sự đồng hành cùng b,ệnh nhân đến cuối con đường.
Cái tâm ấy, Tuấn tôi vẫn giữ trong từng việc nhỏ nhất:
1. Thứ nhất – Không để đồng tiền chi phối.
Nhiều người bảo, thời buổi này cái gì cũng phải nghĩ đến kinh tế. Nhưng Tuấn tôi thì khác. Người b,ệnh tìm đến đâu phải để bị biến thành “khách hàng”. Họ đến vì cần được chữa b,ệnh, cần sự giúp đỡ. Có bà con chỉ mắc b,ệnh nhẹ, tôi chỉ hướng dẫn điều chỉnh chế độ ăn uống, sinh hoạt, kết hợp vài vị thuô'c dân gian là đủ. Như vậy tốt cho họ, đâu nhất thiết phải kê đơn cho nhiều.
2. Thứ hai – Kiên trì và tận tụy với từng ca b,ệnh.
Có những b,ệnh dễ, chỉ vài tháng là ổn. Nhưng cũng có những ca phải theo đuổi cả năm trời. Tôi nhớ mãi một b,ệnh nhân bị viêm họng hạt mạn tính, đốt hạt nhiều lần không khỏi. Họ tìm đến tôi chỉ mong đỡ đau để ngủ được. Nhưng Tuấn tôi không muốn bà con chỉ đỡ chút ít, tôi muốn khỏi hẳn. Thế là vừa điều chỉnh thuô'c, vừa dặn dò cách ăn uống, luyện tập. Sáu tháng kiên trì, b,ệnh không còn tái phát. Nhìn họ khỏe lại, nụ cười rạng rỡ, đó là phần thưởng lớn nhất cho người thầy thuô'c.
3. Thứ ba – Chia sẻ và đồng hành về tinh thần.
Thật lòng mà nói, nỗi đau thể xác nhiều khi chưa bằng sự sợ hãi, mất niềm tin của người b,ệnh. Có những bà con đi khắp nơi, uống đủ loại thuô'c, thất vọng hết lần này đến lần khác. Họ đến với tôi mà lòng còn hoang mang, sợ bị lừa. Làm thầy thuô'c, không chỉ đưa thuô'c, mà phải trao thêm niềm tin. Tôi hay nói với bà con: “Cứ kiên trì, Tuấn tôi đi cùng bà con đến khi nào b,ệnh ổn thì thôi”. Một lời động viên, một sự lắng nghe – đôi khi còn quý hơn cả thang thuô'c.
Hành nghề y – Không chỉ là công việc, mà là sứ mệnh
Bà con ạ, suốt 5 đời dòng họ Đỗ Minh hành y, tất cả đều vì chữ TÂM ấy. Một thang thuô'c tốt không chỉ là nhờ dược liệu sạch, cách bào chế chuẩn, mà còn phải gửi gắm trong đó cả tâm huyết của người thầy thuô'c.
Với Tuấn tôi, nghề y không chỉ là nghề, mà là một sứ mệnh. Chữa b,ệnh không chỉ để bà con khỏe hơn, mà còn để trao niềm tin, để giúp bà con có thêm hy vọng vào một cuộc sống tốt đẹp.
Bởi vậy, Tuấn tôi luôn tâm niệm: chỉ khi đặt trọn cái TÂM vào từng b,ệnh nhân, mới xứng đáng gọi là người thầy thuô'c.