11/06/2025
Ngày đầu tiên đến lớp, cô Lambert – giáo viên lớp 5 – thông báo với các học sinh rằng cô sẽ đối xử công bằng với tất cả mọi người, không thiên vị ai. Đó là lời hứa cô vẫn luôn lặp lại mỗi năm. Nhưng năm đó, cô sẽ nhận ra lời hứa ấy khó giữ hơn bao giờ hết.
Trong lớp cô có nhiều học sinh nghịch ngợm… nhưng không ai như Julien.
Cậu đến trường trong tình trạng nhếch nhác, không làm bài tập, phá rối tiết học hoặc ngủ gục trên bàn. Julien trở thành nỗi mệt mỏi hằng ngày. Một ngày nọ, quá sức chịu đựng, cô đến gặp hiệu trưởng:
— Tôi không thể dạy một đứa trẻ hỗn láo như thế này. Tôi không muốn nó ở trong lớp nữa. Giáng sinh sắp tới rồi, và thật lòng… tôi hy vọng sẽ không phải thấy nó trở lại vào tháng Giêng.
Hiệu trưởng lặng lẽ lắng nghe, rồi đưa cho cô một tập hồ sơ: học bạ của Julien.
Cô cầm lấy với vẻ miễn cưỡng. Nhưng khi lật từng trang, ánh mắt cô dần thay đổi.
Lớp 1: Julien là một học sinh vui vẻ, tò mò và dễ mến. Em học hành chăm chỉ. Là niềm vui của cả lớp.
Lớp 2: Julien vẫn ngoan, nhưng hay lo lắng. Mẹ em đang mắc bệnh nặng.
Lớp 3: Julien đã mất mẹ trong năm nay. Từ đó, em buồn bã, thu mình lại. Bố em có vẻ lạnh nhạt và ít quan tâm.
Lớp 4: Julien hầu như không còn nói. Em cô lập với bạn bè. Như thể em không còn tin vào điều gì nữa.
Cô Lambert đóng tập hồ sơ lại, lòng nặng trĩu.
Ngày học cuối cùng trước kỳ nghỉ lễ, các học sinh mang theo những món quà nhỏ, được gói gém xinh xắn.
Còn Julien, cậu bé đưa cho cô một chiếc túi giấy cũ kỹ và nhàu nát.
Bên trong là một chiếc vòng tay đã hỏng, thiếu vài hạt, và một lọ nước hoa nhỏ gần cạn.
Vài học sinh bật cười.
Nhưng cô Lambert lặng lẽ đeo chiếc vòng vào tay, và xức một chút nước hoa lên cổ tay mình.
Cả lớp bỗng trở nên yên lặng.
Julien là người cuối cùng rời lớp hôm đó. Trước khi bước ra cửa, cậu quay lại, thì thầm:
— Hôm nay, cô thơm giống mẹ em.
Tối hôm đó, cô đã khóc thật lâu.
Và nhận ra: vai trò của cô không chỉ là dạy toán, dạy ngữ pháp…
Mà là biết yêu thương, lắng nghe và nhìn thấy học trò bằng trái tim.
Tháng Giêng, cô quay lại lớp học, trên tay vẫn là chiếc vòng tay cũ và vài giọt nước hoa còn lại.
Nụ cười của Julien hôm đó – là món quà đẹp nhất cô từng nhận.
Từ hôm ấy, từng chút một, Julien trở lại là cậu bé tò mò và rạng rỡ như thuở ban đầu.
Nhiều năm trôi qua, họ mất liên lạc…
Cho đến một ngày, cô nhận được một bức thư:
“Kính gửi cô Lambert,
Hôm nay em là bác sĩ Julien Mercier.
Em vừa nhận bằng y khoa và sắp kết hôn với một đồng nghiệp em quen ở đại học.
Em rất muốn cô là người làm chứng trong lễ cưới của em.”
Ngày cưới, cô mang theo chiếc vòng tay cũ và lọ nước hoa ấy.
Khi gặp lại, cả hai ôm chầm lấy nhau.
Julien thì thầm:
— Mọi điều em có được… là nhờ cô.
Và cô, đôi mắt ướt nhòa, đáp lại:
— Không, Julien à. Chính em mới là người dạy cô.
Em đã cho cô hiểu thế nào là một người thầy thật sự.
Trang TG Văn Chương