Sống Tích Cực

Sống Tích Cực Trang mang sứ mệnh truyền cảm hứng “Sống tích cực”, cho những người trẻ tuổi (18-23+ tuổi) ☘️

Có những mối quan hệ, không hề nuôi dưỡng tâm hồn ta, mà chỉ khiến ta thấy mệt mỏi, nhỏ bé, và thiếu giá trị.Họ không cầ...
07/07/2025

Có những mối quan hệ, không hề nuôi dưỡng tâm hồn ta, mà chỉ khiến ta thấy mệt mỏi, nhỏ bé, và thiếu giá trị.

Họ không cần hạ thấp bạn – vì chính bạn đang tự hạ thấp mình để ở lại.

Vậy nên…
💔 Nếu họ không nâng bạn lên, thì xin đừng để họ dìm bạn xuống.
Buông tay – không phải là thất bại. Buông tay – là vì bạn xứng đáng được ở bên những người khiến bạn tốt hơn, sáng hơn, hạnh phúc hơn.

✨ Hãy nhớ:
– Tình bạn hay tình yêu đều phải có qua có lại.
– Người thật sự yêu thương bạn, sẽ không khiến bạn nghĩ ngợi quá nhiều về giá trị của mình.

Hãy đủ dũng cảm để bước ra khỏi vùng tối,
Vì phía trước luôn có những người đang đợi bạn – bằng ánh sáng và sự tôn trọng.
Sưu tầm

"Khi một người phụ nữ thay thế bạn bằng sự bình yênKhi một người phụ nữ thay thế bạn bằng sự bình yên—không phải một ngư...
06/07/2025

"Khi một người phụ nữ thay thế bạn bằng sự bình yên

Khi một người phụ nữ thay thế bạn bằng sự bình yên—không phải một người đàn ông khác—thì mọi chuyện thực sự đã chấm dứt. Đó là điều mà đàn ông hiếm khi hiểu được.
Họ nghĩ sự im lặng của cô ấy là dấu hiệu của sự bối rối. Rằng khoảng cách của cô chỉ là tạm thời. Rằng cô ấy chỉ đang cảm xúc và sẽ quay lại khi bình tĩnh.

Nhưng điều họ không nhận ra là khi một người phụ nữ bắt đầu khao khát sự bình yên hơn sự hiện diện của bạn, bạn đã mất cô ấy.
Cô ấy không tìm kiếm một người đàn ông khác để cứu rỗi. Cô không đang tìm cách phục hồi bằng một mối quan hệ mới, cô đang tự chữa lành. Cô không cố làm bạn ghen—cô đang cố gắng để bản thân trở nên trọn vẹn một lần nữa. Và phiên bản nguy hiểm nhất của một người phụ nữ là khi cô ấy không còn cần được lắng nghe, sửa chữa hay đấu tranh vì… bởi cô đã tìm thấy sự an toàn trong không gian của riêng mình.

Không phải cô ấy không yêu bạn. Mà là cô ấy đã yêu bạn quá sâu đậm, đến mức quên yêu chính mình. Cô ấy đã xuất hiện. Cô ấy trung thành. Cô ấy trao cho bạn sự khoan dung mà bạn thậm chí không biết mình cần. Nhưng cô mệt mỏi vì phải cầu xin những điều tối thiểu, mệt mỏi vì liên tục nghi ngờ giá trị của bản thân, mệt mỏi vì cảm thấy yêu bạn đồng nghĩa với việc đánh mất từng mảnh ghép của chính mình.

Vì vậy, giờ đây, cô ấy thay thế sự hỗn loạn bằng sự rõ ràng. Những cuộc tranh cãi bằng những buổi sáng yên tĩnh. Sự lo âu bằng những hơi thở sâu. Cảm giác dè dặt, bước đi trên vỏ trứng bằng một mái ấm cô xây dựng chỉ để dành cho sự bình yên của mình. Không có những lối ra ồn ào. Không có drama. Chỉ lặng lẽ rời đi. Bởi khi một người phụ nữ thực sự chữa lành, cô ấy không đuổi theo sự khép lại… cô ấy trở thành sự khép lại.

Bạn thấy đấy, một người đàn ông khác có thể đã được tha thứ. Cô ấy có thể đã cạnh tranh, khóc lóc, hay van xin. Nhưng khi sự bình yên bước vào và chiếm lấy chỗ của bạn, hãy hiểu rằng tâm hồn cô ấy đã tiến bước… và nơi cô ấy đang hướng tới, bạn không được mời đến. ❤️💋💋"
Nguồn: Willen Ruiz

Một nhiếp ảnh gia động vật hoang dã đã ghi lại khoảnh khắc chấn động: một con lươn rắn bị nuốt chửng bởi chim diệc xanh ...
28/06/2025

Một nhiếp ảnh gia động vật hoang dã đã ghi lại khoảnh khắc chấn động: một con lươn rắn bị nuốt chửng bởi chim diệc xanh lớn, bất ngờ xé toạc lồng ngực con chim để cố gắng thoát thân ngay khi con chim vẫn còn đang bay trên bầu trời.

Không ai ngờ rằng một sinh vật nhỏ bé như lươn rắn lại có thể làm điều không tưởng. Nó đã dùng chiếc mũi cứng như mũi khoan để xuyên thủng cơ thể kẻ săn mồi từ bên trong. Trong một nỗ lực tuyệt vọng và quyết liệt, nó đã tự mở ra một lối thoát từ chính dạ dày của kẻ thù.

Kết cục thì đau đớn cho cả hai: con lươn không sống sót, nhưng con chim vẫn tiếp tục bay, mang trên mình một vết thương kinh hoàng chưa từng có.

Khoảnh khắc ấy là minh chứng cho một sự thật:
Trong tự nhiên, mỗi sinh mạng đều chiến đấu đến giây phút cuối cùng.

📸 Ảnh: Sam Davis

Sức mạnh của một lá thư cảm ơnGiáo sư William L. Stidger từng viết một lá thư cảm ơn gửi đến cô giáo cũ - người đã động ...
25/06/2025

Sức mạnh của một lá thư cảm ơn

Giáo sư William L. Stidger từng viết một lá thư cảm ơn gửi đến cô giáo cũ - người đã động viên ông cách đây ba mươi năm.

Một tuần sau, ông nhận được hồi âm với nét chữ run run:
"Trò Willie yêu quý,
Cô đã tám mươi tuổi, sống cô đơn trong căn phòng nhỏ. Lá thư của em là lá thư cảm ơn đầu tiên cô nhận được trong suốt năm mươi năm dạy học. Em không biết đâu - vào buổi sáng lạnh lẽo ấy, lá thư của em đã sưởi ấm trái tim già nua và cô đơn của cô hơn bất cứ điều gì khác."

William bật khóc khi đọc thư.

Ông nhận ra:

Trong đời, ai cũng có những "người không được cảm ơn" - thầy cô, người huấn luyện, người từng tiếp lửa cho ta vào lúc khó khăn nhất.

Lòng biết ơn là món quà không bao giờ lỗi thời.
Đôi khi, chỉ một lời cảm ơn đúng lúc - có thể làm ấm cả cuộc đời của một ai đó.

Bạn đã cảm ơn người thay đổi cuộc đời mình chưa?

“Tôi bắt đầu cầm cọ ở tuổi 76… và cuối cùng, tranh của tôi được treo tại MoMA.”Tôi tên là Anna Mary Robertson Moses,nhưn...
23/06/2025

“Tôi bắt đầu cầm cọ ở tuổi 76… và cuối cùng, tranh của tôi được treo tại MoMA.”

Tôi tên là Anna Mary Robertson Moses,
nhưng thế giới biết đến tôi với cái tên: Grandma Moses.

Tôi sinh năm 1860, trên một trang trại hẻo lánh ở tiểu bang New York.
Từ khi còn nhỏ, tôi đã mơ được vẽ.
Nhưng cuộc đời sớm đặt tôi vào guồng quay lao động.

Lên 12 tuổi, tôi đã phải làm người giúp việc cho người ta.
Lên 27, tôi đã là mẹ của một gia đình.
Tôi sinh mười đứa con — nhưng chỉ năm đứa còn sống.
Tôi đã nấu ăn, giặt giũ, trồng trọt, nuôi dạy con.
Cả đời tôi là đất nâu, là im lặng, là sự chịu đựng không lời.

Rồi đến năm 76 tuổi, tôi trở thành góa phụ.
Lũ trẻ đã đi xa, để lại tôi một mình trong ngôi nhà cũ.
Bàn tay tôi đau đớn vì bệnh viêm khớp,
nhưng kỳ lạ thay — chúng không run khi tôi cầm cọ.

Tôi đã mua những cây cọ đầu tiên bằng số tiền còn lại sau một chuyến đi chợ.
Tôi bắt đầu vẽ — những ngôi làng, mùa đông phủ tuyết, đàn ngựa chạy,
bữa trà chiều dưới nắng vàng.

Không phải vì danh tiếng.
Mà vì ký ức.
Tôi chỉ muốn người ta đừng quên:
rằng đã từng có một thế giới bình yên như thế —
không vội vã, không ồn ào.

Rồi một ngày, một nhà sưu tầm đi ngang qua cửa tiệm nhỏ trong làng.
Ông ấy nhìn thấy tranh tôi.
Mua tất cả.

Chẳng bao lâu sau, tranh tôi được treo tại Bảo tàng Nghệ thuật Hiện đại MoMA.
Và tôi — ở tuổi 80 — xuất hiện trên trang bìa của tạp chí Life.

Từ năm 76 đến 101 tuổi, tôi đã vẽ hơn 2.000 bức tranh.

Tôi chưa bao giờ nghĩ mình là ai ngoài một bà nông dân già…
Nhưng tôi hiểu ra rằng:
có những điều trong ta chỉ nở hoa khi ta đủ can đảm mở cửa cho nó.

“Không bao giờ là quá muộn — khi tâm hồn ta vẫn còn những gam màu chưa lên tiếng.”

— Grandma Moses

Ngày đầu tiên đến lớp, cô Lambert – giáo viên lớp 5 – thông báo với các học sinh rằng cô sẽ đối xử công bằng với tất cả ...
11/06/2025

Ngày đầu tiên đến lớp, cô Lambert – giáo viên lớp 5 – thông báo với các học sinh rằng cô sẽ đối xử công bằng với tất cả mọi người, không thiên vị ai. Đó là lời hứa cô vẫn luôn lặp lại mỗi năm. Nhưng năm đó, cô sẽ nhận ra lời hứa ấy khó giữ hơn bao giờ hết.

Trong lớp cô có nhiều học sinh nghịch ngợm… nhưng không ai như Julien.

Cậu đến trường trong tình trạng nhếch nhác, không làm bài tập, phá rối tiết học hoặc ngủ gục trên bàn. Julien trở thành nỗi mệt mỏi hằng ngày. Một ngày nọ, quá sức chịu đựng, cô đến gặp hiệu trưởng:

— Tôi không thể dạy một đứa trẻ hỗn láo như thế này. Tôi không muốn nó ở trong lớp nữa. Giáng sinh sắp tới rồi, và thật lòng… tôi hy vọng sẽ không phải thấy nó trở lại vào tháng Giêng.

Hiệu trưởng lặng lẽ lắng nghe, rồi đưa cho cô một tập hồ sơ: học bạ của Julien.

Cô cầm lấy với vẻ miễn cưỡng. Nhưng khi lật từng trang, ánh mắt cô dần thay đổi.

Lớp 1: Julien là một học sinh vui vẻ, tò mò và dễ mến. Em học hành chăm chỉ. Là niềm vui của cả lớp.

Lớp 2: Julien vẫn ngoan, nhưng hay lo lắng. Mẹ em đang mắc bệnh nặng.

Lớp 3: Julien đã mất mẹ trong năm nay. Từ đó, em buồn bã, thu mình lại. Bố em có vẻ lạnh nhạt và ít quan tâm.

Lớp 4: Julien hầu như không còn nói. Em cô lập với bạn bè. Như thể em không còn tin vào điều gì nữa.

Cô Lambert đóng tập hồ sơ lại, lòng nặng trĩu.

Ngày học cuối cùng trước kỳ nghỉ lễ, các học sinh mang theo những món quà nhỏ, được gói gém xinh xắn.

Còn Julien, cậu bé đưa cho cô một chiếc túi giấy cũ kỹ và nhàu nát.

Bên trong là một chiếc vòng tay đã hỏng, thiếu vài hạt, và một lọ nước hoa nhỏ gần cạn.

Vài học sinh bật cười.

Nhưng cô Lambert lặng lẽ đeo chiếc vòng vào tay, và xức một chút nước hoa lên cổ tay mình.

Cả lớp bỗng trở nên yên lặng.

Julien là người cuối cùng rời lớp hôm đó. Trước khi bước ra cửa, cậu quay lại, thì thầm:

— Hôm nay, cô thơm giống mẹ em.

Tối hôm đó, cô đã khóc thật lâu.

Và nhận ra: vai trò của cô không chỉ là dạy toán, dạy ngữ pháp…
Mà là biết yêu thương, lắng nghe và nhìn thấy học trò bằng trái tim.

Tháng Giêng, cô quay lại lớp học, trên tay vẫn là chiếc vòng tay cũ và vài giọt nước hoa còn lại.

Nụ cười của Julien hôm đó – là món quà đẹp nhất cô từng nhận.

Từ hôm ấy, từng chút một, Julien trở lại là cậu bé tò mò và rạng rỡ như thuở ban đầu.

Nhiều năm trôi qua, họ mất liên lạc…

Cho đến một ngày, cô nhận được một bức thư:

“Kính gửi cô Lambert,
Hôm nay em là bác sĩ Julien Mercier.
Em vừa nhận bằng y khoa và sắp kết hôn với một đồng nghiệp em quen ở đại học.
Em rất muốn cô là người làm chứng trong lễ cưới của em.”
Ngày cưới, cô mang theo chiếc vòng tay cũ và lọ nước hoa ấy.

Khi gặp lại, cả hai ôm chầm lấy nhau.

Julien thì thầm:
— Mọi điều em có được… là nhờ cô.

Và cô, đôi mắt ướt nhòa, đáp lại:
— Không, Julien à. Chính em mới là người dạy cô.
Em đã cho cô hiểu thế nào là một người thầy thật sự.

Trang TG Văn Chương

🌷Quote: Tôi sẽ không yêu bạn cho đến khi bạn học được cách yêu chính mình🌷"Bạn có yêu tôi không?" Alice hỏi."Không, tôi ...
11/06/2025

🌷Quote: Tôi sẽ không yêu bạn cho đến khi bạn học được cách yêu chính mình🌷

"Bạn có yêu tôi không?" Alice hỏi.

"Không, tôi không yêu bạn!" Thỏ Trắng trả lời.

Alice cau mày và đan chặt tay lại, như cô vẫn làm mỗi khi cảm thấy tổn thương.

"Thấy chưa?" Thỏ Trắng nói. "Giờ bạn sẽ bắt đầu tự hỏi điều gì khiến bạn không hoàn hảo, bạn đã làm gì sai để tôi không thể yêu bạn dù chỉ một chút.

Bạn biết không, đó chính là lý do tôi không thể yêu bạn. Bạn sẽ không luôn được yêu đâu, Alice. Sẽ có những ngày người khác mệt mỏi, chán chường với cuộc sống, đầu óc họ lạc đâu đó, và họ sẽ làm bạn tổn thương.

Vì con người là như vậy, họ luôn vô tình làm tổn thương cảm xúc của nhau, dù là do bất cẩn, hiểu lầm, hay xung đột nội tâm.

Nếu bạn không yêu bản thân mình, dù chỉ một chút, nếu bạn không tạo ra một lớp giáp của tình yêu và hạnh phúc quanh trái tim mình, những phiền muộn nhỏ nhặt từ người khác sẽ trở thành lưỡi dao chí mạng và hủy hoại bạn.

Lần đầu tiên tôi thấy bạn, tôi đã tự hứa với mình: 'Tôi sẽ không yêu bạn cho đến khi bạn học được cách yêu chính mình.'"

Lewis Carroll, Alice ở Xứ Sở Thần Tiên

Mr. Bean (Rowan Atkinson) – Câu chuyện về người chưa bao giờ từ bỏ giấc mơRowan Atkinson sinh ra trong một gia đình trun...
10/06/2025

Mr. Bean (Rowan Atkinson) – Câu chuyện về người chưa bao giờ từ bỏ giấc mơ

Rowan Atkinson sinh ra trong một gia đình trung lưu và từng chịu nhiều tổn thương khi còn nhỏ vì chứng nói lắp. Anh bị bạn bè trêu chọc và bắt nạt ở trường học vì vẻ ngoài khác biệt – có người còn bảo trông anh giống... người ngoài hành tinh. Điều đó khiến anh trở thành rụt rè, sống khép mình, không có nhiều bạn bè. Một giáo viên từng kể: “Không có gì nổi bật ở cậu bé ấy. Tôi không bao giờ nghĩ rằng cậu sẽ trở thành nhà khoa học xuất sắc.” Nhưng Rowan đã chứng minh rằng tất cả mọi người đều đã sai.

Anh đậu vào đại học danh tiếng Oxford, nơi anh dần phải lòng với sân khấu. Nhưng rào cản nói lắp khiến anh không thể tự tin đứng trước khán giả. Anh lấy bằng thạc sĩ ngành kỹ thuật điện, rồi quyết định theo đuổi giấc mơ trở thành diễn viên. Tuy nhiên, những buổi thử vai liên tục thất bại — bởi lối nói cà lăm khiến anh không được chọn.

Dù bị từ chối hết lần này đến lần khác, Rowan không bao giờ từ bỏ niềm tin vào bản thân. Anh yêu thích chọc cho người khác cười và biết mình có năng khiếu tự nhiên. Anh bắt đầu tập trung vào việc viết và biểu diễn các tiểu phẩm hài, và dần nhận ra rằng mỗi khi nhập vai, anh lại có thể nói trôi chảy. Chính việc nhập thân vào nhân vật đã giúp anh vượt qua chứng nói lắp — và anh biến nỗi khó khăn đó thành cảm hứng nghệ thuật.

Trong thời gian học cao học, Rowan đã sáng tạo ra nhân vật kỳ quặc, không nói gí cả nhưng lại sâu sắc, mà sau này cả thế giới biết đến với cái tên: Mr. Bean.

Anh từng thành công với những chương trình khác, nhưng chính nhân vật Mr. Bean đã đưa tên tuổi anh lên tầm toàn cầu. Bất chấp mọi rào cản – từ ngoại hình không hợp chuẩn "Hollywood" đến chứng nói lắp – Rowan Atkinson đã chứng minh rằng không cần cơ bắp hay khuôn mặt điển trai, bạn vẫn có thể trở thành một trong những diễn viên được yêu mến và kính trọng nhất thế giới.

Không ai sinh ra đã hoàn hảo. Đừng sợ hãi. Con người có thể làm nên những điều phi thường, bất chấp những yếu điểm hay thất bại.
Điều quan trọng nhất để thành công không phải là vẻ ngoài hay sự may mắn, mà là: đam mê, nỗ lực, kiên trì và không bao giờ bỏ cuộc.



Trang GS Pháp Văn

"Bí quyết nuôi dưỡng lòng từ bi trong con trẻ - theo cách Bhutan" 🥰❤️Ở Bhutan, trẻ con không được hỏi rằng "Hôm nay con ...
09/06/2025

"Bí quyết nuôi dưỡng lòng từ bi trong con trẻ - theo cách Bhutan" 🥰❤️

Ở Bhutan, trẻ con không được hỏi rằng "Hôm nay con được mấy điểm?",
mà là "Hôm nay con có khiến ai mỉm cười không?"

Người Bhutan dạy con không phải bắt đầu từ những bài học về toán hay tiếng Anh, mà bắt đầu từ việc cúi đầu chào một cụ già, chia đôi bánh với bạn và buông tha cho một con kiến đang tìm đường về tổ.

Trong mỗi bữa ăn, họ nhắc con thầm cảm ơn người đã nấu,
người đã gieo trồng, người đã gánh gạo qua núi rừng...
Lòng biết ơn ấy thấm dần thành sự tử tế không cần điều kiện.

Họ không trừng phạt khi con nổi giận, họ ngồi bên và nói:
"Con buồn phải không? Mình cùng thở nhé."
Chỉ vậy thôi, cơn giận bé lại như một đám mây tan trên đỉnh núi.

Ở nơi ấy, lòng từ bi không phải điều cần dạy, mà là điều cần sống cùng mỗi ngày.
Từng cái nắm tay, từng cái ôm, từng lời nói dịu dàng - chính là mảnh đất để hạt giống yêu thương lớn lên trong con trẻ.

Có lẽ, ta không cần dạy con trở thành người giỏi nhất lớp.
Chỉ cần con biết không giẫm lên hoa, không cười khi bạn khóc, và biết xin lỗi khi lỡ làm ai buồn.

Sưu tầm

Khi con người cảm thấy mình chưa đủ, họ bắt đầu gồng.“Gồng” là cách ta chống lại cảm giác không an toàn bằng cách cố gắn...
09/06/2025

Khi con người cảm thấy mình chưa đủ, họ bắt đầu gồng.

“Gồng” là cách ta chống lại cảm giác không an toàn bằng cách cố gắng trở nên một ai đó khác — tự tin hơn, thú vị hơn, mạnh mẽ hơn, thành công hơn. Nó không phải là sự phát triển tự nhiên mà là một vai diễn có chủ đích. Một loại căng cơ tinh thần. Và vấn đề nằm ở chỗ: ta có thể gồng mà không nhận ra mình đang gồng.

Có những người luôn mỉm cười kể cả khi mệt. Có những người luôn lịch thiệp dù trong lòng đang giận dữ. Có những người nói chuyện như thể họ luôn biết rõ mình đang làm gì. Đó không phải là họ. Đó là một lớp mặt nạ được đắp lên để đáp lại kỳ vọng — đôi khi là của xã hội, nhưng thường là của chính họ. Họ không cho phép mình yếu, không cho phép mình sai, không cho phép mình không biết. Và chính sự “không cho phép” đó khiến họ lúc nào cũng phải căng mình ra để giữ hình ảnh mình nghĩ rằng phải có.

Tệ nhất là khi họ thành công với cách đó. Khi họ được yêu mến, ngưỡng mộ, và đối xử tốt nhờ lớp vỏ ấy — họ sẽ càng ít có lý do để gỡ nó xuống. Và như vậy, họ sống trong sự công nhận, nhưng không bao giờ cảm thấy thật sự được hiểu.

Gồng không nhất thiết là xấu. Có những hoàn cảnh bắt buộc ta phải gồng — như lúc cần vượt qua khủng hoảng, hoặc bảo vệ ai đó. Gồng trong thời điểm ngắn là một sức mạnh. Nhưng gồng mãi thì lại là một nhà tù.

Vấn đề của việc gồng không nằm ở hành vi. Nó nằm ở chỗ: càng gồng, ta càng rời xa trạng thái tự nhiên của mình. Và đến một lúc nào đó, ta quên mất: mình thật sự là ai khi không phải gồng?

Có một dấu hiệu khá rõ: nếu ta quá sợ để làm điều gì đó một cách thoải mái, rất có thể vì ta đang gồng. Ta không dám im lặng khi muốn, không dám tỏ ra lúng túng, không dám từ chối, không dám khóc, không dám thở dài… vì sợ người khác sẽ thấy ta không ổn.

Nhưng nếu ta không cho ai thấy được mình không ổn, thì làm sao ta biết ai ở bên mình vì chính mình?

Có những mối quan hệ chỉ tồn tại vì ta vẫn đang gồng để giữ. Và cũng có những người sẽ chỉ thật sự xuất hiện khi ta buông. Buông sự gồng gắng, buông nỗi sợ mất, buông luôn nhu cầu được yêu bởi tất cả.

Cái mất, hóa ra chỉ là vai diễn. Cái còn lại, mới là chính mình.
(FB Tâm lý học đám đông)

Khi tôi bắt đầu yêu bản thân mình, tôi thấy rằng sự đau khổ và đau đớn về mặt cảm xúc chỉ là những dấu hiệu cảnh báo rằn...
09/06/2025

Khi tôi bắt đầu yêu bản thân mình, tôi thấy rằng sự đau khổ và đau đớn về mặt cảm xúc chỉ là những dấu hiệu cảnh báo rằng tôi đang sống trái với sự thật của chính mình.
Hôm nay, tôi biết rằng đây chính là "SỰ CHÂN THỰC".

Khi tôi bắt đầu yêu bản thân mình, tôi hiểu rằng việc tôi cố gắng áp đặt mong muốn của mình lên người khác có thể khiến họ khó chịu đến mức nào, mặc dù tôi biết rằng thời điểm chưa thích hợp và người đó chưa sẵn sàng cho điều đó, và mặc dù người đó chính là tôi.
Hôm nay, tôi gọi đó là "SỰ TÔN TRỌNG".

Khi tôi bắt đầu yêu bản thân mình, tôi ngừng khao khát một cuộc sống khác, và tôi có thể thấy rằng mọi thứ xung quanh tôi đều đang mời gọi tôi trưởng thành.
Ngày nay, tôi gọi đó là "SỰ TRƯỞNG THÀNH".

Khi tôi bắt đầu yêu bản thân mình, tôi hiểu rằng trong mọi hoàn cảnh, tôi đều ở đúng nơi vào đúng thời điểm, và mọi thứ đều diễn ra đúng vào đúng thời điểm. Vì vậy, tôi có thể bình tĩnh.
Ngày nay, tôi gọi đó là "LÒNG TỰ TIN".

Khi tôi bắt đầu yêu bản thân mình, tôi ngừng đánh cắp thời gian của chính mình và ngừng thiết kế những dự án lớn cho tương lai. Hôm nay, tôi chỉ làm những gì mang lại cho tôi niềm vui và hạnh phúc, những điều tôi thích làm và khiến trái tim tôi vui vẻ, và tôi làm theo cách của riêng mình và theo nhịp điệu của riêng mình.
Hôm nay, tôi gọi đó là "SỰ GIẢN DỊ".

Khi bắt đầu yêu bản thân, tôi đã giải thoát mình khỏi mọi thứ không tốt cho sức khỏe của mình – thức ăn, con người, đồ vật, tình huống và mọi thứ khiến tôi chán nản và xa rời chính mình. Lúc đầu, tôi gọi thái độ này là chủ nghĩa vị kỷ lành mạnh.
Hôm nay, tôi biết đó là "TÌNH YÊU BẢN THÂN".

Khi bắt đầu yêu bản thân, tôi ngừng cố gắng luôn đúng và kể từ đó, tôi ít sai hơn. Hôm nay, tôi phát hiện ra rằng đó là "SỰ KHIÊM TỐN".

Khi bắt đầu yêu bản thân, tôi từ chối tiếp tục sống trong quá khứ và lo lắng về tương lai. Bây giờ, tôi chỉ sống cho hiện tại, nơi mọi thứ đang diễn ra.
Hôm nay, tôi sống từng ngày, từng ngày, và tôi gọi đó là "SỰ THÀNH TỰU".

Khi bắt đầu yêu bản thân, tôi nhận ra rằng tâm trí có thể làm phiền tôi và khiến tôi phát ốm. Nhưng khi tôi kết nối nó với trái tim mình, tâm trí tôi trở thành một đồng minh có giá trị.
Hôm nay tôi gọi kết nối này là “TRÍ TUỆ CỦA TRÁI TIM”.

Chúng ta không còn phải sợ tranh cãi, đối đầu hay bất kỳ vấn đề nào với bản thân hoặc người khác nữa. Ngay cả các vì sao cũng va chạm, và từ sự va chạm của chúng, những thế giới mới được sinh ra.
Hôm nay tôi biết “ĐÓ LÀ CUỘC SỐNG”! ~

~Charlie Chaplin🦋

Có những người mà khi ở cạnh, bạn cảm thấy một sự an nhiên dịu dàng tỏa ra từ họ, như ánh nắng buổi sớm len lỏi qua kẽ l...
07/06/2025

Có những người mà khi ở cạnh, bạn cảm thấy một sự an nhiên dịu dàng tỏa ra từ họ, như ánh nắng buổi sớm len lỏi qua kẽ lá, như bàn tay ai đó nhẹ nhàng đặt lên vai bạn những ngày chênh vênh. Họ không vội vàng, không vấp váp, không gay gắt. Họ lắng nghe nhiều hơn là phán xét, thấu hiểu nhiều hơn là chỉ trích. Nhưng ít ai biết, sự dịu dàng đó không phải bẩm sinh, mà có thể là kết tinh từ vô số tổn thương mà họ đã từng đi qua trong cuộc đời.

Carl Jung từng nói: Chỉ khi đã trải qua bóng tối, con người mới biết trân trọng ánh sáng.
Đau thương hoá ra lại là thầy của trắc ẩn.
Nếu bạn gặp một người vô cùng dịu dàng, xin hãy trân trọng họ. Bởi vì có thể, họ đã đi qua một hành trình rất dài để có thể đứng trước bạn mà vẫn mỉm cười. Họ không dễ dàng có được sự bình thản ấy. Họ đã học cách yêu thương, ngay cả khi bản thân từng bị bỏ rơi. Họ đã học cách bao dung, ngay cả khi bản thân chưa từng nhận được điều đó. Họ đã chọn dịu dàng, dù cuộc đời không hề dịu dàng với họ.
- ST

Address

Hanoi

Alerts

Be the first to know and let us send you an email when Sống Tích Cực posts news and promotions. Your email address will not be used for any other purpose, and you can unsubscribe at any time.

Share

Share on Facebook Share on Twitter Share on LinkedIn
Share on Pinterest Share on Reddit Share via Email
Share on WhatsApp Share on Instagram Share on Telegram