16/09/2025
KHI TÌNH YÊU NGỦ QUÊN TRONG CĂN NHÀ ĐÃ CÓ CON
Cây có lúc khô cành, nhưng đâu phải vì thế mà gốc rễ đã chết. Tình yêu cũng vậy. Dù có lúc lạnh lẽo, có lúc khiến ta đau lòng, nhưng nếu trong lòng vẫn còn một chút ấm, một chút tin, và một chút muốn ở lại, thì vẫn còn đường để nở hoa...
Chào các bạn,
Trong mỗi chúng ta, ai cũng từng mơ về một mái nhà hạnh phúc, nơi những bận rộn, mệt mỏi ngoài kia tan biến. Nhưng đôi khi, chính trong tổ ấm ấy, lại có những nỗi bế tắc không tên, dai dẳng và âm thầm bào mòn tình yêu. Câu chuyện hôm nay của một người đàn ông 33 tuổi, có trách nhiệm, biết nghĩ cho gia đình, nhưng lại đang mắc kẹt trong vòng xoáy bế tắc tinh thần, có lẽ là tiếng lòng của không ít người.
Anh và vợ, cùng làm kế toán, cùng nhau trả hết nợ mua nhà ở Sài Gòn. Những tưởng sau bão tố là cầu vồng, nhưng sóng gió lại bắt đầu từ những điều nhỏ nhặt nhất. Vợ anh không có nhu cầu gần gũi, không quan tâm việc nhà, chỉ tập trung vào công việc. Thậm chí còn nói thẳng: "Khi nào lương anh đạt 40 triệu thì em sẽ quan tâm gia đình, làm tròn trách nhiệm người vợ". Nỗi đau ấy có thể thấy được, nhưng nỗi đau ấy đã biến thành động lực để anh nỗ lực, để đạt được mức lương cô ấy mong muốn, và còn hơn thế.
Sự hy sinh và nỗ lực của anh thật đáng trân trọng. Anh cố gắng vun đắp hôn nhân bằng cách thiền, tập yoga để kiểm soát cảm xúc, anh làm thêm để vợ có thể bớt đi gánh nặng cơm áo. Thậm chí, anh còn tinh tế và thấu hiểu đến mức từ chối khéo sự giúp đỡ của mẹ ruột để tránh mâu thuẫn giữa mẹ và vợ. Anh lặng lẽ đứng giữa hai người phụ nữ mình yêu thương, gồng mình lên để làm tấm lá chắn, mong mọi chuyện êm ấm.
VÒNG XOÁY BẾ TẮC VÀ NHỮNG VẾT RẠN KHÓ LÀNH
Khi vợ nghỉ việc để chăm con, những mâu thuẫn tưởng chừng vụn vặt lại bắt đầu bùng lên. Anh đi làm 8 tiếng, về nhà vẫn tự nguyện phụ vợ việc nhà, nấu ăn cho con, tối lại học thêm. Vậy mà, anh vẫn luôn nhận được những lời trách móc, chê bai từ vợ. "Anh làm chậm quá", "Chơi nhiều", "Nấu mặn"... Những lời nói ấy như những mũi kim đâm vào trái tim đang mệt mỏi của anh. Tình yêu, sự hy sinh và nỗ lực của anh không được ghi nhận, mà thay vào đó là sự thất vọng không ngừng.
Cảm giác bị dồn nén, bị coi thường đã khiến anh mất kiểm soát. Hai lần bạo hành vợ, dù không gây thương tích, nhưng lại là dấu hiệu của một mối quan hệ đã đi đến giới hạn. Anh biết mình vũ phu, nhưng lại "không hối hận". Đó là sự cùng quẫn đến mức không còn lối thoát, khi cảm xúc bị dồn nén đến tột cùng, khi mọi lời nói, mọi hành động đều không còn tác dụng.
Những mâu thuẫn trong câu chuyện này không chỉ là chuyện của riêng anh. Nó là sự đứt gãy của những kỳ vọng, là khoảng cách vô hình giữa hai tâm hồn. Anh thì hy vọng được vợ tiếp thêm năng lượng, trở thành người đồng hành đúng nghĩa. Vợ thì có thể đang vật lộn với những áp lực riêng, với những kỳ vọng về tài chính và những bất đồng với mẹ chồng. Dường như cả hai đang đi trên hai con đường song song, cùng một đích đến là hạnh phúc, nhưng lại không thể nắm tay nhau.
NHÌN LẠI VÀ CHỌN LỐI ĐI
Người đàn ông trong câu chuyện đã đặt ra những câu hỏi mà rất nhiều người đang ở giai đoạn hôn nhân này đều trăn trở: "Liệu đây có phải là giai đoạn khó khăn của hôn nhân?", "Khi con lớn hơn, mọi thứ có tốt hơn không?", và "Tôi có nên đi tiếp?".
Những chia sẻ từ các độc giả khác đã phần nào giúp chúng ta tìm thấy câu trả lời. Bạn Indochine Aplan cho rằng, đây chính là "giai đoạn khủng hoảng hôn nhân khi có con nhỏ". Bạn Phúc Minh lại đưa ra lời khuyên đầy trí tuệ: "Không ai là hoàn hảo cả, vì có thể mỗi người đều cần thay đổi, để dù chưa tròn, vẫn có thể khít với nhau". Và Hạnh Mài, một người phụ nữ cũng "lắm mồm" như người vợ trong câu chuyện, đã thấu hiểu nỗi vất vả của việc chăm con nhỏ, đặc biệt là 3 năm đầu đời.
Vậy nên, có lẽ, điều cần làm lúc này không phải là tìm ra ai đúng, ai sai, mà là nhìn nhận lại. Cả hai đều có những nỗi khổ riêng, những áp lực riêng. Người chồng thì kiệt sức vì gánh vác, người vợ thì mệt mỏi với trách nhiệm chăm con. Để cứu vãn cuộc hôn nhân này, có lẽ cả hai cần ngồi lại, nói chuyện với nhau một cách chân thành, lắng nghe những tổn thương của đối phương.
Có thể, người chồng cần nói rõ những ấm ức của mình, rằng anh cần được động viên, ghi nhận chứ không phải bị chỉ trích. Và người vợ có lẽ cũng cần hiểu rằng, việc chăm con ở nhà cũng là một công việc vất vả, nhưng nó không phải là cái cớ để cô ấy trở nên tiêu cực và dồn nén lên chồng.
Nếu một lần nữa sự thiếu kiểm soát xảy ra, có lẽ hôn nhân này sẽ không thể cứu vãn. Nhưng có một điều mà chúng ta đều hy vọng, đó là tình yêu và trách nhiệm trong người đàn ông này sẽ giúp anh vượt qua được những rối ren hiện tại. Cuộc sống hôn nhân không phải lúc nào cũng trải đầy hoa hồng, nó cần sự vun đắp, cần sự thấu hiểu và sẻ chia.
Vẫn còn đó một chút tình yêu, một chút trách nhiệm, và một chút mong muốn được ở lại. Hy vọng rằng, từ câu chuyện này, cả hai sẽ tìm thấy tiếng nói chung, để những bông hoa tình yêu đã từng bị vùi lấp dưới những lớp bụi của cuộc sống, một ngày nào đó sẽ lại nở rộ, ngát hương.
Bạn nghĩ sao về cách cả hai đang đối diện với vấn đề này? Liệu có còn lối thoát nào cho cuộc hôn nhân của họ không?
---