25/09/2025                                                                            
                                    
                                                                            
                                            GIÁ MÀ!
Giá mà phát hiện ra viêm gan B sớm, kiểm soát nó thì không đến nỗi bức thiết thế này; giá mà đi khám sức khoẻ hàng năm thì có lẽ sẽ tốt hơn…
Hôm qua, người nhà của bs đi khám đã có kết quả. Men gan cao ngất, chỉ số chỉ điểm khối u rất cao, tình trạng xơ hoá khiến gan teo nhỏ, chụp cắt lớp thì đã có dấu hiệu lan rộng. Là HCC giai đoạn nặng rồi.
Cầm tờ kết quả chẩn đoán hình ảnh mà cả người tôi cứ bần thần. Hít một hơi thật dài và nén lại, đưa bác vào gặp bác sĩ chuyên khoa kết luận.
Vì sợ bác tâm lý không ổn, nên anh bác sĩ mời bác ra ngoài và kéo tay tôi, nháy mắt.
Tôi ngồi lại nghe giải thích và lựa chọn phương án cho bác. Cũng là bs như anh ấy, nhưng lần này với vị trí người nhà nghe lời anh nói về “ ung thư gan”, “ giai đoạn”, “ý của người nhà thế nào”, “nói chuyện tâm lý”… tôi mới càng thấm thía cảm giác và nỗi lo lắng của người nhà, người bệnh mắc ung thư. Nó nặng nề hơn tôi nghĩ và trải qua ở vị trí là một bác sĩ. Haizzzzz
Tôi lại nén một hơi sâu và thở ra thật dài, mắt hơi ngứa ngứa, nhưng vội trấn tĩnh lại ra gặp và nói chuyện với anh họ tôi là con trai của bác.
- Cố gắng anh ạ. Cứ hy vọng và cố gắng giữ, chăm cho sức khoẻ bác tốt lên rồi tính tiếp, có thể can thiệp mạch hoặc hoá trị. Kết quả tốt vẫn có thể kéo dài thêm.
Mặt anh trắng dần nên nền da đồi mồi của một người con bươn trải chốn quê mùa, mắt hơi đỏ hoe, môi hơi run nhưng hàm răng cắn chặt cố không để nước mắt rơi.
Theo tư vấn của bác sĩ và mong muốn tiếp tục hỗ trợ thì cho bác về tỉnh điều trị ổn định rồi chuyển tuyến hoặc can thiệp luôn tại bệnh viện tỉnh cũng được.
Tôi nói chuyện với anh và quyết định cho bác về tỉnh nằm điều trị, thuận tiện, đỡ tốn kém hơn. Và cũng may tôi có vài người bạn học cùng khoá Đại học Y đang làm ở đó, có gì nhờ anh em để ý giúp cũng an tâm hơn.
Vậy đó cô bác ạ!
Ai mà biết được cuộc sống sẽ theo hướng nào.
Giá mà đi khám sức khoẻ định kỳ hàng năm hoặc 2-3 năm cũng được, với cô bác ở thôn quê. Giá mà phát hiện sớm Viêm gan B thì có lẽ không tiến triển xơ gan, u nhanh vậy. 
Và còn rất nhiều thứ giá mà nữa. 
Qua câu chuyện này, bác sĩ Ninh mong cô bác hãy quan tâm hơn đến chính mình, hiện tại sức khoẻ của mình nhiều hơn. Khám sức khoẻ định kỳ, ăn uống điều độ, tập thể dục vừa sức đều đặn để giữ cho sức khoẻ luôn ở trạng thái tốt nhất. 
Đừng để quá muộn rồi mới nhớ đến hai chữ “giá mà”!